Hoàng Thượng Dâm Tặc Nhất Mà Ta Biết!
Chương 49
Liễu Phong Nguyệt
25/10/2023
Dương Yến khựng lại, tay ngừng thêu vài giây, rồi lại trở lại động tác cũ, mà tiếp tục thêu thùa, gương mặt không chút biến động.
Dương Tử thấy tâm trạng của tỷ mình có chút biến động mà nói tiếp.
"Tỷ biết gì không? Huynh ấy thật lợi hại à nha, dù là thủ lĩnh của Sát Lang nhưng huynh ấy là người tốt."
Dương Yến vẫn không nói gì mà tiếp tục thêu.
Dương Tử ngừng ăn, nhìn vẻ mặt tỷ tỷ mà buồn theo, rồi nhẹ giọng nói như sợ ai khác nghe thấy.
"Tỷ không nhớ đại ca sao?"
Dương Yến không ngừng thêu mà lạnh giọng đáp.
"Tại sao tỷ phải nhớ hắn."
Dương Tử chớp chớp mắt nhìn tỷ tỷ, rồi lại tò mò hỏi tiếp.
"Người mà tỷ chờ bấy lâu không phải là đại ca sao?"
Dương Yến nghe vậy bất giác mũi kim đâm vào tay chảy máu.
Dương Tử hốt hoảng.
"Tỷ tỷ, tỷ sao vậy?"
Dương Yến giật mình lấy kim ra, đặt xuống, nhẹ giọng.
"Tỷ thấy không khỏe, tỷ về phòng trước đây."
Dương Tử khó hiểu nhìn theo bóng lưng của Dương Yến mà thở dài, tự nói với bản thân.
"Tỷ tỷ ta từ hôm đó, trở nên tính tình kì quái thật. Haiz, đúng là tâm tình con gái thiệt khó hiểu à nha."
..........
Cùng tối hôm đó tại Dương phủ, khi mọi người đã chìm vào giấc ngủ say, chỉ mỗi Dương Yến còn thức, nàng ngồi giữa hoa viên lặng lẽ đàn, lâu lâu lại ngước nhìn lên cành cây phía trước như là đang chờ đợi ai đó,
Đây cũng là lần thứ ba nàng ngước lên nhìn rồi lại xụ mặt xuống mà gãy tiếp đoạn nhạc bi thương, buồn bã như muốn cấu xé một tâm hồn của chính mình.
Bỗng một thân ảnh quen thuộc từ đâu xuất hiện đi tới đằng sau lưng nàng cất giọng.
"Nàng vẫn gãy bài hát bi thương này sao?"
Dương Yến giật mình ngưng đàn rồi quay đầu nhìn lại phía sau lưng mình.
Ánh mắt dường như không thể tin được.
Là hắn chiếc mặt nạ màu đỏ thẫm, cũng là Lăng Tiêu, là khi hắn bị thương, để chứng minh thân phận, thuộc hạ của hắn đã lấy chiếc mặt nạ màu đỏ thẫm ra làm minh chứng cho mọi người biết hắn thật là ai, sau đó mang hắn đi mất.
Chiếc mặt nạ đó, duy nhất trên đời có một không hai, đúng là thủ lĩnh Lang Sát và cũng đúng là Lăng Tiêu.
Dương Yến hơi sửng sờ một lúc, suy nghĩ rối ren không biết nên nói gì vào lúc này, trái tim cô cũng có chút xao động không hề nhỏ.
Lăng Tiêu chầm chậm tháo chiếc mặt nạ ra, lộ rõ gương mặt, như muốn tự minh chứng lần nữa, hắn là Lăng Tiêu và rồi nở nụ cười như mọi khi nhìn nàng, nhẹ nhàng nói.
"Dương tiểu thư, đã lâu không gặp."
Dương Yến lạnh giọng đáp, ánh mắt như trốn tránh mà nhìn nơi khác.
"Ngươi đã khỏe rồi sao?"
Lăng Tiêu gật đầu.
Dương Yến vẫn không nhìn hắn, tiếp tục quay lưng ngồi xuống lại ghế mà gãy đàn và nói.
"Ngươi cũng chính là người trước kia hay lén đến đây?"
Lăng Tiêu cười nói, ánh mắt vẫn không ngừng quan sát nàng.
"Đúng, là ta, nàng vẫn nhớ?"
Dương Yến ngừng đàn, đứng dậy bước đi.
Lăng Tiêu vội nắm lấy tay Dương Yến giữ lại rồi chầm chậm hỏi.
"Không phải nàng từng nói, có nhiều thứ muốn hỏi ta sao?"
Dương Yến gỡ tay Lăng Tiêu ra, xoay mặt lại đáp với cái nhìn không tin tưởng.
"Nếu ta hỏi, vậy ngươi có nói thật không?"
Lăng Tiêu gật đầu, ánh mắt vẫn nhìn thẳng vào nàng mà không hề chớp mắt, chân thành chờ đợi câu hỏi của nàng.
Dương Yến nhìn thẳng vào mắt Lăng Tiêu mà hỏi liên tục không ngừng.
"Ngươi thật sự là ai? Lăng Tiêu có phải tên thật của ngươi? Tại sao ngươi lén đến đây trước kia? Và tại sao ngươi lại đứng ra đỡ kiếm cho ta? Tại sao lúc nào ngươi cũng cười? Liệu rằng gương mặt này có phải là thật không?"
Lăng Tiêu hơi ngạc nhiên khi bị hỏi nhiều như vậy. Nhưng rồi cũng nhanh mà gật đầu rồi từ tốn đáp với ánh mắt chân thật nhất mà nhìn nàng.
"Ta đúng là thủ lĩnh Lang Sát. Lăng Tiêu không phải tên thật của ta, vì mến mộ tiếng đàn của nàng nên ta hay lén đến đây để nghe. Vì ta thật sự thích nàng nên muốn bảo vệ nàng. Gương mặt này có thể là không thực."
Dương Yến thở dài xoay mặt bước đi.
"Ngươi vẫn còn nhiều thứ giấu ta."
Lăng Tiêu không nhanh không chậm bước tới vòng tay ôm lấy đằng sau lưng Dương Yến nói với giọng điệu rất chân thành. Như là những tâm sự vốn giấu từ lâu mà chưa thể nói ra.
"Nàng biết tại sao ta hay cười không? Dù lúc đau hay lúc buồn, dù có bị thương hay là gì đi nữa thì chỉ cần nhìn thấy nàng ta đều cười. Vì nàng là người làm ta thấy vui vẻ. Chỉ cần được nhìn thấy nàng, ta liền thực rất vui. Nàng như là mặt trời, chiếu rọi vào tâm hồn của một người như ta, ta là kẻ xấu trong mắt rất nhiều người, ta chưa đừng thích ai nhưng nàng chính là người mà khiến tâm ta biến động. Nụ cười của ta sẽ tắt nếu như ta không được thấy nàng."
Dương Yến cảm thấy được nhịp tim của mình đang dần đập nhanh hơn bởi những lời nói đó, tâm nàng đã động, nàng thực sự đã động lòng nhưng mà như thế vẫn chưa đủ. Vì hắn quá nhiều bí mật.
Dương Tử thấy tâm trạng của tỷ mình có chút biến động mà nói tiếp.
"Tỷ biết gì không? Huynh ấy thật lợi hại à nha, dù là thủ lĩnh của Sát Lang nhưng huynh ấy là người tốt."
Dương Yến vẫn không nói gì mà tiếp tục thêu.
Dương Tử ngừng ăn, nhìn vẻ mặt tỷ tỷ mà buồn theo, rồi nhẹ giọng nói như sợ ai khác nghe thấy.
"Tỷ không nhớ đại ca sao?"
Dương Yến không ngừng thêu mà lạnh giọng đáp.
"Tại sao tỷ phải nhớ hắn."
Dương Tử chớp chớp mắt nhìn tỷ tỷ, rồi lại tò mò hỏi tiếp.
"Người mà tỷ chờ bấy lâu không phải là đại ca sao?"
Dương Yến nghe vậy bất giác mũi kim đâm vào tay chảy máu.
Dương Tử hốt hoảng.
"Tỷ tỷ, tỷ sao vậy?"
Dương Yến giật mình lấy kim ra, đặt xuống, nhẹ giọng.
"Tỷ thấy không khỏe, tỷ về phòng trước đây."
Dương Tử khó hiểu nhìn theo bóng lưng của Dương Yến mà thở dài, tự nói với bản thân.
"Tỷ tỷ ta từ hôm đó, trở nên tính tình kì quái thật. Haiz, đúng là tâm tình con gái thiệt khó hiểu à nha."
..........
Cùng tối hôm đó tại Dương phủ, khi mọi người đã chìm vào giấc ngủ say, chỉ mỗi Dương Yến còn thức, nàng ngồi giữa hoa viên lặng lẽ đàn, lâu lâu lại ngước nhìn lên cành cây phía trước như là đang chờ đợi ai đó,
Đây cũng là lần thứ ba nàng ngước lên nhìn rồi lại xụ mặt xuống mà gãy tiếp đoạn nhạc bi thương, buồn bã như muốn cấu xé một tâm hồn của chính mình.
Bỗng một thân ảnh quen thuộc từ đâu xuất hiện đi tới đằng sau lưng nàng cất giọng.
"Nàng vẫn gãy bài hát bi thương này sao?"
Dương Yến giật mình ngưng đàn rồi quay đầu nhìn lại phía sau lưng mình.
Ánh mắt dường như không thể tin được.
Là hắn chiếc mặt nạ màu đỏ thẫm, cũng là Lăng Tiêu, là khi hắn bị thương, để chứng minh thân phận, thuộc hạ của hắn đã lấy chiếc mặt nạ màu đỏ thẫm ra làm minh chứng cho mọi người biết hắn thật là ai, sau đó mang hắn đi mất.
Chiếc mặt nạ đó, duy nhất trên đời có một không hai, đúng là thủ lĩnh Lang Sát và cũng đúng là Lăng Tiêu.
Dương Yến hơi sửng sờ một lúc, suy nghĩ rối ren không biết nên nói gì vào lúc này, trái tim cô cũng có chút xao động không hề nhỏ.
Lăng Tiêu chầm chậm tháo chiếc mặt nạ ra, lộ rõ gương mặt, như muốn tự minh chứng lần nữa, hắn là Lăng Tiêu và rồi nở nụ cười như mọi khi nhìn nàng, nhẹ nhàng nói.
"Dương tiểu thư, đã lâu không gặp."
Dương Yến lạnh giọng đáp, ánh mắt như trốn tránh mà nhìn nơi khác.
"Ngươi đã khỏe rồi sao?"
Lăng Tiêu gật đầu.
Dương Yến vẫn không nhìn hắn, tiếp tục quay lưng ngồi xuống lại ghế mà gãy đàn và nói.
"Ngươi cũng chính là người trước kia hay lén đến đây?"
Lăng Tiêu cười nói, ánh mắt vẫn không ngừng quan sát nàng.
"Đúng, là ta, nàng vẫn nhớ?"
Dương Yến ngừng đàn, đứng dậy bước đi.
Lăng Tiêu vội nắm lấy tay Dương Yến giữ lại rồi chầm chậm hỏi.
"Không phải nàng từng nói, có nhiều thứ muốn hỏi ta sao?"
Dương Yến gỡ tay Lăng Tiêu ra, xoay mặt lại đáp với cái nhìn không tin tưởng.
"Nếu ta hỏi, vậy ngươi có nói thật không?"
Lăng Tiêu gật đầu, ánh mắt vẫn nhìn thẳng vào nàng mà không hề chớp mắt, chân thành chờ đợi câu hỏi của nàng.
Dương Yến nhìn thẳng vào mắt Lăng Tiêu mà hỏi liên tục không ngừng.
"Ngươi thật sự là ai? Lăng Tiêu có phải tên thật của ngươi? Tại sao ngươi lén đến đây trước kia? Và tại sao ngươi lại đứng ra đỡ kiếm cho ta? Tại sao lúc nào ngươi cũng cười? Liệu rằng gương mặt này có phải là thật không?"
Lăng Tiêu hơi ngạc nhiên khi bị hỏi nhiều như vậy. Nhưng rồi cũng nhanh mà gật đầu rồi từ tốn đáp với ánh mắt chân thật nhất mà nhìn nàng.
"Ta đúng là thủ lĩnh Lang Sát. Lăng Tiêu không phải tên thật của ta, vì mến mộ tiếng đàn của nàng nên ta hay lén đến đây để nghe. Vì ta thật sự thích nàng nên muốn bảo vệ nàng. Gương mặt này có thể là không thực."
Dương Yến thở dài xoay mặt bước đi.
"Ngươi vẫn còn nhiều thứ giấu ta."
Lăng Tiêu không nhanh không chậm bước tới vòng tay ôm lấy đằng sau lưng Dương Yến nói với giọng điệu rất chân thành. Như là những tâm sự vốn giấu từ lâu mà chưa thể nói ra.
"Nàng biết tại sao ta hay cười không? Dù lúc đau hay lúc buồn, dù có bị thương hay là gì đi nữa thì chỉ cần nhìn thấy nàng ta đều cười. Vì nàng là người làm ta thấy vui vẻ. Chỉ cần được nhìn thấy nàng, ta liền thực rất vui. Nàng như là mặt trời, chiếu rọi vào tâm hồn của một người như ta, ta là kẻ xấu trong mắt rất nhiều người, ta chưa đừng thích ai nhưng nàng chính là người mà khiến tâm ta biến động. Nụ cười của ta sẽ tắt nếu như ta không được thấy nàng."
Dương Yến cảm thấy được nhịp tim của mình đang dần đập nhanh hơn bởi những lời nói đó, tâm nàng đã động, nàng thực sự đã động lòng nhưng mà như thế vẫn chưa đủ. Vì hắn quá nhiều bí mật.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.