Hoàng Hậu Lười Y Nhân

Quyển 3 - Chương 2: CUỘC SỐNG CỦA Y NHÂN Ở VIÊM QUỐC

Mỗ R

26/05/2014

Có quan hệ với Tức phu nhân sao?

Có lẽ nào.

Y Nhân nhớ đến giấc mộng kia, nhớ đến bóng người bi thương mông lung ở bên bờ đối diện. Tà áo tung bay, rõ ràng, chính là hình dáng của Tức phu nhân.

Chỉ có điều, cụ thể là liên hệ thế nào, Y Nhân cũng nghĩ không ra.

Những gì không nghĩ ra, bình thường cô cũng không nghĩ tiếp nữa – Dù sao thì một ngày nào đó, mọi chuyện đều sẽ nước chảy thành sông mà thôi.

“Theo ta về Viêm Quốc đi. Chỉ cần nàng ở bên cạnh ta thì chẳng cần phải sợ hãi nữa. Cho dù thật sự có liên hệ gì, lời nguyền gì, ta cũng sẽ không để cho nó xảy ra!” Viêm Hàn bỗng nhiên ngạo nghễ nói: “Nàng cũng sẽ là nữ nhân duy nhất của ta. Ta cũng sẽ không để nàng phải chịu một chút thiệt thòi nào. Như vậy có đủ hay chưa?”

Xét về thân phận, Viêm Hàn không có khả năng sắc phong Y Nhân làm hoàng hậu. Cho nên, điều hắn có thể hứa hẹn chính là, nàng sẽ là nữ nhân duy nhất.

Đây cũng là một lời hứa hẹn rất lớn.

Y Nhân lại không lên tiếng, cúi đầu suy nghĩ gì đó.

Viêm Hàn nhìn sắc mặt của cô, bồi thêm một câu: “Đợi đến khi ta thật sự nắm quyền, chắc chắn sẽ phong nàng làm hậu, nhưng nàng phải chờ ta thêm vài năm. Y Nhân, lời ta nói, luôn luôn có thể làm được.”

Thật sự nắm quyền, đó chính là chiếm lĩnh Thiên Triều. Đến lúc đó, sẽ không bởi vì thân phận đặc thù của Y Nhân mà khiến cho binh sĩ Viêm Quốc có gì kiêng kị.

Còn nếu giờ phút này mà phong một tiểu phi tử của Tiêu Dao Vương Thiên Triều làm hậu, chỉ sợ rằng sẽ bị dân chúng phê bình kín đáo.

Y Nhân nâng mắt lên, nhẹ giọng nói: “Ta tin tưởng ngươi có thể làm được. Chỉ có điều…”

“Có điều cái gì?” Viêm Hàn vội hỏi.

“Chỉ có điều, ta không muốn trở thành người duy nhất của ngươi lắm.” Y Nhân thản nhiên nói, “Hơn nữa, ta đã đồng ý với người khác rồi. Đồng ý để người đó nuôi ta.”

“Người khác đó, là Hạ Lan Tuyết sao?” Tuấn mắt của Viêm Hàn nhướng lên nhìn cô, trầm giọng hỏi.

“Phải, là A Tuyết.” Y Nhân gật đầu nói: “Không biết Vũ gia có cứu được anh ấy ra hay không…”

“Hắn hẳn là đã đi rồi.” Viêm Hàn không trách cứ cô, chỉ nói, “Dịch Kiếm không còn canh giữ ở đại sảnh, chứng tỏ hắn đã theo chủ nhân của mình bỏ đi rồi. Y Nhân, hắn lại bỏ quên nàng.”

“Không đúng.” Y Nhân lắc đầu nói, “Ta tin tưởng, lần này không phải là do hắn cố ý.”

Nói chung, Hạ Lan Tuyết đối với cô thân thiết, chân thật là thực.

Người không phải là cỏ cây. Là thật là giả, chỉ cần dụng tâm cảm nhận là có thể biết được. Lẽ nào lại không có cảm giác?

Viêm Hàn hít sâu vào một hơi, nhìn thẳng vào mắt Y Nhân, gằn từng tiếng hỏi: “Nàng vì cái gì mà tin tưởng hắn? Y Nhân, nàng không phải đã thích hắn rồi chứ?”

Y Nhân chớp mắt mấy cái, đương nhiên trả lời, “Ta cũng tin tưởng ngươi mà.”

Khi Hạ Lan Du vu cáo hãm hại Viêm Hàn, Y Nhân tuy rằng rất thắc mắc về vết thương trên người của Hạ Lan Du, nhưng không hề hoài nghi ý tứ của Viêm Hàn chút nào.

Tin tưởng một người, có đôi khi, không hề có liên quan gì đến chuyện có thích người đó hay không.

Viêm Hàn lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Đồng thời vừa xả hơi, hắn lại phát hiện: Vừa rồi khi hỏi vấn đề kia, mình đã lo lắng đề phòng biết bao nhiêu.

Lo Lắng Y Nhân cứ như vậy không hề để ý mà nói cho hắn biết: Nàng đã yêu Hạ Lan Tuyết rồi.

Một người con gái như Y Nhân, đại khái sẽ không dễ dàng thay lòng đổi dạ.

Cho nên, đáp án này của Y Nhân tuy rằng mơ hồ, lại khiến cho Viêm Hàn có chút an tâm.

Hắn cùng Hạ Lan Tuyết có cùng một cơ hội như nhau. Chỉ có điều, hắn có thể cho Y Nhân, còn Hạ Lan Tuyết lại không thể.

Hơn nữa…

Hiện tại, lúc này, giờ phút này, Y Nhân đang ở bên cạnh hắn.

“Bất kể thế nào, nàng cứ theo ta về Viêm Quốc trước đi đã.” Viêm Hàn cố ý nói sơ sài, “Hạ Lan Tuyết bây giờ đang là trọng phạm của Thiên Triều, hành tung sẽ càng ngày càng mơ hồ. Một cô bé như nàng, rất khó tìm được hắn. Trước cứ theo ta về, ta sẽ sai người hỏi thăm tin tức của hắn. Thế nào?”

Câu nói này, hắn nói rất đường hoàng, nhưng Viêm Hành hiểu được, đây chính là lừa phỉnh một cách trắng trợn.

Y Nhân đáng thương này giống như một con tiểu bạch thỏ, trầm ngâm một lát, cảm thấy lời đề nghị này cũng rất tốt.

Cho nên, cô gật gật đầu, ngửa mặt lên cười híp mắt, nói: “Cứ làm phiền ngươi hoài.”

“Đừng khách khí, ta vui khi bị nàng làm phiền.” Viêm Hàn lúc này mới hoàn toàn yên tâm, một lần nữa ôm Y Nhân đưa ra ngoài.

Lúc đi ngang qua đại sảnh, ngoại trừ những dấu chân thì không có lấy một bóng người. Giống như chưa bao giờ có người nào đến đây.

Điêu khắc dưới nền đất vẫn như trước.

Khi cùng Y Nhân đi đến cửa, Viêm Hàn lại liếc mắt nhìn một cái. Con đường lát gạch thật sâu. Bên trong chôn giấu bí mật, ngay cả da lông cũng chưa từng được khai quật.

Bọn hắn chính là đã bị bề ngoài lòe loẹt mê hoặc mất nửa ngày. Vì thế mà phải trải qua sinh tử, nhưng đằng sâu trong ngôi mộ kia, vẫn đang là tiếng cười của Tức phu nhân lạnh lùng thờ ơ.

Trong mật tín của phụ vương, có một lời bình dành cho ngôi mộ này, chính là: Sâu không lường được.

Hắn không đo lường được chiều sâu của nó, cũng không còn có thể lấy được chí tôn đồ mà mọi người ngấp nghé bấy lâu. Chỉ có điều, nhờ vậy mà gặp được Y Nhân, thế cũng đủ rồi.

Viêm Hàn quay đầu lại, cười cười với Y Nhân đang ở bên cạnh. Sau đó, cũng không quay đầu lại nữa, tiếp tục đi về phía trước.

Ngôi mộ phía sau, vẫn là một sức hấp dẫn vĩnh hằng. Chỉ có điều, trải qua chuyện này, có lẽ nó lại sẽ có thêm vài năm phẳng lặng.

