Chương 54: Phân ban
Lục Dã Thiên Hạc
05/10/2016
Edit + Beta: Như Heo.
Khoa học - xã hội của hoàng đế bệ hạ thực sự rất kém, nhưng điểm môn tự nhiên lại rất khá, về điểm này Tống Tiêu luôn cảm thấy rất kỳ quái, dù sao trong trí nhớ Ngu Đường cũng là một cổ nhân, phải học giỏi văn mới đúng chứ.
Đảo mắt đã đến nửa học kỳ sau, thành tích Tống Tiêu vẫn xếp ở hàng trung đẳng. Cũng vì từ khi nghe nói sau khi phân ban không cần học các môn tự nhiên nữa, Tống Tiêu không quá chăm chỉ nghiên cứu những môn đó, tuỳ ý duy trì thành tích trung bình, bài tập Vật lý của mình đều giao cho hoàng thượng đảm nhiệm.
"Dám bảo trẫm thay ngươi làm bài tập!" Ngu Đường nhìn Tống Tiêu đẩy sách bài tập tới, trợn trừng mắt.
"Hoàng thượng cần phải luyện tập nhiều hơn." Vẻ mặt Tống Tiêu rất thành khẩn, bởi vì từ khi giúp hoàng thượng làm bài tập các môn Xã hội, làm đi làm lại nhiều lần rất dễ nhớ mà không cần mất nhiều thời gian học thuộc, phương pháp này rất tốt, liền muốn đề cử lên cho hoàng thượng.
"..." Ngu Đường nhìn bộ dáng trung thần của y, thực sự không nỡ ném bài tập trả về, chỉ có thể ném cho Độc Cô Ám ngồi sau.
Hiện tại đa số trường học đều trọng Toán khinh Văn, học sinh khi đăng ký nguyện vọng đại học phần lớn cũng chọn những môn khoa học, sau này sẽ có khá nhiều lựa chọn công việc. Đến khi phân ban, giáo viên chủ nhiệm gọi từng học sinh chọn môn Văn vào văn phòng, phân tích thành tích của bọn họ, có thể cứu vớt được người nào thì tận tình khuyên bảo đến đó.
Không làm bài tập, hậu quả trực tiếp là thành tích thi cuối kỳ của Tống Tiêu rất thảm hại, giáo viên chủ nhiệm nhìn các môn xã hội của Tống Tiêu trong bảng kết quả học tập hầu như đều đạt điểm tối đa, trong khi đó các môn tự nhiên thì chỉ vừa đủ điểm, trầm mặc nửa ngày, cuối cùng thở dài: "Khoa học tự nhiên quả thực không chiếm ưu thế, đi khoa xã hội tương đối có tiền đồ."
Ban Tự nhiên dân số đông đúc thành ra phải phân làm hai khối, ban Xã hội quân số ít hơn, dựa theo thành tích bình quân để sắp xếp.
Trừ bỏ Hoá học, Vật lý, Sinh học, dựa vào thành tích các môn Xã hội, Tống Tiêu trở nghiễm nhiên thành người đứng nhất lớp. Lúc giới thiệu bản thân cũng là người đầu tiên lên bục.
"Xin chào mọi người, tớ là Tống Tiêu." Nam sinh mặc đồng phục áo sơ mi quần Tây, dáng người thẳng tắp, khí chất ôn nhuận như ngọc, âm thanh lại còn trong sáng dễ nghe như vậy, nữ sinh trong lớp nhìn thấy lập tức tim đập chân run.
"Đẹp trai quá!"
"Là Tống Tiêu đó, Hoàng tử Pudding a!"
"A a a!"
...
Chỗ ngồi sắp xếp theo thành tích đầu vào, tự do lựa chọn, các nữ sinh tranh nhau ngồi bao vây phạm vi xung quanh Tống Tiêu, nữ sinh đứng thứ hai trong lớp thành công giành được vị trí ngồi cùng bàn với Tống Tiêu.
Chia lớp xong liền bắt đầu nghỉ hè, nguyên bản có hẹn với Ngu Đường đi biệt thự ven biển nhà hắn nghỉ mát, nhưng cuối cùng lại bị một cú điện thoại của ông ngoại gọi đi.
Khúc lão đầu báo danh cho cho cháu ngoại tham gia cuộc thi cuộc thi "Thư hoạ thiếu niên" được tổ chức ba năm một lần, đây là cuộc thi cấp quốc gia, nếu đoạt được giải thì lúc thi tốt nghiệp sẽ được cộng thêm điểm.
Lúc đầu Tống Tiêu không muốn đi, nhưng nghe nói được cộng thêm điểm thì đã đồng ý.
Đột nhiên bị cho leo cây, hoàng đế bệ hạ rất buồn bực: "Tham gia thi hoạ làm cái gì, sau này đi Mĩ du học, người nước ngoài chẳng ai hiểu những thứ đó, còn không bằng đến tập đoàn Đại Ngư thực tập hai tháng."
"Nhưng... sẽ được cộng điểm thi đại học." Tống Tiêu cúi đầu, nhỏ giọng nói.
"Thi đại học..." Ngu Đường dừng lại một chút, nhìn về phía Tống Tiêu, "Ngươi dự định sẽ thi đại học?"
Tống Tiêu mím mím môi, điều kiện nhà mình không tốt, không thích hợp ra nước ngoài du học, Tống Tiêu cảm thấy chuyện này không cảm thấy có gì đáng phải mất mặt, có điều nói thẳng ra như vậy chẳng khác nào tỏ ý muốn Ngu Đường cho tiền, tóm lại rất khó mở miệng: "Ông ngoại đã báo danh rồi, dù sao cũng không thể không đi, hơn nữa, thần không thể lúc nào cũng dựa dẫm vào hoàng thượng như vậy."
Ngu Đường sững sờ nhìn Tống Tiêu quay người rời đi, chậm rãi siết chặt nắm đấm.
Vốn dĩ sẽ là một kỳ nghỉ hè vui vẻ, lại biến thanh cuộc sống khốn khổ không có vợ, Ngu Đường mặt thối bơi qua bơi lại trong hồ, sau đó tự dìm mình trong nước sinh hờn dỗi. Vừa ngẩng đầu lên liền thấy đệ đệ ngồi trong phao bơi vịt vàng, tung tăng đạp nước trong khu nước cạn.
Bạn nhỏ Ngu Lân lần đầu tiên nghịch nước như vậy, đặc biệt vui vẻ, một bàn tay nhỏ đưa lên, đánh phành phạch trên mặt nước. Đang chơi cao hứng, đột nhiên "Vù" một tiếng, dưới đáy nước vọt lên một con "quái vật", khơi dậy một cơn "sóng thần".
"Oa!" Ngu Lân bị nước dội từ đầu đến chân, trên đầu có vài cọng tóc đều bị làm ướt, nước tí tách chảy xuống. Đưa tay vuốt một cái, vuốt sạch nước trên mặt, Ngu Lân đạp đạp chân ngắn, nỗ lực cách xa ca ca một chút, nào ngờ chân lại bị người ta bắt được, một đường kéo tới trước mặt "quái vật" ca ca.
"Sao không khóc?" Ngu Đường giơ tay, chọc trán đệ đệ.
Ngu Lân chớp mắt mấy cái, có hơi sửng sốt, sau đó lập tức ngoác mồm, bắt đầu gào khan. Trương Hiếu Nhân vờn bóng cách đó không xa nhìn thấy, cũng tung tăng chạy lại góp vui, "Ào" một tiếng nhảy tỏm vào trong hồ, đạp nước bơi quanh đệ đệ, miệng kêu "Gừ gừ--".
"Được rồi, được rồi!" Ngu Đường giơ tay vỗ đầu chó một cái, kéo cái tai chiêu phong của đệ đệ, "Đừng có giả bộ."
Ngu Lân nước mắt lưng tròng nhìn ca ca, chu mỏ, một bộ muốn khóc nhưng không dám khóc.
Ngu Đường nhảy lên khỏi mặt nước, ngồi xuống bên thành bể, dùng ngón chân kéo chiếc phao vịt vàng của đệ đệ, kéo đến trước mặt, bưng ly nước đá lên uống một hớp: "Ta hỏi ngươi, chị dâu ngươi rốt cuộc là chết như thế nào?"
"Oa---" Bạn nhỏ Ngu Lân làm bộ nghe không hiểu, ôm phao vịt vang uỷ uỷ khuất khuất nức nở.
Ngu Đương nhìn chằm chằm đệ đệ một hồi, như muốn phân tích ra điều gì đó từ đôi mắt to trắng đen rõ ràng. Sách sử có viết, người thừa kế của hắn Hoằng Nguyên đế đã giữ gìn hoàn mỹ vươn vị, trông coi thiên hạ của huynh trưởng để lại không chút sơ xuất.
Hôm đó giáo viên lịch sử kích động nói như thế này: "Hoằng Nguyên đế Ngu Cẩm Lân từ nhỏ đã được ca ca phong làm hoàng thái đệ, nhận Hộ bộ Thị lang Tống Tiêu làm thầy, có thể nói là đế vương do một tay Đoan Tuệ hoàng hậu dạy dỗ, đương nhiên sẽ không kém cỏi. Phu phu hai người này chính là xem đệ đệ như con trai mà nuôi."
Cảnh Nguyên đế đăng cơ ba năm, vô tử, phong đệ đệ Cẩm Lân làm hoàng thái đệ, đối đãi như con.
Trầm mặc nửa ngày, Ngu Đường chậm rãi thở dài một hơi, "Thôi..."
Sở dĩ hắn nhất định phải ký khế ước đó với Tống Tiêu, nói cho cùng cũng vì cảm giác bất an của bản thân. Chuyện đời trước bọn họ đều rất ít khi đều cập tới, dù sao chuyện hắn ích kỷ muốn Tống Tiêu chôn cùng năm đó, nói đến liền đuối lý. Bây giơ hắn lại hèn hạ mà lợi dụng sự ỷ lại của Tống Tiêu đối với hắn, từng chút từng chút cuốn y vào trong ngực, nhưng sau đó thì sao?
Chờ sau khi Tống Tiêu đã thích ứng được với xã hội này, có thể độc lập, món nợ cũ này liền bị lôi ra, giữa hai người họ, từ đầu đến cuối vĩnh viễn luôn luôn tồn tại một cái gai.
Bưng cốc nước lên, uống ực một hớp. Đột nhiên hắn không muốn nghe đệ đệ nói ra chân tướng nữa, hắn sợ sự thật so với dã sử sẽ còn tàn khốc hơn.
Lúc này cần phải có bình rượu mạnh mới hợp với hoàn cảnh, mặc kệ có đủ tuổi hay không, uống say rồi thì có thể quên hết. Ngu Đường tức giận đạp tiểu vịt vàng một phát, đạp đệ đệ trôi một đường tới tận giữa bể bơi.
...
Lớp mười một khai giảng, Tống Tiêu vì phải tham gia thi đấu, khi trở lại thành phố đã nhập học được hai ngày, từ nhà ông ngoại trở về liền trược tiếp đến trường học. Mới vừa vào cửa, liền thấy một nhóm học sinh tụ tập rất đông, người hội học sinh giơ băng rôn, trưởng ban ban thể dục giơ loa công suất lớn ở phía dưới cầm đầu hô hoán: "Không muốn rời giường vào lúc năm giờ, hãy cho chúng ta giấc ngủ bình thường!"
Các thành viên trong hội đồng thành: "Cho chúng ta giấc ngủ bình thường!"
Trên băng rôn cực lớn viết lời trích kinh điển của hội trưởng hội học sinh, "Dậy sớm hơn gà, ngủ muộn hơn chó!"
Tống Tiêu đi xuyên qua đám người, ở phía trước tìm được Ngu Đường. Hội trưởng đại nhân đang ngồi trên ghế, quan sát Phó hội trưởng sắp xếp điều động nhóm học sinh biểu tình.
"Làm gì vậy?" Tống Tiêu đi tới trước mặt Ngu Đường nhỏ giọng hỏi.
Ngu Đường nhìn thấy y đến, ra lệnh: "Không tồi, giải tán đi."
Vì vậy, một tiếng vừa ra, nhóm học sinh tựa hồ hết giờ nghỉ giải lao, trật tự xếp hàng trở về lớp học. Đây là hoạt động biểu tình gần đây của hội học sinh vừa mới phát động, hy vọng có thể thay đổi tình hình mỗi buổi sáng dậy sớm như thế.
Tống Tiêu ngơ ngác nhìn mọi người rút đi giống như thuỷ triều, ngay ngắn trật tự như vậy, hiển nhiên không phải lần đầu. Thu thập tranh chữ, lấy loa, thậm chí bắc ghế cho Hội trưởng ngồi, đều có người chuyện phụ trách. Ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ lầu ba, cái đầu hói hơn nửa của hiệu trưởng mấy ngày nay tựa hồ càng hói thêm.
Chưa đến hết ngày, trường học đã hạ thông báo, thời gian rời giường buổi sáng đổi thành sáu giờ năm mươi.
"Hội trưởng thật là lợi hại, đây chính là trường cấp ba độc nhất toàn thành phố được dậy muộn như vậy đấy!" Lớp Xã hội dường như là nơi tập trung toàn bộ nữ sinh thích tám chuyện nhất toàn trường.
"Hội trường đẹp trai quá ha, chúng ta đi qua khối năng khiếu bên kia nhìn cậu ấy đi." Có nữ sinh nhịn không được đề nghị, những năm cấp ba là thời điểm chiều cao của bọn con trai tăng vọt, hội trưởng năm nay lại cao thêm rất nhiều, thoạt nhìn so với năm ngoái càng đẹp trai hơn.
Đang nói, nhân vật anh hùng toàn trường - Hội trưởng đại nhân cao quý, đang bước chân dài thẳng tắp đi xuyên qua hành lang, một đường đi thẳng hướng lớp Xã hội bọn họ.
"Trời ơi, hội trưởng tới rồi kìa!" Nhóm nam sinh đứng trên hành lang láo nháo nhường đường, nữ sinh che mặt ôm tim, mọi người trơ mắt mà nhìn Hội trưởng đại nhân đi tới cửa sổ ngoài lớp Khoa học - xã hội, dùng ngón tay gõ gõ cửa kính.
Tống Tiêu ngồi bên cửa sổ ngẩng đầu, thấy là Ngu Đường, liền mở cửa sổ: "Chuyện gì?"
"Đi," Ngu Đường hất hàm, "Đi nhà vệ sinh."
==========
Tiểu kịch trường:
Ngư Đường: "Ngươi có còn nhớ chuyện kiếp trước không?"
Đệ đệ: "Gió lớn quá, ta nghe không rõ."
Ngư Đường: (giơ tay, đánh) "Bớt giả bộ đi."
Đệ đệ: "Là ai nói đối đãi như con vậy?" QAQ
Bonus thêm cái siêu đoản văn mới lượm hồi chiều, he he
Khoa học - xã hội của hoàng đế bệ hạ thực sự rất kém, nhưng điểm môn tự nhiên lại rất khá, về điểm này Tống Tiêu luôn cảm thấy rất kỳ quái, dù sao trong trí nhớ Ngu Đường cũng là một cổ nhân, phải học giỏi văn mới đúng chứ.
Đảo mắt đã đến nửa học kỳ sau, thành tích Tống Tiêu vẫn xếp ở hàng trung đẳng. Cũng vì từ khi nghe nói sau khi phân ban không cần học các môn tự nhiên nữa, Tống Tiêu không quá chăm chỉ nghiên cứu những môn đó, tuỳ ý duy trì thành tích trung bình, bài tập Vật lý của mình đều giao cho hoàng thượng đảm nhiệm.
"Dám bảo trẫm thay ngươi làm bài tập!" Ngu Đường nhìn Tống Tiêu đẩy sách bài tập tới, trợn trừng mắt.
"Hoàng thượng cần phải luyện tập nhiều hơn." Vẻ mặt Tống Tiêu rất thành khẩn, bởi vì từ khi giúp hoàng thượng làm bài tập các môn Xã hội, làm đi làm lại nhiều lần rất dễ nhớ mà không cần mất nhiều thời gian học thuộc, phương pháp này rất tốt, liền muốn đề cử lên cho hoàng thượng.
"..." Ngu Đường nhìn bộ dáng trung thần của y, thực sự không nỡ ném bài tập trả về, chỉ có thể ném cho Độc Cô Ám ngồi sau.
Hiện tại đa số trường học đều trọng Toán khinh Văn, học sinh khi đăng ký nguyện vọng đại học phần lớn cũng chọn những môn khoa học, sau này sẽ có khá nhiều lựa chọn công việc. Đến khi phân ban, giáo viên chủ nhiệm gọi từng học sinh chọn môn Văn vào văn phòng, phân tích thành tích của bọn họ, có thể cứu vớt được người nào thì tận tình khuyên bảo đến đó.
Không làm bài tập, hậu quả trực tiếp là thành tích thi cuối kỳ của Tống Tiêu rất thảm hại, giáo viên chủ nhiệm nhìn các môn xã hội của Tống Tiêu trong bảng kết quả học tập hầu như đều đạt điểm tối đa, trong khi đó các môn tự nhiên thì chỉ vừa đủ điểm, trầm mặc nửa ngày, cuối cùng thở dài: "Khoa học tự nhiên quả thực không chiếm ưu thế, đi khoa xã hội tương đối có tiền đồ."
Ban Tự nhiên dân số đông đúc thành ra phải phân làm hai khối, ban Xã hội quân số ít hơn, dựa theo thành tích bình quân để sắp xếp.
Trừ bỏ Hoá học, Vật lý, Sinh học, dựa vào thành tích các môn Xã hội, Tống Tiêu trở nghiễm nhiên thành người đứng nhất lớp. Lúc giới thiệu bản thân cũng là người đầu tiên lên bục.
"Xin chào mọi người, tớ là Tống Tiêu." Nam sinh mặc đồng phục áo sơ mi quần Tây, dáng người thẳng tắp, khí chất ôn nhuận như ngọc, âm thanh lại còn trong sáng dễ nghe như vậy, nữ sinh trong lớp nhìn thấy lập tức tim đập chân run.
"Đẹp trai quá!"
"Là Tống Tiêu đó, Hoàng tử Pudding a!"
"A a a!"
...
Chỗ ngồi sắp xếp theo thành tích đầu vào, tự do lựa chọn, các nữ sinh tranh nhau ngồi bao vây phạm vi xung quanh Tống Tiêu, nữ sinh đứng thứ hai trong lớp thành công giành được vị trí ngồi cùng bàn với Tống Tiêu.
Chia lớp xong liền bắt đầu nghỉ hè, nguyên bản có hẹn với Ngu Đường đi biệt thự ven biển nhà hắn nghỉ mát, nhưng cuối cùng lại bị một cú điện thoại của ông ngoại gọi đi.
Khúc lão đầu báo danh cho cho cháu ngoại tham gia cuộc thi cuộc thi "Thư hoạ thiếu niên" được tổ chức ba năm một lần, đây là cuộc thi cấp quốc gia, nếu đoạt được giải thì lúc thi tốt nghiệp sẽ được cộng thêm điểm.
Lúc đầu Tống Tiêu không muốn đi, nhưng nghe nói được cộng thêm điểm thì đã đồng ý.
Đột nhiên bị cho leo cây, hoàng đế bệ hạ rất buồn bực: "Tham gia thi hoạ làm cái gì, sau này đi Mĩ du học, người nước ngoài chẳng ai hiểu những thứ đó, còn không bằng đến tập đoàn Đại Ngư thực tập hai tháng."
"Nhưng... sẽ được cộng điểm thi đại học." Tống Tiêu cúi đầu, nhỏ giọng nói.
"Thi đại học..." Ngu Đường dừng lại một chút, nhìn về phía Tống Tiêu, "Ngươi dự định sẽ thi đại học?"
Tống Tiêu mím mím môi, điều kiện nhà mình không tốt, không thích hợp ra nước ngoài du học, Tống Tiêu cảm thấy chuyện này không cảm thấy có gì đáng phải mất mặt, có điều nói thẳng ra như vậy chẳng khác nào tỏ ý muốn Ngu Đường cho tiền, tóm lại rất khó mở miệng: "Ông ngoại đã báo danh rồi, dù sao cũng không thể không đi, hơn nữa, thần không thể lúc nào cũng dựa dẫm vào hoàng thượng như vậy."
Ngu Đường sững sờ nhìn Tống Tiêu quay người rời đi, chậm rãi siết chặt nắm đấm.
Vốn dĩ sẽ là một kỳ nghỉ hè vui vẻ, lại biến thanh cuộc sống khốn khổ không có vợ, Ngu Đường mặt thối bơi qua bơi lại trong hồ, sau đó tự dìm mình trong nước sinh hờn dỗi. Vừa ngẩng đầu lên liền thấy đệ đệ ngồi trong phao bơi vịt vàng, tung tăng đạp nước trong khu nước cạn.
Bạn nhỏ Ngu Lân lần đầu tiên nghịch nước như vậy, đặc biệt vui vẻ, một bàn tay nhỏ đưa lên, đánh phành phạch trên mặt nước. Đang chơi cao hứng, đột nhiên "Vù" một tiếng, dưới đáy nước vọt lên một con "quái vật", khơi dậy một cơn "sóng thần".
"Oa!" Ngu Lân bị nước dội từ đầu đến chân, trên đầu có vài cọng tóc đều bị làm ướt, nước tí tách chảy xuống. Đưa tay vuốt một cái, vuốt sạch nước trên mặt, Ngu Lân đạp đạp chân ngắn, nỗ lực cách xa ca ca một chút, nào ngờ chân lại bị người ta bắt được, một đường kéo tới trước mặt "quái vật" ca ca.
"Sao không khóc?" Ngu Đường giơ tay, chọc trán đệ đệ.
Ngu Lân chớp mắt mấy cái, có hơi sửng sốt, sau đó lập tức ngoác mồm, bắt đầu gào khan. Trương Hiếu Nhân vờn bóng cách đó không xa nhìn thấy, cũng tung tăng chạy lại góp vui, "Ào" một tiếng nhảy tỏm vào trong hồ, đạp nước bơi quanh đệ đệ, miệng kêu "Gừ gừ--".
"Được rồi, được rồi!" Ngu Đường giơ tay vỗ đầu chó một cái, kéo cái tai chiêu phong của đệ đệ, "Đừng có giả bộ."
Ngu Lân nước mắt lưng tròng nhìn ca ca, chu mỏ, một bộ muốn khóc nhưng không dám khóc.
Ngu Đường nhảy lên khỏi mặt nước, ngồi xuống bên thành bể, dùng ngón chân kéo chiếc phao vịt vàng của đệ đệ, kéo đến trước mặt, bưng ly nước đá lên uống một hớp: "Ta hỏi ngươi, chị dâu ngươi rốt cuộc là chết như thế nào?"
"Oa---" Bạn nhỏ Ngu Lân làm bộ nghe không hiểu, ôm phao vịt vang uỷ uỷ khuất khuất nức nở.
Ngu Đương nhìn chằm chằm đệ đệ một hồi, như muốn phân tích ra điều gì đó từ đôi mắt to trắng đen rõ ràng. Sách sử có viết, người thừa kế của hắn Hoằng Nguyên đế đã giữ gìn hoàn mỹ vươn vị, trông coi thiên hạ của huynh trưởng để lại không chút sơ xuất.
Hôm đó giáo viên lịch sử kích động nói như thế này: "Hoằng Nguyên đế Ngu Cẩm Lân từ nhỏ đã được ca ca phong làm hoàng thái đệ, nhận Hộ bộ Thị lang Tống Tiêu làm thầy, có thể nói là đế vương do một tay Đoan Tuệ hoàng hậu dạy dỗ, đương nhiên sẽ không kém cỏi. Phu phu hai người này chính là xem đệ đệ như con trai mà nuôi."
Cảnh Nguyên đế đăng cơ ba năm, vô tử, phong đệ đệ Cẩm Lân làm hoàng thái đệ, đối đãi như con.
Trầm mặc nửa ngày, Ngu Đường chậm rãi thở dài một hơi, "Thôi..."
Sở dĩ hắn nhất định phải ký khế ước đó với Tống Tiêu, nói cho cùng cũng vì cảm giác bất an của bản thân. Chuyện đời trước bọn họ đều rất ít khi đều cập tới, dù sao chuyện hắn ích kỷ muốn Tống Tiêu chôn cùng năm đó, nói đến liền đuối lý. Bây giơ hắn lại hèn hạ mà lợi dụng sự ỷ lại của Tống Tiêu đối với hắn, từng chút từng chút cuốn y vào trong ngực, nhưng sau đó thì sao?
Chờ sau khi Tống Tiêu đã thích ứng được với xã hội này, có thể độc lập, món nợ cũ này liền bị lôi ra, giữa hai người họ, từ đầu đến cuối vĩnh viễn luôn luôn tồn tại một cái gai.
Bưng cốc nước lên, uống ực một hớp. Đột nhiên hắn không muốn nghe đệ đệ nói ra chân tướng nữa, hắn sợ sự thật so với dã sử sẽ còn tàn khốc hơn.
Lúc này cần phải có bình rượu mạnh mới hợp với hoàn cảnh, mặc kệ có đủ tuổi hay không, uống say rồi thì có thể quên hết. Ngu Đường tức giận đạp tiểu vịt vàng một phát, đạp đệ đệ trôi một đường tới tận giữa bể bơi.
...
Lớp mười một khai giảng, Tống Tiêu vì phải tham gia thi đấu, khi trở lại thành phố đã nhập học được hai ngày, từ nhà ông ngoại trở về liền trược tiếp đến trường học. Mới vừa vào cửa, liền thấy một nhóm học sinh tụ tập rất đông, người hội học sinh giơ băng rôn, trưởng ban ban thể dục giơ loa công suất lớn ở phía dưới cầm đầu hô hoán: "Không muốn rời giường vào lúc năm giờ, hãy cho chúng ta giấc ngủ bình thường!"
Các thành viên trong hội đồng thành: "Cho chúng ta giấc ngủ bình thường!"
Trên băng rôn cực lớn viết lời trích kinh điển của hội trưởng hội học sinh, "Dậy sớm hơn gà, ngủ muộn hơn chó!"
Tống Tiêu đi xuyên qua đám người, ở phía trước tìm được Ngu Đường. Hội trưởng đại nhân đang ngồi trên ghế, quan sát Phó hội trưởng sắp xếp điều động nhóm học sinh biểu tình.
"Làm gì vậy?" Tống Tiêu đi tới trước mặt Ngu Đường nhỏ giọng hỏi.
Ngu Đường nhìn thấy y đến, ra lệnh: "Không tồi, giải tán đi."
Vì vậy, một tiếng vừa ra, nhóm học sinh tựa hồ hết giờ nghỉ giải lao, trật tự xếp hàng trở về lớp học. Đây là hoạt động biểu tình gần đây của hội học sinh vừa mới phát động, hy vọng có thể thay đổi tình hình mỗi buổi sáng dậy sớm như thế.
Tống Tiêu ngơ ngác nhìn mọi người rút đi giống như thuỷ triều, ngay ngắn trật tự như vậy, hiển nhiên không phải lần đầu. Thu thập tranh chữ, lấy loa, thậm chí bắc ghế cho Hội trưởng ngồi, đều có người chuyện phụ trách. Ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ lầu ba, cái đầu hói hơn nửa của hiệu trưởng mấy ngày nay tựa hồ càng hói thêm.
Chưa đến hết ngày, trường học đã hạ thông báo, thời gian rời giường buổi sáng đổi thành sáu giờ năm mươi.
"Hội trưởng thật là lợi hại, đây chính là trường cấp ba độc nhất toàn thành phố được dậy muộn như vậy đấy!" Lớp Xã hội dường như là nơi tập trung toàn bộ nữ sinh thích tám chuyện nhất toàn trường.
"Hội trường đẹp trai quá ha, chúng ta đi qua khối năng khiếu bên kia nhìn cậu ấy đi." Có nữ sinh nhịn không được đề nghị, những năm cấp ba là thời điểm chiều cao của bọn con trai tăng vọt, hội trưởng năm nay lại cao thêm rất nhiều, thoạt nhìn so với năm ngoái càng đẹp trai hơn.
Đang nói, nhân vật anh hùng toàn trường - Hội trưởng đại nhân cao quý, đang bước chân dài thẳng tắp đi xuyên qua hành lang, một đường đi thẳng hướng lớp Xã hội bọn họ.
"Trời ơi, hội trưởng tới rồi kìa!" Nhóm nam sinh đứng trên hành lang láo nháo nhường đường, nữ sinh che mặt ôm tim, mọi người trơ mắt mà nhìn Hội trưởng đại nhân đi tới cửa sổ ngoài lớp Khoa học - xã hội, dùng ngón tay gõ gõ cửa kính.
Tống Tiêu ngồi bên cửa sổ ngẩng đầu, thấy là Ngu Đường, liền mở cửa sổ: "Chuyện gì?"
"Đi," Ngu Đường hất hàm, "Đi nhà vệ sinh."
==========
Tiểu kịch trường:
Ngư Đường: "Ngươi có còn nhớ chuyện kiếp trước không?"
Đệ đệ: "Gió lớn quá, ta nghe không rõ."
Ngư Đường: (giơ tay, đánh) "Bớt giả bộ đi."
Đệ đệ: "Là ai nói đối đãi như con vậy?" QAQ
Bonus thêm cái siêu đoản văn mới lượm hồi chiều, he he
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.