Chương 13: Ám toán
Tửu Tiểu Thất
13/03/2017
Khi Kỹ Vô Cữu đến Lộ Hoa Cung, nhìn thấy Lệ Phi còn đang rơi lệ, hai mắt vừa hồng vừa sưng, hoa dung nguyệt mạo mất sắc. Hắn nhất thời có chút
mềm lòng.
“Hoàng thượng”. Nàng ta một bên lau nước mắt, một bên mềm mại kêu lên. Có lẽ là vì khóc quá lâu, trong giọng nói thanh ngọt của nàng ta có chút khàn khàn.
Rốt cuộc là nữ nhân của mình, Kỹ Vô Cữu cũng không muốn nói quá nặng lời. Hắn ngồi xuống, tuỳ ý Lệ Phi dựa sát vào ngực mình, thân thể mềm mại không xương dán chặt lấy ngực hắn.
“Hoàng thượng, người nhất định phải làm chủ cho thần thiếp!” Lệ Phi tiếp tục việc chưa hoàn tất lúc chiều, không ngừng cố gắng thượng nhãn dược* Diệp Trăn Trăn.
*thêm mắm dặm muối, thêu dệt sự thật
Kỹ Vô Cữu nhíu mày. Hắn tin rằng mình đã tỏ thái độ vô cùng rõ ràng. Tuy rằng hắn không thích Diệp Trăn Trăn, nhưng Hoàng hậu muốn trừng phạt nô tài nào cũng không cần thông qua sự đồng ý của Lệ Phi.
Huống hồ, thân là phi tử, nàng còn chống đối Hoàng hậu trước mặt mọi người, xuất khẩu cuồng ngôn.
Ban đầu thấy trước mặt hắn Lệ Phi luôn phục tùng nói gì nghe nấy, bộ dạng lại đẹp nên sủng ái nàng hơn một chút, nhưng không nghĩ rằng nàng càng ngày càng được sủng mà kiêu, cả gan làm loạn, cũng dần dần mất đi lễ nghĩa, quả thật… không lên được mặt bàn*.
*chỉ người không làm được việc
Nghĩ đến điều này, Kỹ Vô Cữu nhẹ nhàng đẩy mỹ nhân trong ngực ra.
Hơn nữa, nguyên nhân vì sao Diệp Trăn Trăn muốn trừng trị Phồn Xuân, Kỹ Vô Cữu cũng biết. Cho nên hiện tại hắn cũng nhìn Lệ Phi không thuận mắt: Diệp Trăn Trăn là Hoàng hậu, trong hậu cung này người có thể khi dễ nàng cũng chỉ có mình Kỹ Vô Cữu hắn, Lệ Phi tính toán chuyện gì.
Lệ Phi cảm thấy kinh ngạc với phản ứng của Kỹ Vô Cữu, nàng ta sững sờ nhìn Kỹ Vô Cữu, khoé mắt còn vương lệ, “Hoàng, Hoàng thượng?”
“Xem ra nàng quả thật được sủng mà kiêu, không biết hối cải,” Vẻ mặt Kỹ Vô Cữu hờ hững, “Vậy thì cấm túc hai tháng, tự nghiền ngẫm lỗi lầm cho tốt đi.”
***
Ngày kế tiếp, chuyện phát sinh ở Lộ Hoa Cung đã truyền khắp hậu cung, không ít người khi nhìn Diệp Trăn Trăn thì trong mắt có thêm một phần kính sợ. Vốn dĩ cho rằng sẽ thấy một trấn chiến kéo dài giữa Hoàng hậu và Lệ Phi, không ngờ rằng cuộc tranh đấu này chỉ có một mặt áp chế, qua loa kết thúc. Ngẫm lại Lệ Phi bị đánh thì vừa phẫn hận vừa không phục, ngẫm lại nữa thì nàng ta từng hoành hành không sợ ai hết, một sủng phi đầy hào quang lại chịu tổn thất dưới chân Hoàng hậu không được sủng.
