Hoàng Thượng Đừng Nghịch

Chương 55: Chiến tranh lạnh.

Lục Dã Thiên Hạc

05/10/2016

Edit + Beta: Như Heo.

Một đám người tụ tập trên hành lang thiếu điều rớt cằm xuống đất. Hội trưởng đại nhân mặt ngầu như vậy đi tới, làm nửa ngày thì ra là muốn rủ người ta đi nhà vệ sinh?

Tống Tiêu không còn cách nào khác, đành phải đặt cuốn sách trên tay xuống, ra ngoài hầu hạ hoàng thượng "đi ngoài".

Lớp học hai người cách nhau một dãy hành lang, người đứng bên này cửa số có thể thấy rõ người bên kia, hoàng đế bệ hạ sau khi tiến hành một hồi "thương lượng hữu hảo" cuối cùng cũng thành công đổi chỗ ngồi với cậu bạn ngồi cạnh cửa sổ, lúc này mới tạm thời thoả mãn. Ngặt nỗi, mỗi lần đi nhà vệ sinh thì đều phải kéo Tống Tiêu đi cùng cho bằng được.

"Quan hệ giữa cậu với hội trưởng có vẻ rất tốt ha." Nữ sinh ngồi cùng bàn cười hỏi Tống Tiêu vừa mới hầu hạ hoàng thượng đi ngoài về.

"Ừ." Tống Tiêu gật đầu, không nói gì thêm.

"Trước đây hai người ở cùng phóng ký túc xá?" Bạn cùng bàn suy nghĩ một chút, hình như nghe nói Hoàng tử Pudding ở cùng ký túc xá với Hội trưởng đại nhân.

"... Phải" Tống Tiêu đáp qua loa, chuẩn bị sách cho tiết học kế tiếp.

Sau khi phân ban, ký túc xá lại bị sắp xếp lại lần nữa, có điều Tống Tiêu vẫn ở cùng hoàng thượng như trước, giáo viên và nhà trường từ đầu đến cuối chưa từng đề cập đến việc bắt bọn họ đổi phòng. Hai người mỗi ngày vẫn cùng nhau ăn cơm, cùng nhau ngủ.

Nữ sinh tụ tập vây quanh Tống Tiêu, nữ sinh hàng trước cho y đồ ăn vặt, nữ sinh đằng sau vẫn chống tay lên bàn nghe y nói chuyện. Tống Tiêu từ nhỏ đã được giáo duc lễ nghi quân tử, đương nhiên sẽ không tiếp xúc thân mật với nữ sinh, chỉ là hỏi gì đáp nấy, nói chuyện ung dung thong thả, càng ngày càng được nhiều nữ sinh hoan nghênh.

Ngược lại với nhóm nữ sinh, nam sinh trong lớp không thích Tống Tiêu. Bởi vì Tống Tiêu không những nhà giàu, học giỏi mà lại còn đẹp trai, đương nhiên được rất nhiều nữ sinh hoan nghênh. Ban đầu mọi người còn cố ý cô lập Tống Tiêu, bắt nạt y, thế nhưng kể từ khi nhìn thấy Tống Tiêu thân thiết với Hội trưởng đại nhân như vậy, ý nghĩ vừa mới nhen nhóm trong đầu lập tức bị dập tắt.

"Ngày nào đó lỡ như đắt tội cậu ta, chết cũng không biết tại sao mình chết, haiz..." Nam sinh trong lớp cũng bắt đầu bàn tán. Xem ra ở cấp ba, trở thành anh em tốt của Hội trưởng hội học sinh chẳng khác nào người có quan hệ với đàn anh đàn chị trong trường, nhất định phải lấy "kính nhi viễn chi" mà đối đãi.

Huống hồ vị Hội trưởng đại nhân này của bọn họ trong một năm nay đã thu được thụcw quyền to lớn, ngay cả 4G cũng bị hắn thu phục không dám hó hé nửa câu. Không những vậy mấy tên cầm đầu băng đản trong trường đầu óc giản đơn tứ chi phát triển cũng đều trở thành đàn em dưới trướng của Ngu Đường, có thể nói hắn là một tay che trời!

Tống Tiêu không biết các nam sinh trong lớp nhìn nhận về mình như thế nào, nhưng thỉnh thoảng cũng cảm giác được nam sinh trong lớp ít nhiều gì cũng có ý xa lánh mình.

Giờ giải lao buổi chiều, nam sinh ban Khoa học - tự nhiên thông thường sẽ ra sân luyện tập đá bóng, chơi bóng rổ, còn nam sinh Khoa học xã hội thì chơi những trò chơi hoạt động tập thể, ví dụ như đá cầu...

Toàn bộ lớp Khoa học - xã hội tổng cộng hơn bốn mươi người, song chỉ có chừng bảy, tám nam sinh, một nam sinh trong đó cầm trái cầu lông vũ, vừa đi vừa cố ý tung hứng, các nam sinh khác thấy vậy liền đi theo sau. Tống Tiêu ngẩng đầu nhìn bọn họ vài lần, không khỏi mím môi cười khẽ.

"Chơi bóng nào." Người nào đó đúng giờ đến gõ cửa sổ, sau lưng còn dẫn theo ba "đàn em", một tên ôm bóng, một tên cầm nước, tên còn lại chạy đi chiếm sân trước.

"Wa, lớp Khoa học - xã hội chúng ta cuối cùng cũng có nam sinh chơi bóng, bổn cung sâu sắc cảm thấy vui mừng a!" Lớp trưởng Lý Văn Văn nhìn theo bóng lưng rời đi của Tống Tiêu, làm bộ chấm chấm nước mắt.

"Theo ai gia xem ra, đám đang đá cầu ngoài kia nên kéo đi dùng trượng đánh chết." Bạn cùng bàn với Lý Văn Văn - bí thư chi bộ trong lớp, vừa gảy móng tay vừa nói.

Các nữ sinh nhìn một đám dương quang tràn đầy sức sống trên thao trường, lại nhing một đám đứng đá cầu sau phòng học, yên lặng che mắt.

...

Kết thúc buổi tự học buổi tối, bầu trời xanh đầy sao sáng lấp lánh. Chuông tan học vừa vang, mọi ngươi ùn ùn kéo ra khỏi lớp, Tống Tiêu vừa xách cặp ra khỏi lớp liền nhìn thấy bóng người đang đứng trên hành lang, bóng dáng cao lớn hoàn toàn tách biệt so với những người xung quanh.

Ngu Đường cao lên rất nhiều, đồng phục năm ngoái đã không vừa nữa, phải đổi bộ mới. Ngu Đường hai tay trống trơn cứ như vậy đứng đó, nữ sinh xung quanh trộm nhìn hắn, song lại không dám tiếp cận, nam sinh thì trực tiếp đi đường vòng. Có người hội học sinh đi ngang qua, sẽ đứng nghiêm tại chỗ, nói một tiếng: "Xin chào hội trưởng!"

Ngu Đường khẽ gật đầu, nhân tài hội học sinh sẽ hài lòng rời đi.

Tống Tiêu chớp mắt mấy cái, lúc đó y không biết, bệ hạ hắn đã nắm "Thôn hẻo lánh" trung học phổ thông Thánh Mông này trong lòng bàn tay, lại biến thành trạng thái lật tay thành vân úp tay hoá vũ.

Ánh mắt thâm trầm của Ngu Đường lướt qua Tống Tiêu, nhìn thấy chỗ ngồi Tống Tiêu vừa rời khỏi có một nữ sinh lén lút nhét một bức thư màu hồng nhạt vào.



"Đi thôi." Tống Tiêu đi tới cạnh Ngu Đường.

"Ừ." Ngu Đường tháo cặp trên vai Tống Tiêu xuống, tuỳ ý khoát lên vai mình, dẫn đầu đi xuống bậc thang.

"Để tớ tự xách." Tống Tiêu đuổi theo, sao có thể để hoàng thượng xách cặp cho mình được?

Độ Cô Ám đằng sau hành động rất quỷ mị, một mình lẻn đến cửa sổ lớp Khoa học - xã hội, chờ lúc Tống Tiêu nhớ đến hắn, quay đầu lại, liền thấy Độc Cô Ám bị bỏ lại sau một đoạn, tay giấu sau lưng còn nhiều hơn một bức thư màu hồng nhạt.

Trở lại ký túc xá, Tống Tiêu vào phòng tắm rửa, Ngu Đường bèn nằm trên giường lật mở bức thư đó.

Đây là thư tình của một nữ sinh tên là Tống Hinh, từ ngữ bên trong vô cùng ưu mỹ, nói theo cách của học sinh trung học hiện giờ thì gọi là hành văn rất tốt.

"Hiện tại có người hỏi tớ, tại sao lại viết bức thư này, tớ chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn ánh tà dương tựa như đoá hoa Phương hoàng phía chân trời. Tuổi xuân giống như một bông hoa, tươi đẹp sáng lạn, nếu hôm nay tớ không viết ra những lời này, tuổi mười sáu như một đoá hoa sẽ giống như tiểu thư thời cổ chờ đợi nơi khuê phòng, chờ đợi già đi, lòng mang oán hận, tựa như đoá hoa chưa chưa kịp nở rộ đã héo tàn..."

Tống Tiêu tắm xong đi ra, lau khô tóc, cầm theo quyển sách tham khảo bò lên giường, nghiêng đầu qua xem, thấy là một bức thư mau hồng nhạt, không khỏi mím mím môi. Tống Tiêu biết thư màu hồng nhạt chỉ dùng để viết thư tình, người hiện đại tương đối cởi mở, con gái cũng có thể trực tiếp viết thư tình cho người mình thích. Trước đây 4G nhận được rất nhiều, sau đó tuỳ tay ném lung tung, bị hội học sinh bắt được trừ điểm mấy lần.

"Nhận được thư tình?" Tống Tiêu giả bộ vô tình liếc mắt một cái.

"Ừ," Ngu Đường liếc mắt nhìn y, "Ngươi có gì muốn nói sao?"

Tống Tiêu đối diện cặp mắt sóng lớn không sờn của hoàng đế bệ hạ, có chút túc giận: "Thần không có gì đáng nói." Nhận thư tình của nữ sinh khác viết, say sưa ngon lành đọc chưa tính, còn hỏi ý y, đây là muốn cưới vợ bé?

Năm đó bọn họ vừa kết hôn, triều thần liền buộc hoàng thượng tuyển phi. Có lẽ là vì tân hôn, hoàng đế bệ hạ vì muốn y vui vẻ, xem cũng không xem liền đứng dậy rời đi, trực tiếp ném bài tử lại cho hoàng hậu.

Tống Tiêu được truyền thừa nguyên tắc ưu tiên quyền quý, lưu lại mấy nữ tử gia thế địa vị cao quý. Có điều khuê nữ mấy vị trọng thân này nhan sắc lại chẳng bằng ai. Những tú nữ còn lại thì phải trải qua một cuộc khảo giáo cầm kỳ thi hoạ để kén chọn, do đích thân hoàng hậu điện hạ ra đề, cảm thấy được sẽ trình lên cho hoàng thượng xem xét.

Nữ tử vương triều Đại Ngu cũng được đọc sách, nhưng không được học nhiều, khảo giáo thông thường sẽ ra chút thư từ khuê các hết sức đơn giản. Song Tống Tiêu lại không hiểu điều này, một bút vung lên, ra một đạo "Bàn luận sơn hà", bảo các nàng đàm luận hành vi bên trong hậu cung ảnh hưởng thế nào đến triều chính.

Kết quả có thể tưởng tượng được...

Chờ khi hoàng thượng nhìn đến chỉ còn khuê nữ các vị trọng thần tướng mạo còn thua cả cung nữ, lập tức nhịn không được đá văng hết ra ngoài.

Tuyển phi một hồi, một tài nữ cũng chọn không xong, đế hậu hai mặt nhìn nhau, oán giận hai câu liền sống chết mặc bây. Cả đời Cảnh Nguyên đế này, liền chỉ có một hoàng hậu. Vậy nên Tống Tiêu cũng không quen Ngu Đường để ý người phụ nữ khác.

"Hừ!" Ngu Đường hừ lạnh một tiếng, kéo Tống Tiêu vào lòng, phe phẩy bức thư trong tay, "Trẫm cùng lắm chỉ mới mấy ngày không bên cạnh ngươi, ngươi liền câu dẫn nữ nhân khác có phải không?"

Tống Tiêu trừng mắt nhìn, cái gì?

"Nhìn cho rõ đi, hai người các ngươi cùng họ, không thể kết hôn." Ngu Đường chỉ tên Tống Hinh mặt trên, ở thời cổ đại chú trọng việc nam nữ cùng họ không được phép kết hôn, nữ sinh này cùng họ với Tống Tiêu, nhất định sẽ không có hy vọng.

Lúc này Tống Tiêu mới ý thức được, thư tình này là viết cho mình, đợi đã, thư tình viết cho y tại sao lai ở trong tay hoàng thượng? "Là thế nào... A..."

Còn chưa đợi hắn nói rõ, đã bị hoàng thượng vươn mình chặn lại. Ngu Đường bắt lấy hai tay nỗ lực giãy giụa của Tống Tiêu, ấn lên trên gối, cúi người, gặm một phát lên cần cổ trắng nõn: "Đừng quên khế ước ngươi đã ký với trẫm."

Tống Tiêu dở khóc dở cười: "Trên khế ước cũng không viết cho phép ngươi đọc thư người khác gửi cho ta."

"Hừ, người khác viết thư cho thần tử của trẫm, trẫm đương nhiên có quyền xem." Ngu Đường từ trên cao nhìn xuống, thiên hạ là của đế vương, thư tín của thần tử hắn đương nhiên có thể xem, đề phòng những người này mưu đồ bí mật tạo phản.

"Phì..." Tống Tiêu nhìn vẻ mặt thành thật của hắn, nhịn không được phì cười.

Hoàng đế bệ hạ bất mãn, bắt Tống Tiêu lại xoa nắn một hồi, huyên náo đến nỗi hai người mặt đỏ tới mang tai mới miễn cưỡng dừng lại, Ngu Đường đem hoàng hậu không nghe lời ôm vào trong ngực, đánh đòn.

"A..." Bất thình lình bị hoàng thượng đánh mông, Tống Tiêu cứng người, trên đầu bốc khói.



Ngu Đường thấy y ngoan ngoãn, lúc này mới thoả mãn, không quên cảnh cáo y không được phép tiếp xúc gần gũi với nữ sinh khác một phen, lúc này mới nhắm mắt lại ngủ.

Tống Tiêu mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ say, trước khi ngủ còn cảm thấy hình như mình đã quên điều gì đó thì phải. Ngày hôm sau mở mắt ra, nhìn thấy sách tham khảo vứt trên đầu giường mới bừng tỉnh lại, nhìn vở bài tập trắng toát, lại nhìn Ngu Đường một bên ngủ say sưa...

Từ khi nhà trường điều chỉnh thời gian rời giường đến nay bọn họ đã có thể ngủ thẳng một giấc đến khi mặt trời mọc. Ánh nắng ban mai chiếu vào đường nét khuôn mặt tinh xảo của Ngu Đường, lông mi thật dài bị kéo thành một chiếc bóng, môi mỏng nhạt màu vì được ngủ ngon giấc mà hiện ra chút sắc hồng nhạt khoẻ khoắn, cánh tay thon dài vẫn còn duy trì tư thế ôm y, vị trí kia vừa nhìn liền biết nằm rất thoải mái, làm y nhịn không được lại muốn nằm xuống.

Tống Tiêu lắc lắc đầu, cầm sách tham khảo lại bò lên giường, sắc đẹp hoạ quốc, sắc đẹp hoạ quốc a!

...

Thời gian trung học trôi qua rất nhanh chóng, chớp mắt đã qua lớp mười một, thời điểm thi học kỳ, Tống Tiêu đứng đầu lớp Khoa học - xã hội, nhận được năm ngàn tiền học bổng. Còn từ khi bị bà xã răn dạy, Ngu Đường cũng biết nỗ lực hơn trước, thi lịch sử không còn làm kiểu phản chính trị nữa, hoàng đế bệ hạ liền đứng đầu lớp Khoa học - tự nhiên, đồng dạng lấy được năm ngàn tiền học bổng.

Hai người gom lại vừa đủ có một vạn tệ, quyết định đi du lịch tình nhân một chuyến. Nói là du lịch, kỳ thực chính là đi biệt thự bờ biển nhà Ngu Đường ở lại một tháng.

Biệt thự nằm ngay bờ biển sạch sẽ ít người, cách một bức tường thuỷ tinh trong suốt, có thể từ trong phòng nhìn ra biển khơi rộng lớn ngoài kia, một chiếc cầu gỗ xinh đẹp, từ trước cửa uốn lượn đến trên mặt biển.

"Tháng tám trường đại học bên Mĩ chuẩn bị tuyển sinh, ngươi đi thi với ta." Vừa tới biệt thự, Ngu Đường liền đưa cho Tống Tiêu một bộ sách tham khảo, đây là trọng tâm tuyển sinh của đại học bên Mĩ. Vấn đề kiểm tra bên trong đều đặc biệt đơn giản, tỷ như đề toán học, sẽ xuất hiện loại tam giác đã biết hai góc, đề bài yêu cầu tìm góc thứ ba, chỗ khó duy nhất chính là, toàn bộ đều là tiếng Anh.

Có điều, thứ ngôn ngữ này đối với Tống Tiêu nhìn qua là nhớ mà nói căn bản không phải vấn đề.

"Ta..." Tống Tiêu bặm môi, "Ta không đi."

"Sao?" Ngu Đường đưa hành lý cho người hầu, quay đầu nhìn y.

"Ta muốn... học đại học trong nước." Tống Tiêu cúi đầu, nặng nề nói từng tiếng.

Mặt Ngu Đường nháy mắt lạnh xuống, lẳng lặng nhìn Tống Tiêu cúi đầu. Lúc trước cứ tưởng đã bàn xong chuyện du học, không ngờ Tống Tiêu lại lâm thời đổi ý, điều này khiến hoàng đế bệ hạ không kịp ứng phó. Giằng co mười mấy phút, Ngu Đường không nói tiếng nào quay người lên lầu.

Hai người mơ hồ lâm vào tình cảnh chiến tranh lạnh, Tống Tiêu có lòng muốn giải thích cùng Ngu Đường, song lại không biết nên nói như thế nào.

"Ngày mai là sinh nhật thiếu gia, nếu không cậu nhân cơ hội này giảng hoà với cậu chủ?" Cô giúp việc thấy hai bạn nhỏ giận dỗi, liền lặng lẽ đi khuyên Tống Tiêu.

"Ngày mai?" Tống Tiêu ngây người, nếu y nhớ không lầm, đây cũng là sinh nhật lần thứ mười tám của Ngu Đường.

==========

Tiểu kịch trường:

Tiêu Tiêu: "Hoàng thượng, ngày mai là sinh nhật của ngươi."

Ngư Đường: "Thì sao?"

Tiêu Tiêu: "Ngươi muốn lễ vật gì?"

Ngư Đường: "Lễ thành nhân."

Tiêu Tiêu: "Thành nhân cái gì... A..."

[Heo: Thông báo tin vui là sắp có H rồi đó nha

*gào rú*]

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hoàng Thượng Đừng Nghịch

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook