Chương 37
Cận Thị Nhãn
12/09/2016
Trong phủ bá tước, tất cả người lớn đều uống rượu, cho nên trẻ con thật
đáng thương, nằm trên giường khóc chết đi sống lại mà không ai biết.
Nhưng tại sao chúng lại khóc? Đói bụng a! Hoàng Phu Trùng Trùng
Do đám người lớn bên ngoài đang rất náo nhiệt, cho nên người hầu trong phủ đều không nghe thấy tiếng mấy cục cưng khóc, họ vẫn cứ làm việc bình thường.
Trùng Trùng nằm dưới bàn đếm n lần, cuối cùng đếm tới ba nghìn, lúc này mới chịu kéo Alphonse, lảo đảo đi về phòng ngủ, đương nhiên là cậu cũng không quên xách theo một bình rượu.
Alphonse vốn không cho cậu uống nữa, nhưng lại sợ Trùng Trùng lại trốn vào tủ áo chơi trò chơi làm y mệt chết, chi bằng để cậu uống say rồi ngủ cho xong.
Như vậy, y cũng dễ chịu hơn một chút.
Nghĩ như vậy, Alphonse để Trùng Trùng đắc ý, ôm bình rượu thôi mà, chỉ cần Trùng Trùng yên tĩnh một chút là được.
Trùng Trùng đi nghiêng nghiêng ngả ngả, Alphonse dìu cậu, y vốn muốn ôm Trùng Trùng, nhưng lại bị cậu cự tuyệt, cho nên y chỉ đành phải dùng cách này để Trùng Trùng không ngã bị thương.
Đi trên hành lang dài, Trùng Trùng thấy buồn nôn, nhíu mày, hai tay che miệng mình, hy vọng là không nôn hết những thứ mới ăn ban nãy ra.
“Trùng Trùng, thấy chỗ nào không khỏe sao?” Alphonse thấy thế, vội vàng hỏi ngay. Phản ứng của Trùng Trùng có hơi quen, y ngẫm, rốt cuộc là đã nhìn thấy ở đâu rồi nhỉ?
“Oa…” Nhịn một hồi, Trùng Trùng nhịn không được nữa, cậu định chạy xa ra nôn, nào ngờ chân cậu lại mềm nhũn, ngã vào người Alphonse, nôn hết.
Nôn đầy người Alphonse xong, hơi rượu trong người giảm bớt, bấy giờ Trùng Trùng mới tỉnh táo được một ít. Cậu mở to hai mắt, thấy trong mắt Alphonse đang đầy lửa giận, chỉ thiếu mỗi nước nướng cậu lên ăn.
“Al… Alphonse, xin… xin lỗi, tôi cứ tưởng anh là thùng rác!” Trùng Trùng cuống quýt giải thích.
Mặt Alphonse lại càng thêm đen, khóe miệng giật giật điên cuồng.
“Sau này còn dám uống rượu, tôi sẽ đánh mông em!” Alphonse gằn lên từng tiếng, cảnh cáo.
“Tôi sai rồi, tôi biết sai rồi, lần sau tôi sẽ không dám nữa!” Trùng Trùng biết mình có lỗi, ngoan ngoãn nghe lời.
Alphonse thở dài, thấy Trùng Trùng đã tỉnh rượu, y nói: “Em ngoan ngoãn trở về phòng ngủ đi, tôi đi tắm qua đã, bằng không cục cưng sẽ khó chịu!”
Alphonse đi rồi, lúc này Trùng Trùng mới thở phào một hơi, tiếp tục lảo đảo về phòng. Thật ra vừa rồi cậu chưa tỉnh lắm, đầu óc vẫn còn mơ mơ màng màng.
Về tới phòng ngủ, Trùng Trùng đã bị tiếng khóc của mấy cục cưng hấp dẫn. Cậu bước vào, thấy hai nhóc con khóc đến mắt đỏ bừng, trông rất đáng thương.
Trùng Trùng say rượu, nhìn hai đứa nhỏ nửa ngày trời, cuối cùng ôm Tây Tây vào lòng, dỗ, “Đoàn Đoàn ngoan, Đoàn Đoàn ngoan, ba ba ở đây, đừng khóc, đừng khóc nha!” Hoàng Phu Trùng Trùng
Tây Tây: “Ô oa oa…” Tôi là Tây Tây, tôi muốn tìm ba ba của tôi.
Đoàn Đoàn: “Ô oa oa…” Ba ba, con mới là con của người nha…
Trùng Trùng cảm thấy tiếng khóc của con mình có hơi lạ, thế là cậu lại dùng sức nhìn Tây Tây nửa ngày, cuối cùng cười bảo, “Thì ra đây không phải là cục cưng của mình!” Vì thế, cậu quẳng Tây Tây xuống giường, ôm con mình vào lòng.
Không phải con do cậu sinh, một chút cậu cũng không đau lòng. Được Trùng Trùng ôm, Đoàn Đoàn bắt đầu yên tĩnh lại, nhưng Tây Tây lại càng khóc to hơn.
Trùng Trùng bị tiếng khóc làm váng đầu, hết cách, cậu vỗ vỗ lưng Tây Tây, dỗ bé nín.