Không phục không được nha, Hoàng hậu quả nhiên có chút bản lĩnh. Rất nhiều người bắt đầu cảm thấy may mắn vì mình không đắc tội vị chủ nhân này. Những kẻ vốn muốn thừa dịp sóng gió này cùng cáo trạng, thấy Lệ Phi như vậy cũng liền rối rít dừng lại, không dám nói gì nữa.
Nhưng lúc này vị Hoàng hậu được vô số người sùng bái lại không thể nào cao hứng, “Cấm túc có phải quá nghiêm trọng rồi không? Ta đã phạt nàng ta rồi mà.” Điều quan trọng nhất là, Lệ Phi mất sủng, ai giúp nàng đối phó Hiền Phi?
Kỹ Vô Cữu đang dùng ngón tay xoay nhẹ mô hình quả địa cầu trên bàn, Khôn Ninh Cung này luôn có những thứ đồ chơi hiếm lạ cổ quái, “Thứ này từ đâu mà có?” Chút tâm tư kia của Diệp Trăn Trăn sao hắn có thể không lý giải được, chính vì biết nên mới không để cho nàng thực hiện được.
“Một thương nhân người Pháp mang đến. Hắn còn đưa thật nhiều món đồ chơi nhỏ, vốn muốn trình cống cho Hoàng thượng ngài, kết quả bị Lễ bộ cùng Hội quán* ngăn lại. Ta bảo phủ Nội vụ chọn vài món, tạm xem như là chọn mua đồ chơi.”
*nơi triều đình tiếp đãi khách nước ngoài
“Tại sao bị ngăn lại?” Kỹ Vô Cữu đùa giỡn với hình cầu tròn tròn kia, nó nhanh chóng xoay vòng. Trên hình cầu bằng đồng có khắc bản đồ, trong đó có một phần hắn thấy quen, có chút giống với bản đồ vùng duyên hải Đại Tề, những mảng địa phương to lớn khác lại rất xa lạ.
“Hình như là vì hắn nói nhảm nhí gì đó, người ở Hội quán cảm thấy hắn tà thuyết mê hoặc người khác, không cho hắn đăng ký.”
Hội quán đã ngăn lại, vậy mà thứ đồ chơi này lại chạy đến chỗ Hoàng hậu, còn vừa vặn lọt vào mắt hắn. Rốt cuộc thương nhân kia có mục đích gì? Còn Hoàng hậu làm như thế là có mục đích gì?
Thân làm Hoàng đế, khó tránh khỏi nghĩ nhiều một chút; mâu quang Kỹ Vô Cữu loé lên, nhìn Diệp Trăn Trăn, “Chuyện này Hoàng hậu thấy thế nào?”
“Ta cảm thấy rất thú vị,” Diệp Trăn Trăn ăn ngay nói thẳng, cũng đến gần đùa giỡn mô hình địa cầu kia, “Người kia nói trái đất hình cầu, trên đời có rất nhiều mảnh vuông, giống như đất đai dưới chân chúng ta, nhưng đều bị nước biển tách rời. Quan ở Hội quán lại nói hắn nói hươu nói vượn. Còn nữa, thần tiên Tây Dương không cưỡi mây nhưng mọc cánh, người ở chỗ bọn họ thì không thích mặc quần áo.”
“Ngươi cảm thấy lời này đáng tin?”
“Ta làm sao biết, ta không tận mắt nhìn thấy mà. Nhưng mà nói đi nói lại, thiên hạ rộng lớn, không thiếu cái lạ, nếu không tận mấy nhìn thấy, không chắc là thật nhưng đương nhiên cũng không chắc là giả. Hoàng thượng ngài nhìn xem cái này.” Diệp Trăn Trăn nói xong, đưa cho Kỹ Vô Cữu một cái ống dài.
Ống dài này được làm bằng đồng thau, hai đầu khảm thấu kính, Kỹ Vô Cữu không biết đây là thứ gì, đặt trong tay ước lượng, miễn cưỡng cũng có thể coi như một món vũ khí.
Diệp Trăn Trăn dẫn hắn đi đến trước cửa sổ, đem ống dài giơ lên trước mắt Kỹ Vô Cữu. Bởi vì hắn tương đối cao, cho nên cánh tay nàng có chút mỏi, hơi phát run. Kỹ Vô Cữu dứt khoát nắm lấy tay nàng, giữ chặt, nâng kính đồng một cách vững vàng.
Diệp Trăn Trăn: “…”
Ánh mắt Kỹ Vô Cữu hơi liếc về bên cạnh, nhìn thấy vẻ mặt mất tự nhiên của nàng, hơi cong khoé miệng.
“Hoàng thượng, ngài nhìn thấy gì vậy?”
Kỹ Vô Cữu nheo một mắt, nhìn vào thấu kính nho nhỏ kia. Chỉ liếc mắt một cái hắn liền phát hiện ra điều huyền bí trong này, thì ra kính đồng này có thể phóng đại cảnh vật ở xa, vô cùng rõ ràng, thoáng như gần ngay trước mắt.
Trong tầm mắt, một tên thái giám xa lạ đi đến vườn hoa phía sau Khôn Ninh Cung, nhìn quanh trái phải một hồi, duỗi tay rất nhẹ nhưng tay áo lại run run, sau đó cúi đầu nhanh rời đi.
Động tác của hắn rất nhỏ, nếu cách xa, chỉ sợ cũng không nhìn ra sơ hở gì.
Kỹ Vô Cữu dời mắt, ánh mắt sâu kín nhìn Diệp Trăn Trăn.
Diệp Trăn Trăn không rõ nên nói, “Gì vậy?” Nàng cầm lấy kính đồng nhìn kỹ một lần. Nhưng không thấy được gì.
“Đi thôi, ra ngoài nhìn xem.” Kỹ Vô Cữu nói; khựng một chút lại nói, “Phùng Hữu Đức, truyền thái y đến đây.”
Vườn hoa này không lớn, hoa cỏ trong đó đã sớm hoang tàn, nhưng Diệp Trăn Trăn thường xuyên ngồi ở đây phơi nắng. Buổi chiều thu sáng sủa, mang đến đây một cái ghế nằm lớm, ngồi ngẩng mặt nhìn ngói xanh trời xanh, những mái ngói cong nhọn hoắt như lập tức muốn tung cánh bay lên, nhưng lại vĩnh viễn bất động với tư thế trước khi bay, dường như đã chờ hàng ngàn hàng vạn năm; đám mây trắng tựa bông nhàn nhã trôi, làm người ta nặng nề buồn ngủ…
Vị trí của Khôn Ninh Cung nằm ở giữa hậu cung, hai bên trái phải là lục cung, hai phía trước sau là Càn Thanh Cung và Ngự Hoa Viên, tuy rằng bên ngoài có đường đi riêng nhưng không ít cung nhân vì thuận đường cũng đi ngang qua ngoại viên Khôn Ninh Cung. Bởi vậy, dù Diệp Trăn Trăn quản nội điện thật nghiêm nhưng bên ngoài vẫn lắm thầy nhiều ma như cũ, loại người gì cũng có khả năng đi qua.
Hôm nay, Diệp Trăn Trăn đứng trước hoa viên, nhìn Kỹ Vô Cữu chỉ vào một nơi, thái y lập tức đào lấy chút đất, đặt dưới mũi ngửi, dùng móng tay cào một chút, rồi liếm thử.
“Bẩm Hoàng thượng, đất này bị người ta hạn độc dược mạn tính, nếu thường xuyên ngửi, sẽ dẫn đến ốm yếu nhiều bệnh, âm hư thể hàn, thậm chí…”
“Thậm chí thế nào?”
“Không thể sinh con nối dòng.”
Sắc mặt Kỹ Vô Cữu biến lạnh.
Diệp Trăn Trăn cũng hoảng sợ giật nãy người, “Có nguy hiểm tới tính mạng không?”
