Chương 715: Tặc Vương. (3)
Đả Nhãn
26/08/2013
- Hầu tử, tôi nghĩ cậu nên đi rửa mặt cho tỉnh táo, sao khi nói chuyện lưu loát thì gọi lại cho tôi.
- Sau khi cúp điện thoại, bỗng nhiên Trang Duệ nghĩ thầm:
- Chẳng lẽ cảnh sát đã làm xong?
Bởi vì Dư Chấn Bình là tội phạm nguy hiểm bị truy nã cả nước, mà lúc này có trong tay mười vạn, chẳng lẽ không đủ nên bí quá hóa liều, còn muốn bán cổ vật?
Trang Duệ suy nghĩ một chút, cầm điện thoại lên, gọi cho Miêu Phỉ Phỉ.
- Miêu cảnh quan, người nọ vừa điện thoại tới, chẳng lẽ là hắn muốn tiếp tục bán ra, tôi nên làm sao bây giờ? Yêu cầu xem hàng?
- Ân, chẳng những yêu cầu được xem hàng, hơn nữa còn yêu cầu phải là trọng khí, những thứ khác không cần, như vậy mới có thể khiến hắn mang các người đến nơi hắn giấu cổ vật được.
Miêu Phỉ Phỉ đối với kết quả này cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, cho nên nhắn nhủ lại cho Trang Duệ.
- Ừ, những chuyện này tôi biết rồi, Miêu cảnh quan, có thể nói rõ một chút hay không, có phải các vị đã lấy sạch tiền của hắn hay không?
Trang Duệ mở miệng đáp ứng, trong nội tâm lại có chút ngứa ngáy, hắn không biết cảnh sát đã dùng biện pháp gì, lại có thể làm cho tiền trong tay Dư Chấn Bình mất sạch như thế?
- Nếu tình tiết không quan hệ tới vụ án thì không nên nghe ngóng làm gì, thôi, tôi còn công việc, sẽ có người nói cho anh biết nên làm thế nào.
Không nghĩ tới Trang Duệ lại hỏi lời này, nhưng trong điện thoại nhận được câu trả lời làm hắn bật ngửa, làm người không thể quá vô sỉ a? Chuyện này chẳng khác gì quan phủ phóng hỏa, không cho dân chúng đốt đèn a.
Kỳ thật Trang Duệ không biết, không phải Miêu Phỉ Phỉ không nói. Mà là việc này không thể lộ ra ánh sáng, cho nên không thể nói, Phật dạy không thể nói là không thể nói a.
Trong văn phòng của Miêu Phỉ Phỉ, hiện tại đã biến thành văn phòng chuyên án điều tra tập đoàn trộm mộ họ Dư, mà hiện giờ trong phòng làm việc, trừ thành viên chuyên trách phá án ra, còn có một lão đầu dáng người cao gầy ngồi đó.
Nhìn tuổi thì lão đầu này cũng trên sáu mươi, nhưng khí sắc rất tốt, tóc hoa râm một nửa, dáng người rất bình thường, cũng giống hệt bộ dáng công nhân về hưu đánh bài trong công viên, không có gì khác nhau.
Nhưng điểm khác biệt duy nhất là, tay trái của hắn luôn luôn ẩn trong ống tay áo, nếu như lấy ra, thì sẽ phát hiện, cổ tay trái của lão đầu này bị cắt cụt, hơn bàn tay phải của hắn, cũng chỉ có còn lại ba ngón tay, ngón trỏ và ngón út đã không còn.
- Miêu chính phủ, toàn bộ số tiền đều ở bên trong a, tôi không có đụng vào một đồng nào trong đó cả.
Thời điểm lão đầu nói lời này, dáng ngồi lộ ra sự trầm ổn, nhưng lời này vừa nói ra, trong ngữ khí có chút run rẩy.
Nhưng nếu biết lai lịch của lão đầu này, thì loại vẻ mặt này của hắn, sẽ không có điểm nào kỳ quái.
Tên thật của lão đầu này, gọi là Tả Á, nhưng nếu ở trên giang hồ nhắc tới hai chữ Tả Á, chắc chắn không ai nhận ra, nếu nhắc tới Tả Nhất Đao, tuyệt đối là đại danh đỉnh đỉnh, chính là một trong ngũ đại Tặc Vương còn sống tới hiện giờ, mà còn là người lớn tuổi nhất.
Tả Nhất Đao từ nhỏ đã có mạng khổ, trong cuộc đời chịu nhiều cay đắng, mặc dù được sinh ra tại Bắc Kinh, nhưng trong nhà có bảy tám anh em lúc nào cũng há mồm đòi ăn, trước khi mười hai tuổi, hắn chưa từng ăn một bữa cơm no nào.
Đến thời điểm có kế hoạch đập nồi bán sắt đại nhảy vọt, thiếu chút nữa bị chết đói, rơi vào đường cùng, Tả Nhất Đao rời khỏi nhà, sống lang thang trên đường, không có mục đích.
Hắn là người hung ác, không cần biết cái gì là thể diện, thời điểm Tả Nhất Đao lang thang, không chỉ đi ăn mày kiếm ăn, tay chân cũng biến thành không sạch sẽ, nhìn thấy nhà ai không có người, thì sẽ mò vài món đồ và bỏ chạy, lâu dần sinh ra thói quen ăn trộm vặt và móc túi.
Đến thời điểm năm mười sáu tuổi, Tả Nhất Đao đi vào Trịnh Châu, trong một lần ăn cắp vặt và bị bắt, nhưng người bắt hắn không phải là cảnh sát và người bị mất của, mà là cũng thân phận với hắn, một đội trộm cắp.
Lúc gia nhập đội trộm cắp, lúc bắt đầu Tả Nhất Đao bị những kẻ đi trước khi dễ, lúc ăn trộm thì hắn chỉ đứng ngoài trông chừng, không thể tiến vào vị trí hạch tâm, thời điểm chia của, có thể kiếm được chút đồ ăn uống là tốt lắm rồi, muốn chia tiền thì nghĩ cũng đừng nghĩ.
Sau khi lăn lộn và làm việc vặt được hai năm, băng trộm cắp bị phá, lúc ấy tên Tặc Vương bỏ chạy, mang theo Tả Nhất Đao chạy trốn đến thành thị khác, bởi vì hắn là người cùng chung hoạn nạn, cho nên Tặc Vương bắt đầu truyền nghề cho hắn.
Chỉ mất nửa năm, Tả Nhất Đao đã nắm giữ được công phu dùng xà phòng nhúng nước kẹt được đồng xu, luyện tay trái sử dụng được lưỡi dao, luyện đến mức lô hỏa thuần thanh (luyện đến mức điêu luyện), nhưng vào lúc đó, sư phụ của hắn bị cảnh sát bắt được, mà hành vi phạm tội của hắn lúc đó bị xử bắn.
Lúc ấy Tả Nhất Đao không còn dám ngây ngốc ở Trịnh Châu nữa, hắn một mình một người đi xuống Tây An, dựa vào kỹ thuật trộm cướp xuất thần nhập hóa của mình, đánh ra thanh danh cực lớn, mà lúc ấy trên con đường tây bắc, không người nào không biết, không người nào không hiểu, thủ hạ của hắn cũng hơn trăm tên, hắn trở thành một đời Tặc Vương.
Tuy xã hội lúc đó rung chuyển, nhưng súng bắn chim đầu đàn, Tả Nhất Đao vẫn bị cảnh sát nhìn chằm chằm vào, sau khi bị bắt và phán mười năm tù, chờ thời điểm hắn ra tù, cũng đã là đầu những năm bảy mươi.
Mà bang phái trước khi ở tù do Tả Nhất Đao lập ra, cũng đã sớm tan thành mây khói, Tả Nhất Đao không muốn rời khỏi Tây An, không thể rung động được thế lực địa phương mới phát, mà xảy ra xung đột, mà tay trái của hắn cũng bị chém đứt trong lần đó, dựa theo cách nói của đám lão đại đó là, nếu không có tay trái, ngươi còn có thể được gọi là Tả Nhất Đao sao?
Tả Nhất Đao ảm đạm rời khỏi Tây An đi Bắc Kinh, nhưng ở thành thị này cũng không có chỗ dung thân cho hắn, rơi vào đường cùng, Tả Nhất Đao bắt đầu lại sự nghiệp cũ, tiếp tục làm nghề ăn cắp.
Nhưng rất nhiều người không biết thủ đoạn thành danh của Tả nhất Đao không chỉ có tay trái, mà còn công phu ẩn dấu của hắn.
Tuyệt kỹ chân chính của hắn, chính là dùng miệng, Tả Nhất Đao có thể ẩn tàng một lưỡi dao trong miệng của mình, dưới tình huống thần không biết quỷ không hay, dùng lưỡi dao trong miệng cắt rách túi tiền trong quần áo của người ta.
Đánh cắp tiền trong đó.
Với công phu này, năm đó Tả Nhất Đao vì luyện tuyệt kỷ mà trả giá bằng rất nhiều vết thương trong miệng, máu chảy ra không biết bao nhiêu, nhưng sau khi trở về Bắc Kinh, tuy tứ chi của bản thân không còn đầy đủ, nhưng chuyện ăn no mặc ấm không còn là vấn đề mà hắn lo lắng nữa.
- Sau khi cúp điện thoại, bỗng nhiên Trang Duệ nghĩ thầm:
- Chẳng lẽ cảnh sát đã làm xong?
Bởi vì Dư Chấn Bình là tội phạm nguy hiểm bị truy nã cả nước, mà lúc này có trong tay mười vạn, chẳng lẽ không đủ nên bí quá hóa liều, còn muốn bán cổ vật?
Trang Duệ suy nghĩ một chút, cầm điện thoại lên, gọi cho Miêu Phỉ Phỉ.
- Miêu cảnh quan, người nọ vừa điện thoại tới, chẳng lẽ là hắn muốn tiếp tục bán ra, tôi nên làm sao bây giờ? Yêu cầu xem hàng?
- Ân, chẳng những yêu cầu được xem hàng, hơn nữa còn yêu cầu phải là trọng khí, những thứ khác không cần, như vậy mới có thể khiến hắn mang các người đến nơi hắn giấu cổ vật được.
Miêu Phỉ Phỉ đối với kết quả này cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, cho nên nhắn nhủ lại cho Trang Duệ.
- Ừ, những chuyện này tôi biết rồi, Miêu cảnh quan, có thể nói rõ một chút hay không, có phải các vị đã lấy sạch tiền của hắn hay không?
Trang Duệ mở miệng đáp ứng, trong nội tâm lại có chút ngứa ngáy, hắn không biết cảnh sát đã dùng biện pháp gì, lại có thể làm cho tiền trong tay Dư Chấn Bình mất sạch như thế?
- Nếu tình tiết không quan hệ tới vụ án thì không nên nghe ngóng làm gì, thôi, tôi còn công việc, sẽ có người nói cho anh biết nên làm thế nào.
Không nghĩ tới Trang Duệ lại hỏi lời này, nhưng trong điện thoại nhận được câu trả lời làm hắn bật ngửa, làm người không thể quá vô sỉ a? Chuyện này chẳng khác gì quan phủ phóng hỏa, không cho dân chúng đốt đèn a.
Kỳ thật Trang Duệ không biết, không phải Miêu Phỉ Phỉ không nói. Mà là việc này không thể lộ ra ánh sáng, cho nên không thể nói, Phật dạy không thể nói là không thể nói a.
Trong văn phòng của Miêu Phỉ Phỉ, hiện tại đã biến thành văn phòng chuyên án điều tra tập đoàn trộm mộ họ Dư, mà hiện giờ trong phòng làm việc, trừ thành viên chuyên trách phá án ra, còn có một lão đầu dáng người cao gầy ngồi đó.
Nhìn tuổi thì lão đầu này cũng trên sáu mươi, nhưng khí sắc rất tốt, tóc hoa râm một nửa, dáng người rất bình thường, cũng giống hệt bộ dáng công nhân về hưu đánh bài trong công viên, không có gì khác nhau.
Nhưng điểm khác biệt duy nhất là, tay trái của hắn luôn luôn ẩn trong ống tay áo, nếu như lấy ra, thì sẽ phát hiện, cổ tay trái của lão đầu này bị cắt cụt, hơn bàn tay phải của hắn, cũng chỉ có còn lại ba ngón tay, ngón trỏ và ngón út đã không còn.
- Miêu chính phủ, toàn bộ số tiền đều ở bên trong a, tôi không có đụng vào một đồng nào trong đó cả.
Thời điểm lão đầu nói lời này, dáng ngồi lộ ra sự trầm ổn, nhưng lời này vừa nói ra, trong ngữ khí có chút run rẩy.
Nhưng nếu biết lai lịch của lão đầu này, thì loại vẻ mặt này của hắn, sẽ không có điểm nào kỳ quái.
Tên thật của lão đầu này, gọi là Tả Á, nhưng nếu ở trên giang hồ nhắc tới hai chữ Tả Á, chắc chắn không ai nhận ra, nếu nhắc tới Tả Nhất Đao, tuyệt đối là đại danh đỉnh đỉnh, chính là một trong ngũ đại Tặc Vương còn sống tới hiện giờ, mà còn là người lớn tuổi nhất.
Tả Nhất Đao từ nhỏ đã có mạng khổ, trong cuộc đời chịu nhiều cay đắng, mặc dù được sinh ra tại Bắc Kinh, nhưng trong nhà có bảy tám anh em lúc nào cũng há mồm đòi ăn, trước khi mười hai tuổi, hắn chưa từng ăn một bữa cơm no nào.
Đến thời điểm có kế hoạch đập nồi bán sắt đại nhảy vọt, thiếu chút nữa bị chết đói, rơi vào đường cùng, Tả Nhất Đao rời khỏi nhà, sống lang thang trên đường, không có mục đích.
Hắn là người hung ác, không cần biết cái gì là thể diện, thời điểm Tả Nhất Đao lang thang, không chỉ đi ăn mày kiếm ăn, tay chân cũng biến thành không sạch sẽ, nhìn thấy nhà ai không có người, thì sẽ mò vài món đồ và bỏ chạy, lâu dần sinh ra thói quen ăn trộm vặt và móc túi.
Đến thời điểm năm mười sáu tuổi, Tả Nhất Đao đi vào Trịnh Châu, trong một lần ăn cắp vặt và bị bắt, nhưng người bắt hắn không phải là cảnh sát và người bị mất của, mà là cũng thân phận với hắn, một đội trộm cắp.
Lúc gia nhập đội trộm cắp, lúc bắt đầu Tả Nhất Đao bị những kẻ đi trước khi dễ, lúc ăn trộm thì hắn chỉ đứng ngoài trông chừng, không thể tiến vào vị trí hạch tâm, thời điểm chia của, có thể kiếm được chút đồ ăn uống là tốt lắm rồi, muốn chia tiền thì nghĩ cũng đừng nghĩ.
Sau khi lăn lộn và làm việc vặt được hai năm, băng trộm cắp bị phá, lúc ấy tên Tặc Vương bỏ chạy, mang theo Tả Nhất Đao chạy trốn đến thành thị khác, bởi vì hắn là người cùng chung hoạn nạn, cho nên Tặc Vương bắt đầu truyền nghề cho hắn.
Chỉ mất nửa năm, Tả Nhất Đao đã nắm giữ được công phu dùng xà phòng nhúng nước kẹt được đồng xu, luyện tay trái sử dụng được lưỡi dao, luyện đến mức lô hỏa thuần thanh (luyện đến mức điêu luyện), nhưng vào lúc đó, sư phụ của hắn bị cảnh sát bắt được, mà hành vi phạm tội của hắn lúc đó bị xử bắn.
Lúc ấy Tả Nhất Đao không còn dám ngây ngốc ở Trịnh Châu nữa, hắn một mình một người đi xuống Tây An, dựa vào kỹ thuật trộm cướp xuất thần nhập hóa của mình, đánh ra thanh danh cực lớn, mà lúc ấy trên con đường tây bắc, không người nào không biết, không người nào không hiểu, thủ hạ của hắn cũng hơn trăm tên, hắn trở thành một đời Tặc Vương.
Tuy xã hội lúc đó rung chuyển, nhưng súng bắn chim đầu đàn, Tả Nhất Đao vẫn bị cảnh sát nhìn chằm chằm vào, sau khi bị bắt và phán mười năm tù, chờ thời điểm hắn ra tù, cũng đã là đầu những năm bảy mươi.
Mà bang phái trước khi ở tù do Tả Nhất Đao lập ra, cũng đã sớm tan thành mây khói, Tả Nhất Đao không muốn rời khỏi Tây An, không thể rung động được thế lực địa phương mới phát, mà xảy ra xung đột, mà tay trái của hắn cũng bị chém đứt trong lần đó, dựa theo cách nói của đám lão đại đó là, nếu không có tay trái, ngươi còn có thể được gọi là Tả Nhất Đao sao?
Tả Nhất Đao ảm đạm rời khỏi Tây An đi Bắc Kinh, nhưng ở thành thị này cũng không có chỗ dung thân cho hắn, rơi vào đường cùng, Tả Nhất Đao bắt đầu lại sự nghiệp cũ, tiếp tục làm nghề ăn cắp.
Nhưng rất nhiều người không biết thủ đoạn thành danh của Tả nhất Đao không chỉ có tay trái, mà còn công phu ẩn dấu của hắn.
Tuyệt kỹ chân chính của hắn, chính là dùng miệng, Tả Nhất Đao có thể ẩn tàng một lưỡi dao trong miệng của mình, dưới tình huống thần không biết quỷ không hay, dùng lưỡi dao trong miệng cắt rách túi tiền trong quần áo của người ta.
Đánh cắp tiền trong đó.
Với công phu này, năm đó Tả Nhất Đao vì luyện tuyệt kỷ mà trả giá bằng rất nhiều vết thương trong miệng, máu chảy ra không biết bao nhiêu, nhưng sau khi trở về Bắc Kinh, tuy tứ chi của bản thân không còn đầy đủ, nhưng chuyện ăn no mặc ấm không còn là vấn đề mà hắn lo lắng nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.