Hoàng Lãnh Phong. Anh Chỉ Là Tép Riu!
Chương 11
Thiên Băng
04/09/2015
* Biệt thự Angel ( của nó )
Giữa thế giới bảy tỉ người chỉ cần buông tay là lạc mất
Có lẽ đói với e a là người tệ bạc nhất
Nếu như niềm đau được sánh ngang với vật chất
Thì có lẽ thế gian này e là người giàu nhất
Cảm ơn a vì sự hời hợt để e biết dừng lại ở đâu
Sau câu chia tay thì chúng ta sẽ ko còn nợ nhau
e sẽ ổn ừ nói được nhưng làm thì ko thể
a nghĩ e đã quên được a sao… ko hề
Mưa hay nước mắt e đang rơi ướt đẫm hàng mi
Sao đôi mắt ko chịu nhắm lại chìm vào giấc ngủ mơ màng đi
À có gì đó mặn mặn chạm vào bờ môi nhạt
Thổi vào mũi vị cay cay à là nước mắt đang trôi dạt
Nếu yêu a ít đi một chút thì nước mắt e sẽ ko rơi
Ngay cả khi icon e cười tin nhắn đã xe còn mong đợi
Muốn gọi cho a nhưng lại sợ thuê bao đang ở cùng người khác
Chạm nhẹ phím tắt cuộc gọi kết thúc rồi khẽ nụ cười nhạt
Đã bao đêm chờ tin ai đến khi thiếp đi vào giấc ngủ
Là bấy nhiêu lần lặp lại giấc mơ hạnh phúc ngoht ngào đã rất cũ
Biết bao người chửi e khờ đừng nhớ a nữa hãy quên đi
e vẫn cố chấp chờ đợi kì tích xuất hiện nếu e đủ kiên trì
Vẫn đều đặn mỗi ngày vào facebook a bao lần
Xe a nghĩ gì rồi nhấn like mà chẳng dám coment
Bởi cái mác phiền a gắn cho e mà e ko thể tự tay gỡ bỏ
Dẫu có trách móc lặng đau rồi khóc a cũng nói e đừng dở trò
a à e ko ổn giả vờ cười để a nghĩ e ổn
Nhưng khi nỗi đau lên đến tột cùng thực sự a à e ko ổn
Đến cả sỏi đá cũng bị vùi nát khi chịu sức đạp trên bước đường
Bạch dương dù có mạnh mẽ đến mấy cũng ko thóat khỏi sự tổn thương
e sợ lắm màn đêm buông xuống phải chống chọi với sự cô đơn
Và e cần lắm một ngày nắng gắt hong cho vết cắt này khô hơn
e muốn chết đi dù chỉ một phút rồi tim hồi sinh sau nhịp tắt
Để sáu mươi giấy nối lại dây tơ mà ngày xưa ta chưa kịp thắt
Bàn tay ấy đã cố níu một người đã xa rời e ko quay trở về
Tình yêu đó cứ ngỡ ngọt ngào nhưng giờ là niềm đau
Người yêu hỡi sao ra đi vội vàng để e cô đơn một mình
Là vì con tim e dại khờ quá yêu a
Sốc e thật sốc rồi chợt nhận ra e thật ngốc
Và ngốc e thật ngốc tự chuốc vào tim liều thuốc độc
Chính là e cô gái Bạch Dương yêu lầm a chàng trai Thiên Yết
Có hối tiếc nhưng ko hối hận đó là điều mà a nên biết
e sẽ ko sao đâu e sẽ ko khóc đâu
e sẽ ổn mà nhưng a ko biết đó là những lời nói dối đâu
e nói dối đó để a nghĩ rằng e vẫn ổn
Nhưng dằm trong tim sao a thấu được ẩn sâu trái tim đang hư tổn
Chưa bao giờ a nhắc tên e trong những dòng status
e cũng ko dám đánh dấu tên a trong trạng thái buồn hay mỏi mệt
Bởi đơn giản hai tiếng vợ chồng bấy lâu nay chỉ là cái mác
Thì a nghĩ đi e có ổn ko khi a rela với người con gái khác
Quên được a sao ko dễ đâu khó lắm
Con đường e đi còn dài thật dài liệu bàn tay e ai có nắm
Nắng sẽ tắt khi màn đêm xuống cũng là lúc nỗi buồn lên ngôi
Liệu rằng khi hong khô mi mắt e có tìm lại được nụ cười trên môi
a à e ko ổn giả vờ cười để a nghĩ e ổn
Nhưng khi nỗi đau lên đến tột cùng thực sự a à e ko ổn
Đến cả sỏi đá cũng bị vùi nát khi chịu sức đạp trên bước đường
Bạch Dương dù có mạnh mẽ đến mấy cũng ko thóat khỏi sự tổn thương
e sợ lắm màn đêm buông xuống phải chống chọi với sự cô đơn
Và e cần lắm một ngày nắng gắt hong cho vết cắt này khô hơn
e muốn chết đi dù chỉ một phút rồi tim hồi sinh sau nhịp tắt
Để sáu mươi giấy nối lại dây tơ mà ngày xưa ta chưa kịp thắt
( Em không ổn - Dolly Gin ) nhạc chuông điện thoại của nó
- Alo - nó nói giọng ngái ngủ
- Bảo bối à - Kin nói dịu dàng
- Nothing not - nó hỏi ( Có gì không ? )
- Em đi chơi với anh nha - Kin nài nĩ
- There are those ? - nó hỏi tiếp ( Có những ai ? )
- Anh, Zin, Han và ....cậ.u ấy ( hắn í ) - Kin hơi lo
- Where ? - nó hỏi với dòng suy nghĩ " Mình phải đối diện với cậu ta tại sao phải trốn tránh ? " (Ở đâu ? )
- Disney amusement parks - Kin vui ( Công viên giải trí Disney )
- When ? - nó vẫn sử dụng tiếng anh ( Khi nào ? )
- 10 hours - Kin nói ( 10 giờ )
- Ok - nó ( được )
Cốc cốc cốc Tiếng gõ cửa phòng nó vang lên
- Who ? - nó bực mình nói ( Ai ? )
- Housekeeper Kim - bà nói tiếng anh vì lúc nhỏ bà cùng nó ở Anh nên bà rất hiểu tiếng anh ( Quản gia Kim )
- What happened ? - nó nói ( Chuyện gì xảy ra )
- Invited she breakfast - bà Kim ( Mời cô ăn sáng )
- Ok- nó ( được )
Nó vào nhà vệ sinh và xuống nhà ăn. Mọi người từ già đến trẻ trai hay gái cũng đều xịt máu mũi trước nó vì nó đang mặc chiếc váy suông đến đầu gối làm lộ đôi chân trần và dài với khuôn mặt không một chút khuyết điểm. Với đôi mắt to tròn màu
xám tro lạnh lẽo, mũi dọc dừa, lông mày lá liễu, và đôi môi trái tim đỏ chót không cần son với khuôn mặt trái xoan tất cả đã tạo nên một vẽ đẹp tuyệt vời. Mái tóc màu bạch kim với mái thưa được xõa tự nhiên. Trông nó rất gợi tình và xinh đẹp, đẹp
như một nữ thần. Ngồi vào bàn ăn với hơn 100 con mắt đang nhìn mình muốn lọt tròng và những dòng máu mũi chảy ướt cả nền gạch trắng.
- Đói - nó nói giọng lạnh băng làm tất cả hoàng hồn trở về với công việc của mình
- What this ? - nó nhìn tô phở trên bàn hỏi ( Đây là cái gì ? )
- Thưa người đây là phở lúc trước người có ăn rồi ạ - bà Kim cung kính
- Không cần phải lễ phép như vậy quản gia Kim - nó cảnh cáo bà
Nó cầm đũa và từ từ đưa những sợi trắng trắng mà mỏng nhánh ( phở của người ta mà bả kêu sợi trắng trắng -_- ) dai dai với mùi nước lèo ngọt mà có chút béo tạo hương vị ngon cho người dùng
- Người thấy sao ? - bà Kim tò mò
- Cũng được - nó vừa nói xong đứng dậy
- Lấy cho ta coffe đen đem lên phòng cho ta - nó đứng lên và bước về phòng
- Cô chủ mình đẹp quá mày ơi - cô hầu 1
- Ừ xinh thiệt á - cô hầu 2
- Lở phẫu thuật thẩm mỹ rồi phun môi sao - cô hầu 3
plaaa.... pla ...pla
- Các người rãnh quá tám chuyện chủ của mình, lo làm coffe cho cô chủ đi - bà Kim quát
Cốc cốc cốc
- Tôi đem coffe lên đây ạ - bà Kim
- Được rồi để đó đi - nó nói trong khi tay đang bấm bàn phím nhanh như chớp hình như cô đang hack cái gì đó. Bà kim ra khỏi phòng
