Chương 7
Hỉ Dương Dương
13/06/2017
Edit : Yoshikun
Beta: Tiểu Y Vii
“Tư nhã, đau không?”
Ở phòng ngủ bên cạnh, Tư Nhã ghé vào giường, trên người thương đã bớt đau đớn một chút, thuốc dán đều là thứ tốt nhất trong cung, quần áo cũng thay mới, còn có nhiều điểm màu đỏ sẫm đi ra, nhìn qua, càng thấy ghê người!
Trên người đau muốn chết, khả cố tình, trong đầu âm thanh tỉnh thực, muốn hôn mê quên đi quá khứ đều không được. Nghe thanh âm hiền lành, Lí Nhã ngẩng đầu, nhìn nữ tử vừa bước vào, cũng chính là đương kim hoàng thái hậu đang đứng ở trước mặt nàng, mâu trung tràn đầy tâm ý nồng đậm.
“Ta…”
Nên như thế nào xưng hô? Nên nói như thế nào? Trực giác nàng rất đúng, nàng kia đối với mình quả nhiên không có ác ý, thậm chí còn cứu mình!
Ánh mắt ấm áp, nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống, rất nhiều lời nói, khả trong khoảng thời gian ngắn, rồi lại không biết nên nói như thế nào mới tốt!
“Rất đau đi? Không khóc, đều do ta, bác không nên đi ra ngoài. Tư Nhã, yên tâm, bác biết ngươi oan uổng , bác nhất định trả lại công bằng cho ngươi!”
Oan uổng , công bằng?
Lí Nhã khó hiểu nhìn hoàng thái hậu, hoàng thái hậu nghĩ Lí Nhã bị dọa choáng váng, cũng không cảm thấy đều bất thường, nàng đứng dậy, ôm nhẹ đầu Lí Nhã, sau đó liền đi cũng không quay đầu lại.
“Nương nương, mạo phạm!”
Có hoàng thái hậu làm chỗ dựa, hiện tại nhóm nô tài cũng không dám đắc tội với hoàng hậu thất thế tạm thời này, động tác bọn họ không còn dã man như trước kia nữa, mềm nhẹ hơn vài phần.
Lí nhã gật gật đầu, nàng rất muốn giải thích nàng không phải hoàng hậu của bọn họ, hiện tại cũng chỉ có hoàng thái hậu bảo vệ nàng, hiện tại nàng không thể nói ra, nếu không có thể đã chết chắc rồi.
———-Dải phân cách “Đau quá”———-
Tuy rằng bọn họ dùng khí lực nhỏ đi rất nhiều, cũng ôn nhu rất nhiều, thời điểm nàng bị buông xuống, mông không cẩn thận huých mặt giường một chút, Lí Nhã đau nhe răng nhếch miệng…
Cái kia nữ nhân, thật đúng là ngoan đắc, xuống tay lợi hại như vậy? Nàng hình như là quý phi, tốt nhất không nên đụng tới nàng, bằng không cũng khó có thể giữ được tính mạng.
Ánh mắt rùng mình, Lí Nhã oán hận nghĩ. Trở mình, giường tuy rằng rất cũ, cũng rất mềm mại, nằm như vậy cũng tốt, tối thiểu, giường cũng không quá cứng.
Ô ô, chăn này, không biết mấy người đã ngủ qua, cũng không biết bao nhiêu lâu chưa mang ra ngoài phơi nắng, khẳng định mặt trên sẽ có rất nhiều rất nhiều vi khuẩn.
Lão nhân, như thế nào còn không trở về a, nàng không cần tiếp tục cảm động hộ nữ nhân kia, nàng phải đi về, nàng phải tỉnh lại!
Lúc này Lí Nhã, nghĩ đến chính mình vẫn là ở trong mộng, không biết bầu trời nguyệt lão cung, có người cười gian nhìn nàng trong thiên lao, tà ác nở nụ cười.
“Sư phụ, ngươi cứ như vậy đem Lí Nhã lừa trở về, cũng không nói cho nàng, ngươi sẽ không sợ nàng mất mạng sao?”
Tiểu đồng tử mười tuổi nhìn, lo lắng hỏi.
“Mất mạng? Cũng phải xem diêm vương có dám hay không. Yên tâm, có sư phụ của ngươi ở đây, Lí Nhã sẽ không có việc gì . Hơn nữa, vi sư mang nàng về quá khứ để tìm tướng công, không có công đức viên mãn, như thế nào có thể đưa nàng trở về?”
Nguyệt lão ha ha cười, đồng tử có điểm đáng thương nhìn Lí Nhã, hải, sư phụ rất nhẫn tâm, Nhã nhi a, bái sư phụ như vậy, đều do chúng ta mệnh không tốt!
Beta: Tiểu Y Vii
“Tư nhã, đau không?”
Ở phòng ngủ bên cạnh, Tư Nhã ghé vào giường, trên người thương đã bớt đau đớn một chút, thuốc dán đều là thứ tốt nhất trong cung, quần áo cũng thay mới, còn có nhiều điểm màu đỏ sẫm đi ra, nhìn qua, càng thấy ghê người!
Trên người đau muốn chết, khả cố tình, trong đầu âm thanh tỉnh thực, muốn hôn mê quên đi quá khứ đều không được. Nghe thanh âm hiền lành, Lí Nhã ngẩng đầu, nhìn nữ tử vừa bước vào, cũng chính là đương kim hoàng thái hậu đang đứng ở trước mặt nàng, mâu trung tràn đầy tâm ý nồng đậm.
“Ta…”
Nên như thế nào xưng hô? Nên nói như thế nào? Trực giác nàng rất đúng, nàng kia đối với mình quả nhiên không có ác ý, thậm chí còn cứu mình!
Ánh mắt ấm áp, nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống, rất nhiều lời nói, khả trong khoảng thời gian ngắn, rồi lại không biết nên nói như thế nào mới tốt!
“Rất đau đi? Không khóc, đều do ta, bác không nên đi ra ngoài. Tư Nhã, yên tâm, bác biết ngươi oan uổng , bác nhất định trả lại công bằng cho ngươi!”
Oan uổng , công bằng?
Lí Nhã khó hiểu nhìn hoàng thái hậu, hoàng thái hậu nghĩ Lí Nhã bị dọa choáng váng, cũng không cảm thấy đều bất thường, nàng đứng dậy, ôm nhẹ đầu Lí Nhã, sau đó liền đi cũng không quay đầu lại.
“Nương nương, mạo phạm!”
Có hoàng thái hậu làm chỗ dựa, hiện tại nhóm nô tài cũng không dám đắc tội với hoàng hậu thất thế tạm thời này, động tác bọn họ không còn dã man như trước kia nữa, mềm nhẹ hơn vài phần.
Lí nhã gật gật đầu, nàng rất muốn giải thích nàng không phải hoàng hậu của bọn họ, hiện tại cũng chỉ có hoàng thái hậu bảo vệ nàng, hiện tại nàng không thể nói ra, nếu không có thể đã chết chắc rồi.
———-Dải phân cách “Đau quá”———-
Tuy rằng bọn họ dùng khí lực nhỏ đi rất nhiều, cũng ôn nhu rất nhiều, thời điểm nàng bị buông xuống, mông không cẩn thận huých mặt giường một chút, Lí Nhã đau nhe răng nhếch miệng…
Cái kia nữ nhân, thật đúng là ngoan đắc, xuống tay lợi hại như vậy? Nàng hình như là quý phi, tốt nhất không nên đụng tới nàng, bằng không cũng khó có thể giữ được tính mạng.
Ánh mắt rùng mình, Lí Nhã oán hận nghĩ. Trở mình, giường tuy rằng rất cũ, cũng rất mềm mại, nằm như vậy cũng tốt, tối thiểu, giường cũng không quá cứng.
Ô ô, chăn này, không biết mấy người đã ngủ qua, cũng không biết bao nhiêu lâu chưa mang ra ngoài phơi nắng, khẳng định mặt trên sẽ có rất nhiều rất nhiều vi khuẩn.
Lão nhân, như thế nào còn không trở về a, nàng không cần tiếp tục cảm động hộ nữ nhân kia, nàng phải đi về, nàng phải tỉnh lại!
Lúc này Lí Nhã, nghĩ đến chính mình vẫn là ở trong mộng, không biết bầu trời nguyệt lão cung, có người cười gian nhìn nàng trong thiên lao, tà ác nở nụ cười.
“Sư phụ, ngươi cứ như vậy đem Lí Nhã lừa trở về, cũng không nói cho nàng, ngươi sẽ không sợ nàng mất mạng sao?”
Tiểu đồng tử mười tuổi nhìn, lo lắng hỏi.
“Mất mạng? Cũng phải xem diêm vương có dám hay không. Yên tâm, có sư phụ của ngươi ở đây, Lí Nhã sẽ không có việc gì . Hơn nữa, vi sư mang nàng về quá khứ để tìm tướng công, không có công đức viên mãn, như thế nào có thể đưa nàng trở về?”
Nguyệt lão ha ha cười, đồng tử có điểm đáng thương nhìn Lí Nhã, hải, sư phụ rất nhẫn tâm, Nhã nhi a, bái sư phụ như vậy, đều do chúng ta mệnh không tốt!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.