Chương 14: Bẫy rập
Tửu Tiểu Thất
13/03/2017
Kỹ Vô Cữu triệu kiến thương nhân người Pháp Mã Đắc Lợi tại Vũ Anh Điện,
chưa mời Diệp Trăn Trăn nhưng Diệp Trăn Trăn vẫn mặt dày mày dạn chạy
đến.
Vũ Anh Điện ở tiền cung, là nơi làm việc của Hoàng đế, không có lệnh, nữ nhân hậu cung đều không được tự ý xâm nhập nhưng trừ Diệp Trăn Trăn.
Bởi vì Hoàng đế khai quốc của Đại Tề là nữ nhân nên điều luật “Hậu cung không được tham dự vào chính sự” ở Đại Tề không quá nghiêm khắc. Hơn nữa trong lịch sử còn xuất hiện một nữ tử kì quái vừa làm quan vừa làm Hoàng hậu.
Nhưng nếu nữ nhân hậu cung đều muốn khoa tay múa chân với chuyện triều chính thì còn ra thể thống gì nữa, cho nên người thông minh liền nghĩ ra một biện pháp trung hoà: Hoàng hậu thân làm quốc mẫu, đương nhiên có thể tham gia bàn bạc quốc sách, cũng xem như là giúp Hoàng đế phân ưu giải nạn, về phần những nữ nhân khác trong hậu cung, chỉ làm những việc nên làm.
Vì thế địa vị của Hoàng hậu trong cung có chút đặc biệt, đã là chủ lục cung, quản lí nữ nhân khác lại có thể tự do ra vào tiền cung, dựa vào nhu cầu của Hoàng đế đưa ra một ít ý kiến trong việc triều chính.
Thật ra ngoại trừ những người đặc biệt có dã tâm hoặc muốn nổi bật để lấy lòng Hoàng dế, phần lớn nữ nhân cũng không có hảo cảm với chính trị. Vì vậy trong những năm qua chính sách ngô không ra ngô, khoai không ra khoai như thế mà cũng rất hiệu quả, không có phi tần nào làm thiêu thân “tẫn kê ti thần”*.
*giết gà tế thần, ý nói không tự đưa mình ra thử nghiệm
Hôm nay, Diệp Trăn Trăn nhịn xuống cảm giác phiền chán với Kỹ Vô Cữu, đến Vũ Anh Điện.
Bộ dạng Mã Đắc Lợi mày cao mắt sâu, mắt xanh tóc đỏ, làn da trắng xanh, thân hình cao lớn, toàn thân toả ra hơi thở của loài yêu ma quỷ quái. Mấy năm nay từ việc Đại Tề bỏ lệnh cấm biển, cửa khẩu biên cương thông thương, không ít nhân sĩ các nước tiến vào Đại Tề, đa số là thương nhân, cũng có một ít thầy tu. Kỹ Vô Cữu và Diệp Trăn Trăn đều nghe qua một vài tin đồn về bọn họ, nhưng đây là lần đầu tiên được tận mắt nhìn thấy.
Là một thương nhân khôn khéo, Mã Đắc Lợi nghiêm túc học lễ nghi cung đình khi yết kiến Hoàng đế. Hắn biết đây là cơ hội ngàn năm có một, ở đất nước phương Đông rộng lớn, thần bí mà giàu có này, hắn trở thành người châu Âu đầu tiên được vị quân chủ chí cao vô thượng của quốc gia tiếp kiến, hắn dường như có thể nhìn thấy vô số hoàng kim vẫy tay với mình, còn có ánh mắt lấy lòng của những quý tộc kia nữa, bình thường thì ngạo mạn, bây giờ lại nhỏ nhẹ nói chuyện với hắn, mục đích chẳng qua là muốn hắn nhượng lại một ít tơ dệt thượng đẳng hoặc đồ sứ tinh mỹ.
Ha! Ha! Ha!!!
Việc này chỉ cần nghĩ tới một chút thôi cũng đủ làm người ta thấy sướng lật trời.
Cho nên trong khi Kỹ Vô Cữu tưởng rằng Mã Đắc Lợi sẽ như trong truyền thuyết về người Tây Dương một tay ôm ngực khom lưng hành lễ thì hắn ta lại “bịch bịch” ngã ra đất bái lạy, “Thảo dân tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Kỹ Vô Cữu: “…”
Người trên đất một đầu tóc đỏ, tư thế quỳ tiêu chuẩn mà thong dong, không hề có chút cảm giác kì lạ nào.
“Bình thân, dọn chỗ.”
Lúc này, bên ngoài vang lên một giọng thông báo cao vút: “Hoàng hậu nương nương đến -----“. Vừa dứt lời liền có một nữ tử trang điểm lộng lẫy bước vào. Mã Đắc Lợi đột nhiên nhớ tới lời khuyên của một quan viên Lễ bộ: Không thể nhìn chằm chằm vào Hoàng hậu nương nương, càng không thể hôn tay nàng! Có nghĩa là, nếu ngươi dám đụng đến một góc xiêm y nàng, bảo đảm Hoàng thượng sẽ chém đầu ngươi!
Vì vậy mông Mã Đắc Lợi còn chưa đụng tới ghế dựa, lại vội vàng đứng dậy, cúi đầu nói với nữ tử vừa mới bước vào, “Hoàng hậu thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!” Mắt nhìn thấy mép váy cùng giày của nàng, trình tộ tinh mỹ tuyệt luân kia khiến hắn lập tức quy đổi thành vàng rồi thầm cảm thán một phen, không hổ là nữ nhân tôn quý nhất quốc gia này.
Diệp Trăn Trăn thi lễ với Kỹ Vô Cữu trước rồi mới nhìn về người quỳ trên đất, “Đứng lên đi, ngồi xuống nói chuyện.”
Kỹ Vô Cữu không tỏ vẻ gì phản cảm với Diệp Trăn Trăn không mời mà tới. Đế Hậu hai người cùng Mã Đắc Lợi trò chuyện, hỏi cái này hỏi cái kia, Mã Đắc Lợi trả lời ngay thẳng, bầu không khí nhất thời rất hài hoà.
Kỹ Vô Cữu hỏi thăm phong thổ ở quê nhà của Mã Đắc Lợi, Mã Đắc Lợi đem những cái hay cái tốt kể qua một lần. Nhưng nói thật, trước khi Châu Âu tiến ra toàn thế giới, thật sự cũng không có bản lĩnh chân chính gì, nhất là trước một quốc gia có nền lịch sự lâu đời, kinh tế phồn vinh, văn hoá rực rỡ văn minh như thế này. Vẫn có một số phát minh khoa học kỹ thuật là điểm sáng, nhưng ở chỗ này chỉ có thể xem như “kỳ dâm khéo kỹ”*. Kỹ Vô Cữu nghe được có vẻ không mấy hứng thú, Diệp Trăn Trăn thì lại hết sức hứng thú, còn chú ý nghe quá trình một số người chèo thuyền thám hiểm trong lịch sử của bọn họ và chuyện tranh giành trên biển của một vài quốc gia Châu Âu. Lịch sử làm giàu của toàn bộ Châu Âu thật ra chính là lịch sử xâm lược, cho nên mặc dù bọn họ có tô son trát phấn đẹp đẽ thế nào đi nữa, người thông minh vẫn có thể ngửi được mùi máu tươi trong đó.
*giải thích, chỉ vẽ quá mức khéo léo mà lại không phải là tài nghệ hay sản phẩm có ích gì
Kỹ Vô Cữu là người thông minh trong những người thông minh, cho nên hắn rất nhanh thấy được điểm không thích hợp: Những người man di này rất thích tranh đấu tàn nhẫn, cướp bóc các nước, hơn nữa lực lượng trên biển hình như rất mạnh, nếu một ngày mảnh đất thiên triều thượng quốc rộng lớn, phồn vinh và đông đúc này bị bọn họ tràn vào… Kỹ Vô Cữu nheo mắt lại một cách nguy hiểm.
Vì vậy Hoàng đế bệ hạ cũng bắt đầu tham gia thảo luận, bầu không khí nhất thời rất sôi nổi.
Sau khi Mã Đắc Lợi đi, Kỹ Vô Cữu bình tĩnh nhìn Diệp Trăn Trăn, “Ngươi rất thông minh.”
“Hoàng thượng quá khen.” Đã nói bao nhiêu lần rồi, bổn cung thông minh tuyệt đỉnh.
Không, không chỉ là thông minh. Diệp Trăn Trăn đặc biệt ở chỗ, nàng không đem tư duy của mình khoanh tròn trong một phạm vi nào, mà là thiên mã hành không*, không chỗ nào không nghĩ. Nam nhân Đại Tề có thói quen lấy đạo Khổng Mạnh giải quyết việc nhà, việc nước, việc Thiên hạ, nhưng không biết “đạo lý” chân chính là ở chỗ bao quát hết mọi thứ. Thân làm vua một nước, tự nhiên nên có trí tuệ của bậc đế vương, cái gọi là “thước có sở trường, tấc có sở ngắn”, mặc dù là biên cương hoang dã cũng có chỗ đáng để học tập…
*thần mã bay trên trời
“Hoàng thượng.” Diệp Trăn Trăn đột nhiên ngắt đứt suy nghĩ của Kỹ Vô Cữu.
“Hả?” Kỹ Vô Cữu nhìn Diệp Trăn Trăn.
“Ta nghe nói mấy ngày nữa ngươi muốn đi Bắc Yến săn bắn?” Mắt Diệp Trăn Trăn sáng ngời trong suốt, trên mặt mang theo nụ cười lấy lòng, “Thần thiếp ngưỡng mộ tài võ lược của Hoàng thượng đã lâu, thật rất muốn tận mắt thấy phong thái Hoàng thượng giục ngựa giương cung một lần.”
“Thật khó có lúc nghe được vài câu tâng bốc từ miệng Hoàng hậu.” Kỹ Vô Cữu nói. Hắn biết tâm tư Diệp Trăn Trăn, nhưng cố tình không nhắc tới.
Bắc Yến cách kinh thành hơn một trăm dặm, ở dưới chân Yến Sơn. Nơi đó nhiều núi đá, đất đai cũng không phì nhiêu, hoàng thất đã chọn ra một khu đất vắng vẻ, sai người nuôi một số hươu, cừu, thỏ… Vừa vào thu, Hoàng đế sẽ dẫn đầu quần thần giục ngựa đi săn ở nơi này. Có tấm gương vương triều trước vì trọng văn khinh võ dẫn đến diệt vong, triều đại này cực kì coi trọng võ bị, nam tử quý tộc cũng lấy văn võ song toàn làm niềm tự hào. Mỗi năm đến lúc này là thời cơ tốt cho các vương tôn công tử thi thố tài năng trước mặt thánh thượng.
Lúc Diệp Trăn Trăn chưa lấy chồng các ca ca của nàng còn xách một chút chiến lợi phẩm về nhà, nàng cũng rất muốn được tận mắt chứng kiến một lần nhưng không có cơ hội ------ người lớn trong nhà sợ nàng bị thương.
Nhìn ánh mắt tràn ngập chờ mong của Diệp Trăn Trăn, Kỹ Vô Cữu nói, “Trẫm muốn hỏi ngươi một câu, trả lời tốt thì dẫn ngươi đi.”
“Hỏi cái gì?”
“Hiện giờ đã qua ngày mùa, triều đình muốn chiêu mộ nông phu sửa chữa Hoàng Hà. Trẫm định lệnh cho Công bộ xây một cái đập chứa nước ở những chỗ thường có lũ trong mấy năm qua, mùa lũ có thể trữ nước, mùa hạn thì có thể cứu hoả. Ngươi cảm thấy thế nào?"
Diệp Trăn Trăn nịnh hót nói, “Đây là chuyện tốt thiên thu muôn đời, Hoàng thượng thánh minh!”
“Ừ,” Kỹ Vô Cữu gật đầu, “Chỉ là công trình này rất lớn, bây giờ còn chưa chọn được người thích hợp, ngươi cảm thấy người nào có thể đảm nhiệm?”
“…” Những lời này không thể tuỳ tiện nói lung tung, đặc biệt nhị ca của Diệp Trăn Trăn làm việc ngay tại Công bộ. Nàng suy nghĩ một lúc, nói lời khước từ, “Cái này… Ta không biết những người đó, làm sao có thể nghị luận bừa bãi. Hoàng thượng ngài mắt sáng như đuốc, nhất định có thể chọn được người thích hợp.”
“Không đáp được?” Kỹ Vô Cữu nhướn mày.
“Không phải… Hoàng thượng, ngài đổi vấn đề được không?”
“Cũng được. Công trình này cần một khoản tiền rất lớn, riêng lo cơm ăn cho dân phu đã phải điều phối rất nhiều lương thực. Hoàng hậu thấy phải làm thế nào mới có thể bảo đảm quan lại phía dưới không tầng tầng bóc lột?”
Việc quan lại tham ô không thể quét sạch, từ xưa đến nay bao nhiêu người có tài đều chịu thua vấn đề này. Diệp Trăn Trăn nghĩ ngợi một lúc, nói: “Hay là rút củi dưới đáy nồi?”
“Sao? Rút củi dưới đáy nồi là thế nào?”
“Không cần chi tiền ồ ạt, bạc cứ để Hộ bộ giữ. Chú ý điều động những dân phu ngay tại nơi có lũ, để bọn họ tự quản ăn ở. Người tham dự thi công đập nước, miễn thuế cả nhà hai năm; người trong nhà đơn bạc hoặc quá nhiều miệng ăn, mức giảm miễn tăng giảm tương ứng. Đợi đến năm sau thu thuế thì trong tổng tiền thuế của địa phương đó đã trừ đi khoản bạc bày, Hộ bộ chỉ quản lý sổ sách là được rồi.” Nông dân từ sau mùa thu hoạch đến đầu xuân mới trồng trọt tiếp, khoản giữa có một đoạn thời gian tương đối rãnh rỗi, dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, nhàn rỗi cũng phải ăn cơm. Nếu dựa theo chính sách này, sẽ có rất nhiều người chủ động tới cửa hưởng ứng lệnh triệu tập. Nhân số nhiều hơn, tiến độ công trình cũng sẽ tăng nhanh, không chừng trước hạ là có thể hoàn tất.
Ngón trỏ Kỹ Vô Cữu nhẹ nhàng gõ bàn, mắt buông thỏng không đưa ra ý kiến.
“Ừ, đúng rồi, nếu vùng phụ cận có quân đóng, quân đội không có chuyện gì làm cũng nên đi lao động đi, coi như cường thân kiện thể.”
Kỹ Vô Cữu đột nhiên ngẩng đầu, cười híp mắt nhìn Diệp Trăn Trăn, “Như thế rất tốt.”
Diệp Trăn Trăn sửng sốt, với kinh nghiệm của nàng, Kỹ Vô Cữu này không hay cười, nhưng mỗi khi hắn cười chắc chắn có chuyện không tốt. Nàng không yên tâm, “Ta tuỳ tiện nói thôi, Hoàng thượng cũng không cần quá coi trọng.”
“Không, ngươi trả lời rất tốt,” hắn đứng dậy, “Đi thôi, cùng Trẫm đi Từ Ninh Cung thăm mẫu hậu.”
Buổi sáng không phải mới thăm qua sao… Diệp Trăn Trăn không tình nguyện nghĩ.
Trong Từ Ninh Cung, Thái hậu hiếm khi nhìn thấy Kỹ Vô Cữu cùng Diệp Trăn Trăn cùng đến, hơn nữa Kỹ Vô Cữu thoạt nhìn đang có tâm trạng rất tốt. Trong lòng Thái hậu không thoải mái lắm, nhưng không biểu hiện ra mặt, lúc nhìn Kỹ Vô Cữu thì trên mặt tràn ngập nụ cười từ mẫu.
“Làm khó con việc triều chính bận rộn lại còn luôn nhớ tới thăm ai gia.”
“Mẫu hậu sao lại nói những lời này, thấy người an khang khoẻ mạnh, Trẫm xử lý chính sự cũng an tâm hơn.”
Hai người này họp lại bắt đầu cùng diễn tiết mục mẫu tử tình thâm.
Diệp Trăn Trăn cảm thấy không thú vị, mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, không nói chuyện. Nàng biết với thân phận của nàng khó lấy được lòng Thái hậu, liền dứt khoát không thèm phí sức.
“Đây là Kinh Kim Cương Hiền Phi vừa chép cho ai gia hôm kia, con nhìn chữ này xem, cẩn thận ngửi còn có một cỗ hương thơm, lúc ai gia niệm dường như có thể thấy được Phật Tổ. Đứa nhỏ này thật thành tâm.” Thái hậu bắt đầu dài dòng chuyện thần linh, lúc khen Phật Tổ cũng không quên nâng đỡ Hiền Phi.
“Mẫu hậu thích là được rồi.” Trước giờ Kỹ Vô Cữu đều cho rằng chuyện trên Kinh Phật đều là nói hưu nói vượn, nhưng vì Thái hậu là mẹ ruột hắn, hắn cũng không nỡ nói lời trái ý.
“Đứa nhỏ Hiền Phi này chân thành làm người ta thương… Hai người các con gần đây có tốt không?”
Diệp Trăn Trăn nghĩ thầm, nói những lời này trước mặt Hoàng hậu, Thái hậu nương nương người đa nghi nôn nóng quá đi thôi.
“Trẫm đã vài ngày không gặp nàng ấy.” Kỹ Vô Cữu trả lời thật tình.
Thái hậu thở dài.
Kỹ Vô Cữu nói, “Mẫu hậu, chuyện hậu cung, Trẫm tự có chừng mực. Mọi việc khác, Hoàng hậu sắp xếp rất ổn thoả, cũng không phiền mẫu hậu phải hao tâm tổn trí.”
Diệp Trăn Trăn vễnh lỗ tai lên, tại sao có cảm giác trong lời nói của Kỹ Vô Cữu có hàm ý khác nhỉ?
Sắc mặt Thái hậu không vui, “Con là con của ai gia, sao ai gia có thể không để tâm?”
“Làm phiền mẫu hậu lo âu, trong lòng hài nhi rất cảm động. Chỉ là “Ở kì vị, mưu kì chính”, Hoàng hậu tự nhiên nên làm chuyện Hoàng hậu nên làm, không thể lười biếng trốn sau lưng người.” Kỹ Vô Cữu nói xong, thoáng nhìn qua Diệp Trăn Trăn.
Diệp Trăn Trăn nhận được ánh mắt của Kỹ Vô Cữu, thuận miệng tiếp lời, “Đúng vậy, mẫu hậu hao tâm tổn trí như thế, thật khiến hài nhi sợ hãi.”
Người nói vô tâm người nghe có ý, Thái hậu nghe Diệp Trăn Trăn nói như thế, sắc mặt có phần không nén được giận.
Kỹ Vô Cữu cũng cảm thấy bất ngờ, chẳng lẽ nàng đã biết hết?
Hàn huyên việc nhà thêm chút nữa, Kỹ Vô Cữu liền dẫn Diệp Trăn Trăn rời khỏi. Lúc đi thuận tiện muốn một người ở chỗ Thái hậu, một tên tiểu thái giám không đáng để mắt.
Diệp Trăn Trăn không hiểu làm sao, nghĩ thầm chắc là nô tài kia đắc tội Kỹ Vô Cữu. Xem ra hắn ta gặp xui xẻo lớn rồi.
Quả nhiên, vừa về tới Càn Thanh Cung, Kỹ Vô Cữu liền hạ lệnh đánh chết tên thái giám đó.
Chậc chậc, thật ác. Đây là cảm nghĩ của Diệp Trăn Trăn sau khi nghe nói chuyện này.
Vũ Anh Điện ở tiền cung, là nơi làm việc của Hoàng đế, không có lệnh, nữ nhân hậu cung đều không được tự ý xâm nhập nhưng trừ Diệp Trăn Trăn.
Bởi vì Hoàng đế khai quốc của Đại Tề là nữ nhân nên điều luật “Hậu cung không được tham dự vào chính sự” ở Đại Tề không quá nghiêm khắc. Hơn nữa trong lịch sử còn xuất hiện một nữ tử kì quái vừa làm quan vừa làm Hoàng hậu.
Nhưng nếu nữ nhân hậu cung đều muốn khoa tay múa chân với chuyện triều chính thì còn ra thể thống gì nữa, cho nên người thông minh liền nghĩ ra một biện pháp trung hoà: Hoàng hậu thân làm quốc mẫu, đương nhiên có thể tham gia bàn bạc quốc sách, cũng xem như là giúp Hoàng đế phân ưu giải nạn, về phần những nữ nhân khác trong hậu cung, chỉ làm những việc nên làm.
Vì thế địa vị của Hoàng hậu trong cung có chút đặc biệt, đã là chủ lục cung, quản lí nữ nhân khác lại có thể tự do ra vào tiền cung, dựa vào nhu cầu của Hoàng đế đưa ra một ít ý kiến trong việc triều chính.
Thật ra ngoại trừ những người đặc biệt có dã tâm hoặc muốn nổi bật để lấy lòng Hoàng dế, phần lớn nữ nhân cũng không có hảo cảm với chính trị. Vì vậy trong những năm qua chính sách ngô không ra ngô, khoai không ra khoai như thế mà cũng rất hiệu quả, không có phi tần nào làm thiêu thân “tẫn kê ti thần”*.
*giết gà tế thần, ý nói không tự đưa mình ra thử nghiệm
Hôm nay, Diệp Trăn Trăn nhịn xuống cảm giác phiền chán với Kỹ Vô Cữu, đến Vũ Anh Điện.
Bộ dạng Mã Đắc Lợi mày cao mắt sâu, mắt xanh tóc đỏ, làn da trắng xanh, thân hình cao lớn, toàn thân toả ra hơi thở của loài yêu ma quỷ quái. Mấy năm nay từ việc Đại Tề bỏ lệnh cấm biển, cửa khẩu biên cương thông thương, không ít nhân sĩ các nước tiến vào Đại Tề, đa số là thương nhân, cũng có một ít thầy tu. Kỹ Vô Cữu và Diệp Trăn Trăn đều nghe qua một vài tin đồn về bọn họ, nhưng đây là lần đầu tiên được tận mắt nhìn thấy.
Là một thương nhân khôn khéo, Mã Đắc Lợi nghiêm túc học lễ nghi cung đình khi yết kiến Hoàng đế. Hắn biết đây là cơ hội ngàn năm có một, ở đất nước phương Đông rộng lớn, thần bí mà giàu có này, hắn trở thành người châu Âu đầu tiên được vị quân chủ chí cao vô thượng của quốc gia tiếp kiến, hắn dường như có thể nhìn thấy vô số hoàng kim vẫy tay với mình, còn có ánh mắt lấy lòng của những quý tộc kia nữa, bình thường thì ngạo mạn, bây giờ lại nhỏ nhẹ nói chuyện với hắn, mục đích chẳng qua là muốn hắn nhượng lại một ít tơ dệt thượng đẳng hoặc đồ sứ tinh mỹ.
Ha! Ha! Ha!!!
Việc này chỉ cần nghĩ tới một chút thôi cũng đủ làm người ta thấy sướng lật trời.
Cho nên trong khi Kỹ Vô Cữu tưởng rằng Mã Đắc Lợi sẽ như trong truyền thuyết về người Tây Dương một tay ôm ngực khom lưng hành lễ thì hắn ta lại “bịch bịch” ngã ra đất bái lạy, “Thảo dân tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Kỹ Vô Cữu: “…”
Người trên đất một đầu tóc đỏ, tư thế quỳ tiêu chuẩn mà thong dong, không hề có chút cảm giác kì lạ nào.
“Bình thân, dọn chỗ.”
Lúc này, bên ngoài vang lên một giọng thông báo cao vút: “Hoàng hậu nương nương đến -----“. Vừa dứt lời liền có một nữ tử trang điểm lộng lẫy bước vào. Mã Đắc Lợi đột nhiên nhớ tới lời khuyên của một quan viên Lễ bộ: Không thể nhìn chằm chằm vào Hoàng hậu nương nương, càng không thể hôn tay nàng! Có nghĩa là, nếu ngươi dám đụng đến một góc xiêm y nàng, bảo đảm Hoàng thượng sẽ chém đầu ngươi!
Vì vậy mông Mã Đắc Lợi còn chưa đụng tới ghế dựa, lại vội vàng đứng dậy, cúi đầu nói với nữ tử vừa mới bước vào, “Hoàng hậu thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!” Mắt nhìn thấy mép váy cùng giày của nàng, trình tộ tinh mỹ tuyệt luân kia khiến hắn lập tức quy đổi thành vàng rồi thầm cảm thán một phen, không hổ là nữ nhân tôn quý nhất quốc gia này.
Diệp Trăn Trăn thi lễ với Kỹ Vô Cữu trước rồi mới nhìn về người quỳ trên đất, “Đứng lên đi, ngồi xuống nói chuyện.”
Kỹ Vô Cữu không tỏ vẻ gì phản cảm với Diệp Trăn Trăn không mời mà tới. Đế Hậu hai người cùng Mã Đắc Lợi trò chuyện, hỏi cái này hỏi cái kia, Mã Đắc Lợi trả lời ngay thẳng, bầu không khí nhất thời rất hài hoà.
Kỹ Vô Cữu hỏi thăm phong thổ ở quê nhà của Mã Đắc Lợi, Mã Đắc Lợi đem những cái hay cái tốt kể qua một lần. Nhưng nói thật, trước khi Châu Âu tiến ra toàn thế giới, thật sự cũng không có bản lĩnh chân chính gì, nhất là trước một quốc gia có nền lịch sự lâu đời, kinh tế phồn vinh, văn hoá rực rỡ văn minh như thế này. Vẫn có một số phát minh khoa học kỹ thuật là điểm sáng, nhưng ở chỗ này chỉ có thể xem như “kỳ dâm khéo kỹ”*. Kỹ Vô Cữu nghe được có vẻ không mấy hứng thú, Diệp Trăn Trăn thì lại hết sức hứng thú, còn chú ý nghe quá trình một số người chèo thuyền thám hiểm trong lịch sử của bọn họ và chuyện tranh giành trên biển của một vài quốc gia Châu Âu. Lịch sử làm giàu của toàn bộ Châu Âu thật ra chính là lịch sử xâm lược, cho nên mặc dù bọn họ có tô son trát phấn đẹp đẽ thế nào đi nữa, người thông minh vẫn có thể ngửi được mùi máu tươi trong đó.
*giải thích, chỉ vẽ quá mức khéo léo mà lại không phải là tài nghệ hay sản phẩm có ích gì
Kỹ Vô Cữu là người thông minh trong những người thông minh, cho nên hắn rất nhanh thấy được điểm không thích hợp: Những người man di này rất thích tranh đấu tàn nhẫn, cướp bóc các nước, hơn nữa lực lượng trên biển hình như rất mạnh, nếu một ngày mảnh đất thiên triều thượng quốc rộng lớn, phồn vinh và đông đúc này bị bọn họ tràn vào… Kỹ Vô Cữu nheo mắt lại một cách nguy hiểm.
Vì vậy Hoàng đế bệ hạ cũng bắt đầu tham gia thảo luận, bầu không khí nhất thời rất sôi nổi.
Sau khi Mã Đắc Lợi đi, Kỹ Vô Cữu bình tĩnh nhìn Diệp Trăn Trăn, “Ngươi rất thông minh.”
“Hoàng thượng quá khen.” Đã nói bao nhiêu lần rồi, bổn cung thông minh tuyệt đỉnh.
Không, không chỉ là thông minh. Diệp Trăn Trăn đặc biệt ở chỗ, nàng không đem tư duy của mình khoanh tròn trong một phạm vi nào, mà là thiên mã hành không*, không chỗ nào không nghĩ. Nam nhân Đại Tề có thói quen lấy đạo Khổng Mạnh giải quyết việc nhà, việc nước, việc Thiên hạ, nhưng không biết “đạo lý” chân chính là ở chỗ bao quát hết mọi thứ. Thân làm vua một nước, tự nhiên nên có trí tuệ của bậc đế vương, cái gọi là “thước có sở trường, tấc có sở ngắn”, mặc dù là biên cương hoang dã cũng có chỗ đáng để học tập…
*thần mã bay trên trời
“Hoàng thượng.” Diệp Trăn Trăn đột nhiên ngắt đứt suy nghĩ của Kỹ Vô Cữu.
“Hả?” Kỹ Vô Cữu nhìn Diệp Trăn Trăn.
“Ta nghe nói mấy ngày nữa ngươi muốn đi Bắc Yến săn bắn?” Mắt Diệp Trăn Trăn sáng ngời trong suốt, trên mặt mang theo nụ cười lấy lòng, “Thần thiếp ngưỡng mộ tài võ lược của Hoàng thượng đã lâu, thật rất muốn tận mắt thấy phong thái Hoàng thượng giục ngựa giương cung một lần.”
“Thật khó có lúc nghe được vài câu tâng bốc từ miệng Hoàng hậu.” Kỹ Vô Cữu nói. Hắn biết tâm tư Diệp Trăn Trăn, nhưng cố tình không nhắc tới.
Bắc Yến cách kinh thành hơn một trăm dặm, ở dưới chân Yến Sơn. Nơi đó nhiều núi đá, đất đai cũng không phì nhiêu, hoàng thất đã chọn ra một khu đất vắng vẻ, sai người nuôi một số hươu, cừu, thỏ… Vừa vào thu, Hoàng đế sẽ dẫn đầu quần thần giục ngựa đi săn ở nơi này. Có tấm gương vương triều trước vì trọng văn khinh võ dẫn đến diệt vong, triều đại này cực kì coi trọng võ bị, nam tử quý tộc cũng lấy văn võ song toàn làm niềm tự hào. Mỗi năm đến lúc này là thời cơ tốt cho các vương tôn công tử thi thố tài năng trước mặt thánh thượng.
Lúc Diệp Trăn Trăn chưa lấy chồng các ca ca của nàng còn xách một chút chiến lợi phẩm về nhà, nàng cũng rất muốn được tận mắt chứng kiến một lần nhưng không có cơ hội ------ người lớn trong nhà sợ nàng bị thương.
Nhìn ánh mắt tràn ngập chờ mong của Diệp Trăn Trăn, Kỹ Vô Cữu nói, “Trẫm muốn hỏi ngươi một câu, trả lời tốt thì dẫn ngươi đi.”
“Hỏi cái gì?”
“Hiện giờ đã qua ngày mùa, triều đình muốn chiêu mộ nông phu sửa chữa Hoàng Hà. Trẫm định lệnh cho Công bộ xây một cái đập chứa nước ở những chỗ thường có lũ trong mấy năm qua, mùa lũ có thể trữ nước, mùa hạn thì có thể cứu hoả. Ngươi cảm thấy thế nào?"
Diệp Trăn Trăn nịnh hót nói, “Đây là chuyện tốt thiên thu muôn đời, Hoàng thượng thánh minh!”
“Ừ,” Kỹ Vô Cữu gật đầu, “Chỉ là công trình này rất lớn, bây giờ còn chưa chọn được người thích hợp, ngươi cảm thấy người nào có thể đảm nhiệm?”
“…” Những lời này không thể tuỳ tiện nói lung tung, đặc biệt nhị ca của Diệp Trăn Trăn làm việc ngay tại Công bộ. Nàng suy nghĩ một lúc, nói lời khước từ, “Cái này… Ta không biết những người đó, làm sao có thể nghị luận bừa bãi. Hoàng thượng ngài mắt sáng như đuốc, nhất định có thể chọn được người thích hợp.”
“Không đáp được?” Kỹ Vô Cữu nhướn mày.
“Không phải… Hoàng thượng, ngài đổi vấn đề được không?”
“Cũng được. Công trình này cần một khoản tiền rất lớn, riêng lo cơm ăn cho dân phu đã phải điều phối rất nhiều lương thực. Hoàng hậu thấy phải làm thế nào mới có thể bảo đảm quan lại phía dưới không tầng tầng bóc lột?”
Việc quan lại tham ô không thể quét sạch, từ xưa đến nay bao nhiêu người có tài đều chịu thua vấn đề này. Diệp Trăn Trăn nghĩ ngợi một lúc, nói: “Hay là rút củi dưới đáy nồi?”
“Sao? Rút củi dưới đáy nồi là thế nào?”
“Không cần chi tiền ồ ạt, bạc cứ để Hộ bộ giữ. Chú ý điều động những dân phu ngay tại nơi có lũ, để bọn họ tự quản ăn ở. Người tham dự thi công đập nước, miễn thuế cả nhà hai năm; người trong nhà đơn bạc hoặc quá nhiều miệng ăn, mức giảm miễn tăng giảm tương ứng. Đợi đến năm sau thu thuế thì trong tổng tiền thuế của địa phương đó đã trừ đi khoản bạc bày, Hộ bộ chỉ quản lý sổ sách là được rồi.” Nông dân từ sau mùa thu hoạch đến đầu xuân mới trồng trọt tiếp, khoản giữa có một đoạn thời gian tương đối rãnh rỗi, dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, nhàn rỗi cũng phải ăn cơm. Nếu dựa theo chính sách này, sẽ có rất nhiều người chủ động tới cửa hưởng ứng lệnh triệu tập. Nhân số nhiều hơn, tiến độ công trình cũng sẽ tăng nhanh, không chừng trước hạ là có thể hoàn tất.
Ngón trỏ Kỹ Vô Cữu nhẹ nhàng gõ bàn, mắt buông thỏng không đưa ra ý kiến.
“Ừ, đúng rồi, nếu vùng phụ cận có quân đóng, quân đội không có chuyện gì làm cũng nên đi lao động đi, coi như cường thân kiện thể.”
Kỹ Vô Cữu đột nhiên ngẩng đầu, cười híp mắt nhìn Diệp Trăn Trăn, “Như thế rất tốt.”
Diệp Trăn Trăn sửng sốt, với kinh nghiệm của nàng, Kỹ Vô Cữu này không hay cười, nhưng mỗi khi hắn cười chắc chắn có chuyện không tốt. Nàng không yên tâm, “Ta tuỳ tiện nói thôi, Hoàng thượng cũng không cần quá coi trọng.”
“Không, ngươi trả lời rất tốt,” hắn đứng dậy, “Đi thôi, cùng Trẫm đi Từ Ninh Cung thăm mẫu hậu.”
Buổi sáng không phải mới thăm qua sao… Diệp Trăn Trăn không tình nguyện nghĩ.
Trong Từ Ninh Cung, Thái hậu hiếm khi nhìn thấy Kỹ Vô Cữu cùng Diệp Trăn Trăn cùng đến, hơn nữa Kỹ Vô Cữu thoạt nhìn đang có tâm trạng rất tốt. Trong lòng Thái hậu không thoải mái lắm, nhưng không biểu hiện ra mặt, lúc nhìn Kỹ Vô Cữu thì trên mặt tràn ngập nụ cười từ mẫu.
“Làm khó con việc triều chính bận rộn lại còn luôn nhớ tới thăm ai gia.”
“Mẫu hậu sao lại nói những lời này, thấy người an khang khoẻ mạnh, Trẫm xử lý chính sự cũng an tâm hơn.”
Hai người này họp lại bắt đầu cùng diễn tiết mục mẫu tử tình thâm.
Diệp Trăn Trăn cảm thấy không thú vị, mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, không nói chuyện. Nàng biết với thân phận của nàng khó lấy được lòng Thái hậu, liền dứt khoát không thèm phí sức.
“Đây là Kinh Kim Cương Hiền Phi vừa chép cho ai gia hôm kia, con nhìn chữ này xem, cẩn thận ngửi còn có một cỗ hương thơm, lúc ai gia niệm dường như có thể thấy được Phật Tổ. Đứa nhỏ này thật thành tâm.” Thái hậu bắt đầu dài dòng chuyện thần linh, lúc khen Phật Tổ cũng không quên nâng đỡ Hiền Phi.
“Mẫu hậu thích là được rồi.” Trước giờ Kỹ Vô Cữu đều cho rằng chuyện trên Kinh Phật đều là nói hưu nói vượn, nhưng vì Thái hậu là mẹ ruột hắn, hắn cũng không nỡ nói lời trái ý.
“Đứa nhỏ Hiền Phi này chân thành làm người ta thương… Hai người các con gần đây có tốt không?”
Diệp Trăn Trăn nghĩ thầm, nói những lời này trước mặt Hoàng hậu, Thái hậu nương nương người đa nghi nôn nóng quá đi thôi.
“Trẫm đã vài ngày không gặp nàng ấy.” Kỹ Vô Cữu trả lời thật tình.
Thái hậu thở dài.
Kỹ Vô Cữu nói, “Mẫu hậu, chuyện hậu cung, Trẫm tự có chừng mực. Mọi việc khác, Hoàng hậu sắp xếp rất ổn thoả, cũng không phiền mẫu hậu phải hao tâm tổn trí.”
Diệp Trăn Trăn vễnh lỗ tai lên, tại sao có cảm giác trong lời nói của Kỹ Vô Cữu có hàm ý khác nhỉ?
Sắc mặt Thái hậu không vui, “Con là con của ai gia, sao ai gia có thể không để tâm?”
“Làm phiền mẫu hậu lo âu, trong lòng hài nhi rất cảm động. Chỉ là “Ở kì vị, mưu kì chính”, Hoàng hậu tự nhiên nên làm chuyện Hoàng hậu nên làm, không thể lười biếng trốn sau lưng người.” Kỹ Vô Cữu nói xong, thoáng nhìn qua Diệp Trăn Trăn.
Diệp Trăn Trăn nhận được ánh mắt của Kỹ Vô Cữu, thuận miệng tiếp lời, “Đúng vậy, mẫu hậu hao tâm tổn trí như thế, thật khiến hài nhi sợ hãi.”
Người nói vô tâm người nghe có ý, Thái hậu nghe Diệp Trăn Trăn nói như thế, sắc mặt có phần không nén được giận.
Kỹ Vô Cữu cũng cảm thấy bất ngờ, chẳng lẽ nàng đã biết hết?
Hàn huyên việc nhà thêm chút nữa, Kỹ Vô Cữu liền dẫn Diệp Trăn Trăn rời khỏi. Lúc đi thuận tiện muốn một người ở chỗ Thái hậu, một tên tiểu thái giám không đáng để mắt.
Diệp Trăn Trăn không hiểu làm sao, nghĩ thầm chắc là nô tài kia đắc tội Kỹ Vô Cữu. Xem ra hắn ta gặp xui xẻo lớn rồi.
Quả nhiên, vừa về tới Càn Thanh Cung, Kỹ Vô Cữu liền hạ lệnh đánh chết tên thái giám đó.
Chậc chậc, thật ác. Đây là cảm nghĩ của Diệp Trăn Trăn sau khi nghe nói chuyện này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.