“Bẩm, nếu cứ như vậy mãi…” Lão thái y râu hoa răm cẩn thận tìm lý do thoái thác.
Diệp Trăn Trăn không đợi ông ta nói tiếp, vội vã vươn cánh tay, “Nhanh chẩn mạch cho bổn cung xem.”
Thì ra rất sợ chết. Kỹ Vô Cữu nghĩ thầm.
Diệp Trăn Trăn sợ chết cuối cùng được thái y chẩn đoán là không có việc gì, xem ra độc này mới được hạ vài ngày. Diệp Trăn Trăn rốt cuộc yên tâm, sai người đào toàn bộ đất trong vườn hoa đem đổi.
“Đa tạ Hoàng thượng.” Lần này Diệp Trăn Trăn nói ra lời cảm tạ từ tận tâm can, bởi vì Kỹ Vô Cữu hoàn toàn có thể lựa chọn không nói cho nàng biết.
“Muốn tiếp tục gây tai hoạ cho hậu cùng, trước nhất nên giữ cái mạng nhỏ cho tốt.” Kỹ Vô Cữu gõ gõ đầu nàng, xoay người rời đi.
Lần này Diệp Trăn Trăn có chút nghi hoặc. Nàng và Kỹ Vô Cữu nhìn nhau không vừa mắt, điểm này trong lòng hai bên đều biết rõ, nhưng sao hôm nay hắn lại khẳng khái tương trợ? Rõ ràng hắn có thể làm ngơ, đằng nào đây cũng là độc dược mạn tính, trong chốc lát không chết được. Hơn nữa, cho dù chết thì thế nào, không phải hắn sẽ vui như mở cờ sao?
Nghĩ đến việc hai người họ là vợ chồng, nhưng nàng chết rồi hắn sẽ vỗ tay khen hay, Diệp Trăn Trăn cảm thấy thật hoang đường.
Không ngờ rằng, Kỹ Vô Cữu lại có suy nghĩ khác: Hắn và Diệp Trăn Trăn đối phó nhau là việc riêng của bọn họ, không cần người khác nhúng tay vào. Đầu tiên là Lệ Phi ỷ vào vài phần sủng ái không nể mặt mũi Hoàng hậu, sau đó có người ngầm hạ độc thủ ám hại Hoàng hậu, người trong hoàng cung này đã quen trông chừng sai khiến mọi việc, vừa thấy Diệp Trăn Trăn không được sủng, ai cũng nghĩ tiến lên giẫm một cước, đúng là quên mất ai mới là chủ tử thật sự.
Người thông minh ghét nhất có người giở thủ đoạn thông minh đùa giỡn trước mặt hắn, cho nên theo Kỹ Vô Cữu nhận thấy, so với những người này, Diệp Trăn Trăn thẳng thắn thoải mái lại có vài phần khả ái.
Nghĩ đến việc mình dùng từ “khả ái” với Diệp Trăn Trăn, Kỹ Vô Cữu thật sự cảm thấy không thích ứng.
Cho nên một đường từ Khôn Ninh Cung đến Càn Thanh Cung, sắc mặt của hắn thay đổi đến vài lần, người bình thường không nhìn ra nhưng Phùng Hữu Đức theo hắn nhiều năm như vậy, lén đưa mắt nhìn liền cảm nhận được lúc này trong lòng Hoàng đế bệ hạ đang rất rối rắm.
“Phùng Hữu Đức.” Trở lại Càn Thanh Cung, Kỹ Vô Cữu nói.
“Có nô tài.”
“Tìm một người cho Trẫm. Một thái giám… có lẽ là cung nữ đóng giả. Gan bàn tay phải của kẻ đó có cái bớt nhạt, cỡ móng tay cái. Sau khi tìm được không cần kinh động bất kì người nào, cũng không cần mang kẻ đó tới đây, chỉ cần nói cho Trẫm biết là người ở cung nào.”
“Tuân chỉ.”
“Ngoài ra, cho người truyền chỉ với Hội quán, Trẫm muốn gặp thương nhân người Pháp kia một lần.”
“Tuân chỉ.”
“Hoàng thượng”. Nàng ta một bên lau nước mắt, một bên mềm mại kêu lên. Có lẽ là vì khóc quá lâu, trong giọng nói thanh ngọt của nàng ta có chút khàn khàn.
Rốt cuộc là nữ nhân của mình, Kỹ Vô Cữu cũng không muốn nói quá nặng lời. Hắn ngồi xuống, tuỳ ý Lệ Phi dựa sát vào ngực mình, thân thể mềm mại không xương dán chặt lấy ngực hắn.
“Hoàng thượng, người nhất định phải làm chủ cho thần thiếp!” Lệ Phi tiếp tục việc chưa hoàn tất lúc chiều, không ngừng cố gắng thượng nhãn dược* Diệp Trăn Trăn.
*thêm mắm dặm muối, thêu dệt sự thật
Kỹ Vô Cữu nhíu mày. Hắn tin rằng mình đã tỏ thái độ vô cùng rõ ràng. Tuy rằng hắn không thích Diệp Trăn Trăn, nhưng Hoàng hậu muốn trừng phạt nô tài nào cũng không cần thông qua sự đồng ý của Lệ Phi.
Huống hồ, thân là phi tử, nàng còn chống đối Hoàng hậu trước mặt mọi người, xuất khẩu cuồng ngôn.
Ban đầu thấy trước mặt hắn Lệ Phi luôn phục tùng nói gì nghe nấy, bộ dạng lại đẹp nên sủng ái nàng hơn một chút, nhưng không nghĩ rằng nàng càng ngày càng được sủng mà kiêu, cả gan làm loạn, cũng dần dần mất đi lễ nghĩa, quả thật… không lên được mặt bàn*.
*chỉ người không làm được việc
Nghĩ đến điều này, Kỹ Vô Cữu nhẹ nhàng đẩy mỹ nhân trong ngực ra.
Hơn nữa, nguyên nhân vì sao Diệp Trăn Trăn muốn trừng trị Phồn Xuân, Kỹ Vô Cữu cũng biết. Cho nên hiện tại hắn cũng nhìn Lệ Phi không thuận mắt: Diệp Trăn Trăn là Hoàng hậu, trong hậu cung này người có thể khi dễ nàng cũng chỉ có mình Kỹ Vô Cữu hắn, Lệ Phi tính toán chuyện gì.
Lệ Phi cảm thấy kinh ngạc với phản ứng của Kỹ Vô Cữu, nàng ta sững sờ nhìn Kỹ Vô Cữu, khoé mắt còn vương lệ, “Hoàng, Hoàng thượng?”
“Xem ra nàng quả thật được sủng mà kiêu, không biết hối cải,” Vẻ mặt Kỹ Vô Cữu hờ hững, “Vậy thì cấm túc hai tháng, tự nghiền ngẫm lỗi lầm cho tốt đi.”
***
Ngày kế tiếp, chuyện phát sinh ở Lộ Hoa Cung đã truyền khắp hậu cung, không ít người khi nhìn Diệp Trăn Trăn thì trong mắt có thêm một phần kính sợ. Vốn dĩ cho rằng sẽ thấy một trấn chiến kéo dài giữa Hoàng hậu và Lệ Phi, không ngờ rằng cuộc tranh đấu này chỉ có một mặt áp chế, qua loa kết thúc. Ngẫm lại Lệ Phi bị đánh thì vừa phẫn hận vừa không phục, ngẫm lại nữa thì nàng ta từng hoành hành không sợ ai hết, một sủng phi đầy hào quang lại chịu tổn thất dưới chân Hoàng hậu không được sủng.
Không phục không được nha, Hoàng hậu quả nhiên có chút bản lĩnh. Rất nhiều người bắt đầu cảm thấy may mắn vì mình không đắc tội vị chủ nhân này. Những kẻ vốn muốn thừa dịp sóng gió này cùng cáo trạng, thấy Lệ Phi như vậy cũng liền rối rít dừng lại, không dám nói gì nữa.
Nhưng lúc này vị Hoàng hậu được vô số người sùng bái lại không thể nào cao hứng, “Cấm túc có phải quá nghiêm trọng rồi không? Ta đã phạt nàng ta rồi mà.” Điều quan trọng nhất là, Lệ Phi mất sủng, ai giúp nàng đối phó Hiền Phi?
Kỹ Vô Cữu đang dùng ngón tay xoay nhẹ mô hình quả địa cầu trên bàn, Khôn Ninh Cung này luôn có những thứ đồ chơi hiếm lạ cổ quái, “Thứ này từ đâu mà có?” Chút tâm tư kia của Diệp Trăn Trăn sao hắn có thể không lý giải được, chính vì biết nên mới không để cho nàng thực hiện được.
“Một thương nhân người Pháp mang đến. Hắn còn đưa thật nhiều món đồ chơi nhỏ, vốn muốn trình cống cho Hoàng thượng ngài, kết quả bị Lễ bộ cùng Hội quán* ngăn lại. Ta bảo phủ Nội vụ chọn vài món, tạm xem như là chọn mua đồ chơi.”
*nơi triều đình tiếp đãi khách nước ngoài
“Tại sao bị ngăn lại?” Kỹ Vô Cữu đùa giỡn với hình cầu tròn tròn kia, nó nhanh chóng xoay vòng. Trên hình cầu bằng đồng có khắc bản đồ, trong đó có một phần hắn thấy quen, có chút giống với bản đồ vùng duyên hải Đại Tề, những mảng địa phương to lớn khác lại rất xa lạ.
“Hình như là vì hắn nói nhảm nhí gì đó, người ở Hội quán cảm thấy hắn tà thuyết mê hoặc người khác, không cho hắn đăng ký.”
Hội quán đã ngăn lại, vậy mà thứ đồ chơi này lại chạy đến chỗ Hoàng hậu, còn vừa vặn lọt vào mắt hắn. Rốt cuộc thương nhân kia có mục đích gì? Còn Hoàng hậu làm như thế là có mục đích gì?
Thân làm Hoàng đế, khó tránh khỏi nghĩ nhiều một chút; mâu quang Kỹ Vô Cữu loé lên, nhìn Diệp Trăn Trăn, “Chuyện này Hoàng hậu thấy thế nào?”
“Ta cảm thấy rất thú vị,” Diệp Trăn Trăn ăn ngay nói thẳng, cũng đến gần đùa giỡn mô hình địa cầu kia, “Người kia nói trái đất hình cầu, trên đời có rất nhiều mảnh vuông, giống như đất đai dưới chân chúng ta, nhưng đều bị nước biển tách rời. Quan ở Hội quán lại nói hắn nói hươu nói vượn. Còn nữa, thần tiên Tây Dương không cưỡi mây nhưng mọc cánh, người ở chỗ bọn họ thì không thích mặc quần áo.”
“Ngươi cảm thấy lời này đáng tin?”
“Ta làm sao biết, ta không tận mắt nhìn thấy mà. Nhưng mà nói đi nói lại, thiên hạ rộng lớn, không thiếu cái lạ, nếu không tận mấy nhìn thấy, không chắc là thật nhưng đương nhiên cũng không chắc là giả. Hoàng thượng ngài nhìn xem cái này.” Diệp Trăn Trăn nói xong, đưa cho Kỹ Vô Cữu một cái ống dài.
Ống dài này được làm bằng đồng thau, hai đầu khảm thấu kính, Kỹ Vô Cữu không biết đây là thứ gì, đặt trong tay ước lượng, miễn cưỡng cũng có thể coi như một món vũ khí.
Diệp Trăn Trăn dẫn hắn đi đến trước cửa sổ, đem ống dài giơ lên trước mắt Kỹ Vô Cữu. Bởi vì hắn tương đối cao, cho nên cánh tay nàng có chút mỏi, hơi phát run. Kỹ Vô Cữu dứt khoát nắm lấy tay nàng, giữ chặt, nâng kính đồng một cách vững vàng.
Diệp Trăn Trăn: “…”
Ánh mắt Kỹ Vô Cữu hơi liếc về bên cạnh, nhìn thấy vẻ mặt mất tự nhiên của nàng, hơi cong khoé miệng.
“Hoàng thượng, ngài nhìn thấy gì vậy?”
Kỹ Vô Cữu nheo một mắt, nhìn vào thấu kính nho nhỏ kia. Chỉ liếc mắt một cái hắn liền phát hiện ra điều huyền bí trong này, thì ra kính đồng này có thể phóng đại cảnh vật ở xa, vô cùng rõ ràng, thoáng như gần ngay trước mắt.
Trong tầm mắt, một tên thái giám xa lạ đi đến vườn hoa phía sau Khôn Ninh Cung, nhìn quanh trái phải một hồi, duỗi tay rất nhẹ nhưng tay áo lại run run, sau đó cúi đầu nhanh rời đi.
Động tác của hắn rất nhỏ, nếu cách xa, chỉ sợ cũng không nhìn ra sơ hở gì.
Kỹ Vô Cữu dời mắt, ánh mắt sâu kín nhìn Diệp Trăn Trăn.
Diệp Trăn Trăn không rõ nên nói, “Gì vậy?” Nàng cầm lấy kính đồng nhìn kỹ một lần. Nhưng không thấy được gì.
“Đi thôi, ra ngoài nhìn xem.” Kỹ Vô Cữu nói; khựng một chút lại nói, “Phùng Hữu Đức, truyền thái y đến đây.”
Vườn hoa này không lớn, hoa cỏ trong đó đã sớm hoang tàn, nhưng Diệp Trăn Trăn thường xuyên ngồi ở đây phơi nắng. Buổi chiều thu sáng sủa, mang đến đây một cái ghế nằm lớm, ngồi ngẩng mặt nhìn ngói xanh trời xanh, những mái ngói cong nhọn hoắt như lập tức muốn tung cánh bay lên, nhưng lại vĩnh viễn bất động với tư thế trước khi bay, dường như đã chờ hàng ngàn hàng vạn năm; đám mây trắng tựa bông nhàn nhã trôi, làm người ta nặng nề buồn ngủ…
Vị trí của Khôn Ninh Cung nằm ở giữa hậu cung, hai bên trái phải là lục cung, hai phía trước sau là Càn Thanh Cung và Ngự Hoa Viên, tuy rằng bên ngoài có đường đi riêng nhưng không ít cung nhân vì thuận đường cũng đi ngang qua ngoại viên Khôn Ninh Cung. Bởi vậy, dù Diệp Trăn Trăn quản nội điện thật nghiêm nhưng bên ngoài vẫn lắm thầy nhiều ma như cũ, loại người gì cũng có khả năng đi qua.
Hôm nay, Diệp Trăn Trăn đứng trước hoa viên, nhìn Kỹ Vô Cữu chỉ vào một nơi, thái y lập tức đào lấy chút đất, đặt dưới mũi ngửi, dùng móng tay cào một chút, rồi liếm thử.
“Bẩm Hoàng thượng, đất này bị người ta hạn độc dược mạn tính, nếu thường xuyên ngửi, sẽ dẫn đến ốm yếu nhiều bệnh, âm hư thể hàn, thậm chí…”
“Thậm chí thế nào?”
“Không thể sinh con nối dòng.”
Sắc mặt Kỹ Vô Cữu biến lạnh.
Diệp Trăn Trăn cũng hoảng sợ giật nãy người, “Có nguy hiểm tới tính mạng không?”
“Bẩm, nếu cứ như vậy mãi…” Lão thái y râu hoa răm cẩn thận tìm lý do thoái thác.