Nằm ở chỗ sâu cùng của Bacamaha, lẳng lặng chờ đợi người mà bà chờ đợi cuối cùng.

Bọn họ đi chưa được bao lâu, liền gặp được hai thị vệ của Viêm Hàn ở phía trước. Thì ra trước khi tiến vào mộ, Viêm Hàn đã căn dặn hai người canh giữ ở một chỗ bí mật bên ngoài, để có thể rời đi bất cứ lúc nào.

———– *** ———–

Ba ngày sau, Y Nhân đã đến Viêm Quốc.

Đất nước Viêm Quốc là một quốc gia như thế nào?

Vấn đề này, Y Nhân trả lời rất đơn giản: Là một nơi đầy những cơn gió lớn dọa người, không khí vĩnh viễn khô mát.

So sánh với sự tao nhã, nhẹ nhàng của Thiên Triều thì Viêm Quốc lại là một đất nước thê lương, rộng lớn, mênh mông vô bờ, vui vẻ thoải mái.

Cung điện của Viêm hàn tọa lạc trên một mảnh đất ở chính giữa Viêm Quốc, cũng là thủ đô của Viêm Quốc – Cách Mộc.

Lướt qua bức tường cung điện màu đỏ, là có thể nhìn thấy những mái hiên tầng tầng lớp lớp. Trên mái hiên có một giọt sương sớm còn đọng lại đêm qua, đọng lại, đọng lại, bành trước, rốt cuộc… rốt cuộc rơi xuống.

Một đôi giầy thêu bước đến nơi giọt sương rơi xuống. Là một cung nữ mặc quần áo màu xanh thắm, đang cầm một bình nước trong, rón ra rón rén đi vào trong phòng. Đi tới bên ngoài thính phòng, cũng có một cung nữ đứng sừng sững ở bên cạnh màn che.

Cung nữ bưng nước vì thế đi đến bên cạnh cung nữ đang đứng thẳng kia, hỏi: “Y cô nương đã dậy chưa?”

Lập cung nữ cười nói: “Còn chưa đâu.”

Cung nữ kia vì thế che miệng mà cười: “Làm sao bây giờ, Vương thượng đang chờ Y cô nương cùng dùng cơm.”

“Ây da, ngày nào mà chẳng phải đến sau trưa mới có thể ăn xong bữa sáng.” Lập cung nữ không kinh sợ gì khi thấy chuyện quái dị, nói: “Vương thượng đã căn dặn chúng ta không được gọi cô nương ấy dậy. Ngươi cứ ở chờ ở bên ngoài đi.”

Hai người hạ giọng, khẽ khàng bước cách ngoài màn che.

Người nàm phía sau màn che khẽ chuyển mình, chép miệng, tiếp tục ngủ bất diệc nhạc hồ*.

Hoàn toàn không có khuôn mặt ngủ nướng, bởi vì một giâc mộng đẹp mà lộ ra nụ cười ngây ngô.

Cuộc sống gần đây đối với Y Nhân mà nói, đúng là tuyệt vời như thần tiên.

Mỗi ngày được ngủ thẳng giấc, tự nhiên mà tỉnh. Sau khi thức dậy, đều có người đến hầu hạ rửa mặt, mặc quần áo. Y Nhân chỉ cần mơ mơ màng màng đứng đó, tùy ý cho các nàng đùa nghịch.

Chờ cho các nàng rốt cuộc đùa nghịch xong xuôi, Y Nhân hé mở đôi mắt ngái ngủ, mông lung nhìn ngắm mình trong gương với vẻ tượng trưng: Một chiếc áo nho nhỏ màu lam, đai lưng màu vàng, váy dài màu lam, bên trên đính kim tuyến. Tóc buộc thành một búi tóc trên đỉnh đầu, sau đó để lại hai lọn tóc thả tự nhiên xuống hai bờ vai. Thoạt nhìn giống như làn suối mát chảy ra từ ngọn núi xanh.

Nhưng Y Nhân chỉ thản nhiên liếc mắt nhìn một cái, cảm thấy hình ảnh trong gương vừa lạ vừa quen.

Dù sao cũng không quan hệ gì đến mình.

Sau đó, còn có cung nữ đến, dìu cô đến một đại sảnh đỏ thẫm. Giữa đại sảnh có một cái bàn cực đại, lớn đến mức dọa người. Trên bàn, tất cả đều là những món sơn hào mỹ vị làm cho Y Nhân thèm nhỏ dãi.

Bên kia bàn, Viêm Hàn mặc một thân cẩm nao màu đen, đường biên áo nạm vàng. Hắn buông tấu chương trong tay xuống, cười hỏi: “Dậy rồi à?”

Y Nhân gật gật đầu, ngồi xuống bên cạnh hắn.

Hương thơm tỏa ra từng chặp, sớm đã mời gọi cô đến mức run tay.

Cung nữ hầu hạ bên người cũng đã chuẩn bị xong, nhanh nhẹn đưa qua. Một chén đầy ắp món ăn mà nãy giờ Y Nhân ngắm nghía nhiều nhất được đặt xuống trước mặt cô – - Bảnh lĩnh quan sát sắc sảo đó cũng làm cho Y Nhân rất thích thú.

Bình thường, chỉ cần cô muốn ăn món gì, cơ bản là không cần phải lên tiếng cũng có thể lập tức ăn được.

Mà những món ăn này, luôn không giống như ở bên ngoài, ngon đến mức không biết dùng từ gì để hình dung được.

Y Nhân có chút lâng lâng. Đây quả thật là cuộc sống lý tưởng của cô, thậm chí còn vượt qua cả lý tưởng.

Cho nên, cô không chú ý đến: Một bàn đồ ăn này, không biết đã được hâm đi hâm lại bao nhiêu lần, không biết đã được dọn lên bao nhiêu lâu.

Cũng không hề chú ý đến, Viêm Hàn bình thường vẫn hay động đũa chậm hơn cô. Hắn chỉ lấy bàn tay úp má, lẳng lặng, lẳng lặng mà nhìn cô.

Đến khi Y Nhân ăn no, cô buông đũa, sau đó nhìn Viêm Hàn, cười híp mắt, thành khẩn nói: “Ăn ngon quá.”

“Thích không?” Viêm Hàn cũng cười híp mắt nhìn cô, quả thật còn vui vẻ hơn cả mình ăn, “Nàng thích ăn gà, ta đặc biệt cố ý phái người đi Thành Xuyên ở tận vùng núi sâu tìm về mấy con chim trĩ. Chim trĩ ở Thành Xuyên, bởi vì hàng năm đều uống nước đá của Thành Xuyên nên so với giống gà bình thường, thịt càng ngon hơn.”

“Quả nhiên ngon thật đó.” Y Nhân gật gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa.

Cô cũng rất nhanh chuyển lực chú ý, “Mấy duẩn tử này cũng ăn rất ngon.”

Một bộ dáng vô tâm không liên can.

Viêm Hàn cười, không nói gì thêm.

Y Nhân vì thế cúi đầu, cắn cái thìa, hình như đang muốn ăn canh.

Chỉ có điều, ánh mắt cô lại trộm nhìn lên trên. Sau khi trở về, Viêm Hàn hình như đã thay đổi rất nhiều. Lúc gặp hắn giữa trốn giang hồ, Viêm Hàn mặc dù có khí phách, như cũng không có vương khí như vậy.

Ngưng trọng, chuyên chú, lúc hắn xem tấu chương, diễn cảm trên mặt rất nghiêm túc. Một diễn cảm mà Y Nhân hoàn toàn xa lạ.

Bộ lễ phục màu đen với đường viền kim tuyến rất vừa người. Trong bộ lễ phục này, Viêm Hàn như một ngọn núi với những vách núi thẳng đứng chạm đến muôn tầng mây đang liếc mắt nhìn trời đất, tôn quý vô cùng.

Màu đen kia, chẳng những không làm sắc mặt Viêm Hàn trở nên ảm đạm, ngược lại, nó càng làm tăng lên ánh sáng đặc biệt trên khuôn mặt hắn, khiến cho người ta không thể không ngưỡng mộ.

Y Nhân rất nhanh chóng thu hồi ánh mắt, húp sùm sụp món canh không biết được nấu từ thứ gì.

Hương vị rất ngon. Có lẽ cũng đã tiêu tốn rất nhiều tâm tư.

Nhưng Y Nhân không muốn hỏi, cũng không dám hỏi.

Mãi đến khi cô uống xong ngụm canh cuối cùng, cô vừa nuốt canh vừa hỏi: “Ơ… tìm được A Tuyết chưa?”

Những ngón tay đang gác đặt lên bàn của Viêm Hàn thoáng cứng đờ. Sau đó, hắn thản nhiên trả lời. “Vẫn chưa.”

————————————————————————————

Ghi chú:

*Bất diệc nhạc hồ: trích trong sách Luận ngữ: Tử nói, học nhi thời tập chi, bất diệc thuyết hồ. Hữu bằng tự viễn phương lai, bất diệc nhạc hồ. Nhân bất tri, nhi bất uấn, bất diệc quân tử hồ. (Có học tập thì còn gì dễ chịu hơn. Có bạn từ phương xa tới thì còn gì vui hơn. Người đời không biết, trong lòng ta không oán hận, đấy là người đức hạnh.)

Y Nhân lại ‘Ờ’ một tiếng, sau đó nhẹ nhàng buông chén, đứng lên, cười híp mắt nói: “Ta no rồi.”

Ăn no, muốn đến hoa viên phơi nắng, phơi nắng xong lại ngủ trưa. Cuộc sống hàng ngày cứ như vậy mà lặp đi lại lại, u mê, biếng nhác.

“Được.” Viêm Hàn cũng cười cười.

Chỉ có điều, lúc Y Nhân xoay người, Viêm Hàn đột nhiên khom người.

Khuôn mặt vô cùng tuấn lãng kia đột nhiên phóng lớn đến trước mặt Y Nhân.

Y Nhân theo bản năng, lui về phía sau một bước, tim cũng tạm ngừng đập.

Viêm Hàn lại vươn ngón tay chạm lên khóe môi cô, lau đi vết nước canh còn dính trên mép.

“Ô uế.” Hắn cười yếu ớt rồi rời ra.

Y Nhân tạm yên lòng, tim cũng khôi phục lại nhịp đập bình thường.

“Ta đi đây…” Một lần nữa cô lại híp cười. Đang tính xoay người chuồn đi, nhưng ngay khi thân thể vừa với động thì đánh tay đột nhiên bị một người bắt lấy.

Viêm Hàn dồn lực cánh tay, Y Nhân thoáng chút lảo đảo, lại ngã dúi vào bên cạnh hắn.

Cô từ ngã ngửa ra sau. Cánh tay của Viêm Hàn đã đặt lên eo đỡ cô lại. Cô kinh hồn chưa dứt, ngửa mặt lên nhìn Viêm Hàn.

Ánh mắt Viêm Hàn đã không còn vẻ bình tĩnh như lúc nãy nữa.

Ánh mắt gơn sóng quay cuồng.

“Y Nhân.” Hắn cố gắng áp lực đè thanh, muốn tỏ ra bình tĩnh thờ ơ như trước nhưng rốt cuộc vẫn không làm được.

Viêm Hàn cảm nhận sâu sắc sự thất bại.

“Y Nhân.” Hắn lặp lại, gọi tên cô. Tiếng trước tiếng sau giống như ở trong hai hoàn cảnh hoàn toàn khác nhau, âm điệu khác nhau. Bất đắc dĩ đến cực điểm, mãnh liệt đến cực điểm.

“Y Nhân, đã gần nửa tháng qua, vì sao nàng vẫn không chịu chấp nhận sự tồn tại của ta?” Viêm Hàn rốt cuộc nhịn không được, mở miệng hỏi vấn đề này.

Y Nhân chớp mắt mấy cái, tỏ vẻ vô tội, đáp: “Ta đang nhìn ngươi mà.”



“Nàng có hiểu ta đang nói cái gì không?” Viêm Hàn đỡ cô đứng dậy, sau đó ôm lấy hai vai cô, nhìn thẳng vào mắt cô mà nói: “Luôn vào những lúc nhận thấy ta rất tốt lại cố ý hỏi về Hạ Lan Tuyết. Nàng nghĩ rằng ta và nàng không hiểu sao?”

“Ơ…” Y Nhân léo ra, chuyển dời ánh mắt.

Viêm Hàn thấy thế, trong lòng càng đau.

Hắn không muốn chỉ vì cái trước mắt. Lúc trước đưa Y Nhân về đây cũng không tính toán sẽ bắt buộc cô.

Hắn đối đãi tốt với cô, cũng là cam tâm tình nguyện, cũng không yêu cầu sẽ được cô hồi báo.

Hắn thích nhìn thấy Y Nhân ngây ngốc ngẩn người dưới ánh mặt trời.

Hắn thích nhìn thấy Y Nhân lăn qua lăn lại trên chiếc giường thật rộng lớn, vui mừng tựa như con chó nhỏ bắt được cục xướng.

Hắn thích nhìn thấy Y Nhân chèm chẹp nhai cắn mỹ thực, nhìn thấy vẻ mặt đầy hưởng thụ của cô.

Chỉ có điều, hắn cũng nhận thấy được, Y Nhân đang cố ý né tránh.

Cô sẽ lễ phép nói cám ơn, sẽ không cố ý mà né tránh, không muốn chấp nhận điểm tốt của hắn, sẽ vào những lúc sắp bị hắn làm cho cảm động mà nhắc đến Hạ Lan Tuyết.

Viêm Hàn không phải là kẻ ngốc.

Hắn có thể chờ, nhưng hắn cần Y Nhân cho hắn một cơ hội công bằng.

“Bên ngoài, ánh mặt trời sáng lạn quá ha.” Y Nhân nghiêng nghiêng đầu, nhìn ra ngoài cửa, thình lình thốt lên một câu.

Viêm Hàn ngơ ngơ ngẩn ngẩn, lập tức cười khổ, buông hai tay đang nắm lấy vai Y Nhân ra.

“Ta đã sai người mắc một cái dây đu trong hoa viên.” Hắn rất nhanh thu gom tâm tình, một lần nữa trở nên dịu dàng ôn hòa.

“A, cám ơn.” Y Nhân liên tục gật gật đầu không ngừng, cười cười với hắn. Sau đó xoay người, vui vẻ rời đi.

Viêm Hàn chỉ kịp bắt giữ lấy vẻ tươi cười như áng mây hồng kia, vừa thoát khỏi ngơ ngẩn thì Y Nhân đã bỏ đi mất dạng.

Hắn lại cười khổ, cũng chỉ còn biết cười khổ.

Cô tựa hồ như cái gì cũng không biết.

Lại tựa hồ như cái gì cũng biết.

Cho dù sớm chiều gặp mặt, hắn vẫn như cũ, không có cách gì nắm chắc được cô.

Hơn nữa, càng ngày càng không thể nắm chắc.

Cô vẫn có vẻ thỏa mãn như vậy. Cũng bởi vì rất dễ dàng thỏa mãn nên hắn không biết mình còn có thể cho cô được cái gì.

Viêm Hàn ngồi xuống, nhìn đống hỗn độn trên bàn. Bàn tay vươn ra phía trước tìm tòi, nắm lấy đôi đũa Y Nhân vừa sử dụng, xiết chặt trong lòng bàn tay, vuốt ve.

“Có tin tức gì của Hạ Lan Tuyết không?” Hắn trầm giọng hỏi, chưa hề quay đầu lại.

“Vẫn chưa có. Hạ Lan Tuyết thật giống như biến mất vào hư không vậy. Cho dù là mật thám Thiên Triều cũng không thể tra ra tung tích của hắn.” Phía sau có người thấp giọng trả lời.

“Hắn có sao không nhỉ?” Viêm Hàn duỗi thẳng ngón giữa, chạm vào đầu đũa.

Trên mặt thoáng như có vẻ ướt át, dường như đang chạm đến cánh môi của Y Nhân.

Thần sắc của hắn buồn bã, cũng không hỏi tiếp gì nữa.

Người đứng phía sau lại từng bước tiến lên, quỳ rạp xuống đất, ngẩng đầu, lời nói thấm thía: “Vương thượng, Y cô nương vô tâm vô phế ở lại trong cung, đã có rất nhiều người kín đáo phê bình. Nếu Vương thượng có dự tính muốn thu nhận nàng làm phi, giữ lại trong cung thì đó vốn không phải là đại sự, cần gì phải kéo dài trì hoãn mãi?”

“Ta muốn nàng cam tâm tình nguyện.” Viêm Hàn thản nhiên trả lời, vẫn không quay đầu lại.

“Vương thượng…” Người phía sau thoáng dừng, giống như đang hạ quyết tâm, đột nhiên ngữ điệu thay đổi, dị thường thận trọng: “Vương thượng, không phải ngài luôn hỏi lão phu, năm đó chuyện giữa tiên đế và Tức phu nhân, rốt cuộc là như thế nào sao?”

Viêm Hàn lập tức dừng động tác, xoay người đi đến rồi dừng lại trước người kia, “Tiên sinh, ngươi nói cái gì?”

Người đang nói chuyện với hắn, chính là người ngày trước đã cải trang thành lão giả đi cùng Viêm Hàn đến Đại Tề.

Cũng chính là Đế sư của Viêm Hàn, là mưu thần đắc ý của Viêm Tử Hạo.

“Đúng vậy, lão phu nguyện ý nói ra. Tuy rằng nếu nói ra, sẽ tổn hại đến danh dự của tiên vương. Chỉ có điều… chỉ có điều lão phu thật sự, thật sự không muốn nhìn thấy Vương thượng giẫm lên vết xe đổ!” Lão giả nhìn Viêm Hàn, dị thường kiên quyết nói tiếp: “Vương thượng, nhìn Y cô nương hiện giờ, lão phu tựa như nhìn thấy lại Tức phu nhân của năm đó! Ngày ngày đêm đêm, lão phu đều vì Vương thượng mà lo lắng hãi hùng, cõi lòng đau đớn!”

Viêm Hàn giật giật mi mắt.

———- *** ———-

Phượng gia – Phượng Cửu.

Chính là chỗ ở của hắn, cố tình lấy tên là Lạc Phượng sơn trang.

Cái tên này vốn là một cái tên rất không may mắn. Người bình thường căn bản sẽ không làm như vậy. Nhưng bởi vì là Phượng Cửu, cho nên thế nhân lại cảm thấy điều đó là đương nhiên.

Nếu có một ngày nào đó, Phượng Cửu làm việc đúng theo lẽ thường, thì ngày đó có lẽ mặt trời sẽ mọc ở phía Tây mất thôi.

Vừa mới kết thúc một năm.

Nhưng Lạc Phượng sơn trang vẫn chưa tháo bỏ những chiếc đèn lồng màu đỏ.

Từng ngọn từng ngọn, treo đầy trên những nhánh cây trong đình viện, trên những lầu các khéo léo hoặc trong nhà thủy tạ và chòi nghỉ mát, rất là độc đáo.

Dưới đèn lồng, Phượng Cửu ngồi đu đưa trên chiếc xích đu trong viện. Thần sắc dày, đôi mắt lãnh đạm như sương khói nhợt nhạt híp lại, vừa đủ để nhìn thế giới thành một đường kẻ dài. Một đường sáng mông lung.

Cần gì phải thấy rõ ràng chứ?

“Phượng tiên sinh!” Phía sau truyền đến một tiếng gọi hổn hển.

Phượng Cửu thầm thở dài một tiếng.

Cảnh xuân tươi thắm a, vừa mới bị người nào đó phả hủy mất rồi.

Quả nhiên, chưa đầy bao lâu liền có một người nổi giận đùng đùng chạy đến trước mặt Phượng Cửu. Tư thế đứng thẳng tuy rằng cung kính nhưng giọng nói lại không hề lễ phép chút nào, “Phượng tiên sinh!”

Phượng Cửu bất đắc dĩ đành phải mở mắt ra. Nam tử trước mặt tuy rằng diện mạo tuấn lãng nhưng vẻ mặt kia giống như có ai đang thiếu nợ hắn xấp xỉ một nghìn lượng vậy.

“Dịch Kiếm à, ngươi đừng có gọi ta mãi như thế chứ?” Phượng Cửu ai thán nói: “Cái lỗ tai của ta, sớm hay muộn gì cũng sẽ bị ngươi làm điếc mất thôi.”

Dịch Kiếm nhất thời cùng quẫn, lập tức lại điều chỉnh đúng lý hợp tình. Hắn cúi người hành đại lễ với Phượng Cửu như để đền bù, nuốt cơn giận mà nói: “Phượng tiên sinh, mời ngài đến xem Vương gia một chút. Vương gia đã hôn mê ba ngày ba đêm rồi. Nếu cứ như vậy, Dịch Kiếm chỉ sợ sẽ có gì bất trắc…”

“Ngươi là thầy thuốc hay ta là thầy thuốc?” Ánh mắt Phượng Cửu vùn vụt phóng ra, rất không khách khí mà cắt ngang lời hắn.

Dịch Kiếm đứng thẳng dậy, thật trịnh trọng trả lời: “Tất nhiên Phượng tiên sinh là thầy thuốc.”

“Đúng thế a. Đây là Lạc Phượng sơn trang của ta. Ta lại là thầy thuốc. Cho nên, nhờ ngươi cho ta một chút thanh tĩnh đi.” Phượng Cửu thần tình bất đắc dĩ, thần sắc mệt mỏi, thản nhiên. Giống như rất lâu rồi chưa được ngủ ngon vậy.

Dịch Kiếm cắn môi, cúi đầu không đáp. Nhưng thân hình thì vẫn quật cường đứng chắn trước mặt Phượng Cửu.

Phượng Cửu cũng mặc kệ hắn, tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.

Chỉ có điều, hắn chỉ nằm được một lúc, sau đó phát hiện, cảm giác bây giờ không còn thoải mái giống như lúc trước nữa.

Sức khỏe của Phượng Cửu không tốt, vốn rất sợ lạnh. Hiện giờ, không ít nhiệt lượng của ánh mặt trời ngày xuân đã bị thân hình cao lớn của Dịch Kiếm che kín, làm sao mà thoải mái nổi nữa.

Hắn chỉ có thể một lần nữa mở mắt, không thể làm gì hơn đành hít một hơi, sau đó đứng lên nói, “Đi thôi.”

Dịch Kiếm ngẩn người, lập tức mừng rỡ, nhắm mắt làm cái đuôi, theo sát phía sau Phượng Cửu

Phương Cửu đi rất chậm. Dọc theo đường đi vẫn không quên trêu hoa nghịch cá.

Dịch Kiếm cũng không dám thúc giục, chỉ thành thành thật thật, im lặng theo sát phía sau, vẻ mặt lo lắng.

Phượng Cửu hiện tại đang đi trong hoa viên phía đông của Lạc Phượng sơn trang.

Sương phòng của Hạ Lan Tuyết lại ở phía nam của Lạc Phượng sơn trang.

Đường đến đó phải đi xuyên qua vô số hành lang, hắn cứ trêu hoa ghẹo liễu, lại bắt chuyện với vô số người trên đường. Cũng không biết đã đi mất bao nhiêu lâu, rốt cuộ, Phượng Cửu cũng chầm chập mò đến được cửa phòng của Hạ Lan Tuyết.

Dịch Kiếm sớm đã gấp đến độ đầu tóc muốn bốc khói.

Ngay vào lúc Phượng Cửu tính đẩy cửa sương phòng ta, tay hắn lại đột nhiên dừng lại.

Dịch Kiếm sôi gan.

Vương gia sống chết không rõ, đã đến đây được ba ngày ba đêm rồi, liên tục hôn mê. Vậy àm Phượng Cửu cũng làm như không nghe không thấy không hỏi. Cả ngày chỉ biết phơi nắng, uống trà, tự mình chơi cờ một mình. Quả thật vô tư liều mạng, giống hệt Y Nhân.

Đương nhiên Y Nhân sẽ không nhàm chán đến mức ngời chơi cờ một mình, đi ngủ còn có lý hơn.

Chỉ có điều, thái độ của Phượng Cửu, thật sự đã làm cho Dịch Kiếm sốt ruột.

Hiện tại, hắn rốt cuộc đã chịu đến xem Vương gia, lại cứ đứng mãi ở cửa làm như khó khăn lắm vậy. Sao mà không làm cho Dịch Kiếm phát điên cho được!

“Phượng tiên sinh…” Dịch Kiếm thử kêu một tiếng.

Phượng Cửu chậm rì rì, xoay người, sau đó không chút để ý mà nói: “Hình như tới giờ ăn cơm trưa rồi, không bằng ăn cơm trước đã nhỉ?”

“Phượng tiên sinh!” Dịch Kiếm chỉ muốn đánh người.

“Vũ gia, ngươi có đói bụng không?” Phượng Cửu không để ý đến hắn, vẫn nhàn nhạt, chậm rãi hỏi.

“Vũ gia, ngươi có đói bụng không?” Phượng Cửu không để ý gì đến Dịch Kiếm, vẫn với vẻ mặt thờ ơ, chậm rãi hỏi.

Dịch Kiếm giật mình, không hiểu thế nào, nhìn Phượng Cửu.

“Nói đến cũng thấy hơi đói bụng.” Phía sau lưng Dịch Kiếm bỗng truyền đến một giọng nói già nua mà khờ dại.

Dịch Kiếm lập tức quay đầu lại, khiếp sợ mà nhìn người như vừa mới chui lên từ trong đất bằng.

Đầu tóc rối bù, áo quần rách rưới, khuôn mặt đầy những khe rãnh của năm tháng – Đích thực là Vũ gia.

“Ngươi vì sao… vì sao vẫn còn ở đây!” Dịch Kiếm rõ ràng nhớ rõ: Lúc trước, sau khi nhìn thấy Vũ gia mang Hạ Lan Tuyết đang hấp hối từ trong mộ đi ra, mình đã rất vất vả mới đuổi kịp bọn hắn, lại rất vất vả mới đánh Vũ gia đi khỏi để cứu Vương gia mang về. Sau đó ra roi thúc ngựa, chạy đến Lạc Phượng sơn trang.

Vì sao hắn lại có thể xuất hiện ở nơi này?

Chẳng lẽ, từ đầu đến cuối, Vũ gia đều không hề rời đi?

Dịch Kiếm cố gắng hồi tưởng lại tình hình lúc giải cứu Vương gia trở về. Quả thật cũng có điểm cổ quái. Hắn vốn không phải là địch thủ của Vũ gia, không ngờ Vũ gia lại ngưng công kích hắn, làm bộ tự hỏi một hồi, sau đó xoay người bỏ đi.

Hóa ra, đó chỉ là tư thế giả vờ.

Dịch Kiếm âm thầm tự trách. Chẳng lẽ mình càng ngày càng vô dụng?

“Không cần tự trách.” Phượng Cửu giống như nhìn thấy được tâm tư của Dịch Kiếm, chầm chập bước đến trước mặt Dịch Kiếm, đưa tay vỗ vỗ bờ vai hắn. Thấm thía nói: “Chàng trai trẻ, võ công thua kém Vũ gia, là chuyện rất đương nhiên mà.”

Dịch Kiếm mấp máy miệng nhưng lại không nói tiếp.

“Ngươi cũng không cần phải khẩn trương.” Nhận thấy thủ hạ đang co rút thân mình từng cơn, tốc độ nói chuyện của Phượng Cửu rốt cuộc nhanh lên một ít, giải thích: “Mấy ngày nay sở dĩ ta không đến thăm Vương gia, đó là không muốn quấy rầy Vũ gia trị thương cho Vương gia.”

“Vũ gia trị thương cho Vương gia?” Dịch Kiếm vẫn đề phòng nhìn lão nhân trước mặt, khó hiểu hỏi lại.

“Đúng vậy. Tuy rằng cách trị thương của lão chẳng những không giúp được gì cho Vương gia mà còn làm thương thế của Vương gia thêm nặng. Nhưng trong quá trình trị thương, một khi bị gián đoạn, e rằng sẽ càng không thể vãn hồi.” Phượng Cửu than thở nói: “Ngươi nói xem, trên đời này, vì sao lại có nhiều người có lòng tốt lại làm hỏng chuyện như vậy. Nhưng những người tự cho rằng mình có lòng tốt, khi làm hỏng chuyện thì so với những kẻ cố ý làm chuyện xấu, còn phá hoại hơn nhiều.”

Dịch Kiếm bị lời nói lần này gây sức ép, hoàn toàn mơ hồ. Hắn nhất thời nhìn qua Vũ gia, nhất thời nhìn lại Phượng Cửu, chẳng hiểu gì hết.

Vũ gia cũng trừng mắt, bộ dáng rất ủy khuất.

“Lúc ngươi mới vưa đem Vương gia trở về, ta đã phát hiện trên người hắn có một luồng khí tức rất kỳ quái. Loại chân khí này quả thật rất độc đáo, cũng không phải là loại người bình thường có thể sở hữu. Trong thiên hạ, người có kỹ năng như vậy không quá ba người. Bọn hắn chính là: Đệ nhất phu nhân năm đó danh chấn thiên hạ – Tức Phu nhân; Người thứ hai vào mười mấy năm trước đã giống như Tức phu nhân, đồng thời biến mất; Người duy nhất còn lại, tất nhiên chính là Vũ gia.” Phượng Cửu nhận thấy sự nghi hoặc của Dịch Kiếm, tốt bụng giải thích: “Cho nên, ta đã đặc biệt nấp ở một nơi bí mật gần đó quan sát một đêm. Tới giờ tý, quả nhiên đã nhìn thấy Vũ gia lén lút vào phòng Vương gia, tiếp tục vận chuyển chân khí cho hắn.”

“Hắn vận chuyển chân khí cho Vương gia?” Dịch Kiếm mở to hai mắt, không thể tưởng tượng nổi, kêu lên một tiếng.

“Chẳng lẽ chân khí đó không dùng được sao? Hay là tiểu tử này đã không còn dùng được nữa rồi?” Vũ gia sờ sờ đầu, lắc đầu, thật tình thật thà hỏi Phượng Cửu.

Phượng Cửu nhịn cười, kiên nhẫn trả lời: “Cũng không phải là người có chân khí càng cao thì thể lực sẽ càng tốt. Vận dụng chân khí phải thông hiểu đạo lý này. Vương gia đã dư độc tận xương. Điều hắn cần là phải có người dùng chân khí từ từ lưu chuyển độc khí trong người hắn rồi mở đường đẩy ra ngoài. Chứ không phải cứ một mực dùng chân khí áp độc chạy vào bên trong.”

Vũ gia vẫn không hiểu, nhìn hắn.

Dịch Kiếm thì đã hiểu được một ít, nhất thời vô cùng lo lắng.

Quả nhiên, Phượng Cửu buông thõng tay, làm một thế tay tỏ vẻ lực bất tòng tâm, thản nhiên nói: “Vốn dĩ, tuy rằng có chút phiền toái nhưng Vương gia vẫn còn cách duy trì. Nhưng sau khi bị ngươi tài lanh làm bậy, cho dù là Hoa Đà tái thế cũng khó mà có cách nào xoay chuyển trời đất.”

“A!” Nghe vậy, Dịch Kiếm và Vũ gia đồng thời giật mình.

Sau đó, Dịch Kiếm không chút nghĩ ngợi, lại bắt đầu rút kiếm ra, chiêu nào cũng sắc bén, nhanh chóng công kích về phía Vũ gia.

Hắn đã nhận định, Vũ gia cố ý hại chết Vương gia.

Vũ gia tất nhiên sẽ không chịu đứng trơ chịu trận, vung chưởng chém ra, hồi phòng chặt chẽ. Chưởng phong gào thét, vù vù rung động.

Phượng Cửu cũng lời quản chuyện của bọn hắn, nhưng lại bị chưởng phong hất đến buộc phải che miệng ho khan một trận, sau đó lảo đảo đẩy cửa đi vào phòng Hạ Lan Tuyết. Để mặc bọn hắn vung tay vung chân trong chính địa bàn của mình.

Trong phòng, Hạ Lan Tuyết lặng lẽ nằm hôn mê bất tỉnh. Nhưng sắc mặt lại không tái nhợt như người bị bệnh nặng, ngược lại còn hồng hào một cách khó hiểu, như hoa nở giữa hè. Đẹp đến mức làm cho người ta khó lòng rời mắt.

“Ây da, ngươi cũng nên tỉnh dậy đi.” Phượng Cửu ngồi vào cạnh giường, nhìn Hạ Lan Tuyết, hòa ái nói.

Lời của hắn vừa dứt, mi mắt Hạ Lan Tuyết run rẩy, sau đó, chậm rãi mở ra.

Ánh mắt màu hổ phách, đen nhánh, giống như hòn đá ngâm mình dưới đáy nước sâu.

“Vương gia tỉnh rồi?” Phượng Cửu khách khí hỏi.

Hạ Lan Tuyết quay đầu lại. Nhìn thấy Phượng Cửu, anh nâng tay day trán, nhẹ giọng hỏi: “Vì sao ngươi lại ở đây?”



“Vương gia đã hôn mê ba ngày ba đêm rồi. Là Dịch Kiếm đưa Vương gia đến sơn trang của ta.” Phượng Cửu trả lời, “Nơi này là Lạc Phượng sơn trang.”

“Ồ.” Hạ Lan Tuyết cũng không ngạc nhiên. Thần sắc thản nhiên, ngoại trừ hơi thở có vẻ suy yếu ra thì còn có vẻ an nhàn thảnh thơi nữa.

“Vương gia cảm thấy khó chịu ở đâu?” Phượng Cửu lại hỏi.

Hạ Lan Tuyết lắc đầu, nỗ lực ngồi dậy: “Rất tốt. Chỉ cảm thấy toàn thân hơi đau nhức, còn lại cũng chưa thấy gì.”

Phượng Cửu giống như đã xác minh xong, rõ ràng ‘Ồ’ một tiếng.

“Bên ngoài có tiếng gì vậy?” Hạ Lan Tuyết rốt cuộc ngồi dậy được. Nhìn thần sắc của anh, tuyệt đối không giống với người bệnh đã hôn mê ba ngày ba đêm, còn có cảm giác giống như đã được ăn no ngủ khỏe, vừa mới thức dậy. Tinh thần sảng khoái, nét mặt tỏa sáng.

“À, Dịch Kiếm và Vũ gia đang đánh nhau.” Phượng Cửu thản nhiên trả lời, “Dịch Kiếm hận Vũ gia đã hại Vương gia, muốn đòi lại công đạo.”

Hạ Lan Tuyết nhíu mày, ánh mắt nhỏ dài hơi hơi chợt tắt, “Dịch Kiếm cũng quá hồ nháo.”

Phượng Cửu không trả lời, chỉ im lặng chờ đợi.

“Phượng tiên sinh.” Hạ Lan Tuyết nghiêng thân, quay mắt về phía Phượng Cửu hỏi: “Tình huống của ta, rốt cuộc là thế nào? Hoặc là… trạng thái như vậy còn có thể duy trì được mấy ngày?”

“Trong lòng Vương gia hẳn đang nắm chắc?” Ánh mắt Phượng Cửu chợt lóe, hỏi.

“Tuy rằng không hiểu nhiều lắm nhưng cũng biết được một ít.” Hạ Lan Tuyết rất bình tĩnh, gần như bình thản. “Lúc trước, khi Vũ gia truyền chân khí cho ta, ta liền biết không ổn rồi. Nhưng lại không có cách nào phản đối… Hành vi của hắn, hẳn là trăm điều hại không có lấy một điều lợi, đúng không.”

“Cũng không phải hoàn toàn không hề có ích.” Phượng Cửu ngẫm nghĩ một hồi, lựa lời nói: “Chân khí của Vũ gia, đích thực đã khiến chất độc của Vương gia bức tới một nơi sâu cùng mà thuốc và châm cứu không còn chữa nổi. Nhưng mà, chân khí của hắn đồng thời cũng đã áp chế được dư độc của Vương gia. Nói cách khác, trong vòng một tháng này, Vương gia sẽ không khác gì người bình thường.”

“Vậy một tháng sau thì sao?”

“Sau đó…” Phượng Cửu giương mắt, trộm liếc mắt đánh giá Hạ Lan Tuyết một cái. Thấy Hạ Lan Tuyết vẫn bình tĩnh, hắn mới nói tiếp: “Sau đó, trừ phi Vương gia có thể có được thạch sao biển – của hồi môn của Băng Quốc nữ vương. Bằng không, tất sẽ phát độc… Về phần tình huống sau khi độc phát sẽ như thế nào, có thể nguy hiểm đến tính mạng hay không, ta cũng không thể cam đoan.”

Hạ Lan Tuyết cũng không biểu hiện ra chút ngạc nhiên nào. Chỉ là thản nhiên nghe xong, thoáng dừng một chút rồi liền xốc mền lên, ra khỏi giường.

“Ta đi ngăn bọn hắn lại.”

Bọn hắn, đương nhiên là chỉ Vũ gia và Dịch Kiếm.

Phượng Cửu không ngăn cản, chỉ đứng lên. Nhìn Hạ Lan Tuyết nhanh chóng mặc vội ngoại sam, không chút sợ hãi mà nói: “Nghe nói, Băng Quốc nữ vương gần đây phát thiệp anh hùng khắp nơi, mời rất nhiều vương tôn quý tộc, nhân vật giang hồ đến tham gia đại hội kén chồng của nàng.”

Hạ Lan Tuyết không trả lời, vẫn còn đang mặc ngoại sam. Sau khi mặc xong liền nhanh chóng đi ra cửa.

“Ta còn nghe nói, vào lúc Vương gia mười bảy tuổi đã từng đi sứ đến Băng Quốc, còn lọt vào mắt xanh của Băng Quốc nữ vương. Băng Quốc nữ vương – một người có địa vị cao, thậm chí còn đầu hàng nhân nhượng người có địa vị thấp, cầu hôn trước tiên hoàng.” Phượng Cửu nhìn bóng lưng của anh, tiếp tục nói.

Động tác của Hạ Lan Tuyết vẫn không đình trệ chút nào. Anh gần như đã đi ra khỏi cửa phòng rồi lập tức bước ra ngoài.

Phượng Cửu nhìn cửa phòng còn lắc lư, âm thầm buông tiếng thở dài, cúi đầu lẩm bẩm: “Có đôi khi, thông minh tuyệt đỉnh. Có đôi khi lại ngốc đến hết thuốc cứu chữa… Ngươi đó, lần này chỉ sợ rằng thật sự là hết thuốc cứu chữa rồi. Cũng không oán ta được.”

Ngoài miệng tuy rằng nói như vậy nhưng ánh mắt của Phượng Cửu lại không hề thư thái, mà chứa đầy lo lắng.

Một thời chủ tớ, rốt cuộc vẫn là quan tâm.

Ngoài cửa phòng, hai người đang tranh đấu khó phân thắng bại, nghe được tiếng cửa phòng mở ra, tầm mắt đồng thời nhìn lại.

Sau đó, trong nháy mắt khi nhìn thấy Hạ Lan Tuyết, động tác của hai người đồng thời ngừng lại.

Tiếp sau đó, tựa như hai con chim đại bàng, đồng loạt lao vút về phía Hạ Lan Tuyết

Dịch Kiếm quả thực vui mừng cực điểm. Lần đầu tiên hắn không thèm để ý đến thân phận của mình, một phen giữ chặt lấy tay trái của Hạ Lan Tuyết, gần như nghẹn ngào kêu lên: “Vương gia!”

Còn tay phải của Hạ Lan Tuyết cũng bị Vũ gia nhanh chóng bắt lấy. Vẻ mặt Vũ gia cũng vui sướng không kém: “Tốt quá, tốt quá, ngươi rốt cuộc khỏe lại rồi. Ta có thể trả lời phu nhân rồi!” Bỗng nhiên sau đó, ông lại cau chặt mày, nghi hoặc lầm bầm làu bàu: “Sao thế này, mạch đập là lạ…”

Hạ Lan Tuyết dấu diếm dấu vết, rút tay tránh để Vũ gia bắt mạch, cười cười. Vẻ mặt ôn hòa hỏi: “Lúc nãy ông vừa nói, ông cứu ta là vì muốn trả lời phu nhân, phu nhân là ai?”

“Phu nhân, đương nhiên chính là phu nhân rồi.” Vũ gia đương nhiên trả lời, vẻ mặt sùng kính.

“Phu nhân, đương nhiên chính là phu nhân.” Vũ gia đương nhiên trả lời với vẻ sùng kính.

“… Vậy làm sao ngươi biết, lộ trình của ta?” Hạ Lan Tuyết vừa hỏi, vừa quan sát sắc mặt của Vũ gia.

Thần trí của Vũ gia có điểm không tỉnh táo. Điều này anh có thể nhìn ra được.

Nếu tỉnh táo thì vì sao lúc trước lại ra sức cứu anh ra khỏi đó, tiếp theo còn không thèm để ý đến bản thân, không ngừng truyền chân khí cho anh?

Tuy rằng chân khí kia ngược lại còn làm nguy hại đến tính mạng của anh nhưng bản tâm của Vũ gia là tốt. Điều này Hạ Lan Tuyết cũng biết.

Anh đã mơ hồ đoán ra được, phu nhân mà Vũ gia đang nói đến là ai, nhưng vẫn không dám khẳng định. Anh cần tiến thêm một bước, xác nhận.

“Vương gia…” Dịch Kiếm nghe không hiểu lắm bọn họ đang nói cái gì, nhịn không được bèn chen lời.

Hạ Lan Tuyết nhợt nhạt ném cho hắn một cái liếc mắt.

Chỉ một cái lừ mắt ấy, Dịch Kiếm nhất thời câm như hến.

“Tất nhiên là phu nhân đã nói cho ta biết.” Vũ gia trả lời, “Phu nhân sai ta đến cứu ngươi. Bây giờ, ngươi đã khỏe lại rồi, ta cũng nên trở về phục mệnh với phu nhân.”

Hạ Lan Tuyết cảm thấy trấn an: Quả nhiên mình đã đoán đúng. Phu nhân mà Vũ gia đang nhắc đến, đúng là Y Nhân.

Nhưng Y Nhân đã làm thế nào mà khiến cho Vũ gia ngoan ngoãn nghe lời như vậy nhỉ?

Hạ Lan Tuyết nghĩ không ra.

Trên thực tế, trên người Y Nhân cất giấu biết bao đồ vật, Hạ Lan Tuyết cũng không nghĩ ra.

“Vậy, ngươi có biết bây giờ phu nhân đang ở đâu hay không?” Anh tỉnh bơ, hỏi tiếp.

Trong giọng nói mang đầy mùi cáo già.

Vũ gia cố sức hồi tưởng. Cũng không biết đã suy nghĩ bao lâu, cuối cùng lão vỗ đầu, mừng rỡ nói: “Ta nhớ ra rồi. Phu nhân ở cùng với tên tiểu tử Viêm Quốc đó! Còn có lão thất phu Bùi Lâm Phổ kia nữa. Chỉ có điều, Bùi Lâm Phổ hình như đã chết rồi. Rốt cuộc sao lại thế này…” Trí nhớ của ông bắt đầu hỗn loạn…

Sở dĩ ông còn nhớ rõ Viêm Hàn, đơn giản là bởi vì Viêm Hàn có tướng mạo rất giống phụ thân của hắn, Viêm Tử Hạo.

“Ngươi không cần phải nghĩ nữa. Chắc chắc là phu nhân đang ở Viêm Quốc, bị Viêm Tử Hạo bắt cóc rồi.” Hạ Lan Tuyết vội vàng ngăn chặn dòng suy nghĩ miên man của ông, trang nghiêm nói.

Dịch Kiếm ở bên cạnh trợn mắt há hốc mồm, muốn nói gì đó nhưng trông thấy bộ dáng Vương gia đang vô cùng nghiêm túc, diễn cảm thật đến cực điểm nên lại cảm thấy mơ hồ.

Quả nhiên là… một con cáo già.

Vũ gia quả nhiên không đau đầu khổ não nữa. Ông biến sắc, rất tích cực mà lặp lại một câu: “Đúng rồi, phu nhân đúng là đã bị Viêm Tử Hạo bắt đi rồi! Viêm Tử Hạo vẫn ngấp nghé mỹ mạo của phu nhân. Hắn không yên lòng! Lão phu phải đi Viêm Quốc ngay, đánh cho hắn long trời lở đất!”

Nói xong, Vũ gia liền xoay người, tựa như bay, nhảy lên đầu tường mất hút.

Hạ Lan Tuyết nhợt nhạt mỉm cười, chỉ nói hai câu. “Đi đi, không tiễn.”

Dịch Kiếm thật sự toát mồ hôi.

Chờ đến khi Vũ gia biến mất khỏi tầm nhìn của mọi người, nụ cười trên môi Hạ Lan Tuyết mới phai nhạt dần. Anh quay đầu lại nhìn Dịch Kiếm, ấm áp nói: “Ta không sao. Trong lúc ta hôn mê, Thiên Triều có xảy ra chuyện gì không?”

Ví như… Dung Tú thế nào? Hạ Lan Thuần có động tĩnh gì không?

Dịch Kiếm đương nhiên hiểu được Hạ Lan Tuyết đang đăm chiêu suy nghĩ điều gì, liền khom người nói: “Dung hoàng hậu đã hồi cung.”

“À.”

“Là Nhị hoàng tử điện hạ đích thân tiễn hoàng hậu về kinh thành. Thuần Đế phán, Dung hoàng hậu từng bị… từng bị Vương gia bắt cóc, may mắn có Hạ Lan Khâm đại tướng quân đã quân pháp bất vị thân, cứu hoàng hậu khỏi tay phản tặc… phản tặc Vương gia. Trong lúc hoàng hậu bị bắt cóc, biểu hiện đoan trang hiền thục, được sắc phong làm Huệ Đức Thánh hoàng hậu. Dung Vô Hồi thái sư cũng được phục chức. Còn có…” Dịch Kiếm vừa nói vừa giương mắt trộm tra sắc mặt của Vương gia.

Hạ Lan Tuyết thần sắc bất động, vẫn đang im lặng lắng nghe, dường như những chuyện này không hề liên quan gì đến anh.

Thấy Dịch Kiếm ngừng lại, anh thản nhiên hỏi: “Còn có chuyện gì?”

“Còn có, Bùi Thừa Tướng hy sinh vì nhiệm vị… Trong thư Thuần Đế cáo thiên hạ có nói. Bùi Thừa Tướng đang lúc trên đường tìm cách cứu viện hoàng hậu, hy sinh vì nhiệm vụ…”

“Bùi Lâm Phổ chết rồi à?” Hạ Lan Tuyết có vẻ giật mình, ngẩn người, sau đó lại lập tức lẩm bẩm: “Cái tội danh này, lại gán lên người ta.”

“Chuyện này không phải là trọng yếu nhất. Quan trọng nhất là, vị trí mà Bùi Thừa tướng lưu lại đã được tiểu Bùi công tử thay thế.”

“Nhược Trần?”

“Vâng. Nhược Trần công tử bây giờ kiêm nhiệm ba chức: Ngự tiền Quang Lộc đại phu, Đương kim phò mã, Thừa tướng đương triều. Từ chỗ chỉ là cháu rể của Hạ Hầu, nay lại nhảy vọt trở thành người trẻ tuổi nhất có quyền thế nhất Thiên Triều.” Dịch Kiếm lo lắng nói.

Hạ Lan Tuyết rất lơ đểnh. Anh nhẹ giọng nói: “Nhược Trần tuy vẫn làm việc cho Bùi Thừa tướng nhưng cũng là một người chánh trực. Nếu hắn ở địa vị cao, Thiên Triều có lẽ còn có thể ổn đình và hòa bình lâu dài cũng không chừng.”

“Vương gia…” Dịch Kiếm nghe vậy, cũng không trực tiếp phản bác, nhưng cứ ra vẻ muốn nói rồi lại thôi.

“Nói chuyện trở nên ngập ngùng ấp úng như vậy từ bao giờ?” Hạ Lan Tuyết không hờn giận mà chỉ nhíu mày, thúc giục Dịch Kiếm đang ngày càng trở nên lề mề.

“Vương gia, thuộc hạ cảm thấy… Thuộc hạ cảm thấy Nhược Trần công tử hình như đã thay đổi.” Dịch Kiếm rốt cuộc cũng hạ xong quyết tâm, thản nhiên nói: “Nhược Trần công tử chính trực trước kia, giống như đã cùng chết theo Bùi thừa tướng rồi vậy. Hiện tại, kinh thành thịnh truyền. Tiểu Bùi đại nhân quyền thế lỗi lạc, còn hơn cả lão Bùi đại nhân nữa. Không chỉ có tăng mạnh kết giao với nhóm người quyền quý trong kinh thành mà còn… Mà còn can thiệp vào chuyện cung đình.”

“Can thiệp vào chuyện cung đình?”

“Vâng. Tiểu Bùi đại nhân lấy cớ hoàng hậu bị bắt, trinh tiết không rõ, yêu cầu Thuần Đế chọn lựa người khác lên làm hoàng hậu. Mà trước mắt có hai vị đang được Thuần Đế sủng ái nhất. Một vị là tỷ tỷ của Vương gia, à không, tỷ tỷ của Y Phi, Y Lâm. Vị còn lại, chính là muội muội của tiểu Bùi đại nhân, Bùi Nhược Lan.”

“Nói cách khác, Bùi Nhược Trần muốn đưa muội muội của hắn lên làm hoàng hậu?” Hạ Lan Tuyết nghe thấy tên Y Lâm, bất giác lại nhớ đến Y Nhân. Phải mất rất nhiều tâm tư mới không chuyển đề tài nhắc đến Y Nhân.

“Đúng vậy. Hơn nữa, Lan Phi hiện giờ đang mang thai. Nếu là hoàng tử, e rằng đó sẽ là Thái tử Thiên Triều.” Dịch Kiếm trả lời.

Hạ Lan Tuyết trầm ngâm một lát, sau đó thản nhiên nói: “Chỉ cần Nhược Trần một lòng vì nước, nếu ngẫu nhiên có điểm tư lợi thì cũng không thành vấn đề. Dù sao thì Thuần Đế cũng không có con nối dõi… Nhưng nếu cứ để tình trạng như vậy, sau này xảy ra chuyện ngoại thích tham dự vào chính sự, cũng là tất nhiên.”

“Vương gia có tính toán gì không?” Dịch Kiếm vội vàng hỏi.

“Không có.” Hạ Lan Tuyết phủ định rất lưu loát, sau đó từng bước đi lên phía trước. Giọng nói chậm rãi từ phía trước truyền đến: “Còn nhớ vị thê tử mới cưới của Hoàng A Ngưu không? Có thể tìm nàng đưa về đây không?”

Dịch Kiếm đứng nghiêm thẳng tắp, dạ vang: “Vâng!”

———- *** ———-

Y Nhân ngồi trên chiếc dây đu, đung đưa phe phẩy. Khoảng trời trên đầu đang là ban ngày, bởi vì rất quang đãng nên tạo một ra cảm giác giống như không trung hông còn xa xôi mà ngược lại rất thấp. Thấp đến mức chỉ cần đưa tay lên là có thể chạm đến được.

Vì thế, cô vươn tay ra. Năm ngón tay mở ra, ngửa mặt, nheo mắt. Ánh mặt trời tinh tế chiếu xuống, nhiều chỗ tựa như giọt nước, chiếu sáng thân thể cô.

Viêm Hàn thong thả đi tới cạnh cửa.

Đứng ở cửa, hắn lẳng lặng nhìn cảnh tượng trong hoa viên.

Chiếc dây đu là hắn đã sai người chuyên môn chế tạo. Trên tấm ván gỗ bọc một lớp gấm vóc mềm mại, trên dây thừng cũng gắn kết đầy những bó hoa.

Vào mùa này, Viêm Quốc trở thành một vùng đất cằn cỗi. Hoa, thật sự là một loại thực vật hiếm thấy.

Nhưng chiếc dây đu lại tựa như một núi hoa mùa xuân, phủ kín muôn hồng nghìn tía. Những lúc lắc lư liền có thể ngửi được hương hoa làm say lòng người.

Tâm tư tinh tế như vậy, Y Nhân lại chưa từng phát hiện.

Vẻ mặt cô rất vui sướng, cũng rất thỏa mãn.

Viêm Hàn ở bên cạnh, nhìn thấy hình bóng màu xanh da trời ngồi giữa gấm hoa, tươi mát giống như muốn cùng này hoa này lá hôm nay, hoàn toàn dung hợp làm một.

Sau khi đến Viêm Quốc, Y Nhân chưa bao giờ tỏ vẻ hờn giận hay buồn phiền. Trên khuôn mặt nho nhỏ luôn là nụ cười thỏa mãn, thỏa mãn mà nhàn nhạt.

Trước sự thỏa mãn đó, Viêm Hàn không biết nên làm gì mới có thể khiến cô cảm động một cách mãnh liệt. Xúc động mãnh liệt một chút, mãnh liệt… mà quên đi chuyện xưa cùng Hạ Lan Tuyết.

Nhưng cô lại là như vậy, không muốn không cầu. Gặp phải tình trạng gì cũng sẽ không oán hận, cũng sẽ không cảm thấy vì được sủng ái mà lo sợ.

Viêm Hàn đột nhiên cảm thấy thật sự… bất lực.

Hắn hơi hơi cúi đầu, đột nhiên nhớ đến chuyện vừa rồi hắn cùng tiên sinh thảo luận.

Tiên sinh hỏi hắn: “Có muốn nghe chuyện xưa của Tiên hoàng cùng Tức phu nhân hay không?”

Tiên sinh nói: “Vương thượng, ta không muốn nhìn thấy ngài giẫm lên vết xe đổ.”

Viêm Hàn rất muốn nghe. Đối với chuyện xưa giữa phụ vương và Tức phu nhân, hắn đã tò mò rất lâu rồi.

Nhưng cuối cùng, cuối cùng, câu trả lời của hắn vẫn là: “Ta không muốn nghe.”

Viêm Hàn đã nói: “Ta không muốn tham khảo chuyện xưa của bất kỳ ai, cũng không muốn bởi vì phụ vương thất bại mà thừa nhận rằng ta vô năng. Đối với Y Nhân, ta chỉ muốn dùng bản tâm để đối đãi. Bất luận kết cục như thế nào, đó cũng chỉ là chuyện xưa của chính ta.”

Câu trả lời này đã khiến cho tiên sinh phải im lặng không nói.

Sau đó, ông thở dài một tiếng.

Viêm Hàn, chung quy vẫn là Viêm Hàn. Hắn không phải là Viêm Tử Hạo.

Mà Y Nhân, cũng không phải là Tức phu nhân.

“Mong rằng Vương thượng bảo trọng.” Cuối cùng, ông chỉ có thể khom người lui ra, lời nói thấm thái dặn dò một câu.

Viêm Hàn cười, chậm rãi đi ra cạnh cửa.

Nhìn thấy cảnh trong hoa viên muôn hồng nghìn tía, xinh đẹp động lòng người, cũng mơ hồ vô chừng.

“Viêm Hàn.” Y Nhân buông tay, có vẻ bất ngờ khi nhìn thấy Viêm Hàn đang yên lặng đứng ở nơi đó.

Cô cười rạng rỡ, vui vẻ đón tiếp.

Viêm Hàn cũng nhợt nhạt cười, sau đó đi ra sau lưng cô, tay vịn dây thừng, cúi thấp người xuống, ở bên tai Y Nhân nhẹ giọng nói: “Ta đưa đến cho nàng một người, nàng có muốn gặp không?”

Y Nhân ngẩn người, sau đó đã mắt khát khao, hỏi: “Ngươi tìm được A Tuyết?”

Ánh mắt Viêm Hàn ảm đạm, nhưng khôi phục rất nhanh. Hắn lắc đầu nói: “Không phải, nhưng cũng là một người mà nàng muốn gặp.”

“Ai vậy?” Y Nhân mở to hai mắt, hiển nhiên đoán không được.

Viêm Hàn tiến đến bên tai cô, cúi đầu phun ra hai chữ: “Thập Nhất.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Hoàng Hậu Lười Y Nhân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook