Hoàng Hậu Lười Y Nhân

Quyển 3 - Chương 3: NHA ĐẦU THẬP NHẤT TÁI XUẤT GIANG HỒ

Mỗ R

26/05/2014

Hạ Lan Tuyết rửa mặt chải đầu qua loa một chút, thay một bộ đồ bằng vải lụa hơi mỏng. Lồng ngực mở rộng, ngồi trong viện tựa như một bức tranh truyền thần.

Ngồi đối diện, là Phượng Cửu.

Bọn hắn không nói tiếp đề tài buổi sáng mà đang chơi cờ, hết sức chăm chú suy nghĩ đánh cờ.

Cờ đã đến trung cuộc, Dịch Kiếm bước nhanh lại gần, vấn an rồi nói: “Vương gia, Hoàng bang chủ đã đến bên ngoài rồi ạ.”

Khi đó, khó khăn lắm Hạ Lan Tuyết mới hạ quân đen xuống bàn cờ.

Phượng Cửu cười cười: “Quân cờ của ngươi đã đến rồi.”

“Ta chưa từng xem hắn là quân cờ.” Hạ Lan Tuyết biện giải: “Chỉ có điều, muốn nhờ hắn giúp một chuyện mà thôi.”

Phương Cửu chỉ cười không nói.

Không bao lâu, đã thấy một hán tử trung niên dáng người khôi ngô, diện mạo đoan chính rảo bước nhanh chóng tiến lên. Khi nhìn thấy Hạ Lan Tuyết, hán tử trung niên lộ vẻ vui mừng. Đi nhanh vài bước, sau đó quỳ sụp xuống trước mặt Hạ Lan Tuyết, dập trán, hành đại lễ long trọng ân cần nhất rồi thăm hỏi: “Vương gia bình an. Từ lúc từ biệt ở kinh thành, không có thời khắc nào mà thuộc hạ lại không lo lắng cho an nguy của Vương gia.”

“Ta rất tốt. Hoàng bang chủ đứng lên đi.” Hạ Lan Tuyết đưa tay vờ nâng lên, cười yếu ớt nói: “Hoàng bang chủ mừng tân hôn, bổn vương vẫn chưa tặng quà mừng gì. Miếng ngọc này, xin nhờ Hoàng bang chủ chuyển giao đến tân phu nhân.”

Nói xong, anh tùy tay cởi miếng ngọc bội gắn trên thắt lưng của mình xuống, đưa cho Hoàng A Ngưu.

Hoàng A Ngưu lộ vẻ sợ hãi, chìa hai tay, lễ độ cung kính nhận lấy.

Đợi sau khi nhìn rõ ngọc bội, hai tay Hoàng bang chủ run lên, hết sức lo sợ, quỳ nói: “Vương gia, lễ vật này rất quý trọng. Tiện nội thật sự không dám nhận!” (tiện nội: từ khiêm tốn nói về vợ của mình)

Miếng ngọc đó, chất ngọc sáng, sắc thúy tươi đẹp. Trên mặt có khác vân hình bàn long. Ngoại trừ Hạ Lan Tuyết, Hạ Lan Khâm và Hạ Lan Thuần, mỗi người đều có một miếng. Đây chính là ngọc bội chính tay tiên hoàng đeo cho bọn họ khi hoàng tử vừa ra đời.

Lễ vật quý trọng như thế, Hoàng bang chủ đương nhiên là không dám nhận.

“Nếu ta đã cho ngươi thì ngươi cứ nhận đi.” Hạ Lan Tuyết thản nhiên nói: “Thấy ngọc như gặp người. Sau này nếu Hoàng bang chủ gặp phải chuyện khó khăn gì, chỉ cần cầm miếng ngọc bội này, sẽ có người đến giúp ngươi.”

“Cám ơn Vương gia.” Hoàng bang chủ dập đầu thật sâu, cảm động đến rơi nước mắt.

Đây thật sự là một phần đại lễ.

“Nhưng bổn vương muốn mượn tân phu nhân của ngươi dùng một chút.” Hạ Lan Tuyết thoáng lộ nét cười khó hiểu, thản nhiên nói.

Hoàng bang chủ nghĩ cũng không cần nghĩ, gật đầu ngay: “Xin nghe theo Vương gia sai bảo.”

Đợi một lát, Hoàng bang chủ lại như vừa nhớ đến cái gì, vẻ mặt thẹn thùng nói: “Vương gia có từng trách cứ thuộc hạ…”

“Đương nhiên là không.” Hạ Lan Tuyết vô cùng đứng đắn trả lời: “Lúc trước ta có dặn ngươi phải để ý đến Vương phi và nha hoàn của nàng. Tuy rằng ngươi đã để lạc mất Vương phi, nhưng cũng đã chăm sóc cho nhà hoàn của nàng rất khá. Nha đầu Thập Nhất đó, tuy rằng thân phận thấp kém, nhưng con người rất tốt. Lúc trước, khi còn ở Vương phủ, đối với Vương phi toàn tâm toàn ý, cũng không sinh lòng có mới nới cũ, bộ dạng cũng không tục. Ngươi thích nàng, nguyện ý cưới nàng làm bang chủ phu nhân, cho thấy ngươi không hề một dạ hai lòng. Cũng được coi như là người mai mối, bổn vương thưởng thức còn không kịp, sao lại trách cứ ngươi?”

Tình hình đặc biệt lúc ây, Thập Nhất đang lúc lẩn trốn nguy khó lại gặp được Hoàng A Ngưu, đương nhiên không phải là trùng hợp.

Lúc vừa bị lưu đày, Hạ Lan Tuyết đã lo lắng Vương phủ sẽ phát sinh biến cố, Y Nhân và Thập Nhất có thể sẽ gặp nguy hiểm. Cho nên đặc biệt dặn dò Hoàng A Ngưu để ý chiếu cố một chút. Sau Y Nhân lại được Bùi Nhược Trần đưa về phủ Thừa tướng, cho nên Hoàng A Ngưu chỉ tìm được Thập Nhất. Khi lần đầu tiên hắn gặp được Thập Nhất, thấy Thập Nhất cũng là một giai nhân mỹ mạo. Hơn nữa, lúc nào cũng lo lắng suy nghĩ cho Vương phi, tâm địa cũng coi như chất phác thiện lương. Vì thế đã ngấm ngầm nảy sinh tình cảm, cưới nàng làm bang chủ phu nhân.

