Hoàng Quyền

Chương 43: Hầu hạ

Thiên Hạ Quy Nguyên

09/10/2018

Type: Huyền

Phượng Tri Vi còn đang mỉm cười nâng chén, chăm chú nhìn Yên thái công. Trán ông lão nổi đầy gân xanh, mãi mới ấp úng thốt ra được một câu: “Phải…”

Phượng Tri Vi cười càng thêm vui vẻ, nắm tay Yên thái công, giở giọng chân thành tha thiết: “Yên thị quả nhiên không phụ lòng trông mong của bản quan…”

Ánh mắt của Yên thái công lóe lên sự căm phẩn, trong khoảnh khắc đã bị nụ cười gượng gạo che lấp, ông khom người xuống thật sâu.

Phượng Tri Vi liếc nhìn ông ta, cười cười, tự mình nâng chén rời đi. Bất cứ việc gì cũng nên dừng lại đúng lúc, bức bách quá căng, ép ông lão ngất xỉu thì lợi bất cập hại.

Nàng hơi nhíu mày, cảm thấy bụng dạ mình ăn hải sản tươi sống có hơi ấm ách.

Chợt cảm thấy sau lưng lạnh toát, đứng ngồi không yên. Nàng chắc mẩm là có thích khách, đột ngột xoay người, lại chỉ nhìn thấy một đôi mắt ẩn chứa mũi nhọn sắc lẻm, đang nhìn thẳng vào mình.

Là vị đại tiểu thư Yên gia kia sao.

Phượng Tri Vi điềm nhiên như không đón nhận ánh mắt kia, rồi lại hờ hững nhìn sang chỗ khác. Nàng sẽ không đi đấu mắt với nữ nhân kia, có đáng không?

Bỗng nổi lòng bỡn cợt, nàng mỉm cười nâng chén, kính rượu Yên Hoài Doanh đang nhìn nàng chằm chặp không rời phía đằng xa.

Mọi ánh mắt trong sảnh đường lập tức đổ dồn về hướng ấy, Yên Hoài Doanh không ngờ Phượng Tri Vi sẽ kính rượu mình từ xa, không kịp né tránh, bị người ta bắt gặp mình đang “si mê” nhìn Ngụy đại nhân. Nàng ta ngơ ngác, trong nháy mắt gương mặt đã ửng đỏ, mà mọi người đều nở một nụ cười thấu hiểu – à, thì ra là thiếu nữ hoài xuân, luyến mộ thiếu niên anh hùng.

Đây là chuyện tốt, ha ha.

Yên Hoài Doanh đảo mắt, nhìn sắc mặt của mọi người. Nàng ta không phải kẻ ngốc, nhìn ra ẩn ý miên man trong ánh mắt mọi người, bèn nổi trận lôi đình, giận dữ đến lồng ngực phập phồng, song cũng không thể mở miệng thanh minh cho bản thân.

Phượng Tri Vi vừa nâng chén, không thốt một lời vẫn lộ hết phong lưu, tiểu thư Yên gia trong thoáng chốc đã trở thành “người ái mộ” của nàng.

Bên này nổi giận muốn vỡ phổi, bên kia Phượng Tri Vi đã quay về chỗ ngồi, làm như chưa có chuyện gì xảy ra. Nàng cảm thấy bụng mình ngày càng khó chịu, đành phải uống hết chén này đến chén khác, dùng rượu đè nén cảm giác.

Yên Hoài Thạch ngồi bên cạnh nàng, chuyện trò vui vẻ với những người cùng ban. Năm đại thế gia mấy lần định khơi lên câu chuyện về Thuyền bạc ti, nhưng đều bị Yên Hoài Thạch nhẹ nhàng ngăn lại.

Thấy sắc trời đã không còn sớm, gia chủ Hoàng gia sốt ruột, cuối cùng không nhịn nổi phải nói toẹt ra: “Đại nhân, một khi thành lập Thuyền bạc sự vụ ti, hẳn công việc sẽ rất rắc rối. Hoàng gia của tôi tuy nhân tài mỏng manh, nhưng cũng có vài người miễn cưỡng dùng được, xin dâng chút tài hèn sức mọn cho đại nhân.”

Thượng Quan gia có nhiều đất đai lập tức tiếp lời: “Không biết đại nhân đã tính toán xem Sự vụ ti sẽ xây dựng ở đâu chưa? Chỉ cần vừa ý bất cứ mảnh đất nào, Thượng Quan gia nhất định sẽ dối sức trợ giúp!”

Trần thị, Lý thị cũng vội vàng bày tỏ hai nhà có thể giúp đỡ từ nhân lực đến vật lực. Phượng Tri Vi cầm ly rượu ngồi nghe, nửa cười nửa không, ai nói gì nàng cũng gật đầu hết, sau mỗi lần gật đầu nàng chẳng ừ hử gì, cuối cùng mới bình thản nói: “Các vị gia chủ không so đo cái lợi riêng, hăng hái giúp sức, tấm lòng yêu nước chân thành này, bản quan xin cảm tạ ở đây trước, đợi bao giờ về kinh, chắc chắn sẽ thỉnh công cho thế gia Hoàng Hải trước mặt bệ hạ.”

Đám gia chủ mừng rỡ, Phượng Tri Vi lại nói: “Bản quan chủ trì việc này ở Hoàng Hải, chủ yếu là phụ trách giao thiệp và hợp tác với quan phủ địa phương. Những việc vặt vãnh ấy, các vị gia chủ cứ bàn bạc với Yên huynh đệ là được.”

Đám gia chủ vẫn chưa hết vui mừng thì đã ngơ ra, đưa mắt nhìn nhau, Thượng Quan gia chủ tính tình nóng nảy nhất, lại uống rượu nhiều, mặt mũi sưng đỏ, hất ngược lông mày nói: “Muốn chúng tôi và một tên tạp chủng hậu bối…”

Ông ta mới nói được một nửa đã bị gia chủ Lý thị bên cạnh kéo ống tay áo, lập tức tỉnh ngộ, vội vàng ngậm miệng, nhưng Phượng Tri Vi đã nghe thấy hết.

Nàng chưa biến sắc, nhưng ánh mắt đã trầm xuống.

Tạp chủng, một từ cay độc như thế, lại dùng với Yên Hoài Thạch; thân thế của hắn xem ra còn phức tạp hơn tưởng tượng của mình.

Hắn gánh cách xưng hô như thế, chịu sự kỳ thị như thế, mà lớn đến bây giờ?

“Thượng Quan tiên sinh!” Nàng buông ly rượu, giọng nói nhẹ nhàng bay bổng suốt buổi tối, lần đầu tiên biến thành nặng nề và lạnh lẽo, “Ngài uống nhiều rồi!”

Thượng Quan gia chủ hoảng sợ đứng lên, đang định nói gì, thì Phượng Tri Vi đã dắt tay Yên Hoài Thạch lạnh lùng im lặng rời tiệc, nói: “Tan tiệc.”

Mọi người vội vã đứng lên, Phượng Tri Vi không buồn đếm xỉa, nghênh ngang bỏ đi. Đám gia chủ thế gia cực kỳ muối mặt, nhanh chóng cáo từ; người của Yên gia tiễn họ rời đi, lại tề tựu trong sảnh.

Yên thái công lặng thinh, Yên Văn Hoành thở dài nặng trĩu, hồi lâu mới nói: “Hồi đó nó rời nhà bảo là lên Đế Kinh, tưởng đâu chỉ đi chơi bời lêu lổng thế thôi, còn mong tống cổ nói đi sẽ bớt lo. Không ngờ tiểu tử này tâm tư sâu sắc, lại đu bám được một kẻ đang đắc thế trên triều đình, đúng là người tính không bằng trời tính!”

Yên thái công lắc đầu chua chát, “Bây giờ nó có chỗ dựa vững chắc, gan cũng to hơn. Tưởng đâu nắm giữ được con tiện nhân Trần thị và nữ nhân của nó, là nó sẽ biết đường nhượng bộ, ai ngờ đêm nay trông nó giống như đang nuôi ý đồ lưỡng bại câu thương. Thôi cũng được, nếu gia chủ tương lại của Yên gia là nó, thì chúng ta đang nắm thóp nó, nó cũng chẳng dám làm gì đâu.”

“Thái công! Người thật sự muốn truyền chức gia chủ đời sau cho nó?” Người trong Yên gia kinh hải thất sắc, “Không được! Khắp Hoàng Hải ai chẳng biết thân thế của tiểu tử này? Một khi tên tạp chủng này lên làm gia chủ thì sẽ là vết nhơ với Yên gia trăm năm truyền thừa, nó sẽ hủy hoại Yên gia mất!”

“Phụ thân, chi bằng cứ kéo dài trước đã.” Yên Văn Hoành đề nghị, “Chờ khâm sai đại nhân đi rồi, nó còn đắc ý vào đâu nữa?”

Yên thái công nhìn đứa con thứ với ánh mắt chứa vài phần thất vọng, nghĩ bụng nói còn không quyết đoán bằng cháu mình, lại nghĩ đến đứa con trưởng bỏ nhà ra đi, trong lòng đau xót, bắt đầu ho khù khụ, một lúc sau mới quát: “Mày lại hồ đồ rồi! Khâm sai đại nhân có đi thì Sự vụ ti vẫn còn! Tương lai triều đình ban tước phong quan, nhất định cũng ban cho Tổng biện Sự vụ ti, chỉ cần nó làm chứ Tổng biện này, thì gia chủ Yên gia nhất định phải là nó!”

Khi người của Yên gia vẫn còn ngơ ngác như sét đánh ngang tai, thì Yên Hoài Viễn đột ngột đi tới, ghé tai Yên thái công thì thào vài câu.

Ông lão đầu tiên giật mình, sau đó trên mặt lộ vẻ cay đắng nhìn sang Yên Hoài Doanh cúi đầu yên lặng, lại nhìn người Yên gia mặt mày hoảng hốt, hồi lâu mới thở ra một hơi thật dài, lẩm bẩm: “Cũng chỉ còn cách này…”

Yên Hoài Viễn thở phào nhẹ nhõm, tỏ vẻ vui mừng, rồi lại quay người, nhìn muội muội mặt đỏ bừng bừng mà rơi lệ.

“Yên gia ta dâng lên đại tiểu thư lá ngọc cành vàng cho người làm thiếp, điện hạ nhất định sẽ vui mừng…” Yên thái công thở dài, “Các người nói rất đúng, để thành đại sự không câu nệ tiểu tiết, chuyện này liên quan đến vận số trăm năm của Yên gia, Hoài Doanh… ủy khuất cho cháu rồi.”

“Vì Yên gia, cháu làm gì cũng xứng đáng.” Yên Hoài Doanh đứng dậy thi lễ, “Gia gia, xin người tin tưởng cháu, cháu nhất định sẽ cản chân hắn lại, bắt tên khâm sai khốn kiếp kia cút ra khỏi Hoàng Hải.”

“Cháu đừng nóng vội, cứ làm tốt bổn phận của mình là được.” Yên thái công nói, “Hoài Viễn nói rất đúng, việc này không thể chậm trễ, chọn ngày không bằng xông bừa, nếu ta đề nghị việc này một cách rùm beng, nhất định sẽ bị khâm sai ngăn cản. Văn Hoành, con lập tức đi thu xếp mọi việc, tối nay sẽ đưa tiểu thư… đi luôn.”

“Dạ!”

Phượng Tri Vi không biết tính toán của đám người Yên gia kia, bụng nàng quặn thắt từng cơn, đi chưa được bao xa đã phải tựa vào một dải lan can gần mặt nước, dùng lan can đá cứng rắn đè lên bụng mình, cười nói: “Lần này ngươi có thể kể chuyện của mình rồi chứ?”

Yên Hoài Thạch siết chặt lan can, quay mặt ra gió biển thổi trên nước biếc, đôi mắt lấp lánh, một lúc sau mới hạ giọng: “Tôi là con trai duy nhất của chi trưởng, nhưng lại không phải con ruột của cha tôi. Mẹ xuất giá đến năm thứ hai thì cha giong buồm đi xa, có một đêm, thúc gia tôi xông vào phòng… sau đó… thì có tôi…”

Phượng Tri Vi quay phắt lại.

Đứa con của loạn luân?

Ở Thiên Thịnh, ở Hoàng Hải coi trọng huyết mạch chính thống của dòng tộc, thân thế này thê thảm đến thế nào!

Chẳng trách Yên gia ghét hắn như hủi, chẳng trách gia chủ thế gia mắng hắn là tạp chủng! Chẳng trách hắn một mình chạy đến Đế Kinh, lập công lao lớn đến thế cũng không được thừa nhân.

Có thể mường tượng ra một đứa trẻ có xuất thân như thế, ở trong thế gia đại tộc sẽ có địa vị và cuộc sống như thế nào. Hắn cứ chịu đựng những sỉ nhục và thù hằn ấy mà lớn đến bây giờ?

Phượng Tri Vi nhớ lại lần đầu gặp gỡ hắn trước cửa thư viện Thanh Minh, thiếu niên kia tươi cười sang sảng, linh động cơ biến, thoáng liếc mắt là nhận ra giá trị của ấn giám trong tay nàng, từ đó dẫn dắt nàng gõ cửa lớn của thư viện Thanh Minh, mở ra cảnh rực rỡ trong đời.

Nàng mím môi, đáy lòng mơ hồ nổi lên cảm giác chua chát, một lúc sau nàng nói: “Hoài Thạch, chúng ta không thể lựa chọn thân thế của mình, nhưng có thể lựa chọn tương lại cho bản thân.”

Yên Hoài Thạch nhìn nàng đăm đăm có phần căng thẳng, sợ phải thấy nàng tỏ thái độ ghét bỏ khinh thường như những người khác. Tuy sắc mặt ấy bao năm qua hắn đã nhìn đến quen, mà Ngụy Tri tỏ thái độ ấy cũng hợp lẽ thường, nhưng hắn cảm thấy, nếu Ngụy Tri tỏ thái độ này, hắn sẽ tổn thương còn hơn trước.

Nhưng không, Ngụy Tri quả có kinh ngạc, có điều sau phút kinh ngạc, ánh mắt nàng toát ra nét ưu thương nhàn nhạt. Khi ánh mắt ẩn chứa xót xa ấy nhìn hắn, hắn chợt nhận ra những cay đắng mình đã tích tụ trong bao năm qua, trong nháy mắt đã tràn đầy lồng ngực, muốn tuôn ra ngoài.

Vội vàng nhìn sang chỗ khác, Yên Hoài Thạch ngắm nhìn phong cảnh bốn phía, cố ra vẻ ung dung.

“… Mẫu thân ngươi giờ đang ở đâu?” Rất lâu sau, Phượng Tri Vi mới khẽ hỏi.

Yên Hoài Thạch cứng đờ người, hồi lâu mới đáp: “Bà ấy… tu hành trong một am ni cô nằm ở ngoại thành Dĩnh Châu… Gia gia tôi nói bà ấy làm bại hoại gia phong, không cho phép đặt chân vào cửa…”

“Đây đâu phải lỗi của mẫu thân ngươi? Mẫu thân ngươi chỉ là một nữ tử yếu ớt, gặp phải chuyện bi thảm này, Yên gia đã không an ủi chiếu cố thì chớ, còn muốn đuổi bà ấy ra khỏi cửa?” Ánh mắt Phượng Tri Vi lạnh lùng, rồi lập tức thở dài – nàng nhìn nhận như thế cũng là vô ích, người đời không nhìn nhận như thế, người đời trọng nam khinh nữ, chuyện nam nữ, không cần biết người khởi xướng, cuối cùng mọi lỗi lầm đều đổ lên đầu nữ nhân.

Có lẽ chỉ có nàng là khác, mẹ nàng xuất thân từ nhà tướng, gia phong cởi mở, về sau lại càng phá bỏ lệ cũ, lãnh binh làm Nữ soái; trong cảm nhận của mẹ không có tư tưởng trọng nam khinh nữ, hiển nhiên cũng ảnh hưởng đến nàng. Mà từ khi nàng có dược quyển sách thần bí kia, trong từng câu chữ mà chủ nhân nó nổi hứng viết ra, nàng cũng tìm thấy bản ngã và sự độc lập thuộc về nữ tử.

Yên Hoài Thạch nhìn nàng bằng ánh mắt hơi khó tin, những chuyện thế này, người đời đều cho là nữ tử không giữ kĩ đức hạnh, cả gia tộc đều lấy làm hổ thẹn. Cho dù là bản thân hắn, hồi nhỏ cũng oán hận mẹ rất nhiều năm vì lý do này, hận bà tại sao không liều mạng chống cự, tại sao sau chuyện đó không tự sát, tại sao lại muốn sinh hắn ra?

Nhưng hôm nay Ngụy Tri lần đầu tiên nghe kể về việc này, vậy mà câu đầu tiên đã bày tỏ lòng bất bình thay cho mẹ hắn. Ngón tay Yên Hoài Thạch siết chặt lan can đá, cõi lòng chấn động, hít một hơi thật dài.

“Cái người… thúc gia kia của ngươi đâu?” Một lúc sau Phượng Tri Vi khó khăn hỏi.

Yên Hoài Thạch im lặng rất lâu, rồi đáp: “Ông ta bị đánh một trận rồi đuổi ra khỏi nhà, giờ đang ở Vĩnh Châu trông coi cửa hàng địa phương.”

Phượng Tri Vi nở một nụ cười nhạt.

Người bị bức gian rơi vào thảm cảnh, nhốt mình trong am ni cô cho qua ngày đoạn tháng, liên lụy đến đứa con cũng bị thiệt thòi, lớn lên trong cảnh khốn khổ sỉ nhục.

Mà kẻ bức gian hủy hoại danh tiết trong sạch của người ta, chẳng qua chỉ bị đánh một trận, đổi sang đất khác sống cuộc đời ung dung như trước.

“Lần này Yên gia lấy chuyện này uy hiếp ngươi?’

“Phải.” Yên Hoài Thạch khẽ nói, “Lần trước triều đình sắc phong hoàng thương, trưởng lão nói với tôi, tôi lập công gia tộc rất vui mừng, nhưng tương lai tôi còn phải quay về Hoàng Hải, chức hoàng thương kinh thành chi bằng cứ báo tên Yên Hoài Viễn. Tôi cũng hiểu mình không thể bỏ rơi mẹ, nên đồng ý. Về sau thiết lập Sự vụ ti, gia tộc lại gợi ý cho tôi, cứ làm cho tốt, bao giờ trở về sẽ mở từ đường cân nhắc việc đưa mẹ tôi về phủ, nên tôi đã rất vui mừng… Mẹ tôi sống trong am ni cô, thật sự rất khổ…”

“Sau đó lại lật lọng?” Phượng Tri Vi lạnh lùng hỏi.

“Sau đó… khi đến Hoàng Hải, bọn họ lại bắt đầu đổi giọng qua quýt, đến giờ vẫn không cho tôi một tin chính xác.” Đôi mắt Yên Hoài Thạch lóe lên vẻ bi phẫn, “Tôi và mẹ tôi… cứ bị chèn ép trong tay bọn họ. Tôi cũng không muốn tranh vị trí gia chủ này, gia chủ Yên gia không thể để tôi làm. Tôi cố gắng như vậy, cũng chỉ hy vọng có thể được Yên gia thừa nhận, cho mẹ tôi trở về, sống nốt quãng đời còn lại bên tôi. Thương cho bà ấy cũng là con gái thế gia, là tiểu thư Trần gia, lại rơi vào cảnh hai bên đều cắt đứt quan hệ, phải sống nửa đời khổ cực trong am ni cô. Lần trước tôi gặp bà ấy, bà ấy đã già, không nhìn ra diện mạo…” Yên Hoài Thạch rốt cuộc không nói nổi nữa, bắt đầu nghẹn ngào.

“Cho nên ngươi chọn cách nhượng bộ, trong chờ bọn họ tự dưng lương tâm trỗi dậy.” Phượng Tri Vi cười gằn.

Yên Hoài Thạch im lặng không đáp, hồi lâu mới nói: “Tôi sai rồi.”

“Ngươi sai rồi,” Phượng Tri Vi nói không hề nể nang, “Đối với đám bạc bẽo gọi là người thân này, ngươi dùng nhiệt huyết để sưởi cũng không sưởi ấm được bọn họ. Nếu cứ nhượng bộ từng bước, chi bằng dốc sức vật lộn một phen. Nếu ngươi là gia chủ Yên gia, thì ai dám bắt nạt mẹ con ngươi chứ?”

“Hôm qua huynh nói thế, tôi lại nhìn sắc mặt bọn họ, thì đã ngộ ra rồi.” Yên Hoài Thạch nói, “Bọn họ sẽ không giữ lời hứa, những lời gợi ý này chẳng qua chỉ để dỗ tôi quay về, lại dỗ dành tôi nhường chỗ, sau đó qua cầu rút ván, kết quả là tôi chẳng có gì cả, còn có thể bị người ta đá bay. Không thể trở nên mạnh mẽ để bảo vệ bản thân, còn nói gì đến bảo vệ mẹ tôi nữa? Lùi lại là chết, tiến lên là hiểm, dù có chết tôi cũng phải chết một cách thống khoái.”



“Có ta ở đây, sẽ không để ngươi chết.” Phượng Tri Vi ôm đầu, cười nói, “Khuya rồi, sau này còn phải đánh một trận ác liệt, hãy đi nghỉ ngơi sớm một chút.”

“Để tôi tiễn huynh về phòng.”

“Không cần đâu.” Phượng Tri Vi dựa sát vào lan can, vẫy tay, “Đi mau đi mau.”

Bóng dáng Yên Hoài Thạch vừa mới đi khuất Phượng Tri Vi đã bò lên lan can, “ộc” một tiếng nôn đến nghiêng trời lệch đất.

Nàng vừa ói vừa thở dài ây da ai da, rõ thật là, một ao nước biếc đẹp đẽ là thế, mà bị mớ hải sản tươi này phá hoại.

Nôn một trận kinh thiên động địa, nàng lười nhác nhoài người lên lan can. Bụng nàng trống không, đống rượu ban nãy nốc cật lực bắt đầu tác quái. Nàng kinh hãi nhận ra, nàng có tửu lượng trăm chén không say, vậy mà hình như đã say mất rồi.

Đầu váng vất, mắt nổ đom đóm, thân thể hoàn toàn vô lực giống như bị rút sạch xương cốt. Nàng nhoài người lên lan can như một tờ giấy nát vụn, nhớ lại cái lần Ninh Dịch bị mình chuốc say, thì ra say rượu lại khó chịu đến thế.

Lương tâm Phượng Tri Vi bỗng trỗi lên trong một khắc, quyết định cứ phơi mình trên lan can như thế, coi như sự trừng phạt vì hôm ấy đã chuốc say Ninh Dịch.

Thật ra nàng đi không nổi nữa, dù sao bốn phía tạm thời cũng không có ai. Lan can này cũng đủ rộng, ngủ trên này, cứ buồn nôn lại nôn xuống hồ, thuận tiện biết bao.

Nhưng lại có người không muốn tác thành cho thói chây lười của nàng. Thân thể nàng bỗng dưng nhẹ bẫng, nàng bị người ta xách lên.

“Ai, đừng lắc… đừng lắc mà… “ Lên rồi lại xuống, Phượng Tri Vi đầu hoa dạ dày đão lộn, vội vàng quay đầu sang chỗ khác, nhưng chẳng kịp nữa rồi, vô số vết bẩn đã bắn lên ống tay áo màu xanh thiên thủy mềm mại tinh tế của ai kia.

Phượng Tri Vi bi thương nhắm nghiền hai mắt, chờ mình bị ném đánh “bốp” xuống bụi trần.

Không bị quẳng ngã như dự đoán, thân thể nàng rơi xuống một đoạn rồi ngừng, sau đó lại bay lên cao. Phượng Tri Vi mở tròn hai mắt, thì thấy Cố thiếu gia xách nàng ra trước mặt y, cẩn thận ngắm nghía mặt nàng.

Dải lụa trắng mềm mại rơi trên mặt nàng, Phượng Tri Vi đưa tay ra phất, cười tít mắt bảo: “Thiếu gia, tôi say rồi, lần trước tôi say xong chỉ biết cắm đầu ngủ, lần này dở say dở tỉnh, tôi không biết mình sẽ làm ra chuyện gì. Hay là huynh đưa tôi về phòng đi, căn viện nhỏ mái đỏ cong cong ở sườn Đông ấy.”

Cố thiếu gia không đáp lời, vẫn quan sát nàng như cũ. Phượng Tri Vi ôm đầu, cất giọng nỉ non: “Hoặc là huynh mau mau xách tôi lên, hoặc là buông tôi ra cho tôi tự đi, cái cảm giác mê man trên không không với đến trời dưới không chạm đến đất này…”

Nàng còn chưa nói hết câu, bỗng thấy mặt mình lành lạnh, tấm mạng che mặt kia đã rủ xuống. Hơi thở ngây ngô mà trong trẻo như lá thông của Cố Nam Y cận kề, lướt qua bờ môi nàng.

Trong cơn mơ màng, Phượng Tri Vi chỉ cảm thấy có vật gì lành lạnh lướt qua gò má nàng, thoáng nhìn mới nhận ra là cái mũi của Cố thiếu gia đang kề sát vào môi nàng, tỉ mỉ ngửi mùi rượu kia, hình như đang phỏng đoán đây là loại rượu gì.

Tấm mạng che chồng chất nhiều tầng trên mặt nàng, đôi môi y gần trong gang tấc, da thịt hai bên nhẹ nhàng cọ xát, hơi thở của y bao phủ khắp người nàng. Nàng cứng đờ người, quên sạch những gì muốn nói.

Tối nay, Cố thiếu gia sợ mớ hải sản tươi sống kia nên không uống rượu, giờ y chỉ muốn ngửi thử mùi rượu tương đối mới mẻ này thôi. Nhưng y áp sát nàng như thế, chợt nhận ra đằng sau mùi rượu là vật gì đó thơm tho mềm mai, lấp lánh và ôn nhuận như đám mây, như đóa hoa kiều diễm, lại là một thứ cảm giác xa lại hoàn toàn mới mẻ, lần đầu tiên khiến y đứng ngây ra như phỗng.

Trong lúc ngẩn ngơ, Phượng Tri Vi đã kịp phản ứng, đẩy y ra. Cố thiếu gia bị đẩy tỉnh, liền buông tay; Phượng Tri Vi rơi “bịch” xuống đất…

Phượng Tri Vi ngã sóng soài, hậm hực đứng lên, thầm nghĩ nếu sớm biết số mệnh đã định mình phải rơi xuống, thì ban nãy còn vùng vẫy làm gì?

Vừa quay lại, chợt thấy cách đó không xa trên con đường hẹp quanh co, một cỗ kiệu nhỏ chầm chậm lướt qua.

Phượng Tri Vi nheo mắt.

Nàng đã uống nhiều rượu, nhưng đầu óc vẫn còn chưa hỏng, trong vườn canh giữ nghiêm ngặt, giờ đã quá nửa đêm, ai còn dám nghênh ngênh ngang ngang rước một cỗ kiệu vào đây?

Nhìn theo hướng kiệu, thấy nó đi tới Tĩnh Tâm hiên ở hậu viện, là nơi ở cửa nàng và Ninh Dịch.

Vậy là, kiệu này muốn đi tìm ai?

Sau khi rời khỏi bữa tiệc, Ninh Dịch vẫn chưa trở về phòng ngay, mà ngồi điều hòa hơi thở trong sân một lúc. Đêm thu sương dày trăng sáng, khí của trời đất rất có lợi cho nội công của y. Mấy hôm nay y vẫn luyện công không ngơi nghỉ, ép thứ cổ độc kì dị kia vào sâu trong đan điền, để qua một thời gian nữa khi đến Mân Nam tìm thuốc trị liệu thì bệnh tình vẫn chưa chuyển biến quá nặng.

Ninh Trừng đã khuyên y vài lần, muốn y mau mau tới Mân Nam, kéo dài một ngày nguy hiểm cũng tăng thêm một chút. Y cũng nghe, cũng đồng ý, nhưng vẫn nấn ná ở lại ngày này qua ngày khác.

Ninh Trừng ngủ trong một đình hóng mát cách y không xa, lăn qua lộn lại phát ra một vài tiếng động, có vẻ rất bất mãn, Ninh Dịch không đếm xỉa đến hắn, luyện một hồi rồi thản nhiên nói: “Ta phải nhập định, ngoại trừ chuyện của nàng hoặc chuyện liên quan đến an nguy, thì những việc khác đừng quấy rầy ta.”

Ninh Trừng đáp “dạ”, biết nội công của y một khi nhập định sẽ hoàn toàn vong ngã, cẩn thận ngồi dậy trong đình, sắp xếp lớp phòng vệ xung quanh chặt chẽ hơn.

Hắn ngồi đối diện chủ nhân, nhìn mặt mày y dạo gần đây có phần tiều tụy, sắc mặt dần dần toát ra vẻ khó chịu, hậm hực ngồi đó, phồng mang trợn mắt.

Rồi hắn nhặt lên một cục đất, hai ngón tay ra sức chọc chọc, chọc cho những hạt đất vụn ra, lẩm bẩm mắng: “Nữ nhân! Nữ nhân!”

Hắn thoải mái chọc chọc kẻ địch trong tưởng tượng, dù sao lúc này điện hạ cũng không biết.

Trước mắt bỗng vang lên tiếng động, có người đang thì thào nói chuyện. Hắn nhíu mày bước sang hành lang, thấy một cỗ kiệu nhỏ dừng lại trước cửa.

Một thanh niên hình như là người của Yên gia đang ăn nói nhún nhường với đám hộ vệ gác cửa, Ninh Trừng bước tới nghe được vài câu, nhíu mày, đang định đuổi đi theo bản năng, đột nhiên dừng lại.

Rồi hắn bước qua, hỏi: “Tới hầu hạ điện hạ sao?”

Ngày thường hắn ít khi lộ diện nên Yên Hoài viễn không biết là ai, nhưng cũng nhìn ra địa vị của người này bên cạnh Sở vương, bèn vội vàng đáp phải, tiến lên một bước ghé vào tai hắn cười nói: “Xá muội ngưỡng mộ phong thái của điện hạ, tình nguyện dâng mình hầu hạ giường chiếu, đây là phúc của Yên gia…”

Trong ánh mắt Ninh Trừng lóe lên chút ghét bỏ, đưa tay đẩy hắn ra, nói: “Tránh xa một chút, miệng ngươi thối quá.”

Sắc mặt Yên Hoài Viễn trong nháy mắt tái xanh, kế đó lại sưng đỏ. Ninh Trừng không thèm liếc hắn lấy một cái, vung tay lên ra lệnh: “Lục soát.”

“Đại nhân không thể…” Yên Hoài Viễn cuống quýt lao ra ngăn cản, không dám chõ miệng vào Ninh Trừng nữa, nghiêng đầu đi khẩn cầu, “Đây là xá muội, đại tiểu thư của Yên gia!”

“Ta không cần biết là đại tiểu thư hay nhị tiểu thư của Yên gia.” Ninh Trừng bình bình đạm đạm nói, “Ta chỉ biết đây là nữ nhân các ngươi đưa đến thị tẩm, đây không phải thanh lâu sở quán gì, đây là nơi ở của Hoàng tử điện hạ, không cho phép bất cứ kẻ nào muốn vào là vào. Nếu các ngươi không chịu nổi quy củ của hoàng gia, thì quay về đi.”

“Ca ca, cho hắn lục soát đi!” Trong kiệu truyền ra giọng nói nghẹn ngào nén khóc của Yên Hoài Doanh, mang theo mấy phần cương quyết bi thương, “Bước qua cánh cửa này, muội sẽ không còn là tiểu thư Yên gia nữa!”

Bước qua cánh cửa này, nín nhịn nỗi nhục nhã này, vứt bỏ thân phận tiểu thư Yên gia, nhưng vẫn còn tương lai đẹp đẽ đang chờ!

Yên Hoài Viễn hiểu được ý nàng ta, hắn chẳng qua cũng chỉ giả vờ ngăn cản mà thôi, lập tức buông tay ra. Hộ vệ vén rèm kiệu, lục soát cỗ kiệu sạch sẽ từ trên xuống dưới kể cả Yên Hoài Doanh, rồi gật đầu với Ninh Trừng.

Ninh Trừng nhìn sang phía tiền viện, đáy mắt lóe lên sự hưng phấn và khoái trá, huơ huơ tay.

Kiệu nhỏ được lặng lẽ khiêng vào.

Yên Hoài Viễn vâng dạ lui ra, nhìn Tĩnh Tâm hiên đằng xa được vây quanh bởi những bức tường hoa thấp chạm rỗng, đáy mắt lóe lên sự đắc ý.

Hắn vội vàng bỏ đi theo một con đường khác, không hề nhận ra đằng sau bụi hoa trước mặt có hai bóng người đang đứng.

Phượng Tri Vi lẳng lặng chấp tay đứng đó, chỉ cảm thấy dạ dày trống rỗng bị men rượu thiêu đốt đến khó chịu. Yên gia sẽ có hành động, sẽ giở trò với Ninh Dịch, điều này nàng đã đoán ra từ trước, nhưng chuyện tặng người vẫn vượt quá dự liệu của nàng.

Thật sự không ngờ Yên gia lại mất tự trọng đến chừng này, ngay đến đại tiểu thư dòng đích cũng có thể dâng lên như thế.

Càng bất ngờ hơn nữa, là Ninh Dịch lại thu nhận.

Từ ngày gặp nạn nửa đường, vành đai bảo vệ xung quanh Ninh Dịch và nàng đã thăng cấp đến độ vững vàng như thép. Bình thường Ninh Dịch sẽ không ngủ sớm như thế, vừa rồi Yên gia đưa đại tiểu thư tới y nhất định phải biết, nếu không được y cho phép, Yên Hoài Doanh chắc chắn không thể đặt chân một bước vào viện.

Phượng Tri Vi đứng trong bóng tối loang lổ, cười cười.

Sở vương phong lưu khắp Đế Kinh, quen y bấy lâu, ngoại trừ lần gặp gỡ trong kỹ viện, những lúc khác nàng thật sự chưa từng cảm nhận được thói “phong lưu” của Sở vương. Nhưng đến đêm nay, cuối cùng nàng cũng được nếm mùi rồi.

Cũng phải, người ta đã nhịn lâu lắm rồi, từ ngày rời kinh đến giờ, ba mươi mốt ngày dư mười tám canh giờ không có nữ nhân, kể ra thật đúng là vô nhân đạo.

Phượng Tri Vi đưa tay vuốt ve bụi hoa đọng đầy sương đêm, cảm thấy ẩm ướt lạnh lẽo, tự như cái dạ dày càng lúc này đang không ngừng đảo lộn. Nàng bỗng dưng mất hứng quay về viện ngủ, xoay người nói: “Cố huynh, chúng ta đi dạo đi.”

Cố Nam Y nhìn nàng, cách một tầng mạng che cũng thấy được đôi mắt y tỏa sáng rực rỡ như sao buổi sớm, “Ngươi mệt rồi, ngươi phải đi ngủ.”

Phượng Tri Vi ngước mắt nhìn y, hồi lâu mỉm cười, chậm rãi nói: “Phải đó, tôi mệt rồi, tôi muốn ngủ. Nhưng đêm nay trong viện có khách, tôi cũng nên nhường nhịn một chút, ngày mai đi tìm một căn viện khác mà ngủ.”

Cố Nam Y vẫn không chịu đi, y lý giải ý của Phượng Tri Vi thành giường bị người ta chiếm mất, ngẫm nghĩ thật lâu do dự thật lâu, rồi nhẫn nhịn nói: “Vậ ngươi ngủ cùng ta.”

“…”

Phượng Tri Vi đã quay người đi bỗng dưng lảo đảo, vội vàng vịn lên gốc cây, vừa tức vừa buồn cười nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của Cố Nam Y, suy nghĩ một lúc, buộc lòng phải nhắc nhở y: “Huynh ghé nhất là ngủ chung với người khác mà.”

Cố thiếu gia lấy ra một quả hồ đào thong thả ăn, dùng giọng điệu hết sức bình thản mà bày tỏ sự hi sinh vĩ đại của mình, “Ta là người của ngươi, có thể ngủ.”

“…”

Phượng Tri Vi lại ngã dúi lụi, bụi hoa bị nàng đụng trúng, cánh hoa rung lả tả. Cố thiếu gia phủi sạch những cánh hoa vụn trên đầu nàng, kéo ống tay áo nàng, nói: “Đi, ngủ.”



Được rồi thiếu gia, ta biết ý huynh muốn nói huynh là hộ vệ của ta, huynh có thể hi sinh một chút nhường giường cho ta ngủ. Nhưng huynh có thể đừng có lược bớt từ ngữ như thế, đừng có lời ít ý nhiều như thế không, cứ nói năng kiểu đó sẽ chết người đấy.

“Đêm nay tôi không muốn ngủ.” Phượng Tri Vi ôm gốc cây, giữ vững trận địa, “Thật sự không muốn ngủ.”

Cố thiếu gia lại rất kiên trì, “Ngươi không thoải mái, đi ngủ đi.”

Phượng Tri Vi biết Cố thiếu gia tính tình bướng bỉnh, một khi đã kiên trì muốn làm chuyện gì thì sẽ vô cùng đáng sợ, nhìn y ăn hồ đào là đủ biết. Nàng rất sợ Cố thiếu gia không đủ kiên nhẫn thuyết phục, vung tay đánh nàng bất tỉnh lôi đi ngủ thì phiền phức to. Chợt cảm thấy bụng mình sôi ùng ục, hơi quặn đau, vội vàng nói: “Đợi lát nữa hẵng ngủ, bây giờ bụng tôi không khỏe, muốn đi nhà xí.”

Cố thiếu gia buông tay, Phượng Tri Vi nhìn trái ngó phải, thấy cách đó không xa chếch về phía trước có một nhà xí xài chung, vội vã giằng thoát khỏi Cố Nam Y, chạy về hướng đó.



Nàng lao vào nhà xí, bấy giờ mới cảm thấy bụng mình đúng là đau đớn kịch liệt, thì ra bao tử của mình không hợp với đồ hải sản tươi Hoàng Hải, đêm nay làm phản đến cùng. Nàng ngồi đó, không nhấc mình lên nổi, chợt nghe tiếng Ninh Trừng vọng lại từ xa, hình như đang sắp xếp người.

Nàng giật mình, bấy giờ mới để ý căn nhà xí cầu kì này nằm sát sườn Tĩnh Tâm hiên. Yên gia tài lực hùng hậu, không ngại lãng phí, để thuận tiện cho người đi dạo trong vườn, họ đã xây rất nhiều nhà xí. Mà toàn bộ kiến trúc của tòa Khế Viên này đều coi trọng vẻ đẹp tinh tế, mọi bức tường viện đều là tường hoa chạm rỗng, mang tính trang trí hơn là che đậy, cho nên cái nhà xí gần như không ai xài đến này mới dựa lưng vào phòng nàng, là căn phòng nằm ở tầng trong cùng của Tĩnh Tâm hiên, chếch đi một đoạn chính là cửa sổ sau của phòng Ninh Dịch.

Vị trí này không ổn cho lắm, nàng thở dài, muốn đứng dậy bò đi, nhưng cái bụng lại làm phản, đành tiếp tục ngồi xuống.

Lúc này Ninh Dịch đã kết thúc quá trình nhập định, đang định đứng lên, chợt nghe tiếng bước chân của Ninh Trừng đi ra khỏi phòng mình.

Y cũng chẳng nghĩ ngợi nhiều, thuận miệng hỏi: “Giờ là lúc nào?”

“Canh ba.” Ninh Trừng đáp.

Ninh Dịch cảm thấy giọng điệu tiểu tử này có gì đó là lạ, nhưng vẫn không nghĩ ngợi nhiều, lại hỏi, “Bữa tiệc đằng trước đã tan chưa?”

“Gã họ Ngụy kia còn chưa trở về,” Ninh Trừng hậm hực đáp, “Mau mau trở về thì tốt.”

“Ngươi đang nói gì thế?”

“A, không có gì.” Ninh Trừng nói, “Chủ nhân, ngài nên đi nghỉ thôi, gã họ Ngụy kia chắc cũng sắp về rồi.”

Ninh Dịch im lặng không nói, thầm nghĩ nữ nhân kia đúng là con sâu rượu, bảo: “Đi chuẩn bị trà giải rượu và điểm tâm.”

“Tôi nhớ một canh giờ trước ngài vừa dùng điểm tâm xong.” Ninh Trừng lúc nào cũng thích bày tỏ suy nghĩ của mình.

“Ta lại đói rồi, không được hả?” Ninh Dịch thản nhiên liếc qua, Ninh Trừng ngậm miệng tránh đi, vừa đi vừa lẩm bẩm, “Đã không nhìn thấy mà còn lườm người ta ghê gớm như thế.”

Ninh Dịch nghe thấy rõ ràng, mỉm cười bất đắc dĩ trong bóng đêm vắng lặng.

Người ta đều nói y nuông chiều gã hộ vệ này một cách khó hiểu, dung túng cho hắn vô pháp vô thiên, như một con khỉ, không giống tác phong bình thường của y chút nào. Chỉ mình y mới biết, có Ninh Trừng ở bên, đám mây nặng nề u ám này mới lộ ra một tia sáng đầy màu sắc khiến lòng người trở nên thư thái.

“Ta muốn ăn bánh xốp nhân hạt thông và bánh bạc hà, không thích bánh cuốn mỡ ngan ngấy dầu!” Y đột ngột nhớ ra, lại nhắc Ninh Trừng một câu.

“Biết rồi!” Ninh Trừng trả lời có phần bực bội, giơ một ngón tay lên, lẩm bẩm, “Chẳng phải nàng ta không thích bánh cuốn mỡ ngan sao!”

Đi qua hành lang gấp khúc, trở về phòng, Ninh Dịch vừa mở cửa ra, đã dừng bước.

Rồi y mỉm cười.

Ý cười của y chìm một nửa trong ánh trăng một nửa trong bóng tối trước cửa phòng, tịch mịch mà ưu nhã, đôi mày xếch hất lên thành một độ cong lưu loát, thoạt nhìn mang theo cảm giác vui vẻ mơ hồ. Ánh trăng nghiêng nghiêng rơi xuống, nự cười kia nở rộ trong sắc trăng, trong trẻo mà ngời sáng.

Y chống tay cạnh cửa, không đẩy ra ngay, mà chỉ nhàn nhã tựa cửa, chợt nảy ra ý nghĩ muốn thưởng thức kĩ càng cảm giác vui sướng nhàn nhạt mà thần bí, chỉ có bản thân mới hiểu lúc này.

… Nữ nhân này, còn có tư tâm ấy; rõ ràng đã kết thúc rồi, lại chui vào từ cửa sổ đằng sau.

Nhớ lại trong bữa tiệc tối trước khi rời đi y đã nửa đùa nửa thật hẹn nàng vào phòng mình, nàng đáp lại bằng giọng vừa nghe đã thấy rất giả. Y biết nàng sẽ không đến, chẳng qua chỉ cười cười rồi thôi.

Ai ngờ hóa ra nàng lại đến đây thật, do uống rượu ngà ngà say, nên mới chịu thu lại bản tính dè dặt ngày thường sao?

Tâm tình y bỗng thăng hoa.

Y nhẹ nhàng bước qua, ngửi hương thơm nhẹ nhàng khoan khoái chỉ tỏa ra ở người mới tắm rửa xong. Mùi thơm này đan xen với mùi trầm vẩn vơ đốt trong lò hương, khiến bầu không khí mang theo dư vị ám muội mà nỉ non.

Ninh Dịch khẽ mỉm cười, thầm nghĩ nàng thật nhanh nhẹn, chưa chi đã chải đầu rửa mặt xong rồi.

Y đang tính gọi Ninh Trừng bưng điểm tâm lên, nhưng vừa mới quay đầu, chợt nghe một tiếng cười duyên trong trẻo vang lên trong bóng đêm, khiến lòng người rung động, kế đến một thân thể ấm áp thanh xuân nhào vào trong lòng y.

Phượng Tri Vi ngồi xổm trong nhà xí lâu đến nổi đôi chân tê rần.

Đã mấy lần nàng cảm thấy mình đỡ hơn rồi, tháo dạ xong rồi, chỉ muốn đứng lên. Nhưng vừa đứng dậy, mới chợt cảm thấy bụng mình lại dâng trào sục sôi.

Nàng ngồi xổm lâu đến nỗi đầu óc quay cuồng, hai chân phát nhũn, cái mớ hải sản tươi này vẫn chưa chịu buông ta nàng.

Đêm đã về khuya, hậu viện chìm trong yên ắng, nên dù nàng không hề muốn nghe, thì vẫn nghe rõ mồn một mọi tiếng động bên phía Ninh Dịch.

Nàng nghe tiếng Ninh Dịch mở cửa, nghe tiếng y đứng lặng trong phòng, không hề khiển trách không hề cự tuyệt không hề thắc mắc, trong phòng Ninh Dịch là sự yên lặng như vốn dĩ phải thế.

Rồi nàng quay sang cười nhạo bản thân - cớ sao phải khiển trách phải cự tuyệt phải thắc mắc? Nàng còn mong đợi điều gì đây? Yên Hoài Doanh có thể đặt chân vào căn viện này, vốn đã được y đích thân chấp thuận.

Ây da, ngày mai chạm mặt Yên tiểu thư, liệu có cần gọi một tiếng tân di nương không? Nàng ôm bụng, cảm thấy đêm nay thật sự là xúi quảy, đời nàng nhất định đã gây thù với hải sản tươi rồi.

Lại nghe có người sải bước tiến đến, vừa đi vừa nói: “Vi, Vi, ra đây.”

Nàng đã ngồi quá lâu, nên Cố Nam Y lo lắng đến tìm nàng.

Phượng Tri Vi giật nảy mình, thầm nghĩ Ninh Dịch cũng không biết nàng ăn tạp đau bụng phải vào đây giải quyết nổi buồn, nếu nàng lên tiếng trả lời, thì Ninh Dịch sẽ nghĩ gì chứ?

Hấp ta hấp tấp sửa soạn bản thân gọn gàng định phi ra ngoài nghênh đón, nhưng Cố Nam Y không nghe tiếng nàng trả lời, lại càng thêm lo lắng. Y ngẫm nghĩ, biết mình không thể chui vào nhà xí nữ, bèn dứt khoát tung chưởng vỗ lên.

“Rầm”, y đã đánh đổ phân nửa căn nhà xí.

Thân thể nữ nhi kia nhào vào trong lòng Ninh Dịch.

Trong nháy mắt, y cảm thấy mềm mại như tơ, trơn bóng như tơ. Trong bóng đêm một thân thể êm dịu như mây ôm chầm lấy y, mùi hương thược dược nồng nàn ập tới, nàng ta run rẩy trong lòng y, khẽ lên tiếng gọi ẩn chứa mấy phần nhút nhát mấy phần xót xa: “Điên hạ…”

Ninh Dịch mới đầu còn vui vẻ, kế đó liền cảm thấy có gì không ổn.

Phượng Tri Vi sẽ không mềm mai như thế, thơm tho như thế. Nàng cũng không bao giờ khép hờ vạt áo, trang điểm lộng lẫy mà nằm trong phòng y chủ động hiến thân, cầu xin được hầu hạ y.

À không, Phượng Tri Vi cũng mềm mại như thế, thơm tho như thế nhưng sẽ không bao giờ cho y nếm thử.

Phượng Tri Vi chịu để yên không đẩy tay y ra, đã coi như ông trời có mắt.

Chắc là nữ nhân do Yên gia đưa tới đây…

Lòng y dâng lên cảm giác trống vắng. Một tích tắc trước còn vui vẻ thư thái, đến lúc này chỉ còn lại nỗi thất vọng nhạt nhòa, sau thất vọng là đôi chút giận dữ, rồi lại không biết mình giận dữ vì điều gì.

Nữ tử trong lòng có đôi tay như cành liễu, bám vúi lên vai y. Cánh tay nàng ta khe khẽ run rẩy, dường như không am hiểu tư thế cầu hoan này cho lắm, động tác có phần cứng nhắc, siết chặt cổ ý khiến y cảm thấy không thoải mái.

Y cười gắn, bất chợt nảy sinh lòng ghét bỏ đối với mùi hương thược dược.

Từ sau phải nhổ sạch những cây thược dược trong phủ!

Còn nữa, không biết Ninh Trừng làm ăn kiểu gì, mà lại để kẻ khác bò lên giường y như thế!

Đang định đẩy nữ nhân không rõ xuất xứ này, chợt nghe một tiếng động lớn.

Tiếng rầm rầm vang lên từ vị trí cách cửa sổ đằng sau phòng y không xa, kế đó y nghe một tiếng thét kinh hoàng, lại là tiếng của Phượng Tri Vi.

Y giật mình, toan lao ra, nhưng nữ tử trong lòng lại siết y thật chặt. Ninh Trừng nhíu mày, đang định tung một chưởng đập chết nữ nhân này, nhưng tay mới đưa lên một nửa đã đột ngột dừng lại.

Tại sao Phượng Tri Vi lại đứng ngoài cửa sổ phòng y?

Nàng đang làm gì?

Y ngây ra tại chỗ, ánh mắt biến ảo, thì đoạn đối thoại ngoài cửa sổ truyền đến rõ mồn một.

“Huynh làm gì thế?!” Giọng Phượng Tri Vi có chút hốt hoảng.

“Lâu quá rồi.” Là giọng bình thản của Cố Nam Y, “Đi, lên giường.”

Phượng Tri Vi hình như bị bụi băm xong lên làm sặc, ho hắng khù khụ.

Ninh Dịch khe khẽ bật cười.

Nụ cười này thoạt nhìn vẫn là nụ cười ban nãy khi y mở cửa phòng, nhưng quan sát kĩ mới thấy điểm bất đồng. Nếu nụ cười ban nãy trong trẻo, sáng láng, mang theo tia sáng nhàn nhạt lấp lánh tươi tắn như giọt sương, thì bây giờ lạnh lẽo, mị hoặc, mang theo hương thơm yêu diễm mà ảm đạm tự đóa mạn đà la nở trong đêm.

Yên Hoài Doanh ngửa đầu ngắm nụ cười này của y, gần như si mê.

Ninh Dịch cười xong, lại nâng bàn tay lên, chậm rãi đặt lên bả vai nàng ta, đôi tay dùng sức, “xoẹt” một tiếng xé rách xiêm áo của nàng ta.

Bả vai tròn trịa trắng như tuyết lộ ra, bóng bẩy như minh châu.

Yên Hoài Doanh khẽ kêu lên, thật sự không ngờ trong hoàn cảnh biết chắc có người đang rình mò, điện hạ còn gấp gáp như thế, đây là ngài muốn mình… lập tức thị tẩm sao? Nàng ta xấu hổ đỏ mặt lấm lét liếc nhìn ra bên ngoài, có phần sợ hãi cũng có phần vui sướng, cảm thấy có gì đó không ổn, nàng không dám cự tuyệt.

Ninh Dịch lại đưa tay lên cởi khuy trên cổ áo mình, để lộ một dải da thịt trơn mịn bóng loáng. Yên Hoài Doanh đỏ mặt, ánh mắt nửa trốn nửa không, một lúc sau lại nhẹ nhàng vùi mặt vào lồng ngực y.

Khóe môi Ninh Dịch vẽ lên một nự cười khó hiểu, ôm nàng ta đến trước cửa sổ đằng sau, rồi mở bung cửa sổ ra.

Bên ngoài một bức tường hoa cách cửa sổ đằng sau không xa, Phượng Tri Vi đang vùng vẫy chui ra khỏi nhà xí. Nàng thật sự không ngờ Cố Nam Y sẽ tung một chưởng phá vỡ nhà xí, xiêm áo còn chưa kịp sửa sang hoàn chỉnh đã bị Cố Nam Y xách cổ ra, trong lúc gấp gáp hoảng loạn nàng không kịp mở miệng nói gì, việc đầu tiên là vội vã chỉnh đốn lại bản thân. Đúng vào lúc Cố Nam Y xách cố định nàng đi, thì chợt nghe có tiếng cửa sổ sau phòng Ninh Dịch mở ra. Nàng ngẩng đầu, thấy Ninh Dịch y phục đã phanh một nửa, ôm lấy nữ tử cũng cởi áo quá nửa. Bàn tay y siết chặt lên đàu vai không còn một tấc vải của nàng ta, mặt nàng ta vùi sâu trong lồng ngực hé mở của y.

Thấy y nở một nụ cười nhàn nhạt, mơ hồ mang theo hàm ý phong lưu như lần gặp nhau trong kỹ viện thuở mới quen, lười nhác vẫy tay với nàng, cười nói: “Ngụy Thị lang, bản vương mới nạp một tiểu thiếp, rất hiểu lòng người, hầu hạ bản vương đến sức cùng lực kiệt. Nếu ngươi cũng ở đây thì hãy tiện đường vào đi, giúp ta múc một chậu nước rửa mặt súc miệng.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hoàng Quyền

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook