Chương 38
Cận Thị Nhãn
12/09/2016
Alphonse muốn cho Trùng Trùng một trận đẹp mặt đẹp mày, nhưng y còn chưa kịp chấp hành gia pháp, thì đã phải vào hoàng cung xử lý công vụ. Còn
Trùng Trùng thì ôm Đoàn Đoàn về phòng ngủ, thề không bao giờ cho Đoàn
Đoàn ăn uống lung tung nữa.
Đoàn Đoàn ngủ được một lát, tỉnh dậy liền khóc to lên. Trùng Trùng vốn định pha sữa bột cho bé, nhưng sợ mình lại làm không tốt, nên đành nhờ quản gia tiên sinh. Hoàng Phu Trùng Trùng
Uống sữa bột quản gia vừa khuấy xong, Đoàn Đoàn ngừng khóc, nhìn Trùng Trùng cười cười, để lộ cái mặt hồng hồng khiến người ta nhịn không được, muốn nhéo một cái. Đôi mắt to màu tím cũng đang chớp chớp.
Ánh mắt của Đoàn Đoàn khiến Trùng Trùng chua xót, cậu không khỏi nhớ tới những gì bác sĩ nói, Đoàn Đoàn có thể sẽ thành nhược trí, nay lại thấy dáng vẻ ngơ ngác của con, Trùng Trùng có nhìn thế nào, cũng thấy bé giống như một đứa trẻ si ngốc rồi.
Vào lúc này, Lạc Lạc ôm Tây Tây cũng đang khóc to đi tới, nhìn thấy Đoàn Đoàn nhà Trùng Trùng, cậu ta cười hì hì, nói: “Trùng Trùng, cục cưng nhà cậu ngoan quá nha!”
Trùng Trùng thấy lòng mình đang rỉ máu, cũng đã biến thành nhược trí rồi, không ngoan sao được?
Tây Tây ở trong lòng Lạc Lạc khóc đến thương tâm, vừa nhìn thấy Đoàn Đoàn đang ngơ ngác thì bỗng dưng ngừng khóc, chỉ ngón tay út vào Đoàn Đoàn, kêu ô ô.
Tây Tây lớn hơn Đoàn Đoàn hai tháng, cho nên dáng người cũng to hơn một ít. Thấy Tây Tây, Đoàn Đoàn như lấy lại tinh thần, mở hai tay ra, ý muốn được Trùng Trùng bế lên.
“Trùng Trùng, sao trông cậu buồn quá vậy?” Thấy Trùng Trùng quắt quắt khóe miệng đứng đó, Lạc Lạc quan tâm, hỏi. (Ăn cắp là vô sỉ)
Bấy giờ Trùng Trùng mới sực nhớ là Tây Tây cũng uống rượu, cậu chột dạ, hỏi: “Lạc Lạc à, cục cưng nhà cậu có gì khác thường không?”
Lạc Lạc lắc đầu, nghi hoặc, hỏi: “Không có, nhưng không biết thế nào, hôm nay có hơi hiếu động!”
Trùng Trùng nghe thế lại càng thêm chột dạ, “Lạc Lạc à, hay là chúng ta định hôn sự cho hai đứa nhỏ đi nha!”
Lạc Lạc vội vàng lắc đầu, “Thôi đừng, chính chuyện hứa hôn từ nhỏ đã gây họa cho chúng ta, hay là thôi đi, chờ chúng lớn rồi hãy tính sau!”
Trùng Trùng còn định nói gì đó nhưng thấy Lạc Lạc không thích, sau cùng đành phải ngậm miệng. Cậu cũng không thể nói cho cậu ta biết, hai đứa nhỏ này rất có thể sẽ biến thành nhược trí, cậu muốn hứa hôn cho hai đứa là vì để cho hai người nhược trí ở với nhau cho có bạn.
Cả ngày, Trùng Trùng đều ở trong trạng thái bất an. Một là cậu đã triệt để tin là Đoàn Đoàn con mình đã thành đứa trẻ si ngốc, bởi vì cả ngày nay nhóc con đều ngây ra nhìn cậu. Hai là, tối nay Alphonse về nhà sẽ trị tội cậu, gia pháp hầu hạ.
Nhớ tới lần bị đánh đòn dạo trước, Trùng Trùng lập tức cảm thấy cái mông của mình như nát vụn ra. Alphonse sẽ không nương tay đâu, xem ra lần này mông cậu phải nở hoa thật rồi.
Nơm nớp lo sợ đến chiều tối, Trùng Trùng cũng không ra ngoài ăn, cậu trốn trong phòng cắn bánh bích quy, ôm con, lòng cân nhắc xem nên xin Alphonse tha thứ thế nào.
Liệu có nên sắc dụ?
Nhưng làm tình cũng mệt lắm nha, hơn nữa lúc làm mông cũng sẽ bị giày vò…
Nếu không, hay là ôm Đoàn Đoàn trốn đi?
Nhưng mà, Đoàn Đoàn đã biến thành ngu ngốc rồi, phải ở đế đô mới có thể tìm được bác sĩ giỏi tới xem bệnh cho bé nha!
Lại nhìn Đoàn Đoàn đang ngủ rất ngon, Trùng Trùng hít hít cái mũi, con trai đáng thương, đều do lỗi của ba ba, cho nên mới hủy đi cuộc đời của con.