Sau khi cưới Thập Nhất, hắn vẫn lo lắng Hạ Lan Tuyết sẽ trách hắn, nhưng vẫn chưa có cơ hội hồi báo.

Nào biết rằng, Hạ Lan Tuyết chẳng những không trách, ngược lại còn tỏ vẻ tôn sùng hành vi của hắn. Hoàng A Ngưu trong lòng an ổn trở lại.

“Không biết Vương gia muốn tiện nhân dốc sức thế nào?” Hắn hỏi.

Hạ Lan Tuyết thản nhiên nói: “Ta muốn mời nàng nhập cung.”

“Nhập cung?”

“Hoàng cung Viêm Quốc.” Hạ Lan Tuyết nói tiếp: “Y Nhân ở đó. Ta lo lắng không có ai phụ giúp nàng, cho nên mời Thập Nhất vào cung giúp Vương phi.”

“Sao Vương phi lại ở Viêm Quốc?” Hoàng A Ngưu ngơ ngơ ngẩn ngẩn, không hiểu thế nào.

“Tình huống cụ thể ngươi không cần biết. Đương nhiên, ta chỉ hỏi ý kiến của vơ chồng ngươi chứ không hề bắt buộc. Các ngươi có thể cự tuyệt. Hoàng bang chủ cũng không cần phải sốt ruột trả lời, cứ trở về hỏi qua ý kiến cảu Thập Nhất cũng được.” Hạ Lan Tuyết hiền lành, trang nghiêm, bộ dáng toát ra ‘Ta rất dân chủ’.

Nhưng ngọc bội trong tay Hoàng A Ngưu lại nặng trịch, làm cho hắn không thể cự tuyệt.

Hạ Lan Tuyết sở dĩ phải tốn nhiều tâm tư như vậy là bởi vì: Hoàng A Ngưu cũng không phải là thuộc hạ chân chính của anh.

Quả thật anh đã từng giúp đỡ Hoàng A Ngưu. Năm đó, Cái Bang có nội loạn, Hoàng lão bang chủ bị người hãm hại, Hoàng A Ngưu cũng bị bách phải lưu lạc tha hương.

Là Hạ Lan Tuyết đã ra lệnh cho Dịch Kiếm đi giúp hắn. Không chỉ giúp hắn đăng lên ngôi vị bang chủ mà còn vì hắn tra ra kẻ thù giết cha, rửa được huyết hận.

Chỉ dựa vào điểm này, Hoàng A Ngưu đã từng bày tỏ: Cả đời này sẽ nguyện trung thành với Hạ Lan Tuyết.

Lúc ấy, Hạ Lan Tuyết chỉ thản nhiên cười cười, cũng không ứng thừa cái gì.

Sau khi trở về, anh cùng Phượng Cửu phẩm trà, Phượng Cửu đã nói: “Người này có cốt phản.”

Hạ Lan Tuyết trả lời: “Chỉ có thể dùng một chút.”

Hiện tại, chính là lúc dùng hắn.

Quả nhiên, Hoàng A Ngưu cầm chặt ngọc bội, cúi đầu nói: “Tiện nội vẫn còn nhớ mãi không quên ân tình của Vương phi. Hiện giờ có thể làm bạn với Vương phi, là niềm mơ ước thiết tha của tiện nội. Sao nàng lại cự tuyệt?”

“Vậy là tốt rồi.” Hạ Lan Tuyết gật gật đầu, làm như không cẩn thận mà lộ miệng, không chút để ý nói: “Viêm Hàn đã lấy được chí tôn đồ rồi. Mang ngọc mắc tội, Viêm Cung đã không còn là nơi an toàn nữa rồi. Bổn vương lo lắng Vương phi sẽ gặp nguy hiểm. Nếu có thể, nói Thập Nhất đưa Vương phi ra khỏi đó.”

“Vâng.” Hoàng A Ngưu nghe xong, ngực nhảy dựng nhưng trên mặt vẫn cố gắng bảo trì bình tĩnh.

Hắn là bang chủ Cái Bang, thuộc hạ động đúc. Phải cứu một người từ Viêm Cung đi ra, cũng không phải là chuyện gì khó khăn lắm.

Thậm chí so với việc Hạ Lan Tuyết tự mình phái người đi cứu viện, càng hữu hiệu hơn.

“Hy vọng nhanh chóng có thể nhận được tin tức tốt lành từ Bang chủ.” Hạ Lan Tuyết cười cười, nhẹ nhàng ngầm ý muốn đuổi khách.

Hoàng A Ngưu lễ độ cung kính đứng lên, sau đó lui xuống.

Nhưng vừa lúc xoay người, Hạ Lan Tuyết vẫn đang chăm chú nhìn thấy đáy mắt hắn đang mừng như điên.

Hạ Lan Tuyết lại làm như không biết, chậm rãi bưng ly trà, nhấp một ngụm.

“Ây da, Vương gia cần gì phải gây nhiều phiền toái cho Viêm Hàn như vậy?” Chờ Hoàng A Ngưu rời đi hẳn rồi, Phượng Cửu như cười như không mà nhìn Hạ Lan Tuyết, hỏi: “Vốn đã để Vũ gia đi quấy rối rồi, bây giờ lại truyền ra lời đồn chí tôn đồ ở Viêm Cung. Vương gia đang cố ý không để Viêm Hàn ngủ yên đây mà.”

“Hắn bắt Vương phi của ta đi, chẳng lẽ ta lại không thể làm phiền hắn hay sao?” Hạ Lan Tuyết lại chậm rãi uống một ngụm trà, rất đương nhiên nói.

“Chỉ có điều, Vương gia làm như vậy sẽ đẩy Thập Nhất vào chỗ nguy hiểm. Nếu Vương phi biết chuyện, e rằng sẽ không vui.” Phượng Cửu nói.

“Ngươi cũng đã biết Hoàng A Ngưu vì sao lại muốn kết hôn với Thập Nhất?” Hạ Lan Tuyết đột nhiên ngưng cười, lạnh lùng nói: “Lúc trước ta rời khỏi kinh thành, bởi vì ra đi quá bi thương, lại không thể bại lộ thế lực của mình, chỉ có thể nhờ sự giúp đỡ của Hoàng A Ngưu, để ý lo lắng cho các nàng. Đó cũng chỉ là trong lúc tuyệt vọng thì chuyện gì cũng phải thử. Nào ngờ Hoàng A Ngưu tâm tư không nhỏ. Hắn biết khi đó mà ta còn có thể để ý đến người, tất phải là người trọng yếu nhất của ta. Hắn cưới Thập Nhất, chính là vì cảm thấy sớm hay muộn gì cũng sẽ có một ngày, Thập Nhất sẽ có tác dụng. Ta liền cho hắn một cơ hội. Ta muốn nói cho hắn biết: Thập Nhất rất trọng yếu. Nếu hắn thật sự lợi dụng Thập Nhất để trộm lấy chí tôn đồ, cũng có thể làm cho Thập Nhất thấy rõ hắn. Không phải là chuyện không tốt.”

“Vương gia, Khi ngươi bị Dung hoàng hậu lợi dụng, ngươi cũng đã thấy rõ nàng, vì sao vẫn cam tâm tình nguyện bị nàng kiềm chế?” Phượng Cửu đột nhiên nhướng mắt, ngữ điệu không cao nhưng lại dị thường sắc bén.

Hạ Lan Tuyết sắc mặt khẽ biến, nói không ra lời.

“Tình yêu, là một chuyện phức tạp thế nào. Thập Nhất cùng Hoàng A Ngưu vừa mới tân hôn. Cho dù Hoàng A Ngưu cưới Thập Nhất là vì một hoài tâm không tốt, nhưng Thập Nhất vẫn là một kiều nương trẻ trung xinh đẹp. Hoàng A Ngưu nhất định cũng sẽ hết sức ôn nhu mà săn sóc. Thập Nhất chẳng qua chỉ là một cô gái mười lăm, mười sáu tuổi. Trong hoàn cảnh đó, làm sao mà không động tâm cho được? Chỉ sợ đến lúc đó, cho dù Thập Nhất đã biết chân tướng, cũng vẫn không hiểu ý, cam tâm tình nguyệt để Hoàng A Ngưu lợi dụng… Đến lúc đó, ta chỉ sợ, Thập Nhất ngược lại sẽ bất lợi với Vương phi.” Phượng Cửu lắc đầu, thở dài nói.

Hạ Lan Tuyết giật mình, lập tức lại trầm tĩnh lại, thản nhiên nói: “Thập Nhất sẽ không làm hại Y Nhân.”

“Vì sao Vương gia lại khẳng định như vậy?” Phượng Cửu hỏi.

“Bởi vì không ai lại nguyện ý làm hại Y Nhân.” Hạ Lan Tuyết nhướng mày, đơn giản mà chắc chắn nói: “Nàng vốn không tranh sự đời. Thế nhân làm sao có thể để tâm đi hại nàng?”

Phượng Cửu lại cúi đầu, không ủng hộ cũng không phản bác, nói: “Vương gia mới vừa rồi cũng đã nói, mang ngọc mắc tội.” (người hạnh phúc, giàu có luôn sẽ bị người khác ganh ghét, hãm hại)

Y Nhân vốn không tranh sự đời, nhưng đã có quá nhiều chuyện vì nàng mà phát sinh.

Chỉ dựa vào chuyện Hạ Lan Tuyết coi trọng nàng, nàng đã phải hứng chịu đủ loại hậu quả rồi.

Huống chi, còn có hoàng đế Viêm Quốc, Viêm Hàn với đủ loại biểu hiện kỳ quái kia nữa.

Thế nhân sao lại không hiếu kỳ, sao lại có thể để nàng tiếp tục trốn trong góc yên ổn sống cuộc sống gia đình?

Y Nhân vô tội.

Nhưng, đã không thể may mắn thoát khỏi.

Hạ Lan Tuyết trầm ngâm một lát, sau đó nhìn Phượng Cửu hỏi: “Phượng tiên sinh, trước kia ngươi cũng là một kẻ không tranh sự đời. Rốt cuộc vì nguyên nhân gì khiến ngươi rời khỏi Phượng trang, tự lập sự nghiệp, xây dựng Lạc Phượng sơn trang? Chẳng lẽ… cũng là bởi vì mang ngọc mắc tội?”

Phượng Cửu yên lặng không nói, chỉ bưng chén trà trong tay, nhợt nhạt nhấp một ngụm. Sau đó, hắn nhìn về phương xa.

Phương xa, trên hồ nước, sóng gợn nổi lên, rạng rỡ phát sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.

“Nổi gió.” Hắn nói.

Nổi gió.

Gió nổi lên nước động, những hình ảnh phản chiếu trên mặt nước cũng vì vậy mà chớp nháy không chừng.

Tựa như năm ấy.

Ngày ấy, nàng đứng ở bên hồ, nước mắt lặng lẽ rơi xuống mặt hồ, hình ảnh tĩnh lặng trên mặt hồ lập tức run rẩy.

Y Nhân quả nhiên rất mừng rỡ, nhảy dựng khỏi chiếc đu dây, vui sướng mà nhìn Viêm Hàn, “Thật là Thập Nhất sao?”

“Tự nàng nhìn đi.” Viêm Hàn cười, thân mình nghiêng qua để lộ sau lưng một cô gái mặc trang phục cung nữ màu vàng nhạt.

Khuôn mặt tròn trịa, lông mi nhỏ dài, đôi mắt nhỏ dài, cái mũi nho nhỏ, đôi môi hồng thắm. Quả nhiên chính là Thập Nhất.



Nhưng mà, hình tượng lại không còn giống với hình ảnh trong trí nhớ của Y Nhân. Tựa hồ như… tựa hồ như càng giống một người đàn bà.

Ánh mắt trước kia tỉnh tỉnh mê mê, hiện giờ, dĩ nhiên thành thục. Chỉ liếc mắt một cái, ánh nhìn đã tràn ngập phong tình.

Chỉ có điều, nàng chứng thật đúng là Thập Nhất.

Y Nhân chạy vội qua, ôm cổ Thập Nhất, chỉ hận sao không thể bế bổng nàng lên, “Thập Nhất, Thập Nhất, sao ngươi lại tới đây?”

