Hoàng Hậu Trẫm Hãm Ngươi Về Nhà Ăn
Chương 124: Bữa tiệc đêm Trung thu
Mãn Thụ Đào Hoa
23/08/2013
Ánh mắt của nàng thêm vài phần nhu tình.
Nàng bắt ngọc trâm, nhẹ nhàng mà nắm ở trong tay.
Ngọc trâm có chút lạnh lẽo, bất quá tay Tô Tiểu Tiểu cũng là nóng hừng hực.
Chỉ chốc lát, ngọc trâm cũng biến ấm.
Tô Tiểu Tiểu mặt mày mỉm cười.
Nhớ tới không lâu, A Bạch tới gần như thế, rồi sau đó vẻ mặt nhu tình đem căn linh lung bảo ngọc trâm này cắm ở trên búi tóc, cuối cùng còn thấp giọng nói câu.
“Ngọc trâm xứng mỹ nhân.”
Tô Tiểu Tiểu vừa nghĩ tới, tâm hoa nộ phóng.
Lời tâm tình, nàng cũng không phải chưa từng nghe qua, nhưng có thể nói êm tai như thế, trước mắt Tô Tiểu Tiểu mới chỉ gặp được duy nhất A Bạch một người.
Kỳ thật, Tô Tiểu Tiểu để ý cũng chỉ có A Bạch.
Chỉ có là người mà mình để ý, tự nhiên là so với người mà mình không thèm để ý nói ra càng thêm êm tai gấp vạn lần.
Tô Tiểu Tiểu nắm ngọc trâm, ngóng nhìn ánh trăng bên ngoài.
Ánh trăng thực tròn, bóng đêm như nước.
Đất trời một mảnh tĩnh lặng.
Lòng Tô Tiểu Tiểu cũng thực tĩnh.
Khóe môi của nàng gợn lên một chút tươi cười.
Lúc trước, nàng thường oán giận ông trời không công bằng, làm cho nàng xuyên qua thành một hoàng hậu không được sủng, sau đó lại gặp được một tên hoàng đế ngựa đực, rồi không rõ biết bao nhiêu phi tử chỉ biết ngươi lừa ta gạt.
Hiện tại.
Nàng không bao giờ nữa oán giận.
Nhân sinh rất dài, dù sao cũng có những thời điểm ta gặp được những chuyện mà mình không hài lòng.
Chính là không hài lòng qua đi, đó là hoa mỹ thải hồng. (mây mù qua đi, bầu trời lại sáng)
Mà nay, A Bạch chính là thải hồng mà nàng đang chờ đợi.
************** ngàn năm chờ một hồi đường ranh giới **************
Rất nhanh đã đến Trung thu.
Tô Tiểu Tiểu dù có trông chờ ngàn lần, vạn lần thì cũng phải là sau Trung thu ba ngày.
Vì thế, ở trong cung khi mà mọi người vì bữa tiệc đêm trung ồn áo huyên náo, chỉ có một mình Tô Tiểu Tiểu thực nhàn nhã ngồi đếm xem ở ngoài Phượng Khôn Cung có bao nhiêu cây.
“Ai nha, nương nương, ngài nhanh đi thay quần áo đi.”
Tố Vân thấy Tô Tiểu Tiểu nhàn nhã như vậy, nhíu mày, vội vàng thúc giục.
Tô Tiểu Tiểu lắc đầu.
“Ta cảm thấy như vậy rất tốt, không cần thiết phải đổi lại quần áo gì cả.”
Tố Vân nói: “Nương nương, hàng năm bữa tiệc đêm Trung thu, mỗi người đều cần trang phục tham dự nha. Huống chi, nương nương ngài là người đứng đầu lục cung đâu?”
Tô Tiểu Tiểu buông tiếng thở dài.
Ế vân cũng khuyên giải nói: “Đúng vậy, đúng vậy. Nương nương, nếu ngài không xuất hiện, hoàng đế bệ hạ cùng Thái Hậu nương nương tất nhiên sẽ mất hứng.”
Ai.
Tô Tiểu Tiểu buông tiếng thở dài.
Nàng ghét nhất phải tham dự yến hội.
Phải đối mặt nhiều người nàng không thích như vậy.
Tô Tiểu Tiểu thực phiền não.
Tô Tiểu Tiểu thực không nghĩ đi tham gia cái quỷ gì tiệc tối Trung thu.
Sau đó nhìn một đống lớn nữ nhân hết trái lại phải, mang theo mặt nạ nịnh hót ngựa đực hoàng đế!
Nhưng là, Tố Vân Ế Vân nói cũng đúng.
Mặc dù nàng xác thực không muốn đi.
Nhưng là, thân thể của nàng hiện nay vẫn là hoàng hậu.
Là người đứng đầu lục cung.
Nếu nàng không xuất hiện, khẳng định sẽ trở thành đầu đề câu chuyện cho người khác lưu lại.
Đến lúc đó, nàng càng khó có thể ra cung.
Tô Tiểu Tiểu thở dài.
“Được rồi. Tố Vân, ngươi cho ta chọn một bộ quần áo không nhiều trang sức như vậy đi. Đừng đem ta trở thành giống như bông hoa, con bướm.”
Tố Vân vừa nghe, thế này mới thở ra một hơi.
Nàng chỉ sợ tính tình nương nương lại bắt đầu nháo, nếu là nương nương không xuất hiện tại bữa tiệc, các nàng chắc chắn bị mắng .
Ế Vân thấy khuyên giải thành công, cũng vội vàng đi làm chuyện của mình.
Tố Vân chọn một bộ cung trang màu hồng sậm, trên có thêu hình phượng hoàng tung cánh.
Tô Tiểu Tiểu vừa thấy, vừa định nhíu mi.
Tố Vân đã nói nói: “Nương nương, ngài là hoàng hậu, hôm nay tham dự tiệc tối, phải mặc xiêm y này.”
Tô Tiểu Tiểu thế này mới không nói gì.
Sau khi Tố Vân giúp Tô Tiểu Tiểu mặc vào cung trang, cười nói: “Nương nương, đã nhiều ngày trở nên xinh đẹp hơn. Mặc vào bộ trang phục này, càng thêm tuyệt mỹ. Hôm nay, nương nương ngài chắc chắn kinh diễm toàn trường.”
Tô Tiểu Tiểu không nghĩ như vậy.
Có Thái Hậu đẹp đến không nói lên lời, còn có Thục phi diễm lệ, Hoàng quý phi đoan trang tao nhã, Vân Chiêu nghi xinh đẹp hơn người, Vân Quý nhân thanh lệ uyển chuyển, hàm xúc, dù nàng có đẹp mặt như thế nào, cũng khó có thể so sánh với các nàng.
Hậu cung này, tối không thiếu đó là nữ tử xinh đẹp tuổi trẻ.
Các nàng vì quân vương vui mà vui, vì quân vương buồn mà buồn theo.
Mà Tô Tiểu Tiểu nàng không muốn lâm vào.
Chỉ nguyện ý vì người mà mình để ý vui mà vui, buồn mà buồn.
Hoàng đế như thế nào, nàng một chút cũng không để ý.
Tố Vân bắt đầu vì Tô Tiểu Tiểu trang điểm.
Nàng vãn phi phượng tường loan kế (vịt: không biết nó là gì nha), rồi sau đó chọn mấy chiếc trâm có vẻ ngoài rực rỡ, đang muốn hướng lên búi tóc Tô Tiểu Tiểu cài vào.
Nàng bắt ngọc trâm, nhẹ nhàng mà nắm ở trong tay.
Ngọc trâm có chút lạnh lẽo, bất quá tay Tô Tiểu Tiểu cũng là nóng hừng hực.
Chỉ chốc lát, ngọc trâm cũng biến ấm.
Tô Tiểu Tiểu mặt mày mỉm cười.
Nhớ tới không lâu, A Bạch tới gần như thế, rồi sau đó vẻ mặt nhu tình đem căn linh lung bảo ngọc trâm này cắm ở trên búi tóc, cuối cùng còn thấp giọng nói câu.
“Ngọc trâm xứng mỹ nhân.”
Tô Tiểu Tiểu vừa nghĩ tới, tâm hoa nộ phóng.
Lời tâm tình, nàng cũng không phải chưa từng nghe qua, nhưng có thể nói êm tai như thế, trước mắt Tô Tiểu Tiểu mới chỉ gặp được duy nhất A Bạch một người.
Kỳ thật, Tô Tiểu Tiểu để ý cũng chỉ có A Bạch.
Chỉ có là người mà mình để ý, tự nhiên là so với người mà mình không thèm để ý nói ra càng thêm êm tai gấp vạn lần.
Tô Tiểu Tiểu nắm ngọc trâm, ngóng nhìn ánh trăng bên ngoài.
Ánh trăng thực tròn, bóng đêm như nước.
Đất trời một mảnh tĩnh lặng.
Lòng Tô Tiểu Tiểu cũng thực tĩnh.
Khóe môi của nàng gợn lên một chút tươi cười.
Lúc trước, nàng thường oán giận ông trời không công bằng, làm cho nàng xuyên qua thành một hoàng hậu không được sủng, sau đó lại gặp được một tên hoàng đế ngựa đực, rồi không rõ biết bao nhiêu phi tử chỉ biết ngươi lừa ta gạt.
Hiện tại.
Nàng không bao giờ nữa oán giận.
Nhân sinh rất dài, dù sao cũng có những thời điểm ta gặp được những chuyện mà mình không hài lòng.
Chính là không hài lòng qua đi, đó là hoa mỹ thải hồng. (mây mù qua đi, bầu trời lại sáng)
Mà nay, A Bạch chính là thải hồng mà nàng đang chờ đợi.
************** ngàn năm chờ một hồi đường ranh giới **************
Rất nhanh đã đến Trung thu.
Tô Tiểu Tiểu dù có trông chờ ngàn lần, vạn lần thì cũng phải là sau Trung thu ba ngày.
Vì thế, ở trong cung khi mà mọi người vì bữa tiệc đêm trung ồn áo huyên náo, chỉ có một mình Tô Tiểu Tiểu thực nhàn nhã ngồi đếm xem ở ngoài Phượng Khôn Cung có bao nhiêu cây.
“Ai nha, nương nương, ngài nhanh đi thay quần áo đi.”
Tố Vân thấy Tô Tiểu Tiểu nhàn nhã như vậy, nhíu mày, vội vàng thúc giục.
Tô Tiểu Tiểu lắc đầu.
“Ta cảm thấy như vậy rất tốt, không cần thiết phải đổi lại quần áo gì cả.”
Tố Vân nói: “Nương nương, hàng năm bữa tiệc đêm Trung thu, mỗi người đều cần trang phục tham dự nha. Huống chi, nương nương ngài là người đứng đầu lục cung đâu?”
Tô Tiểu Tiểu buông tiếng thở dài.
Ế vân cũng khuyên giải nói: “Đúng vậy, đúng vậy. Nương nương, nếu ngài không xuất hiện, hoàng đế bệ hạ cùng Thái Hậu nương nương tất nhiên sẽ mất hứng.”
Ai.
Tô Tiểu Tiểu buông tiếng thở dài.
Nàng ghét nhất phải tham dự yến hội.
Phải đối mặt nhiều người nàng không thích như vậy.
Tô Tiểu Tiểu thực phiền não.
Tô Tiểu Tiểu thực không nghĩ đi tham gia cái quỷ gì tiệc tối Trung thu.
Sau đó nhìn một đống lớn nữ nhân hết trái lại phải, mang theo mặt nạ nịnh hót ngựa đực hoàng đế!
Nhưng là, Tố Vân Ế Vân nói cũng đúng.
Mặc dù nàng xác thực không muốn đi.
Nhưng là, thân thể của nàng hiện nay vẫn là hoàng hậu.
Là người đứng đầu lục cung.
Nếu nàng không xuất hiện, khẳng định sẽ trở thành đầu đề câu chuyện cho người khác lưu lại.
Đến lúc đó, nàng càng khó có thể ra cung.
Tô Tiểu Tiểu thở dài.
“Được rồi. Tố Vân, ngươi cho ta chọn một bộ quần áo không nhiều trang sức như vậy đi. Đừng đem ta trở thành giống như bông hoa, con bướm.”
Tố Vân vừa nghe, thế này mới thở ra một hơi.
Nàng chỉ sợ tính tình nương nương lại bắt đầu nháo, nếu là nương nương không xuất hiện tại bữa tiệc, các nàng chắc chắn bị mắng .
Ế Vân thấy khuyên giải thành công, cũng vội vàng đi làm chuyện của mình.
Tố Vân chọn một bộ cung trang màu hồng sậm, trên có thêu hình phượng hoàng tung cánh.
Tô Tiểu Tiểu vừa thấy, vừa định nhíu mi.
Tố Vân đã nói nói: “Nương nương, ngài là hoàng hậu, hôm nay tham dự tiệc tối, phải mặc xiêm y này.”
Tô Tiểu Tiểu thế này mới không nói gì.
Sau khi Tố Vân giúp Tô Tiểu Tiểu mặc vào cung trang, cười nói: “Nương nương, đã nhiều ngày trở nên xinh đẹp hơn. Mặc vào bộ trang phục này, càng thêm tuyệt mỹ. Hôm nay, nương nương ngài chắc chắn kinh diễm toàn trường.”
Tô Tiểu Tiểu không nghĩ như vậy.
Có Thái Hậu đẹp đến không nói lên lời, còn có Thục phi diễm lệ, Hoàng quý phi đoan trang tao nhã, Vân Chiêu nghi xinh đẹp hơn người, Vân Quý nhân thanh lệ uyển chuyển, hàm xúc, dù nàng có đẹp mặt như thế nào, cũng khó có thể so sánh với các nàng.
Hậu cung này, tối không thiếu đó là nữ tử xinh đẹp tuổi trẻ.
Các nàng vì quân vương vui mà vui, vì quân vương buồn mà buồn theo.
Mà Tô Tiểu Tiểu nàng không muốn lâm vào.
Chỉ nguyện ý vì người mà mình để ý vui mà vui, buồn mà buồn.
Hoàng đế như thế nào, nàng một chút cũng không để ý.
Tố Vân bắt đầu vì Tô Tiểu Tiểu trang điểm.
Nàng vãn phi phượng tường loan kế (vịt: không biết nó là gì nha), rồi sau đó chọn mấy chiếc trâm có vẻ ngoài rực rỡ, đang muốn hướng lên búi tóc Tô Tiểu Tiểu cài vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.