Nhưng hai đứa nhỏ ấy vẫn thế, hết đứa này tới đứa khác thay nhau khóc. Bấy giờ Trùng Trùng mới sực nhớ là nhất định chúng đã đói bụng rồi, phải uống sữa.
Trên bàn có sữa bột đã khuấy xong, nhưng không đủ cho cả hai đứa uống. Do đó Trùng Trùng quyết định lấy lọ chất lỏng trong suốt trên bàn rót vào trong bình sữa, lắc lắc, sau đó chia bình sữa ra làm hai, mang tới cho hai đứa nhỏ.
Đứa nhỏ thấy sữa, giống như thấy cha ruột của mình, ôm bình hút lia lịa, có lẽ là đói bụng lắm cho nên chúng không phát hiện bên trong có vị gì lạ. Hai đứa nhỏ uống ừng ực, liều mạng nuốt hết vào trong bụng. (Trộm cắp thật bẩn thỉu)
Sau đó, hai ánh mắt tội nghiệp tiếp tục nhìn Trùng Trùng.
Bị hai ánh mắt nóng rực ấy nhìn chằm chằm, Trùng Trùng chột dạ. Trùng Trùng biết mình lười ra ngoài, cho nước vào sữa như thế là rất quá đáng, cậu cúi đầu, rối rắm, nghĩ xem có nên đi pha sữa bột hay không.
Nhưng đầu thật nặng a, chân cũng mềm nhũn. Vào lúc này, Alphonse vừa tắm rửa sạch sẽ xong đi vào, thấy Trùng Trùng đang cúi đầu, ra chiều hối hận, y hỏi: “Sao vậy?”
“Các cục cưng đói bụng, muốn uống sữa, nhưng chân tôi mềm nhũn, đi không được!” Trùng Trùng bẻ bẻ ngón tay, nhận sai.
Alphonse xoa nhẹ đầu cậu, “Không sao đâu, để tôi làm cho, em đi ngủ đi!”
“Ừm!” Trùng Trùng gật đầu, nằm xuống giường, ôm hai nhóc ngủ.
Trùng Trùng nằm mơ, cậu cảm giác mình đang ôm một quả cầu lửa thật to, độ nóng ngày càng cao, ngày càng cao, cơ hồ muốn thiêu trụi cậu. Cậu cảm giác cơ thể mình sắp bốc cháy, cậu liều mạng chạy, liều mạng chạy, nhưng quả cầu lửa ấy vẫn áp sát cậu không buông, có tránh thế nào cũng không thoát được.
Cậu bừng tỉnh, phát hiện gian phòng tối đen, lại không có bóng dáng Alphonse ở bên cạnh. Trùng Trùng thấy sợ, vừa rồi cậu mơ thấy ác mộng, sợ muốn chết rồi.
Lúc này, cửa mở ra, Alphonse bước vào, tay cầm một túi đồ to. Trùng Trùng hé mắt, hỏi: “Anh đi đâu vậy?”
Alphonse đáp: “Khi nãy đến giờ thay tã, lại phát hiện hết tã rồi cho nên tôi vào hoàng cung lấy một ít!” Alphonse đi tới, xoa nhẹ đầu cậu, “Tỉnh ngủ rồi à?”
“Ừm!” Trùng Trùng gật đầu, “Mơ thấy ác mộng, sợ gần chết!”
“Không sao đâu!” Alphonse an ủi.
Hai đứa nhỏ vẫn đang ngủ rất ngon, Alphonse đưa tay qua, định thay tã cho đứa con bảo bối của mình, rồi mới thay cho Tây Tây. Nhưng khi chạm vào làn da non mềm của Đoàn Đoàn, Alphonse như bị điện giật, thu tay về.
“Trùng Trùng, dường như cục cưng phát sốt rồi!” Alphonse lo lắng, nói.
“Phát sốt? Sao lại như vậy?” Trùng Trùng đưa tay sờ sờ Đoàn Đoàn, rồi lại sờ sờ Tây Tây, quả nhiên cả hai cục cưng đều đang sốt. Lần đầu tiên con mình bị bệnh, Trùng Trùng gấp đến độ muốn khóc to, “Làm sao bây giờ? Có phải nên đưa tới bệnh viện không?”
Alphonse im lặng một hồi, rồi cúi đầu, ngửi ngửi miệng hai đứa nhỏ, lại ngửi ngửi, sau đó nhíu mày, “Trùng Trùng, có phải em nôn lên người hai đứa nhỏ không? Cả người đầy mùi rượu!”
Trùng Trùng lắc đầu, chớp chớp đôi mắt to vô tội, “Không có nha, tôi chỉ ôm hai đứa ngủ thôi mà, hơn nữa chúng cũng đã uống sữa rồi, sao lại có mùi rượu chứ, chắc là ảo giác của anh rồi đó!”
Nói xong, Trùng Trùng nhíu mày, hít hà, tiếp tục hít hà.
Khứu giác của Trùng tộc rất mạnh, nhưng do cậu đã uống rượu cho nên phản ứng có chút chậm chạp. Hơn nữa, cậu đã ôm hai đứa nhỏ ngủ lâu như vậy, chắc là mùi trên người cậu đã lây qua hai đứa nhỏ rồi cũng nên.
Bấy giờ, trong tay Alphonse đang tích tụ một quả cầu ánh sáng màu tím nhạt, sau đó, bên trong xuất hiện cảnh tượng trước lúc Alphonse tiến vào, cũng chính là lúc Trùng Trùng lấy sữa bột.
“Anh coi đi, tôi chỉ cho cục cưng uống sữa thôi nha!” Trùng Trùng bất mãn, oán hận. Nhưng vừa nhìn qua Trùng Trùng lập tức im bặt, nhìn Alphonse, lo lắng.
Đương nhiên, Alphonse cũng đã phát hiện.
Thứ Trùng Trùng cho vào sữa không phải nước, mà là rượu…
Lại còn là rượu nước sau…
Nhưng tại sao ba ba lại chế ra loại rượu có vị ngọt vậy chứ? Hại hai đứa nhỏ tưởng là sữa, cho nên đã uống rất nhiều.
Bị Alphonse trừng, Trùng Trùng xấu hổ vô cùng, cậu thật muốn tìm cái hang mà chui vào.
“Tính sao đây?” Trùng Trùng vẫn mặt dày hỏi.
“Em đó!” Aphonse oán hận.
E là trên thế giới này, chỉ có một người cha duy nhất cho đứa con còn chưa đầy tháng uống rượu, đúng là chỉ có mình cậu thôi.
Tuy Alphonse nói vậy, nhưng y vẫn đi tới tủ lấy quần áo quẳng qua cho Trùng Trùng, “Thay quần áo, chúng ta đưa cục cưng tới bệnh viện. Trở về em biết tay tôi!”
Trùng Trùng vâng vâng dạ dạ, vừa run sợ vừa thay quần áo.
Hai vợ chồng đức vua mang con tới bệnh viện, nhất định mấy đài truyền hình sẽ canh ở cửa. Điều quan trọng nhất chính là lần này còn có cả con trai của vương tử hành tinh Kana, nếu lên TV, báo chí, xử lý không ổn thỏa, đồng minh nhiều năm qua sẽ thành kẻ địch.
Dù sao thì đây cũng là con người ta nha, lỡ như xảy ra chuyện gì bất trắc thì chiến tranh là điều khó tránh khỏi. Cho nên, trước khi mọi chuyện tồi tệ, hai người phải mang cục cưng đi khám. (Trộm cắp thật bẩn thỉu)
Nếu như muốn cải trang ra ngoài, vậy tiểu kim long Chiefly đầy phong cách đó là tuyệt đối không thể cưỡi, bởi vì trên khắp hành tình Lala này chỉ có mỗi một con rồng đó là khác người ta thôi, nếu cưỡi nó đi, chẳng phải là lạy ông tôi bụi này ‘chúng ta là vợ chồng nhà vua đi khám bệnh’ hay sao?
Thành ra, chờ cải trang xong, hai người lén lấy Ngân Dực long ra, Trùng Trùng mỗi tay ôm một đứa nhỏ, Alphonse ôm Trùng Trùng, cưỡi rồng, chạy vội về phía bệnh viện đế đô.
Hai người cải trang thành đôi vợ giồng giàu có, do hiện tại đang là buổi tối, cho nên chỉ có ở phòng cấp cứu mới có bác sĩ trực, ngoài ra đều là nằm viện, hai người một rồng, lập tức chạy nhanh về phía phòng cấp cứu.
Bác sĩ trong phòng cấp cứu ngáp một cái, tốt quá, đêm nay không có bệnh nhân, ráng nhịn thêm chút nữa là có thể tan ca rồi.
Vào lúc này, bác sĩ cảm giác được có một cơn gió thổi qua, ngay sau đó, một thiếu niên đã đứng ngay trước mặt mình, tay ôm hai đứa nhỏ, phía sau cậu ta là một thanh niên tóc đen.
“Bác sĩ, bác sĩ, cục cưng nhà tôi sơ ý uống nhầm rượu, làm sao bây giờ?” Thiếu niên gấp đến độ đôi ngươi màu xanh nhạt ngấn đầy nước mắt, khiến bác sĩ thương tiếc không thôi.
“Uống rượu gì?” Bác sĩ hỏi.
“Rượu nước sau!” Trùng Trùng đáp.
“Rượu nước sau là rượu gì? Sao tôi chưa từng nghe nói?” Bác sĩ nghi hoặc.
“À, rượu đó là thế này…” Trùng Trùng ấp úng nói rượu do mình tự ủ.
“Theo như tôi biết, thì nồng độ cồn khoảng mười độ, hai bé đã uống khoảng hai mươi mililit, là uống chung với sữa bột!” Alphonse nói xong, trừng Trùng Trùng một cái, Trùng Trùng lập tức cúi đầu, không dám nhìn y.
Bác sĩ nhíu mày, đặt ống nghe lên ngực hai đứa nhỏ, rồi nói, “Rút máu xét nghiệm đi, xem nồng độ cồn trong cơ thể có cao hay không?” Sau đó lấy giấy ra.
“Bé tóc trắng tên gì?”
“Bảo Đoàn!”
“Còn bé tóc đen?”
“Bảo Tây!”
Bác sĩ gật đầu, giao hai đứa nhỏ lại cho hai người, “Phòng xét nghiệm ở tầng hai, kiểm tra khoảng nửa tiếng là có kết quả, xong, mang tới cho tôi ngay, biết không?”
“Vâng, vâng!” Trùng Trùng gật đầu, chạy nhanh lên tầng hai.
Alphonse đen mặt ôm hai đứa nhỏ đi theo phía sau.
Nhìn chiếc kim nhọn đâm vào làn da mềm mại của bé, Trùng Trùng cảm thấy đau lòng vô cùng, cậu nắm chặt tay, ước gì có thể đưa tay mình tới cho y tá rút máu.
Đoàn Đoàn nhúc nhích hai cái, sau đó ngoan ngoãn, coi bộ là say rượu thật rồi…
Đến lượt Tây Tây, đứa nhỏ này khóc tới trời long đất lở, khóc đến tâm Trùng Trùng sắp nát mất. Tuy đây không phải là con do cậu sinh, nhưng cũng là một đứa nhỏ nha, cậu lại làm cha, thấy đứa nhỏ khóc là đau lòng ngay.
“Y tá… Y tá, anh có thể nhẹ tay một chút không?” Tây Tây khóc quá chừng, Trùng Trùng không khỏi nhỏ giọng đề nghị.
“Có bản lĩnh thì cậu tới rút đi!” Y tá nổi điên, anh ta vốn đang ngủ ngon lành nha, sao tự dưng lại có người tới chứ, người vừa mới dậy đương nhiên là rất bực bội.
Thấy ái phu của mình bị mắng, Alphonse trừng y tá, “Chính vì không biết mới bảo cậu rút, nếu chúng tôi biết đã tự rút rồi, còn cần cậu làm gì?”
Y tá khó chịu, nhưng ánh mắt của Alphonse quá mức thô bạo, cuối cùng cậu ta cũng dịu xuống.
Rút máu xong hai người ngồi chờ kết quả xét nghiệm. Tây Tây cũng đã ngừng khóc, Trùng Trùng ôm bé vào lòng, còn Đoàn Đoàn thì đang cuộn trong lòng Alphonse, ngủ ngon lành.
Cầm kết quả xét nghiệm đưa tới cho bác sĩ xem, chỉ thấy bác sĩ chống cằm, trầm tư vài giây, nói: “Độ cồn quá cao, có thể ảnh hưởng tới tế bào não của bé, khiến bé… si ngốc!”
“Ô oa…” Trùng Trùng khóc to.
“Nhưng mà, chỉ cần trị liệu kịp thời, thì xác suất si ngốc sẽ giảm xuống còn 10%!” Bác sĩ bổ sung.
Alphonse nện một quyền xuống bàn, phẫn hận, “Có mỗi một chuyện mà nói cũng không xong!”
Bác sĩ run lên, nhịn xuống cảm giác muốn hét to, “Giờ truyền dịch, để hàm lượng rượu bài tiết ra khỏi cơ thể, về phần kết quả thế nào thì phải xem vận mệnh của chúng thôi!”
Alphonse và Trùng Trùng nhìn nhau, đã chuẩn bị sẵn tâm lý Đoàn Đoàn nhà mình sẽ biến thành si ngốc, nhưng còn Tây Tây? Lỡ như bị phát hiện, e là chỉ con đường có chiến tranh thôi!
Hai người trầm mặc nhận thuốc, thanh toán tiền, sau đó đưa hai đứa nhỏ đi truyền dịch.
Khoảng chừng hai tiếng sau, lại xét nghiệm máu thêm một lần. Bác sĩ bảo là hàm lượng cồn đã tiết ra ngoài hết rồi, nhưng có si ngốc hay không, hiện tại vẫn chưa kiểm tra được. Cho dù có hiện tượng si ngốc đi chăng nữa, nhưng do hiện tại bé còn quá nhỏ, chờ lớn lên có thể sẽ thấy bé hơi ngốc hơn những đứa nhỏ cùng trang lứa một chút.
Mang theo tâm trạng bất an, hai người ôm hai bé về phủ bá tước.
Về đến nhà, Lạc Lạc xoa xoa tròng mắt bước ra, thấy Trùng Trùng đang ôm con mình trong lòng, cậu vội vàng đi tới, ra chiều có lỗi, “Xin lỗi nha, tối qua tôi uống nhiều quá, hại hai người phải chăm sóc bé giúp rồi!”
“Không có gì, nên làm mà!” Alphonse thản nhiên nói.
“A, vậy để tôi ôm cục cưng về ngủ tiếp!” Lạc Lạc cười, ôm con mình trở về phòng, còn Trùng Trùng thì đang ôm chặt Đoàn Đoàn.
“Làm sao bây giờ?” Trùng Trùng nức nở.
“Chờ bình tĩnh lại rồi nói sau!” Alphonse thở dài, “Nếu đứa nhỏ đó thật sự trở thành si ngốc, vậy để Đoàn Đoàn cưới nó đi, đây cũng là một dạng chịu trách nhiệm!”
“Tôi cũng cảm thấy vậy!” Trùng Trùng gật đầu phụ họa, “Lỡ như Đoàn Đoàn biến thành si ngốc thì sao?”
Alphonse im lặng một hồi, “Vậy để Tây Tây cưới Đoàn Đoàn, chúng ta sẽ sinh một đứa khác!”
Do đám người lớn bên ngoài đang rất náo nhiệt, cho nên người hầu trong phủ đều không nghe thấy tiếng mấy cục cưng khóc, họ vẫn cứ làm việc bình thường.
Trùng Trùng nằm dưới bàn đếm n lần, cuối cùng đếm tới ba nghìn, lúc này mới chịu kéo Alphonse, lảo đảo đi về phòng ngủ, đương nhiên là cậu cũng không quên xách theo một bình rượu.
Alphonse vốn không cho cậu uống nữa, nhưng lại sợ Trùng Trùng lại trốn vào tủ áo chơi trò chơi làm y mệt chết, chi bằng để cậu uống say rồi ngủ cho xong.
Như vậy, y cũng dễ chịu hơn một chút.
Nghĩ như vậy, Alphonse để Trùng Trùng đắc ý, ôm bình rượu thôi mà, chỉ cần Trùng Trùng yên tĩnh một chút là được.
Trùng Trùng đi nghiêng nghiêng ngả ngả, Alphonse dìu cậu, y vốn muốn ôm Trùng Trùng, nhưng lại bị cậu cự tuyệt, cho nên y chỉ đành phải dùng cách này để Trùng Trùng không ngã bị thương.
Đi trên hành lang dài, Trùng Trùng thấy buồn nôn, nhíu mày, hai tay che miệng mình, hy vọng là không nôn hết những thứ mới ăn ban nãy ra.
“Trùng Trùng, thấy chỗ nào không khỏe sao?” Alphonse thấy thế, vội vàng hỏi ngay. Phản ứng của Trùng Trùng có hơi quen, y ngẫm, rốt cuộc là đã nhìn thấy ở đâu rồi nhỉ?
“Oa…” Nhịn một hồi, Trùng Trùng nhịn không được nữa, cậu định chạy xa ra nôn, nào ngờ chân cậu lại mềm nhũn, ngã vào người Alphonse, nôn hết.
Nôn đầy người Alphonse xong, hơi rượu trong người giảm bớt, bấy giờ Trùng Trùng mới tỉnh táo được một ít. Cậu mở to hai mắt, thấy trong mắt Alphonse đang đầy lửa giận, chỉ thiếu mỗi nước nướng cậu lên ăn.
“Al… Alphonse, xin… xin lỗi, tôi cứ tưởng anh là thùng rác!” Trùng Trùng cuống quýt giải thích.
Mặt Alphonse lại càng thêm đen, khóe miệng giật giật điên cuồng.
“Sau này còn dám uống rượu, tôi sẽ đánh mông em!” Alphonse gằn lên từng tiếng, cảnh cáo.
“Tôi sai rồi, tôi biết sai rồi, lần sau tôi sẽ không dám nữa!” Trùng Trùng biết mình có lỗi, ngoan ngoãn nghe lời.
Alphonse thở dài, thấy Trùng Trùng đã tỉnh rượu, y nói: “Em ngoan ngoãn trở về phòng ngủ đi, tôi đi tắm qua đã, bằng không cục cưng sẽ khó chịu!”
Alphonse đi rồi, lúc này Trùng Trùng mới thở phào một hơi, tiếp tục lảo đảo về phòng. Thật ra vừa rồi cậu chưa tỉnh lắm, đầu óc vẫn còn mơ mơ màng màng.
Về tới phòng ngủ, Trùng Trùng đã bị tiếng khóc của mấy cục cưng hấp dẫn. Cậu bước vào, thấy hai nhóc con khóc đến mắt đỏ bừng, trông rất đáng thương.
Trùng Trùng say rượu, nhìn hai đứa nhỏ nửa ngày trời, cuối cùng ôm Tây Tây vào lòng, dỗ, “Đoàn Đoàn ngoan, Đoàn Đoàn ngoan, ba ba ở đây, đừng khóc, đừng khóc nha!” Hoàng Phu Trùng Trùng
Tây Tây: “Ô oa oa…” Tôi là Tây Tây, tôi muốn tìm ba ba của tôi.
Đoàn Đoàn: “Ô oa oa…” Ba ba, con mới là con của người nha…
Trùng Trùng cảm thấy tiếng khóc của con mình có hơi lạ, thế là cậu lại dùng sức nhìn Tây Tây nửa ngày, cuối cùng cười bảo, “Thì ra đây không phải là cục cưng của mình!” Vì thế, cậu quẳng Tây Tây xuống giường, ôm con mình vào lòng.
Không phải con do cậu sinh, một chút cậu cũng không đau lòng. Được Trùng Trùng ôm, Đoàn Đoàn bắt đầu yên tĩnh lại, nhưng Tây Tây lại càng khóc to hơn.
Trùng Trùng bị tiếng khóc làm váng đầu, hết cách, cậu vỗ vỗ lưng Tây Tây, dỗ bé nín.
Nhưng hai đứa nhỏ ấy vẫn thế, hết đứa này tới đứa khác thay nhau khóc. Bấy giờ Trùng Trùng mới sực nhớ là nhất định chúng đã đói bụng rồi, phải uống sữa.
Trên bàn có sữa bột đã khuấy xong, nhưng không đủ cho cả hai đứa uống. Do đó Trùng Trùng quyết định lấy lọ chất lỏng trong suốt trên bàn rót vào trong bình sữa, lắc lắc, sau đó chia bình sữa ra làm hai, mang tới cho hai đứa nhỏ.
Đứa nhỏ thấy sữa, giống như thấy cha ruột của mình, ôm bình hút lia lịa, có lẽ là đói bụng lắm cho nên chúng không phát hiện bên trong có vị gì lạ. Hai đứa nhỏ uống ừng ực, liều mạng nuốt hết vào trong bụng. (Trộm cắp thật bẩn thỉu)
Sau đó, hai ánh mắt tội nghiệp tiếp tục nhìn Trùng Trùng.
Bị hai ánh mắt nóng rực ấy nhìn chằm chằm, Trùng Trùng chột dạ. Trùng Trùng biết mình lười ra ngoài, cho nước vào sữa như thế là rất quá đáng, cậu cúi đầu, rối rắm, nghĩ xem có nên đi pha sữa bột hay không.
Nhưng đầu thật nặng a, chân cũng mềm nhũn. Vào lúc này, Alphonse vừa tắm rửa sạch sẽ xong đi vào, thấy Trùng Trùng đang cúi đầu, ra chiều hối hận, y hỏi: “Sao vậy?”
“Các cục cưng đói bụng, muốn uống sữa, nhưng chân tôi mềm nhũn, đi không được!” Trùng Trùng bẻ bẻ ngón tay, nhận sai.
Alphonse xoa nhẹ đầu cậu, “Không sao đâu, để tôi làm cho, em đi ngủ đi!”
“Ừm!” Trùng Trùng gật đầu, nằm xuống giường, ôm hai nhóc ngủ.
Trùng Trùng nằm mơ, cậu cảm giác mình đang ôm một quả cầu lửa thật to, độ nóng ngày càng cao, ngày càng cao, cơ hồ muốn thiêu trụi cậu. Cậu cảm giác cơ thể mình sắp bốc cháy, cậu liều mạng chạy, liều mạng chạy, nhưng quả cầu lửa ấy vẫn áp sát cậu không buông, có tránh thế nào cũng không thoát được.
Cậu bừng tỉnh, phát hiện gian phòng tối đen, lại không có bóng dáng Alphonse ở bên cạnh. Trùng Trùng thấy sợ, vừa rồi cậu mơ thấy ác mộng, sợ muốn chết rồi.
Lúc này, cửa mở ra, Alphonse bước vào, tay cầm một túi đồ to. Trùng Trùng hé mắt, hỏi: “Anh đi đâu vậy?”
Alphonse đáp: “Khi nãy đến giờ thay tã, lại phát hiện hết tã rồi cho nên tôi vào hoàng cung lấy một ít!” Alphonse đi tới, xoa nhẹ đầu cậu, “Tỉnh ngủ rồi à?”
“Ừm!” Trùng Trùng gật đầu, “Mơ thấy ác mộng, sợ gần chết!”
“Không sao đâu!” Alphonse an ủi.
Hai đứa nhỏ vẫn đang ngủ rất ngon, Alphonse đưa tay qua, định thay tã cho đứa con bảo bối của mình, rồi mới thay cho Tây Tây. Nhưng khi chạm vào làn da non mềm của Đoàn Đoàn, Alphonse như bị điện giật, thu tay về.
“Trùng Trùng, dường như cục cưng phát sốt rồi!” Alphonse lo lắng, nói.
“Phát sốt? Sao lại như vậy?” Trùng Trùng đưa tay sờ sờ Đoàn Đoàn, rồi lại sờ sờ Tây Tây, quả nhiên cả hai cục cưng đều đang sốt. Lần đầu tiên con mình bị bệnh, Trùng Trùng gấp đến độ muốn khóc to, “Làm sao bây giờ? Có phải nên đưa tới bệnh viện không?”
Alphonse im lặng một hồi, rồi cúi đầu, ngửi ngửi miệng hai đứa nhỏ, lại ngửi ngửi, sau đó nhíu mày, “Trùng Trùng, có phải em nôn lên người hai đứa nhỏ không? Cả người đầy mùi rượu!”
Trùng Trùng lắc đầu, chớp chớp đôi mắt to vô tội, “Không có nha, tôi chỉ ôm hai đứa ngủ thôi mà, hơn nữa chúng cũng đã uống sữa rồi, sao lại có mùi rượu chứ, chắc là ảo giác của anh rồi đó!”
Nói xong, Trùng Trùng nhíu mày, hít hà, tiếp tục hít hà.
Khứu giác của Trùng tộc rất mạnh, nhưng do cậu đã uống rượu cho nên phản ứng có chút chậm chạp. Hơn nữa, cậu đã ôm hai đứa nhỏ ngủ lâu như vậy, chắc là mùi trên người cậu đã lây qua hai đứa nhỏ rồi cũng nên.
Bấy giờ, trong tay Alphonse đang tích tụ một quả cầu ánh sáng màu tím nhạt, sau đó, bên trong xuất hiện cảnh tượng trước lúc Alphonse tiến vào, cũng chính là lúc Trùng Trùng lấy sữa bột.
“Anh coi đi, tôi chỉ cho cục cưng uống sữa thôi nha!” Trùng Trùng bất mãn, oán hận. Nhưng vừa nhìn qua Trùng Trùng lập tức im bặt, nhìn Alphonse, lo lắng.
Đương nhiên, Alphonse cũng đã phát hiện.
Thứ Trùng Trùng cho vào sữa không phải nước, mà là rượu…
Lại còn là rượu nước sau…
Nhưng tại sao ba ba lại chế ra loại rượu có vị ngọt vậy chứ? Hại hai đứa nhỏ tưởng là sữa, cho nên đã uống rất nhiều.
Bị Alphonse trừng, Trùng Trùng xấu hổ vô cùng, cậu thật muốn tìm cái hang mà chui vào.
“Tính sao đây?” Trùng Trùng vẫn mặt dày hỏi.
“Em đó!” Aphonse oán hận.
E là trên thế giới này, chỉ có một người cha duy nhất cho đứa con còn chưa đầy tháng uống rượu, đúng là chỉ có mình cậu thôi.
Tuy Alphonse nói vậy, nhưng y vẫn đi tới tủ lấy quần áo quẳng qua cho Trùng Trùng, “Thay quần áo, chúng ta đưa cục cưng tới bệnh viện. Trở về em biết tay tôi!”
Trùng Trùng vâng vâng dạ dạ, vừa run sợ vừa thay quần áo.
Hai vợ chồng đức vua mang con tới bệnh viện, nhất định mấy đài truyền hình sẽ canh ở cửa. Điều quan trọng nhất chính là lần này còn có cả con trai của vương tử hành tinh Kana, nếu lên TV, báo chí, xử lý không ổn thỏa, đồng minh nhiều năm qua sẽ thành kẻ địch.
Dù sao thì đây cũng là con người ta nha, lỡ như xảy ra chuyện gì bất trắc thì chiến tranh là điều khó tránh khỏi. Cho nên, trước khi mọi chuyện tồi tệ, hai người phải mang cục cưng đi khám. (Trộm cắp thật bẩn thỉu)
Nếu như muốn cải trang ra ngoài, vậy tiểu kim long Chiefly đầy phong cách đó là tuyệt đối không thể cưỡi, bởi vì trên khắp hành tình Lala này chỉ có mỗi một con rồng đó là khác người ta thôi, nếu cưỡi nó đi, chẳng phải là lạy ông tôi bụi này ‘chúng ta là vợ chồng nhà vua đi khám bệnh’ hay sao?
Thành ra, chờ cải trang xong, hai người lén lấy Ngân Dực long ra, Trùng Trùng mỗi tay ôm một đứa nhỏ, Alphonse ôm Trùng Trùng, cưỡi rồng, chạy vội về phía bệnh viện đế đô.
Hai người cải trang thành đôi vợ giồng giàu có, do hiện tại đang là buổi tối, cho nên chỉ có ở phòng cấp cứu mới có bác sĩ trực, ngoài ra đều là nằm viện, hai người một rồng, lập tức chạy nhanh về phía phòng cấp cứu.
Bác sĩ trong phòng cấp cứu ngáp một cái, tốt quá, đêm nay không có bệnh nhân, ráng nhịn thêm chút nữa là có thể tan ca rồi.
Vào lúc này, bác sĩ cảm giác được có một cơn gió thổi qua, ngay sau đó, một thiếu niên đã đứng ngay trước mặt mình, tay ôm hai đứa nhỏ, phía sau cậu ta là một thanh niên tóc đen.
“Bác sĩ, bác sĩ, cục cưng nhà tôi sơ ý uống nhầm rượu, làm sao bây giờ?” Thiếu niên gấp đến độ đôi ngươi màu xanh nhạt ngấn đầy nước mắt, khiến bác sĩ thương tiếc không thôi.
“Uống rượu gì?” Bác sĩ hỏi.
“Rượu nước sau!” Trùng Trùng đáp.
“Rượu nước sau là rượu gì? Sao tôi chưa từng nghe nói?” Bác sĩ nghi hoặc.
“À, rượu đó là thế này…” Trùng Trùng ấp úng nói rượu do mình tự ủ.
“Theo như tôi biết, thì nồng độ cồn khoảng mười độ, hai bé đã uống khoảng hai mươi mililit, là uống chung với sữa bột!” Alphonse nói xong, trừng Trùng Trùng một cái, Trùng Trùng lập tức cúi đầu, không dám nhìn y.
Bác sĩ nhíu mày, đặt ống nghe lên ngực hai đứa nhỏ, rồi nói, “Rút máu xét nghiệm đi, xem nồng độ cồn trong cơ thể có cao hay không?” Sau đó lấy giấy ra.
“Bé tóc trắng tên gì?”
“Bảo Đoàn!”
“Còn bé tóc đen?”
“Bảo Tây!”
Bác sĩ gật đầu, giao hai đứa nhỏ lại cho hai người, “Phòng xét nghiệm ở tầng hai, kiểm tra khoảng nửa tiếng là có kết quả, xong, mang tới cho tôi ngay, biết không?”
“Vâng, vâng!” Trùng Trùng gật đầu, chạy nhanh lên tầng hai.
Alphonse đen mặt ôm hai đứa nhỏ đi theo phía sau.
Nhìn chiếc kim nhọn đâm vào làn da mềm mại của bé, Trùng Trùng cảm thấy đau lòng vô cùng, cậu nắm chặt tay, ước gì có thể đưa tay mình tới cho y tá rút máu.
Đoàn Đoàn nhúc nhích hai cái, sau đó ngoan ngoãn, coi bộ là say rượu thật rồi…
Đến lượt Tây Tây, đứa nhỏ này khóc tới trời long đất lở, khóc đến tâm Trùng Trùng sắp nát mất. Tuy đây không phải là con do cậu sinh, nhưng cũng là một đứa nhỏ nha, cậu lại làm cha, thấy đứa nhỏ khóc là đau lòng ngay.
“Y tá… Y tá, anh có thể nhẹ tay một chút không?” Tây Tây khóc quá chừng, Trùng Trùng không khỏi nhỏ giọng đề nghị.
“Có bản lĩnh thì cậu tới rút đi!” Y tá nổi điên, anh ta vốn đang ngủ ngon lành nha, sao tự dưng lại có người tới chứ, người vừa mới dậy đương nhiên là rất bực bội.
Thấy ái phu của mình bị mắng, Alphonse trừng y tá, “Chính vì không biết mới bảo cậu rút, nếu chúng tôi biết đã tự rút rồi, còn cần cậu làm gì?”
Y tá khó chịu, nhưng ánh mắt của Alphonse quá mức thô bạo, cuối cùng cậu ta cũng dịu xuống.
Rút máu xong hai người ngồi chờ kết quả xét nghiệm. Tây Tây cũng đã ngừng khóc, Trùng Trùng ôm bé vào lòng, còn Đoàn Đoàn thì đang cuộn trong lòng Alphonse, ngủ ngon lành.
Cầm kết quả xét nghiệm đưa tới cho bác sĩ xem, chỉ thấy bác sĩ chống cằm, trầm tư vài giây, nói: “Độ cồn quá cao, có thể ảnh hưởng tới tế bào não của bé, khiến bé… si ngốc!”
“Ô oa…” Trùng Trùng khóc to.
“Nhưng mà, chỉ cần trị liệu kịp thời, thì xác suất si ngốc sẽ giảm xuống còn 10%!” Bác sĩ bổ sung.
Alphonse nện một quyền xuống bàn, phẫn hận, “Có mỗi một chuyện mà nói cũng không xong!”
Bác sĩ run lên, nhịn xuống cảm giác muốn hét to, “Giờ truyền dịch, để hàm lượng rượu bài tiết ra khỏi cơ thể, về phần kết quả thế nào thì phải xem vận mệnh của chúng thôi!”
Alphonse và Trùng Trùng nhìn nhau, đã chuẩn bị sẵn tâm lý Đoàn Đoàn nhà mình sẽ biến thành si ngốc, nhưng còn Tây Tây? Lỡ như bị phát hiện, e là chỉ con đường có chiến tranh thôi!
Hai người trầm mặc nhận thuốc, thanh toán tiền, sau đó đưa hai đứa nhỏ đi truyền dịch.
Khoảng chừng hai tiếng sau, lại xét nghiệm máu thêm một lần. Bác sĩ bảo là hàm lượng cồn đã tiết ra ngoài hết rồi, nhưng có si ngốc hay không, hiện tại vẫn chưa kiểm tra được. Cho dù có hiện tượng si ngốc đi chăng nữa, nhưng do hiện tại bé còn quá nhỏ, chờ lớn lên có thể sẽ thấy bé hơi ngốc hơn những đứa nhỏ cùng trang lứa một chút.
Mang theo tâm trạng bất an, hai người ôm hai bé về phủ bá tước.
Về đến nhà, Lạc Lạc xoa xoa tròng mắt bước ra, thấy Trùng Trùng đang ôm con mình trong lòng, cậu vội vàng đi tới, ra chiều có lỗi, “Xin lỗi nha, tối qua tôi uống nhiều quá, hại hai người phải chăm sóc bé giúp rồi!”
“Không có gì, nên làm mà!” Alphonse thản nhiên nói.
“A, vậy để tôi ôm cục cưng về ngủ tiếp!” Lạc Lạc cười, ôm con mình trở về phòng, còn Trùng Trùng thì đang ôm chặt Đoàn Đoàn.
“Làm sao bây giờ?” Trùng Trùng nức nở.
“Chờ bình tĩnh lại rồi nói sau!” Alphonse thở dài, “Nếu đứa nhỏ đó thật sự trở thành si ngốc, vậy để Đoàn Đoàn cưới nó đi, đây cũng là một dạng chịu trách nhiệm!”
“Tôi cũng cảm thấy vậy!” Trùng Trùng gật đầu phụ họa, “Lỡ như Đoàn Đoàn biến thành si ngốc thì sao?”
Alphonse im lặng một hồi, “Vậy để Tây Tây cưới Đoàn Đoàn, chúng ta sẽ sinh một đứa khác!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.