Ôm Đoàn Đoàn vào lòng, cậu hôn mạnh lên má con hai cái, thế nhưng bé không khóc, lại còn mở to đôi mắt tròn xoe ra nhìn Trùng Trùng cười, sau đó kéo tay Trùng Trùng, bỏ vào miệng mút mút.
“Ui, ngốc quá, đây là ngón tay của ba, không phải bình sữa!” Trùng Trùng vừa khóc vừa rút tay về, cậu lau lau nước mắt, ôm Đoàn Đoàn thề thốt, “Con ngoan, ba ba quyết định, sau này ba ba sẽ không sinh em trai, ba chỉ nuôi mình con, biết không? Ba sẽ dành tất cả tình yêu cho con!”
Alphonse về đến nhà, thấy Trùng Trùng ôm Đoàn Đoàn ngủ mà nước mắt giàn giụa. Y thở dài, hôn lên mai má Trùng Trùng một cái, rồi lại hôn lên trán con trai một cái.
“Em đó, đến khi nào mới có thể để tôi bớt lo một chút đây?” Alphonse lắc đầu, nhặt chăn rơi trên đất lên đắp cho hai người.
Việc trừng phạt cứ bỏ ngang như vậy, còn cha con Lạc Lạc đã trở về hành tinh Kana, Trùng Trùng cũng ở cữ đủ tháng, đang định trở về cuộc sống thoải mái của mình trong hoàng cung.
Quản gia xà yêu dẫn một đám người hầu tới phủ bá tước, trong nửa giờ đã thu dọn sạch sẽ hành lý của hai vợ chồng son, cho vào xe ngựa, quay về cung.
Đương nhiên là còn có đông đảo các phóng viên truyền thông tới trước cửa phủ bá tước, chờ chụp mấy tấm về thời khắc chói lọi sau khi ở cữ của Trùng Trùng.
Đài Công Quân, “Ơ ơ, không phải nói ở cữ sẽ mập ra sao? Sao khuôn mặt bánh bao của điện hạ Zosya chúng ta lại thành mặt trái xoan thế?”
Đài Thụ Quân, “Oa ha ha, nhất định là đặc biệt vì bệ hạ giảm béo rồi, bằng không với tướng mạo của bệ hạ, giá trị của bệ hạ, sẽ có không ít người tới quấy rối, ý đồ cướp mất trái tim của bệ hạ nha!” Hoàng Phu Trùng Trùng
Đài Hỗ Công, “Các bạn xem đài, bình tĩnh, hãy bình tĩnh, giờ chính là hình ảnh đức vua cao quý của chúng ta ôm tiểu vương tử Karl, điện hạ Zosya đi bên cạnh, giờ có phải là rất, rất hạnh phúc hay không?”
….
Đúng thật là Trùng Trùng đã như ước nguyện, có được gương mặt trái xoan.
Vì nguyên nhân của Đoàn Đoàn, làm hại Trùng Trùng ăn không ngon, ngủ không yên, giờ cho dù mặt mình có biến thành trái xoan, cậu cũng không cảm thấy vui nữa.
Trở về hoàng cung, Trùng Trùng lập tức tham gia lớp huấn luyện làm ba ba tốt, thời gian kéo dài một tháng.
Cậu rất chuyên tâm, lại học cách chơi những trò chơi bổ ích với cục cưng. Tuy là thầy dạy có nói là giờ bé vẫn còn nhỏ, đại não đang trong quá trình phát triển, mỗi ngày nên ngủ nhiều một chút mới tốt, nhưng Trùng Trùng vẫn cảm thấy không vui.
Ép cục cưng chơi trò chơi với mình, cục cưng không thèm nhìn cậu, chọc một hồi cục cưng sẽ khóc, khóc không được sẽ kêu ô oa, nhưng vẫn không muốn ở cùng với Trùng Trùng.
Trùng Trùng vốn không nghe những lời thầy đã dạy, cậu cứ ép uổng Đoàn Đoàn, khiến tính Đoàn Đoàn ngày càng nóng nảy, có đôi lúc, Trùng Trùng đưa mặt tới, Đoàn Đoàn sẽ quơ quơ bàn tay bé nhỏ, vỗ lên mặt cậu.
Đó là Đoàn Đoàn không thích cậu làm phiền, nhưng Trùng Trùng lại cho rằng, ai nha, tiểu ngốc nghếch nhà bọn họ đang học đánh người, vì thế cậu lại càng tra tấn Đoàn Đoàn hơn nữa.
Mới ban đầu, Đoàn Đoàn còn bực bội tát Trùng Trùng, nhưng dần dà, dưới độc thủ của Trùng Trùng, bé vẫn có thể ngủ ngon lành, bấy giờ Trùng Trùng mới chịu buông tha.
Tối hôm đó, Trùng Trùng tắm cho Đoàn Đoàn thật thơm tho, định chơi thêm mấy trò chơi bổ ích, nào ngờ, Đoàn Đoàn tức giận, khiến đồ vật trong phòng đều bay lơ lửng giữa không trung.
Sau đó, Đoàn Đoàn bay lên, không biết bé làm gì mà có một quả cầu màu tím nhạt vây quanh thân, còn bé cuộn người bên trong, ngủ say.
Do không biết bay, hơn nữa trước đây trong lúc tiến hóa có lần cậu mọc cánh, bay vướng trên cây, thành ra từ đó về sau Trùng Trùng có hơi sợ độ cao một chút.
Bởi vậy, hiện tại Trùng Trùng đang nằm lỳ trên giường, hai tay nắm chặt thanh ngang, không dám nhìn xuống. Cậu chỉ có thể nhìn con trai đang nằm ngủ ngon lành trong quả cầu màu tím bằng ánh mắt oán hận thôi.
Cậu thật muốn chà đạp cái mặt toàn thịt của bé thành cái mặt trái xoan – đó chính là tâm trạng của Trùng Trùng hiện giờ.
Alphonse mệt mỏi trở về nhà. Từ lúc có con, con sâu nhà y không thèm làm gì cả, cũng không có thức ăn nóng hổi, khiến y buồn bực vô cùng.
Bảo quản gia xà yêu làm mấy món Trùng Trùng thích ăn, lại thêm mấy món dinh dưỡng, còn y thì muốn đi gặp ái phu và đứa con ngốc nghếch của mình ngay bây giờ.
Vừa mới mở cửa ra, khuôn mặt vốn đang cười của Alphonse trong nháy mắt đen lại.
Đúng vậy, nếu có người cha nào nhìn thấy con mình đang lơ lửng trên không trung, lại còn khiến ái phu của mình rơi vào tình thế nguy hiểm, không tức giận mới là chuyện lạ.
“Ô ô ô ô, Alphonse… Tôi hối hận rồi, tôi tình nguyện muốn một con sâu…” Đôi ngươi màu xanh nhạt của Trùng Trùng ngấn nước mắt nhìn Alphonse, vì không dám nhúc nhích, cho nên cậu chỉ có thể nằm lỳ trên giường, lộ cái đầu ra bên ngoài.
Đúng nha, thật sự là hối hận, sớm biết rằng sinh ra một đứa con biết bay sẽ làm cậu bay lơ lửng thế này, cậu đã cố gắng chịu đựng cảm giác sợ hãi, sinh sâu cho rồi.
Sâu rất biết điều, sẽ ở trên vai hay trên đầu của bạn, rất ngoan nha, lại còn không sợ là bé sẽ rơi xuống.
“Trùng Trùng, đừng giận, con chúng ta có hơi ngốc chút, chắc là con nó không biết em là ba ba nó đấy!” Alphonse an ủi.
“Ô ô… phí công sinh, phí công sinh rồi!” Alphonse an ủi nhưng lại mang hiệu quả trái ngược hoàn toàn, “Nó là từ trong bụng tôi chạy ra ngoài, sao lại không biết tôi là ba nó chứ?”
Alphonse thở dài, đọc mấy câu gì đó, mọi thứ bắt đầu từ từ rơi xuống. Lần này không giống như lần trước, mọi thứ vẫn nguyên vẹn, không sứt mẻ gì.
Giường vừa rơi xuống đất, Trùng Trùng đã đầy ủy khuất nhào vào lòng Alphonse, chỉ chỉ quả cầu trên không trung, kể khổ, “Anh có biết không, tôi là cha của nó nha, nó là đồ vô lương tâm, thế nhưng ném tôi lên giữa không trung, ô ô, làm tôi sợ tới mức không muốn ăn cơm nữa, Alphonse, anh mau đem nó xuống đây, tôi muốn dạy cho nó một bài học!”
Giờ này Alphonse như hóa thành một ba ba từ ái, y do dự, nói: “Con nó đã thành ngu ngốc rồi, đừng giáo huấn con, sẽ càng ngốc đấy!”
Trùng Trùng bực bội, “Không được, ít nhất cũng phải cho nó biết, tôi mới là người đã sinh nó ra, bằng không tôi sẽ không mang họ Lý!”
Alphonse đen mặt.
“Cung đâu, mau tìm cung!” Trùng Trùng thở phì phì, xắn tay áo, định quyết chiến với Đoàn Đoàn.
Alphonse nhìn Đoàn Đoàn đang ngủ say, lại nhìn Trùng Trùng đang giận đỏ mặt, do dự, “Hay là thôi đi!”
Trùng Trùng biết là Alphonse tuyệt đối sẽ không tìm đồ cho cậu đánh Đoàn Đoàn, vì thế nhìn đông rồi lại nhìn tây, cậu vớ lấy mấy quả bóng đáng yêu, ném lên không trung.
Tuy là cách này có hơi ác độc, nhưng Trùng Trùng vẫn nhìn chằm chằm Đoàn Đoàn, lỡ như bé rơi xuống thì cậu sẽ chạy tới đón ngay, dù sao thì đó cũng là máu mủ của cậu nha, ngã xuống đất cậu sẽ đau lòng lắm.
Nhưng mà…
Khiến Trùng Trùng tức giận chính là cậu có ném thế nào cũng không trúng. Vừa thấy sắp ném trúng tới nơi thì quả cầu nhỏ ấy lập tức thay đổi phương hướng, tránh thoát.
Lại lấy hoa quả làm đạn pháo, ném, ném, ném, Trùng Trùng mệt lừ. Alphonse đứng cạnh bên nhìn một lát, dù sao cũng ném không trúng con, y sợ gì chứ, vì thế cứ bình tĩnh đi ra ngoài xem thức ăn đã chuẩn bị xong chưa.
Trùng Trùng cầm quả bóng cuối cùng, nheo mắt lại, định làm quả chót, ném không trúng thì xem như thôi, chờ đến chừng nào Đoàn Đoàn đói bụng sẽ tự mò xuống, đến lúc đó cậu có muốn chà đạp bé cũng không muộn.
Quả bóng màu xanh biếc theo một hình cung duyên dáng bay tới, chỉ cách Đoàn Đoàn 30cm, 20cm, 10cm… Trùng Trùng đau lòng, liệu có ném trúng Đoàn Đoàn không đây. (Ăn cắp là vô sỉ)
Nào ngờ, chẳng biết quả cầu nho nhỏ màu tím kia thò đâu ra một bàn tay, đúng vậy, là một bàn tay, lại còn là một bàn tay nhỏ bé, nõn nà, bắt được quả bóng, sau đó dùng tốc độ tia chớp, ném về phía Trùng Trùng…
Bấy giờ, Alphonse cũng vừa bước vào, định gọi Trùng Trùng ra dùng cơm, đừng dỗi với con nữa, nào ngờ, Trùng Trùng bỗng ngồi xổm xuống.
Quả bóng màu xanh biếc cứ như vậy, bay thẳng về phía… đầu Alphonse.
“Ha ha ha ha, muốn đấu với ba ba mi à, sao được chứ, nhóc con, để xem ta có cho mi một bài học…” Trùng Trùng bị Đoàn Đoàn làm hăng hái vô cùng.
“Xuống ngay cho ta!” Âm thanh lạnh lùng vang lên phía sau, khiến Trùng Trùng sởn da gà, từ từ quay lại, liền thấy đầu Alphonse bị nện sưng vù.
Đoàn Đoàn đang lơ lửng trên không trung như rất nghe lời Alphonse, bé sợ tới mức vòng sáng quanh người đều tan ra, sau đó vỗ vỗ cái cánh nhỏ xíu, từ từ bay xuống, nhìn Alphonse bằng đôi mắt to tội nghiệp.
Đoàn Đoàn và Trùng Trùng ngoan ngoãn đứng yên, đợi Alphonse trừng phạt.
“Hai người cởi quần ra, lên giường nằm sấp!” Alphonse xoa đầu, ra lệnh.
Lần đầu tiên Trùng Trùng và tiểu vương tử có tiếng nói chung, ôm mông mình, lắc đầu, “Tôi biết lỗi rồi!”
“Ô áp áp…” Con biết lỗi rồi.
“Mau lên, bằng không không cho ăn cơm!”
Vì thế, một lớn một nhỏ nằm sấp trên giường, Trùng Trùng còn đặc biệt hảo tâm cởi quần giúp Đoàn Đoàn. Tuy Đoàn Đoàn vẫn giãy giụa quyết liệt, nhưng do bé còn nhỏ, lại rơi vào tay Trùng Trùng, cứ đợi bị chà đạp đi.
Nhéo Đoàn Đoàn mập mạp mấy cái, cuối cùng Trùng Trùng cũng cảm thấy kiên định hơn rồi…
“Ô oa…” Òa một tiếng, Đoàn Đoàn khóc to lên, xem ra là Alphonse đánh rất mạnh. Trùng Trùng đau lòng, ôm Đoàn Đoàn vào lòng, “Đừng đánh con nó, muốn đánh, đánh tôi đi!”
Alphonse đen mặt.
Đoàn Đoàn: “Ô oa oa oa…” Đúng đó, muốn đánh, đánh ba ba đi…
Trùng Trùng xoa nhẹ mặt Đoàn Đoàn, thương tiếc, “Cục cưng, ba ba biết con thương ba mà, ba ba thật là vui nha…”
Đoàn Đoàn: “……”
“Em xác định muốn thay Đoàn Đoàn chịu phạt?” Khóe miệng Alphonse cong lên nụ cười gian ác, khiến Trùng Trùng ngây ngẩn, gật đầu như giã tỏi.
“Được!” Alphonse thỏa mãn, gật đầu, sau đó chỉ vào tiểu vương tử của chúng ta, “Con đó, còn ở đấy làm gì, nếu không muốn bị đánh, thì mau đi ngủ đi!”
Đoàn Đoàn rất nghe lời, bay nhanh vào trong nôi của mình, lấy tốc độ nhanh nhất, nhắm mắt lại, thở phì phò.
Trùng Trùng cảm thấy có gì đó là lạ, bởi vì Alphonse đang cởi quần áo.
Trên người Trùng Trùng vẫn còn đang mặc chỉnh tề, nhưng phía dưới cậu chỉ còn một cái quần lót màu trắng. Nhìn ánh mắt đơn thuần, đang dại ra của Trùng Trùng, Alphonse lại cười càng tà ác.
“Alphonse, anh cởi quần áo làm gì vậy?” Không nhịn được nữa, Trùng Trùng hỏi thử.
“Trừng phạt em!” Dứt lời, không biết y lấy đâu ra một sợi dây, đè Trùng Trùng xuống, buộc hai tay cậu lên thành giường, “Giờ sẽ chơi trò cảm giác mạnh!”
Thấy Alphonse cởi đồ mình ra, lại còn hôn tứ phía, lúc này Trùng Trùng mới biết, thì ra trừng phạt của Alphonse là làm tình nha… (Ăn cắp là vô sỉ)
Nhưng mà, làm thì làm đi, sao phải trói chứ???
Trùng Trùng, chẳng lẽ cậu còn không biết, đó là SM sao?
Đoàn Đoàn ngủ được một lát, tỉnh dậy liền khóc to lên. Trùng Trùng vốn định pha sữa bột cho bé, nhưng sợ mình lại làm không tốt, nên đành nhờ quản gia tiên sinh. Hoàng Phu Trùng Trùng
Uống sữa bột quản gia vừa khuấy xong, Đoàn Đoàn ngừng khóc, nhìn Trùng Trùng cười cười, để lộ cái mặt hồng hồng khiến người ta nhịn không được, muốn nhéo một cái. Đôi mắt to màu tím cũng đang chớp chớp.
Ánh mắt của Đoàn Đoàn khiến Trùng Trùng chua xót, cậu không khỏi nhớ tới những gì bác sĩ nói, Đoàn Đoàn có thể sẽ thành nhược trí, nay lại thấy dáng vẻ ngơ ngác của con, Trùng Trùng có nhìn thế nào, cũng thấy bé giống như một đứa trẻ si ngốc rồi.
Vào lúc này, Lạc Lạc ôm Tây Tây cũng đang khóc to đi tới, nhìn thấy Đoàn Đoàn nhà Trùng Trùng, cậu ta cười hì hì, nói: “Trùng Trùng, cục cưng nhà cậu ngoan quá nha!”
Trùng Trùng thấy lòng mình đang rỉ máu, cũng đã biến thành nhược trí rồi, không ngoan sao được?
Tây Tây ở trong lòng Lạc Lạc khóc đến thương tâm, vừa nhìn thấy Đoàn Đoàn đang ngơ ngác thì bỗng dưng ngừng khóc, chỉ ngón tay út vào Đoàn Đoàn, kêu ô ô.
Tây Tây lớn hơn Đoàn Đoàn hai tháng, cho nên dáng người cũng to hơn một ít. Thấy Tây Tây, Đoàn Đoàn như lấy lại tinh thần, mở hai tay ra, ý muốn được Trùng Trùng bế lên.
“Trùng Trùng, sao trông cậu buồn quá vậy?” Thấy Trùng Trùng quắt quắt khóe miệng đứng đó, Lạc Lạc quan tâm, hỏi. (Ăn cắp là vô sỉ)
Bấy giờ Trùng Trùng mới sực nhớ là Tây Tây cũng uống rượu, cậu chột dạ, hỏi: “Lạc Lạc à, cục cưng nhà cậu có gì khác thường không?”
Lạc Lạc lắc đầu, nghi hoặc, hỏi: “Không có, nhưng không biết thế nào, hôm nay có hơi hiếu động!”
Trùng Trùng nghe thế lại càng thêm chột dạ, “Lạc Lạc à, hay là chúng ta định hôn sự cho hai đứa nhỏ đi nha!”
Lạc Lạc vội vàng lắc đầu, “Thôi đừng, chính chuyện hứa hôn từ nhỏ đã gây họa cho chúng ta, hay là thôi đi, chờ chúng lớn rồi hãy tính sau!”
Trùng Trùng còn định nói gì đó nhưng thấy Lạc Lạc không thích, sau cùng đành phải ngậm miệng. Cậu cũng không thể nói cho cậu ta biết, hai đứa nhỏ này rất có thể sẽ biến thành nhược trí, cậu muốn hứa hôn cho hai đứa là vì để cho hai người nhược trí ở với nhau cho có bạn.
Cả ngày, Trùng Trùng đều ở trong trạng thái bất an. Một là cậu đã triệt để tin là Đoàn Đoàn con mình đã thành đứa trẻ si ngốc, bởi vì cả ngày nay nhóc con đều ngây ra nhìn cậu. Hai là, tối nay Alphonse về nhà sẽ trị tội cậu, gia pháp hầu hạ.
Nhớ tới lần bị đánh đòn dạo trước, Trùng Trùng lập tức cảm thấy cái mông của mình như nát vụn ra. Alphonse sẽ không nương tay đâu, xem ra lần này mông cậu phải nở hoa thật rồi.
Nơm nớp lo sợ đến chiều tối, Trùng Trùng cũng không ra ngoài ăn, cậu trốn trong phòng cắn bánh bích quy, ôm con, lòng cân nhắc xem nên xin Alphonse tha thứ thế nào.
Liệu có nên sắc dụ?
Nhưng làm tình cũng mệt lắm nha, hơn nữa lúc làm mông cũng sẽ bị giày vò…
Nếu không, hay là ôm Đoàn Đoàn trốn đi?
Nhưng mà, Đoàn Đoàn đã biến thành ngu ngốc rồi, phải ở đế đô mới có thể tìm được bác sĩ giỏi tới xem bệnh cho bé nha!
Lại nhìn Đoàn Đoàn đang ngủ rất ngon, Trùng Trùng hít hít cái mũi, con trai đáng thương, đều do lỗi của ba ba, cho nên mới hủy đi cuộc đời của con.
Ôm Đoàn Đoàn vào lòng, cậu hôn mạnh lên má con hai cái, thế nhưng bé không khóc, lại còn mở to đôi mắt tròn xoe ra nhìn Trùng Trùng cười, sau đó kéo tay Trùng Trùng, bỏ vào miệng mút mút.
“Ui, ngốc quá, đây là ngón tay của ba, không phải bình sữa!” Trùng Trùng vừa khóc vừa rút tay về, cậu lau lau nước mắt, ôm Đoàn Đoàn thề thốt, “Con ngoan, ba ba quyết định, sau này ba ba sẽ không sinh em trai, ba chỉ nuôi mình con, biết không? Ba sẽ dành tất cả tình yêu cho con!”
Alphonse về đến nhà, thấy Trùng Trùng ôm Đoàn Đoàn ngủ mà nước mắt giàn giụa. Y thở dài, hôn lên mai má Trùng Trùng một cái, rồi lại hôn lên trán con trai một cái.
“Em đó, đến khi nào mới có thể để tôi bớt lo một chút đây?” Alphonse lắc đầu, nhặt chăn rơi trên đất lên đắp cho hai người.
Việc trừng phạt cứ bỏ ngang như vậy, còn cha con Lạc Lạc đã trở về hành tinh Kana, Trùng Trùng cũng ở cữ đủ tháng, đang định trở về cuộc sống thoải mái của mình trong hoàng cung.
Quản gia xà yêu dẫn một đám người hầu tới phủ bá tước, trong nửa giờ đã thu dọn sạch sẽ hành lý của hai vợ chồng son, cho vào xe ngựa, quay về cung.
Đương nhiên là còn có đông đảo các phóng viên truyền thông tới trước cửa phủ bá tước, chờ chụp mấy tấm về thời khắc chói lọi sau khi ở cữ của Trùng Trùng.
Đài Công Quân, “Ơ ơ, không phải nói ở cữ sẽ mập ra sao? Sao khuôn mặt bánh bao của điện hạ Zosya chúng ta lại thành mặt trái xoan thế?”
Đài Thụ Quân, “Oa ha ha, nhất định là đặc biệt vì bệ hạ giảm béo rồi, bằng không với tướng mạo của bệ hạ, giá trị của bệ hạ, sẽ có không ít người tới quấy rối, ý đồ cướp mất trái tim của bệ hạ nha!” Hoàng Phu Trùng Trùng
Đài Hỗ Công, “Các bạn xem đài, bình tĩnh, hãy bình tĩnh, giờ chính là hình ảnh đức vua cao quý của chúng ta ôm tiểu vương tử Karl, điện hạ Zosya đi bên cạnh, giờ có phải là rất, rất hạnh phúc hay không?”
….
Đúng thật là Trùng Trùng đã như ước nguyện, có được gương mặt trái xoan.
Vì nguyên nhân của Đoàn Đoàn, làm hại Trùng Trùng ăn không ngon, ngủ không yên, giờ cho dù mặt mình có biến thành trái xoan, cậu cũng không cảm thấy vui nữa.
Trở về hoàng cung, Trùng Trùng lập tức tham gia lớp huấn luyện làm ba ba tốt, thời gian kéo dài một tháng.
Cậu rất chuyên tâm, lại học cách chơi những trò chơi bổ ích với cục cưng. Tuy là thầy dạy có nói là giờ bé vẫn còn nhỏ, đại não đang trong quá trình phát triển, mỗi ngày nên ngủ nhiều một chút mới tốt, nhưng Trùng Trùng vẫn cảm thấy không vui.
Ép cục cưng chơi trò chơi với mình, cục cưng không thèm nhìn cậu, chọc một hồi cục cưng sẽ khóc, khóc không được sẽ kêu ô oa, nhưng vẫn không muốn ở cùng với Trùng Trùng.
Trùng Trùng vốn không nghe những lời thầy đã dạy, cậu cứ ép uổng Đoàn Đoàn, khiến tính Đoàn Đoàn ngày càng nóng nảy, có đôi lúc, Trùng Trùng đưa mặt tới, Đoàn Đoàn sẽ quơ quơ bàn tay bé nhỏ, vỗ lên mặt cậu.
Đó là Đoàn Đoàn không thích cậu làm phiền, nhưng Trùng Trùng lại cho rằng, ai nha, tiểu ngốc nghếch nhà bọn họ đang học đánh người, vì thế cậu lại càng tra tấn Đoàn Đoàn hơn nữa.
Mới ban đầu, Đoàn Đoàn còn bực bội tát Trùng Trùng, nhưng dần dà, dưới độc thủ của Trùng Trùng, bé vẫn có thể ngủ ngon lành, bấy giờ Trùng Trùng mới chịu buông tha.
Tối hôm đó, Trùng Trùng tắm cho Đoàn Đoàn thật thơm tho, định chơi thêm mấy trò chơi bổ ích, nào ngờ, Đoàn Đoàn tức giận, khiến đồ vật trong phòng đều bay lơ lửng giữa không trung.
Sau đó, Đoàn Đoàn bay lên, không biết bé làm gì mà có một quả cầu màu tím nhạt vây quanh thân, còn bé cuộn người bên trong, ngủ say.
Do không biết bay, hơn nữa trước đây trong lúc tiến hóa có lần cậu mọc cánh, bay vướng trên cây, thành ra từ đó về sau Trùng Trùng có hơi sợ độ cao một chút.
Bởi vậy, hiện tại Trùng Trùng đang nằm lỳ trên giường, hai tay nắm chặt thanh ngang, không dám nhìn xuống. Cậu chỉ có thể nhìn con trai đang nằm ngủ ngon lành trong quả cầu màu tím bằng ánh mắt oán hận thôi.
Cậu thật muốn chà đạp cái mặt toàn thịt của bé thành cái mặt trái xoan – đó chính là tâm trạng của Trùng Trùng hiện giờ.
Alphonse mệt mỏi trở về nhà. Từ lúc có con, con sâu nhà y không thèm làm gì cả, cũng không có thức ăn nóng hổi, khiến y buồn bực vô cùng.
Bảo quản gia xà yêu làm mấy món Trùng Trùng thích ăn, lại thêm mấy món dinh dưỡng, còn y thì muốn đi gặp ái phu và đứa con ngốc nghếch của mình ngay bây giờ.
Vừa mới mở cửa ra, khuôn mặt vốn đang cười của Alphonse trong nháy mắt đen lại.
Đúng vậy, nếu có người cha nào nhìn thấy con mình đang lơ lửng trên không trung, lại còn khiến ái phu của mình rơi vào tình thế nguy hiểm, không tức giận mới là chuyện lạ.
“Ô ô ô ô, Alphonse… Tôi hối hận rồi, tôi tình nguyện muốn một con sâu…” Đôi ngươi màu xanh nhạt của Trùng Trùng ngấn nước mắt nhìn Alphonse, vì không dám nhúc nhích, cho nên cậu chỉ có thể nằm lỳ trên giường, lộ cái đầu ra bên ngoài.
Đúng nha, thật sự là hối hận, sớm biết rằng sinh ra một đứa con biết bay sẽ làm cậu bay lơ lửng thế này, cậu đã cố gắng chịu đựng cảm giác sợ hãi, sinh sâu cho rồi.
Sâu rất biết điều, sẽ ở trên vai hay trên đầu của bạn, rất ngoan nha, lại còn không sợ là bé sẽ rơi xuống.
“Trùng Trùng, đừng giận, con chúng ta có hơi ngốc chút, chắc là con nó không biết em là ba ba nó đấy!” Alphonse an ủi.
“Ô ô… phí công sinh, phí công sinh rồi!” Alphonse an ủi nhưng lại mang hiệu quả trái ngược hoàn toàn, “Nó là từ trong bụng tôi chạy ra ngoài, sao lại không biết tôi là ba nó chứ?”
Alphonse thở dài, đọc mấy câu gì đó, mọi thứ bắt đầu từ từ rơi xuống. Lần này không giống như lần trước, mọi thứ vẫn nguyên vẹn, không sứt mẻ gì.
Giường vừa rơi xuống đất, Trùng Trùng đã đầy ủy khuất nhào vào lòng Alphonse, chỉ chỉ quả cầu trên không trung, kể khổ, “Anh có biết không, tôi là cha của nó nha, nó là đồ vô lương tâm, thế nhưng ném tôi lên giữa không trung, ô ô, làm tôi sợ tới mức không muốn ăn cơm nữa, Alphonse, anh mau đem nó xuống đây, tôi muốn dạy cho nó một bài học!”
Giờ này Alphonse như hóa thành một ba ba từ ái, y do dự, nói: “Con nó đã thành ngu ngốc rồi, đừng giáo huấn con, sẽ càng ngốc đấy!”
Trùng Trùng bực bội, “Không được, ít nhất cũng phải cho nó biết, tôi mới là người đã sinh nó ra, bằng không tôi sẽ không mang họ Lý!”
Alphonse đen mặt.
“Cung đâu, mau tìm cung!” Trùng Trùng thở phì phì, xắn tay áo, định quyết chiến với Đoàn Đoàn.
Alphonse nhìn Đoàn Đoàn đang ngủ say, lại nhìn Trùng Trùng đang giận đỏ mặt, do dự, “Hay là thôi đi!”
Trùng Trùng biết là Alphonse tuyệt đối sẽ không tìm đồ cho cậu đánh Đoàn Đoàn, vì thế nhìn đông rồi lại nhìn tây, cậu vớ lấy mấy quả bóng đáng yêu, ném lên không trung.
Tuy là cách này có hơi ác độc, nhưng Trùng Trùng vẫn nhìn chằm chằm Đoàn Đoàn, lỡ như bé rơi xuống thì cậu sẽ chạy tới đón ngay, dù sao thì đó cũng là máu mủ của cậu nha, ngã xuống đất cậu sẽ đau lòng lắm.
Nhưng mà…
Khiến Trùng Trùng tức giận chính là cậu có ném thế nào cũng không trúng. Vừa thấy sắp ném trúng tới nơi thì quả cầu nhỏ ấy lập tức thay đổi phương hướng, tránh thoát.
Lại lấy hoa quả làm đạn pháo, ném, ném, ném, Trùng Trùng mệt lừ. Alphonse đứng cạnh bên nhìn một lát, dù sao cũng ném không trúng con, y sợ gì chứ, vì thế cứ bình tĩnh đi ra ngoài xem thức ăn đã chuẩn bị xong chưa.
Trùng Trùng cầm quả bóng cuối cùng, nheo mắt lại, định làm quả chót, ném không trúng thì xem như thôi, chờ đến chừng nào Đoàn Đoàn đói bụng sẽ tự mò xuống, đến lúc đó cậu có muốn chà đạp bé cũng không muộn.
Quả bóng màu xanh biếc theo một hình cung duyên dáng bay tới, chỉ cách Đoàn Đoàn 30cm, 20cm, 10cm… Trùng Trùng đau lòng, liệu có ném trúng Đoàn Đoàn không đây. (Ăn cắp là vô sỉ)
Nào ngờ, chẳng biết quả cầu nho nhỏ màu tím kia thò đâu ra một bàn tay, đúng vậy, là một bàn tay, lại còn là một bàn tay nhỏ bé, nõn nà, bắt được quả bóng, sau đó dùng tốc độ tia chớp, ném về phía Trùng Trùng…
Bấy giờ, Alphonse cũng vừa bước vào, định gọi Trùng Trùng ra dùng cơm, đừng dỗi với con nữa, nào ngờ, Trùng Trùng bỗng ngồi xổm xuống.
Quả bóng màu xanh biếc cứ như vậy, bay thẳng về phía… đầu Alphonse.
“Ha ha ha ha, muốn đấu với ba ba mi à, sao được chứ, nhóc con, để xem ta có cho mi một bài học…” Trùng Trùng bị Đoàn Đoàn làm hăng hái vô cùng.
“Xuống ngay cho ta!” Âm thanh lạnh lùng vang lên phía sau, khiến Trùng Trùng sởn da gà, từ từ quay lại, liền thấy đầu Alphonse bị nện sưng vù.
Đoàn Đoàn đang lơ lửng trên không trung như rất nghe lời Alphonse, bé sợ tới mức vòng sáng quanh người đều tan ra, sau đó vỗ vỗ cái cánh nhỏ xíu, từ từ bay xuống, nhìn Alphonse bằng đôi mắt to tội nghiệp.
Đoàn Đoàn và Trùng Trùng ngoan ngoãn đứng yên, đợi Alphonse trừng phạt.
“Hai người cởi quần ra, lên giường nằm sấp!” Alphonse xoa đầu, ra lệnh.
Lần đầu tiên Trùng Trùng và tiểu vương tử có tiếng nói chung, ôm mông mình, lắc đầu, “Tôi biết lỗi rồi!”
“Ô áp áp…” Con biết lỗi rồi.
“Mau lên, bằng không không cho ăn cơm!”
Vì thế, một lớn một nhỏ nằm sấp trên giường, Trùng Trùng còn đặc biệt hảo tâm cởi quần giúp Đoàn Đoàn. Tuy Đoàn Đoàn vẫn giãy giụa quyết liệt, nhưng do bé còn nhỏ, lại rơi vào tay Trùng Trùng, cứ đợi bị chà đạp đi.
Nhéo Đoàn Đoàn mập mạp mấy cái, cuối cùng Trùng Trùng cũng cảm thấy kiên định hơn rồi…
“Ô oa…” Òa một tiếng, Đoàn Đoàn khóc to lên, xem ra là Alphonse đánh rất mạnh. Trùng Trùng đau lòng, ôm Đoàn Đoàn vào lòng, “Đừng đánh con nó, muốn đánh, đánh tôi đi!”
Alphonse đen mặt.
Đoàn Đoàn: “Ô oa oa oa…” Đúng đó, muốn đánh, đánh ba ba đi…
Trùng Trùng xoa nhẹ mặt Đoàn Đoàn, thương tiếc, “Cục cưng, ba ba biết con thương ba mà, ba ba thật là vui nha…”
Đoàn Đoàn: “……”
“Em xác định muốn thay Đoàn Đoàn chịu phạt?” Khóe miệng Alphonse cong lên nụ cười gian ác, khiến Trùng Trùng ngây ngẩn, gật đầu như giã tỏi.
“Được!” Alphonse thỏa mãn, gật đầu, sau đó chỉ vào tiểu vương tử của chúng ta, “Con đó, còn ở đấy làm gì, nếu không muốn bị đánh, thì mau đi ngủ đi!”
Đoàn Đoàn rất nghe lời, bay nhanh vào trong nôi của mình, lấy tốc độ nhanh nhất, nhắm mắt lại, thở phì phò.
Trùng Trùng cảm thấy có gì đó là lạ, bởi vì Alphonse đang cởi quần áo.
Trên người Trùng Trùng vẫn còn đang mặc chỉnh tề, nhưng phía dưới cậu chỉ còn một cái quần lót màu trắng. Nhìn ánh mắt đơn thuần, đang dại ra của Trùng Trùng, Alphonse lại cười càng tà ác.
“Alphonse, anh cởi quần áo làm gì vậy?” Không nhịn được nữa, Trùng Trùng hỏi thử.
“Trừng phạt em!” Dứt lời, không biết y lấy đâu ra một sợi dây, đè Trùng Trùng xuống, buộc hai tay cậu lên thành giường, “Giờ sẽ chơi trò cảm giác mạnh!”
Thấy Alphonse cởi đồ mình ra, lại còn hôn tứ phía, lúc này Trùng Trùng mới biết, thì ra trừng phạt của Alphonse là làm tình nha… (Ăn cắp là vô sỉ)
Nhưng mà, làm thì làm đi, sao phải trói chứ???
Trùng Trùng, chẳng lẽ cậu còn không biết, đó là SM sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.