Hoàng Hậu Lười Y Nhân

Quyển 2 - Chương 2: GẶP RỦI RO

Mỗ R

26/05/2014

Lúc trước ra phố, đều là ở trong kiệu, đây là lần đầu tiên Y Nhân đặt chân lên đường phố cổ đại. Ban đầu không khỏi kinh ngạc, nhưng không được bao lâu, vừa thấy cũng không khác điện ảnh và truyền hình là mấy, thậm chí còn cũ nát hơn, dần dần cũng không còn hăng hái, chỉ là lần theo ký ức, tìm đường về Tiêu Dao Phủ.

Nàng không biết đi đâu tìm Thập Nhất, lại biết Thập Nhất trong kinh thành cũng không có người thân, cùng lắm thì một lần nữa trở về Y phủ thôi.

Chỉ là lão gia ngay cả con gái chính mình sinh ra cũng không nhận, sao dễ dàng lưu lại một nha đầu cơ chứ?

Y Nhân đúng nguyên bản, cô sẽ chỉ dùng phương pháp ngây ngốc – – há miệng chờ sung.

Thập Nhất sớm muộn cũng sẽ quay về vương phủ tìm cô, bởi vì Thập Nhất biết Y Nhân là kẻ ngốc, làm kẻ ngốc như Y Nhân, sẽ không nơi chạy loạn, chỉ biết đi đến những chỗ mình quen thuộc.

Cô cũng biết, Thập Nhất sẽ không vứt bỏ cô, giống như cô sẽ không vứt bỏ Hạ Lan Tuyết.

Càng là người đơn giản, càng hiểu được lời hứa quan trọng như thế nào.

Sau khi hỏi một hai người qua đường, Y Nhân cuối cùng cũng tìm được đường đến Tiêu Dao vương phủ từng hiển hách một thời. Nhìn chiêu bài trước nhà lụi bại, cong vẹo, cô không khỏi nhớ lúc đầu được gả tới, người đứng đầy đường, thật đúng là sầm uất náo nhiệt.

Hôm nay, nếu có thêm tiếng kêu của vài con quạ đen, thì nơi này có thể trở thành nơi trú ngụ của quỷ trong phim kinh dị được rồi.

Y Nhân sải bước lên bậc thang, đang định đẩy cửa lớn đi vào, cũng không biết từ nơi nào chui ra mấy người nha dịch, hung thần ác sát mà đứng tránh trước cô, rút kiếm hỏi: “Ngươi là người phương nào? Vì sao tới Tiêu Dao phủ.”

Y Nhân bị hù nhảy dựng, ôm ôm đầu, má núc ních, quét mắt liếc nhìn bọn họ, sau đó ấp úng hỏi: “Thế nào, đây không phải là đại miếu sao?”

“Đương nhiên không phải! Ngươi không biết chữ à!” Một tên nha dịch tàn bạo trừng mắt liếc cô.

Y Nhân co rúm người, sau đó kinh sợ, xoay người chạy đi.

Nha dịch phía sau hướng theo bóng lưng cô phun ra một ngụm thối: “Đồ ngốc.”

Y Nhân vẫn cắm đầu chạy, đến cuối góc tường mới dừng lại. Cúi người xuống, ở trong góc len lén liếc về phía Tiêu Dao phủ. Nha dịch ở cửa đã mất tung mất tích – – cũng không biết đã nấp đi đâu.

“Mưu phản quả nhiên là tội lớn, tòa nhà này vào không được rồi.” Y Nhân thở dài, nhìn người qua lại trên phố chán muốn chết: “Lại không thể bỏ đi, bằng không sẽ không gặp được Thập Nhất, lẽ nào chỉ có thể ở đầu đường?”

Cắm trại dã ngoại thì thích thật, nhưng phải có lều trại mới được.

Lại ngẩng đầu nhìn trời, đã qua buổi trưa, hình như bắt đầu từ tối qua cô đã không ăn uống gì rồi. Hơn nữa, ngày hôm nay đi bộ khá xa, cũng là quãng đường xa nhất trong mấy năm qua – – Y Nhân đói bụng cũng không có gì lạ. Vừa đói vừa mệt.

Nhưng thật kỳ lạ, cô hoàn toàn không có ý nghĩ muốn trở lại Bùi gia. Lần đầu tiên bắt đầu vận dụng cái đầu hầu như đã rỉ sét của mình, suy tính đến một sự tình cực kỳ đơn giản, mà chính xác là có từ thời Bàn Cổ (1) khai thiên địa tới giờ: Làm sao để sinh tồn?

Sinh tồn là bản năng, nhưng Y Nhân ra sức suy nghĩ, trước sau lúc không tìm ra biện pháp nào tốt, cô mới bắt đầu phát huy bản năng sinh tồn của mình.

Dù sao lúc trước cũng đã làm qua. Năm đó học đại học, cùng các sinh viên khác làm việc ngoài giờ.

Đó chính là – – Vẽ tranh dạo.

Ánh mắt cô băn khoăn đảo quanh một hồi, may mắn nhìn bên lề đường đối diện vừa vặn có một thư văn quán, bên trong bày giấy tuyên thành, văn chương, nghiên mực đủ cả.

Mặc dù không có tiền vốn, nhưng chỉ có thể vào thử một phen, mong rằng không cần bao nhiêu ngày, là có thể gặp được Thập Nhất.

Nghĩ vậy, Y Nhân hiên ngang đi thẳng vào quán. Gặp chủ quán, nàng thẳng thắn thành khẩn nói: “Ta không có tiền … Ơ, bạc, thế nhưng, ta có thể vẽ tranh cho ông, giúp ông thiết kế chiêu bài, nếu như ông có thể giao cho ta…”

“Ừm, vị cô nương này, cô không cần lo, bản quán đã cho người chuẩn bị rồi, cô nương xem, đều là hàng thượng đẳng cả.” Chủ quán nhìn thấy cô, căn bản là không đợi cô nhiều lời, mà dị thường nhiệt tình tung ra một đống đồ lớn, vẻ mặt nịnh bợ đưa cho Y Nhân.

Y Nhân ngẩn người, có điểm không thông, nhưng vì chủ quán quá nhiệt tình chiêu đãi, tỉnh tỉnh mê mê mà đem đống dụng cụ ôm vào trong ngực. Giang hồ cấp cứu a!

————————————————————————————–

GHI CHÚ:

(1) Bàn Cổ (Bangu): được coi là vị thần khai thiên lập địa, sáng tạo ra vũ trụ trong thần thoại Trung Quốc.

Truyền thuyết thời thái cổ, Trời Đất không chia, cả vũ trụ như một quả trứng lớn, bên trong hỗn độn, đen tối một màu, không phân chia trên dưới phải trái, đông nam tây bắc. Nhưng trong trứng thai nghén một anh hùng vĩ đại, đó là Bàn Cổ khai thiên lập địa. Bàn Cổ thai nghén 18 nghìn năm trong trứng gà, cuối cùng đã bừng tỉnh từ trong giấc ngủ say đắm. Anh mở mắt ra, thấy xung quanh tối đen như mực, cả người nóng nực khó chịu, rất khó thở. Anh muốn đứng dậy, nhưng vỏ trứng gà bọc chặt lấy thân anh, không sao duỗi được chân tay. Bàn Cổ nổi giận, nắm lấy một chiếc rìu có sẵn, dùng sức vung lên, chỉ nghe một tiếng nổ lớn, long tai nhức óc, quả trứng gà bị vỡ, trong đó thứ nhẹ và trong không ngừng bay lên, biến thành Trời, một số thứ nặng và đục thì từ từ lắng xuống, biến thành Đất.

Bàn Cổ đã khai thiên lập địa, rất vui mừng, nhưng anh sợ Trời Đất lại hợp lại với nhau, liền lấy đầu đội Trời, chân đạp đất, hiển thần thông, một ngày chín biến hoá. Anh mỗi ngày cao một trượng, Trời cũng mỗi ngày lên cao một trượng, Đất cũng dày thêm một trượng. Như vậy đã qua 18 nghìn năm. Lúc này Bàn Cổ đã trở thành người khổng lồ đầu đội Trời, chân đạp Đất, thân người cao chín vạn dặm. Cứ như vậy không biết lại trải qua bao nhiêu vạn năm, cuối cùng Trời đất trở nên vững chắc, sẽ không hợp lại với nhau nữa. Lúc này Bàn Cổ mới yên tâm. Nhưng vị anh hùng khai thiên lập địa này đã kiệt sức, không còn sức để đứng vững nữa, thân hình khổng lồ của anh ngã xuống Đất.

Bàn Cổ sắp chết, toàn thân xảy ra biến đổi to lớn. Mắt trái của anh biến thành Mặt Trời đỏ chói, mắt phải trở thành Mặt Trăng trắng ngần, trút hơi thở cuối cùng biến thành gió và mây, tiếng nói phát ra cuối cùng biến thành tiếng sấm, tóc và râu của anh biến thành các vì sao lấp lánh, đầu và tay biến thành bốn cực Mặt Đất và núi cao, máu trở thành sông ngòi, đường gân biến thành đường sá, bắp thịt trở thành đất đai phì nhiêu, da và lông trở thành cây cối hoa cỏ, răng và xương trở thành vàng bạc đồng sắt, đá quý, mồ hôi của anh trở thành nước mưa và sương mai. Từ đó bắt đầu có thế giới.

Dọn xong giá gỗ, Y Nhân theo như lúc trước, ngồi một góc, chờ khách tới cửa.

Nhưng ở cái triều đại này, người bán tranh chữ không nhiều, vẽ tranh dạo có sinh ý nhưng không thành hình. Y Nhân cứ như vậy ôm ống đựng bút giấy tuyên thành ngồi chờ. Chờ đến lúc mặt trời lặn, ánh chiều tà cũng không còn, vẫn chưa có được khách nào.

Không có khách, sẽ không có tiền, không có tiền, sẽ không có cơm ăn, đây là một quan hệ nhân quả quá mức đơn giản.

Y Nhân đang chuẩn bị từ bỏ ‘Há miệng chờ sung’, đứng lên thét to vài tiếng thì vị khách đầu tiên rốt cuộc đã đến cửa.

Vị khách cúi người xuống, nhìn Y Nhân đã đói bụng đến nỗi toàn thân không còn chút sức lực, hỏi: “Có vẽ tranh không?”

“Dạ.” Y Nhân tinh thần chấn động, một bên đáp lời, một bên ngẩng đầu. Sau đó, nàng nhìn thấy … Bùi Nhược Trần.

Bùi Nhược Trần vẫn mặc trang phục lúc sáng, ôn nhuận thân thiết. Hắn nhìn Y Nhân cười cười, tiện thể ngồi xuống một thạch đôn (ghế đá) đối diện Y Nhân: “Bao nhiêu tiền một bức?”

“Tùy lòng hảo tâm.” Y Nhân đáp.

“Tốt, vẽ tranh đi.” Bùi Nhược Trần nói xong, nhàn hạ tạo tư thế, thật giống một vị khách tiêu chuẩn.

Y Nhân cũng không hàm hồ, dựng giá gỗ, lấy vài cây bút, thật nghiêm túc làm việc.

Bùi Nhược Trần vẫn rất an tĩnh. Hắn quả là một vị khách tuyệt hảo, không kén chọn, chỉ là ngồi một chỗ, tay khoát lên đầu gối, an tĩnh nhìn cô. Nhìn sợi tóc rũ xuống trán cô, nhìn đôi mắt mơ hồ nhưng trong sáng của cô.

Cho dù bày than làm xiếc, cũng không chịu quay về Bùi phủ, hắn làm sao chiếu cố?

Vì sao?

Bùi Nhược Trần từng cho rằng mình hiểu Y Nhân, thì ra, cũng là không nắm bắt được.

“Vẽ xong rồi.” Ánh chiều tà đã hoàn toàn lọt vào Tây Sơn, Y Nhân mới hân hoan mà ngẩng đầu, đem vật cầm trong tay đưa cho Bùi Nhược Trần. Bùi Nhược Trần nhận lấy. Chàng trai trong bức tranh đứng giữa bóng chiều tà, hư hư ảo ảo, khỏe khoắn, khóe mắt ôn nhuận, phong tư tuyệt mỹ.

Cô hoàn toàn có thể đơn giản vẽ ra thần thái của hắn, còn là thần thái đẹp nhất.

“Bức tranh rất đẹp, đáng một trăm lượng.” Bùi Nhược Trần nói xong, lấy ra một cái túi, đưa cho nàng.

Y Nhân cũng không ngần ngại, đương nhiên nhận lấy, thành khẩn mà nói: “Cảm tạ quang cố.”

Bùi Nhược Trần mỉm cười, không nói gì nữa, thu bức họa cuộn tròn lại, sau đó hơi khom người, xoay người bỏ đi.

“Đi thong thả, hoan nghênh lần sau trở lại.” Hắn mới đi được vài bước, ở phía sau đã nghe một người dùng hết sức hét lên thật to.

Bùi Nhược Trần không biết nên khóc hay cười, cúi đầu, mỉm cười, rốt cuộc đi xa.

Đợi Bùi Nhược Trần đi xa mất hút, Y Nhân giơ cái túi kia lên, đặt trong tay mà đếm, lòng tràn đầy vui mừng.

Một bức họa một trăm lượng, Y Nhân cũng biết, có là đương kim trạng nguyên, cũng không phải người có giá trị như vậy.

Chỉ là, cô không phải là người mù quáng, cũng không phải là người cốt cách cao quý, bạc đưa tới cửa, không lấy mới chính là kẻ ngốc.

Y Nhân lúc trước là người ngu.

Cô thì không.

Hầu bao rủng rỉnh, Y Nhân cũng yên tâm, cô thu dọn giá vẽ, một lần nữa đi vào thư văn quán kia.

Chủ quán nhìn thấy cô, lần thứ hai cười khanh khách tiến lên đón: “Cô nương, người còn cần gì thêm?” Y Nhân dựa vào trí nhớ xem buổi chiều mình đã lấy những gì, lấy trong túi ra một nắm bạc vụn, đưa cho ông chủ, “Kỳ thực, mấy thứ này đều không phải của ta, vừa nãy mượn dùng một chút. Xin lỗi, cái này coi như trả cho ông.”

“Cô nương họ Y?” Chủ quán hỏi.

Y Nhân gật đầu, “Đúng vậy.”

“Đó chính là cho cô, vị công tử kia nói, chính là giao cho cô nương dùng.” Chủ quán khẳng định nói.

“Thế nhưng…” Y Nhân lắc đầu, tự mình không sao hiểu nổi hỏi: “Ngươi mới gặp làm sao biết ta là Y cô nương?”

“Cô nương đi hài này a.” Chủ quán tủm tỉm cười nói: “Đôi hài này chính là hàng độc chế của Song Ngự cẩm phường, cũng chính là đặc điểm nhận biết Y cô nương.”

Y Nhân bừng tỉnh hiểu ra, nói cảm ơn, một lần nữa ôm đống dụng cụ lớn đi ra.

Mơ mơ hồ hồ đi trên đường hồi lâu, Y Nhân lại mơ hồ rẽ vào một ngõ nhỏ. Cô nhìn xung quanh một chút rồi ngồi xuống, cởi một chiếc giầy thêu đặt ở trong tay tinh tế kiểm tra.

Quả nhiên thợ khéo hoàn mỹ, màu sắc hài hòa.

Chiếu theo người mà làm vừa chân nàng, chắc chỉ có Bùi Nhược Trần.

Y Nhân do dự một chút, xỏ lại chiếc hài vào chân.

Sắc trời chìm dần vào đêm, không biết nơi nào có khách sạn bình dân đây?

Sờ sờ cái bụng đã đói meo, Y Nhân cuối cùng đã đến trước một khách sạn bình sân nhìn có vẻ sạch sẽ ngăn nắp.

Trời đã tối rồi. Khách sạn bình dân vẫn treo đèn sang trưng. Một bảng hiệu thật to đề “Khách sạn bình dân – tiếp khách” rạng rỡ chiếu sáng trong bong đêm.

Theo lý thuyết mà nói, lúc này, khách sạn bình dân đã đóng cửa rồi mới phải. Nhưng đêm nay cũng rất khác thường. Y Nhân đứng trước khách sạn bình dân, chỉ thấy một tên điếm tiểu nhị đang nới tay áo, ngóng cổ ra cửa hết nhìn đông lại nhìn tây, cũng không biết đang chờ ai.

Đợi Y Nhân vừa xuất hiện trước mặt hắn, điếm tiểu nhị lập tức trơ mặt ra tiến lên đón tiếp, phất phất khăn mặt lên trời, nói: “Cô nương, bản điếm đã chuẩn bị xong phòng trọ thượng hạng, chờ ngài nãy giờ.”

Y Nhân ngẩn người, chỉ chỉ vào bản thân “Ta sao?”

“Ngài là Y cô nương có đúng không?” Điếm tiểu nhị hỏi.

Y Nhân gật gật đầu, hoang mang nhìn hắn.

“Đúng là Y cô nương thì được rồi. Cô nương, xin mời đi bên này.” Điếm tiểu nhị mừng rỡ, có vẻ nịnh nọt dẫn đường: “Cơm nóng nước ấm đều đã chuẩn bị xong chờ cô nương rồi”

Y Nhân vốn muốn hỏi, nhưng cúi đầu nhìn đôi giầy của mình, lại không còn gì để hỏi nữa.

Lại là do Bùi Nhược Trần sắp xếp hay sao?

Không ngờ hắn lại có năng lực lớn như vậy. Không phải tất cả cửa hàng trong thành đều đã đến thương lượng trước cả rồi đấy chứ?

Y Nhân chỉ cảm thấy bản thân giống như ngay cả một đồng cũng không cần trả mà cũng có thể xa hoa tiêu phí toàn bộ kinh thành.

Mấp máy miệng, cô vẫn không khách khí bước theo vào đại đường. Quả nhiên là có một bàn cơm nước phong phú thịnh soạn đã chờ sẵn. Y Nhân đói bụng cả một ngày, lúc này dù có cố cũng không thể nghĩ nhiều hơn được, lập tức buông lỏng phòng bị, bắt đầu ăn ngấu ăn nghiến.

Chỉ là, nếu đã an bài thỏa đáng đến như thế, Bùi Nhược Trần hà tất phải trả cho cô một trăm lượng bạc làm gì nữa?



Y Nhân hơi khó hiểu.

Thế nhưng rất nhanh, cô sẽ không còn thắc mắc điều này nữa. Bởi vì cô vừa uống xong ngụm canh cuối cùng, chỉ cảm thấy đầu mình quay quay nhức nhức như say rượu. Cô nhìn điếm tiểu nhị trước mắt, dường như có mấy bóng người chồng lên nhau. Hơn nữa càng ngày càng không rõ, dần dần không còn nhìn thấy gì nữa.

Cô vừa… vừa gục xuống bàn, tay làm đổ chén đũa, loảng xoảng một tiếng rơi xuống đất. Nhìn thấy mà giật cả mình.

Một bóng đen từ sau gian nhà chính đi ra, đưa mấy ngón tay lên vuốt cằm, lạnh lùng nhìn cô.

———-***———-

Phủ thừa tướng.

Bùi Nhược Trần chào từ biệt phụ thân Bùi Lâm Phổ, đang chuẩn bị lên xe trở về phủ phò mã của anh. Một bóng người áo đen thoăn thoắt nhanh chóng hiện ra trước mắt anh, quỳ lạy trước xe ngựa.

“Có chuyện gì?” Bùi Nhược Trần nhướng mày hỏi.

“Công tử gia, xảy ra chuyện rồi. A Tân được phái đi theo dõi Y cô nương, vừa rồi được phát hiện đã bị giết chết trong bồn rửa.” Bóng đen vội vã trả lời.

Bùi Nhược Trần giật mình, trầm mặc trong giây lát. Sau đó ngắn gọn dặn dò phu xe ngựa: “Quay lại, đi Nam Thiên trà trang.”

“Công tử gia…” Bóng đen dường như muốn ngăn cản anh, đứng dậy đi về phía trước ngăn trước đầu xe. “Xin công tử gia hãy suy nghĩ lại.”

“Ta đã có suy xét. Ngươi trở về nói với công chúa. Đêm nay ta có việc phải làm, tạm thời sẽ không trở về phủ.”

Bùi Nhược Trần nói xong liền nhảy lên xe ngựa, vung roi, chạy thẳng đến Nam Thiên trà trang hoang phế.

Nam Thiên trà trang, từ sau lần đó bị bao vây trừ diệt đến nay đã lụi bại tiêu điều. Vừa vào cửa liền có cảm giác thê lương, váng mốc.

Bước chân dẫm lên thềm lá khô, lá khô giòn gãy phát ra những âm thanh xào xạc khẽ khàng. Nhưng âm thanh nhỏ vụn đó trong cảnh đêm vắng vẻ lạnh lẽo thế này lại có vẻ điếc tai nhức óc dị thường.

Bùi Nhược Trần chỉ đi hai bước đã dừng lại. Anh yên lặng nhìn xung quanh. Chỉ thấy dưới mái hiên, sau cột trụ trên hành lang, trên cây to… nơi nơi đều có bóng đen di chuyển, hiển nhiên đã bị người ta tầng tầng lớp lớp bao vây rồi.

Bùi Nhược Trần vẫn đứng yên lặng, toàn thân nạp tích khí. Ống tay áo rộng không có gió cũng tự động phồng lên. Anh cảnh giác mà thanh thản nhìn về phía gian phòng khách hắt ra ngọn đèn dầu.

“Hiện thân đi.” Anh trầm giọng nói. “Các ngươi rốt cuộc muốn thế nào?”

Cánh cửa phòng nhè nhẹ bị đẩy ra. Một trung niên mặc trường sam chưởng quỹ(áo sườn sám kiểu nhà thanh dành cho nam chủ tiệm) đứng giữa cạnh cửa, ánh mắt sắc bén nhìn anh – chính là Vưu chủ quản.

“Lần trước bị ngươi ngụy trang lừa gạt, không ngờ khuôn mặt thật của ngươi lại tuấn tú hơn người như vậy.” Vưu chủ quản cười cười, thản nhiên khen.

Chỉ có điều, tiếng cười kia, giọng khen kia khi lọt vào tai lại khiến người khác kinh hãi hơn cả lời lăng mạ chửi rủa.

Bùi Nhược Trần không hề biến sắc, thản nhiên nói: “Vưu chủ quản khách khí rồi. Nếu luận về tuấn tú, sao có thể so được với thiếu chủ của ông, Liễu công tử.”

Vưu chủ quản biến sắc nhưng ngay lập tức đã bình tĩnh trở lại, “Ngươi cũng biết chúng ta là người của Liễu gia, vì sao còn không qua đây thăm viếng chủ tử của ngươi.”

“Nực cười. Chủ tử của ta chỉ có một, chính là Hoàng đế thiên triều, là quân vương được vạn dân kính ngưỡng. Làm sao lại có thể là các ngươi… hạng chuột nhắt ngay cả quang minh chính đại gặp người khác cũng không dám.” Bùi Nhược Trần ngữ điệu khinh miệt, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Hay chỉ là một đám người nhu nhược chỉ biết bắt người cướp thiếu nữ thôi.”

“Ngươi không cần kích ta.” Vưu chủ quản không hề bị lay động, nói: “Lợi dụng thiếu nữ xác thực là không hay, nhưng ngươi cũng có phải tốt đẹp gì đâu? Lúc trước, ngươi tự mình đến Ngự chế phường mua giày, chúng ta còn tưởng rằng ngươi mua cho Du công chúa, vốn muốn bắt công chúa uy hiếp Hạ Lan Thuần – Không ngờ, ngươi dám ngang nhiên tặng cho một người không thể tặng. Nếu chúng ta điều tra không lầm, nàng hình như là Vương phi đã bị Hạ Lan Tuyết bỏ rơi, Y Nhân đúng không.”

“Ngươi cũng biết ngươi đã bắt lầm người rồi, vì sao còn muốn bắt giữ nàng?” Bùi Nhược Trần thu nhỏ con ngươi, hỏi. Giọng nói âm trầm, dần dần mang theo sát khí.

“Vậy còn ngươi? Rõ ràng là một nữ tử không thể sống chung, ngươi vì sao còn mạo hiểm vì nàng?” Vưu chủ quản hơi chút hăng hái, nheo nheo hai mắt hỏi.

“Hạ Lan Tuyết đã giao nàng cho tại hạ. Tại hạ tự nhiên nên phụ trách bảo vệ an toàn cho nàng.”

“Tốt lắm. Thật là một người trọng nghĩa khí đó, Thừa tướng công tử, bây giờ là Phò mã nhỉ!” Vưu chủ quản cười khinh miệt: “Sao ngươi không ngẫm lại xem. Năm đó phụ thân ngươi bán chủ cầu vinh, rốt cuộc là có sắc mặt thế nào.”

“Chim khôn chọn cành mà đậu. Năm đó Tức phu nhân tàn bạo dị thường, nhân thần đều phẫn nộ. Lựa chọn của phụ thân cũng không sai. Chứ chẳng lẽ vẽ đường cho hươu chạy mới là trung nghĩa hay sao?” Bùi Nhược Trần vân đạm phong khinh bác bỏ một câu, sau đó trở về chuyện chính: “Nàng đang ở đâu? Nếu ta đã đến, ân oán của Bùi gia và Liễu gia, tự chúng ta sẽ giải quyết. Các ngươi cứ thả nàng trước đã.”

“Thả nàng? Lẽ nào lại muốn giống như lần trước, bị các ngươi bao vây diệt trừ lần nữa, lại chết đi trên dưới một trăm huynh đệ nữa sao!” Vưu chủ quản hét lên. Bóng cây lắc lư, những người ẩn nấp các nơi cũng bị ảnh hưởng, sát khí lan tỏa khắp nơi. Bùi Nhược Trần đứng ngay điểm tâm của luồng sát khí, lập tức cảm giác đườc bầu không khí nghẹn thở này.

Hết sức căng thẳng.

Thế nhưng Y Nhân, bây giờ nàng đang ở đâu?

Y Nhân day day huyệt thái dương, ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mặt.

Dưới ánh đén nhàn nhạt, một thiếu niên ngồi dựa vào cửa sổ, cẩm y gọn gàng, nhưng chìm trong ám sắc. Ánh lửa trong ngọn đèn dầu ấm áp là thế nhưng cũng không sưởi ấm được hắn dù chỉ nửa điểm tay áo. Hắn lúc này quay đầu hướng ra ngoài cửa sổ, đôi mắt đẹp như vậy nhưng lại không có tiêu cự, không màu sắc, không ánh sáng.

Y Nhân vực người dậy, đâm tay trát chân mà bò lên. Dường như bị âm thanh kinh động, thiếu niên chậm rãi xoay người lại, quay mặt về phía cô: “Tỉnh rồi à?”

“Ừm” Y Nhân gật đầu, vốn định đi qua phía hắn, thế nhưng toàn thân nặng trịch lại ngã xuống.

”Dược tính của nhuyễn cân tán trong người ngươi vẫn còn, không cần uổng phí tâm cơ.” Nghe được tiếng Y Nhân ngã xuống, thiếu niên cười cười miệt thị: “Đây là một bài học, nói cho ngươi biết lần sau không nên tùy tiện ăn đồ không rõ lai lịch.”

Y Nhân thở dài, ngập ngừng nói: “Ta thực không biết, con người lại muốn hại người.”

Thiếu niên nghe vậy, biến sắc: “Ngươi nói cái gì, ngươi nói ta không phải người?”

Y Nhân hơi chán nản, lười giải thích, chỉ dị thường phối hợp mà nói: “Trên người ta có một trăm lượng bạc, các ngươi cứ lấy đi. Chỉ hy vọng các ngươi sau này học thật tốt, không nên tiếp tục làm chuyện xằng bậy. Ngươi yên tâm, ta sẽ không báo quan đâu. Ai cũng có mặt không tốt, nếu có thể, có ai lại muốn vừa làm trộm vừa làm cướp chứ?”

Y Nhân còn nhớ rõ lần trước bọn họ đột nhập hoàng cung ăn cắp.

“Ngươi!” Thiếu niên có vẻ rất dễ nổi giận, Y Nhân thờ ơ nói vài câu, hắn đã tức giận đến mặt trắng bệch: “Ngươi dám nói ta là quân trộm cướp, đúng, quân trộm cướp, sẽ lừa tình giết người, cướp quyền đoạt thế.” Hắn đứng lên, theo hướng Y Nhân lấn lên vài bước: “Cho dù như vậy, nữ nhân giống như ngươi, một phế vật, mỗi ngày ở Vương phủ ăn ngon mặc đẹp, có tư cách gì nói ta? Ngươi không có trộm cướp, ngươi là sâu mọt, cả kẻ trộm cũng không bằng!”

Y Nhân không hiểu hắn vì sao lại kích động như vậy, chỉ cảm thấy nét mặt tuấn mỹ thoáng tái nhợt lẫn khẩn trương, càng thêm thê lương.

“Ta mặc dù là sâu mọt, làm mất khẩu vị của ngươi. Ngươi vì sao lại ghét ta như vậy?” Vì lần trước hắn không hề giải thích đã muốn giết cô, Y Nhân liền nhận ra tâm tình của hắn.

Thiếu niên này, phi thường phi thường chán ghét bản thân là phế vật.

“Vì sao chán ghét ngươi?” Thiếu niên giật mình, nhưng lập tức lấy lại nét bình tĩnh, lạnh lùng nói: “Ngươi rõ ràng tứ chi đầy đủ, thân thể khỏe mạnh, nhưng lại sống lãng phí. Người như vậy, chẳng lẽ không đáng ghét sao?”

Y Nhân nhấp nháy mắt, bỗng nhiên hiểu được phản ứng của hắn. Nhất định hắn có rất nhiều việc muốn làm, nhưng bởi mắt bị tật mà không thể làm được. Vì thế mà ghét chính bản thân mình bệnh tật, cũng không biết quý trọng con người.

Sau khi Y Nhân nghĩ thông suốt rồi, lại ngẩng đầu nhìn thiếu niên vô cùng ương ngạnh, dị thường kiêu ngạo đang đứng trước mặt, trong lòng thương tiếc. Hắn đại khái, suốt ngày trống không, màu sắc gì cũng không biết. Cuộc sống tươi đẹp, cảnh sắc tuyệt mỹ gì gì đó, có lẽ hắn chẳng bao giờ thấy được.

“Ngươi ngồi xổm xuống đây.” Lúc sau, Y Nhân dịu dàng nói.

“Ngươi muốn đùa giỡn cái gì!” Thiếu niên hừ lạnh một tiếng, nhưng lại muốn biết một thiếu nữ như vậy sẽ đùa giỡn cái gì đây, rốt cuộc tính tính một hồi cũng ngồi chồm hổm xuống. Ngồi trước mặt Y Nhân, con mắt vô thần hướng xuống đất.

Y Nhân vừa chống vừa đỡ ngồi xuống, nắm tay lại, chỉ vươn ngón áp út, thân thiết đụng đụng vào tay phải thiếu niên đang đặt trên đầu gối.

Cái tay dài nhỏ thanh tú, nhưng tái nhợt như ngọc.

Lúc đầu ngón tay chạm vào hắn, Y Nhân bỗng rùng mình.

Thân thể thiếu niên này, sao lại lạnh như vậy.

Nhưng loại băng lãnh này vừa chạm vào đã dịu. Lúc Y Nhân chớp mắt đã sấn lại gần, thiếu niên hất mạnh tay, đang định nạt nộ chất vấn, lại nghe thấy giọng nữ thanh thúy êm tai vang lên: “A! Giỏ trúc của ta!”

Thiếu niên nhíu nhíu mày, lửa giận càng tăng, dục đứng lên. Ngay sau đó, lại nghe có thanh âm truyền tới, lần này, lại là một giọng giả nam: “Vị cô nương này, mời dừng lại bước chân yêu kiều, nàng có biết bản thân đã phạm sai lầm gì không?”

Thiếu niên sửng sốt, muốn biết cô rốt cuộc đang đùa xiếc gì, nhịn không được hơi dừng một chút. Cô vẫn nhất định không chịu rút ngón áp út lại, một lần nữa huých đầu ngón tay hắn, tựa như một thiếu nữ bẽn lẽn e lệ mới gặp một người đàn ông xa lạ: “Vị quan nhân này, rõ ràng là ngựa của người đá đổ giỏ trúc của ta. Ngươi xem đường rộng thênh thang thẳng đến trời xanh, ngươi lại thúc con súc sinh kia chạy đến nỗi bắn đầy bùn đất lên người ta, bây giờ ngược lại còn trách tội là ta sai?”

Giọng nói uyển chuyển êm dịu như tiên nhạc.

Nói xong, Y Nhân vươn tay kia, bắt được tay phải thiếu niên lúc này đã không còn tránh né, lắc lắc ngón áp út của hắn, nói, giống như một thư sinh đang rung đùi đắc ý: “Sai lầm của nàng chính là xinh đẹp như tiên, dáng người thướt tha khiến tay ta không còn nghe lời ta nữa, Mái tóc đen tuyền xõa tung che khuất mi mắt của ta, nhìn không thấy con đường xuyên núi nữa, chỉ còn lại một mảnh đen kịt. Hai gò má nàng mơn mởn tươi sáng khiến thằng nhỏ của ta khuynh đảo, quên mất uy nghiêm của chủ nhân hắn rồi.” Cô ép cổ họng nói ra giọng nam trung tính mềm mại, cố ra vẻ chính kinh, làm lòng người sung sướng.

Thiếu niên trong lòng phân vân lại hiếu kỳ nên tùy ý để nàng cầm tay nói một đoạn, thế nhưng sau khi nghe xong, mặt hắn liền trầm xuống, tàn bạo rút tay về, sau đó đứng dậy hốt hoảng lui về phía sau: “To gan!”

Y Nhân bị hắn vùng hất ra, thân thể nặng trịch lại ngã xuống đất, trên mặt cũng không có một tia oán giận, trái lại còn dịu dàng nhìn thiếu niên, nhẹ giọng nói: “Lời thoại rất đẹp, không đúng sao? Chỉ cần dụng tâm, kỳ thật thanh âm cũng có thể tươi đẹp như tranh.”

“Chán ngắt!” Thiếu niên thoáng giật mình, sau đó không chút khách khí buông hai chữ, phẩy tay áo bỏ đi.

Chỉ có điều bước chân lại lảo đảo như chạy trốn.

———-*****———

Ngoài phòng lớn, câu chuyện vẫn đang tiếp diễn.

Chỉ nghe Vưu chủ quản cười ha ha nói: “Hạ Lan gia, văn có Hạ Lan Tuyết, võ có Hạ Lan Khâm, duy chỉ có Hạ Lan Thuần không văn không võ, tự nhiên được làm hoàng đế, có thể thấy được Hạ Lan gia khí số đã hết.”

“Ngươi vì tức giận, làm thế nào hiểu được chúa ta anh minh thần đoán.” Bùi Nhược Trần cười nhạt trả lời.

“Đúng, ta thiếu chút nữa đã quên, Hạ Lan Thuần là do Bùi gia các ngươi khéo tay chống đỡ.” Vưu chủ quản chậc chậc lưỡi, nheo mắt nhìn Bùi Nhược Trần: “Tỷ tỷ ngươi nay lại là phi tử được Hạ Lan Thuần sủng ái nhất. Hắn và Bùi gia các ngươi, có thể nói là có quan hệ vô cùng mật thiết nhỉ.”

Bùi Nhược Trần mím môi, thản nhiên mà thận trọng quan sát xung quanh. Cũng không nói tiếp.

“Bùi công tử, ngươi nói xem, nếu như Hạ Lan Tuyết phát hiện, hắn giao Y Nhân cho ngươi lại bị đưa qua quân doanh làm quan nô. Hắn có nghi kỵ Bùi gia các ngươi không, tiếp theo sẽ không còn quan tâm nghe theo Hạ Lan Thuần nữa?” Thấy Bùi Nhược Trần biểu tình lãnh đạm, Vưu chủ quản đột nhiên nhớ đến một người mà anh chắc chắn sẽ rất lưu tâm, mắt lộ vẻ muốn trêu tức: “Như Hạ Lan Tuyết, năm tuổi đã biết làm thơ, mười hai tuổi xử án, mười bảy tuổi trở thành khâm sai trẻ tuổi nhất Thiên triều, chiếu theo tư cách, hắn quả là người có năng lực nhất, cùng Hạ Lan Thuần tranh cao thấp đúng không?”

Những lời này quả nhiên khiến Bùi Nhược Trần xúc động, đôi mắt luôn luôn ôn hòa lãnh tĩnh, rốt cuộc phải xếch lên.

“Lợi dụng một thiếu nữ để hành sự, các ngươi thật quá vô sỉ.” Bùi Nhược Trần nhìn Vưu chủ quản, giọng đầy miệt thị: “Huống chi, ngươi cũng biết Hạ Lan Tuyết cơ trí, lại đi cho rằng hắn sẽ vì một nữ tử mà phản bội triều đình sao?”

“Chẳng phải hắn vì một nữ tử mà lưu vong phương bắc sao?” Vưu chủ quản cười ha ha nói: “Hơn nữa, cô gái kia, lại là người đã phụ hắn, gả đi làm Dung Tú hoàng hậu. Đã vì một nữ nhân mà bỏ đi, vì sao không thể vì một nữ nhân mà trở về?”

Bùi Nhược Trần chỉ do dự chốc lát rồi cười lạnh một tiếng: “Y Nhân làm sao có thể so được với Dung Tú? Dung Tú là Thiên triều chi châu, chính là nữ thần trong lòng Hạ Lan Tuyết tâm tâm niệm niệm. Y Nhân là cái gì, bất quá chỉ là một phi tử bị bỏ rơi trong Vương phủ mà thôi. Theo ta được biết, Vương phi bị thất sủng trong Tiêu Dao vương phủ, ít ra cũng có hai mươi mấy người, lẽ nào ngươi cho là Hạ Lan Tuyết sẽ lo lắng sao?”

Vưu chủ quản giật mình, hình như không nghĩ tới sự khác biệt giữa hai người họ, nhưng vẫn tranh luận nói: “Y Nhân không giống.”

“Sao không giống?” Bùi Nhược Trần chê cười nhìn Vưu chủ quản, giọng điệu hơi xấu xa: “Ngươi rốt cuộc vì sao lại cho rằng nàng có thể hấp dẫn Hạ Lan Tuyết? Bởi vì tướng mạo của nàng sao? Điểm này Vưu chủ quản cũng nhìn thấy, nàng không chỉ không hơn Dung Tú, thậm chí còn kém xa một cung nữ chỉnh tề trong cung – – Ngoại hình như vậy, ngươi cho là Tiêu Dao Vương có đến hàng trăm Vương phi xinh đẹp đủ kiểu, sẽ vừa ý sao? Luận gia thế, Y Nhân bất quá chỉ là con gái của một thương nhân bình thường. Trong Thiên triều, thương nhân địa vị đê tiện, so với bình dân cũng không bằng, cũng không có tiền đồ gì. Luận tài trí mưu lược, điểm này, cũng không cần ta phải nhiều lời. Xin hỏi Vưu chủ quản, một người như vậy, ồ đúng, chính là Y Nhân, ngươi giữ lại, đơn giản chỉ là lãng phí lương thực mà thôi.”

Vưu chủ quản bần thần nghe xong, muốn phản bác đôi lời, nhưng lại phát hiện, không thể phản bác.

Những lời Bùi Nhược Trần nói, mỗi câu mỗi chữ đều là sự thật.

“Nếu Vưu chủ quản là Hạ Lan Tuyết, xin hỏi, ngươi sẽ vì một nữ tử như vậy mà phản thiên hạ, thậm chí bỏ cả Thiên triều chi châu Dung Tú sao?” Bùi Nhược Trần theo dõi hắn, gây sự nói tiếp: “Vì mỹ nhân mà từ bỏ giang sơn, đó là hào hiệp, nặng tình nghĩa. Nhưng vì một nữ nhân không có gì như thế mà khiến bản thân thành thân bại danh liệt, dù là Vưu chủ quản cũng sẽ không làm, huống chi là một người từ nhỏ đã nổi tiếng là thông minh cơ trí như Tiêu Dao Vương?”

Vưu chủ quản tựa hồ đã bị lý luận của Bùi Nhược Trần thuyết phục, không tự chủ được mà gật đầu, chào lại nói: “Nếu vì một tiểu tử ngốc như Y Nhân, xác thực là không đáng.”

Bùi Nhược Trần trong lòng thở dài một hơi nhẹ nhõm, thình lình Vưu chủ quản kia lại ngẩng đầu lên, hỏi: “Nếu như thế, Bùi công tử vì sao phải vì nàng mà lấy thân mạo hiểm? Lẽ nào, nàng với Bùi công tử mà nói…”

“Không sai, Hạ Lan Tuyết đem riêng nàng giao cho tại hạ, đương nhiên là vì hữu duyên.” Bùi Nhược Trần bình tĩnh mà nhìn hắn, thản nhiên nói: “Bởi vì ta thích nàng. Hạ Lan Tuyết của ngươi bị đưa đi thiên lý xa xôi, thực không có khả năng để ý tới. Ta xin khuyên Vưu chủ quản nên ngay tại chỗ này cùng ta làm giao dịch được rồi.”

Vưu chủ quản kinh ngạc hơn nửa ngày mới cười nhẹ nói: “Những lời này xuất từ miệng Bùi công tử xưa nay luôn luôn lãnh đạm an tĩnh nói ra, thật đúng là làm cho người ta không thể tin được.” Không thể tin được đâu chỉ có hắn?

Y Nhân bị thiếu niên hạ lệnh lôi kéo đến bên góc tường nơi hậu đường nghe thấy, cũng không hiểu được mà trợn mắt nhìn.

Hơi thở thiếu niên ấm áp kề bên tai cô, hắn nhẹ giọng nói đầy châm biếm: “Thật muốn xem, phế vật được Bùi Nhược Trần yêu thích, rốt cuộc có bộ dáng thế nào!”

Phía ngoài bình phong trong đại sảnh, Vưu chủ quản đã khôi phục thái độ như thường, tiếp tục nói: “Được, lại không biết ngươi có cái gì có thể trao đổi với nàng?”



“Các ngươi chẳng phải muốn bức họa này sao.” Bùi Nhược Trần nhàn hạ nhìn hắn nói: “Lần trước các ngươi mạo hiểm xông vào đại nội, không phải muốn tìm nó sao?”

“Bức họa đó trong tay ngươi?” Vưu chủ quản mừng rỡ.

Ánh mắt Bùi Nhược Trần lóe sáng, lát sau tự trấn định trả lời: “Đúng, chỉ cần các người thả Y Nhân, ta tự nhiên sẽ đem bức họa giao cho các ngươi.”

“Ta dựa vào cái gì để tin ngươi.” Vưu chủ quản có vẻ không dễ dàng tin lời, bọn họ hao binh tổn tướng cũng không có cách trộm được bảo vật đó, lẽ nào chỉ cùng Bùi Nhược Trần nói nhăng nói cuội một hồi đã có được hay sao?

Huống chi, Y Nhân cũng không phải một người có lợi thế gì lớn, nếu là Hạ Lan Du, Vưu chủ quản tất nhiên hiểu được… Đằng này là Y Nhân thì…

“Bùi công tử, bản chủ quản còn có điều chưa hiểu,” Vưu chủ quản nheo mắt, hồ nghi hỏi: “Nếu ngươi nói Y Nhân bất kham như vậy, sao ngươi còn thích nàng? Theo ta được biết, tứ công chúa Hạ Lan Du cũng là một trong hai đại mỹ nhân của Thiên triều, có gia thế, sao ngươi lại còn yêu thích cỏ dại?”

“Thích chỉ là thích, cần chi đến nguyên do.” Bùi Nhược Trần chúm môi, viền mắt cong lên nét vui thích, mặt sáng như quan ngọc, ngay cả Vưu chủ quản trong chớp mắt cũng có phần mê mẩn hoa mắt. “Giao dịch này, ngươi rốt cuộc có muốn làm không?”

Vưu chủ quản vẫn không trả lời, Y Nhân cảm giác cổ mình cứng đơ, đã bị thiếu niên túm áo, lôi kéo vào trong phòng lớn.

Bọn họ đứng trên bậc thang, trảo tay của thiếu niên túm lấy cổ Y Nhân, Vưu chủ quản cung kính từ từ lùi xuống, đồng loạt hướng về Bùi Nhược Trần, đang đứng sừng sững trong hoa viên.

Bùi Nhược Trần liếc thấy Y Nhân, sắc mặt giãn ra, ánh mắt sáng lên vui sướng, đều không lọt qua khỏi sự quan sát của Vưu chủ quản.

Lẽ nào Bùi công tử thực sự thích nha đầu này? Vưu chủ quản thầm nghĩ.

Y Nhân liếc thấy Bùi Nhược Trần, cũng không hề che giấu vẻ mừng rỡ, vừa có điểm ảo não, lo lắng cho hắn.

Y Nhân cũng chưa hiểu tình cảnh lúc này, nhưng cô thấy được ám sắc hàn quang của đao thương kiếm kích bao vây xung quanh.

Cô biết, Bùi Nhược Trần vì cô mà đến.

Vô luận hắn là ai, trước đây đã làm gì, nói gì, hiện tại, trong đao quang ánh kiếm, hắn lại vì cô mà đến.

Chỉ điều này thôi cũng đủ rồi.

“Năm đó, Tức phu nhân tuy rằng hành vi quá kích, thế nhưng kinh tài tuyệt diễm, tài trí mưu lược vô song, không ngờ con trai độc nhất của nàng lại đối đãi với một nữ tử tay không tấc sắt như vậy.” Bùi Nhược Trần nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, sắc mặt không buồn không vui: “Liễu Sắc công tử, ta đã nói ra lợi thế của ta, không hề dị nghị, ngươi trước tiên hãy thu chưởng. Nếu như đả thương nàng, giao dịch lập tức tiêu hủy.”

Liễu Sắc, thì ra thiếu niên kia tên gọi là Liễu Sắc.

Y Nhân thì thào lặp lại tên hắn một lần, tay Liễu Sắc trên cổ bỗng nhiên bóp lại, Y Nhân bị chặn mà sặc một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn ôn hòa thoắt cái phình lên đỏ bừng, ánh mắt rưng rưng, tội nghiệp nhìn Bùi Nhược Trần

“Ta muốn xem, ngươi thực muốn vì đứa phế vật này mà giao ra bảo vật.” Phía sau, Liễu Sắc lạnh lùng cười nói: “Bùi Nhược Trần, nghe nói là người luôn luôn kiêu ngạo, là người quyền quý, tài năng xuất chúng. Đầu gối ngoại trừ lạy trời lạy đất, lạy phụ mẫu, lạy quân vương, chẳng bao giờ chịu thua ai. Bây giờ, ta muốn ngươi quỳ trước mặt ta, quỳ trước mặt người Liễu gia, cung kính mà khấu đầu ba cái. Bằng không…” Hắn vừa nói, tay vừa bóp mạnh một chút, Y Nhân ho khan một tiếng, tiếng ho khan còn chưa thoát được ra ngoài đã bị chặn trong cổ họng, hít thở cũng không thông, nghẹn đến mặt trương lên đỏ bừng.

Bùi Nhược Trần không nói tiếng nào, chỉ lạnh lùng nhàn nhạt nhìn Liễu Sắc. Hai bàn tay nhẹ nắm lại thành quyền, lại từ từ buông ra. Nét mặt tỉnh táo dị thường, thanh bạch vô ưu.

Y Nhân đứng trên bậc thang, nhìn Bùi Nhược Trần đang đứng dưới đài.

Bùi Nhược Trần cũng nhìn cô một cái, chỉ là lẳng lặng liếc mắt, không làm khó, cũng không trách cứ, chỉ là sơ sơ nhàn nhạt, giống như lúc trước.

Thế nhưng cái nhìn thoáng qua bình thường đó lại làm Y Nhân cảm thấy như nghẹt thở. Nghẹt thở không phải vì bị Liễu Sắc bóp chặt, mà bởi vì thật sự không thể hô hấp.

Y Nhân đối với chuyện quỳ gối cũng không có cảm giác gì nhiều. Cô không phải nam nhi dưới gối giáp vàng. Chỉ là ở thời đại này, quỳ gối trước địch, rốt cuộc ý vị thế nào – – Y Nhân hiểu được.

Bản thân cô cũng có nguyên tắc của mình, nên cũng có thể lý giải được tiêu chuẩn nguyên tắc của người khác.

“Thế nào? Cũng chỉ là nói xuông mà thôi ư? Ngụy quân tử.” Liễu Sắc cười có chút hả hê, trảo đặt trên cổ Y Nhân cũng không tự chủ mà thả lỏng rất nhiều.

Hắn vốn không có ý muốn làm hại Y Nhân.

“Ta đếm ba tiếng. Một!”

Bùi Nhược Trần vẫn không nói gì, ngoại trừ sắc mặt hơi trắng, thần sắc trái lại càng thêm trầm tĩnh.

Trầm tĩnh như vậy, giống như khí tức vỡ bờ, từ thân thể anh từ từ tỏa ra, ngay cả Liễu Sắc cũng cảm nhận được, càng khiến hắn nổi giận: “Nhị!”

Y Nhân nhướng mày trợn mắt, vốn định cố sức hiên ngang lẫm liệt nói, nhưng âm thanh ra tới mép lại không có cách nào thoát ra được.

Lẽ nào lại giống như đóng phim, nữ chính đều như nhau, la to “Đừng mà, ngươi đi đi, mặc kệ ta.” Nếu như anh bỏ đi thì không phải là Bùi Nhược Trần nữa.

Y Nhân cũng lười làm những chuyện nhàm chán đó. Cuối cùng, cô cũng chỉ bình tĩnh nhìn anh, sắc mặt đỏ bừng nhưng ánh mắt thì an tĩnh như hồ nước.

Việc duy nhất có thể làm bây giờ là tin tưởng anh.

Bùi Nhược Trần như hiểu được lòng cô, khóe môi hơi nhếch lên, độ cong đẹp đến cực điểm, ánh mắt như quan ngọc, ôn nhuận êm dịu như nước, mà ngay cả Vưu chủ quản cũng không thể dời mắt, nhìn đến bần thần.

“Tam–” Liễu Sắc một chữ cuối cùng còn chưa hô xong, Bùi Nhược Trần đã giũ vạt áo, gió thổi ngoại bào bay phất phới, nét mặt bình tĩnh dị thường, mắt sáng như ngọc, cúi người quỳ xuống.

Quỳ, vốn dĩ là một tư thế không thể lịch sự, nhưng Bùi Nhược Trần quỳ lại thấy ưu nhã thanh tao.

Y Nhân cũng chúm chím môi, mặt đầy ý cười mà nhìn Bùi Nhược Trần, như không có việc gì.

Một lạy… Hai lạy… Ba.

Tiêu nhiên đến cực điểm, tiêu sái đến cực điểm.

Anh bây giờ dường như không phải đang khúm núm trước kẻ thù, mà là đang cùng bằng hữu ngâm thơ đối đáp, diễn trò tương bái.

Chỉ là tư thái như vậy, Liễu Sắc không nhìn thấy được.

Hắn chỉ cảm nhận Bùi Nhược Trần thực sự quỳ xuống rồi, hắn cả cười, ngửa cổ cười ha ha, cười đến kiêu ngạo, thế nhưng bên tai nghe được Y Nhân có điểm đau khổ.

Bàn tay đặt trên cổ Y Nhân không hề có ý buông ra, ngược lại theo tiếng cười càng lúc càng gấp.

Tất cả mọi người đều nhìn Bùi Nhược Trần đang quỳ trên mặt đất cùng Liễu Sắc đang ngửa cổ cười to.

“Bùi Nhược Trần, năm đó phụ thân ngươi lâm trận phản chúa, hại chết mẫu thân ta. Ngày hôm nay ba cái khấu đầu này chính là Bùi gia các ngươi tạ tội cho Liễu gia ta!” Liễu Sắc vừa cười vừa nói to, âm thanh thê lương, nghe như vọng ra từ địa ngục.

Y Nhân cố gắng thở hồng hộc, bên tai lại nghe tiếng hít thở càng ngày càng nặng. Ban đầu cô còn tưởng do bản thân hít thở khó khăn, nhưng thoáng nhìn qua, thấy nét mặt Vưu chủ quản lộ vẻ lo lắng, mới chợt nghĩ ra: hô hấp như lên cơn suyễn này, chính là do Liễu Sắc phát sinh.

Vừa vặn nghe thấy Liễu Sắc đang cười liền gián đoạn, hình như như đang nén nhịn.

Bàn tay đặt trên cổ Y Nhân vừa rồi còn ra nhiều sức, nay lại không còn sức lực.

Y Nhân sau khi ngây ngốc sửng sốt vài giây, cô đã làm một chuyện mà tự mình cho là rất sáng suốt.

Cô xoay mạnh người, dùng sức ôm lấy thắt lưng Liễu Sắc, đưa hắn đứng thật vững vàng tựa trước người mình, sau đó ngả đầu về phía trước, mũi chạm mũi, môi chạm môi – – Cô muốn chế trụ hắn…

Y Nhân quả là đoán không sai. Cô vừa ôm chặt Liễu Sắc, ngăn chặn hô hấp của hắn, liền xác nhận được bệnh trạng của hắn.

Thở khò khè, đúng là thở khò khè.

Cật lực hô hấp lại bị ngăn lại trong cổ họng, thì thầm rung động.

Môi hạ nhiệt, lạnh lẽo ướt át, đó chính là vị mặn của tảo biển. Gần như…

Y Nhân cứ ôm hắn như vậy, ôm lấy dáng người thon gầy và cao hơn cô rất nhiều của Liễu Sắc.

Hắn thật sự rất gầy. Cho dù qua lớp cẩm y, Y Nhân vẫn có thể cảm nhận được thân thể toàn xương lởm chởm như đá của hắn – – Rõ ràng cao cao tại thượng, còn có nhiều người trung thành như vậy, vì sao lại gầy đến vậy chứ?

Y Nhân không hiểu.

Cô chớp chớp mắt, lông mi thật dài đảo qua đảo lại trên gương mặt Liễu Sắc.

Sắc mặt và đôi tròng mắt Liễu Sắc ửng hồng thật biến thái. Tròng mắt hắn buồn bã không ánh sáng, ngập tràn tự ti và đau khổ.

Lúc cô xoay người, ôm hắn, lúc cô ngăn chặn mắt mũi hắn, lúc cô nhìn thấy con mắt hắn, tất cả đều như phát ra điện qiang thạch hỏa.

Sau đó, Y Nhân bật lùi ra, kinh ngạc mà nhìn Liễu Sắc, trong tròng mắt đầy vẻ tuyệt vọng kia như đang tìm kiếm sự giải thoát.

Tuổi còn trẻ như vậy, gầy như vậy, xấu xa như vậy, lại đau khổ như vậy. Giống một ông cụ non.

“Thiếu chủ!”

“Y Nhân!”

Rốt cuộc, đến lúc mọi người kịp phản ứng thì xiêm áo Y Nhân đã căng lên, thân thể lập tức như chim đại bàng bay đi.

Thì ra lúc cô xoay người lùi lại, Bùi Nhược Trần đã nhảy tới trên đài, túm lấy y phục Y Nhân, cấp tốc đem cô ra khỏi hiểm cảnh.

Tình thế rất căng thẳng, vạn lần khẩn trương, mũi tên bắn ra dày đặc như châu chấu, Bùi Nhược Trần một tay rút kiếm, múa vòng ngăn tên, tay kia che chở Y Nhân, thối lui ra cửa.

Nhóm đầu tiên bắn tên xong thì bọn họ đã thối lui ra sau một gốc cây đại thụ to lớn. Nhưng những chạc cây vào đông đã trụi lá, cũng không thể yểm hộ được nhiều. Bùi Nhược Trần một mặt ngăn trở mũi tên bắn lén, một mặt đè thấp thân thể, hướng về Y Nhân, lúc này còn chưa lấy lại tinh thần, gấp gáp nói: “Nếu ta nhớ không lầm, đi vài bước về phía sau, liền có thể thấy trên tường có một có lỗ to, cô chui ra đi. Chỉ cần ra đến cửa đi về hướng đông, sẽ gặp người tiếp ứng.”

Y Nhân gật đầu, cũng không nói cái gì hùng hồn đại loại như ‘Đi phải cùng đi’. Cô rất hiểu rõ thân phận ‘Trói buộc’ của mình.

“ – – Y Nhân.” Thấy Y Nhân không nói hai lời, xoay người liền bỏ đi, Bùi Nhược Trần bỗng nhiên mở miệng lần nữa: “Hôm nay nói như thế…”

“Ta biết, tất cả đều là sự thật, thế nhưng sẽ không có gì thay đổi.” Y Nhân mau miệng nói, ba hoa tóm ý Bùi Nhược Trần, vừa dằn tay hắn, không đầu không đuôi thốt ra hai chữ: “Yên tâm.”

Nói xong, Y Nhân liền phủi, mặc kệ, thí mạng chạy trốn như điên.

Mặc cho phía sau hô đánh hô giết, đao kiếm không ngừng.

Bùi Nhược Trần hoảng hốt mà nhìn theo bóng lưng Y Nhân, bên môi bỗng hiện lên ý cười, cười như hiểu ý, ý cười nhanh chóng lan rộng trong đáy mắt.

Quay đầu lại, tiếp tục ứng phó cảnh tượng trước mặt. Chỉ cần chống đỡ một hồi nữa, viện binh của phủ thừa tướng sẽ tới.

Anh yên tâm, cũng yên tâm phần cô.

Vô tâm vô phế như vậy, để mặc anh một mình ở lại trong đao quang kiếm ảnh, đó chính là Y Nhân.

Thấu hiểu và quyết đoán như vậy, tuyệt không nói lời vô ích hay sách vở sáo rỗng, đó chính là Y Nhân.

—————*****—————

Y Nhân từ trong lỗ chó bò ra ngoài.

Đổi thành Dung Tú hay Hạ Lan Du, có chết cũng không bò như vậy, đáng tiếc Y Nhân không có nhiều kiêu ngạo như vậy. Cùng lắm thì từ trong lỗ chó đi ra, vừa bẩn vừa hôi thối, cô tự nhiên có điểm chật vật, nên lấy tay lau quệt lung tung.

Đứng ở ngoài tường vây, Y Nhân hơi mơ hồ: hướng đông là hướng nào?

Lúc này trăng sao ảm đạm, không rõ phương vị, cô lại là người thật sự rất ngố đường.

Tình thế nguy cấp, để tránh có người đuổi theo, Y Nhân không kịp suy nghĩ, tùy tiện tìm một phương hướng, mừng rỡ cắm đầu chạy đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình full
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Hoàng Hậu Lười Y Nhân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook