Hoàng Hôn Phân Giới (Bản Dịch)
Chương 51: Chuyện Trước Kia
Hắc Sơn Lão Quỷ
04/06/2024
Hồ Ma thấy Nhị gia nói với vẻ mặt ngưng trọng, lập tức lên tinh thần lắng nghe.
Nhị gia thấp giọng nói: "Cái trang tử rách nát của Nhị gia ta, ở trong mắt người khác thì không có gì, nhưng ở trong mắt tà ma thì cũng không phải ai cũng dám vào, bình thường Tiểu Hồng Đường qua đưa cơm cho ngươi, cũng không dám tiến vào trong trang tử, là vì sao?"
"Đó là vì nơi này hỏa khí quá vượng, tà ma đừng nói là đi vào, chỉ cần tới gần thì đều bị đốt cho khô."
"Ta chọn trang tử ở bên ngoài để dạy đồ đệ, kỳ thật cũng bởi vì những người như chúng ta có hỏa khí quá vượng, sợ va chạm đến các lão tổ tông. . ."
". . ."
Hồ Ma hơi kinh hãi nói: "Điều này nói rõ là tà ma rất lợi hại?"
Tiểu Hồng Đường bình thường xác thực là không dám tiến vào trang tử, thừa dịp Nhị gia không có mới có thể tiến vào.
Nhưng nàng chỉ là không dám, nhưng nếu miễn cưỡng đi vào thì cũng có thể.
Nghĩ đến Bạch Diện Sơn Khôi kia cũng là như thế này?
"Không phải đơn giản như vậy."
Nhị gia khoát tay áo, nói: "Nói là tà ma, kỳ thật chính là tên gọi chung đối với những thứ tà môn, có du uế, tà ma, ác vật, mấy người hung thần. . ."
"Bình thường người dân ở bên trong thôn ủa chúng ta gặp đều là du uế, là những tiểu quỷ chết oan không tiêu tan, bọn chúng chỉ theo bản năng làm việc, ở xa xa nhìn thấy trang tử của chúng ta thì bị hù cho chạy xa."
"Mà Bạch Diện Sơn Khôi kia mới thật sự được xưng là tà ma, là thứ rất lợi hại."
"Nhưng coi như là thứ tà ma này thì đối với hỏa hầu của ngươi bây giờ mà nói, nó hẳn cũng phãi sợ ngươi, tối thiểu cũng là ai cũng không muốn trêu chọc vào ai."
"Nhưng vấn đề nằm ở chỗ này, của nợ bực này đã mở linh trí, biết tìm vận may và tránh xa tai họa , nó biết lô hỏa của ngươi mạnh, cũng biết Nhị gia ta đang ở ngay bên trong điền trang, nhưng vì sao còn mê hoặc người tới để hại ngươi?"
". . ."
Hồ Ma ẩn ẩn nghĩ đến cái gì, đáy lòng hơi kinh hãi: "Nhị gia ý của ngài là. . ."
"Không sai."
Nhị gia nhẹ gật đầu, hạ giọng nói: "Điều này là làm trái với bản tính của nó, ta hoài nghi là có thứ gì đó đang điều khiển nó."
"Ngày mai, ngươi phải đem việc này nói với bà bà một tiếng, ta lo lắng có quan hệ với người nhà kia đã hại ngươi."
". . ."
"Người nhà kia đã hại ta?"
Đáy lòng của Hồ Ma có chút kinh dị, nghĩ tới thảm trạng của cỗ thân thể này trước kia.
Có một bà bà có bản sự lớn như thế trông coi mà cũng bị hại cho hồn phi phách tán, cho mình có cơ hội để chuyển sinh vào.
Hắn chợt ngẩng đầu lên, thấp giọng nói: "Nhị gia, ngài có biết người nhà kia là ai hay không?"
"Lúc trước, ta vì sao lại biến thành như vậy?"
". . ."
Nhị gia lắc đầu, cái trán hiện ra nếp nhăn thật sâu, thấp giọng nói: "Ta có hỏi qua bà bà, nhưng bà vẫn không chịu nói cho ta. . ."
"Ta chỉ biết, đây là Hồ gia ngươi năm đó ở bên ngoài đã kết thù, tính toán thời gian Hồ gia các ngươi đến thôn Đại Dương thì cũng phải là sự tình của hai mươi năm trước, thế nhưng người nhà kia hạ thủ quá quyết tuyệt, Hồ gia ngươi chỉ còn thừa lại một già một trẻ, cũng còn không bỏ qua."
"Đây nhất định là phải để Hồ gia các ngươi phải bị tuyệt chủng. . ."
". . ."
Nhị gia nói, bên trong thanh âm mang theo một chút tức giận.
Lão dừng lại, để cho bản thân hòa hoãn lại một chút, rồi mới nói: "Về phần chuyện của ngươi, thì xảy ra vào một tháng rưỡi trước, ta còn nhớ kỹ ngày đó, vào một đêm có một cơn gió lớn kỳ quái thổi qua, sau đó liền nghe nói ngươi bị mất tích."
"Lúc đó bà bà ra ngoài để giúp người trong thôn, không có ở bên trong thôn, người trong thôn thì ban đêm lại không dám ra ngoài, chờ bà bà ngày thứ hai trở về, mới cùng nhau mang người đi tìm, Nhị gia ta cũng là ngày thứ hai nghe tin trở về, cùng nhau đi tìm."
"Nhưng tìm trong rừng hai ngày, lại một chút cái bóng cũng không có, vội vã đi bái tổ tông, phát hiện lúc đó tổ tông đều không có đáp lại, giống như bị mất linh."
"Về sau, ai cũng không biết xảy ra chuyện gì, chỉ biết là bà bà tựa hồ dùng phương pháp gì, mới mang theo mấy người tìm được ngươi, sau đó tự mình cõng ngươi trở về. . ."
". . ."
Nói đến đây, ánh mắt của Nhị gia dường như cũng trở nên có chút quỷ dị.
Hồ Ma nhỏ giọng hỏi: "Sao vậy?"
Nhị gia lắc một chút đầu, nói: "Không có gì."
Lão mơ hồ nhớ tới lúc trước, toàn bộ người trong thôn đều cho rằng Hồ Ma không cứu được, mà trong đó có người đi theo lúc tìm được Hồ Ma cũng khẳng định như vậy, lúc đó Hồ Ma, cả người đều chết hẳn, bộ dáng doạ người, nhưng bà bà quả quyết nói hắn không chết, cứu trở về thôn.
Sau đó chuyện mà không ai có thể nghĩ tới, đó chính là Hồ Ma thế mà thật sự sống trở về, chỉ có thể nói bà bà có bản lãnh lớn.
Nhị gia nhớ tới việc này, trong lòng cũng có chút sợ hãi, việc này quá mức kinh dị, lão thật sự cũng không muốn nói tất cả cho Hồ Ma vào lúc này.
Nhị gia thấp giọng nói: "Cái trang tử rách nát của Nhị gia ta, ở trong mắt người khác thì không có gì, nhưng ở trong mắt tà ma thì cũng không phải ai cũng dám vào, bình thường Tiểu Hồng Đường qua đưa cơm cho ngươi, cũng không dám tiến vào trong trang tử, là vì sao?"
"Đó là vì nơi này hỏa khí quá vượng, tà ma đừng nói là đi vào, chỉ cần tới gần thì đều bị đốt cho khô."
"Ta chọn trang tử ở bên ngoài để dạy đồ đệ, kỳ thật cũng bởi vì những người như chúng ta có hỏa khí quá vượng, sợ va chạm đến các lão tổ tông. . ."
". . ."
Hồ Ma hơi kinh hãi nói: "Điều này nói rõ là tà ma rất lợi hại?"
Tiểu Hồng Đường bình thường xác thực là không dám tiến vào trang tử, thừa dịp Nhị gia không có mới có thể tiến vào.
Nhưng nàng chỉ là không dám, nhưng nếu miễn cưỡng đi vào thì cũng có thể.
Nghĩ đến Bạch Diện Sơn Khôi kia cũng là như thế này?
"Không phải đơn giản như vậy."
Nhị gia khoát tay áo, nói: "Nói là tà ma, kỳ thật chính là tên gọi chung đối với những thứ tà môn, có du uế, tà ma, ác vật, mấy người hung thần. . ."
"Bình thường người dân ở bên trong thôn ủa chúng ta gặp đều là du uế, là những tiểu quỷ chết oan không tiêu tan, bọn chúng chỉ theo bản năng làm việc, ở xa xa nhìn thấy trang tử của chúng ta thì bị hù cho chạy xa."
"Mà Bạch Diện Sơn Khôi kia mới thật sự được xưng là tà ma, là thứ rất lợi hại."
"Nhưng coi như là thứ tà ma này thì đối với hỏa hầu của ngươi bây giờ mà nói, nó hẳn cũng phãi sợ ngươi, tối thiểu cũng là ai cũng không muốn trêu chọc vào ai."
"Nhưng vấn đề nằm ở chỗ này, của nợ bực này đã mở linh trí, biết tìm vận may và tránh xa tai họa , nó biết lô hỏa của ngươi mạnh, cũng biết Nhị gia ta đang ở ngay bên trong điền trang, nhưng vì sao còn mê hoặc người tới để hại ngươi?"
". . ."
Hồ Ma ẩn ẩn nghĩ đến cái gì, đáy lòng hơi kinh hãi: "Nhị gia ý của ngài là. . ."
"Không sai."
Nhị gia nhẹ gật đầu, hạ giọng nói: "Điều này là làm trái với bản tính của nó, ta hoài nghi là có thứ gì đó đang điều khiển nó."
"Ngày mai, ngươi phải đem việc này nói với bà bà một tiếng, ta lo lắng có quan hệ với người nhà kia đã hại ngươi."
". . ."
"Người nhà kia đã hại ta?"
Đáy lòng của Hồ Ma có chút kinh dị, nghĩ tới thảm trạng của cỗ thân thể này trước kia.
Có một bà bà có bản sự lớn như thế trông coi mà cũng bị hại cho hồn phi phách tán, cho mình có cơ hội để chuyển sinh vào.
Hắn chợt ngẩng đầu lên, thấp giọng nói: "Nhị gia, ngài có biết người nhà kia là ai hay không?"
"Lúc trước, ta vì sao lại biến thành như vậy?"
". . ."
Nhị gia lắc đầu, cái trán hiện ra nếp nhăn thật sâu, thấp giọng nói: "Ta có hỏi qua bà bà, nhưng bà vẫn không chịu nói cho ta. . ."
"Ta chỉ biết, đây là Hồ gia ngươi năm đó ở bên ngoài đã kết thù, tính toán thời gian Hồ gia các ngươi đến thôn Đại Dương thì cũng phải là sự tình của hai mươi năm trước, thế nhưng người nhà kia hạ thủ quá quyết tuyệt, Hồ gia ngươi chỉ còn thừa lại một già một trẻ, cũng còn không bỏ qua."
"Đây nhất định là phải để Hồ gia các ngươi phải bị tuyệt chủng. . ."
". . ."
Nhị gia nói, bên trong thanh âm mang theo một chút tức giận.
Lão dừng lại, để cho bản thân hòa hoãn lại một chút, rồi mới nói: "Về phần chuyện của ngươi, thì xảy ra vào một tháng rưỡi trước, ta còn nhớ kỹ ngày đó, vào một đêm có một cơn gió lớn kỳ quái thổi qua, sau đó liền nghe nói ngươi bị mất tích."
"Lúc đó bà bà ra ngoài để giúp người trong thôn, không có ở bên trong thôn, người trong thôn thì ban đêm lại không dám ra ngoài, chờ bà bà ngày thứ hai trở về, mới cùng nhau mang người đi tìm, Nhị gia ta cũng là ngày thứ hai nghe tin trở về, cùng nhau đi tìm."
"Nhưng tìm trong rừng hai ngày, lại một chút cái bóng cũng không có, vội vã đi bái tổ tông, phát hiện lúc đó tổ tông đều không có đáp lại, giống như bị mất linh."
"Về sau, ai cũng không biết xảy ra chuyện gì, chỉ biết là bà bà tựa hồ dùng phương pháp gì, mới mang theo mấy người tìm được ngươi, sau đó tự mình cõng ngươi trở về. . ."
". . ."
Nói đến đây, ánh mắt của Nhị gia dường như cũng trở nên có chút quỷ dị.
Hồ Ma nhỏ giọng hỏi: "Sao vậy?"
Nhị gia lắc một chút đầu, nói: "Không có gì."
Lão mơ hồ nhớ tới lúc trước, toàn bộ người trong thôn đều cho rằng Hồ Ma không cứu được, mà trong đó có người đi theo lúc tìm được Hồ Ma cũng khẳng định như vậy, lúc đó Hồ Ma, cả người đều chết hẳn, bộ dáng doạ người, nhưng bà bà quả quyết nói hắn không chết, cứu trở về thôn.
Sau đó chuyện mà không ai có thể nghĩ tới, đó chính là Hồ Ma thế mà thật sự sống trở về, chỉ có thể nói bà bà có bản lãnh lớn.
Nhị gia nhớ tới việc này, trong lòng cũng có chút sợ hãi, việc này quá mức kinh dị, lão thật sự cũng không muốn nói tất cả cho Hồ Ma vào lúc này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.