Viêm Hàn lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng phấn khởi như vậy của Y Nhân, không khỏi bị cuốn hút, trên mặt hiện lên một vòng cười.

“Ta nghe nói tiểu thư ở trong này liền đích thân chạy tới đây.” Thập Nhất cũng tỏ ra rất vui mừng, tùy ý để Y Nhân ôm mình, vừa cười vừa nói, miệng cười trong suốt.

“Cô ấy đến cửa cung, nói rằng quen biết với nàng. Cho nên ta liền đưa cô ấy đến gặp nàng.” Viêm Hàn ở bên cạnh thuyết minh, “Y Nhân, nàng ở trong cung này, có phải là… rất cô đơn không?”

Cảm xúc lúc đầu của Y Nhân làm cho Viêm Hàn rất vui vẻ. Nhưng ngay lập tức, hắn lại nghĩ đến: Nếu không phải vì ở trong cung rất cô đơn thì khi Y Nhân nhìn thấy người tớ gái ngày trước, cũng sẽ không vui mừng đến mức ấy?

“Tốt lắm mà.” Y Nhân lắc đầu, thề thốt phủ nhận.

Viêm Hàn không hỏi lại nữa, chỉ biết điều mà nhẹ nhàng rời đi, nhường không gian cho các nàng chủ tớ ôn chuyện.

“Người tìm đến ta, chồng ngươi… à, tướng công của ngươi có biết không?” Y Nhân nhớ đến cái gì, trong nháy mắt liền hỏi.

“Chính anh ấy đã khuyên ta tới đây.” Thập Nhất cười nói: “Tướng công để cho ta đến đây chăm sóc ngươi. Sau này còn muốn hoàn hoàn chỉnh chỉnh mà đưa ngươi trả về cho Vương gia nữa.”

“A Tuyết?” Y Nhân giật mình.

“Đúng vậy, Vương gia rất lo lắng cho tiểu thư.” Thập Nhất gật đầu khẳng định, sau đó dùng ánh mắt quét về hướng Viêm Hàn vừa biến mất, hạ giọng hỏi: “Hoàng đế Viêm Quốc có làm khó tiểu thư không?”

“Không có, hắn đối với ta rất tốt.” Y Nhân trả lời.

“Ta muốn nói đến… cái loại khó xử kia cơ…” Thập Nhất cẩn thận tìm từ, càng không ngừng dùng ánh mắt để ám chỉ.

Y Nhân mở to hai mắt, rất không hiểu nổi mà nhìn Thập Nhất. Chớp chớp lông mi, đảo đảo con mắt, hơn nửa ngày mới giật mình đáp: “Ngươi muốn hỏi, hắn có… cái gì đó, ơ, vô lễ với ta không hả?” Y Nhân nói rất lớn tiếng, tựa hồ như không hề suy nghĩ. “Không có đâu, Viêm Hàn tốt lắm. Hắn không giống như người khác.”

Tất nhiên là không phải cố ý trốn tránh. Viêm Hàn rất tốt, ở trong lòng Y Nhân, Viêm Hàn cũng đã không giống với, hắn không phải là những người khác.

Mà những người khác, chính là những người khác.

Lúc Y Nhân nói ra những lời này, Viêm Hàn đứng ở góc tường, nghe được.

Hắn không cố ý nghe lén, chỉ là không muốn đi quá nhanh. Vì thế, rất vô tình nghe được những lời Y Nhân vừa nói.

Câu này, bình thường đến cực điểm, nhưng lại làm cho Viêm Hàn thất vọng đau khổ đến chấn động, lại vừa ấm áp.

Hắn cùng với Y Nhân, thời gian vừa qua, đã hình thành một loại ăn ý cực kỳ. Sự ăn ý này, không liên quan gì đến sự ái mộ, mà là một sự tín nhiệm.

“Không thể nào.” Bên trong tường, Thập Nhất mười phần không tin, “Hắn chẳng phải cũng là một nam nhân bình thường hay sao?”

Nam nhân bình thường, đâu thể chỉ trợn mắt mà nhìn nữ nhân mình thích đến nửa tháng mà không hề động tay động chân?

Thập Nhất còn nhớ rất rõ, lúc nàng mới cùng Hoàng A Ngưu thành thân, Hoàng A Ngưu cứ có cơ hội là lại cầu hoan. Mặc dù có lúc cũng cảm thấy mệt chết đi được, nhưng lại rất hạnh phúc.

Câu nói đó, Viêm Hàn cũng nghe được.

Hắn bật cười, sau đó bước nhanh ra đến phạm vi không còn nghe được gì.

“Hắn là nam nhân bình thường a. Làm sao lại không bình thường?” Y Nhân nghe vậy, nghiêng đầu qua, thật cố gắng hồi tưởng đủ loại biểu hiện của Viêm Hàn: Không ẻo lả, cũng không biến thái, nhìn trái nhìn phải, nhìn trên nhìn dưới đều là một người hoàn toàn bình thường.

Thập Nhất không có cách nào giải thích với cô, chỉ có thể âm thầm lấy làm lạ.

“Tiểu thư, ngươi có biết không, tin tức ngươi ở Viêm Cung đã lan truyền khắp nơi, ồn ào huyên náo lắm.” Thập Nhất rất nhanh chóng khôi phục lại bộ dáng đàn bà nhiều chuyện, kéo Y Nhân đến chiếc dây đu, hạ giọng, ra vẻ vô cùng thần bí, nói: “ Mọi người đều đồn rằng, tiểu thư chính là hồng nhan họa thủy, vốn đã là tai họa của Tiêu Dao Vương, bây giờ lại gây họa đến Viêm Cung!”

Y Nhân không hiểu, nhìn Thập Nhất, ngơ ngác ‘Hả’ một tiếng.

Cô là kể gây tai họa sao?

Không thể nào, từ đầu đến cuối cô đã làm cái gì đâu. Vì sao lại trở thành kể gây tai họa được?

“Chuyện hoàng đế Viêm Quốc giữ tiểu thư ở lại trong cung, đã làm cho thần dân Viêm Quốc rất tức giận đó.” Thập Nhất lại nói: “Tiểu thư chính là Vương phi của Tiêu Dao Vương Thiên Triều. Sau khi Vương gia bị hoàng đế Thiên Triều định tội là phản đồ, tiểu thư lại làm cho tiểu Bùi đại nhân nóng ruột nóng gan. Thân phận của tiểu thư quá đặc biệt. Hiện tại lại ở lì trong cung một cách không rõ ràng, còn được hoàng đế Viêm Quốc sủng ái. Hoàng đế Viêm Quốc đã vì tiểu thư mà ngay cả đề nghị của thủ phụ đương triều cũng không nghe. Tiểu thư nghĩ lại mà xem, chuyện này có nghĩa là gì đây?” Thập Nhất cố ý dừng một chút, xem chừng Y Nhân đã sốt ruột lắm rồi mới chịu nói tiếp: “Điều này thuyết minh, tiểu thư chính là một tuyệt sắc khuynh quốc, đảo lộn chúng sinh, là đại họa thủy!”

Ánh mắt Y Nhân phút chốc trợn to.

Tuyệt sắc khuynh quốc, đảo lộn chúng sinh?

Hai từ này, vì sao nghe lại thấy xa xôi đến vậy nhỉ?

Dùng để hình dung Tức phu nhân còn được, hình dung cô thì…

“Có ai ngờ được, sự thật thì ra lại đáng sợ như vậy.” Thập Nhất vuốt cằm, vừa đánh giá cô vừa không khách khí nói tiếp: “Tiểu thư có vẻ thon thả đấy, nhưng bộ dáng thì thật đúng là chẳng ra gì. Tiểu thư nói xem, hoàng đế Viêm Quốc rốt cuộc thích tiểu thư ở điểm nào nhất? Vương gia vì sao còn đối với tiểu thư nhớ mãi không quên chứ?”

Không nghĩ ra a, thật sự không thể nghĩ ra.

Nghe vậy, Y Nhân chỉ biết xấu hổ.

Thập Nhất này, quả nhiên vẫn giống hệt lúc trước… không, cũng, đáng yêu!

“Ngươi đã gặp A Tuyết sao?” Y Nhân cũng không chấp nhất đề tài này nữa, chọn lấy đề tài cô cảm thấy hứng thú nhất mà hỏi.

“Vương gia bây giờ rất tốt.” Thập Nhất gật đầu nói. Đợi một lát, nàng lại tỏ vẻ chần chờ, nói: “Chỉ có điều…”

Về phần chỉ có cái gì, lại cứ chần chờ mãi không chịu nói ra.

Y Nhân tha thiết mong chờ mà nhìn nàng, cũng không thúc giục, chỉ chờ đợi câu sau.

“Chỉ có điều, gần đây hình như Vương gia bận rộn rất nhiều việc. Ta nghe người khác nói, Băng Quốc nữ vương hình như đang tổ chức đại hội kén rể gì đó. Người nào trúng tuyển, không những được hưởng rất nhiều của hồi môn của Băng Quốc nữ vương Lãnh Diễm mà còn có thể cùng nữ vương chia đôi thiên hạ. Vương gia thân đang mang trọng tội, nếu có thể cưới được Băng Quốc nữ vương, thân phận của Vương gia so với trước kia còn cao hơn một bậc. Hơn nữa, nghe nói lúc trước Lãnh Diễm cũng thích Vương gia… Ta nghe người khác nói a, hình như Vương gia muốn đi thử một lần. Đương nhiên rồi, chỉ là nghe nói mà thôi.” Thập Nhất hai chữ ‘nghe nói’ lăn qua lộn lại nói đến ba lần. Sau đó, nàng ngẩng đầu nhìn trộm, đánh giá phản ứng của Y Nhân.

Y Nhân chỉ thản nhiên ‘Ồ’ một tiếng. Dường như đang ngẩn người, thần sắc lẳng lặng, không có phản ứng.

Thập Nhất hơi ngạc nhiên.

Chẳng lẽ tiểu thư không biết ghen sao?

“Tiểu thư, ngươi có biết cung điện mà hoàng đế Viêm Quốc nghỉ ngơi nằm ở đâu không?” Thập Nhất lại hỏi.

“A” Lúc này Y Nhân mới hết ngẩn người, bừng tỉnh, đưa tay chỉ chỉ về hướng đông, nói: “Ở bên kia.”

“Tiểu thư làm sao biết tẩm cung của hắn?” Thập Nhất có dụng ý khác, hỏi han.

“Bởi vì chúng ta ở rất gần nhau. Chính hắn đã nói, chỗ ở của hắn ở ngay bên cạnh ta.” Y Nhân không hề phòng vệ chút nào, đáp: “Vì sao ngươi lại hỏi điều này?”

“À, không có gì.” Thập Nhất vội vàng lắc đầu, cười cười.

Y Nhân cũng không hoài nghi, chỉ ngồi trên chiếc dây đu, có vẻ hơi lơ đãng.

Lại tiếp tục ngẩn người.

Thập Nhất nhìn một hồi, bỗng nhiên phát hiện: Kỳ thật, tiểu thư vẫn rất để ý.

Tuy rằng không có ghen, cũng không truy vấn, nhưng thần sắc của cô rõ ràng là rất tịch mịch.

Đúng, là tịch mịch, loại cảm xúc tựa hồ như chẳng có liên quan họ hàng gì với Y Nhân, hôm nay lại phá lệ, xuất hiện trên mặt cô.

Cô cũng không hề nhắc đến chuyện Hạ Lan Tuyết nữa.

“Tiểu thư.” Một lát sau, Thập Nhất nói tiếp: “Ngươi còn muốn ra cung gặp Vương gia nữa không?”

Y Nhân ‘Ơ’ một tiếng, không đáp.

“Thật ra ở đây cũng không tồi. So với lúc trước ở vương phủ thì tốt hơn nhiều. Người trong vương phủ đối với ta hờ hững, nhưng vừa rồi lúc ta vào đây, đám cung nữ thái giám vừa nghe nói ta là tớ gái của tiểu thư, cả đám đều tỏ vẻ lễ độ cung kính, đối xử với ta tốt biết bao. Giống như tiểu thư bây giờ vậy, ngồi thảnh thơi trên dây đu, cuộc sống dễ chịu hơn lúc trước ở vương phủ rất nhiều.” Thập Nhất hưng trí bừng bừng, khuyên bảo.

Y Nhân nghiêng đầu suy nghĩ: Chiếc dây đu ở vương phủ lúc trước, hình như đã bị Hạ Lan Tuyết chặt đứt rồi.

Khi đó, còn có Bùi Nhược Trần.

Khi đó, an nhàn thảnh thơi không hề vướng bận.

“Bọn hắn đối với ngươi cung kính, nhưng lại không thích ta.” Ngay vào lúc Thập Nhất nghĩ rằng Y Nhân đã bị thuyết phục rồi, lại nghe thấy Y Nhân thình lình mở miệng nói. “Người nơi này, cũng không thích ta.”

Ngoại trừ Viêm Hàn, thật ra mọi người, bề ngoài thì cung kính lễ độ với cô, nhưng thật sự, trong đáy lòng lại không hề như thế.

Sự giả tạo như vậy, còn hơn cả sự lạnh nhạt trong vương phủ lúc trước nữa, càng làm cho Y Nhân cảm thấy khó chịu.

“Vì sao tiểu thư lại nghĩ như vậy?” Thập Nhất kinh ngạc hỏi.

“Ta cũng biết.” Y Nhân cúi đầu thấp giọng nói: “Viêm Hàn khiến ta phải chịu rất nhiều ủy khuất, nhưng mà, ta không muốn hắn phải chịu ủy khuất, cũng không muốn người khác cứ giả vờ rất tốt với ta.”

Tuy rằng mỗi ngày cô chỉ ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, bình thường cũng không kết giao với ai, nhưng vẫn hy vọng người khác có thể đối đãi chân thật với mình.

Ở trong cung này, đơn giản là vì Viêm Hàn sủng nịch cô, cho nên tất cả mọi người đều nịnh bợ cô, mặc quần áo cho cô, chỉ cô cách ăn mặc, lúc giáp mặt thì khen cô xinh đẹp thế này, văn nhã nhàn thục yên tĩnh thế kia.

Y Nhân chỉ thản nhiên nghe, thản nhiên cảm nhận.

Cảm giác như cả tòa cung điện này, không có lấy một người bạn thân.

Sự hoài nghi của Viêm Hàn, thật ra cũng rất chính xác.



Cô, rất cô đơn.

Cô đơn chưa từng thấy.

Thập Nhất nhìn tiểu thư, muốn an ủi vài câu nhưng lại không biết phải bắt đầu từ đâu.

Chỉ cảm thấy, có điều gì đó đã thay đổi.

Tiểu thư bây giờ không còn vô tâm vô phế như trước nữa, đã không còn muốn an phận, được chăng hay chớ nữa.

Nhưng cụ thể thay đổi thế nào, Thập Nhất cũng không nói được.

Đang nghĩ ngợi thì Y Nhân đứng dậy, vỗ vỗ vạt áo, từ từ nhàn nhã nói: “Không còn sớm nữa, đi ngủ thôi.”

Thập Nhất đang cảm hoài, nghe thấy lời ấy, thiếu chút nữa đã té ngửa xuống đất.

Vừa rồi tại sao cô lại cho rằng tiểu thư đã thay đổi nhỉ?

Tiểu thư rõ ràng vẫn hệt như trước nay, hết ăn lại nằm, không hề có chí lớn.

Quả thật là… giang sơn dễ đổi, bản tính khó rời a.

Y Nhân nhảy xuống khỏi dây đu, mới đi được hai bước thì phía trước bất ngờ xuất hiện một đoàn cung nữ hùng hổ đi đến. Người thì dìu Y Nhân, người thì nâng váy, kẻ rót nước, kẻ quạt mát. Ba chân bốn cẳng, rất nhanh đã bỏ Thập Nhất lại phía sau.

Thập Nhất trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Y Nhân được đãi ngộ siêu cấp, sửng sốt hết nửa ngày. Sau đó đột nhiên lại nhớ đến lời nói vừa rồi của Y Nhân, “Bọn họ cũng không thích ta.”

Nếu bọn họ không thích tiểu thư, vậy thì tại sao lại không ngừng xum xoe như vậy?

Thập Nhất bỗng nhiên cảm thấy ớn lạnh.

Lại nhìn về phía tiểu thư đang được bao bọc trong vòng người kia: Vẻ mặt Y Nhân nặng nề, thành thành thật thật để bọn họ tùy ý đùa nghịch. Nhàn nhạt… Nhưng lại có phần thê lương.

Thập Nhất lại cúi đầu, nhớ lại lúc nàng tới đây, nhớ lại những lời tướng công đã dặn dò, toàn thân lại ớn lạnh.

Từ trước đến nay tướng công luôn luôn dịu dàng săn sóc, đột nhiên lại thận trọng dặn dò nàng: “Nhất định phải trộm được Chí tôn đồ của Viêm Cung. Hơn nữa, không thể để Y Nhân gặp lại Vương gia. Nếu có thể, hãy làm cho Y Nhân phát sinh quan hệ với Viêm Hàn.”

Lúc ấy nàng thật sự giật mình, mãi hỏi vì sao.

Hoàng A Ngưu lại nhìn nàng đầy bí hiểm, nói: “Thập Nhất, nàng là thê tử của ta. Trên đời này, người duy nhất mà nàng có thể tin tưởng, chỉ có ta thôi. Không phải sao?” Thập Nhất cũng không đành nhắc lại nữa.

Khi mới gặp Viêm Hàn, Thập Nhất còn tự an ủi mình: Thật ra Viêm Hàn cũng đâu có tệ. Muốn ngoại hình có ngoại hình, muốn thần thái có thần thái, muốn tài có tài, muốn thế có thế. Quan trọng là… hắn đối xử với Y Nhân rất tốt. So với lúc trước Hạ Lan Tuyết đối xử với Y Nhân, quả thật phải nói là một trời một vực.

Nghĩ đến đây, Thập Nhất lại ra sức so sánh người ấy cùng Hạ Lan Tuyết, lấy cớ để nàng ở lại.

Nhưng khi nàng nhìn thấy Y Nhân bị cả đám người quây lấy, không ngờ ngược lại cảm thấy rất khó chịu.

Xét cho cùng, tiểu thư vẫn mong muốn trở lại phủ vương gia lúc trước, bị mọi người bỏ quên, nhàn nhã phơi nắng ngủ ngày, lười chảy thây.

Thập Nhất cứ như vậy mà suy đi nghĩ lại, đi từng bước một ở phía sau mọi người.

Đi thẳng một mạch đến tẩm cung mà hiện tại Y Nhân đang ở. Theo bản năng, nàng đưa mắt nhìn qua bên cạnh. Quả nhiên trông thấy một cung điện tường vàng ngói bạc. Đó hẳn là tẩm cung của Viêm Hàn rồi.

Hai tòa cung điện ở sát cạnh nhau, vô cùng gần gũi… Khoảng cách gần như vậy, đối với Viêm Hàn mà nói, có phải là một sự dày vò không?

Thập Nhất nảy ra một ý nghĩ rất không thuần khiết.

Vào tẩm cung, bên trong bày biện xa hoa, từng khâu nhỏ đều gắng đạt đến thoải mái, vui mắt. Nhưng sự chỉnh chu như vậy, đối với Y Nhân mà nói, chính là người tài giỏi mà không được trọng dụng, quá phí phạm.

Y Nhân lập tức xốc màn lụa mỏng, đi đến bên giường. Sau đó đổ người nằm xuống, uể oải vùi mình trong chiếc mềm gấm. Hai chân đá lung tung vài cái, hất đôi hài rơi xuống đất. Sau đó ngáp một cái thật dài.

“Thập Nhất, ngươi cũng nằm xuống cạnh ta mà ngủ đi.” Sau khi nằm xuống, Y Nhân vẫn không quên nhớ đến Thập Nhất, vô cùng thành khẩn mời mọc.

Thập Nhất đảo cặp mắt trắng dã, đanh giọng nói: “Ta đâu phải là người ham ngủ như tiểu thư. Ta ra ngoài đi dạo một lát.”

“Ừ ừm.” Y Nhân gật đầu, kéo mềm đến tận vai, “Ngươi cứ tự nhiên, ngàn vạn lần cũng đừng khách khí làm gì.”

Giọng điệu cứ làm như cô là chủ nhân của nơi này vậy.

Lại quên mất rằng, cô cũng chỉ là người tạm trú mà thôi.

Thập Nhất thầm cảm thấy buồn cười. Cũng biết rõ tốc độ chìm vào giấc ngủ của Y Nhân nhanh đến cỡ nào, cho nên nàng cũng không nói tiếp nữa mà đi thẳng ra ngoài.

Quả nhiên, đã nghe phía sau truyền đến tiếng ngáy nho nhỏ.

Thập Nhất xuyên qua những lớp mành trùng điệp, cẩn thận đi ra ngoài điện. Vừa ra đến cửa liền trông thấy một đoàn người từ trên hành lang đối diện đi đến.

Thập Nhất có tâm tư riêng, lén lút trốn bên cạnh cửa. Đoàn người càng đi càng đến gần, đi thẳng đến trước tẩm cung của Viêm Hàn.

Người dẫn đầu phía trước mặc một áo choàng dài màu đen bằng lông thú, trông tuấn lãng oai vệ tựa như đại bàng Mạc Bắc. Chính là Viêm Hàn.

Phía sau hắn là những quan chức trọng yếu của Viêm Quốc. Đi bên trái chính là vị lão giả kia, được Viêm Hàn gọi là Vệ tiên sinh.

“Vương thượng, bất kể như thế nào, ngài vẫn phải đến đại hội kén rể lần này. Cho dù không vì tham gia kén rể thì cũng nhân cô hội này, mượn sức của Băng Quốc nữ vương. Thiên hạ hiện tại đã phân chia làm ba phần. Thái độ của Băng Quốc đối với thế cục sau này như thế nào, chính là vấn đề quan trọng nhất!” Một quan chức từng bước tiến lên phía trước, nỗ lực khuyên can.

Viêm Hàn vẫn trầm ngâm. Vệ tiên sinh ở bên cạnh thản nhiên nói: “Đương nhiên. Nếu có thể kết thông gia với Băng Quốc nữ vương thì tốt quá rồi. Hiện tại, Viêm Quốc và Thiên Triều có thế lực ngang nhau. Nếu có thể có được sự ủng hộ của Băng Quốc nữ vương, Thiên Triều chắc chắn chưa đánh đã tan.”

“Vương thượng là một kỳ tài, ngọc thụ lâm phong. Nếu có tâm tranh giành, Băng Quốc nữ vương tất nhiên sẽ phải khuất phục trước tư thế oai hùng của Bệ hạ.” Vệ tiên sinh vừa dứt lời, phía sau liền xôn xao nịnh nọt theo.

Đương nhiên, cũng không hẳn tất cả đều là nịnh hót, mà là sự thật.

“Nghe nói Băng Quốc nữ vương Lãnh Diễm xinh đẹp tuyệt luân, là một mỹ nhân hiếm thấy. Hơn nữa còn trí mưu vô song, tinh xảo đặc sắc. Tuyệt đối xứng đáng trở thành hoàng hậu của Viêm Quốc.” Tên còn lại nói.

Trong lòng bọn họ, người xứng đáng được làm hoàng hậu của Viêm Quốc, phải giống như Lãnh Diễm vậy. Thân phận tôn quý, vừa xinh đẹp vừa trí tuệ.

Chứ không phải như…

Mọi người đều hiểu thấu lòng nhau, không cần nói ra nhưng ánh mắt đã quá rõ ràng: Bọn hắn quả nhiên đều đang nghĩ đến cùng một người.

Chứ không phải giống như Y Nhân vậy. Không hợp tý nào, lại còn không minh không bạch.

Viêm Hàn vẫn chưa quay đầu lại, cho nên không hề biết đám người phía sau đang suy nghĩ cái gì, nhưng hắn cũng có thể đoán được một ít.

Chuyện Y Nhân ở trong cung, sớm đã khiến cho rất nhiều người bất mãn.

Cũng có những người cấp tiến, đem từng người, từng người con gái trong gia tộc của mình dâng tặng cho Vương thượng. Một là có thể kết thân với Viêm Hàn, hai là có thể đuổi Y Nhân không rõ lai lịch ra khỏi Viêm Cung.

Nhưng trước sau, Viêm Hàn vẫn không chịu nhả ra.

“Vương thượng, nếu ngài nên có trách nhiệm với cả Viêm Quốc, nếu ngài còn nhớ những chuyện đã từng hứa trước hoàng linh thì đại hội kén rể lần này, ngài nhất định phải đi.” Vệ tiên sinh nhận ra Viêm Hàn cứ mãi chần chờ không quyết, liền thừa cơ bỏ thêm một câu.

Cũng may, dường như Viêm Hàn cũng không có ý định muốn làm cho bọn họ phải khó xử.

Hắn hơi gật gật đầu, thản nhiên nói: “Ta sẽ đến tham gia đại hội.”

Đang lúc mọi người vui mừng phấn khỏi, hắn lại bồi thêm một câu: “Ta sẽ dẫn Y Nhân đi cùng.”

Tất cả mọi người đều choáng váng.

“Vương thượng!” Rất nhanh, cả đám trung thần phía sau liền xông lên liều chết khuyên can.

Viêm Hàn cảm thấy nhức đầu. Vệ tiên sinh bên cạnh đột nhiên nói: “Vương thượng đã quyết định rồi thì chư vị không cần nhiều lời nữa. Hay là nghiên cứu một chút đi, xem đến Băng Quốc cần phải chuẩn bị những gì đi.”

Lúc này đây, không chỉ có chúng đại thần cảm thấy không thể tin nổi, mà ngay cả Viêm Hàn cũng cảm thấy kỳ quái.

Trước giờ Vệ tiên sinh vẫn luôn đứng chung hàng ngũ với các đại thần, cứ giảng giải lý lẽ tôn giáo cho hắn. Nhưng lúc này đây lại đứng về phe hắn. Tuy rằng Viêm Hàn thân là hoàng đế nhưng cũng không tránh khỏi cảm thấy vinh quang và may mắn biết bao.

Mọi người quả nhiên không nói gì nữa. Vệ tiên sinh thân là đế sư, địa vị ở Viêm Quốc cực cao. Trong vài phương diện nào đó, lời hắn nói, so với Viêm Hàn còn có chất lượng hơn hẳn. Nếu Vệ tiên sinh đã không phản đối, những người khác cũng lười giằng co.

“Những người tham gia còn lại, các ngươi tự sắp xếp được không?” Đợi đến khi không khí bình ổn trở lại, Viêm Hàn mới mở miệng hỏi.

“Ngoại trừ các môn phái giang hồ ra, Bên phía Thiên Triều cũng phái con trai độc nhất của Hạ Hầu là Hạ Ngọc, cũng cháu của Hạ Hầu là Liễu Khê đến tham gia. Hạ Ngọc thì chúng ta đã biêt. Còn Liễu Khê này, nghe nói là cháu trai của phu nhân Hạ Hầu. Lúc trước học nghệ ở Côn Luân, tạm thời vẫn chưa điều tra được gì nhiều. Mà phía Uy Quốc ở bên kia hải đảo cũng phái hoàng tử đến, tham gia cạnh tranh. Nhưng Uy Quốc địa chất cằn cỗi xa xôi, nước nhỏ dân ít, nghe nói xã hội vẫn còn hơi hoang dã. Cho nên mặc dù là hoàng tử nhưng lực cạnh tranh, có thể, không lớn. Những người còn lại chỉ là một đám ô hợp. Trong đó, người duy nhất có thể khen, chỉ có thiếu chủ của Lưu Viên, Lưu Trục Phong.”

“Lưu Trục Phong cũng đến ư?” Viêm Hàn rốt cuộc cũng cảm thấy hưng trí, “Nghe nói, người nhìn thấy tận mắt con người thật của hắn, đích xác là rất ít. Không biết rốt cuộc là mỹ nam hay là kẻ quái dị đây…Nhưng Lưu Viên luôn luôn khép kín, cực ít can thiệp vào chuyện thế gian. Vì sao bây giờ lại máu huyết sôi trào mà đến tham gia đại hội kén rể của Lãnh nữ vương? Chẳng lẽ, cũng đang ngấp nghé quyền thế cùng mỹ mạo của Lãnh nữ vương?”

“Cái này cũng không đúng. Nghe nói lần này, Lưu Trục Phong là vị khách mà Lãnh Diễm đặc biệt yêu thích.” Quan phụ trách tin tức giải thích: “Cũng có người đoán rằng, Lưu Trục Phong chính là người trong mộng của Lãnh Diễm. Đại hội lần này, chẳng qua chỉ là che dấu tai mắt người ta mà thôi.”

“Sao ta lại nghe nói, người trong lòng Lãnh Diễm là Thiên Triều Tiêu Dao Vương Hạ Lan Tuyết mà?” Một người nói leo theo.

Viêm Hàn nghe thấy cái tên Hạ Lan Tuyết, trong lòng cũng không mấy khẩn trương, chỉ thản nhiên ‘Ừm’ một tiếng, dặn dò: “Mau đi chuẩn bị đi. Ngày mốt xuất phát.”

Mọi người lỉnh mệnh, sôi nổi giải tán.

Chờ đến khi trên bậc thang chỉ còn lại Viêm Hàn và Vệ tiên sinh, Viêm Hàn mới hỏi ông: “Lần này, vì sao tiên sinh lại không trách cứ ta?”

Vệ tiên sinh trả lời: “Có một số việc, dù người khác nói thế nào cũng chẳng thấm vào đâu. Hay là xin Vương thượng cứ tự mình hiểu rõ. Ta trông cậy vào thời khắc Vương thượng nhớ rõ thân phận của mình, sứ mạng của mình.”

“Quả nhân nhớ rõ.” Viêm Hàn khom người, trầm giọng hứa hẹn.

Vệ tiên sinh cũng không nói thêm gì nữa, chỉ thở dài một tiếng, sau đó xoay người đi ra ngoài cửa cung.

Viêm Hàn đứng trên bậc thang cao nhất, hơi thần người ra một hồi. Đang muốn cất bước đi vào tẩm cung của mình, lại giống như vừa nhớ đến cái gì, chuyển người đi đến chỗ ở của Y Nhân.

Đám thái giám đi theo phía sau cũng nhanh chóng chạy theo đuổi kịp.

Thập Nhất thấy thế, cũng không trốn nữa. Hơi sửa dang lại quần áo, sau đó bước ra khỏi chỗ ẩn núp, làm như vừa mới đi tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Ngôn Tình Sắc
cô vợ thay thế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Hoàng Hậu Lười Y Nhân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook