Chương 60
Lạc Thanh
14/03/2016
“Mời nương nương xuống kiệu!” Gã hoạn quan kêu the thé, liền đó rèm được vén lên, một đôi hài màu xanh thêu chỉ trắng bước ra, giây tiếp theo chủ nhân đôi hài thêu ấy đã bước hẳn ra ngoài kiệu, người mặc bộ áo tơ lụa trắng nhạt, gương mặt gần như để mộc, trên tóc cài một cây trâm ngọc, bên tóc mai cài một đóa hoa lụa trắng, ngoài ra không có trang sức gì khác.
Đây là lần thứ hai kể từ khi vào cung mình quang minh chính đại quay về Đỗ phủ! Đỗ Hiểu Nguyệt khẽ than một tiếng, chầm chậm tiến về phía trước, đi qua đám người lớn nhỏ Đỗ gia hết một lượt rồi mới nhẹ nhàng nói: “Đứng cả lên đi! Bản cung tới bái lạy mẫu thân, ai không có việc thì có thể lui xuống.”
Một câu nói ra, số người quỳ lạy đã ít đi hơn phân nửa, số còn lại chính là mấy vị chủ nhà và con cái Đỗ phủ, đương nhiên bao gồm cả Đỗ Chính Hiên.
“Tam ca, hiện giờ mọi người tạm để mẹ ở đâu?” Đỗ Hiểu Nguyệt hướng thẳng phía Đỗ Chính Hiên nói, dù đã biết nơi đó là hậu viện Đỗ phủ, nhưng giờ không thể cứ thế mà đi thẳng đến hậu viện được. Đồng thời, Đỗ phủ biết tự mình muốn về đây, nói không chừng Đỗ Khang Vĩnh đã sai người đặt Tưởng Lương đệ ở nơi khác chính thức hơn rồi.
“Hồi bẩm nương nương, nhị nương bây giờ đang ở Cực Vũ hiên, mời nương nương đi theo thần.” Đỗ Chính Hiên cúi mày chắp tay trả lời, rất hài lòng với thái độ thận trọng này của Đỗ Hiểu Nguyệt.
A! Bọn họ quả nhiên đã di dời rồi! Đỗ Hiểu Nguyệt không khỏi cười lạnh trong lòng, cười bọn họ có thể làm ra công phu này! “Vậy, phiền Tam ca đi trước dẫn đường.” Hồi Đỗ Hiểu Nguyệt còn ở Đỗ phủ, vẫn chưa hề bước ra khỏi cánh cửa tiểu viện mình ở, vậy nên cũng không biết Cực Vũ hiên là ở đâu.
Đỗ Chính Hiên đi trước dẫn đường, Đỗ Hiểu Nguyệt theo sau, Đỗ Khang Vĩnh cùng vợ và một người con trai, hai người con dâu cũng cắm cúi bước đi theo Đỗ Hiểu Nguyệt. Sau khi tới sảnh chính tế bái một hồi, họ liền sang gian bên cạnh ở Cực Vũ hiên nghỉ ngơi, đến lúc ấy, Đỗ Hiểu Nguyệt mới chính thức mặt đối mặt nói chuyện với Đỗ Khang Vĩnh.
“Người chết cũng đã chết rồi, kính mong nương nương không quá thương tâm! Cần giữ gìn phượng thể!” Trong không gian trầm mặc, Đỗ Hiểu Nguyệt ngồi ở chính vị, yên lặng uống trà, mày cau nhẹ, trước sau không giãn ra, cũng lúc ấy, rốt cục Đỗ Khang Vĩnh đã mở miệng, trong lời nói cũng lộ ra vẻ ưu thương nhàn nhạt.
“Cha, chúng ta là người trong sạch, không nên nói mập mờ.” Đỗ Hiểu Nguyệt đặt ly trà xuống, ánh mắt trong veo, đau xót mới rồi không biết đã lui đi đâu, nhẹ lướt mắt về phía Đinh Anh Uy bên cạnh, “Mẹ mất như thế nào? Trước giờ mẹ vẫn rất khỏe, sao nói mất là mất ngay được?”
“Đại phu nói, bà ấy mắc bệnh cấp tính, tim đột nhiên nảy sinh vấn đề.” Đỗ Khang Vĩnh trả lời không chớp mắt, còn Đinh Anh Uy ngồi một bên cũng tỏ vẻ thản nhiên, im lặng không nói.
“Thật sao?” Đỗ Hiểu Nguyệt hơi nhướng mày, quay ra ngoài hô một tiếng, “Bàng kiêu vệ, truyền ý chỉ bản cung, mời Phí Thái Y của Thái Y viện tới đại sảnh nghiệm thi.”
“Không được!” Mặt Đỗ Khang Vĩnh trong nháy mắt thoắt trắng bệch thoắt tím ngắt, nhảy dựng lên, trợn mắt nói với Đỗ Hiểu Nguyệt, “Hoàng Hậu nương nương, bà ấy chính là mẹ ruột ngài, chẳng lẽ ngài muốn mẹ đi rồi cũng không được yên ổn hay sao?”
“Tại sao không thể? Nếu như không kiểm tra, chỉ sợ người không được yên ổn chính là bản cung đây!” Đỗ Hiểu Nguyệt không chút động lòng, nhướn mày, “Mẹ như vậy bản cung rất đau, bản cung chỉ muốn biết vì bệnh gì mà mẹ mất, đó cũng là lẽ thường nên làm – thiết nghĩ mẹ sẽ không trách cứ bản cung đâu!”
“Mày không tôn trọng người chết! Chẳng lẽ lời vi phụ[1] nói mày cũng không tin à?” Đỗ Khang Vĩnh không tuân thủ lễ quân thần, lấy địa vị người cha ra để bức bách Đỗ Hiểu Nguyệt.
“Bản cung chỉ muốn biết chân tướng mà thôi, hơn nữa, trong tranh cãi thì nghiệm thi cũng là việc thường tình, thế nào lại nói là không tôn trọng?” Đỗ Hiểu Nguyệt hỏi ngược lại, đứng lên, đi tới trước mặt Đỗ Khang Vĩnh, từng bước áp bức, “Cha phản đối mãnh liệt như thế, chẳng lẽ trong chuyện này có điều gì không thể cho người khác biết? Sợ kiểm tra xong lại thấy lời cha không đúng sự thật?”
“Mày!” Đỗ Khang Vĩnh bị Đỗ Hiểu Nguyệt ép lùi lại mấy bước, từ đáy lòng đột nhiên này sinh nỗi sợ hãi đối với đứa con gái trước giờ vẫn bị coi thường này, mặc dù hôm ấy trong bữa quốc tiệc đã phát hiện nó không giống người thường, nhưng hôm nay toàn thân nó lại phát ra một loại khí tức nguy hiểm hơn rất nhiều so với hôm ấy! Nhưng gừng càng già càng cay, trong nháy mắt, Đỗ Khang Vĩnh ngoài mặt đã tỏ ra bình tĩnh, hoàn toàn tự tin vung tay áo, đi mấy bước về bên trái, đồng thời trầm giọng nói: “Nương nương hoài nghi vi thần?”
“Phải hay không chỉ là lời nói suông, thứ bản cung muốn chính là sự thật và chứng cứ!” Đỗ Hiểu Nguyệt kiên trì, xoay người, tiếp tục ngồi, chờ kết quả nghiệm thi của Phí Thái Y.
Đỗ Chính Hiên lạnh lùng nhìn biến cố này, không nói một câu, nhàn nhã uống trà, tựa như tình hình cung căng nỏ bạt[2] này chẳng liên quan gì hắn. Đỗ Hiểu Nguyệt cũng nhàn nhã uống trà, ánh mắt lơ đãng di chuyển trên người Đỗ Chính Hiên, muốn tìm ra điều gì đó từ vẻ mặt hay ánh mắt hắn, đáng tiếc, không tìm được điều gì!
“Đại nương!” Cuối cùng, Đỗ Hiểu Nguyệt hướng ánh mắt về phía Đinh Anh Uy vẫn đang ngồi một bên, tuy bà mặc đồ trắng, nhưng ánh mắt kiêu ngạo mạn bất kinh tâm này giống hệt như ngày trước từng thấy. Tưởng Lương đệ hồi còn sống chính là cái đinh trong mắt bà ấy, chỉ e khi Tưởng Lương đệ mất rồi, bà ấy là người đầu tiên vui mừng! Đặt ly trà vẫn còn già nửa trong tay xuống, chậm rãi nói, “Người cuối cùng gặp mẹ là ai? Bản cung có mấy câu muốn hỏi hắn.”
“Hồi bẩm nương nương, chính là nha đầu tên Hoa Hồng.” Đinh Anh Uy đứng lên, hơi cúi người thi lễ, trả lời theo công thức, “Nương nương có muốn gặp Hoa Hồng luôn bây giờ không?”
“Không cần.” Đỗ Hiểu Nguyệt thay đổi chủ ý, cả hai vị chủ nhân Đỗ gia đều đang ngồi đây, chỉ sợ hỏi thế hỏi nữa cũng không được gì, “Thanh Trúc, đi dẫn Hoa Hồng đến, lát nữa theo bản cung về Chiêu Dương cung.”
Đỗ Hiểu Nguyệt vừa nói xong, bàn tay cầm bình trà của Đỗ Chính Hiên khẽ khựng lại, rồi tiếp tục rót thêm trà; còn Đinh Anh Uy thì tối sầm mắt lại, liếc nhìn Đỗ Khang Vĩnh; Đỗ Khang Vĩnh ngồi như không, mặt nhìn sang một bên; còn Đỗ Dạ Hàn đẩy đẩy đĩa điểm tâm mà bọn nha đầu mang lên đến trước mặt vợ hắn – bụng vợ hắn đã lớn, ước chừng đã có bầu sáu, bảy tháng rồi!
“Vâng!” Thanh Trúc nhận lệnh định rời đi, Đỗ Hiểu Nguyệt nghĩ nghĩ lại nói thêm, “Để hai hộ vệ đi cùng cô!”
Đỗ Chính Hiên bất cẩn buông chiếc chén trong tay xuống, đứng dậy thi lễ với Đỗ Hiểu Nguyệt: “Nương nương, chi bằng cho vi thần cùng đi!”
“Tốt!” Đỗ Hiểu Nguyệt khẽ gật đầu, rất đúng ý nguyện, “Vậy phiền Tam ca.”
Thanh Trúc hơi thấp thỏm, nhưng cũng lập tức cùng Đỗ Chính Hiên rời đi; Đỗ Khang Vĩnh không có biến đổi lớn gì, vẫn bình tĩnh như trước, trái lại, trên mặt Đinh Anh Uy hơi bối rối trong chốc lát, để cho Đỗ Hiểu Nguyệt bắt được.
Phí Thái Y tiến vào, đương định quỳ xuống hồi báo, Đỗ Hiểu Nguyệt đã miễn lễ, cho ông ta được đứng mà nói: “Bẩm nương nương,” Phí Thái Y khom người trả lời, “Vi thần đã cẩn thận xem xét tình trạng của Đỗ Nhị phu nhân, Đỗ Nhị phu nhân đột phát bệnh tim mà qua đời.”
Không thể nào! Không phải Đỗ Chính Hiên nói Tưởng Lương đệ tự sát sao? Sao những dấu hiệu nghiệm ra ở đây lại nói lên chuyện người mắc bệnh tim mà chết?! “Phiền Phí Thái Y rồi, ngươi… ngươi lui ra đi!” Đỗ Hiểu Nguyệt hai tay túm chặt vạt áo, khẽ cắn đầu lưỡi, một lúc lâu sau mới nhẹ nhàng nói.
Phí Thái Y tuân mệnh đi khỏi, Đỗ Chính Hiên cùng Thanh Trúc cũng bước vào, Đỗ Chính Hiên không nói gì, chỉ đứng một chỗ, Thanh Trúc cúi người thi lễ hồi bẩm: “Nương nương, quản gia nói, Hoa Hồng đã về nhà thăm người thân rồi ạ.”
A! Thật là không may nha, sao mà chọn đúng hôm nay để về nhà thăm người thân chứ?! Đỗ Hiểu Nguyệt hơi nhắm mắt, bàn tay nắm vạt áo cũng lỏng ra, vẻ mặt bình tĩnh: “Ừ, biết rồi. Về cung thôi, bản cung mệt rồi!”
Vừa về cung, Đỗ Hiểu Nguyệt đã rất kìm chế mới không chạy thẳng đến chiếc giường nàng thích nhất, mà chạy đến Noãn Tâm các.
“Hoàng Hậu nương nương, không có dụ chỉ, ngài không thể vào Noãn Tâm các ạ.” Thị vệ gác cửa không chút nể mặt ngăn Đỗ Hiểu Nguyệt lại ngay ngoài cửa lớn.
“Vậy phiền hai vị vào thông báo một tiếng với Hoàng Thượng, nói bản cung có chuyện quan trọng cần gặp!” Đỗ Hiểu Nguyệt cũng biết trong cung có mấy quy tắc bất thành văn, ra hiệu cho Hồng Trù đưa lên chút bạc tỏ ý, “Mời hai vị thông báo một tiếng nha!”
“Chuyện này…” Thị vệ Giáp nhận bạc xong cân nhắc một chút, mới cười hì hì, cung kính trả lời, “Hiện giờ Hoàng Thượng cũng không ở Noãn Tâm các, đã về Càn Thanh cung rồi ạ.”
Nhóc con này! Dám lừa người ta ư! “Cảm ơn hai vị.” Đỗ Hiểu Nguyệt cắn lưỡi phun ra mấy chữ, tiện đó liền ghi nhớ kĩ càng bộ dạng hai thị vệ nọ.
Khi tới Càn Thanh cung, thái giám chấp sự một lần nữa khiến Đỗ Hiểu Nguyệt gặp khó khăn[3], lấy được kết quả tương tự, Đàm Văn Hạo cũng không ở Càn Thanh cung, đã đi Tiêu Âm các rồi, buổi chiều thì muốn đi Nhã Xuân các.
“Sắc lang! Sẽ có một ngày buông thả dục tính quá độ mà tinh tận nhân vong[4]!” Lần thứ một trăm lẻ tám Đỗ Hiểu Nguyệt tức giận mắng hẳn ra mồm, “Khi không cần thì suốt ngày lượn lờ trước mặt người ta, đến khi cần thì lại không thấy bóng dáng đâu cả! Đồ thú vật!”
“Đến đây, uống miếng nước hạ hỏa nào!” Liễu Mộng Nam lại đưa đến trước mặt Đỗ Hiểu Nguyệt một chén nước lạnh.
Đúng vậy, Đỗ Hiểu Nguyệt vừa biết Đàm Văn Hạo đi tìm mỹ nhân, vốn định tới Tiêu Âm các tìm người; nhưng nghĩ lại chuyện cần bàn bạc với hắn không nên để người của Tiêu Âm các biết, cho nên nửa đường liền phi tới Phi Nguyệt các.
“Mộng Nam – cho phép tôi gọi cô như vậy nhé!” Mặc dù không biết ở trong Hoàng cung Liễu Mộng Nam đang diễn vai gì, nhưng nàng tuyệt đối không giống những phi tử khác. Cho nên, theo trực giác, Đỗ Hiểu Nguyệt than vắn thở dài ngay trước mặt nàng, “Tôi không tức giận, chỉ là trong lòng thấy khó chịu thôi! Bây giờ rất muốn quăng quật, đập vỡ đồ đạc; nhưng đến tảng đá trong cung cũng là vàng, tôi đập không nổi; muốn hét thật to, cổ họng tôi lại không khỏe lắm, lúc sau khản giọng lại phải uống thuốc, thuốc vừa đắng vừa chát, con mẹ nó chứ thực không phải cho người uống mà; muốn trèo lên chỗ nào cao cao hóng gió, nhưng cái thân phận Hoàng Hậu phiền phức này thật đáng chết, đi đâu cũng một đoàn người theo sau, đừng nói là leo cây, trèo tường, ngay cả bước đi nhanh một xíu cũng bị nghị luận; muốn ăn kem lạnh, muốn hát KTV, muốn đi dạo phố mua sắm một lần, muốn nhảy nhót[5], muốn chơi điện tử, muốn uống rượu… Uống rượu! Đúng rồi, Mộng Nam, chúng ta cùng nhau uống rượu, được không?” đến hợp lại rượu có được hay không?” Liệt kê ra một đống, cuối cùng Đỗ Hiểu Nguyệt đã tìm được một biện pháp hay để giải khuây rồi, hai mắt liền sáng ngời lôi lôi kéo kéo Liễu Mộng Nam.
“Ấy kìa…” Liễu Mộng Nam bị tâm tình biến hóa bất thình lình của Đỗ Hiểu Nguyệt làm cho hoảng sợ, thường ngày nàng ấy rất trầm ổn, lạnh nhạt, không thích nói chuyện, không ngờ rằng nàng vừa nói ra liền có thể nói như vậy, rất thô kệch, không phải những lời mà đám nữ tử khuê phòng nhà người có thể nói ra! Đến đoạn cuối, thậm chí đã bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ, nghe sao cũng không hiểu nàng nói gì – trừ câu muốn uống rượu kia. “Hoàng Hậu nương nương, nếu như ngài không vui, có thể khóc một trận, đừng nén trong lòng!” Nàng khác thường như vậy chỉ có thể giải thích bằng một nguyên nhân chính là chuyện của Tưởng Lương đệ đã đả kích nàng rất mạnh!
“Khóc? Nếu như khóc có thể giải quyết tất cả vấn đề, tôi đã làm em Lâm[6] luôn rồi!” Đỗ Hiểu Nguyệt khẽ nhếch khóe môi, tự giễu. Lời vừa nói ra, đột nhiên nhớ tới chuyện nàng ta cũng không biết em Lâm là ai, bèn đổi lời, thử thăm dò, “Mộng Nam không lẽ là sợ uống rượu ư?! Tối qua thấy Mộng Nam mặc bộ dạ hành thật mạnh mẽ, đeo bảo kiếm, mười phần anh khí trợ giúp người thất ý đạt thành tâm nguyện, hiệp nữ cốt khí ấy Hiểu Nguyệt rất khâm phục! Mộng Nam, cô biết không, từ khi vào cung, tôi luôn cảm thấy cô không giống người ta, cô giống như chim ưng trên trời cao, nên bay lượn dưới trời xanh mây trắng, nên cầm đại đao mà ra trận bảo vệ nước nhà, nên cầm kiếm hành hiệp trượng nghĩa trên giang hồ, hành y cứu thế! Mặc dù tôi không biết sao cô tình nguyện vào cung, nhưng tôi biết, Mộng Nam là người nghĩa khí nhất, mới có thể vì cố nhân mà mạo hiểm tính mạng giúp tôi xuất cung, giúp tôi đạt thành tâm nguyện như thế! Vậy nên, Mộng Nam sẽ không cự tuyệt yêu cầu này của Hiểu Nguyệt đâu! Mộng Nam sẽ không nhìn Hiểu Nguyệt uống rượu một mình đua, Mộng Nam sẽ vô cùng hào khí mà vỗ ngực nói “Được! Hôm nay chúng ta không say không về!”
Đỗ Hiểu Nguyệt nói một tràng, làm cảm động trái tim Liễu Mộng Nam, dù biết nhau đã lâu, nhưng thời gian chính thức cùng nàng ngồi một chỗ thế này không tới mấy khắc, thế nhưng nàng có thể nói ra tâm khảm của mình! Mà, nàng chính là người mình chú ý tới nhất, mình cũng là người nàng chú ý tới nhất, tính đi tính lại, chẳng phải cũng là một loại duyên phận sao? “Hay lắm! Liễu Mộng Nam tôi đêm nay sẽ cùng cô uống say ngất thì thôi.” Trong xúc động nhất thời, Liễu Mộng Nam quên mất chuyện nàng không thể uống nhiều rượu, cao giọng sai bảo nha đầu bên ngoài, “Người đâu, đem rượu Dương Cao[7] thượng đẳng ngự ban lên đây!”
Đỗ Hiểu Nguyệt cười nhẹ, tính cách Liễu Mộng Nam thật là hào sảng, không có cái thần thái giả bộ như trên người các phi tử khác, cũng không coi mình là cái đinh trong mắt, kim trong thịt! Tốt lắm! Cứ theo điểm này, Liễu Mộng Nam, người bạn này, Đỗ Hiểu Nguyệt tôi nhất định giao du!
[1] “Vi phụ” là một cách xưng hô khiêm tốn của người cha.
[2] “Tiễn trương nỗ bạt” – tình hình tranh cãi gay gắt, các phía đối đầu căng thẳng.
[3] Nguyên văn: bính huyễn bích = đụng tường mềm
[4] Tinh tận nhân vong: hi hi :”> Nghĩa là ‘hết sạch tinh lực mà chết’.
[5] Nguyên văn: “bảng địch” – chính là trò chơi hay có trong các khu vui chơi mà người chơi nhảy theo các mũi tên mẫu (chả chơi bao giờ, chả biết tên trò này T____T)
[6] Nhân vật trong “Hồng Lâu Mộng” của Tào Tuyết Cần.
[7] Rượu Dương Cao là tên loại rượu rất nổi tiếng thời xưa ở Trung Quốc.
Đây là lần thứ hai kể từ khi vào cung mình quang minh chính đại quay về Đỗ phủ! Đỗ Hiểu Nguyệt khẽ than một tiếng, chầm chậm tiến về phía trước, đi qua đám người lớn nhỏ Đỗ gia hết một lượt rồi mới nhẹ nhàng nói: “Đứng cả lên đi! Bản cung tới bái lạy mẫu thân, ai không có việc thì có thể lui xuống.”
Một câu nói ra, số người quỳ lạy đã ít đi hơn phân nửa, số còn lại chính là mấy vị chủ nhà và con cái Đỗ phủ, đương nhiên bao gồm cả Đỗ Chính Hiên.
“Tam ca, hiện giờ mọi người tạm để mẹ ở đâu?” Đỗ Hiểu Nguyệt hướng thẳng phía Đỗ Chính Hiên nói, dù đã biết nơi đó là hậu viện Đỗ phủ, nhưng giờ không thể cứ thế mà đi thẳng đến hậu viện được. Đồng thời, Đỗ phủ biết tự mình muốn về đây, nói không chừng Đỗ Khang Vĩnh đã sai người đặt Tưởng Lương đệ ở nơi khác chính thức hơn rồi.
“Hồi bẩm nương nương, nhị nương bây giờ đang ở Cực Vũ hiên, mời nương nương đi theo thần.” Đỗ Chính Hiên cúi mày chắp tay trả lời, rất hài lòng với thái độ thận trọng này của Đỗ Hiểu Nguyệt.
A! Bọn họ quả nhiên đã di dời rồi! Đỗ Hiểu Nguyệt không khỏi cười lạnh trong lòng, cười bọn họ có thể làm ra công phu này! “Vậy, phiền Tam ca đi trước dẫn đường.” Hồi Đỗ Hiểu Nguyệt còn ở Đỗ phủ, vẫn chưa hề bước ra khỏi cánh cửa tiểu viện mình ở, vậy nên cũng không biết Cực Vũ hiên là ở đâu.
Đỗ Chính Hiên đi trước dẫn đường, Đỗ Hiểu Nguyệt theo sau, Đỗ Khang Vĩnh cùng vợ và một người con trai, hai người con dâu cũng cắm cúi bước đi theo Đỗ Hiểu Nguyệt. Sau khi tới sảnh chính tế bái một hồi, họ liền sang gian bên cạnh ở Cực Vũ hiên nghỉ ngơi, đến lúc ấy, Đỗ Hiểu Nguyệt mới chính thức mặt đối mặt nói chuyện với Đỗ Khang Vĩnh.
“Người chết cũng đã chết rồi, kính mong nương nương không quá thương tâm! Cần giữ gìn phượng thể!” Trong không gian trầm mặc, Đỗ Hiểu Nguyệt ngồi ở chính vị, yên lặng uống trà, mày cau nhẹ, trước sau không giãn ra, cũng lúc ấy, rốt cục Đỗ Khang Vĩnh đã mở miệng, trong lời nói cũng lộ ra vẻ ưu thương nhàn nhạt.
“Cha, chúng ta là người trong sạch, không nên nói mập mờ.” Đỗ Hiểu Nguyệt đặt ly trà xuống, ánh mắt trong veo, đau xót mới rồi không biết đã lui đi đâu, nhẹ lướt mắt về phía Đinh Anh Uy bên cạnh, “Mẹ mất như thế nào? Trước giờ mẹ vẫn rất khỏe, sao nói mất là mất ngay được?”
“Đại phu nói, bà ấy mắc bệnh cấp tính, tim đột nhiên nảy sinh vấn đề.” Đỗ Khang Vĩnh trả lời không chớp mắt, còn Đinh Anh Uy ngồi một bên cũng tỏ vẻ thản nhiên, im lặng không nói.
“Thật sao?” Đỗ Hiểu Nguyệt hơi nhướng mày, quay ra ngoài hô một tiếng, “Bàng kiêu vệ, truyền ý chỉ bản cung, mời Phí Thái Y của Thái Y viện tới đại sảnh nghiệm thi.”
“Không được!” Mặt Đỗ Khang Vĩnh trong nháy mắt thoắt trắng bệch thoắt tím ngắt, nhảy dựng lên, trợn mắt nói với Đỗ Hiểu Nguyệt, “Hoàng Hậu nương nương, bà ấy chính là mẹ ruột ngài, chẳng lẽ ngài muốn mẹ đi rồi cũng không được yên ổn hay sao?”
“Tại sao không thể? Nếu như không kiểm tra, chỉ sợ người không được yên ổn chính là bản cung đây!” Đỗ Hiểu Nguyệt không chút động lòng, nhướn mày, “Mẹ như vậy bản cung rất đau, bản cung chỉ muốn biết vì bệnh gì mà mẹ mất, đó cũng là lẽ thường nên làm – thiết nghĩ mẹ sẽ không trách cứ bản cung đâu!”
“Mày không tôn trọng người chết! Chẳng lẽ lời vi phụ[1] nói mày cũng không tin à?” Đỗ Khang Vĩnh không tuân thủ lễ quân thần, lấy địa vị người cha ra để bức bách Đỗ Hiểu Nguyệt.
“Bản cung chỉ muốn biết chân tướng mà thôi, hơn nữa, trong tranh cãi thì nghiệm thi cũng là việc thường tình, thế nào lại nói là không tôn trọng?” Đỗ Hiểu Nguyệt hỏi ngược lại, đứng lên, đi tới trước mặt Đỗ Khang Vĩnh, từng bước áp bức, “Cha phản đối mãnh liệt như thế, chẳng lẽ trong chuyện này có điều gì không thể cho người khác biết? Sợ kiểm tra xong lại thấy lời cha không đúng sự thật?”
“Mày!” Đỗ Khang Vĩnh bị Đỗ Hiểu Nguyệt ép lùi lại mấy bước, từ đáy lòng đột nhiên này sinh nỗi sợ hãi đối với đứa con gái trước giờ vẫn bị coi thường này, mặc dù hôm ấy trong bữa quốc tiệc đã phát hiện nó không giống người thường, nhưng hôm nay toàn thân nó lại phát ra một loại khí tức nguy hiểm hơn rất nhiều so với hôm ấy! Nhưng gừng càng già càng cay, trong nháy mắt, Đỗ Khang Vĩnh ngoài mặt đã tỏ ra bình tĩnh, hoàn toàn tự tin vung tay áo, đi mấy bước về bên trái, đồng thời trầm giọng nói: “Nương nương hoài nghi vi thần?”
“Phải hay không chỉ là lời nói suông, thứ bản cung muốn chính là sự thật và chứng cứ!” Đỗ Hiểu Nguyệt kiên trì, xoay người, tiếp tục ngồi, chờ kết quả nghiệm thi của Phí Thái Y.
Đỗ Chính Hiên lạnh lùng nhìn biến cố này, không nói một câu, nhàn nhã uống trà, tựa như tình hình cung căng nỏ bạt[2] này chẳng liên quan gì hắn. Đỗ Hiểu Nguyệt cũng nhàn nhã uống trà, ánh mắt lơ đãng di chuyển trên người Đỗ Chính Hiên, muốn tìm ra điều gì đó từ vẻ mặt hay ánh mắt hắn, đáng tiếc, không tìm được điều gì!
“Đại nương!” Cuối cùng, Đỗ Hiểu Nguyệt hướng ánh mắt về phía Đinh Anh Uy vẫn đang ngồi một bên, tuy bà mặc đồ trắng, nhưng ánh mắt kiêu ngạo mạn bất kinh tâm này giống hệt như ngày trước từng thấy. Tưởng Lương đệ hồi còn sống chính là cái đinh trong mắt bà ấy, chỉ e khi Tưởng Lương đệ mất rồi, bà ấy là người đầu tiên vui mừng! Đặt ly trà vẫn còn già nửa trong tay xuống, chậm rãi nói, “Người cuối cùng gặp mẹ là ai? Bản cung có mấy câu muốn hỏi hắn.”
“Hồi bẩm nương nương, chính là nha đầu tên Hoa Hồng.” Đinh Anh Uy đứng lên, hơi cúi người thi lễ, trả lời theo công thức, “Nương nương có muốn gặp Hoa Hồng luôn bây giờ không?”
“Không cần.” Đỗ Hiểu Nguyệt thay đổi chủ ý, cả hai vị chủ nhân Đỗ gia đều đang ngồi đây, chỉ sợ hỏi thế hỏi nữa cũng không được gì, “Thanh Trúc, đi dẫn Hoa Hồng đến, lát nữa theo bản cung về Chiêu Dương cung.”
Đỗ Hiểu Nguyệt vừa nói xong, bàn tay cầm bình trà của Đỗ Chính Hiên khẽ khựng lại, rồi tiếp tục rót thêm trà; còn Đinh Anh Uy thì tối sầm mắt lại, liếc nhìn Đỗ Khang Vĩnh; Đỗ Khang Vĩnh ngồi như không, mặt nhìn sang một bên; còn Đỗ Dạ Hàn đẩy đẩy đĩa điểm tâm mà bọn nha đầu mang lên đến trước mặt vợ hắn – bụng vợ hắn đã lớn, ước chừng đã có bầu sáu, bảy tháng rồi!
“Vâng!” Thanh Trúc nhận lệnh định rời đi, Đỗ Hiểu Nguyệt nghĩ nghĩ lại nói thêm, “Để hai hộ vệ đi cùng cô!”
Đỗ Chính Hiên bất cẩn buông chiếc chén trong tay xuống, đứng dậy thi lễ với Đỗ Hiểu Nguyệt: “Nương nương, chi bằng cho vi thần cùng đi!”
“Tốt!” Đỗ Hiểu Nguyệt khẽ gật đầu, rất đúng ý nguyện, “Vậy phiền Tam ca.”
Thanh Trúc hơi thấp thỏm, nhưng cũng lập tức cùng Đỗ Chính Hiên rời đi; Đỗ Khang Vĩnh không có biến đổi lớn gì, vẫn bình tĩnh như trước, trái lại, trên mặt Đinh Anh Uy hơi bối rối trong chốc lát, để cho Đỗ Hiểu Nguyệt bắt được.
Phí Thái Y tiến vào, đương định quỳ xuống hồi báo, Đỗ Hiểu Nguyệt đã miễn lễ, cho ông ta được đứng mà nói: “Bẩm nương nương,” Phí Thái Y khom người trả lời, “Vi thần đã cẩn thận xem xét tình trạng của Đỗ Nhị phu nhân, Đỗ Nhị phu nhân đột phát bệnh tim mà qua đời.”
Không thể nào! Không phải Đỗ Chính Hiên nói Tưởng Lương đệ tự sát sao? Sao những dấu hiệu nghiệm ra ở đây lại nói lên chuyện người mắc bệnh tim mà chết?! “Phiền Phí Thái Y rồi, ngươi… ngươi lui ra đi!” Đỗ Hiểu Nguyệt hai tay túm chặt vạt áo, khẽ cắn đầu lưỡi, một lúc lâu sau mới nhẹ nhàng nói.
Phí Thái Y tuân mệnh đi khỏi, Đỗ Chính Hiên cùng Thanh Trúc cũng bước vào, Đỗ Chính Hiên không nói gì, chỉ đứng một chỗ, Thanh Trúc cúi người thi lễ hồi bẩm: “Nương nương, quản gia nói, Hoa Hồng đã về nhà thăm người thân rồi ạ.”
A! Thật là không may nha, sao mà chọn đúng hôm nay để về nhà thăm người thân chứ?! Đỗ Hiểu Nguyệt hơi nhắm mắt, bàn tay nắm vạt áo cũng lỏng ra, vẻ mặt bình tĩnh: “Ừ, biết rồi. Về cung thôi, bản cung mệt rồi!”
Vừa về cung, Đỗ Hiểu Nguyệt đã rất kìm chế mới không chạy thẳng đến chiếc giường nàng thích nhất, mà chạy đến Noãn Tâm các.
“Hoàng Hậu nương nương, không có dụ chỉ, ngài không thể vào Noãn Tâm các ạ.” Thị vệ gác cửa không chút nể mặt ngăn Đỗ Hiểu Nguyệt lại ngay ngoài cửa lớn.
“Vậy phiền hai vị vào thông báo một tiếng với Hoàng Thượng, nói bản cung có chuyện quan trọng cần gặp!” Đỗ Hiểu Nguyệt cũng biết trong cung có mấy quy tắc bất thành văn, ra hiệu cho Hồng Trù đưa lên chút bạc tỏ ý, “Mời hai vị thông báo một tiếng nha!”
“Chuyện này…” Thị vệ Giáp nhận bạc xong cân nhắc một chút, mới cười hì hì, cung kính trả lời, “Hiện giờ Hoàng Thượng cũng không ở Noãn Tâm các, đã về Càn Thanh cung rồi ạ.”
Nhóc con này! Dám lừa người ta ư! “Cảm ơn hai vị.” Đỗ Hiểu Nguyệt cắn lưỡi phun ra mấy chữ, tiện đó liền ghi nhớ kĩ càng bộ dạng hai thị vệ nọ.
Khi tới Càn Thanh cung, thái giám chấp sự một lần nữa khiến Đỗ Hiểu Nguyệt gặp khó khăn[3], lấy được kết quả tương tự, Đàm Văn Hạo cũng không ở Càn Thanh cung, đã đi Tiêu Âm các rồi, buổi chiều thì muốn đi Nhã Xuân các.
“Sắc lang! Sẽ có một ngày buông thả dục tính quá độ mà tinh tận nhân vong[4]!” Lần thứ một trăm lẻ tám Đỗ Hiểu Nguyệt tức giận mắng hẳn ra mồm, “Khi không cần thì suốt ngày lượn lờ trước mặt người ta, đến khi cần thì lại không thấy bóng dáng đâu cả! Đồ thú vật!”
“Đến đây, uống miếng nước hạ hỏa nào!” Liễu Mộng Nam lại đưa đến trước mặt Đỗ Hiểu Nguyệt một chén nước lạnh.
Đúng vậy, Đỗ Hiểu Nguyệt vừa biết Đàm Văn Hạo đi tìm mỹ nhân, vốn định tới Tiêu Âm các tìm người; nhưng nghĩ lại chuyện cần bàn bạc với hắn không nên để người của Tiêu Âm các biết, cho nên nửa đường liền phi tới Phi Nguyệt các.
“Mộng Nam – cho phép tôi gọi cô như vậy nhé!” Mặc dù không biết ở trong Hoàng cung Liễu Mộng Nam đang diễn vai gì, nhưng nàng tuyệt đối không giống những phi tử khác. Cho nên, theo trực giác, Đỗ Hiểu Nguyệt than vắn thở dài ngay trước mặt nàng, “Tôi không tức giận, chỉ là trong lòng thấy khó chịu thôi! Bây giờ rất muốn quăng quật, đập vỡ đồ đạc; nhưng đến tảng đá trong cung cũng là vàng, tôi đập không nổi; muốn hét thật to, cổ họng tôi lại không khỏe lắm, lúc sau khản giọng lại phải uống thuốc, thuốc vừa đắng vừa chát, con mẹ nó chứ thực không phải cho người uống mà; muốn trèo lên chỗ nào cao cao hóng gió, nhưng cái thân phận Hoàng Hậu phiền phức này thật đáng chết, đi đâu cũng một đoàn người theo sau, đừng nói là leo cây, trèo tường, ngay cả bước đi nhanh một xíu cũng bị nghị luận; muốn ăn kem lạnh, muốn hát KTV, muốn đi dạo phố mua sắm một lần, muốn nhảy nhót[5], muốn chơi điện tử, muốn uống rượu… Uống rượu! Đúng rồi, Mộng Nam, chúng ta cùng nhau uống rượu, được không?” đến hợp lại rượu có được hay không?” Liệt kê ra một đống, cuối cùng Đỗ Hiểu Nguyệt đã tìm được một biện pháp hay để giải khuây rồi, hai mắt liền sáng ngời lôi lôi kéo kéo Liễu Mộng Nam.
“Ấy kìa…” Liễu Mộng Nam bị tâm tình biến hóa bất thình lình của Đỗ Hiểu Nguyệt làm cho hoảng sợ, thường ngày nàng ấy rất trầm ổn, lạnh nhạt, không thích nói chuyện, không ngờ rằng nàng vừa nói ra liền có thể nói như vậy, rất thô kệch, không phải những lời mà đám nữ tử khuê phòng nhà người có thể nói ra! Đến đoạn cuối, thậm chí đã bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ, nghe sao cũng không hiểu nàng nói gì – trừ câu muốn uống rượu kia. “Hoàng Hậu nương nương, nếu như ngài không vui, có thể khóc một trận, đừng nén trong lòng!” Nàng khác thường như vậy chỉ có thể giải thích bằng một nguyên nhân chính là chuyện của Tưởng Lương đệ đã đả kích nàng rất mạnh!
“Khóc? Nếu như khóc có thể giải quyết tất cả vấn đề, tôi đã làm em Lâm[6] luôn rồi!” Đỗ Hiểu Nguyệt khẽ nhếch khóe môi, tự giễu. Lời vừa nói ra, đột nhiên nhớ tới chuyện nàng ta cũng không biết em Lâm là ai, bèn đổi lời, thử thăm dò, “Mộng Nam không lẽ là sợ uống rượu ư?! Tối qua thấy Mộng Nam mặc bộ dạ hành thật mạnh mẽ, đeo bảo kiếm, mười phần anh khí trợ giúp người thất ý đạt thành tâm nguyện, hiệp nữ cốt khí ấy Hiểu Nguyệt rất khâm phục! Mộng Nam, cô biết không, từ khi vào cung, tôi luôn cảm thấy cô không giống người ta, cô giống như chim ưng trên trời cao, nên bay lượn dưới trời xanh mây trắng, nên cầm đại đao mà ra trận bảo vệ nước nhà, nên cầm kiếm hành hiệp trượng nghĩa trên giang hồ, hành y cứu thế! Mặc dù tôi không biết sao cô tình nguyện vào cung, nhưng tôi biết, Mộng Nam là người nghĩa khí nhất, mới có thể vì cố nhân mà mạo hiểm tính mạng giúp tôi xuất cung, giúp tôi đạt thành tâm nguyện như thế! Vậy nên, Mộng Nam sẽ không cự tuyệt yêu cầu này của Hiểu Nguyệt đâu! Mộng Nam sẽ không nhìn Hiểu Nguyệt uống rượu một mình đua, Mộng Nam sẽ vô cùng hào khí mà vỗ ngực nói “Được! Hôm nay chúng ta không say không về!”
Đỗ Hiểu Nguyệt nói một tràng, làm cảm động trái tim Liễu Mộng Nam, dù biết nhau đã lâu, nhưng thời gian chính thức cùng nàng ngồi một chỗ thế này không tới mấy khắc, thế nhưng nàng có thể nói ra tâm khảm của mình! Mà, nàng chính là người mình chú ý tới nhất, mình cũng là người nàng chú ý tới nhất, tính đi tính lại, chẳng phải cũng là một loại duyên phận sao? “Hay lắm! Liễu Mộng Nam tôi đêm nay sẽ cùng cô uống say ngất thì thôi.” Trong xúc động nhất thời, Liễu Mộng Nam quên mất chuyện nàng không thể uống nhiều rượu, cao giọng sai bảo nha đầu bên ngoài, “Người đâu, đem rượu Dương Cao[7] thượng đẳng ngự ban lên đây!”
Đỗ Hiểu Nguyệt cười nhẹ, tính cách Liễu Mộng Nam thật là hào sảng, không có cái thần thái giả bộ như trên người các phi tử khác, cũng không coi mình là cái đinh trong mắt, kim trong thịt! Tốt lắm! Cứ theo điểm này, Liễu Mộng Nam, người bạn này, Đỗ Hiểu Nguyệt tôi nhất định giao du!
[1] “Vi phụ” là một cách xưng hô khiêm tốn của người cha.
[2] “Tiễn trương nỗ bạt” – tình hình tranh cãi gay gắt, các phía đối đầu căng thẳng.
[3] Nguyên văn: bính huyễn bích = đụng tường mềm
[4] Tinh tận nhân vong: hi hi :”> Nghĩa là ‘hết sạch tinh lực mà chết’.
[5] Nguyên văn: “bảng địch” – chính là trò chơi hay có trong các khu vui chơi mà người chơi nhảy theo các mũi tên mẫu (chả chơi bao giờ, chả biết tên trò này T____T)
[6] Nhân vật trong “Hồng Lâu Mộng” của Tào Tuyết Cần.
[7] Rượu Dương Cao là tên loại rượu rất nổi tiếng thời xưa ở Trung Quốc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.