Hoàng Hậu Lười Y Nhân

Quyển 2 - Chương 3: TÊN ĂN MÀY

Mỗ R

26/05/2014

Cũng không biết đã chạy bao lâu, chỉ nghe bên tai gió thổi vù vù, Y Nhân chạy đến lúc không thở nổi nữa, rốt cuộc ngừng lại.

Trăng sao càng thảm đạm, ẩn mình trong mây, không lọt ra chút ánh sáng nào.

Người tiếp ứng mà Bùi Nhược Trần nói cũng không xuất hiện. Y Nhân mới biết, mình có lẽ chạy sai hướng rồi, cũng không biết đang ở nơi nào.

Cô còn đang do dự nên hay không đi vòng trở lại, chân không biết giẫm phải chỗ nào, lòng bàn chân rất đau, liền ngã xuống, người đổ xuống một cái hố nhỏ bên cạnh. Chính là một cái bẫy hoang phủ đầy lá khô.

Y Nhân đau đến nhe răng há miệng, vốn định đứng lên, mới phát hiện mắt cá chân đau đớn nhịn không được, có lẽ bị trẹo chân rồi.

Cô đã nếm trải vài lần nguy cấp nhưng vẫn thoát chết, đến phút cuối liền hóa nguy thành an. Y Nhân đơn giản đã thích ứng được, nằm trong bẫy, ngửa mặt nhìn lên, trông về phía chân trời mưa đã lất phất rơi.

Mây đã tản, lộ ra một vầng trăng vàng cong cong, ánh sáng dịu nhẹ chiếu trên mặt cô, trơn bóng sáng sủa.

Đây là một khoảng tinh không tuyệt đẹp, giống khoảng trời ngoài biển khơi quang đãng, không tranh không giành, điềm tĩnh an lành.

Không biết những người khác có thể thấy được hay không?

Chân vẫn rất đau, càng thêm khốn quẫn, cuối cùng không nhúc nhích được. Trong vòng vài dặm hình như không có bóng người, giờ chỉ có thể chờ viện binh mà Bùi Nhược Trần nói tìm đến. Y Nhân nhìn bầu trời đêm, chờ thì chờ, vô ý vô thức liền chìm vào giấc ngủ.

———- ***** ———-

Tia nắng ban mai tỏa sáng.

Bên trong thành, sáng sớm đã nhao nhao ồn ồn. Cửa thành bị ngăn cấm, mỗi thương nhân qua lại đều bị các tướng sĩ chặn lại kiểm tra.

Một đám bán hàng rong đang chuẩn bị vào thành, tụ lại trước cổng thành, ngươi một câu ta một câu mà bàn tán.

“Lần này đã xảy ra chuyện gì vậy? Mấy ngày trước nói cái gì mà Vương gia tạo phản. Hôm nay lại nói tróc nã loạn đảng của phu nhân. Thiên hạ đâu ra mà lắm loạn đảng thế?”

“Nghe nói tối qua bọn họ phò mã thường chung vai sát cánh với Tiêu Dao Vương đã biến mất…Thật là, phu nhân gì chứ? Chưa từng nghe nói triều đình có phu nhân gì đó nha?”

Mặc dù là hương dã thôn dân, nhưng ở trong kinh thành, ít nhiều cũng nghe nói một vài chuyện triều đình.

“Ôi, ngươi tuổi còn trẻ, tất nhiên không biết Tức phu nhân. Năm đó nha, nàng cùng Tiên hoàng hợp xưng là Song Thánh, là một nữ nhân rất giỏi nha — – Chỉ có điều, sau lại không biết vì sao, trong một đêm, cả nhà Tức phu nhân đều mất tích. Nghe nói bị giang hồ trả thù, sau này quay lại liền coi trời bằng vung.” Một lão tẩu râu tóc bạc trắng nghe vậy, nhịn không được, ra vẻ hiểu biết.

“Thật ư? Một nữ nhân sao có nhiều năng lực như thế?” Có người không tin.

“Các ngươi thật là không có kiến thức nha, mấy tên tiểu tử này.” Lão tẩu rung đùi đắc ý, mãn ngữ thổn thức: “Năm đó Thiên triều nội loạn, quần hùng tranh biến. Hạ Lan gia sở dĩ có thể thống nhất giang sơn, đó là vì có Tức phu nhân tương trợ – – Các ngươi ngẫm mà xem, năm đó thủ hạ của Tức phu nhân, chỉ là một tôi tớ bình thường thôi, hiện tại đang là tể tướng Thiên triều đó. Trong tay nàng đều là nhân tài, nhiều như nước chảy. Kỳ môn bát quái, hành binh bố trận, nghề nông mộc nghệ, số tử vi bói toán, không có gì không giỏi, không có gì không thông.. Ôi, thực là lòng trời đố kỵ anh tài.”

“Ông vừa mới nói đến tể tướng, chẳng lẽ là Bùi đại nhân?” Người bên ngoài ồn ào hỏi.

Lão tẩu làm như thật, gật đầu nói: “Chính là y.”

“Thế nhưng này lão bá, vì sao ngươi biết được?” Còn có người không tin.

“Bởi vì, ta đã từng tham gia quân đội của Tức phu nhân, còn từng châm trà cho nàng nữa – – Tức phu nhân, quả đúng là thần tiên mà.” Lão tẩu vẻ mặt mông lung, ngay cả khuôn mặt bị năm tháng bào mòn, cũng trở nên dị thường sinh động.

“Ôi, lão già, ông lại đang nói khoác sao!” Phía sau một tiểu tử cường tráng đẩy ông một cái, đoàn người hỉ hả mà lập tức giải tán.

Lát sau, mọi người lục tục vào thành, ngoài thành dần dần trở nên thanh tịnh.

Lão tẩu thở dài, đang định xoay người, liền nghe được phía sau có tiếng người kinh hô: “A, tiểu thư, người chưa chết sao?”

Y Nhân đang mơ mơ màng màng, chỉ cảm thấy có người ‘Rầm’ một cái nhào tới trên người mình. Sau đó không nói hai lời liền bắt đầu khóc bô bô. Nàng không khỏi giật mình, đưa tay giụi mắt. Người vừa nhảy tới lập tức ngồi thẳng lên, ngạc nhiên nói: “A, tiểu thư, cô chưa chết sao?”

Y Nhân ngồi dậy nhìn Thập Nhất trang phục quái dị trước mặt, đầu tiên vui mừng, sau lập tức sững người: “Chưa chết a.”

Sự thật rõ ràng như vậy mà.

Thập Nhất giật mình, sau đó quay đầu lại phía sau, chất vấn một đống nhân dân quần chúng: “Ai ai, các người, là ai vừa nói nàng đã chết?!”

Lúc nàng chất vấn, Y Nhân hoang mang đánh giá nàng: trang phục Thập Nhất đang mặc thực sự rất kỳ quái, nói nàng ăn mặc chỉnh tề sao, thế nhưng áo ngoài lất thất, tóc xõa tung, mặt không phấn trang điểm, cực kỳ nghèo túng. Nói nàng là nhỏ ăn mày sao, cổ tay nàng lại đeo một chiếc vòng mà ngay cả Y Nhân cũng nhìn ra là một chiếc vòng mã não cao cấp, loáng thoáng bên trong lớp áo ngoài nhếch nhác là chiếc áo hình như cũng được dệt bằng tơ lụa lăng la (loại lụa mỏng láng mặt hoặc có vân). Trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp trắng trẻo tràn đầy vui sướng, không hề thấy một chút vết tích khó khăn nào.



Hơn nữa, theo ngữ khí chất vấn vừa rồi, giống như một đại nhân vật đang vênh mặt hất hàm, địa vị không hề thấp nha.

“Bang chủ phu nhân, lúc chúng ta đưa nàng từ trong bẫy câu nước thối khiêng ra, nàng vẫn không nhúc nhích. Lúc đó chúng ta đã nghĩ, người bình thường đâu dễ gì ngủ được trong bẫy nước thối này, lại là…” Một người cúi đầu ủ rũ từ trong đám người đi ra, ngập ngừng nói.

Dáng dấp đám người kia, trang phục cũng mười phần kỳ dị.

“Ôi, cũng khó trách, các người chưa từng gặp qua cực phẩm nữ nhân nào như tiểu thư đây.” Thập Nhất tràn đầy thông cảm gật đầu, không truy cứu nữa.

Y Nhân cũng không tính toán tiền căn hậu quả, từ lâu đã cầm tay Thập Nhất vô cùng mừng rỡ hỏi: “Thập Nhất, ta cứ tìm cô mãi, cô đi đâu vậy?”

“Ôi.” Thập Nhất xúc động tâm sự, đầu tiên là một tiếng thở dài, con ngươi đen bóng lập tức rưng rưng: “Nói đến cảnh ngộ của ta, chỉ có một chữ ‘Thảm’. Lúc đó, người trong Vương phủ đều hóa điểu thú cả, tranh tranh đoạt đoạt, toàn tiền của phi nghĩa. Chỉ có ta thân yếu thế cô, ngay cả một chén cơm cũng không cướp được, còn bị nha đầu khác trong phòng từ cửa sau đá một cước ra ngoài. Ra khỏi Vương phủ, ta cô đơn, không có gì ăn, cũng không có chỗ để đi. Sau lại có một đám dân làng chơi bại hoại thấy ta xinh đẹp. Ta bị bọn họ đùa giỡn.” Nói đến đây, tinh thần nàng hăng hái hẳn lên: “May mà gặp Hoàng A Ngưu, đả cẩu bang chủ cái bang, một thiếu hiệp anh tuấn đầy triển vọng. Hắn không chỉ cứu ta, còn đối với ta một tấm chân tình, cưới ta làm chính thất (vợ cả, vợ chính thức). Ta mới có một chỗ thật tốt để nương tựa. Quả nhiên xinh đẹp thật là tốt lắm, thật là quan trọng lắm — – Tiểu thư, tư sắc ngươi như vậy, đại khái sẽ không gặp được duyên tốt đâu. Không bằng lấy sẵn tiện nghi, chúng ta cùng nhau làm bang chủ phu nhân. Ta kêu A Ngưu cố mà cưới ngươi nha.”

“Muốn cùng cô đi tìm Hạ Lan Tuyết.” Y Nhân chớp mắt nói: “Ta vốn muốn hỏi cô có muốn cùng đi hay không, giờ biết cô quả thật tốt lắm, vậy thì không nên đi.”

“Tìm làm chi một Vương gia nghèo túng đang lưu vong kia.” Thập Nhất nhìn nàng vẻ không hiểu, nói: “Tiểu thư, Thập Nhất nghĩ rồi. Thà là cỏ dại, chứ đừng làm phượng vĩ. Nếu không làm được Vương phi, thì làm phu nhân bang chủ cái bang cũng được. Cùng lắm không phân biệt thê thiếp, ta để A Ngưu đối xử bình đẳng vậy.”

Y Nhân không nói gì, trong lòng có phần cảm động. Thập Nhất cái miệng không tốt, nhưng lại rất chân thật mà nghĩ cho cô.

“Mặc kệ đi?” Thấy Y Nhân chỉ dịu dàng nhìn mình mà không nói, Thập Nhất bũi môi nói tiếp: “Cùng lắm thì cho ngươi kiêu ngạo, dù sao ngươi có kiêu ngạo thì cũng làm thiếp thôi, vốn cũng không khác nhau.”

“Ta vẫn muốn đi tìm Hạ Lan Tuyết.” Y Nhân rốt cuộc mở miệng, trên mặt êm dịu khả ái, ánh mắt sáng như ánh nắng mai lấp lánh cười. Ý cười tràn ngập tận khóe mắt đuôi mày: “Thập Nhất, ngươi thật tốt.” dừng một chút, Y Nhân lại nói: “Ta cũng không cần, cho ngươi một trăm lượng này làm của an gia, cũng thật tốt.”

“Xí — – Không biết cô đang nói cái gì.” Thập Nhất nghe xong, ra vẻ khinh bỉ. Nàng đã quen cái kiểu Y Nhân nói không đầu không đuôi, biết nhưng cũng không thể trách, cho nên cũng không truy vấn.

Y Nhân lơ đãng, tựa vào người Thập Nhất từ từ đứng lên.

“Chân làm sao vậy?” Thập Nhất rất nhanh nhận thấy cô hành động chậm chạp, lo lắng hỏi.

“Trẹo chân.” Y Nhân thành thực, thản nhiên nói: “Phải rồi, Cô làm sao tìm được ta?”

“Ta tìm tiểu thư mấy ngày rồi.” Thập Nhất bũi môi, ra vẻ ‘Ngươi dĩ nhiên không biết chuyện’ mà nói: “Tiểu thư cùng Vương gia vào cung rồi, sau lại chỉ nghe nói Vương gia lưu vong, nhưng không có tin tức gì của tiều thư. Thập Nhất còn tưởng rằng…” Nàng dừng một chút, không buồn nhắc lại, Y Nhân có thể biết ngay lo lắng của nàng lúc đó.

Y Nhân không hỏi nữa, chỉ cười tủm tỉm nhìn nàng, hỏi: “Thập Nhất, chồng của cô, Hoàng A Ngưu là người thế nào?”

Không biết Thập Nhất gả cho người như thế nào đây – – Y Nhân luôn không phải là người hiếu kỳ, nhưng lại có hứng thú với phu quân của Thập Nhất. Đại khái cũng vì quan tâm Thập Nhất thôi.

Lúc trước lãnh đạm, cũng chỉ là do thờ ơ với tình đời mà thôi.

Thập Nhất nghe cô hỏi phu quân của mình, khuôn mặt đỏ lên, thần sắc mạnh mẽ lập tức thu lại. Đang định tỉ mỉ miêu tả một phen, lại nghe bên cạnh một giọng già nua run rẩy hỏi: “Xin hỏi vị tiểu thư này. Ngươi nói chồng, có phải ý nói đến phu quân không?”

Y Nhân bất chợt líu lưỡi, ý thức được bản thân lại dùng từ ngữ hiện đại. Cô định thần nhìn lại, trước mắt là một lão tẩu quần áo nhàu nát, vẻ mặt tang thương, trán đầy những nếp nhăn thật sâu. Toát lên vẻ cực khổ lẫn trí tuệ. Những nếp nhăn hằn sâu đến không thấy đáy, “Đúng là ý nói phu quân.” Cô trả lời.

Nghe vậy, vẻ mặt lão tẩu nhất thời trở nên rất kỳ quái. Đó là một loại cảm xúc tưởng nhớ lẫn kính ngưỡng, thậm chí có điểm cung kính: “Lúc trước Tức phu nhân, cũng gọi tiên hoàng như vậy, đáng tiếc…Đáng tiếc tiên hoàng vẫn không biết nó có ý nghĩa gì. Nếu không, sẽ không phát sinh thảm kịch sau này.”

Giọng ông bị ép xuống rất nhỏ, gần như là đang lẩm bẩm với chính mình.

Y Nhân chớp mắt mấy cái, sắc mặt luôn thờ ơ rốt cuộc có một tia biến hóa, mừng rỡ mà kinh ngạc. “Tức phu nhân cũng từng xưng hô với người khác như vậy.”

“Đúng vậy.” Lão tẩu cũng rơi vào hồi ức, dung nhan đầy nếp nhăn mang theo một vầng sáng hồi niệm: “Năm đó Tức phu nhân đối với Tiên hoàng, một câu chồng, hai câu chồng. Tiên hoàng hỏi nó có nghĩa gì, nhưng Tức phu nhân luôn chỉ cười chứ không nói – – Sau này – –“ Lão tẩu dừng một chút, vô cùng tiếc hận nói: “Sau này, Tiên hoàng rốt cuộc đem Tức phu nhân tứ hôn cho Liễu gia ở Giang Nam. Ngài cuối cùng cũng không hiểu được thâm ý của phu nhân.”

Y Nhân cái hiểu cái không, nghe đại khái ý tứ, tựa hồ là chuyện tình của một người ngơ ngẩn, bất quá chuyện tình riêng tư này hiểu hay không cũng không quan trọng, quan trọng là — – Vì sao Tức phu nhân lại dùng từ ngữ hiện đại?

Lẽ nào cô ta cũng xuyên không?

“Tức phu nhân hiện giờ ở đâu?” Trong đầu còn đang vì ý đoán mà khiếp sợ. Y Nhân thuận miệng hỏi.

“Tiểu thư muốn gặp Tức phu nhân?” Lão tẩu không hiểu hỏi lại, đôi mắt khàn khàn kia đột nhiên sáng sủa hẳn: “Đúng rồi, tiểu thư hiểu được ý của Tức phu nhân, tất nhiên sẽ đọc được di ngôn của Tức phu nhân. Lão hủ đưa tiểu thư đi tìm phu nhân”.

Y Nhân còn chưa đáp lời, Thấp Nhất ở bên cạnh nãy giờ kiềm chế, quát khẽ: “Này, lão già này, nhìn ông cũng là tên ăn mày, rốt cuộc là môn hạ của vị hương chủ nào? ở đây được gọi là gì?”

Lão tẩu quay lại liếc mắt nhìn nàng, dáng dấp vừa rồi tang thương đồi bại thoáng cái tuột xuống sạch sẽ, lưng hơi còng cũng đĩnh đạc đứng thẳng lên, mắt sáng như đuốc, nhìn qua thấy Thập Nhất đang sợ hãi tận đấy lòng.

“Ngươi cũng là một người có tình nghĩa, lão phu tạm thời không tính toán với ngươi. Vị tiểu thư này muốn gặp Tức phu nhân, lão phu cùng lắm cũng chỉ là thuận theo ý nàng. Đắc tội.” Vừa dứt lời, lão tẩu kia đã như diều hâu bắt gà con, nhanh chóng túm lấy áo Y Nhân, hai chân khẽ nhún, thân ảnh gầy yếu lại như hóa cung tên, chớp mắt đã biến mất khỏi tầm mắt của Thập Nhất.

Thập Nhất nghẹn họng nhìn trân trối, há miệng kinh ngạc một hồi, sau đó xoay người, cất cao giọng gọi: “Người đâu, tra xem lão ăn mày kia là môn hạ của vị hương chủ nào, lại vô lễ như vậy, còn nữa, mau đi tìm nơi ở của lão tử ‘Tức phu nhân”



Mọi người lĩnh mệnh dời đi. Thập Nhất quay đầu lại nhìn chỉ còn thấy một tầng bụi bặm. Anh mắt sáng sủa dần dần trầm xuống, lẩm bẩm nói: “Tiểu thư ơi tiểu thư, Thập Nhất còn có cuộc sống của mình, có thể giúp cô, cũng chỉ giúp được đến đây thôi.”

Nàng đột nhiên có dự cảm kỳ lạ, rằng sau này sẽ không còn gặp lại tiểu thư ngốc nghếch kia nữa.

Trên đời có bữa tiệc nào không tàn đâu, mọi người chung quy còn có cuộc sống riêng mình.

Chỉ là Thập Nhất lúc đó không biết, cuộc sống của mình vẫn còn có thể gặp lại vị tiểu thư hồ đồ này, hơn nữa lại khúc chiết như thế.

Đương nhiên, đó là chuyện sau này, tạm thời không đề cập đến.

Lúc Y Nhân bị đưa đến Tái Bắc, cô vẫn không biết mình đã ở Tái Bắc.

Chỉ là cùng với ông lão đi được năm ngày, cảnh trí xung quanh càng ngày càng hoang vắng – Vùng trung nguyên vốn là mùa đông, hoa cỏ cây lá ven đường đều đã điêu linh. Thế nhưng thỉnh thoảng vẫn có thể bắt gặp một vài sắc màu tinh diễm. Như màu trắng trong của sương lạnh sớm mai, như màu sắc xiêm y rực rỡ của hài đồng.

Đến ngày thứ năm, Y Nhân ngây ngốc đến được thành trấn, cũng chỉ toàn một màu cát bụi thuần nhất. Ngay cả những bức tường hay thành lũy cũng được làm từ những tảng đất khô lớn hoặc bùn nhão đắp thành. Còn những chỗ khác, cũng chỉ từng tảng từng tảng đất đá, đúng là sa mạc nhìn không thấy bến bờ.

Đây chính là vùng quan ngoại, quan ngoại Tái Bắc.

Vùng quan ngoại đại mạc cô tịch hoang liêu.

Y Nhân năm ngày nay thẳng một đường ra roi thúc ngựa. Lúc đến được trước cửa một khách sạn bình dân rách nát thì đã uể oải đến không chịu nổi. Thật sự không còn lòng dạ nào mà thưởng thức cảnh sắc xung quanh.

Trong đầu cô bây giờ chỉ ước muốn duy nhất hai thứ: Một thùng nước nóng hôi hổi và một chiếc giường êm ái.

Nếu như có thể, cái mông thân yêu mấy ngày nay cứ đập lên đập xuống trên yên ngựa đến nỗi tê rần đau nhức, cũng cần bôi chút thuốc – Chỉ có điều, nhìn người bên cạnh biểu tình nghiêm túc, Y Nhân vẫn quyết định không mở miệng.

Cô không cưỡi ngựa. Đoạn đường này đều bị lão tẩu cưỡng bức đến đây. Hai người cùng cưỡi trên một con ngựa, ngày đêm lên đường. Thời gian dừng lại nhiều nhất cũng chỉ đủ để mua mấy cái bánh màn thầu và nước uống mà thôi – - Y Nhân cả đời này cũng chưa từng chịu qua cảnh khổ như vậy. Nhưng vẫn còn may, cô vẫn cảm thấy không đến nỗi tệ. Chỉ cảm thấy nếu đã chịu khổ, thì cũng chỉ có thể khổ đến thế này là cùng.

Cho nên, cô cũng không có chửi ầm lên hay gì gì đó mà chỉ im lặng. Lúc được ăn thì cứ ăn, lúc phải đi thì cứ ra đi. Đôi khi còn có thể tựa vào lưng lão tẩu đánh một giấc.

Cứ như vậy được năm ngày. Cuối cùng, lão tẩu cũng dừng lại, dắt con ngựa đến trước một khách sạn bình dân. Y Nhân từ phía trên lăn xuống. Vừa chạm chân xuống đất đã cảm thấy toàn thân đều đau nhức, thiếu chút nữa đã té xỉu luôn rồi.

“Ngươi dắt ngựa ra phía sau đi.”

Lão tẩu vểnh chùm râu bạc, sai phái, bộ dáng rất vênh váo.

Y Nhân cũng không khó chịu hay tức giận, ngoan ngoãn thật thà nắm lấy dây cương, kéo con tuấn mã cũng đã mệt mỏi đến mức hốt hoảng đi vào nhà sau. Chỉ có điều, cũng chỉ kéo nó đến nhà sau thì coi như xong việc, liền phủi tay trở ra.

Cô vẫn chưa đi ra đến nhà trước đã nghe thấy tiếng ngựa hí dài. Con ngựa kia chẳng biết tại sao, mừng rỡ phi nước đại chạy đi…

Y Nhân quay đầu nhìn đám bụi mù dọc đường con ngựa kia chạy đi lưu lại, đưa tay sờ sờ đầu.

“Ngươi không cột dây cương hay sao?” Lão tẩu trợn mắt nhìn nàng.

“Ông có dặn đâu?” Y Nhân rất vô tội, hỏi lại.

Cho tới bây giờ, cô chính là loại người đánh một roi thì đi một bước. Muốn cô làm thêm một việc gì đó, chẳng khác nào còn khó hơn lên trời.

Lão tẩu lại cho rằng cô cố ý gây sự. Nét mặt già nua lập tức trầm xuống. Chòm râu trắng linh lợi buông thõng xuống hai bên mép, buồn bã nói: “Lão phu biết bắt ngươi đến đây khiến trong lòng ngươi khó chịu. Tuy rằng dọc đường ngươi cũng rất phối hợp nhưng oán khí nhất định là có. Ngươi cho rằng dùng tiểu xảo như vậy thì có thể chọc tức được lão phu sao?”

“Đâu có chọc tức ông.” Y Nhân chớp mắt nói: “Tuổi tác của ông cũng xếp một xấp dày rồi, ta nghe theo sự sai bảo của ông cũng là đương nhiên thôi – - Nhưng quả thật là ông không có dặn mà.”

Chuyện trên đời này đâu chỉ có hàng ngàn hàng vạn chuyện. Nguyên tắc sống của Y Nhân từ trước đến nay vẫn là: Chỉ làm chuyện phải làm. Những chuyện khác, cô muốn cố cũng làm không được.

Lão tẩu thấy cô có vẻ không giống nói xạo, càng tức giận đến nỗi dựng râu trừng mắt, “Ta cứ cảm giác ngươi có vẻ an tĩnh đến mức kỳ quái. Thì ra chỉ là một con âm hồ lô! Tiểu nha đầu, ngươi cũng đừng oán lão phu. Lão phu làm như vậy, tất nhiên có đạo lý của lão phu, không làm không được.” Dừng một chút, thần sắc của ông dần dần bình tĩnh lại, lại bắt đầu nhắc đến Tức phu nhân: “Ngươi có thể hiểu được lời phu nhân nói, tất nhiên là người đồng hương với nàng. Rất nhiều từ địa phương của nàng ngươi đều có thể nghe hiểu. Đó chính là phúc phần của ngươi, cũng là vận khí của ngươi – Thôi được rồi. Ngày hôm qua ngươi nói là ‘Nan bá vượng’ là có ý gì?”

“Nghĩa là Gã thứ nhất” Y Nhân thành thật trả lời.

Trên đường đi, ông đã hỏi cô rất nhiều từ ngữ. Y Nhân càng lúc càng kiên định. Người mà mình sắp gặp, chính là một người xuyên không.

Về phần có phải cùng đến từ một thời một năm với cô hay không thì còn cần phải khảo sát lại…

“Lưu thẩm, người mà bà nói đến đúng là A Tuyết sao?” Y Nhân vừa dứt lời đã nghe từ trong quán trà đối diện khách sạn bình dân đột nhiên truyền đến lời nói của một người rồi đột nhiên có thanh âm hiếu kỳ vang lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện sắc
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Hoàng Hậu Lười Y Nhân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook