Hoàng Hậu Lười Tô Hiểu Nguyệt

Chương 61

Lạc Thanh

14/03/2016

“Đến đây! Uống nào!” Đỗ Hiểu Nguyệt một tay nâng chén một tay chống đầu, mời rượu Liễu Mộng Nam đương ngồi đối diện, nói đứt quãng, “Tửu phùng tri kỷ thiên bôi thiểu[1]! Mộng Nam, những lời này nói rất thật tình đó!”

“Uh…” Liễu Mộng Nam đã không thể giơ ly rượu lên một cách đoan chính, mặt ửng hồng bò ra bàn, rên rỉ, “Hiểu Nguyệt, tôi không ổn rồi, tôi muốn nôn!”

“Nhịn đi, tôi đưa cô vào nhà vệ sinh rồi hẵng nôn!” Vừa nói, Đỗ Hiểu Nguyệt xiêu vẹo đứng lên, lại lảo đảo bước tới bên cạnh Liễu Mộng Nam, kéo tay Liễu Mộng Nam, “Đứng lên nào, tôi đưa cô tới nhà vệ sinh!”

“Nhà vệ sinh là cái gì?” Liễu Mộng Nam quay đầu, mắt nhắm mắt mở nhìn Đỗ Hiểu Nguyệt, “Tôi không muốn đi nhà vệ sinh gì đó, tôi muốn múa kiếm cơ! Há há! A Hiên thích nhất là xem tôi múa kiếm!”

“Múa kiếm? Hay quá ta! Tôi cũng muốn xem!” Đỗ Hiểu Nguyệt nghiêng người, ngã ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, hai tay đập đập lên bàn làm nhịp, lớn tiếng la hét, “Múa kiếm! Múa kiếm!”

“Há há, trời sẽ phá lệ cho cô xem một lần!” Liễu Mộng Nam vừa nói vừa ngả nghiêng đứng dậy, xoay người rút ra một thanh kiếm, bắt đầu nhẹ nhàng múa võ, mặc dù cơ thể lệch trái lệch phải rồi, nhưng mỗi chiêu thức đâm ra không ít đi một chút lực độ nào, vẫn vững vàng chắc chắn, ngay cả người không biết võ như Đỗ Hiểu Nguyệt cũng xemkhông chớp mắt.

Võ công của Liễu Mộng Nam khi nhẹ khi mạnh, khi chậm khi nhanh, tay áo lay động, tà váy tung bay, trên mặt ánh lên nụ cười chân thành vui vẻ, võ công của nàng vừa hào sảng vừa tươi sáng, tràn đầy sức sống, khuấy động trái tim Đỗ Hiểu Nguyệt. Làm cho những ưu sầu trong lòng Đỗ Hiểu Nguyệt cũng theo đó mà bay xa, một nụ cười nhạt mà thật lòng hiện lên khóe miệng.

Đúng vậy, Đỗ Hiểu Nguyệt cũng không say, dù rượu có làm cho cả người Đỗ Hiểu Nguyệt mềm oặt đi nữa, nhưng càng uống đầu óc lại càng tỉnh, tựa như trong cái nháy mắt ấy, mọi việc đã trải qua ở kiếp trước lẫn kiếp này hết thảy đều hiện ra trước mặt, nhưng không cách nào nắm bắt. “Mộng Nam, tôi hòa một khúc với cô nhé! Võ công này là niềm tin của cô, bài hát này là cuộc sống của tôi!” Đỗ Hiểu Nguyệt bám vào bàn, cũng chẳng xem xem Liễu Mộng Nam múa võ đến đâu rồi, cúi đầu trầm lắng, khe khẽ ngâm nga:

“Viễn phương hữu cầm

Thiển nhiên không linh

Thanh thanh thôi niên vũ

Quyên quyên tâm sự thuyết cấp tự kỷ thính

Nguyệt ảnh sung sung

Yên hỏa kỷ trọng

Chúc hoa hồng

Hồng trần cựu mộng

Mộng đoạn đô thành không…

Ngã tại nhân gian phảng hoàng



Tầm bất đáo nhĩ đích thiên đường,

Đông bình tây kính phóng

Hận bất năng di vong…”[2]

Mới ngâm vài câu, đã khóc không thành giai điệu gì. Đối với Đỗ Hiểu Nguyệt, ở thời không này, sinh mệnh hai mươi mấy năm trước kia giống như cố nhân đã chôn sâu dưới mộ, khi ngẫu nhiên nhớ lại, cảm giác đó đã là chuyện rất xa rồi; mấy tháng ở đây, Tưởng Lương đệ xem như người thân duy nhất, dù cho chỉ sống với nhau hơn mười ngày. Bà đã cho Đỗ Hiểu Nguyệt sự ấm áp của người mẹ khiến Đỗ Hiểu Nguyệt mãi ghi nhớ trong lòng, mà chuyện bà tự vận, càng khiến Đỗ Hiểu Nguyệt áy náy dù không biết rốt cuộc vì sao mà bà lại tự sát, Đỗ Hiểu Nguyệt cũng có thể cảm thấy cái chết của bà có liên hệ lớn tới bản thân, trong di thư để lại bà cầu xin Đỗ Hiểu Nguyệt đừng tính toán tranh cãi về cái chết của bà, càng không nên làm khó Đỗ Khang Vĩnh!

“Ha! Đỗ Hiểu Nguyệt tôi xem như chuyện gì cũng từng trải qua, chứng kiến!” Đỗ Hiểu Nguyệt lạnh lùng cười to, cười đến cả mặt đầy nước mắt, gõ nhẹ lên bàn, “Tưởng Lương đệ, người chết thật không đáng mà! Đỗ Khang Vĩnh không hề để người vào mắt, còn người thì sao? Chết rồi vẫn nhớ lão, thương lão! Ha! Người Đỗ gia tất cả đều là quái nhân, thật sự là quái nhân! Quái nhân…” Trong ba người con trai của Đỗ Khang Vĩnh, hình như lão không lôi kéo được ai, Đại ca và Nhị ca dù không tỏ rõ thái độ đứng về phía nào, ít nhất có Tam ca đối địch với lão, thậm chí, người phụ nữ yêu thích Tam ca cũng chạy vào cung – chuyện này là gì chứ?

Khi Đàm Văn Hạo bước vào Phi Nguyệt các, cung nhân Phi Nguyệt các và cung nhân Chiêu Dương cung đều đang canh giữ bên ngoài, nghe tiếng ngâm nga khe khẽ, không thành điệu mà ưu thương bên trong cũng nghe ra được là tiếng của Đỗ Hiểu Nguyệt. Than nhẹ một tiếng, đẩy cửa tiến vào, cả phòng toàn mùi rượu xộc thẳng vào mũi, Liễu Mộng Nam thì ngủ dưới đất, tay vẫn cầm kiếm; Đỗ Hiểu Nguyệt thì gục trên bàn, vừa khóc vừa cười mà nói thầm, giọng càng ngày càng nhỏ, cuối cùng cứ thế ngủ thiếp đi!

“Nàng uống say rồi!” Khẽ thở dài, ôm lấy Đỗ Hiểu Nguyệt, lại thoáng nhìn Liễu Mộng Nam ngả nghiêng trên mặt đất, hơi oán giận nói, “May mà ta tới, nếu không hôm nay các nàng cứ thế mà ngủ cả đêm luôn! Người đâu, chăm sóc Liễu Quý phi thật tốt!”

“Ôi… nôn!” Dạ dày Đỗ Hiểu Nguyệt khó chịu, mơ mơ màng màng quay đầu lại, mật xanh mật vàng nôn ra xong, thấy cả người thư thản, thần trí cũng tỉnh táo hơn nhiều, từ từ mở mắt ra, thấy là tấm màn hồng nhạt quen thuộc của mình, vô thức quay đầu lại, trước mặt là một đôi mắt cười như không cười cùng gương mặt không có khả năng nào xuất hiện ở đây lúc này, vô thức nhắm mắt lại, tay gõ gõ lên đầu, lẩm bẩm, “Xem ra mình say thật rồi, xuất hiện cả ảo giác cơ mà!”

“Nguyệt nhi, ngồi dậy súc miệng đi, đừng vờ ngủ nữa.” Đàm Văn Hạo vừa nói liền nâng Đỗ Hiểu Nguyệt dậy, lại bị Đỗ Hiểu Nguyệt đẩy ra.

