Hoàng Thượng Dâm Tặc Nhất Mà Ta Biết!
Chương 48
Liễu Phong Nguyệt
25/10/2023
Liêu Phan cũng không vừa gì, vội lên tiếng đáp trả.
"Nực cười sao? Còn hơn là mang tiếng cướp vợ của huynh mình?"
Liêu Nguyệt mặt căng như muốn phát lửa, tia mắt liếc nhìn Liêu Phan lớn giọng.
"Cướp, Tứ điện hạ nên coi lại lời mình nói ra."
Liêu Phan cười khẩy, ánh mắt vẫn hướng nhìn về phía hoàng thượng chả thèm nhìn về Cửu hoàng tử.
"Vậy đệ cũng nên cân nhắc lại việc xin tứ hôn, vừa mới cưới Văn cô nương, không lẽ chưa đủ thoả mãn cho đệ sao? Đệ có phải có tham lam lẫn quá vội rồi không?"
Liêu Nguyệt nghiến răng ken két, phát ra tiếng đủ để mình Liêu Phan nghe thấy.
"Ngươi..."
Dương Trung nhìn hai vị điện hạ đối đáp mà cảm thấy toát mồ hôi. Miệng cứng đơ không biết phải nói gì, mà càng không dám nhìn thẳng lên hoàng thượng, lâu lâu mới dám liếc nhìn về hai vị hoàng tử đang tranh nhau.
Hoàng thượng nhìn cả hai vị hoàng tử thở dài, mắt hơi trùm xuống không vui, rồi hằng giọng như muốn cấm hai vị hoàng tử nói thêm rồi khẽ lên tiếng.
"Chuyện này để trẫm suy nghĩ lại. Bãi triều!"
Mọi người nghe thế cũng đồng loại cúi đầu hành lễ rồi rời đi sau khi hoàng thượng đã đi trước đó.
Để lại hai vị hoàng tử còn đang đứng đó liếc mắt như muốn lao vào cắn xé nhau.
Liêu Phan đi ngang qua mặt Liêu Nguyệt mà cố ý cười khinh nói nhỏ vào tai Liêu Nguyệt.
"Xin lỗi đệ nha, ta phá chuyện tốt của đệ rồi."
Hắn nói xong rồi cười khẩy mà bước thẳng đi.
Liêu Nguyệt hừ mạnh, ánh mắt như muốn nuốt chửng lấy tên khó ưa đó, khi bóng tên khó ưa khuất dần, Liêu Nguyệt nhếch môi cười rồi để lại một câu nói trước khi rời khỏi cung điện.
"Ngươi nghĩ, ngươi đủ bản lĩnh cản được ta sao?"
\*\*\*\*\*\*
Phủ Cửu điện hạ.
Sau khi từ cung về, Liêu Nguyệt khập khiễng bước đi, còn phải nhờ Lưu Tiết đỡ.
Văn Bích trông thấy nên bước lại hỏi han.
"Điện hạ, ngài bị làm sao vậy?"
Liêu Nguyệt lắc đầu, lạnh giọng.
"Ta không sao."
Rồi để Lưu Tiết dìu về phòng.
A Hoa, tì nữ của Văn Bích từ ngoài đi vào nói nhỏ với Văn Bích.
"Tiểu thư, ta nghe được Cửu điện hạ tự ý dẫn binh nên bị phạt 10 trượng."
Văn Bích gật đầu, rồi bước đi.
Dù gì nàng cũng không có tình cảm với hắn, hắn cũng như vậy lạnh nhạt với nàng, nên nàng không muốn quan tâm gì thêm.
A Hoa nhìn tiểu thư mình lặng lẽ về phòng, trong lòng đầy chua xót. Từ lúc nàng được gả vào đây, hắn chưa bao giờ hỏi han, quan tâm tới nàng, kể cả việc mỗi đêm hắn ta đều đi nơi khác ngủ, có đêm hắn thà ngủ lại ở lầu xanh, còn hơn là ngủ với nàng.
Có lẽ nàng cũng dần chay lỳ cảm xúc mà chẳng còn quan tâm gì mấy nữa.
.......
Dương phủ.
Sau khi trở về từ phủ Liêu Nguyệt. Dương Yến sinh hoạt bình thường, chỉ là ít nói hơn mỗi khi, lâu lâu lại như người mất hồn.
Dương Yến đang ngồi thêu khăn tay, nhưng tâm tình lê đễnh, cứ như người ở đây mà hồn đã đi nơi khác.
Tay Dương Yến thì không ngừng thêu liên tục, trên bàn đã gần chục cái khăn tay đủ kiểu khác nhau.
Dương Trung thở dài đi tới nhìn đứa con gái mình như có tâm sự mà nhẹ nhàng hỏi han.
"Yến nhi, con không được khoẻ sao?"
Dương Yến gượng cười, lắc đầu nhìn phụ thân mình, nàng đặt khăn thêu xuống, rồi rót trà dâng lên cho Dương Trung.
Dương Trung gật đầu, vẻ mặt bất an nhìn nàng.
"Hôm nay trong triều, Cửu điện hạ xin hoàng thượng tứ hôn với con."
Dương Yến đang cầm tách trà đưa cho phụ thân, nghe nói tới Cửu điện hạ , liền làm rơi tách bể loạn xạ trên mặt đất.
Dương Trung cũng hốt hoảng mà nhìn đứa con gái của mình.
Dương Yến lúc này nhẹ cúi đầu, như che giấu tâm tư, cố giữ giọng trầm ổn mà nói.
"Xin lỗi phụ thân, do con bất cẩn."
Dương Trung lắc đầu, cố trấn an.
"Không sao? Mà ta cũng biết con không thích hắn, nên ta dù có đổi cái mạng già này cũng sẽ không để con gả cho hắn, con đừng lo."
Dương Yến ánh mắt vô hồn, giọng nói hơi ngập ngừng mà hỏi.
"Phụ thân. Hoàng thượng... đã trả lời ra sao?"
Dương Trung cười buồn nói.
"Cũng may có Tứ hoàng tử ra mặt nên hoàng thượng vẫn còn suy nghĩ mà chưa có quyết định."
Dương Yến chỉ gật đầu mà không hỏi thêm gì nữa.
"Ưm."
Lúc này Dương Tử đi tới mặt hớn hở như vừa ăn được cái gì ngon lắm.
"Phụ thân, tỷ tỷ."
Dương Trung lắc đầu nhìn Dương Tử, giọng điệu nghiêm nghị.
"Con đã có chức quan trong người rồi, cũng nên bớt mà đi chơi lêu lõng lại đi."
Dương Tử chề môi, nhẹ giọng đáp.
"Dạ. Phụ thân."
Dương Trung lắc đầu rồi rời đi để cho hai tỷ đệ trò chuyện.
Dương Tử nhìn Dương Yến, mà tắt hẳn nụ cười khi phát hiện ra tâm tình không vui của tỷ tỷ mình lo lắng hỏi.
"Tỷ tỷ còn buồn về chuyện của Nhị hoàng tử sao?"
Dương Yến vẫn không nói gì, ngồi xuống bàn , cầm lấy khăn thêu tiếp.
Dương Tử cũng thở dài ngồi cạnh bên nhìn chăm chú rồi bắt chuyện.
"Tỷ tỷ biết ta vừa gặp ai về không?"
Dương Yến lắc đầu, ánh mắt vẫn tập trung thêu thùa.
Dương Tử cầm cái bánh trên bàn ăn, vừa nhai vừa nói.
"Ta gặp Nhị ca cùng Đại ca."
"Nực cười sao? Còn hơn là mang tiếng cướp vợ của huynh mình?"
Liêu Nguyệt mặt căng như muốn phát lửa, tia mắt liếc nhìn Liêu Phan lớn giọng.
"Cướp, Tứ điện hạ nên coi lại lời mình nói ra."
Liêu Phan cười khẩy, ánh mắt vẫn hướng nhìn về phía hoàng thượng chả thèm nhìn về Cửu hoàng tử.
"Vậy đệ cũng nên cân nhắc lại việc xin tứ hôn, vừa mới cưới Văn cô nương, không lẽ chưa đủ thoả mãn cho đệ sao? Đệ có phải có tham lam lẫn quá vội rồi không?"
Liêu Nguyệt nghiến răng ken két, phát ra tiếng đủ để mình Liêu Phan nghe thấy.
"Ngươi..."
Dương Trung nhìn hai vị điện hạ đối đáp mà cảm thấy toát mồ hôi. Miệng cứng đơ không biết phải nói gì, mà càng không dám nhìn thẳng lên hoàng thượng, lâu lâu mới dám liếc nhìn về hai vị hoàng tử đang tranh nhau.
Hoàng thượng nhìn cả hai vị hoàng tử thở dài, mắt hơi trùm xuống không vui, rồi hằng giọng như muốn cấm hai vị hoàng tử nói thêm rồi khẽ lên tiếng.
"Chuyện này để trẫm suy nghĩ lại. Bãi triều!"
Mọi người nghe thế cũng đồng loại cúi đầu hành lễ rồi rời đi sau khi hoàng thượng đã đi trước đó.
Để lại hai vị hoàng tử còn đang đứng đó liếc mắt như muốn lao vào cắn xé nhau.
Liêu Phan đi ngang qua mặt Liêu Nguyệt mà cố ý cười khinh nói nhỏ vào tai Liêu Nguyệt.
"Xin lỗi đệ nha, ta phá chuyện tốt của đệ rồi."
Hắn nói xong rồi cười khẩy mà bước thẳng đi.
Liêu Nguyệt hừ mạnh, ánh mắt như muốn nuốt chửng lấy tên khó ưa đó, khi bóng tên khó ưa khuất dần, Liêu Nguyệt nhếch môi cười rồi để lại một câu nói trước khi rời khỏi cung điện.
"Ngươi nghĩ, ngươi đủ bản lĩnh cản được ta sao?"
\*\*\*\*\*\*
Phủ Cửu điện hạ.
Sau khi từ cung về, Liêu Nguyệt khập khiễng bước đi, còn phải nhờ Lưu Tiết đỡ.
Văn Bích trông thấy nên bước lại hỏi han.
"Điện hạ, ngài bị làm sao vậy?"
Liêu Nguyệt lắc đầu, lạnh giọng.
"Ta không sao."
Rồi để Lưu Tiết dìu về phòng.
A Hoa, tì nữ của Văn Bích từ ngoài đi vào nói nhỏ với Văn Bích.
"Tiểu thư, ta nghe được Cửu điện hạ tự ý dẫn binh nên bị phạt 10 trượng."
Văn Bích gật đầu, rồi bước đi.
Dù gì nàng cũng không có tình cảm với hắn, hắn cũng như vậy lạnh nhạt với nàng, nên nàng không muốn quan tâm gì thêm.
A Hoa nhìn tiểu thư mình lặng lẽ về phòng, trong lòng đầy chua xót. Từ lúc nàng được gả vào đây, hắn chưa bao giờ hỏi han, quan tâm tới nàng, kể cả việc mỗi đêm hắn ta đều đi nơi khác ngủ, có đêm hắn thà ngủ lại ở lầu xanh, còn hơn là ngủ với nàng.
Có lẽ nàng cũng dần chay lỳ cảm xúc mà chẳng còn quan tâm gì mấy nữa.
.......
Dương phủ.
Sau khi trở về từ phủ Liêu Nguyệt. Dương Yến sinh hoạt bình thường, chỉ là ít nói hơn mỗi khi, lâu lâu lại như người mất hồn.
Dương Yến đang ngồi thêu khăn tay, nhưng tâm tình lê đễnh, cứ như người ở đây mà hồn đã đi nơi khác.
Tay Dương Yến thì không ngừng thêu liên tục, trên bàn đã gần chục cái khăn tay đủ kiểu khác nhau.
Dương Trung thở dài đi tới nhìn đứa con gái mình như có tâm sự mà nhẹ nhàng hỏi han.
"Yến nhi, con không được khoẻ sao?"
Dương Yến gượng cười, lắc đầu nhìn phụ thân mình, nàng đặt khăn thêu xuống, rồi rót trà dâng lên cho Dương Trung.
Dương Trung gật đầu, vẻ mặt bất an nhìn nàng.
"Hôm nay trong triều, Cửu điện hạ xin hoàng thượng tứ hôn với con."
Dương Yến đang cầm tách trà đưa cho phụ thân, nghe nói tới Cửu điện hạ , liền làm rơi tách bể loạn xạ trên mặt đất.
Dương Trung cũng hốt hoảng mà nhìn đứa con gái của mình.
Dương Yến lúc này nhẹ cúi đầu, như che giấu tâm tư, cố giữ giọng trầm ổn mà nói.
"Xin lỗi phụ thân, do con bất cẩn."
Dương Trung lắc đầu, cố trấn an.
"Không sao? Mà ta cũng biết con không thích hắn, nên ta dù có đổi cái mạng già này cũng sẽ không để con gả cho hắn, con đừng lo."
Dương Yến ánh mắt vô hồn, giọng nói hơi ngập ngừng mà hỏi.
"Phụ thân. Hoàng thượng... đã trả lời ra sao?"
Dương Trung cười buồn nói.
"Cũng may có Tứ hoàng tử ra mặt nên hoàng thượng vẫn còn suy nghĩ mà chưa có quyết định."
Dương Yến chỉ gật đầu mà không hỏi thêm gì nữa.
"Ưm."
Lúc này Dương Tử đi tới mặt hớn hở như vừa ăn được cái gì ngon lắm.
"Phụ thân, tỷ tỷ."
Dương Trung lắc đầu nhìn Dương Tử, giọng điệu nghiêm nghị.
"Con đã có chức quan trong người rồi, cũng nên bớt mà đi chơi lêu lõng lại đi."
Dương Tử chề môi, nhẹ giọng đáp.
"Dạ. Phụ thân."
Dương Trung lắc đầu rồi rời đi để cho hai tỷ đệ trò chuyện.
Dương Tử nhìn Dương Yến, mà tắt hẳn nụ cười khi phát hiện ra tâm tình không vui của tỷ tỷ mình lo lắng hỏi.
"Tỷ tỷ còn buồn về chuyện của Nhị hoàng tử sao?"
Dương Yến vẫn không nói gì, ngồi xuống bàn , cầm lấy khăn thêu tiếp.
Dương Tử cũng thở dài ngồi cạnh bên nhìn chăm chú rồi bắt chuyện.
"Tỷ tỷ biết ta vừa gặp ai về không?"
Dương Yến lắc đầu, ánh mắt vẫn tập trung thêu thùa.
Dương Tử cầm cái bánh trên bàn ăn, vừa nhai vừa nói.
"Ta gặp Nhị ca cùng Đại ca."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.