Chương 547: Bạch Sư vương giả
Đả Nhãn
03/06/2013
So với những bức thư pháp cẩu thả nhưng mỗi lần bán ra với giá vài trăm ngàn của tham quan, bức thư pháp của ông cụ càng là cách biệt trời đất, lại chẳng phân biệt cấp bậc giá cả, thái độ của ông cụ là như nhau với tất cả những người đến xin chữ, điều này thật sự làm cho Trang Duệ bất ngờ, cũng bị nhân cách của ông cụ khuất phục.
- Không được, không được, cậu là khách, để cho hai người bọn họ là được...
Sau khi tiên sinh rửa tay, Trang Duệ và Kim Mập một trái một phải dựng ông lên xe lan, mà ông cụ thì liên tục khoát tay tỏ ý để cho cháu trai mình đến đỡ.
- Tiên sinh, chút chuyện này cũng không là gì, ngài cũng không phải là người thường, có thể nói là gấu trúc...
Trang Duệ biết rõ ông cụ khá sảng khóa, vì vậy lúc này mở miệng vui đùa.
- Hừ, nếu thật sự là gấu trúc thì hai cậu có thể đỡ lên được sao?
Ông lão cười phá lên ha hả, cũng không tiếp tục cản tay Trang Duệ, nhưng khi mở cửa phòng lại bị gió lạnh bên ngoài thổi vào mặt làm cho run rẩy.
Ông cụ không biết khi đó linh khí trong mắt Trang Duệ từ phía sau tuồn vào người mình, mà Trang Duệ cũng không keo kiệt dùng số lượng linh khí.
Trang Duệ không có gì khác có thể trợ giúp cho người già, chỉ có thể sử dụng biện pháp này mới làm cho mình cảm thấy thoải mái hơn, đây cũng là lần đầu tiên hắn mạo hiểm mối nguy bị người ta phát hiện ra, điều trị cơ thể cho người khác.
- Nên đi ra ngoài sớm hơn một chút mới phải, vì gió lạnh thổi qua, cảm thấy rất thoải mái...
Khi linh khí của Trang Duệ nhập vào người thì sinh ra cảm giác lạnh nhưng sau đó lại làm cho cơ thể sinh ra cảm giác thoải mái khó nói nên lời, dưới tình huống linh khí trong mắt hắn tiêu hao sạch sẽ, dù cơ năng của ông cụ thái hóa quá lớn cũng cảm nhận được.
Sau khi đưa ông cụ và Kim Mập lên xe, Trang Duệ được cháu trai của ông cụ đưa về thu hồi những bức thư pháp vừa rồi, hắn lúc này thật sự là lệ rơi đầy mặt, tình huống này là bất đắc dĩ mà thôi, vì linh khí trong mắt sử dụng sạch sẽ thường phát sinh tình huống như vậy.
Mùng sáu tết, lập xuân.
Từ khi tiến vào mùa đông đến nay thì khí trời Bắc Kinh chưa từng có hôm nào đẹp như vậy, thậm chí hôm nay có thể nghe thấy tiếng chim bồ câu bay xào xạc trên trời, bầu trời trong xanh bao la.
Có những chú chim bồ câu đậu ngay đầu phòng Trang Duệ phát ra những âm thanh khá trầm.
Ngày hôm qua Trang Duệ rời khỏi nhà đại sư, đi đến chợ Lưu Ly Hán tìm một cửa hàng chuyên môn chế tác bảng hiệu, để cho cửa hàng này phóng đại chữ của ông cụ để làm bảng hiệu cho mình.
Còn bức thư pháp mà ông cụ viết tặng mình sắp kết hôn, Trang Duệ chuẩn bị đưa nó về Bành Thành, để xem Phương lão gia tử ở Bành Thành có thời gian giúp mình tu bổ hay không. Hắn tìm danh sự để tu bổ bức tranh của ông cụ, như vậy cũng biểu hiện một loại tôn kính.
Hôm nay cả nhà Trang Duệ sẽ về Bành Thành, nhưng lúc này Âu Dương Uyển và Trang Mẫn sẽ đưa Tiểu Niếp Niếp bắt máy bay về Bành Thành, còn Trang Duệ và anh rể thì lái xe quay về.
Tuy phiền toái sẽ rất nhiều nhưng vì muốn mang theo Tiểu Bạch Sư nên Trang Duệ chỉ có thể phải làm như vậy mà thôi, với hình thể khổng lồ của Bạch Sư, đừng nói là lên máy bay, cho dù tứ hợp viện của hắn là không nhỏ nhưng hình như đó vẫn là lãnh địa không lớn với Tiểu Bạch Sư.
Xuất phát từ sáng sớm ở Bắc Kinh, đến gần tối với về đến Bành Thành, Trang Duệ thật sự rất mệt mỏi, vì vậy mà chui vào trong biệt thự của mình để ngủ vùi.
- Này, Lưu Manh, lúc này đã nửa đêm, cậu không ở nhà mà ôm vợ mình mà quấy nhiễu tôi làm gì?
Trang Duệ đang ngủ say thì bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, nhìn số điện thoại và thời gian thì hắn không khỏi nổi lửa giận, huynh đệ kia đã kết hôn còn có tâm tư như vậy sao? Trời lạnh thế này mà quấy nhiễu người khác à?
- Cút sang một bên, vợ về Hongkong ăn tết rồi, cậu cugnx không phải không biết, tôi đợi hơi lâu...
- Được rồi, tùy tiện tìm một người phụ nữ nào đó mà ôm, chỉ cần ra khỏi nhà là có khách sạn, có thể nói là tha hồ. Tiểu tử không phải đã nhịn lâu rồi sao? Cứ tự nhiên nhé, tôi còn phải ngủ, đã chạy xe mệt mỏi cả ngày rồi...
Trang Duệ tức giận nói, hắn chuẩn bị cúp điện thoại, tên Đại Xuyên này không có vợ ở bên cạnh thì quyết định quấy rối mình sao?
- Hừ, huynh đệ ta đây đã một tuần rồi không ngủ ngon, cậu có phải nghĩ rằng mình bây giờ không phải là đại cổ đông của Ngao viên nên quyết định chẳng quan tâm không?
Trong điện thoại vang lên âm thanh hổn hển của Lưu Xuyên.
- Ngao viên bị làm sao? Không có tôi thì không tốt được sao?
Trang Duệ có chút sững sốt, mình ngủ thì liên quan gì đến chuyện của Ngao viên? Từ khi xây dựng Ngao viên đến lúc này thì hắn cũng từng đi sang vài ngày, mà hắn vốn cũng không quan tâm đến chuyện ở nơi đó.
- Hừ, Ngao mẹ sinh con, tôi đây hảo tâm gọi tiểu tử cậu đến xem, vậy mà còn không biết cảm kích...
Lưu Xuyên nói làm cho Trang Duệ thanh tỉnh trở lại, vì hắn thật sự có hứng thú với điều này, có thể thấy một sinh linh ra đời, dù là sinh vật nào cũng là đáng chờ mong.
- Được, tôi sẽ đến ngay...
Trang Duệ nhìn đồng hồ, một giờ rưỡi, hắn cũng bất chấp bên ngoài lạnh như băng, chỉ mặc lên người áo khoác dày, sau đó chạy ra khỏi phòng, đến gara.
- Bạch Sư, lên xe...
Hành động của Trang Duệ làm kinh động Tiểu Bạch Sư, vì vậy mà khi hắn mở cửa sau xe, cơ thể khổng lồ của Bác sĩ đã ngồi xuống ghế lái phụ rồi.
Nửa giờ sau Trang Duệ chạy đến cách Ngao viên vài trăm mét, lúc này không gian chung quanh Ngao viên vốn rất yên ắng chợt vang lên những âm thanh thét gào trầm thấp của Ngao, âm thanh này cực kỳ có lực xuyên thấu, dù là ở xa cũng nghe thấy được.
Cách đó không xa là căn cứ nuôi chó nghiệp vụ của cục công an, nhưng không gian chỗ này lại lặng ngắt như tờ, cực kỳ yên tĩnh, có lẽ là bị đám cho Ngao kia dọa cho vỡ mật. Trước đó có người trong căn cứ chó nghiệp vụ của cục công an đến nói chó Ngao bên này chỉ rống lên một tiếng làm cho đám chó nghiệp vụ bên kia ngày càng ít có con hợp cách.
Khi Trang Duệ chạy xe đến cổng Ngao viên, lúc này không gian càng thêm rối loạn, không biết có bao nhiêu con Ngao đang tụ tập lại gào thét, nghe vào trong tai hắn mà thật sự sinh ra cảm giác khủng bố. Hắn tin dù là sư tử đối mặt với một đám Ngao Tây Tạng nổi giận như vậy cũng chỉ có thể lựa chọn phương án bỏ chạy mà thôi.
- Grào, grào...
Bạch Sư cũng bị ảnh hưởng bởi tiếng gào của đám chó Ngao bên trong Ngao viên, nó cũng có chút xao động, liên tục dùng móng vỗ lên cửa sổ xe. May mà nó cũng không dùng sức, nếu không thì cửa sổ xe bị nó đánh nát mất.
- Được rồi, Bạch Sư, xuống xe...
Trang Duệ vừa đi đến cổng thì tắt máy, hắn sợ tiếng xe hơi chạy vào lại kích thích đám Ngao bên trong.
Chỉ là Trang Duệ không ngờ Bạch Sư sau khi xuống xe thì đứng ở vị trí cách chiếc xe hai ba mét, sau đó nó ngửa mặt lên trời thét dài giống như tuyên cáo vương giả đã đến.
Ngao Tây Tạng khác với chó thường, tiếng gào của nó không phải là sủa, phải là gào, chính xác hơn thì là rống.
Lúc này bộ dạng của Tiểu Bạch Sư cực kỳ kỳ quái, lông mao toàn thân phát sáng, gương mặt lại không phải giận dữ, miệng cũng không mở ra quá lớn, tiếng rống cũng không có gì là quá chói tai, nhưng lực xuyên thấu của âm thânh là cực kỳ xa.
Âm thanh của Bạch Sư như một viên đá cuội không chút góc cạnh đập vào mặt trống, chậm rãi đánh vào thật mạnh, cuối cùng thong thả xé rách tấm da miệng trống, biến trống thành một đống rác rưởi.
Khi tiếng gầm của Bạch Sư vang lên thì gây ra tai họa cho màng tai của đám Ngao trong Ngao viên, lúc này Ngao viên chợt trở nên yên tĩnh, không có bất kỳ âm thanh nào khác, đất trời chỉ còn lại một âm thanh của Tiểu Bạch Sư.
Nhưng lúc này Trang Duệ đứng bên cạnh Tiểu Bạch Sư cũng cảm thấy chột dạ, vừa rồi khắp nơi là tiếng chó gào thét, bây giờ chung quanh yên tĩnh đến ghê người, giống như hắn đưa thân vào hoang mạc hay đại thảo nguyên vậy, trống trãi và yên ắng.
Vào thời điểm này Trang Duệ chợt lĩnh ngộ ra một vấn đề, có nhiều chùa chiền ở Tây Tạng dùng Ngao làm thần thú hộ tự, có thể vì sư tử không có mặt ở Tây Tạng, mà tiếng gầm của Ngao có thể so với tiếng rống của sư tử, bày ra tôn nghiêm của phật.
Khi Tiểu Bạch Sư phóng ra khí tức tôn giả của mình, nó cũng bùng phát ra dã tính của mình không chút kiêng nể. Một lúc sau trong Ngao viên lại vang lên một âm thanh đầy uy nghiêm, giống như đáp lại tiếng hô của Bạch Sư, Trang Duệ nghe thấy đó hình như là tiếng gào của Ngao Vương lông vàng.
- Ông chủ...Ông chủ Trang, ngài...Ngài có thể dùng xích với con chó Ngao này được không?
Hai ba phút sau những tiếng gào của Tiểu Bạch Sư và trong Ngao viên cũng dầm biến mất, lúc này ngoài phòng trực bảo vệ của Ngao viên chợt vang lên âm thanh yếu ớt, thì ra nhân viên bảo vệ vừa rồi bị tiếng rống của Bạch Sư làm cho hoảng hồn.
- Không có gì, Bạch Sư không cần dùng xích...
Trang Duệ biết viên bảo vệ kia, đồng thời cũng từ chối yêu cầu của đối phương. Từ khi Bạch Sư sinh ra đến bây giờ thì hắn chưa từng đối đãi với nó quá kém, luôn xem nó giống như người thân của mình, chưa từng dùng xích.
Sau khi được Tiểu Bạch Sư xả thân cứu giúp thì Trang Duệ càng có thêm cảm tình khó dứt bỏ với nó, hắn cũng quyết định mình đi ra ngoài nếu có điều kiện sẽ mang nó theo, nếu không thì lần này hắn cũng không bỏ qua tình huống đi máy bay, lại phải chạy xe vài chục giờ về Bành Thành.
Bạch Sư giống như cũng hiểu lời của vị bảo vệ kia, nàng lắc đầu mất vui, lại khẽ gầm một tiếng về phía phòng bảo vệ, điều này làm cho nhân viên kia không dám đi ra mở cửa.
- Ông...Ông chủ Trang, ngài có thể tự mở chốt cửa được không? Khoảng thời gian này Ngao mẹ ở Ngao viên sắp đẻ nên cảm xúc không ổn định, đã làm bị thương hai người, ngay cả anh Chu cũng thiếu chút nữa bị cắn, tôi sợ...
Viênbaro vệ kia dù biết rõ Trang Duệ là ông chủ của Ngao viên thì cũng không dám đi ra mở cửa, ông chủ chỉ có thể đuổi việc mình nhưng Ngao Tây Tạng thì khác, nó có thể xử lý mình, vì thế hắn biết phân biệt rõ ràng bên nào nặng bên nào nhẹ.
- Được, tôi ôm lấy nó, anh ra mở cửa đi, được không?
Trang Duệ bị lời nói của viên bảo vệ làm cho dở khóc dở cười, đừng nói là hắn chưa bao giờ dùng xích chó, dù là có mang theo cũng không sử dụng cho Tiểu Bạch Sư.
Lúc này nhân viên bảo vệ ở trong phòng gác được gia cố bằng gọng sắt nhìn ra ngoài thấy Trang Duệ đã ôm lấy cổ con chó Ngao Tây Tạng màu trắng, trong lòng suy xét một chút, cảm thấy phần công tác này không thể vứt đi, vì vậy mới cẩn thận đi ra mở cửa chính. Một âm thanh mở cửa vang lên, viên bảo vệ nhanh chóng lui về phòng, động tác đã quá đủ nhanh nhẹn.
Bạch Sư vừa vào trong Ngao viên thì chạy đi ngay, Trang Duệ đóng cửa xong cũng chạy theo, hắn sợ người ta không biết mà dùng gậy điện tấn công Bạch Sư. Vì vấn đề an toàn, Ngao viên đã lập hồ sơ ở cục công an, tổng cộng được phân phối năm bộ roi điện rất mạnh.
- Mộc Đầu, tôi nghe thấy tiếng gào của Bạch Sư thì biết ngay cậu đến, Bạch Sư kia hình như cũng có chút xao động, Ngao được hai tuổi thì cũng cần phối giống, nếu không sẽ làm tổn thương đến cơ thể...
Lưu Xuyên từ xa đi đến đón, nhưng hắn cũng phải tránh mặt Bạch Sư, vì những ngày nay Ngao trong Ngao viên cũng không ổn định, hắn sợ Bạch Sư cũng như thế.
Trang Duệ giữ chặt tay Lưu Xuyên đi vào trong Ngao viên rồi mở miệng hỏi:
- Ngao sinh chưa? Mau đưa tôi đi xem...
- Ở phía bên kia, có sáu Ngao mẹ chuẩn bị đẻ, đều chuẩn bị kỹ càng...
Lưu Xuyên vùng ra khỏi tay Trang Duệ rồi nói:
- Nhưng ngoài đại ca Nhân Thanh Thố Mỗ thì Ngao Vương lông vàng không cho ai đến gần, chúng ta đến phòng quan sát xem, vì trong những căn phong kia đều lắp đặt camera...
- Hừ, hai đứa chúng nó đừng dây vào nhau, Nhân Thanh Thố Mỗ đại ca...
Lưu Xuyên vừa nhấc mắt đã thấy Bạch Sư chạy đến bên cạnh Ngao Vương lông vàng, vài ngày qua Ngao Vương lông vàng không nhận ai ngoài Nhân Thanh Thố Mỗ, dù là Chu Thụy từng ra tay chế phục nó, lúc này nó cũng không thèm nhận mặt.
Đối với Ngao Vương lông vàng thì Ngao viên này nó là vương giả, tất cả Ngao cái đều là phi tử của nó, nhưng vì đảm bảo huyết thống của Ngao Tây Tạng, ngoài Ngao Vương lông vàng thì Nhân Thanh Thố Mỗ còn mang đến một con Ngao khác.
Nhưng Nhân Thanh Thố Mỗ đã phải an trí con Ngao kia và vài con Ngao cái ở một chỗ khá xa, vì sợ Ngao Vương lông vàng và chúng phát sinh xung đột.
Bây giờ Bạch Sư đĩnh đạc chạy đến, không chỉ làm cho Chu Thụy và Lưu Xuyên cảm thấy lo lắng, dù là Nhân Thanh Thố Mỗ trước nay am hiểu Ngao Tây Tạng cũng không biết phải làm sao, hắn cũng không biết từ đâu chạy ra một con Tuyết Ngao cao lớn uy mãnh như vậy.
- Bạch Sư, quay về...
Trang Duệ cũng thật sự lo lắng, hắn biết có những động vật đến khi con cái sinh sản thường cực kỳ hung dữ và khó thể tiết chế. Tuy Bạch Sư là do Ngao Vương lông vàng đưa về cho Trang Duệ, nhưng Trang Duệ vẫn tỏ vẻ hoài nghi về mối quan hệ giữa Bạch Sư và Ngao Vương lông vàng, giống như một người châu Phi sinh ra đứa con da trắng vậy.
- Grào, grào...
Bạch Sư lắc lư cái đầu lớn, sau đó khẽ gầm một tiếng với Trang Duệ, lại chạy đến bên cạnh Ngao Vương lông vàng.
Điều làm cho Nhân Thanh Thố Mỗ cảm thấy không rõ chính là ông bạn già kia của mình không có bất kỳ phản ứng nào, ngược lại còn dùng đầu cọ cọ lên đầu Tiểu Bạch Sư. Hắn là một người am hiểu chó Ngao Tây Tạng, tất nhiên biết đó là hành động tỏ ra thân mật của Ngao.
Bạch Sư lúc này chạy đến từng căn phòng chuẩn bị cho Ngao mẹ sinh mà hít hà như một đứa trẻ, những con Ngao mẹ ở bên trong cũng có biểu hiện kỳ quái, chúng cũng không cử động, phải biết rằng những con Ngao mẹ này dù là Ngao Vương lông vàng đụng vào cũng nhe răng há miệng nổi giận.
- Cậu Trang, rất vui khi gặp lại cậu, bạn của tôi...
Nhân Thanh Thố Mỗ thấy hai bên không có xung đột thì trái tim đang treo lên cổ cũng hạ xuống, nhưng hắn lại dùng giọng kỳ quái hỏi:
- Cậu Trang, sao tôi chưa từng gặp qua con Ngao Đại Tuyết Sơn này bao giờ nhỉ?
- Không được, không được, cậu là khách, để cho hai người bọn họ là được...
Sau khi tiên sinh rửa tay, Trang Duệ và Kim Mập một trái một phải dựng ông lên xe lan, mà ông cụ thì liên tục khoát tay tỏ ý để cho cháu trai mình đến đỡ.
- Tiên sinh, chút chuyện này cũng không là gì, ngài cũng không phải là người thường, có thể nói là gấu trúc...
Trang Duệ biết rõ ông cụ khá sảng khóa, vì vậy lúc này mở miệng vui đùa.
- Hừ, nếu thật sự là gấu trúc thì hai cậu có thể đỡ lên được sao?
Ông lão cười phá lên ha hả, cũng không tiếp tục cản tay Trang Duệ, nhưng khi mở cửa phòng lại bị gió lạnh bên ngoài thổi vào mặt làm cho run rẩy.
Ông cụ không biết khi đó linh khí trong mắt Trang Duệ từ phía sau tuồn vào người mình, mà Trang Duệ cũng không keo kiệt dùng số lượng linh khí.
Trang Duệ không có gì khác có thể trợ giúp cho người già, chỉ có thể sử dụng biện pháp này mới làm cho mình cảm thấy thoải mái hơn, đây cũng là lần đầu tiên hắn mạo hiểm mối nguy bị người ta phát hiện ra, điều trị cơ thể cho người khác.
- Nên đi ra ngoài sớm hơn một chút mới phải, vì gió lạnh thổi qua, cảm thấy rất thoải mái...
Khi linh khí của Trang Duệ nhập vào người thì sinh ra cảm giác lạnh nhưng sau đó lại làm cho cơ thể sinh ra cảm giác thoải mái khó nói nên lời, dưới tình huống linh khí trong mắt hắn tiêu hao sạch sẽ, dù cơ năng của ông cụ thái hóa quá lớn cũng cảm nhận được.
Sau khi đưa ông cụ và Kim Mập lên xe, Trang Duệ được cháu trai của ông cụ đưa về thu hồi những bức thư pháp vừa rồi, hắn lúc này thật sự là lệ rơi đầy mặt, tình huống này là bất đắc dĩ mà thôi, vì linh khí trong mắt sử dụng sạch sẽ thường phát sinh tình huống như vậy.
Mùng sáu tết, lập xuân.
Từ khi tiến vào mùa đông đến nay thì khí trời Bắc Kinh chưa từng có hôm nào đẹp như vậy, thậm chí hôm nay có thể nghe thấy tiếng chim bồ câu bay xào xạc trên trời, bầu trời trong xanh bao la.
Có những chú chim bồ câu đậu ngay đầu phòng Trang Duệ phát ra những âm thanh khá trầm.
Ngày hôm qua Trang Duệ rời khỏi nhà đại sư, đi đến chợ Lưu Ly Hán tìm một cửa hàng chuyên môn chế tác bảng hiệu, để cho cửa hàng này phóng đại chữ của ông cụ để làm bảng hiệu cho mình.
Còn bức thư pháp mà ông cụ viết tặng mình sắp kết hôn, Trang Duệ chuẩn bị đưa nó về Bành Thành, để xem Phương lão gia tử ở Bành Thành có thời gian giúp mình tu bổ hay không. Hắn tìm danh sự để tu bổ bức tranh của ông cụ, như vậy cũng biểu hiện một loại tôn kính.
Hôm nay cả nhà Trang Duệ sẽ về Bành Thành, nhưng lúc này Âu Dương Uyển và Trang Mẫn sẽ đưa Tiểu Niếp Niếp bắt máy bay về Bành Thành, còn Trang Duệ và anh rể thì lái xe quay về.
Tuy phiền toái sẽ rất nhiều nhưng vì muốn mang theo Tiểu Bạch Sư nên Trang Duệ chỉ có thể phải làm như vậy mà thôi, với hình thể khổng lồ của Bạch Sư, đừng nói là lên máy bay, cho dù tứ hợp viện của hắn là không nhỏ nhưng hình như đó vẫn là lãnh địa không lớn với Tiểu Bạch Sư.
Xuất phát từ sáng sớm ở Bắc Kinh, đến gần tối với về đến Bành Thành, Trang Duệ thật sự rất mệt mỏi, vì vậy mà chui vào trong biệt thự của mình để ngủ vùi.
- Này, Lưu Manh, lúc này đã nửa đêm, cậu không ở nhà mà ôm vợ mình mà quấy nhiễu tôi làm gì?
Trang Duệ đang ngủ say thì bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, nhìn số điện thoại và thời gian thì hắn không khỏi nổi lửa giận, huynh đệ kia đã kết hôn còn có tâm tư như vậy sao? Trời lạnh thế này mà quấy nhiễu người khác à?
- Cút sang một bên, vợ về Hongkong ăn tết rồi, cậu cugnx không phải không biết, tôi đợi hơi lâu...
- Được rồi, tùy tiện tìm một người phụ nữ nào đó mà ôm, chỉ cần ra khỏi nhà là có khách sạn, có thể nói là tha hồ. Tiểu tử không phải đã nhịn lâu rồi sao? Cứ tự nhiên nhé, tôi còn phải ngủ, đã chạy xe mệt mỏi cả ngày rồi...
Trang Duệ tức giận nói, hắn chuẩn bị cúp điện thoại, tên Đại Xuyên này không có vợ ở bên cạnh thì quyết định quấy rối mình sao?
- Hừ, huynh đệ ta đây đã một tuần rồi không ngủ ngon, cậu có phải nghĩ rằng mình bây giờ không phải là đại cổ đông của Ngao viên nên quyết định chẳng quan tâm không?
Trong điện thoại vang lên âm thanh hổn hển của Lưu Xuyên.
- Ngao viên bị làm sao? Không có tôi thì không tốt được sao?
Trang Duệ có chút sững sốt, mình ngủ thì liên quan gì đến chuyện của Ngao viên? Từ khi xây dựng Ngao viên đến lúc này thì hắn cũng từng đi sang vài ngày, mà hắn vốn cũng không quan tâm đến chuyện ở nơi đó.
- Hừ, Ngao mẹ sinh con, tôi đây hảo tâm gọi tiểu tử cậu đến xem, vậy mà còn không biết cảm kích...
Lưu Xuyên nói làm cho Trang Duệ thanh tỉnh trở lại, vì hắn thật sự có hứng thú với điều này, có thể thấy một sinh linh ra đời, dù là sinh vật nào cũng là đáng chờ mong.
- Được, tôi sẽ đến ngay...
Trang Duệ nhìn đồng hồ, một giờ rưỡi, hắn cũng bất chấp bên ngoài lạnh như băng, chỉ mặc lên người áo khoác dày, sau đó chạy ra khỏi phòng, đến gara.
- Bạch Sư, lên xe...
Hành động của Trang Duệ làm kinh động Tiểu Bạch Sư, vì vậy mà khi hắn mở cửa sau xe, cơ thể khổng lồ của Bác sĩ đã ngồi xuống ghế lái phụ rồi.
Nửa giờ sau Trang Duệ chạy đến cách Ngao viên vài trăm mét, lúc này không gian chung quanh Ngao viên vốn rất yên ắng chợt vang lên những âm thanh thét gào trầm thấp của Ngao, âm thanh này cực kỳ có lực xuyên thấu, dù là ở xa cũng nghe thấy được.
Cách đó không xa là căn cứ nuôi chó nghiệp vụ của cục công an, nhưng không gian chỗ này lại lặng ngắt như tờ, cực kỳ yên tĩnh, có lẽ là bị đám cho Ngao kia dọa cho vỡ mật. Trước đó có người trong căn cứ chó nghiệp vụ của cục công an đến nói chó Ngao bên này chỉ rống lên một tiếng làm cho đám chó nghiệp vụ bên kia ngày càng ít có con hợp cách.
Khi Trang Duệ chạy xe đến cổng Ngao viên, lúc này không gian càng thêm rối loạn, không biết có bao nhiêu con Ngao đang tụ tập lại gào thét, nghe vào trong tai hắn mà thật sự sinh ra cảm giác khủng bố. Hắn tin dù là sư tử đối mặt với một đám Ngao Tây Tạng nổi giận như vậy cũng chỉ có thể lựa chọn phương án bỏ chạy mà thôi.
- Grào, grào...
Bạch Sư cũng bị ảnh hưởng bởi tiếng gào của đám chó Ngao bên trong Ngao viên, nó cũng có chút xao động, liên tục dùng móng vỗ lên cửa sổ xe. May mà nó cũng không dùng sức, nếu không thì cửa sổ xe bị nó đánh nát mất.
- Được rồi, Bạch Sư, xuống xe...
Trang Duệ vừa đi đến cổng thì tắt máy, hắn sợ tiếng xe hơi chạy vào lại kích thích đám Ngao bên trong.
Chỉ là Trang Duệ không ngờ Bạch Sư sau khi xuống xe thì đứng ở vị trí cách chiếc xe hai ba mét, sau đó nó ngửa mặt lên trời thét dài giống như tuyên cáo vương giả đã đến.
Ngao Tây Tạng khác với chó thường, tiếng gào của nó không phải là sủa, phải là gào, chính xác hơn thì là rống.
Lúc này bộ dạng của Tiểu Bạch Sư cực kỳ kỳ quái, lông mao toàn thân phát sáng, gương mặt lại không phải giận dữ, miệng cũng không mở ra quá lớn, tiếng rống cũng không có gì là quá chói tai, nhưng lực xuyên thấu của âm thânh là cực kỳ xa.
Âm thanh của Bạch Sư như một viên đá cuội không chút góc cạnh đập vào mặt trống, chậm rãi đánh vào thật mạnh, cuối cùng thong thả xé rách tấm da miệng trống, biến trống thành một đống rác rưởi.
Khi tiếng gầm của Bạch Sư vang lên thì gây ra tai họa cho màng tai của đám Ngao trong Ngao viên, lúc này Ngao viên chợt trở nên yên tĩnh, không có bất kỳ âm thanh nào khác, đất trời chỉ còn lại một âm thanh của Tiểu Bạch Sư.
Nhưng lúc này Trang Duệ đứng bên cạnh Tiểu Bạch Sư cũng cảm thấy chột dạ, vừa rồi khắp nơi là tiếng chó gào thét, bây giờ chung quanh yên tĩnh đến ghê người, giống như hắn đưa thân vào hoang mạc hay đại thảo nguyên vậy, trống trãi và yên ắng.
Vào thời điểm này Trang Duệ chợt lĩnh ngộ ra một vấn đề, có nhiều chùa chiền ở Tây Tạng dùng Ngao làm thần thú hộ tự, có thể vì sư tử không có mặt ở Tây Tạng, mà tiếng gầm của Ngao có thể so với tiếng rống của sư tử, bày ra tôn nghiêm của phật.
Khi Tiểu Bạch Sư phóng ra khí tức tôn giả của mình, nó cũng bùng phát ra dã tính của mình không chút kiêng nể. Một lúc sau trong Ngao viên lại vang lên một âm thanh đầy uy nghiêm, giống như đáp lại tiếng hô của Bạch Sư, Trang Duệ nghe thấy đó hình như là tiếng gào của Ngao Vương lông vàng.
- Ông chủ...Ông chủ Trang, ngài...Ngài có thể dùng xích với con chó Ngao này được không?
Hai ba phút sau những tiếng gào của Tiểu Bạch Sư và trong Ngao viên cũng dầm biến mất, lúc này ngoài phòng trực bảo vệ của Ngao viên chợt vang lên âm thanh yếu ớt, thì ra nhân viên bảo vệ vừa rồi bị tiếng rống của Bạch Sư làm cho hoảng hồn.
- Không có gì, Bạch Sư không cần dùng xích...
Trang Duệ biết viên bảo vệ kia, đồng thời cũng từ chối yêu cầu của đối phương. Từ khi Bạch Sư sinh ra đến bây giờ thì hắn chưa từng đối đãi với nó quá kém, luôn xem nó giống như người thân của mình, chưa từng dùng xích.
Sau khi được Tiểu Bạch Sư xả thân cứu giúp thì Trang Duệ càng có thêm cảm tình khó dứt bỏ với nó, hắn cũng quyết định mình đi ra ngoài nếu có điều kiện sẽ mang nó theo, nếu không thì lần này hắn cũng không bỏ qua tình huống đi máy bay, lại phải chạy xe vài chục giờ về Bành Thành.
Bạch Sư giống như cũng hiểu lời của vị bảo vệ kia, nàng lắc đầu mất vui, lại khẽ gầm một tiếng về phía phòng bảo vệ, điều này làm cho nhân viên kia không dám đi ra mở cửa.
- Ông...Ông chủ Trang, ngài có thể tự mở chốt cửa được không? Khoảng thời gian này Ngao mẹ ở Ngao viên sắp đẻ nên cảm xúc không ổn định, đã làm bị thương hai người, ngay cả anh Chu cũng thiếu chút nữa bị cắn, tôi sợ...
Viênbaro vệ kia dù biết rõ Trang Duệ là ông chủ của Ngao viên thì cũng không dám đi ra mở cửa, ông chủ chỉ có thể đuổi việc mình nhưng Ngao Tây Tạng thì khác, nó có thể xử lý mình, vì thế hắn biết phân biệt rõ ràng bên nào nặng bên nào nhẹ.
- Được, tôi ôm lấy nó, anh ra mở cửa đi, được không?
Trang Duệ bị lời nói của viên bảo vệ làm cho dở khóc dở cười, đừng nói là hắn chưa bao giờ dùng xích chó, dù là có mang theo cũng không sử dụng cho Tiểu Bạch Sư.
Lúc này nhân viên bảo vệ ở trong phòng gác được gia cố bằng gọng sắt nhìn ra ngoài thấy Trang Duệ đã ôm lấy cổ con chó Ngao Tây Tạng màu trắng, trong lòng suy xét một chút, cảm thấy phần công tác này không thể vứt đi, vì vậy mới cẩn thận đi ra mở cửa chính. Một âm thanh mở cửa vang lên, viên bảo vệ nhanh chóng lui về phòng, động tác đã quá đủ nhanh nhẹn.
Bạch Sư vừa vào trong Ngao viên thì chạy đi ngay, Trang Duệ đóng cửa xong cũng chạy theo, hắn sợ người ta không biết mà dùng gậy điện tấn công Bạch Sư. Vì vấn đề an toàn, Ngao viên đã lập hồ sơ ở cục công an, tổng cộng được phân phối năm bộ roi điện rất mạnh.
- Mộc Đầu, tôi nghe thấy tiếng gào của Bạch Sư thì biết ngay cậu đến, Bạch Sư kia hình như cũng có chút xao động, Ngao được hai tuổi thì cũng cần phối giống, nếu không sẽ làm tổn thương đến cơ thể...
Lưu Xuyên từ xa đi đến đón, nhưng hắn cũng phải tránh mặt Bạch Sư, vì những ngày nay Ngao trong Ngao viên cũng không ổn định, hắn sợ Bạch Sư cũng như thế.
Trang Duệ giữ chặt tay Lưu Xuyên đi vào trong Ngao viên rồi mở miệng hỏi:
- Ngao sinh chưa? Mau đưa tôi đi xem...
- Ở phía bên kia, có sáu Ngao mẹ chuẩn bị đẻ, đều chuẩn bị kỹ càng...
Lưu Xuyên vùng ra khỏi tay Trang Duệ rồi nói:
- Nhưng ngoài đại ca Nhân Thanh Thố Mỗ thì Ngao Vương lông vàng không cho ai đến gần, chúng ta đến phòng quan sát xem, vì trong những căn phong kia đều lắp đặt camera...
- Hừ, hai đứa chúng nó đừng dây vào nhau, Nhân Thanh Thố Mỗ đại ca...
Lưu Xuyên vừa nhấc mắt đã thấy Bạch Sư chạy đến bên cạnh Ngao Vương lông vàng, vài ngày qua Ngao Vương lông vàng không nhận ai ngoài Nhân Thanh Thố Mỗ, dù là Chu Thụy từng ra tay chế phục nó, lúc này nó cũng không thèm nhận mặt.
Đối với Ngao Vương lông vàng thì Ngao viên này nó là vương giả, tất cả Ngao cái đều là phi tử của nó, nhưng vì đảm bảo huyết thống của Ngao Tây Tạng, ngoài Ngao Vương lông vàng thì Nhân Thanh Thố Mỗ còn mang đến một con Ngao khác.
Nhưng Nhân Thanh Thố Mỗ đã phải an trí con Ngao kia và vài con Ngao cái ở một chỗ khá xa, vì sợ Ngao Vương lông vàng và chúng phát sinh xung đột.
Bây giờ Bạch Sư đĩnh đạc chạy đến, không chỉ làm cho Chu Thụy và Lưu Xuyên cảm thấy lo lắng, dù là Nhân Thanh Thố Mỗ trước nay am hiểu Ngao Tây Tạng cũng không biết phải làm sao, hắn cũng không biết từ đâu chạy ra một con Tuyết Ngao cao lớn uy mãnh như vậy.
- Bạch Sư, quay về...
Trang Duệ cũng thật sự lo lắng, hắn biết có những động vật đến khi con cái sinh sản thường cực kỳ hung dữ và khó thể tiết chế. Tuy Bạch Sư là do Ngao Vương lông vàng đưa về cho Trang Duệ, nhưng Trang Duệ vẫn tỏ vẻ hoài nghi về mối quan hệ giữa Bạch Sư và Ngao Vương lông vàng, giống như một người châu Phi sinh ra đứa con da trắng vậy.
- Grào, grào...
Bạch Sư lắc lư cái đầu lớn, sau đó khẽ gầm một tiếng với Trang Duệ, lại chạy đến bên cạnh Ngao Vương lông vàng.
Điều làm cho Nhân Thanh Thố Mỗ cảm thấy không rõ chính là ông bạn già kia của mình không có bất kỳ phản ứng nào, ngược lại còn dùng đầu cọ cọ lên đầu Tiểu Bạch Sư. Hắn là một người am hiểu chó Ngao Tây Tạng, tất nhiên biết đó là hành động tỏ ra thân mật của Ngao.
Bạch Sư lúc này chạy đến từng căn phòng chuẩn bị cho Ngao mẹ sinh mà hít hà như một đứa trẻ, những con Ngao mẹ ở bên trong cũng có biểu hiện kỳ quái, chúng cũng không cử động, phải biết rằng những con Ngao mẹ này dù là Ngao Vương lông vàng đụng vào cũng nhe răng há miệng nổi giận.
- Cậu Trang, rất vui khi gặp lại cậu, bạn của tôi...
Nhân Thanh Thố Mỗ thấy hai bên không có xung đột thì trái tim đang treo lên cổ cũng hạ xuống, nhưng hắn lại dùng giọng kỳ quái hỏi:
- Cậu Trang, sao tôi chưa từng gặp qua con Ngao Đại Tuyết Sơn này bao giờ nhỉ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.