Diệp Trăn Trăn không đợi ông ta nói tiếp, vội vã vươn cánh tay, “Nhanh chẩn mạch cho bổn cung xem.”
Thì ra rất sợ chết. Kỹ Vô Cữu nghĩ thầm.
Diệp Trăn Trăn sợ chết cuối cùng được thái y chẩn đoán là không có việc gì, xem ra độc này mới được hạ vài ngày. Diệp Trăn Trăn rốt cuộc yên tâm, sai người đào toàn bộ đất trong vườn hoa đem đổi.
“Đa tạ Hoàng thượng.” Lần này Diệp Trăn Trăn nói ra lời cảm tạ từ tận tâm can, bởi vì Kỹ Vô Cữu hoàn toàn có thể lựa chọn không nói cho nàng biết.
“Muốn tiếp tục gây tai hoạ cho hậu cùng, trước nhất nên giữ cái mạng nhỏ cho tốt.” Kỹ Vô Cữu gõ gõ đầu nàng, xoay người rời đi.
Lần này Diệp Trăn Trăn có chút nghi hoặc. Nàng và Kỹ Vô Cữu nhìn nhau không vừa mắt, điểm này trong lòng hai bên đều biết rõ, nhưng sao hôm nay hắn lại khẳng khái tương trợ? Rõ ràng hắn có thể làm ngơ, đằng nào đây cũng là độc dược mạn tính, trong chốc lát không chết được. Hơn nữa, cho dù chết thì thế nào, không phải hắn sẽ vui như mở cờ sao?
Nghĩ đến việc hai người họ là vợ chồng, nhưng nàng chết rồi hắn sẽ vỗ tay khen hay, Diệp Trăn Trăn cảm thấy thật hoang đường.
Không ngờ rằng, Kỹ Vô Cữu lại có suy nghĩ khác: Hắn và Diệp Trăn Trăn đối phó nhau là việc riêng của bọn họ, không cần người khác nhúng tay vào. Đầu tiên là Lệ Phi ỷ vào vài phần sủng ái không nể mặt mũi Hoàng hậu, sau đó có người ngầm hạ độc thủ ám hại Hoàng hậu, người trong hoàng cung này đã quen trông chừng sai khiến mọi việc, vừa thấy Diệp Trăn Trăn không được sủng, ai cũng nghĩ tiến lên giẫm một cước, đúng là quên mất ai mới là chủ tử thật sự.
Người thông minh ghét nhất có người giở thủ đoạn thông minh đùa giỡn trước mặt hắn, cho nên theo Kỹ Vô Cữu nhận thấy, so với những người này, Diệp Trăn Trăn thẳng thắn thoải mái lại có vài phần khả ái.
Nghĩ đến việc mình dùng từ “khả ái” với Diệp Trăn Trăn, Kỹ Vô Cữu thật sự cảm thấy không thích ứng.
Cho nên một đường từ Khôn Ninh Cung đến Càn Thanh Cung, sắc mặt của hắn thay đổi đến vài lần, người bình thường không nhìn ra nhưng Phùng Hữu Đức theo hắn nhiều năm như vậy, lén đưa mắt nhìn liền cảm nhận được lúc này trong lòng Hoàng đế bệ hạ đang rất rối rắm.
“Phùng Hữu Đức.” Trở lại Càn Thanh Cung, Kỹ Vô Cữu nói.
“Có nô tài.”
“Tìm một người cho Trẫm. Một thái giám… có lẽ là cung nữ đóng giả. Gan bàn tay phải của kẻ đó có cái bớt nhạt, cỡ móng tay cái. Sau khi tìm được không cần kinh động bất kì người nào, cũng không cần mang kẻ đó tới đây, chỉ cần nói cho Trẫm biết là người ở cung nào.”
“Tuân chỉ.”
“Ngoài ra, cho người truyền chỉ với Hội quán, Trẫm muốn gặp thương nhân người Pháp kia một lần.”
“Tuân chỉ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.