Giữa thế giới bảy tỉ người chỉ cần buông tay là lạc mất
Có lẽ đói với e a là người tệ bạc nhất
Nếu như niềm đau được sánh ngang với vật chất
Thì có lẽ thế gian này e là người giàu nhất
Cảm ơn a vì sự hời hợt để e biết dừng lại ở đâu
Sau câu chia tay thì chúng ta sẽ ko còn nợ nhau
e sẽ ổn ừ nói được nhưng làm thì ko thể
a nghĩ e đã quên được a sao… ko hề
Mưa hay nước mắt e đang rơi ướt đẫm hàng mi
Sao đôi mắt ko chịu nhắm lại chìm vào giấc ngủ mơ màng đi
À có gì đó mặn mặn chạm vào bờ môi nhạt
Thổi vào mũi vị cay cay à là nước mắt đang trôi dạt
Nếu yêu a ít đi một chút thì nước mắt e sẽ ko rơi
Ngay cả khi icon e cười tin nhắn đã xe còn mong đợi
Muốn gọi cho a nhưng lại sợ thuê bao đang ở cùng người khác
Chạm nhẹ phím tắt cuộc gọi kết thúc rồi khẽ nụ cười nhạt
Đã bao đêm chờ tin ai đến khi thiếp đi vào giấc ngủ
Là bấy nhiêu lần lặp lại giấc mơ hạnh phúc ngoht ngào đã rất cũ
Biết bao người chửi e khờ đừng nhớ a nữa hãy quên đi
e vẫn cố chấp chờ đợi kì tích xuất hiện nếu e đủ kiên trì
Vẫn đều đặn mỗi ngày vào facebook a bao lần
Xe a nghĩ gì rồi nhấn like mà chẳng dám coment
Bởi cái mác phiền a gắn cho e mà e ko thể tự tay gỡ bỏ
Dẫu có trách móc lặng đau rồi khóc a cũng nói e đừng dở trò
a à e ko ổn giả vờ cười để a nghĩ e ổn
Nhưng khi nỗi đau lên đến tột cùng thực sự a à e ko ổn
Đến cả sỏi đá cũng bị vùi nát khi chịu sức đạp trên bước đường
Bạch dương dù có mạnh mẽ đến mấy cũng ko thóat khỏi sự tổn thương
e sợ lắm màn đêm buông xuống phải chống chọi với sự cô đơn
Và e cần lắm một ngày nắng gắt hong cho vết cắt này khô hơn
e muốn chết đi dù chỉ một phút rồi tim hồi sinh sau nhịp tắt
Để sáu mươi giấy nối lại dây tơ mà ngày xưa ta chưa kịp thắt
Bàn tay ấy đã cố níu một người đã xa rời e ko quay trở về
Tình yêu đó cứ ngỡ ngọt ngào nhưng giờ là niềm đau
Người yêu hỡi sao ra đi vội vàng để e cô đơn một mình
Là vì con tim e dại khờ quá yêu a
Sốc e thật sốc rồi chợt nhận ra e thật ngốc
Và ngốc e thật ngốc tự chuốc vào tim liều thuốc độc
Chính là e cô gái Bạch Dương yêu lầm a chàng trai Thiên Yết
Có hối tiếc nhưng ko hối hận đó là điều mà a nên biết
e sẽ ko sao đâu e sẽ ko khóc đâu
e sẽ ổn mà nhưng a ko biết đó là những lời nói dối đâu
e nói dối đó để a nghĩ rằng e vẫn ổn
Nhưng dằm trong tim sao a thấu được ẩn sâu trái tim đang hư tổn
Chưa bao giờ a nhắc tên e trong những dòng status
e cũng ko dám đánh dấu tên a trong trạng thái buồn hay mỏi mệt
Bởi đơn giản hai tiếng vợ chồng bấy lâu nay chỉ là cái mác
Thì a nghĩ đi e có ổn ko khi a rela với người con gái khác
Quên được a sao ko dễ đâu khó lắm
Con đường e đi còn dài thật dài liệu bàn tay e ai có nắm
Nắng sẽ tắt khi màn đêm xuống cũng là lúc nỗi buồn lên ngôi
Liệu rằng khi hong khô mi mắt e có tìm lại được nụ cười trên môi
a à e ko ổn giả vờ cười để a nghĩ e ổn
Nhưng khi nỗi đau lên đến tột cùng thực sự a à e ko ổn
Đến cả sỏi đá cũng bị vùi nát khi chịu sức đạp trên bước đường
Bạch Dương dù có mạnh mẽ đến mấy cũng ko thóat khỏi sự tổn thương
e sợ lắm màn đêm buông xuống phải chống chọi với sự cô đơn
Và e cần lắm một ngày nắng gắt hong cho vết cắt này khô hơn
e muốn chết đi dù chỉ một phút rồi tim hồi sinh sau nhịp tắt
Để sáu mươi giấy nối lại dây tơ mà ngày xưa ta chưa kịp thắt
( Em không ổn - Dolly Gin ) nhạc chuông điện thoại của nó
- Alo - nó nói giọng ngái ngủ
- Bảo bối à - Kin nói dịu dàng
- Nothing not - nó hỏi ( Có gì không ? )
- Em đi chơi với anh nha - Kin nài nĩ
- There are those ? - nó hỏi tiếp ( Có những ai ? )
- Anh, Zin, Han và ....cậ.u ấy ( hắn í ) - Kin hơi lo
- Where ? - nó hỏi với dòng suy nghĩ " Mình phải đối diện với cậu ta tại sao phải trốn tránh ? " (Ở đâu ? )
- Disney amusement parks - Kin vui ( Công viên giải trí Disney )
- When ? - nó vẫn sử dụng tiếng anh ( Khi nào ? )
- 10 hours - Kin nói ( 10 giờ )
- Ok - nó ( được )
Cốc cốc cốc Tiếng gõ cửa phòng nó vang lên
- Who ? - nó bực mình nói ( Ai ? )
- Housekeeper Kim - bà nói tiếng anh vì lúc nhỏ bà cùng nó ở Anh nên bà rất hiểu tiếng anh ( Quản gia Kim )
- What happened ? - nó nói ( Chuyện gì xảy ra )
- Invited she breakfast - bà Kim ( Mời cô ăn sáng )
- Ok- nó ( được )
Nó vào nhà vệ sinh và xuống nhà ăn. Mọi người từ già đến trẻ trai hay gái cũng đều xịt máu mũi trước nó vì nó đang mặc chiếc váy suông đến đầu gối làm lộ đôi chân trần và dài với khuôn mặt không một chút khuyết điểm. Với đôi mắt to tròn màu
xám tro lạnh lẽo, mũi dọc dừa, lông mày lá liễu, và đôi môi trái tim đỏ chót không cần son với khuôn mặt trái xoan tất cả đã tạo nên một vẽ đẹp tuyệt vời. Mái tóc màu bạch kim với mái thưa được xõa tự nhiên. Trông nó rất gợi tình và xinh đẹp, đẹp
như một nữ thần. Ngồi vào bàn ăn với hơn 100 con mắt đang nhìn mình muốn lọt tròng và những dòng máu mũi chảy ướt cả nền gạch trắng.
- Đói - nó nói giọng lạnh băng làm tất cả hoàng hồn trở về với công việc của mình
- What this ? - nó nhìn tô phở trên bàn hỏi ( Đây là cái gì ? )
- Thưa người đây là phở lúc trước người có ăn rồi ạ - bà Kim cung kính
- Không cần phải lễ phép như vậy quản gia Kim - nó cảnh cáo bà
Nó cầm đũa và từ từ đưa những sợi trắng trắng mà mỏng nhánh ( phở của người ta mà bả kêu sợi trắng trắng -_- ) dai dai với mùi nước lèo ngọt mà có chút béo tạo hương vị ngon cho người dùng
- Người thấy sao ? - bà Kim tò mò
- Cũng được - nó vừa nói xong đứng dậy
- Lấy cho ta coffe đen đem lên phòng cho ta - nó đứng lên và bước về phòng
- Cô chủ mình đẹp quá mày ơi - cô hầu 1
- Ừ xinh thiệt á - cô hầu 2
- Lở phẫu thuật thẩm mỹ rồi phun môi sao - cô hầu 3
plaaa.... pla ...pla
- Các người rãnh quá tám chuyện chủ của mình, lo làm coffe cho cô chủ đi - bà Kim quát
Cốc cốc cốc
- Tôi đem coffe lên đây ạ - bà Kim
- Được rồi để đó đi - nó nói trong khi tay đang bấm bàn phím nhanh như chớp hình như cô đang hack cái gì đó. Bà kim ra khỏi phòng
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.