Hoàng Hôn Phân Giới (Bản Dịch)
Chương 52: Yêu Quỷ Mạnh Gia
Hắc Sơn Lão Quỷ
04/06/2024
Lão tiếp tục nói: "Ngay từ đầu mọi người còn tưởng là bị tà ma ở trong rừng mê hoặc, bà bà cũng không có cùng người khác nói cái gì, chỉ là bí mật nói với ta, tà ma bình thường không có bản sự vào bên trong thôn bắt người, còn làm cho Lão Hỏa Đường Tử không có phản ứng, là có cừu nhân của Hồ gia tìm đến."
"Đầu tiên bà bà đem ngươi mang về thôn, sau đó lại đi ra khỏi thôn một chuyến, đêm hôm đó, người trong toàn thôn đều ngủ không an ổn, chỉ nghe thấy trong cánh rừng kia, luôn có thanh âm như quỷ khóc sói gào, cuồng phong thổi mạnh, cả một đêm không ngừng."
"Vào buổi tối hôm đó, bên trong thôn tất cả động vật như gà, heo, chó,.. thế mà không có một con nào phát ra âm thanh."
"Toàn bộ thôn không có ai dám đốt đèn, bởi vì khi đốt đèn thì ngọn đèn lại có màu xanh lục, âm lãnh làm cho người ta sợ hãi."
"Nhưng cuối cùng, bà bà trở về, nhìn bà rất mệt mỏi, nằm trên giường một ngày."
Nhị gia nói đến đây, đập đập tẩu thuốc, dừng lại một chút, mới chậm rãi nói: "Về sau, bà bà dùng thời gian vài ngày, đã đem ngươi cứu trở về, những người khác coi như là không có việc gì nữa."
"Chỉ có trước đó không lâu, bà bà bí mật đến chỗ này của ta một lần, nói cho ta, thứ hại ngươi chỉ là bị bà đả thương, còn ở bên ngoài, bà khó khăn lám mới cứu ngươi trở về, vật kia một khi phát giác, thì nhất định sẽ lần nữa tới hại ngươi. . ."
"Nói trắng ra, bà bà đưa ngươi đến chỗ của ta, ngoại trừ để ngươi học bản lãnh này của ta, còn là muốn để ta che chở cho ngươi, chỉ có ta che chở cho ngươi, bà mới rảnh tay vào rừng thu thập tên kia."
"Hiện ta đang lo lắng chính là nguyên nhân này, Bạch Diện Sơn Khôi nhằm về phía của ngươi mà tới, không chừng cùng nó có quan hệ."
". . ."
Hồ Ma nghe Nhị gia nói, thật lâu sau cũng không nói gì.
Hắn bất ngờ quay đầu, nhìn ra bên ngoài cửa sổ, chỉ thấy trăng lưỡi liềm đang chậm rãi ẩn vào phía sau mây đen.
Xung quanh đen kịt, mang đến cảm giác vô cùng áp bách cho người ta.
Tại trong khu rừng vô cùng lớn tựa như không có biên giới này, đang có một con quỷ, tùy thời nhìn chằm chằm, muốn mạng của mình. . .
Tiểu Hồng Đường nói, bà bà đang tìm thứ gì ở trong rừng, chính là tìm nó sao?
Nhưng theo lý thuyết, bà bà hẳn là chiếm thế thượng phong, nhưng nếu thật sự là như thế, đối phương còn có thể rảnh tay, phái Bạch Diện Sơn Khôi tới hại mình sao?
Chẳng lẽ. . .
Đáy lòng của Hồ Ma sợ hãi cả kinh: Kỳ thật Bà bà không có chiếm thượng phong?
Ý nghĩ này xuất hiện làm cho hắn lại càng thêm sợ hãi, thậm chí còn không dám tiếp tục nghĩ.
Bà bà có bản lãnh lớn là thật, hắn nhận thức rất rõ ràng, nhưng dù sao tuổi tác của bà bà cũng không nhỏ, xem ra bà bà cũng đã là một lão nhân bảy tám chục tuổi, ngay cả lưng cũng không còn thẳng lên được.
Mà lão nhân này, vừa mới phí sức lực lớn như vậy, để đem mình "Cứu sống" .
Vì giúp mình tránh ma tà quỷ, cả ngày không ngủ niệm kinh, còn tìm đến nhiều Huyết Thái Tuế trân quý như vậy để giúp mình giữ mạng. . .
Không biết tại sao, Hồ Ma nghĩ đến, trong lòng lại nhất thời có chút chua xót.
Điều này cần tín niệm bao lớn, mới có thể chống đỡ một vị lão bà bà làm được nhiều sự tình như vậy?
Với tình hình hiện tại, bà có bản sự lớn nhưng có thể chống đỡ được bao lâu nữa đây?
Hồ Ma không biểu hiện ra, nhưng một chút chi tiết cũng bị Nhị gia bắt được, hán tử ngay thẳng có thể cảm nhận được biến hóa ở trong lòng của Hồ Ma, nhất là một khắc này rõ ràng tâm tình chập chờn, trong lòng cũng thoáng an ủi:
"Trước kia ở bên trong thôn, đều nói tiểu Hồ Ma là Bạch Nhãn Lang, đã lớn như vậy, mà mỗi ngày đều dựa vào bà bà hầu hạ, vậy mà còn không lĩnh tình, thật sự là khiến người ta muốn đồng tình cũng đồng tình không nổi."
"Nhưng người, cuối cùng cũng sẽ lớn lên . . ."
"Trưởng bối không sợ hài tử không hiểu chuyện, luôn mong đợi một ngày hài tử hiểu chuyện, đợi đến được ngày đó thì cũng liền an tâm."
". . ."
". . ."
"Nhị gia, ta muốn vào rừng giúp bà bà."
Trầm tư thật lâu, Hồ Ma mới ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói với Nhị gia.
"Có thể nói ra lời này, coi như bà bà không có phí công thương ngươi."
Nhị gia cũng chân thành nói: "Bây giờ hỏa hầu của ngươi cũng xác thực là không cạn, nhưng không cần vội vã đưa ra quyết định."
"Bản sự của bà bà thật sự cao hơn chúng ta, ngươi hỏi ý kiến của bà bà trước rồi lại nói."
". . ."
Hồ Ma đáp ứng, lúc này mới về phòng bên cạnh thu thập, chỉ là trong lòng có việc, đêm nay từ đầu đến cuối cũng không ngủ được.
Mà vừa trải qua chuyện Bạch Diện Sơn Khôi, đám tiểu đồng bạn cũng run lẩy bẩy, lặng yên im ắng.
Ngày thứ hai, Nhị gia cũng không tiếp tục để đám tiểu đồng bạn ra ngoài chạy bộ, dường như sợ bọn họ ra ngoài sẽ đụng phải cái gì, chỉ ở bên trong trang tử luyện kỹ năng, luyện công.
Mà Hồ Ma cũng là tâm sự nặng nề, vẫn luôn chờ Tiểu Hồng Đường tới, nhưng không ngờ, lần này chờ tới buổi trưa, nhưng lại không thấy Tiểu Hồng Đường đến, hắn có chút nôn nóng, ra bên ngoài trang tử xem xét, mới chợt thấy hồng ảnh lóe lên.
"Hồ Ma ca ca, sao giờ ngươi mới ra ngoài?"
Ở chỗ không xa, Tiểu Hồng Đường mang theo giỏ, quệt miệng: "Ta gọi ngươi nửa ngày rồi. . ."
"Hả?"
Hồ Ma có chút ngoài ý muốn, sao mình không nghe thấy?
Quay đầu nhìn lại, tại nhìn thấy xung quanh trang tử có một vòng tro tàn nhàn nhạt, lúc này mới chợt hiểu là chuyện gì.
Hôm qua Bạch Diễn Sơn Khôi gây náo loạn, Nhị gia sợ xảy ra chuyện, liền đem tổ tro rắc ở xung quanh trang tử một vòng.
Không nghĩ tới, chẳng những cản tà ma khác, mà ngay cả Tiểu Hồng Đường cũng bị ngăn trở.
Hắn vội vàng đi qua, nhận lấy giỏ, nói: "Hôm nay ngươi về sớm một chút, thay ta nói với bà bà . . ."
Vốn muốn nhanh chóng ăn xong để cho Tiểu Hồng Đường quay trở về, nhưng khi mở tấm vải đỏ ở phía trên, lại thấy bên trong giỏ trống không.
"Không có cơm. . ."
Tiểu Hồng Đường ngờ nghẹch nói: "Cơm bên trong giỏ đã bị ngươi ăn sạch vào hôm qua rồi!"
Hồ Ma hơi kinh ngạc: "Vậy hôm nay thì sao?"
"Hôm nay ta không biết. . ."
Tiểu Hồng Đường tội nghiệp nói: "Ta không tìm ra bà bà.."
"Đầu tiên bà bà đem ngươi mang về thôn, sau đó lại đi ra khỏi thôn một chuyến, đêm hôm đó, người trong toàn thôn đều ngủ không an ổn, chỉ nghe thấy trong cánh rừng kia, luôn có thanh âm như quỷ khóc sói gào, cuồng phong thổi mạnh, cả một đêm không ngừng."
"Vào buổi tối hôm đó, bên trong thôn tất cả động vật như gà, heo, chó,.. thế mà không có một con nào phát ra âm thanh."
"Toàn bộ thôn không có ai dám đốt đèn, bởi vì khi đốt đèn thì ngọn đèn lại có màu xanh lục, âm lãnh làm cho người ta sợ hãi."
"Nhưng cuối cùng, bà bà trở về, nhìn bà rất mệt mỏi, nằm trên giường một ngày."
Nhị gia nói đến đây, đập đập tẩu thuốc, dừng lại một chút, mới chậm rãi nói: "Về sau, bà bà dùng thời gian vài ngày, đã đem ngươi cứu trở về, những người khác coi như là không có việc gì nữa."
"Chỉ có trước đó không lâu, bà bà bí mật đến chỗ này của ta một lần, nói cho ta, thứ hại ngươi chỉ là bị bà đả thương, còn ở bên ngoài, bà khó khăn lám mới cứu ngươi trở về, vật kia một khi phát giác, thì nhất định sẽ lần nữa tới hại ngươi. . ."
"Nói trắng ra, bà bà đưa ngươi đến chỗ của ta, ngoại trừ để ngươi học bản lãnh này của ta, còn là muốn để ta che chở cho ngươi, chỉ có ta che chở cho ngươi, bà mới rảnh tay vào rừng thu thập tên kia."
"Hiện ta đang lo lắng chính là nguyên nhân này, Bạch Diện Sơn Khôi nhằm về phía của ngươi mà tới, không chừng cùng nó có quan hệ."
". . ."
Hồ Ma nghe Nhị gia nói, thật lâu sau cũng không nói gì.
Hắn bất ngờ quay đầu, nhìn ra bên ngoài cửa sổ, chỉ thấy trăng lưỡi liềm đang chậm rãi ẩn vào phía sau mây đen.
Xung quanh đen kịt, mang đến cảm giác vô cùng áp bách cho người ta.
Tại trong khu rừng vô cùng lớn tựa như không có biên giới này, đang có một con quỷ, tùy thời nhìn chằm chằm, muốn mạng của mình. . .
Tiểu Hồng Đường nói, bà bà đang tìm thứ gì ở trong rừng, chính là tìm nó sao?
Nhưng theo lý thuyết, bà bà hẳn là chiếm thế thượng phong, nhưng nếu thật sự là như thế, đối phương còn có thể rảnh tay, phái Bạch Diện Sơn Khôi tới hại mình sao?
Chẳng lẽ. . .
Đáy lòng của Hồ Ma sợ hãi cả kinh: Kỳ thật Bà bà không có chiếm thượng phong?
Ý nghĩ này xuất hiện làm cho hắn lại càng thêm sợ hãi, thậm chí còn không dám tiếp tục nghĩ.
Bà bà có bản lãnh lớn là thật, hắn nhận thức rất rõ ràng, nhưng dù sao tuổi tác của bà bà cũng không nhỏ, xem ra bà bà cũng đã là một lão nhân bảy tám chục tuổi, ngay cả lưng cũng không còn thẳng lên được.
Mà lão nhân này, vừa mới phí sức lực lớn như vậy, để đem mình "Cứu sống" .
Vì giúp mình tránh ma tà quỷ, cả ngày không ngủ niệm kinh, còn tìm đến nhiều Huyết Thái Tuế trân quý như vậy để giúp mình giữ mạng. . .
Không biết tại sao, Hồ Ma nghĩ đến, trong lòng lại nhất thời có chút chua xót.
Điều này cần tín niệm bao lớn, mới có thể chống đỡ một vị lão bà bà làm được nhiều sự tình như vậy?
Với tình hình hiện tại, bà có bản sự lớn nhưng có thể chống đỡ được bao lâu nữa đây?
Hồ Ma không biểu hiện ra, nhưng một chút chi tiết cũng bị Nhị gia bắt được, hán tử ngay thẳng có thể cảm nhận được biến hóa ở trong lòng của Hồ Ma, nhất là một khắc này rõ ràng tâm tình chập chờn, trong lòng cũng thoáng an ủi:
"Trước kia ở bên trong thôn, đều nói tiểu Hồ Ma là Bạch Nhãn Lang, đã lớn như vậy, mà mỗi ngày đều dựa vào bà bà hầu hạ, vậy mà còn không lĩnh tình, thật sự là khiến người ta muốn đồng tình cũng đồng tình không nổi."
"Nhưng người, cuối cùng cũng sẽ lớn lên . . ."
"Trưởng bối không sợ hài tử không hiểu chuyện, luôn mong đợi một ngày hài tử hiểu chuyện, đợi đến được ngày đó thì cũng liền an tâm."
". . ."
". . ."
"Nhị gia, ta muốn vào rừng giúp bà bà."
Trầm tư thật lâu, Hồ Ma mới ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói với Nhị gia.
"Có thể nói ra lời này, coi như bà bà không có phí công thương ngươi."
Nhị gia cũng chân thành nói: "Bây giờ hỏa hầu của ngươi cũng xác thực là không cạn, nhưng không cần vội vã đưa ra quyết định."
"Bản sự của bà bà thật sự cao hơn chúng ta, ngươi hỏi ý kiến của bà bà trước rồi lại nói."
". . ."
Hồ Ma đáp ứng, lúc này mới về phòng bên cạnh thu thập, chỉ là trong lòng có việc, đêm nay từ đầu đến cuối cũng không ngủ được.
Mà vừa trải qua chuyện Bạch Diện Sơn Khôi, đám tiểu đồng bạn cũng run lẩy bẩy, lặng yên im ắng.
Ngày thứ hai, Nhị gia cũng không tiếp tục để đám tiểu đồng bạn ra ngoài chạy bộ, dường như sợ bọn họ ra ngoài sẽ đụng phải cái gì, chỉ ở bên trong trang tử luyện kỹ năng, luyện công.
Mà Hồ Ma cũng là tâm sự nặng nề, vẫn luôn chờ Tiểu Hồng Đường tới, nhưng không ngờ, lần này chờ tới buổi trưa, nhưng lại không thấy Tiểu Hồng Đường đến, hắn có chút nôn nóng, ra bên ngoài trang tử xem xét, mới chợt thấy hồng ảnh lóe lên.
"Hồ Ma ca ca, sao giờ ngươi mới ra ngoài?"
Ở chỗ không xa, Tiểu Hồng Đường mang theo giỏ, quệt miệng: "Ta gọi ngươi nửa ngày rồi. . ."
"Hả?"
Hồ Ma có chút ngoài ý muốn, sao mình không nghe thấy?
Quay đầu nhìn lại, tại nhìn thấy xung quanh trang tử có một vòng tro tàn nhàn nhạt, lúc này mới chợt hiểu là chuyện gì.
Hôm qua Bạch Diễn Sơn Khôi gây náo loạn, Nhị gia sợ xảy ra chuyện, liền đem tổ tro rắc ở xung quanh trang tử một vòng.
Không nghĩ tới, chẳng những cản tà ma khác, mà ngay cả Tiểu Hồng Đường cũng bị ngăn trở.
Hắn vội vàng đi qua, nhận lấy giỏ, nói: "Hôm nay ngươi về sớm một chút, thay ta nói với bà bà . . ."
Vốn muốn nhanh chóng ăn xong để cho Tiểu Hồng Đường quay trở về, nhưng khi mở tấm vải đỏ ở phía trên, lại thấy bên trong giỏ trống không.
"Không có cơm. . ."
Tiểu Hồng Đường ngờ nghẹch nói: "Cơm bên trong giỏ đã bị ngươi ăn sạch vào hôm qua rồi!"
Hồ Ma hơi kinh ngạc: "Vậy hôm nay thì sao?"
"Hôm nay ta không biết. . ."
Tiểu Hồng Đường tội nghiệp nói: "Ta không tìm ra bà bà.."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.