Chương 714: Tặc Vương. (2)
Đả Nhãn
26/08/2013
Nhưng chỉ trong ba giây đồng hồ này, Dư Chấn Bình phát hiện, khóa kéo trong đồng phục của mình, bị người ta dùng dao lam cắt một cái lỗ, mà cái túi tiền hắn để trong người lúc này, đã không cánh mà bay.
- Mẹ khiếp, đúng là già mà còn hại nước hại dân.
Dư Chấn Bình cũng là người giang hồ, đầu óc vận chuyển một chút, lập tức có phản ứng.
Lúc nãy hắn nhìn thấy rõ lão nhân kia bị cụt tay, đầu óc nhớ đến cái gì đó, phàm là người bị cụp tay cụt chân gọn gàng như vậy, chỉ có hai trường hợp, một trường hợp là tai nạn lao động, mà một trường hợp khác, chính là do người làm ra.
Mà người cụt tay rơi vào trường hợp sau,nói theo một cách nào đó,cũng được tính là "Tai nạn lao động", bởi vì bọn họ đang ở trong trạng thái "Công tác", bị người ta chém đứt tay chân, mà loại người này, chính là ăn trộm.
Mà lão nhân đáng hận lúc nãy, không cần hỏi, nhất định là trộm, hiện tại ăn trộm đều là tập thể gây án, không giống như trước kia, vào vài chục năm trước, ăn trộm đều là độc hành đạo, thời điểm gây án bị bắt, sau đó không sợ hãi,không có ý định bỏ nghề, cho nên bị người ta đánh, lại chặt cụt tay của ăn trộm.
Mà thời điểm đó, xã hội và pháp luật chưa kiện toàn,cho nên rất nhiều người bắt được ăn trộm, liền vận dụng tư hình,mà hiện giờ rất nhiều cao thủ bàn tay vàng, đều là đại đạo tặc (ăn trộm), trên người hoặc nhiều hoặc ít thiếu một thứ gì đó, đều là chiến tích của năm đó lưu lại.
Mà lão nhân Dư Chấn Bình đỡ lấy lúc này, không cần hỏi, đứt tay nhất định là do thất bại bị người ta chặt đứt, mà tiền của mình, thì không cần phải hỏi, nhất định là bị lão nhân hại nước hại dân kia trộm đi.
Có thể trong một cú va chạm, thời gian ngắn ngủi mấy giây đồng hồ, vô thanh vô tức cắt quần áo của mình, lợi dụng thời gian mình ngây người trộm tiền, mà đến lúc này bản thân mình mới phát giác, kỹ nghệ của lão nhân này, nếu gọi là Tặc Vương, tuyệt đối không đủ.
Nhưng hiện giờ Dư Chấn Bình không có thời gian nghiên cứu chuyện này, cho dù lão nhân kia có phải Tặc Vương hay không, thì hắn cũng bị trộm mười vạn mất rồi, chẳng khác gì muốn lấy nửa cái mạng của hắn.
Dư Chấn Bình thò tay vào túi quần, cầm ra một cây súng, lẫn vào trong dòng người ra vào Phan gia viên, tượng đất còn có ba phần nóng giận, huống chi Dư lão bát năm đó trong giới trộm mộ, là người quát tháo người khác.
Trong lòng Dư Chấn Bình thầm thề, nếu nhìn thấy lão nhân kia, nhất định sẽ phế bỏ cánh tay còn lại của hắn.
- Ta muốn ngươi tức điên lên a!
- Vệ tổng, chuyện này xin làm phiền ngài, ngài thấy tôi có thể giúp gì được cho ngài, xin cứ lên tiếng.
Trang Duệ đứng trên lầu hai trong công ty bất động sản của mình, nhìn những người lắp đặt thiết bị, trong lòng có chút kích động, trải qua một thời gian không lâu nữa, nơi này chính là bảo tàng tư nhân của hắn.
Giữa trưa xử lý tốt chuyện của hai món Thanh Đồng Tước kia, Trang Duệ liền ra ô tô, đi vào công ty bất động sản, lúc hắn ở Paris đã giao chuyện này cho Vệ Minh, hiện giờ hắn lần đầu đến xem.
Vừa rồi Vệ Minh giới thiệu với hắn, những người ở đây, phần lớn đều là người bảo vệ của Security Companies, đang lắp đặt các thiết bị bảo vệ.
Đối với một nhà nhà bảo tàng mà nói, bảo vệ cổ vật là chuyện trọng yếu nhất, bởi vì trong nước đã từng xuất hiện chuyện bảo tàng tư nhân bị trộm, cho nên Trang Duệ mới đặc biệt dặn dò Vệ Minh là phải làm tốt công tác bảo vệ bảo tàng.
Hắn đi lên lầu hai nhìn một lát, Trang Duệ nhìn thấy, trong những vách tường hẻo lánh, đều có lắp cameras, những cameras này đều tập hợp quan sát trong phòng điều khiển, có chuyên gia giám và điều khiển.
Mà ở đây là không gian rộng gần hai vạn mét vuông, còn được bố trí mấy trăm tia hồng ngoại cảm ứng và máy báo động, không dám nói là con ruồi bay không lọt, trên cơ bản là không có bất cứ góc chết nào.
Phải biết rằng, chỉ hạng mục an toàn này, đã tiêu tốn của hắn gần ba trăm vạn nhân dân tệ, nhưng Âu Dương Quân đã cầm 10% cổ phần tử Trang Duệ, lương tâm phát tác, những chi phí lắp đặt đều do công ty chi trả.
- Trang tiên sinh, ngài quá khách khí, chỉ công việc này có tính là gì, tôi chỉ cần ngài đưa cho tôi ảnh nhỏ của các món đồ cổ, tôi sẽ tìm người chế tác quầy chuyên dụng cho chúng.
Hắn là nhị lão bản của công ty bất động sản, Vệ Minh chỉ là tổng giám đốc, nên rất khách khí, tuy ở công ty Trang Duệ chỉ có chức danh trợ lý tổng giám đốc, Vệ Minh vẫn gọi hắn là tiên sinh, bởi vì hắn không dám làm Trang Duệ phật lòng.
Sau khi nhận được điện thoại của Trang Duệ, Vệ Minh phấn phối đội thi công, phối hợp với công ty bảo vệ Security Companies, cải tạo nơi tiêu thụ các căn phòng này, mà may mắn, chuyện này không ảnh hưởng gì lớn tới việc tiêu thụ các căn phòng.
Vệ Minh rất để bụng những chuyện mà Trang Duệ giao cho hắn, vì thế hắn còn mời công ty có kinh nghiệm trong việc lắp đặt các thiết bị bảo vệ và giám sát, như việc chế tác quầy trưng bày các cổ vậy, hắn cũng tự mình nhắc nhở.
Trang Duệ nghe lời này của Vệ Minh, biết rõ đối phương bỏ ra rất nhiều tâm tư cho nhà bảo tàng của mình, vội vàng nói:
- Cảm ơn Vệ tổng, tôi sẽ cho người mang ảnh chụp tới cho ngài xem.
Một món cổ vật trân quý, muốn trưng bày chúng cho tốt, đều phải căn cứ vào kích thước lớn nhỏ và thiết kế xếp đặt, hơn nữa còn trang bị thêm đèn, lúc đó mới có thể làm cho cổ vật trở nên bất phàm.
Mà thời gian hoàn thành việc lắp đặt hệ thống bảo vệ, cộng thêm thời gian làm các tủ trưng bày, có lẽ cần tốn thời gian thêm một chút, bởi vì bản thân những cái tủ này cũng cần được bảo vệ, mà thủy tinh của tủ cũng là loại đặc chế.
Gật gật đầu, những chuyện này cũng là do hắn bảo cấp dưới làm thay, hắn cũng không phí bao nhiêu tinh lực vào đó, lập tức gật đầu nói ra:
- Tốt rồi, Trang tiên sinh yên tâm, tôi nhất định sẽ nhờ các công ty chuyên nghiệp chế tác chúng.
- Tôi cần phải giới thiệu cho ngài một vài lối ra vào của bào tàng, nơi này vốn là cửa lớn của công ty, mà bên trong là cư xá, nhưng cũng cần phải cải tạo thật khoa học, mở rộng cửa với bên ngoài, tôi muốn mở vài lối ra vào, cộng thêm cửa chính của bảo tàng nữa.
- Thật xin lỗi, Vệ tổng, tôi nghe điện thoại.
Thời điểm hai người đang trò chuyện với nhau, bỗng nhiên điện thoại của Trang Duệ vang lên.
Trang Duệ nhìn số hiển thị trên màn hình, là Hầu tử gọi tới, không khỏi kỳ quái, hỏi:
- Hầu tử, thế nào? Không phải bảo cậu dẫn lão Ngưu đi ăn cơm rồi sao?
Đúng ra là hiện giờ Hầu tử đang ăn uống với lão Ngưu, nhưng lúc hắn nói chuyện trong điện thoại có chút lắp bắp, cho nên Trang Duệ cau mày.
- Mẹ khiếp, đúng là già mà còn hại nước hại dân.
Dư Chấn Bình cũng là người giang hồ, đầu óc vận chuyển một chút, lập tức có phản ứng.
Lúc nãy hắn nhìn thấy rõ lão nhân kia bị cụt tay, đầu óc nhớ đến cái gì đó, phàm là người bị cụp tay cụt chân gọn gàng như vậy, chỉ có hai trường hợp, một trường hợp là tai nạn lao động, mà một trường hợp khác, chính là do người làm ra.
Mà người cụt tay rơi vào trường hợp sau,nói theo một cách nào đó,cũng được tính là "Tai nạn lao động", bởi vì bọn họ đang ở trong trạng thái "Công tác", bị người ta chém đứt tay chân, mà loại người này, chính là ăn trộm.
Mà lão nhân đáng hận lúc nãy, không cần hỏi, nhất định là trộm, hiện tại ăn trộm đều là tập thể gây án, không giống như trước kia, vào vài chục năm trước, ăn trộm đều là độc hành đạo, thời điểm gây án bị bắt, sau đó không sợ hãi,không có ý định bỏ nghề, cho nên bị người ta đánh, lại chặt cụt tay của ăn trộm.
Mà thời điểm đó, xã hội và pháp luật chưa kiện toàn,cho nên rất nhiều người bắt được ăn trộm, liền vận dụng tư hình,mà hiện giờ rất nhiều cao thủ bàn tay vàng, đều là đại đạo tặc (ăn trộm), trên người hoặc nhiều hoặc ít thiếu một thứ gì đó, đều là chiến tích của năm đó lưu lại.
Mà lão nhân Dư Chấn Bình đỡ lấy lúc này, không cần hỏi, đứt tay nhất định là do thất bại bị người ta chặt đứt, mà tiền của mình, thì không cần phải hỏi, nhất định là bị lão nhân hại nước hại dân kia trộm đi.
Có thể trong một cú va chạm, thời gian ngắn ngủi mấy giây đồng hồ, vô thanh vô tức cắt quần áo của mình, lợi dụng thời gian mình ngây người trộm tiền, mà đến lúc này bản thân mình mới phát giác, kỹ nghệ của lão nhân này, nếu gọi là Tặc Vương, tuyệt đối không đủ.
Nhưng hiện giờ Dư Chấn Bình không có thời gian nghiên cứu chuyện này, cho dù lão nhân kia có phải Tặc Vương hay không, thì hắn cũng bị trộm mười vạn mất rồi, chẳng khác gì muốn lấy nửa cái mạng của hắn.
Dư Chấn Bình thò tay vào túi quần, cầm ra một cây súng, lẫn vào trong dòng người ra vào Phan gia viên, tượng đất còn có ba phần nóng giận, huống chi Dư lão bát năm đó trong giới trộm mộ, là người quát tháo người khác.
Trong lòng Dư Chấn Bình thầm thề, nếu nhìn thấy lão nhân kia, nhất định sẽ phế bỏ cánh tay còn lại của hắn.
- Ta muốn ngươi tức điên lên a!
- Vệ tổng, chuyện này xin làm phiền ngài, ngài thấy tôi có thể giúp gì được cho ngài, xin cứ lên tiếng.
Trang Duệ đứng trên lầu hai trong công ty bất động sản của mình, nhìn những người lắp đặt thiết bị, trong lòng có chút kích động, trải qua một thời gian không lâu nữa, nơi này chính là bảo tàng tư nhân của hắn.
Giữa trưa xử lý tốt chuyện của hai món Thanh Đồng Tước kia, Trang Duệ liền ra ô tô, đi vào công ty bất động sản, lúc hắn ở Paris đã giao chuyện này cho Vệ Minh, hiện giờ hắn lần đầu đến xem.
Vừa rồi Vệ Minh giới thiệu với hắn, những người ở đây, phần lớn đều là người bảo vệ của Security Companies, đang lắp đặt các thiết bị bảo vệ.
Đối với một nhà nhà bảo tàng mà nói, bảo vệ cổ vật là chuyện trọng yếu nhất, bởi vì trong nước đã từng xuất hiện chuyện bảo tàng tư nhân bị trộm, cho nên Trang Duệ mới đặc biệt dặn dò Vệ Minh là phải làm tốt công tác bảo vệ bảo tàng.
Hắn đi lên lầu hai nhìn một lát, Trang Duệ nhìn thấy, trong những vách tường hẻo lánh, đều có lắp cameras, những cameras này đều tập hợp quan sát trong phòng điều khiển, có chuyên gia giám và điều khiển.
Mà ở đây là không gian rộng gần hai vạn mét vuông, còn được bố trí mấy trăm tia hồng ngoại cảm ứng và máy báo động, không dám nói là con ruồi bay không lọt, trên cơ bản là không có bất cứ góc chết nào.
Phải biết rằng, chỉ hạng mục an toàn này, đã tiêu tốn của hắn gần ba trăm vạn nhân dân tệ, nhưng Âu Dương Quân đã cầm 10% cổ phần tử Trang Duệ, lương tâm phát tác, những chi phí lắp đặt đều do công ty chi trả.
- Trang tiên sinh, ngài quá khách khí, chỉ công việc này có tính là gì, tôi chỉ cần ngài đưa cho tôi ảnh nhỏ của các món đồ cổ, tôi sẽ tìm người chế tác quầy chuyên dụng cho chúng.
Hắn là nhị lão bản của công ty bất động sản, Vệ Minh chỉ là tổng giám đốc, nên rất khách khí, tuy ở công ty Trang Duệ chỉ có chức danh trợ lý tổng giám đốc, Vệ Minh vẫn gọi hắn là tiên sinh, bởi vì hắn không dám làm Trang Duệ phật lòng.
Sau khi nhận được điện thoại của Trang Duệ, Vệ Minh phấn phối đội thi công, phối hợp với công ty bảo vệ Security Companies, cải tạo nơi tiêu thụ các căn phòng này, mà may mắn, chuyện này không ảnh hưởng gì lớn tới việc tiêu thụ các căn phòng.
Vệ Minh rất để bụng những chuyện mà Trang Duệ giao cho hắn, vì thế hắn còn mời công ty có kinh nghiệm trong việc lắp đặt các thiết bị bảo vệ và giám sát, như việc chế tác quầy trưng bày các cổ vậy, hắn cũng tự mình nhắc nhở.
Trang Duệ nghe lời này của Vệ Minh, biết rõ đối phương bỏ ra rất nhiều tâm tư cho nhà bảo tàng của mình, vội vàng nói:
- Cảm ơn Vệ tổng, tôi sẽ cho người mang ảnh chụp tới cho ngài xem.
Một món cổ vật trân quý, muốn trưng bày chúng cho tốt, đều phải căn cứ vào kích thước lớn nhỏ và thiết kế xếp đặt, hơn nữa còn trang bị thêm đèn, lúc đó mới có thể làm cho cổ vật trở nên bất phàm.
Mà thời gian hoàn thành việc lắp đặt hệ thống bảo vệ, cộng thêm thời gian làm các tủ trưng bày, có lẽ cần tốn thời gian thêm một chút, bởi vì bản thân những cái tủ này cũng cần được bảo vệ, mà thủy tinh của tủ cũng là loại đặc chế.
Gật gật đầu, những chuyện này cũng là do hắn bảo cấp dưới làm thay, hắn cũng không phí bao nhiêu tinh lực vào đó, lập tức gật đầu nói ra:
- Tốt rồi, Trang tiên sinh yên tâm, tôi nhất định sẽ nhờ các công ty chuyên nghiệp chế tác chúng.
- Tôi cần phải giới thiệu cho ngài một vài lối ra vào của bào tàng, nơi này vốn là cửa lớn của công ty, mà bên trong là cư xá, nhưng cũng cần phải cải tạo thật khoa học, mở rộng cửa với bên ngoài, tôi muốn mở vài lối ra vào, cộng thêm cửa chính của bảo tàng nữa.
- Thật xin lỗi, Vệ tổng, tôi nghe điện thoại.
Thời điểm hai người đang trò chuyện với nhau, bỗng nhiên điện thoại của Trang Duệ vang lên.
Trang Duệ nhìn số hiển thị trên màn hình, là Hầu tử gọi tới, không khỏi kỳ quái, hỏi:
- Hầu tử, thế nào? Không phải bảo cậu dẫn lão Ngưu đi ăn cơm rồi sao?
Đúng ra là hiện giờ Hầu tử đang ăn uống với lão Ngưu, nhưng lúc hắn nói chuyện trong điện thoại có chút lắp bắp, cho nên Trang Duệ cau mày.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.