Nguyệt nhi? Ghê rợn! Đầu óc Đỗ Hiểu Nguyệt trong chốc lát tỉnh táo ra nhiều, đẩy cánh tay đang giơ ra của Đàm Văn Hạo, xoay người chống tay ngồi dậy. “Sao huynh lại ở đây?” Đỗ Hiểu Nguyệt nhận lấy nước súc miệng Hồng Trù đưa lên, lại không vui nói, “Năm tháng[3] cái gì, buồn nôn chết đi được, gọi tôi Đỗ Hiểu Nguyệt!”

Hồng Trù lại cười nhẹ, yên lặng nhận cái chén Đỗ Hiểu Nguyệt đưa lại, lại dâng lên một ly trà giải rượu. Đồng thời kín đáo ra hiệu với Tú nhi đứng bên cạnh, cười tủm tỉm rồi lui ra một bên. Lúc ở Phi Nguyệt các nhìn thấy Hoàng Thượng ôm tiểu thư đi ra, cả đám cung nhân mắt mũi trợn tròn, thầm nghĩ lời đồn rằng Đế Hậu không hòa thuận giờ phút này không dẹp mà tự đổ rồi! Nhớ lại lúc Hoàng Thượng ôm Hoàng Hậu, ánh mắt yêu thương như thế, trước đây tuyệt đối chưa từng thấy người tỏ ra vậy lần nào!

Hồng Trù khẽ hé miệng, nhưng Đỗ Hiểu Nguyệt đã kịp nhìn thấy: “Hồng Trù, cô nhặt được vàng hay là gặp được ý trung nhân mà cười cười mập mờ như vậy?”

“Tiểu thư, Hồng Trù không cười! Thật đó!” Hồng Trù học tập thủ đoạn Đỗ Hiểu Nguyệt thường dùng nhất mỗi khi lừa người, giơ hai ngón tay, chỉ thẳng lên trời nói.

“Hừ!” Đỗ Hiểu Nguyệt cũng lười tranh cãi, liếc nhìn căn phòng, chỉ có một vài cung nhân, Thanh Trúc không ở trong này. Rồi lại nhìn Đàm Văn Hạo, muốn bàn chuyện với hắn một lát, nên lại giương mắt nhìn Hồng Trù, “Hồng Trù, cô dẫn bọn họ lui xuống trước đi, bản cung có việc cần thương lượng với Hoàng Thượng.”

Khi cửa phòng đã khép lại, Đàm Văn Hạo mặt mày nghiêm túc hỏi: “Có phải nàng muốn nói về chuyện hôm nay nàng đến Đỗ phủ?”

“Đúng vậy!” Đàm Văn Hạo đoán trúng tâm sự, không ngoài dự đoán chút nào, Đỗ Hiểu Nguyệt cũng trả lời rất thản nhiên, nhìn đôi mắt tập trung của Đàm Văn Hạo, Đỗ Hiểu Nguyệt lại thấy hơi mất tự nhiên, liền xuống giường, sửa sang quần áo một chút, lại ngồi trên ghế, “Hôm nay ta bảo Phí Thái Y nghiệm thi cho mẹ rồi, kết quả là mẹ mất vì đột phát bệnh tim! Nhưng tối qua Đỗ Chính Hiên rõ ràng đã nói rằng mẹ tự sát! Huynh nói đi, hai lời này, ta nên tin ai?”

“Vậy nàng… nàng tin lời Trẫm ư?” Đàm Văn Hạo ngồi xuống cạnh Đỗ Hiểu Nguyệt, con ngươi đen láy dõi theo ánh mắt Đỗ Hiểu Nguyệt không buông, “Nàng không tin lời cha ruột, không tin lời Tam ca của nàng, cũng không tin tưởng lời Phí Thái Y, vậy nàng có thể tin tưởng Trẫm sao?”



Nghiêng mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, mới phát hiện trời đã tối đen. “Tin huynh?” Đỗ Hiểu Nguyệt hít sâu một hơi, tinh thần bình tĩnh, thản nhiên hỏi, “Mắt thấy cũng không nhất định là sự thật, huống chi tai nghe?” Tối hôm qua khi thấy thi thể của Tưởng Lương đệ, có thấy trên cổ bà có dấu vết màu tím như bị cái gì đó chèn vào, đáng tiếc Đỗ Hiểu Nguyệt không học pháp y, không cách nào nhận rõ vết thương trên cổ thật sự là do treo cổ mà thành, hay do người khác siết chết! Vậy nên, hôm nay mới cố ý tìm Thái Y đi nghiệm thi. Nhưng kết quả lại…

“Vậy nàng còn hỏi ta làm gì?” Đàm Văn Hạo bắt chéo chân, nghiêng người dựa lên bàn, cười khẽ, “Nếu không tin, cần gì phải hỏi nữa?”

“Trong Hoàng cung này huynh là người lớn nhất, không hỏi huynh thì biết hỏi ai?” Đỗ Hiểu Nguyệt trợn mắt hỏi, “Nhưng mà, tối qua thấy em trai huynh và Đỗ Chính Hiên ở Đỗ phủ, ta có thể hỏi trước, Đỗ Chính Hiên có phải người của huynh không? Nếu đúng, huynh ấy cũng tự nhiên trở thành người phát ngôn của huynh rồi.” Người cùng hội cùng thuyền có thể có hai ý nghĩ sao? Trừ phi hắn muốn lật thuyền!

“Phải.” Đàm Văn Hạo không tránh né, vẻ mặt thản nhiên, cười như không cười nhìn Đỗ Hiểu Nguyệt, “Còn có vấn đề gì nữa không? Nghe nói nàng vừa về cung liền đi tìm Trẫm, không phải chỉ muốn hỏi mấy chuyện này thôi chứ!”

“Chuyện thì nhiều lắm, nhất thời không biết hỏi từ đâu.” Đỗ Hiểu Nguyệt hít một hơi thật sâu, “Tóm lại, tất cả chuyện này đều bí ẩn như nhau, ngay cả khế ước ta ký với huynh tựa cũng thành chuyện quỷ dị bậc nhất rồi, tuy nhiên ta sớm đã biết Đỗ Khang Vĩnh coi ta như một quân cờ, các huynh cũng coi ta như một quân cờ, có thể trước kia quân cờ ta đây chỉ là một vật trang trí, vô dụng, nhưng hôm nay tất cả mọi chuyện dường như đều có mối quan hệ với ta! Trong di thư mẹ để lại có khuyên ta nên chú ý người bên cạnh mình, nhưng không viết ra nội dung cụ thể, bên ta có nhiều người như vậy, muốn ta đi chú ý ai đây?”

“Để nàng dính vào việc này, chỉ là việc ngoài ý muốn!” Đàm Văn Hạo khẽ than.

“Ngoài ý muốn ư?!” Đỗ Hiểu Nguyệt cười lạnh, “Vậy ta hỏi huynh, huynh giám sát ta làm gì? Đừng nói huynh không làm, lấy việc đơn giản nhất để nói, làm thế nào mà huynh biết ta cất giấu tiểu thuyết gió trăng? Chẳng lẽ không phải trong Chiêu Dương cung này có người của huynh? Chiêu Dương cung này gần nửa năm qua chưa từng có cung nhân mới nào, có thể suy ra, người của huynh đã trà trộn sẵn từ khi ta mới vào cung ấy chứ!”

“Làm thế không phải để giám sát nàng!” Đàm Văn Hạo không suy nghĩ trả lời.

“Vậy thì giám sát ai?” Chẳng lẽ hắn lại yên tâm với quân cờ mà Đỗ phủ đưa ra? Coi như vô dụng đi nữa cũng không thể nào mặc kệ hoàn toàn!

“Chuyện này… chúng ta trước hết đừng nói đến vội, vừa nãy ta truyền Ngự thiện phòng mang bữa tối tới rồi, đi ăn chút gì trước đi, nàng đã ba bữa không ăn gì rồi.” Đàm Văn Hạo chuyển đề tài, đứng dậy, định dìu Đỗ Hiểu Nguyệt ra ngoài sảnh, đồng thời cũng tránh quanh quẩn vấn đề này.

“Đừng có lảng sang chuyện khác!” Đỗ Hiểu Nguyệt không trúng kế, bước tới trước mặt Đàm Văn Hạo, kéo ống tay áo Đàm Văn Hạo, yên lặng nhìn hắn, “Làm ơn nói ta biết đi, bây giờ ta phải đề phòng ai?” Có quả bom hẹn giờ ngay bên cạnh, chẳng biết khi nào phát nổ, vừa nghĩ thế toàn thân đã toát mồ hôi lạnh – thị phi trong Hoàng cung quả nhiên mình không thể theo kịp, cũng không thể đề phòng hết được…

“Không cần đề phòng ai cả!” Đàm Văn Hạo một tay lật bàn tay Đỗ Hiểu Nguyệt lại, một tay vỗ lên khuôn mặt tái nhợt, khe khẽ thở dài, “Thật mà, nàng không cần đề phòng người nào, làm tốt việc của nàng là được, ta sẽ bảo vệ nàng.”

Tròng mắt đen như mực giống như một đầm nước vừa tối vừa sâu, đột nhiên chuyển thành một dòng suối, không chú ý sẽ rơi vào đó ngay. “Ôi!” Đỗ Hiểu Nguyệt tự bắt mình không nhìn vào mắt hắn nữa, cũng không nhìn vào mặt, mắt hướng xuống dưới, nhìn yết hầu hắn rồi chuyển sang vân thêu trên quần áo, rung động trong lòng cũng theo đó nhạt dần, lui về phía sau hai bước, dứt khoát rút tay ra khỏi tay hắn, “Ha ha, đương nhiên rồi! Bây giờ xem như ta là người đồng hành với huynh, giống như cùng ngồi trên một con thuyền, hơn nữa, huynh cũng được coi là người có tình có nghĩa, làm sao có thể bỏ mặc đồng bạn được?” Lần đầu tiên vuốt mông ngựa đã thuận lợi thế này, nhưng sao cứ có cảm giác chột dạ nhỉ?

Mắt thấy vẻ ngượng ngùng trên mặt Đỗ Hiểu Nguyệt từ từ biến mất, Đàm Văn Hạo trong lòng cười cười tự giễu, thu lại bàn tay giữa không trung, lần đầu tiên nói với một người phụ nữ rằng sẽ bảo vệ nàng; kết quả nàng đã tiếp nhận rồi, nhưng lại tiếp nhận theo một hướng khác! Nàng thông minh giỏi giang như vậy, không thể nào không hiểu ý tứ trong lời nói của mình, nhưng, nhưng nàng lại chẳng hề do dự mà cự tuyệt mình!

“Chuyện kia, đi thôi! Ăn cơm đi, ta thực đã đói bụng lắm rồi!” Đỗ Hiểu Nguyệt rất muốn xóa tan không khí tế nhị này, cười ha ha rồi lùi bước, nhanh chóng xoay người đi ra ngoài, nhưng, mới được hai bước, Đỗ Hiểu Nguyệt lại xoay người lại, nói nghiêm túc, “Đúng rồi, kể cả huynh dùng đồ ăn ngon lành âm thầm rời đi sự chú ý của ta, chuyển đề tài khác, nhưng ta vẫn muốn hỏi tới cùng!”

Haiz! Nàng thật đúng là một người cố chấp! “Hôm khác đi! Đêm nay Trẫm có việc rồi!” Thánh chỉ đã ban xuống, hơn nữa đã một khoảng thời gian rất dài không đến Nhã Xuân các. Dù có thích một người phụ nữ thế nào đi nữa, cũng không thể phá hủy quy củ trong Hậu cung được.

“A!” Đỗ Hiểu Nguyệt hơi giật mình, trong đầu thoáng nghĩ tới tin tức nghe được lúc ở Càn Thanh cung, cười lạnh một tiếng, Đế vương, quả nhiên đều là đồ háo sắc! “Vậy thần thiếp sẽ không quấy quả Hoàng Thượng nữa, hay là Hoàng Thượng đi lo chuyện của ngài đi.” Lời vừa nói ra khỏi miệng, Đỗ Hiểu Nguyệt liền hơi giận, lời này nghe thế nào lại có tí chua chua! Ôi, quên đi, tâm tình không tốt, kéo theo giọng điệu nói năng cũng kỳ cục. Cũng không cho Đàm Văn Hạo thêm một cái liếc mắt, xoay người đi thẳng đến phòng bên – quy cách ngực thiện của Đế vương so với phi tử chẳng hề giống nhau, đồ ăn ngon quá nhiều a! Mà khi tâm tình không tốt, ăn nhiều cũng là một phương thức phát tiết!

[1] Rượu gặp tri kỷ ngàn chén vẫn ít

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hoàng Hậu Lười Tô Hiểu Nguyệt

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook