Chương 254: Sắc thái làm cho người ta mê say
Đả Nhãn
07/03/2013
- Tiểu Duệ, sao bên trong khối đá này lại chẳng có gì thế này?
Sau khi bận rộn hơn nửa giờ, khối mao liêu hầu như biến thành bột đá nhưng cũng không xuất hiện phỉ thúy như Triệu Quốc Đống chờ mong, vì vậy mà hắn không khỏi tỏ ra khổ sở và hỏi Trang Duệ.
Trang Duệ bị anh rể của mình chọc cười, hắn nói:
- Anh rể, nếu mỗi khối mao liêu đều có phỉ thúy bên trong thì sao có thể gọi là đổ thạch? À, bên kia còn hai khối mao liêu, anh cắt ra luôn đi.
Triệu Quốc Đống có chút không phục, đồ đệ của mình mở ra phỉ thúy, chính mình là sư phụ chẳng lẽ không bằng? Vì vadyaj mà cũng không chịu nhún nhường, hắn tiến lên mở cả hai khối mao liêu còn lại. Nhưng sau đó hắn chợt phát hiện mình cũng không quá may mắn, ngoài có thêm đá vụn thì trên mặt đất căn bản không còn thứ gì khác.
- Tiểu Duệ, khối mao liêu trong tay cậu có cắt ra không vậy...
Tuy bận rộn một lúc lâu mà không được gì nhưng Triệu Quốc Đống vẫn rất nghiện, ánh mắt lại nhìn về khối mao liêu trong tay Trang Duệ.
- Anh rể, anh cũng phải cho tôi cơ hội chứ? Khối mao liêu này chính tôi sẽ mở ra.
Trang Duệ làm ra vẻ đáng thương, hắn cũng không dám cho Triệu Quốc Đống mở khối mao liêu này, vì bên trong là phỉ thúy đế vương lục cấp thủy tinh, nếu để cho nó bị ảnh hưởng thì sợ rằng sẽ mất vài triệu như chơi.
- Tôi muốn mở ra một khối phỉ thúy để làm đồ trang sức cho chị cậu.
Triệu Quốc Đống thật sự không hài lòng với những gì mình vừa mở ra, vì vậy dùng chân đá những mảnh đá vụn bên dưới.
Trang Duệ thấy vậy thì thật sự động tâm, chính mình trước nay đều nghĩ phải làm thế nào để lợi ích hóa những khối phỉ thúy một cách lớn nhất, nhưng từ khi bắt đầu đổ thạch đến nay thì đã lời cả trăm triệu, cũng cho ra không ít cực phẩm phỉ thúy, sao không nghĩ để lại một vài thứ để làm đồ trang sức cho người trong nhà?
Trang Duệ nghĩ đến đây thì hạ quyết tâm, khối phỉ thúy đế vương lục này được mở ra sẽ không bán, sẽ dùng để chế tạo trang sức cho mẹ và chị của mình. Trang Duệ biết rõ trang sức như vậy sẽ không rẻ, nhưng hắn bây giờ cũng không thiếu tiền, chỉ cần người trong nhà thích thì không có gì quan trọng hơn.
- Để xem vận may của cậu thế nào, tiểu tử Đại Xuyên kia đã nói với tôi vài lần, cậu hầu như có đôi tay vàng, ra tay sẽ trúng.
Khi thấy Trang Duệ cầm khối mao liêu đi về phía máy cắt đá, Triệu Quốc Đống cũng có biểu hiện chờ mong.
- Ôi, đã tới giờ dùng cơm, cũng không biết nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi à?
Trang Duệ đang chuẩn bị cắt mao liêu thì âm thanh của Trang Mẫn chợt vang lên, Trang Duệ nhìn đồng hồ, vừa rồi cắt vài khối mao liêu, không ngờ lúc này đã gần mười hai giờ trưa.
- Đi thôi, anh rể, cơm nước xong chúng ta lại mở nguyên thạch.
Trang Duệ thu dọn gara, dùng điều khiển từ xa đóng cửa xuống, sau đó mới cùng mọi người đi ra.
Trước tiên cho Tiểu Bạch Sư ăn cháo thịt, sau đó Trang Duệ ngồi xuống bàn cơm, bữa trưa rất phong phú, sáng sớm Trang Mẫn đã đặc biệt ra ngoài mua thức ăn, còn nấu món canh cua đỏ rực rất hấp dẫn.
- Anh Trang, căn biệt thự này thật sự rất khí phái...
Tứ Nhi lần đầu tiên tiến vào trong biệt thự đã bị trấn trụ.
- Tiểu tự cậu ăn cơm cho no vào, chờ đến khi cậu kết hôn thì xuống nông thôn mua một mảnh đất, tự mình xây một căn biệt thự, như vậy không phải còn khí phái hơn sao?
Triệu Quốc Đống cười gắp thức ăn cho đệ tử, bọn họ đã ở cùng nhau bốn năm năm, quan hệ tốt như anh em trong nhà.
- Nơi này rất tốt nhưng mua thức ăn không tiện, cần phải lái xe đi nửa giờ.
Buổi sáng Trang Mẫn đưa Tiểu Niếp Niếp đi nhà trẻ và tiện đường mua thức ăn, Vân Long sơn trang này cái gì đối với nàng cũng rất tốt nhưng chuyện mua thức ăn tương dầu mắm muối đều phải chạy rất xa.
Trang Duệ nghe nói như vậy thì trong lòng chợt xúc động, hắn nói với Trang Mẫn:
- Chị, chị đi mua xe đi, nếu không thì đến đây cũng không tiện, anh rể bình thường cũng phải đến nhà máy sửa chữa, cũng không thể luôn đưa đón mọi người được.
Trang Duệ biết chị mình vài tháng trước đã thi bằng lái, ngẫu nhiên cũng chạy xe của anh rể đi đây đó.
- Mua xe cũng phải mất cả trăm ngàn, hay là thôi đi, nhà xưởng của Quốc Đống dang cần khuếch trương nghiệp vụ, đợi sang năm rồi mua.
Trang Mẫn nghe vậy cũng có chút động tâm, nhưng sau khi suy xét lại giá tiền xe cộ, ngọn lửa trong lòng cũng chợt dập tắt.
- Làm gì phải đợi đến sang năm, đến chiều em sẽ đưa chị đi đón Niếp Niếp, sau đó sẽ cùng mẹ đi đến cửa hàng xem xe, nếu nhìn trúng sẽ mua, chị có một chiếc thì đưa mẹ đến chỗ em cũng thuận lợi hơn.
Trang Duệ nói rồi đứng lên tìm kiếm một lúc, sau đó tìm ra hơn bốn trăm ngàn do công ty bảo hiểm chi trả. Tiền mà công ty bảo hiểm trả cho hắn thật sự ít hơn giá cả của chiếc xe, bọn họ nói rằng còn phải tính chiết xuất, Trang Duệ lúc đó cũng lười so đo, cầm lấy số tiền kia.
- Mẹ, mẹ xem...
Trang Mẫn cũng không muốn nhận không số tiền kia, dù em mình có tiền, nhưng mình đã được gả ra khỏi nhà, cầm tiền cũng không thích hợp.
- Cầm lấy đi, nếu không có xe ra vào chỗ này thật sự không thuận tiện, đến chiều chúng ta đi xem xe...
Trang Mẫu là người rất sảng khoái, khi hai chị em Trang Mẫn còn nhỏ, bà chưa từng để hai chị em chịu nhiều uất ức, chưa từng nói sẽ giữ tiền của hai đứa lại để làm thứ gì đó, vì vậy mà chút tiền lương của bà đều tiêu hao sạch. Khoảng thời gian trước nghe nói Trang Duệ lời được một trăm triệu thì bà cũng chỉ gật gật đầu, căn bản không có biểu hiện quá ngạc nhiên.
Sau khi nghe được lời của Trang Mẫu thì Trang Mẫn nhận lấy tiền của Trang Duệ, nhưng bữa cơm hôm nay thật sự có chút vô vị, vì lúc này trong đầu chỉ nghĩ xem đến chiều nên mua xe gì.
Sau khi dùng cơm trưa xong, trước tiên Trang Duệ dùng linh khí giúp Tiểu Bạch Sư điều trị một chút, sau đó mới đi đến gara, chuẩn bị mở khối mao liêu có chứa phỉ thúy đế vương lục.
- Tiểu Duệ, đưa xe cho chị mượn, buổi chiều Quốc Đống phải về nhà máy sửa chữa.
Trang Duệ vừa mở cửa nhà để xe thì hai mẹ con Trang Mẫn đã đi đến.
- Xe này...Không phải là chiếc xe trước kia, chiếc xe trước đó được một người bạn mượn đi và sinh ra sự cố ở Thiểm Tây, vì vậy anh ấy bồi thường lại cho em một chiếc xe mới.
Trang Duệ thật sự không biết giải thích như thế nào, hắn mở miệng nói, nhưng ngay cả bản thân cũng khó thể nào tin tưởng, chưa nói đến người khác.
- Tiểu Duệ, lái xe ra khỏi nhà cần phải cẩn thận, dù là đụng vào người ta hay bị người ta đụng vào mình thì hai bên cũng đều phải chịu thương tổn.
May mà mẹ con Trang Mẫu cũng không phải những người thích đi sâu tìm tòi nguyên nhân, Trang Mẫu dùng giọng nhàn nhạt căn dặn Trang Duệ một câu, sau đó cũng không tiếp tục hỏi.
- Tiểu Duệ, thứ này chính là đổ thạch sao? Sao chị cảm thấy nó như khối đá ven đường như vậy? Vì sao có cái tên cổ quái như vậy?
Trang Mẫn thấy chiếc máy cắt đá có bộ dạng quỷ quái, lại thấy mao liêu được cố định khá tốt ở bên trên, sau đó lập tức bị hấp dẫn.
- Chị, đây là nguyên thạch phỉ thúy, đổ thạch chỉ là nói về một hành động mà thôi, à, chính là hành động mở khối nguyên thạch kia ra thì gọi là đổ thạch. Bên trong những khối nguyên thạch như vậy rất có thể sẽ cho ra phỉ thúy, nếu có phỉ thúy thì gọi là đánh cuộc thắng, nếu không thì thua hay sụp đổ.
Trang Duệ thật sự dở khóc dở cười với câu hỏi của chị mình, hắn chỉ có thể phổ cập cho chị mình chút tri thức về đổ thạch.
Trang Mẫn biết rõ từ sáng đến trưa ba người Trang Duệ ở chỗ này cắt đá, vì vậy nhìn những mảnh đá vụn rồi hỏi:
- À, vậy vừa rồi là đánh cuộc thắng hay thua?
- Hì hì, em thắng, nhưng sư phụ thì thua...
Tứ Nhi móc khối phỉ thúy từ trong bóp ra đưa cho Trang Mẫn xem xét.
- Ôi, thứ này thật sự lấy từ trong những khối đá kia ra sao? Quốc Đống à, anh đúng là vô dụng, còn không bằng Tứ Nhi...
Khối phỉ thúy kia còn chưa được đánh bóng, trên mặt vẫn còn dính chút đá kết tinh, dễ dàng nhìn thấy được.
Trang Mẫn nói làm cho khóe miệng Trang Duệ vểnh lên có chút mất tự nhiên, Tứ Nhi lại khẽ rụt người, sợ bị sư phụ bắt chẹt.
Thật ra tính cách của Trang Mẫn là như vậy, nói chuyện nhanh mồm nhanh miệng, căn bản không đưa qua đầu.
Nhưng lời nói của Trang Mẫn có hơi mạnh mẽ, vì vậy dễ dàng làm cho người ta suy nghĩ đi xa một chút, Trang Duệ lén đưa mắt nhìn về phía anh rể của mình, quả nhiên vẻ mặt của anh có chút tái nhợt. Trang Duệ đang suy xét, vì giữ lại sự tôn nghiêm của anh rể, khối mao liêu của mình có nên nhường lại cho anh không?
Không đợi Trang Duệ kịp nghĩ cho kỹ, Triệu Quốc Đống đã nói:
- Tiểu Duệ, khối mao liêu cuối cùng này hãy để cho tôi mở ra, tôi cũng không tin...
Lúc này người thành thật cũng thật sự không chịu được, Trang Duệ thấy Triệu Quốc Đống cầm lấy đá mài thì vội vàng nói:
- Anh rể, khối mao liêu này chính là bỏ ra ba chục ngàn để mua về, bên trong nhất định có phỉ thúy, anh cẩn thận một chút, chỉ cần cắt thật khẽ ở mép bên cạnh, ngàn vạn lần đừng cắt trực tiếp, chỉ cần có thể xuất hiện sắc anh thì anh nên thu tay ngay, như vậy sẽ không làm bị thương phỉ thúy bên trong.
Trang Duệ cố ý nói rõ ràng như vậy để cho Triệu Quốc Đống thật sự cẩn thận hơn khi mở nguyên thạch.
Quả nhiên Triệu Quốc Đống nghe được lời của Trang Duệ thì có chút do dự, nhưng xem ra lần này bị Trang Mẫn kích thích quá sâu, hắn thở một hơi dài, quyết định cắt khối nguyên thạch bên dưới ra phỉ thúy mới được. Đàn ông vô dụng chẳng khác nào là vô năng, nói như vậy dù có nhịn được cũng không thể nhẫn.
Trang Mẫn biết rõ mình đã nói sai, vì vậy nàng thè lưỡi mà không dám tiếp tục lên tiếng.
Mở nguyên thạch thật ra rất đơn giản, đặc biệt là những khối nguyên thạch nhỏ, chỉ cần anh không phải cận thị năm sáu trăm độ và không mang kính thì trên cơ bản khi xuất hiện sắc xanh đều có thể kịp thời dừng tay, tất nhiên những mù màu thì chịu.
Triệu Quốc Đống trước đó đã mở hai khối mao liêu, bây giờ cũng coi như quen việc dễ làm, khi máy cắt đá và mao liêu ma xát với nhau phát ra những âm thanh xoẹt xoẹt thì lớp bên ngoài của mao liêu chợt lộ ra sắc xanh, hơn nữa còn thẩm thấu sâu vào bên trong.
- Anh rể, có khả năng ra phỉ thúy, chậm lại một chút.
Triệu Quốc Đống tất nhiên cũng không hiểu sắc xanh và những lớp bụi đá màu xanh kia có ý nghĩa là gì, nhưng trong mắt một người "bán chuyên nghiệp" như Trang Duệ thì đó là biểu hiện của việc đánh cuộc thắng, nếu như đây đang ở hội trường đổ thạch Bình Châu, bán qua tay vài chục ngàn không phải là vấn đề, tất nhiên đây là lúc còn chưa biết phẩm chất và giá cả của phỉ thúy bên trong.
Sức quyến rũ của đổ thạch cũng nằm ở phương diện này, vì chưa đến lúc cuối cùng thì sẽ chẳng ai biết có chuyện gì xảy ra, trong sự kiện này thì kinh nghiệm có thể bị phá vỡ, quyền uy có thể bị khiêu chiến, không có bất kỳ người nào có thể chắc chắn khẳng định một trăm phần trăm về biểu hiện của một khối mao liêu, dù đó là mao liêu bán đổ đi chăng nửa.
Triệu Quốc Đống bị lời nói của Trang Duệ làm cho căng thẳng, ra tay càng thêm thận trọng, khi một vòng đá có sắc xanh hiện ra trước mặt thì hắn dùng sức đưa tay lên, bánh răng xẹt qua trán, vài sợi tóc bị cắt đứt rơi xuống bên dưới.
- Có phỉ thúy, annh cũng mở ra được phỉ thúy, ha ha, Tiểu Duệ, cậu đến xem, có phải là phỉ thúy không?
Triệu Quốc Đống cũng không quan tâm đến hành động nguy hiểm của mình lúc vừa rồi, hắn lúc này chợt vui sướng hô lên như một đứa trẻ, tay vẫn còn cầm máy cắt, tay còn lại kéo Trang Duệ đến.
- Anh rể, cẩn thận một chút, vừa rồi thiếu chút nữa anh đã bị thương.
Trang Duệ nhận lấy máy cắt trong tay Triệu Quốc Đống, sau đó cắt nguồn điện, lại dùng ống nước rửa mặt cắt, cuối cùng mới đưa mắt quan sát.
Trang Duệ nhìn thấy một khối màu xanh như hạt đậu nành mà không khỏi bội phục ánh mắt của anh rể mình, sợ rằng chính mình mà mở khối mao liêu này, nếu cắt sát mặt cũng chỉ có thể được như vậy mà thôi.
- Anh rể, rất tốt, bên dưới có phỉ thúy, lúc này đến lượt em xử lý cho.
Trang Duệ giơ ngón tay cái với Triệu Quốc Đống, mà Triệu Quốc Đống thì lại đứng đó cười ngây ngô, biểu hiện là khá tốt, sau đó hắn nói với Trang Mẫn:
- Thấy không, chồng của em cũng có thể mở nguyên thạch ra phỉ thúy.
- Ngốc quá, để xem có bị thương không nào.
Trang Mẫn vừa rồi cũng thật sự hoảng sợ vì hành động của Triệu Quốc Đống, vì vậy nàng vội vàng tiến lên xem xét, may mà không sao, chỉ mất vài cộng tóc mà thôi.
Động tác của Trang Duệ còn nhanh nhẹn hơn nhiều, hắn lại cố định mao liêu lên bàn cắt, tiếp tục cắt đi những phần đá thừa, sau đó dùng đá mài để mài, một lúc sau viên phỉ thúy to như quả trứng gà dần dần xuất hiện trước mắt mọi người.
- Đẹp quá, trời ạ, đây là phỉ thúy gì? Vì sao chưa từng thấy có loại như vậy?
Trang Mẫn nhìn khối phỉ thúy được Trang Duệ cầm trong lòng bàn tay mà không kìm lòng được phải hô lên ngạc nhiên, không chỉ có nàng mà ngay cả Triệu Quốc Đống và Tứ Nhi, còn có Trang Mẫu trước nay không quan tâm đến những vật ngoại thân cũng tập trung ánh mắt lên lòng bàn tay của Trang Duệ.
Tuy Trang Duệ sợ làm bị thương đến phỉ thúy bên trong nên vẫn còn để lại bên ngoài phỉ thúy một lớp đá kết tinh, nhưng như vậy cũng không đủ để che giấu thần thái của phỉ thúy đế vương lục. Dưới ánh sáng mặt trời thì phỉ thúy bùng ra một luồng sáng sâu sắc không chút tì vết, sâu lắng, làm cho người ta sinh ra mê say.
Trang Mẫu là người tỉnh táo lại đầu tiên, bà mở miệng hỏi:
- Tiểu Duệ, đây là phỉ thúy đế vương lục sao?
Dù Trang Duệ cảm thấy kỳ quái vì trước nay mẹ mình chưa bao giờ đeo trang sức nhưng lại biết tên của khối phỉ thúy kia, nhưng hắn vẫn trả lời:
- Đúng vậy, là phỉ thúy đế vương lục cấp thủy tinh, một khối phỉ thúy lớn như vậy phải có giá trên chục triệu.
Phỉ Thúy đế vương lục thủy tinh sở dĩ quý giá cũng không vì màu sắc quá đẹp, độ trong quá tốt, căn bản là vì có quá ít.
Phỉ Thúy thủy tinh tuy có rất ít nhưng vẫn có thể thường xuyên được thấy, mà những phỉ thúy xanh lục cũng như vậy, những phỉ thúy có màu xanh lục cực đẹp được xưng là phỉ thúy đế vương lục, nhưng khi cả hai kết hợp lại với nhau thì thật sự là hiếm thấy. Có lẽ cả hội chợ đổ thạch Bình Châu rộng lớn như vậy, nhiều mao liêu như thế nhưng cũng chỉ có một khối mao liêu đen đúa có chưa một viên phỉ thúy đế vương lục to như quả trứng gà thế này mà thôi, nếu dùng câu nói vật quý để miêu tả thì thật sự thích hợp.
- Mười triệu? Thứ này...Nó mắc vậy sao?
Bên cạnh vang lên âm thanh lắp bắp của Tứ Nhi, lúc này miệng hắn rộng đến mức có thể nuốt cả khối phỉ thúy kia. Tuy khối phỉ thúy trong lòng bàn tay của Trang Duệ là rất đẹp nhưng dù sao Tứ Nhi cũng khó thể nào liên hệ nó với con số mười triệu.
Sau khi bận rộn hơn nửa giờ, khối mao liêu hầu như biến thành bột đá nhưng cũng không xuất hiện phỉ thúy như Triệu Quốc Đống chờ mong, vì vậy mà hắn không khỏi tỏ ra khổ sở và hỏi Trang Duệ.
Trang Duệ bị anh rể của mình chọc cười, hắn nói:
- Anh rể, nếu mỗi khối mao liêu đều có phỉ thúy bên trong thì sao có thể gọi là đổ thạch? À, bên kia còn hai khối mao liêu, anh cắt ra luôn đi.
Triệu Quốc Đống có chút không phục, đồ đệ của mình mở ra phỉ thúy, chính mình là sư phụ chẳng lẽ không bằng? Vì vadyaj mà cũng không chịu nhún nhường, hắn tiến lên mở cả hai khối mao liêu còn lại. Nhưng sau đó hắn chợt phát hiện mình cũng không quá may mắn, ngoài có thêm đá vụn thì trên mặt đất căn bản không còn thứ gì khác.
- Tiểu Duệ, khối mao liêu trong tay cậu có cắt ra không vậy...
Tuy bận rộn một lúc lâu mà không được gì nhưng Triệu Quốc Đống vẫn rất nghiện, ánh mắt lại nhìn về khối mao liêu trong tay Trang Duệ.
- Anh rể, anh cũng phải cho tôi cơ hội chứ? Khối mao liêu này chính tôi sẽ mở ra.
Trang Duệ làm ra vẻ đáng thương, hắn cũng không dám cho Triệu Quốc Đống mở khối mao liêu này, vì bên trong là phỉ thúy đế vương lục cấp thủy tinh, nếu để cho nó bị ảnh hưởng thì sợ rằng sẽ mất vài triệu như chơi.
- Tôi muốn mở ra một khối phỉ thúy để làm đồ trang sức cho chị cậu.
Triệu Quốc Đống thật sự không hài lòng với những gì mình vừa mở ra, vì vậy dùng chân đá những mảnh đá vụn bên dưới.
Trang Duệ thấy vậy thì thật sự động tâm, chính mình trước nay đều nghĩ phải làm thế nào để lợi ích hóa những khối phỉ thúy một cách lớn nhất, nhưng từ khi bắt đầu đổ thạch đến nay thì đã lời cả trăm triệu, cũng cho ra không ít cực phẩm phỉ thúy, sao không nghĩ để lại một vài thứ để làm đồ trang sức cho người trong nhà?
Trang Duệ nghĩ đến đây thì hạ quyết tâm, khối phỉ thúy đế vương lục này được mở ra sẽ không bán, sẽ dùng để chế tạo trang sức cho mẹ và chị của mình. Trang Duệ biết rõ trang sức như vậy sẽ không rẻ, nhưng hắn bây giờ cũng không thiếu tiền, chỉ cần người trong nhà thích thì không có gì quan trọng hơn.
- Để xem vận may của cậu thế nào, tiểu tử Đại Xuyên kia đã nói với tôi vài lần, cậu hầu như có đôi tay vàng, ra tay sẽ trúng.
Khi thấy Trang Duệ cầm khối mao liêu đi về phía máy cắt đá, Triệu Quốc Đống cũng có biểu hiện chờ mong.
- Ôi, đã tới giờ dùng cơm, cũng không biết nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi à?
Trang Duệ đang chuẩn bị cắt mao liêu thì âm thanh của Trang Mẫn chợt vang lên, Trang Duệ nhìn đồng hồ, vừa rồi cắt vài khối mao liêu, không ngờ lúc này đã gần mười hai giờ trưa.
- Đi thôi, anh rể, cơm nước xong chúng ta lại mở nguyên thạch.
Trang Duệ thu dọn gara, dùng điều khiển từ xa đóng cửa xuống, sau đó mới cùng mọi người đi ra.
Trước tiên cho Tiểu Bạch Sư ăn cháo thịt, sau đó Trang Duệ ngồi xuống bàn cơm, bữa trưa rất phong phú, sáng sớm Trang Mẫn đã đặc biệt ra ngoài mua thức ăn, còn nấu món canh cua đỏ rực rất hấp dẫn.
- Anh Trang, căn biệt thự này thật sự rất khí phái...
Tứ Nhi lần đầu tiên tiến vào trong biệt thự đã bị trấn trụ.
- Tiểu tự cậu ăn cơm cho no vào, chờ đến khi cậu kết hôn thì xuống nông thôn mua một mảnh đất, tự mình xây một căn biệt thự, như vậy không phải còn khí phái hơn sao?
Triệu Quốc Đống cười gắp thức ăn cho đệ tử, bọn họ đã ở cùng nhau bốn năm năm, quan hệ tốt như anh em trong nhà.
- Nơi này rất tốt nhưng mua thức ăn không tiện, cần phải lái xe đi nửa giờ.
Buổi sáng Trang Mẫn đưa Tiểu Niếp Niếp đi nhà trẻ và tiện đường mua thức ăn, Vân Long sơn trang này cái gì đối với nàng cũng rất tốt nhưng chuyện mua thức ăn tương dầu mắm muối đều phải chạy rất xa.
Trang Duệ nghe nói như vậy thì trong lòng chợt xúc động, hắn nói với Trang Mẫn:
- Chị, chị đi mua xe đi, nếu không thì đến đây cũng không tiện, anh rể bình thường cũng phải đến nhà máy sửa chữa, cũng không thể luôn đưa đón mọi người được.
Trang Duệ biết chị mình vài tháng trước đã thi bằng lái, ngẫu nhiên cũng chạy xe của anh rể đi đây đó.
- Mua xe cũng phải mất cả trăm ngàn, hay là thôi đi, nhà xưởng của Quốc Đống dang cần khuếch trương nghiệp vụ, đợi sang năm rồi mua.
Trang Mẫn nghe vậy cũng có chút động tâm, nhưng sau khi suy xét lại giá tiền xe cộ, ngọn lửa trong lòng cũng chợt dập tắt.
- Làm gì phải đợi đến sang năm, đến chiều em sẽ đưa chị đi đón Niếp Niếp, sau đó sẽ cùng mẹ đi đến cửa hàng xem xe, nếu nhìn trúng sẽ mua, chị có một chiếc thì đưa mẹ đến chỗ em cũng thuận lợi hơn.
Trang Duệ nói rồi đứng lên tìm kiếm một lúc, sau đó tìm ra hơn bốn trăm ngàn do công ty bảo hiểm chi trả. Tiền mà công ty bảo hiểm trả cho hắn thật sự ít hơn giá cả của chiếc xe, bọn họ nói rằng còn phải tính chiết xuất, Trang Duệ lúc đó cũng lười so đo, cầm lấy số tiền kia.
- Mẹ, mẹ xem...
Trang Mẫn cũng không muốn nhận không số tiền kia, dù em mình có tiền, nhưng mình đã được gả ra khỏi nhà, cầm tiền cũng không thích hợp.
- Cầm lấy đi, nếu không có xe ra vào chỗ này thật sự không thuận tiện, đến chiều chúng ta đi xem xe...
Trang Mẫu là người rất sảng khoái, khi hai chị em Trang Mẫn còn nhỏ, bà chưa từng để hai chị em chịu nhiều uất ức, chưa từng nói sẽ giữ tiền của hai đứa lại để làm thứ gì đó, vì vậy mà chút tiền lương của bà đều tiêu hao sạch. Khoảng thời gian trước nghe nói Trang Duệ lời được một trăm triệu thì bà cũng chỉ gật gật đầu, căn bản không có biểu hiện quá ngạc nhiên.
Sau khi nghe được lời của Trang Mẫu thì Trang Mẫn nhận lấy tiền của Trang Duệ, nhưng bữa cơm hôm nay thật sự có chút vô vị, vì lúc này trong đầu chỉ nghĩ xem đến chiều nên mua xe gì.
Sau khi dùng cơm trưa xong, trước tiên Trang Duệ dùng linh khí giúp Tiểu Bạch Sư điều trị một chút, sau đó mới đi đến gara, chuẩn bị mở khối mao liêu có chứa phỉ thúy đế vương lục.
- Tiểu Duệ, đưa xe cho chị mượn, buổi chiều Quốc Đống phải về nhà máy sửa chữa.
Trang Duệ vừa mở cửa nhà để xe thì hai mẹ con Trang Mẫn đã đi đến.
- Xe này...Không phải là chiếc xe trước kia, chiếc xe trước đó được một người bạn mượn đi và sinh ra sự cố ở Thiểm Tây, vì vậy anh ấy bồi thường lại cho em một chiếc xe mới.
Trang Duệ thật sự không biết giải thích như thế nào, hắn mở miệng nói, nhưng ngay cả bản thân cũng khó thể nào tin tưởng, chưa nói đến người khác.
- Tiểu Duệ, lái xe ra khỏi nhà cần phải cẩn thận, dù là đụng vào người ta hay bị người ta đụng vào mình thì hai bên cũng đều phải chịu thương tổn.
May mà mẹ con Trang Mẫu cũng không phải những người thích đi sâu tìm tòi nguyên nhân, Trang Mẫu dùng giọng nhàn nhạt căn dặn Trang Duệ một câu, sau đó cũng không tiếp tục hỏi.
- Tiểu Duệ, thứ này chính là đổ thạch sao? Sao chị cảm thấy nó như khối đá ven đường như vậy? Vì sao có cái tên cổ quái như vậy?
Trang Mẫn thấy chiếc máy cắt đá có bộ dạng quỷ quái, lại thấy mao liêu được cố định khá tốt ở bên trên, sau đó lập tức bị hấp dẫn.
- Chị, đây là nguyên thạch phỉ thúy, đổ thạch chỉ là nói về một hành động mà thôi, à, chính là hành động mở khối nguyên thạch kia ra thì gọi là đổ thạch. Bên trong những khối nguyên thạch như vậy rất có thể sẽ cho ra phỉ thúy, nếu có phỉ thúy thì gọi là đánh cuộc thắng, nếu không thì thua hay sụp đổ.
Trang Duệ thật sự dở khóc dở cười với câu hỏi của chị mình, hắn chỉ có thể phổ cập cho chị mình chút tri thức về đổ thạch.
Trang Mẫn biết rõ từ sáng đến trưa ba người Trang Duệ ở chỗ này cắt đá, vì vậy nhìn những mảnh đá vụn rồi hỏi:
- À, vậy vừa rồi là đánh cuộc thắng hay thua?
- Hì hì, em thắng, nhưng sư phụ thì thua...
Tứ Nhi móc khối phỉ thúy từ trong bóp ra đưa cho Trang Mẫn xem xét.
- Ôi, thứ này thật sự lấy từ trong những khối đá kia ra sao? Quốc Đống à, anh đúng là vô dụng, còn không bằng Tứ Nhi...
Khối phỉ thúy kia còn chưa được đánh bóng, trên mặt vẫn còn dính chút đá kết tinh, dễ dàng nhìn thấy được.
Trang Mẫn nói làm cho khóe miệng Trang Duệ vểnh lên có chút mất tự nhiên, Tứ Nhi lại khẽ rụt người, sợ bị sư phụ bắt chẹt.
Thật ra tính cách của Trang Mẫn là như vậy, nói chuyện nhanh mồm nhanh miệng, căn bản không đưa qua đầu.
Nhưng lời nói của Trang Mẫn có hơi mạnh mẽ, vì vậy dễ dàng làm cho người ta suy nghĩ đi xa một chút, Trang Duệ lén đưa mắt nhìn về phía anh rể của mình, quả nhiên vẻ mặt của anh có chút tái nhợt. Trang Duệ đang suy xét, vì giữ lại sự tôn nghiêm của anh rể, khối mao liêu của mình có nên nhường lại cho anh không?
Không đợi Trang Duệ kịp nghĩ cho kỹ, Triệu Quốc Đống đã nói:
- Tiểu Duệ, khối mao liêu cuối cùng này hãy để cho tôi mở ra, tôi cũng không tin...
Lúc này người thành thật cũng thật sự không chịu được, Trang Duệ thấy Triệu Quốc Đống cầm lấy đá mài thì vội vàng nói:
- Anh rể, khối mao liêu này chính là bỏ ra ba chục ngàn để mua về, bên trong nhất định có phỉ thúy, anh cẩn thận một chút, chỉ cần cắt thật khẽ ở mép bên cạnh, ngàn vạn lần đừng cắt trực tiếp, chỉ cần có thể xuất hiện sắc anh thì anh nên thu tay ngay, như vậy sẽ không làm bị thương phỉ thúy bên trong.
Trang Duệ cố ý nói rõ ràng như vậy để cho Triệu Quốc Đống thật sự cẩn thận hơn khi mở nguyên thạch.
Quả nhiên Triệu Quốc Đống nghe được lời của Trang Duệ thì có chút do dự, nhưng xem ra lần này bị Trang Mẫn kích thích quá sâu, hắn thở một hơi dài, quyết định cắt khối nguyên thạch bên dưới ra phỉ thúy mới được. Đàn ông vô dụng chẳng khác nào là vô năng, nói như vậy dù có nhịn được cũng không thể nhẫn.
Trang Mẫn biết rõ mình đã nói sai, vì vậy nàng thè lưỡi mà không dám tiếp tục lên tiếng.
Mở nguyên thạch thật ra rất đơn giản, đặc biệt là những khối nguyên thạch nhỏ, chỉ cần anh không phải cận thị năm sáu trăm độ và không mang kính thì trên cơ bản khi xuất hiện sắc xanh đều có thể kịp thời dừng tay, tất nhiên những mù màu thì chịu.
Triệu Quốc Đống trước đó đã mở hai khối mao liêu, bây giờ cũng coi như quen việc dễ làm, khi máy cắt đá và mao liêu ma xát với nhau phát ra những âm thanh xoẹt xoẹt thì lớp bên ngoài của mao liêu chợt lộ ra sắc xanh, hơn nữa còn thẩm thấu sâu vào bên trong.
- Anh rể, có khả năng ra phỉ thúy, chậm lại một chút.
Triệu Quốc Đống tất nhiên cũng không hiểu sắc xanh và những lớp bụi đá màu xanh kia có ý nghĩa là gì, nhưng trong mắt một người "bán chuyên nghiệp" như Trang Duệ thì đó là biểu hiện của việc đánh cuộc thắng, nếu như đây đang ở hội trường đổ thạch Bình Châu, bán qua tay vài chục ngàn không phải là vấn đề, tất nhiên đây là lúc còn chưa biết phẩm chất và giá cả của phỉ thúy bên trong.
Sức quyến rũ của đổ thạch cũng nằm ở phương diện này, vì chưa đến lúc cuối cùng thì sẽ chẳng ai biết có chuyện gì xảy ra, trong sự kiện này thì kinh nghiệm có thể bị phá vỡ, quyền uy có thể bị khiêu chiến, không có bất kỳ người nào có thể chắc chắn khẳng định một trăm phần trăm về biểu hiện của một khối mao liêu, dù đó là mao liêu bán đổ đi chăng nửa.
Triệu Quốc Đống bị lời nói của Trang Duệ làm cho căng thẳng, ra tay càng thêm thận trọng, khi một vòng đá có sắc xanh hiện ra trước mặt thì hắn dùng sức đưa tay lên, bánh răng xẹt qua trán, vài sợi tóc bị cắt đứt rơi xuống bên dưới.
- Có phỉ thúy, annh cũng mở ra được phỉ thúy, ha ha, Tiểu Duệ, cậu đến xem, có phải là phỉ thúy không?
Triệu Quốc Đống cũng không quan tâm đến hành động nguy hiểm của mình lúc vừa rồi, hắn lúc này chợt vui sướng hô lên như một đứa trẻ, tay vẫn còn cầm máy cắt, tay còn lại kéo Trang Duệ đến.
- Anh rể, cẩn thận một chút, vừa rồi thiếu chút nữa anh đã bị thương.
Trang Duệ nhận lấy máy cắt trong tay Triệu Quốc Đống, sau đó cắt nguồn điện, lại dùng ống nước rửa mặt cắt, cuối cùng mới đưa mắt quan sát.
Trang Duệ nhìn thấy một khối màu xanh như hạt đậu nành mà không khỏi bội phục ánh mắt của anh rể mình, sợ rằng chính mình mà mở khối mao liêu này, nếu cắt sát mặt cũng chỉ có thể được như vậy mà thôi.
- Anh rể, rất tốt, bên dưới có phỉ thúy, lúc này đến lượt em xử lý cho.
Trang Duệ giơ ngón tay cái với Triệu Quốc Đống, mà Triệu Quốc Đống thì lại đứng đó cười ngây ngô, biểu hiện là khá tốt, sau đó hắn nói với Trang Mẫn:
- Thấy không, chồng của em cũng có thể mở nguyên thạch ra phỉ thúy.
- Ngốc quá, để xem có bị thương không nào.
Trang Mẫn vừa rồi cũng thật sự hoảng sợ vì hành động của Triệu Quốc Đống, vì vậy nàng vội vàng tiến lên xem xét, may mà không sao, chỉ mất vài cộng tóc mà thôi.
Động tác của Trang Duệ còn nhanh nhẹn hơn nhiều, hắn lại cố định mao liêu lên bàn cắt, tiếp tục cắt đi những phần đá thừa, sau đó dùng đá mài để mài, một lúc sau viên phỉ thúy to như quả trứng gà dần dần xuất hiện trước mắt mọi người.
- Đẹp quá, trời ạ, đây là phỉ thúy gì? Vì sao chưa từng thấy có loại như vậy?
Trang Mẫn nhìn khối phỉ thúy được Trang Duệ cầm trong lòng bàn tay mà không kìm lòng được phải hô lên ngạc nhiên, không chỉ có nàng mà ngay cả Triệu Quốc Đống và Tứ Nhi, còn có Trang Mẫu trước nay không quan tâm đến những vật ngoại thân cũng tập trung ánh mắt lên lòng bàn tay của Trang Duệ.
Tuy Trang Duệ sợ làm bị thương đến phỉ thúy bên trong nên vẫn còn để lại bên ngoài phỉ thúy một lớp đá kết tinh, nhưng như vậy cũng không đủ để che giấu thần thái của phỉ thúy đế vương lục. Dưới ánh sáng mặt trời thì phỉ thúy bùng ra một luồng sáng sâu sắc không chút tì vết, sâu lắng, làm cho người ta sinh ra mê say.
Trang Mẫu là người tỉnh táo lại đầu tiên, bà mở miệng hỏi:
- Tiểu Duệ, đây là phỉ thúy đế vương lục sao?
Dù Trang Duệ cảm thấy kỳ quái vì trước nay mẹ mình chưa bao giờ đeo trang sức nhưng lại biết tên của khối phỉ thúy kia, nhưng hắn vẫn trả lời:
- Đúng vậy, là phỉ thúy đế vương lục cấp thủy tinh, một khối phỉ thúy lớn như vậy phải có giá trên chục triệu.
Phỉ Thúy đế vương lục thủy tinh sở dĩ quý giá cũng không vì màu sắc quá đẹp, độ trong quá tốt, căn bản là vì có quá ít.
Phỉ Thúy thủy tinh tuy có rất ít nhưng vẫn có thể thường xuyên được thấy, mà những phỉ thúy xanh lục cũng như vậy, những phỉ thúy có màu xanh lục cực đẹp được xưng là phỉ thúy đế vương lục, nhưng khi cả hai kết hợp lại với nhau thì thật sự là hiếm thấy. Có lẽ cả hội chợ đổ thạch Bình Châu rộng lớn như vậy, nhiều mao liêu như thế nhưng cũng chỉ có một khối mao liêu đen đúa có chưa một viên phỉ thúy đế vương lục to như quả trứng gà thế này mà thôi, nếu dùng câu nói vật quý để miêu tả thì thật sự thích hợp.
- Mười triệu? Thứ này...Nó mắc vậy sao?
Bên cạnh vang lên âm thanh lắp bắp của Tứ Nhi, lúc này miệng hắn rộng đến mức có thể nuốt cả khối phỉ thúy kia. Tuy khối phỉ thúy trong lòng bàn tay của Trang Duệ là rất đẹp nhưng dù sao Tứ Nhi cũng khó thể nào liên hệ nó với con số mười triệu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.