Hoàng Thượng Phát Điên Lấy Một Hoàng Hậu Không Tranh Sủng
Chương 74: Giằng co! Thật giả khó phân
Phạm Khuyết
11/12/2013
Mộ Dung Cảnh được cung nghênh đến đại sảnh đường. Hắn đi vào, người còn lại tất nhiên là theo vào.
“Chà? Làm sao đơn giản như vậy?” Đảo mắt nhìn qua đại sảnh đường. Mộ Dung Cảnh giả vờ bất ngờ.
Thật khéo vờ… Mọi người đều biết rõ ràng trong lòng, nhưng không ai dám nói ra, có kẻ làm ra biểu tình khinh bỉ.
Vân trang chủ nhìn quen sóng gió, mặt không biến đổi mà cung kính nói: “Khiến Hoàng thượng chê cười.”
Lúc này, Tiểu Bảo cùng tân nương tử cũng bước vào đại sảnh đường.
Quản gia phân phó cho người chuẩn bị trà.
Nghi lễ thành thân cứ như vậy bị gián đoạn.
Tiểu Bảo nhìn thẳng Mộ Dung Cảnh, trong mắt có một vẻ suy nghĩ sâu xa.
Hoàng Phủ Khuynh Thành cũng không có vào đại sảnh đường theo, mà là lặng lẽ dựa vào một người hạ nhân của Linh Vân sơn trang đứng bên cạnh. Bởi vì hắn hoài nghi bầu không khí có chút kỳ quái, có thể nói là kỳ dị. Có đúng hay không có cái gì mình không biết? Vì vậy, hắn thầm hỏi một câu: “Chuyện gì xảy ra? Sao trông mặt mọi người có vẻ cổ quái như vậy?”
“…Hoàng thượng, cùng, cùng kẻ trộm kia… nhìn rất giống nhau.” Người nọ nhỏ giọng ấp a ấp úng nói ra sự thật.
Hoàng Phủ Khuynh Thành cả kinh, đúng là không phải chuyện đùa! Tình thế này càng ngày càng hỗn loạn?! Cũng càng ngày càng khó để rõ ràng.
Hoàng đế Bắc Uyển?
Thái tử Nam Man?!
Còn Dịch nữa?
Nữ nhân này cuối cùng có bản lĩnh gì, lại có thể khiến ba nhân vật lợi hại như vậy quỳ gối dưới váy của nàng? Thế cục hiện nay, hắn thân là đại Hoàng tử của Tang quốc, thực sự không thích hợp lộ diện nhiều. Lúc này không nên gây sự chú ý, hắn lặng yên mà lui xuống.
Trên đại sảnh đường, bầu không khí có phần kỳ dị.
Mộ Dung Cảnh bước gần đến trước tân nương tử, lẳng lặng đánh giá. Chắp tay mà đi vòng quanh tân nương tử mấy vòng.
“Vân trang chủ, con dâu có thể được tuyển nhất định là khuynh quốc khuynh thành a.” Mộ Dung Cảnh chậm rãi khen ngợi. Một đôi mắt kia vẫn nhìn vào tân nương tử.
“Hoàng thượng quá khen… ”
“Ai gia…! Vân trang chủ không cần phải quá khiêm tốn. Nếu là quá tùy tiện thì làm sao xứng đôi với lệnh lang chứ?” Lúc nói lời này thì hắn liếc Tiểu Bảo một cái. Mộ Dung Cảnh giống như suy nghĩ, tầm mắt vẫn còn gắn chặt vào người tân nương tử “Có cảm giác, … Cảm giác… thân hình tân nương tử cực kỳ giống một vị cố nhân của ta.”
“Cố nhân?’ Vân trang chủ nghi hoặc.
“Đúng! Một người cố nhân đã rời cung, không biết có phải cùng một người không?”
“Hoàng thượng nói đùa.” Ngay sau đó, Vân trang chủ lên tiếng. Nói tân nương tử gì gì đó là đến từ trấn nhỏ, suốt đời đừng nói Hoàng cung, ngay cả kinh thành cũng không có đi qua… vân vân.
Có người âm thầm sốt ruột, lời này là nói dối… rất rõ ràng! Nếu như Hoàng thượng là đạo tặc thì, nhất định biết nàng. Lại vẫn còn khăn trùm đầu đỏ thẫm thì thêm một cái tội khi quân. Bọn họ tuy là người trong giang hồ, nếu Hoàng đế tự mình xuất hiện, vậy cũng chỉ bất quá là một đám thường dân nên cũng phải xem sắc mặt mà hành sự.
Không đáng! Nếu là người trong giang hồ, có nhà có trại thì cũng tuyệt đối không muốn đắc tội Hoàng đế. Mạo phạm Hoàng đế tức đối địch cùng toàn bộ Bắc Uyển, cho dù ngươi võ công cao cường có thể chạy thoát, nhưng cũng sẽ như chó nhà có tang không chỗ dung thân. Nha môn không giống ân oán giang hồ, sẽ không cho ngươi một lần vui vẻ. Không tìm được thì không tìm được, mỗi ngày sai nha đều phát lệnh truy nã. Một hai năm không nói làm gì, nhưng mười năm hai mươi năm thì sao? Cả đời cũng sẽ bị phát lệnh truy nã!
Thần sắc Mộ Dung Cảnh vẫn chưa hề thay đổi nhiều, từ khi xuống loan kiệu đến nay.
Tiểu Bảo vẫn luôn đứng ở bên người tân nương tử, trầm mặc không nói.
Mộ Dung Cảng trước mắt khí sắc hồng hào, dung mạo anh tuấn làm hắn cảm thấy rất khả nghi… Chiếu theo đạo lý nói trên, tổn thương kia có khôi phục nhanh như vậy không? Không đủ một năm rưỡi, hắn không tin. Nhưng hiện nay trông không hề có bất luận gì khác thường. Quan sát một phen, tuyệt không giống như người có nội thương.
Lẽ nào người bịt mặt buổi tối kia không phải hắn sao? Không phải hắn? Ngày đó tới chính là có một người khác?
Không hiểu! Sự tình trở nên càng thêm phức tạp… Nàng rốt cuộc là dạng nữ nhân gì? Làm sao lại biết bọn họ? Hai người cũng không phải người bình thường, là những người mà tuyệt đại đa số thiên hạ đến chết cũng không có cách nào được thấy một người.
“Tân nương tử, ngươi nói biết Trẫm không?” Mộ Dung Cảnh lãnh đạm cười, giống như mang theo mang theo nửa ý đùa, “Trẫm có thể đến nhấc khăn trùm đầu lên để thấy dung nhan không.” Nói là hỏi, nhưng tay đã giơ lên, muốn nhấc khăn đỏ trùm đầu.
Mọi người vô cùng kinh ngạc, Hoàng thượng làm sao lại trực tiếp ra tay?
Phòng khách rõ ràng toàn là thị vệ của Mộ Dung Cảnh, hộ vệ Linh Vân sơn trang đã bị người của Mộ Dung Cảnh mang đến thay hết. Dù sao thì với Hoàng đế, mọi sự thay đổi cũng là hợp lẽ.
Mà hiện nay xem ra, Hoàng thượng rất có ý tứ cướp cô dâu?? Ý nghĩ này cũng giới hạn với người hiểu rõ nội tình Linh Vân sơn trang một chút.Trái lại, đối với người bên cạnh Mộ Dung Cảnh, ý nghĩ của đại bộ phận thì đoạt cũng là danh chính ngôn thuận. Hoặc căn bản không thể nói là đoạt, mà là tới đón. Đón Hoàng hậu hồi cung mà thôi.
Giữa lúc Mộ Dung Cảnh vươn tay nhấc khăn trùm đầu lên thì…
Nhưng, để cho thê tử chưa quá môn bị một nam nhân khác nhấc khăn đỏ trùm đầu thì đây là sỉ nhục đến cỡ nào? Cho dù đối phương là Hoàng đế.
Nếu tân lang là bách tính bình thường có lẽ sẽ nghĩ là Hoàng ân mênh mông, còn cảm thấy thần diệu như thể có hào quang quanh đầu, làm rạng rỡ tổ tông vân vân. Thế nhưng, tân lang không phải là bách tính bình thường, thì lại luôn luôn không đem bậc Đế vương gì đó để vào trong mắt! Ở trước mắt hắn, bậc Đế vương cũng có thể chẳng đáng một xu.
Đối mặt với sự tình này, chỉ biết cảm giác được khuất nhục! khuất nhục không gì sánh được…
Hắn cũng sẽ không để cho chuyện này phát sinh?! Tay áo dài đỏ thẫm vung lên! Tức thì ngăn tay Mộ Dung Cảnh lại.
“Lớn mật! Lại dám tập kích hoàng thượng!” Thị vệ quát ngay tức khắc vang vọng cả đại đường.
Mau! Mau! mau!
Thị vệ đại nội nhanh chóng hộ giá vây quanh tiến lên, giương kiếm!
Bầu không khí thoáng cái trở nên căng thẳng! Căng thẳng …! Hộ vệ Linh Vân sơn trang đứng ngoài đại sảnh đường, toàn bộ lập tức bị chắn ở cửa. Hơn nữa, sức lực cũng rõ ràng không đủ, chung quy cùng là địch, thế nhưng là đương kim Hoàng thượng?! Chỉ Hoàng thượng luôn luôn không lộ diện, làm sao đột nhiên xuất hiện? vì sao? Vì sao a? Người trong giang hồ, ai muốn đối địch cùng cả đế quốc Bắc Uyển đây?
“Hoàng thượng, xin bớt giận! Linh Vân sơn trang tuyệt không có lòng mạo phạm.” Vân trang chủ vội vàng đứng ra. Nếu tình thế bị bế tắc thì đối với người nào cũng không có lợi.
Mộ Dung Cảnh lãnh đạm ừ một tiếng, vung tay lên, ý bảo bọn thị vệ lui ra. Thị vệ chậm rãi từ sau lui về vị trí cũ của mình, nhưng không có thu hồi kiếm, vẫn y nguyên thế trận chờ quân địch.
Vừa rồi bầu không khí còn căng thẳng, bây giờ hoàn hoãn một chút.
Mộ Dung Cảnh còn giữ nụ cười. Ánh mắt lại nhìn vào tân nương tử. Tiểu Bảo sắc mặt càng ngày khó coi!
Trong lòng mọi người căng thẳng, bao gồm Mộ Dung Cảnh đứng trước mặt.
Nếu Tiểu Bảo bị chọc giận! Không quan tâm hậu quả trước mắt, như vậy thì… hậu quả càng khó tưởng tượng!
Lúc này, Tiểu Bảo lạnh lùng nhìn chằm chằm Mộ Dung Cảnh, cả người đã đứng ở trước mặt tân nương tử, trong tay vẫn cầm dải lụa đỏ khi bái đường. Lễ chưa xong, hắn không muốn buông tay, “Hoàng thượng, ngài vừa rồi nói là tới để uống chén rượu mừng, như vậy… người đâu! Dâng rượu cho hoàng thượng.”
Tiểu Bảo mở miệng nói. Nô tỳ lập tức dâng rượu lên. Tiểu Bảo lấy một chén, tự mình đưa đến trước mặt Mộ Dung Cảnh, mà chính hắn cũng cầm một chén.
Không có một chút sợ hãi.
Mặc dù hai người đứng chung một chỗ, tương đối khá khôi hài… Ách, một người lớn, một tiểu hài tử. Thế nhưng khí thế cũng không kém mảy may một ít.
Mộ Dung Cảnh nhìn thoáng qua chén rượu đưa đến mình, cũng không có tiếp. Ánh mắt chậm rãi từ chén rượu chuyển qua tân nương tử, ánh mắt lộ ra một tia nghi ngờ. Có phải là nàng quá bình thản hay không? Bình thản không giống nàng…
“Chén rượu này Trẫm muốn do tân nương tử tự mình rót.” Mộ Dung Cảnh nhàn nhã nói một câu, quả thực đúng là không sợ chết! “Có người nói, có thể uống rượu tân nương tử rót thì vận may người đó sẽ rất tốt…”
Quả thực là nói bậy, hoàn toàn bịa đặt! Chỉ là có những lời do hoàng thượng nói ra lại giống như sự tình chính là như vậy. Ai dám nghi ngờ?!
Tiểu Bảo sắc mặt bỗng chốc lạnh lẽo, từ miệng phun ra hai chữ, “Mơ tưởng”.
Nghi ngờ của Mộ Dung Cảnh càng sâu… Hắn thản nhiên bước đi thong thả, khóe miệng mang theo ý cười, một chút ác ý dường như cũng không có, chậm rãi vòng qua Tiểu Bảo muốn tiếp tục tới gần tân nương tử một chút.
Ý đồ của hắn Tiểu Bảo làm sao lại không biết? Mà Tiểu Bảo lại làm sao cho phép tân nương tử mình do nam nhân khác tới nhấc khăn đỏ trùm đầu? Còn phải rót rượu cho nam nhân khác? Theo bản năng hắn cầm lấy tay tân nương tử. Thế nhưng, khi hai tay nắm lấy nhau thì cảm giác đầu tiên làm hắn giật mình?!
Chuyện gì xảy ra?
Nhưng mà, trong nháy mắt Tiểu Bảo kinh ngạc thì Mộ Dung Cảnh đã tìm được cơ hội rồi nhanh như chớp nhấc khăn đỏ trùm đầu lên…
Toàn bộ trừng con mắt, cực kỳ cả kinh! Kinh ngạc! kinh ngạc!!!~ lại kinh ngạc… Tân nương tử vẫn luôn ở đây, tại sao lại đã thay đổi người ?
Người ta cưới vợ… nhấc khăn đỏ trùm đầu là quyền trượng phu, hắn sao có thể làm thay chứ? Lời này thực sự là suy nghĩ lúc bấy giờ của Mộ Dung Cảnh. Lập tức hắn lại phủ khăn đỏ trùm đầu cho tân nương tử, cực kỳ chân thành nói: “Ách, tân nương tử quả thật không tệ, cùng thiếu chủ người rất xứng. Chúc các người đầu bạc giai lão, vĩnh viễn một lòng. Trẫm chủ ý đến uống chén rượu mừng, thuận tiện sẽ dự lễ. Tiếp tục tiếp tục, đừng bởi vì Trẫm đến mà làm lỡ giờ lành. Vậy tâm trẫm thật là khó khăn a”
Tân nương tử trước mắt căn bản là không phải Trầm Tố Nhi, mà là một người có thân hình rất giống nhau với Trầm Tố Nhi. Chính là tiểu tỳ nữ của Linh Vân sơn trang, nhưng trông ánh mắt nàng hồ đồ như sương mù, rất có thể là trúng mê hồn dược, thần trí đang ở trạng thái mơ hồ.
Mộ Dung Cảnh yên tâm, cũng giải thích rõ ràng nghi vấn trong lòng mình.
Hắn cười nhẹ mà rời bước tới ghế đầu, không chút khách khí ngồi ở vị trí chủ vị. Tay áo vung lên tiêu sái mà cười nói cởi mở: “Nào! Hôm nay sẽ do Trẫm đảm đương hôn lễ của các ngươi.”
Tình thế biến chuyển đột ngột, êm êm ái ái vô cùng!
….
Mà ở một phòng dường như khá hẻo lánh trong Linh Vân sơn trang.
Hoàng Phủ Khuynh Thành đứng cạnh đầu giường. Tỉ mỉ đánh giá mỹ nhân đang ngủ mê man trên giường. Thực sự, hắn là thực sự không cảm thấy Trầm Tố Nhi là một mỹ nhân tuyệt thế, nói chung bình thường. Nhưng làm sao lại có thể hấp dẫn đến Dịch? Đặc biệt Tư Mã Lạc cùng Mộ Dung Cảnh đích thân xuất hiện? Ba người này tùy ý giậm chân một cái, đều có thể làm chấn động một mảng giang sơn.
Hắn không khỏi từ tốn ngồi trước giường.
Ở nam nhân nào đó có một loại tâm lý chơi trội, hắn thật muốn cũng hưởng phúc một cái. Cái này không quan hệ tới tình ái, nó hoàn toàn là hư vinh trong lòng. Tựa như cướp được tình yêu của ba nam nhân đang đứng ở đỉnh cao này là một cảm giác thành tựu cao nhất. Chiếm đoạt được nữ nhân này thì có loại cảm giác có thể dẫm nát ba nam nhân kia dưới chân … đương nhiên, ý nghĩ này chỉ giới hạn là suy nghĩ.
Nếu trước mắt hắn cũng chen một chân thì hẳn không phải sẽ đạt được cảm giác thành tựu gì, mà là bị chết rất thảm.
Bàn tay ngọc kia nhẹ nhàng vỗ về hai má trắng noãn của Trầm Tố Nhi, cảm giác mềm mại khiến người ta dễ chịu không thôi “Đáng tiếc, thực sự là đáng tiếc. Ta thật sự muốn có được ngươi. Ha ha! Chẳng qua là bản vương còn không muốn chọc phiền phức kia.”
“Suy nghĩ của ngươi rất khôn khéo. Nhưng hãy lập tức dời bàn tay dơ bẩn của ngươi ra!” Lúc này, một bóng người từ ngoài cửa sổ chợt hiện vào. Mang mặt nạ, Tư Mã Lạc?
Tư Mã Lạc chậm rãi thong thả bước tới, có hơi quá mức khoan thai. Hắn bình tĩnh hỏi: “Nói một chút, dẫn bản vương đến đây có dụng ý gì?” Hắn mới xuất hiện một lát, nếu không phải do người ở phía trước cố ý lưu lại manh mối chỉ dẫn thì hắn cũng không đến đây được.
Có khi, mặc dù là hiểu rõ là cạm bẫy mà cũng vẫn làm người ta nhịn không được phải nhảy vào.
“Giúp các ngươi. Các ngươi mang nữ nhân này đi đi.” Hoàng Phủ Khuynh Thành cười nhạt, cũng không khẩn cấp mà từ tốn đứng lên, trong mắt mang theo thiện ý, trên người cũng không có một chút khí tức nguy hiểm.
“Ngươi? Là ai? Làm như vậy vì cái gì?” Không rõ, hắn là ai? Để làm gì mà muốn giúp bọn hắn?
“Hừ?…” Hoàng Phủ Khuynh Thành vốn không có tâm nghi ngờ, do một câu nói của Tư Mã Lạc, hoài nghi trong mắt. Hắn chậm rãi xoay người lại phía Tư Mã Lạc, vẫn nhàn nhã thong dong. “Nữ nhân này không biết có chuyện gì xảy ra. Ta chỉ là hơi hơi dùng một ít mê dược, nhưng vẫn hôn mê bất tỉnh. Đó cũng là lý do mới vừa rồi tại sao ta lại sờ mặt nàng. Hy vọng ngài chớ để ở trong lòng.” Thế nhưng… cảnh giác trong người lại tăng thêm!
Tư Mã lạc bước đến trước mặt, nhanh chóng đến gần thì… Hoàng Phủ Khuynh Thành đột nhiên tấn công! Nhằm vào hắn lập tức đánh ra một chưởng mang theo chưởng phong sắc bén. Nếu bị trúng sẽ không chết, nhưng sẽ tàn tật. Xuất thủ độc địa tuyệt không sánh nổi!
Biến cố bỗng nhiên đúng là khó kịp dự liệu.
Thế nhưng, người bị tấn công cũng không phải là người ngu ngốc. Tại nơi nghìn cùng nguy hiểm, hắn bất chợt lùi lại, nhanh như chớp tránh được đòn tấn công của Hoàng Phủ Khuynh Thành!
“Nói! Ngươi là ai? Lại dám giả trang thái tử Nam Man tới Bắc Uyển làm mưa làm gió!” Hoàng Phủ Khuynh Thành trầm giọng hét lớm. Nói là quát, nhưng mà thanh lượng lại khống chế được thật tốt. Hẳn là sẽ không truyền đi ra bên ngoài. Chuyện bí mật đánh tráo Trầm Tố Nhi gạt Tiểu Bảo là hắn làm, để Tiểu Bảo đối địch với bất luận kẻ nào cũng không có lợi. Hắn thân là hoàng huynh, chỉ sợ cũng sẽ phiền phức không thôi. Thế nhưng, so với việc đắc tội Tiểu Bảo cùng đắc tội Nam Man quốc, dĩ nhiên lấy đại cục làm trong, hắn đành đắc tội Tiểu Bảo mà thôi.
Nam nhân nào đó mang mặt nạ trầm mặc, con mắt đảo quanh đánh giá mỹ nam kỳ cục trước mắt. Nếu nam nhân trước mắt không nói lời nào, hắn cũng hoài nghi có đúng hay không là một nữ nhân mặc y phục nam nhân.
Đôi mắt to của Hoàng Phủ Khuynh Thành nheo lại, sa sầm hỏi: “Lại nhìn kỹ xem, ta… Là ai?” Ánh mắt lướt qua Tư Mã Lạc, hoàn toàn mang theo vẻ tìm tòi.
“Vừa rồi ngươi tự xưng là bản vương?” Nếu không có hai câu mà lập tức để lộ thân phận, như vậy người trước mắt hẳn là người quen cũ của Tư Mã Lạc. Chỉ tiếc là người ở chỗ này cũng không phải Tư Mã Lạc thật sự, cũng bởi vậy mới có thể đưa Hoàng Phủ Khuynh Thành tới nghi ngờ.
Mộ Dung Cảnh cũng thản nhiên chấp nhận thay đổi này. Không sai! Người đứng ở chỗ này hiện nay thực sự là Mộ Dung Cảnh, đế vương Bắc Uyển.
Mà lúc này trên đại sảnh đường làm mưa làm gió, không thể nghi ngờ chính là Tư Mã Lạc giả trang Mộ Dung Cảnh.
Hai người vì cùng chung mục đích, mà tạm thời buông gánh nặng trong lòng. Một người ở ngoài sáng, một người ở trong tối, hợp lực diễn xuất cảnh này để tới cứu người!
Lúc này, tổn thương trên người Tư Mã Lạc mới vừa khỏi hẳn, võ công cũng không như khi Mộ Dung Cảnh dùng Tuyết Liên.
Sau khi Mộ Dung Cảnh dùng nước Tuyết Liên, công lực tăng nhiều, có thể thua kém Tiểu Bảo, nhưng chỉ sợ cũng sẽ không dễ dàng bị thua. Trọng điểm là Mộ Dung Cảnh đối với bố trí cảnh vật xung quanh của Linh Vân sơn trang không hiểu rõ như Tư Mã Lạc. Dù sao trước đây hắn vì Tuyết Liên ngàn năm mà ẩn nấp tại Linh Vân sơn trang hơn tháng, đường đi sơn trang cùng cảnh vật xung quanh sớm mò ra.
Hai người hợp tác, dùng kế
Hắn ngồi ở trên loan kiệu cùng Tư Mã Lạc nên cùng nhau vào được. Tư Mã Lạc thay hắn xuất hiện, như vậy thì ngang nhiên khiêng kiệu đến trước viện, để ở bên ngoài. Khi mọi người chú ý tới đại sảnh đường thì hắn thừa dịp chạy ra ngoài. Chỉ khiến cho một người chú ý, đó chính là Hoàng Phủ Khuynh Thành. Có thể xuất hiện ở chỗ này trong thời gian ngắn như vậy, tự nhiên là có lý do.
Con mắt Mộ Dung Cảnh u ám và lạnh, lạnh lùng chất vấn: “Ngươi rốt cuộc là ai? Lại dám lẻn vào Bắc Uyển? Có ý đồ gì?” Tác phong cao quý cùng uy nghiêm bẩm sinh thoáng cái bạo phát. Một sự uy nghiêm này, so với Tư Mã Lạc càng mạnh hơn
Lần này thì hay rồi, người chất vấn biến thành người bị chất vấn. Toát mồ hôi, tình hình này thật đúng là TMD loạn!
Có một số người thì không cần thốt lên bất luận cái gì nói ra thân phận bản thân, nhưng vẫn có thể khiến kẻ khác nảy sinh cảm giác bị đè nén và cao không thể với tới.
Hoàng Phủ Khuynh Thành lần này lại mơ hồ! Chuyện gì xảy ra? Loại giọng điệu này hình như biến mình thành gian tế địch quốc.
Kiểu chất vấn này, chỉ có người có quyền ở Bắc Uyển mới có thể hỏi, dù sao hắn thân là đại hoàng tử Tang quốc, mỗi tiếng nói hành động chính là đại biểu cho quốc gia. Lúc trước lặng yên chui vào Bắc Uyển cũng rất không hợp phép tắc, rất có thể làm kẻ khác hiểu lầm mà tình nghi có ý dò la.
Ngay từ đầu, hắn coi người trước mắt là Tư Mã Lạc. Nếu Tư Mã Lạc biết rõ thân phận mình thì cũng không có gì không ổn, bởi vì hắn cũng cùng mình không phải người Bắc Uyển. Nhưng mà lúc này nam nhân đeo mặt nạ trước mắt cũng không phải Tư Mã Lạc, nghe giọng có vẻ là người trong triều đình Bắc Uyển. Nếu lúc này thân phận mình bại lộ tương đối phiền phức…
Sau một khắc, Mộ Dung Cảnh sẽ không cho hắn cơ hội suy nghĩ nữa… Chưởng phong như sấm sét! Trực tiếp đánh về phía Hoàng Phủ Khuynh Thành!.Hoàng Phủ Khuynh Thành phản ứng cực nhanh, hướng ngoài cửa bay ra, tránh được một chiêu này. Nhưng mà, Mộ Dung Cảnh đánh ra một chiêu là hư ảo, mục đích là người trên giường.
Hắn thừa dịp Hoàng Phủ Khuynh Thành né tránh, người đã nhanh chóng chuyển qua trên giường. Nàng, có lẽ do hắn bảo vệ mới có thể yên tâm.
Hoàng Phủ Khuynh Thành căn bản là không hiếu chiến, nếu đối phương tới, mặc dù không phải bản thân Tư Mã Lạc thì hẳn cũng là người hắn quen biết. Dù sao không phải là mọi người đều có thể bắt chước theo Tư Mã Lạc. Hắn hiện nay toàn thân thoát ra, mục đích lúc đầu coi như là đạt được.
“Bằng hữu, ta chỉ là một người du sơn ngoạn thủy đến nơi đây, cũng không có bất luận ý đồ gì, điểm ấy ngài có thể yên tâm. Tạm biệt.” Dứt lời, Hoàng Phủ Khuynh Thành cười khẽ rồi biến mất khỏi phòng khách. Lưu lại một khuôn mặt Mộ Dung Cảnh nghi hoặc
Hoàng Phủ Khuynh Thành rời đi, Mộ Dung Cảnh cũng không kịp suy nghĩ nhiều. Thời gian cấp bách, nhanh chóng kiểm tra người trên giường quan trọng hơn…
Là nàng! Thực sự là nàng! Rốt cục tìm được nàng, mà còn gần ngay trước mắt. Gần gũi tới mức hắn chỉ cần đưa một tay thì có thể chạm được.
Lại phút chốc, người trên giường đã nằm gọn vào trong lòng hắn. Gắt gao mà ôm, dùng toàn bộ thể xác và tinh thần tới ôm…chất chứa nỗi nhớ hơn hai năm nay.
Thực sự, thực sự là nàng!
Mộ Dung Cảnh ôn người, trong lòng không thể nói rõ có bao nhiêu xúc động trong lòng. Toàn thân mỗi một tế bào đều bởi vì người trong lòng mà run rẩy.
Hồi lâu, Mộ Dung Cảnh tình táo lại cũng nắm được tình hình trước mắt. Cho đến bây giờ, còn không tính an toàn. Nhất định phải rời khỏi sơn trang này.
Cởi áo ngoài trên mình ra, đem người trong lòng cuộn vào, ôm dựng lên. Thận trọng mà đi tới trước cửa, nghe động tĩnh bên ngoài. Thấy không có tiếng bước chân, lặng lẽ hé mở một khe, kiểm tra một chút tình hình bên ngoài. Mở cánh cửa đi ra, không tiếng động hướng đại sảnh đường mà đi.
Đi tới một chỗ hành lang gấp khúc.
Trước mặt có hai đầy tớ bưng khay đĩa đi, lại từ gian phòng bên đi ra. Vừa đi vừa nói chuyện. Một người trong đó hỏi “Ngươi nói, đại đường hiện nay làm gì chứ? Làm sao không có nghe thấy tiếng pháo?”
“Ừ, hẳn là mới bái đường xong.” Một người khác trả lời.
“…”
Mộ Dung Cảnh ôm Trầm Tố Nhi thầm hô không xong, lần này chỉ sợ để người ta trông thấy.
Rõ ràng ban ngày cũng trốn không tốt! Tránh được tai mắt cùng lúc, căn bản là không có chỗ nấp vào?! Biện pháp duy nhất chính là lui theo đường cũ. Nhưng có khi tình hình thực sự đã gay go lại càng thêm gay go. Mới vừa lùi về chỗ rẽ, lại cũng có vài nha hoàn đang nói chuyện cười cười đi tới.
Hắn ôm một người, muốn ẩn núp thực rất khó. Nếu không phải cực chẳng đã thì thực sự không muốn gây nên rối loạn, hơn nữa đối với kế hoạch cũng tương đối bất lợi…
Bỗng lúc này có một người mang theo vài phần âm thanh lạnh nhạt lên tiếng “Các ngươi, hai đứa bưng đồ kia, sang đây một lát.” Đúng là giọng nói của Hoàng Phủ Khuynh Thành. Đầy tớ phía trước vừa nghe, lập tức kính cẩn nghe theo mà chuyển hướng đi sang bên kia.
Mộ Dung cảnh nhíu mày, nam nhân kia cố tình giúp hắn?! Hắn cũng không kịp suy nghĩ nhiều, thừa dip đầy tớ kia hướng bên kia đi khỏi thì nhanh chóng đi phía trước.
Đặc biệt ngàu đại hỉ như hôm nay, một số hạ nhân sơn trang hình như đều rất bận rộn. Lúc này, một người ẩn nấp thì còn dễ dàng. Nhưng mang theo một người nữa thì tương đối phiền phức một chút.
Mộ Dung Cảnh tới tới lui lui bị đụng mấy lần, có lần là chính hắn tránh thoát, có lần nhờ Hoàng Phủ Khuynh Thành giúp đỡ tránh được. Có điều không rõ là dụng ý của Hoàng Phủ Khuynh Thành, hoặc là không muốn cùng Bắc Uyển là địch? Hoặc là Nam Man? Mặc dù không rõ có ý tứ gì, nhưng trước mắt hắn giúp mình lại là rất rõ ràng…
Lúc này, tình hình tại chính đại sảnh đường lại lần nữa căng thẳng!
Tư Mã Lạc là e sợ cho thiên hạ không loạn! Nhất định phải làm hôn nhân thật thỏa đáng.
Mà Tiểu Bảo là loại người gì? Lại làm sao phải ngoan ngoãn?!
Hai người cứ như vậy mà nhìn nhau! Dường như bất cứ lúc nào sẽ chiến đấu
Chỉ là… người nào sẽ nhịn không được xuất thủ trước? Đây là một cuộc chiến giằng co, người xuất thủ trước là thua. Mặc dù là đánh trận này thắng thì cũng là thua, thua về lý do, thua về danh dự.
Ví dụ, Hoàng thượng xuất thủ trước, tức là hồ đồ vô đạo, bạo quân ỷ thế hiếp người, ngay cả một lần hôn lễ tốt đẹp của người khác mà cũng làm xáo trộn. Tiểu Bảo xuất thủ thì đúng là mưu sát Đế vương, nhất định là trọng tội tịch thu tài sản tru di cửu tộc. Mặc dù hắn có năng lực tự bảo vệ mình, những người còn lại thì sao? Hơn nữa toàn bộ Linh Vân sơn trang cũng sẽ lôi vào đó!
Yên tĩnh! Đại đường rất yên tĩnh. Tiếng tim đập thịch thịch… chỉ còn lại có âm thanh này.
Ai cũng không biết sau một khắc sẽ phát triển ra sao.
Bỗng chốc…
Tư Mã Lạc đứng lên! Hắn vươn lưng thẳng tắp, ống tay áo nhẹ phẩy. “Được rồi, Trẫm ngày hôm nay đến hình như khiến một người không vui. Bãi giá!” Biến đổi thất thường làm kẻ khác đúng là ngẩn ra sờ đầu. Dứt lời, người đã cất bước nhịp chân thong thả, thoải mái mà đạp cửa đi ra.
“Cung tiễn Hoàng thượng! …” Vân trang chủ quỳ tiễn, ngoài ra người Linh vân sơn trang cũng quỳ xuống theo. Trên đại đường chỉ có một người không quỳ, đó chính là Tiểu Bảo. Con mắt hắn hơi hơi nheo lại vẫn nhìn theo bóng lưng Tư Mã Lạc, thẳng đến khi hắn ngồi trên cỗ kiệu. Lại do tám gã kiệu phu khênh ra ngoài. Hắn nắm chặt quả đấm một mực nhìn, một mực cắn răng, thậm chí thấy cảm giác mình cắt đứt môi.
“Dịch. Nghĩ thoáng chút, dù sao người ta là Hoàng đế Bắc uyển.” Hoàng Phủ Khuynh Thành xuất hiện. Vừa rồi hắn đã thấy được. Nam nhân mang mặt nạ kia ôm Trầm Tố Nhi bước lên loan kiệu của Hoàng thượng. Trước không nói Tư Mã Lạc thật giả, chỉ một mình Hoàng đế Bắc Uyển đủ là phiền phức. Nữ nhân này thật đúng là có thể rước lấy phiền phức, e rằng tìm hết ba nước cũng tìm không được người thứ hai.
Lúc này, hắn có một chút mong muốn nho nhỏ, Nam Man có thể hay không bởi vì nữ nhân kia có thể cùng Bắc Uyển tuyên chiến? đến lúc đó Tang quốc có đúng hay không có thể là ngư ông đắc lợi? nhân cơ hội nhặt chút tiểu tiện nghi cũng tốt a…
“Dịch, ngươi đừng tự làm khó mình, thiên hạ nhiều nữ nhân phải là…” thấy Tiểu Bảo không phản ứng với mình, Hoàng Phủ Khuynh Thành không khỏi thản nhiên khuyên một câu.
“Cút! Biến về Tang quốc đi.” Tiểu Bảo quay đầu lại, khóe miệng tràn ra một chút máu tươi, mà trong mắt yên tĩnh cũng như theo dõi Hoàng Phủ Khuynh Thành. Con mắt lạnh lùng kia, so với nhiệt độ tuyết trong động còn lạnh hơn. “Đừng cho là ta không biết ngươi ở sau lưng làm cái gì. Đừng tự ý xuất hiện ở trước mặt ta nữa, bằng không… Ta không dám cam đoan có thể giết ngươi hay không.”
Tiểu Bảo dứt khoát xoay người, nhưng không đi vào nội đường… Thân hình là lạnh lùng như vậy, lại là cô tịch như vậy.
Hoàng Phủ Khuynh thành sững sờ ở tại chỗ. Khi lấy lại tinh thần thì trong lòng cảm thấy có lỗi, nhưng cũng không thể nói gì hơn. Chỉ có mang theo tiếc nuối, sai người bố trí để về nước.
Mộ Dung Cảnh cùng Tư Mã Lạc lúc này đây có thể thuận lợi cứu Trầm Tố Nhi ra, nếu không có Hoàng Phủ Khuynh Thành hỗ trợ, đương nhiên không có thuận lợi như vậy. Mà Hoàng Phủ Khuynh Thành mãi đến khi về nước thì cũng hiểu được mình cũng không có làm sai. Mặc kệ nói thế nào, có một loại khả năng xấu nhất chính là thái tử Nam Man cùng đế vương Bắc Uyển hợp lại đòi Trầm Tố Nhi. Nếu thực sự là như vậy, đối với Tang quốc càng thêm bất lợi.
Hai nước như thế liên thủ thì khắp lục địa, sợ rằng không có một quốc gia có thể cùng chống lại. Còn nếu muốn thôn tính mấy tiểu quốc, quả thực thì dễ như trở bàn tay, tỷ như Tang quốc bọn họ? Coi lại đi, lúc này phải trình báo gấp với phụ vương để trao đổi đối sách.
Mà trong loan kiệu dần dần ra khỏi Linh Vân sơn trang. Mộ Dung Cảnh không ngủ mà ôm Trầm Tố Nhi.
Tư Mã Lạc cau mày! Nghi ngờ: “Nàng có chuyện gì xảy ra?”
Mộ Dung Cảnh đã bỏ mặt nạ, hai khuôn mặt giống nhau như đúc. Nếu không phải quần áo không giống, thật khó phân ra ai là ai. Nghe được câu hỏi của Tư Mã Lạc, Mộ Dung Cảnh nói: “Theo nam nhân kia nói, nàng là trúng mê hồn dược. Ta đã xem qua, trên người nàng cũng không có gì khác thường, đại khái sau một lúc sẽ lập tức hồi tỉnh.”
“Nam Nhân? Nam nhân nào?” Tư Mã Lạc tại đại đường, đang ở chỗ sáng không biết chỗ tối xảy ra chuyện gì.
Mộ Dung Cảnh suy nghĩ một chút, nói ra: “Không rõ lắm, nhưng mà hẳn là hắn biết ngươi. Nam nhân giống nữ nhân, rất đẹp. Ừ, thực sự rất đẹp.” Một người nam nhân mà dùng từ đẹp để hình dung thì lại hơi có chút kỳ quặc.
Thật khéo vờ… Mọi người đều biết rõ ràng trong lòng, nhưng không ai dám nói ra, có kẻ làm ra biểu tình khinh bỉ.
Vân trang chủ nhìn quen sóng gió, mặt không biến đổi mà cung kính nói: “Khiến Hoàng thượng chê cười.”
Lúc này, Tiểu Bảo cùng tân nương tử cũng bước vào đại sảnh đường.
Quản gia phân phó cho người chuẩn bị trà.
Nghi lễ thành thân cứ như vậy bị gián đoạn.
Tiểu Bảo nhìn thẳng Mộ Dung Cảnh, trong mắt có một vẻ suy nghĩ sâu xa.
Hoàng Phủ Khuynh Thành cũng không có vào đại sảnh đường theo, mà là lặng lẽ dựa vào một người hạ nhân của Linh Vân sơn trang đứng bên cạnh. Bởi vì hắn hoài nghi bầu không khí có chút kỳ quái, có thể nói là kỳ dị. Có đúng hay không có cái gì mình không biết? Vì vậy, hắn thầm hỏi một câu: “Chuyện gì xảy ra? Sao trông mặt mọi người có vẻ cổ quái như vậy?”
“…Hoàng thượng, cùng, cùng kẻ trộm kia… nhìn rất giống nhau.” Người nọ nhỏ giọng ấp a ấp úng nói ra sự thật.
Hoàng Phủ Khuynh Thành cả kinh, đúng là không phải chuyện đùa! Tình thế này càng ngày càng hỗn loạn?! Cũng càng ngày càng khó để rõ ràng.
Hoàng đế Bắc Uyển?
Thái tử Nam Man?!
Còn Dịch nữa?
Nữ nhân này cuối cùng có bản lĩnh gì, lại có thể khiến ba nhân vật lợi hại như vậy quỳ gối dưới váy của nàng? Thế cục hiện nay, hắn thân là đại Hoàng tử của Tang quốc, thực sự không thích hợp lộ diện nhiều. Lúc này không nên gây sự chú ý, hắn lặng yên mà lui xuống.
Trên đại sảnh đường, bầu không khí có phần kỳ dị.
Mộ Dung Cảnh bước gần đến trước tân nương tử, lẳng lặng đánh giá. Chắp tay mà đi vòng quanh tân nương tử mấy vòng.
“Vân trang chủ, con dâu có thể được tuyển nhất định là khuynh quốc khuynh thành a.” Mộ Dung Cảnh chậm rãi khen ngợi. Một đôi mắt kia vẫn nhìn vào tân nương tử.
“Hoàng thượng quá khen… ”
“Ai gia…! Vân trang chủ không cần phải quá khiêm tốn. Nếu là quá tùy tiện thì làm sao xứng đôi với lệnh lang chứ?” Lúc nói lời này thì hắn liếc Tiểu Bảo một cái. Mộ Dung Cảnh giống như suy nghĩ, tầm mắt vẫn còn gắn chặt vào người tân nương tử “Có cảm giác, … Cảm giác… thân hình tân nương tử cực kỳ giống một vị cố nhân của ta.”
“Cố nhân?’ Vân trang chủ nghi hoặc.
“Đúng! Một người cố nhân đã rời cung, không biết có phải cùng một người không?”
“Hoàng thượng nói đùa.” Ngay sau đó, Vân trang chủ lên tiếng. Nói tân nương tử gì gì đó là đến từ trấn nhỏ, suốt đời đừng nói Hoàng cung, ngay cả kinh thành cũng không có đi qua… vân vân.
Có người âm thầm sốt ruột, lời này là nói dối… rất rõ ràng! Nếu như Hoàng thượng là đạo tặc thì, nhất định biết nàng. Lại vẫn còn khăn trùm đầu đỏ thẫm thì thêm một cái tội khi quân. Bọn họ tuy là người trong giang hồ, nếu Hoàng đế tự mình xuất hiện, vậy cũng chỉ bất quá là một đám thường dân nên cũng phải xem sắc mặt mà hành sự.
Không đáng! Nếu là người trong giang hồ, có nhà có trại thì cũng tuyệt đối không muốn đắc tội Hoàng đế. Mạo phạm Hoàng đế tức đối địch cùng toàn bộ Bắc Uyển, cho dù ngươi võ công cao cường có thể chạy thoát, nhưng cũng sẽ như chó nhà có tang không chỗ dung thân. Nha môn không giống ân oán giang hồ, sẽ không cho ngươi một lần vui vẻ. Không tìm được thì không tìm được, mỗi ngày sai nha đều phát lệnh truy nã. Một hai năm không nói làm gì, nhưng mười năm hai mươi năm thì sao? Cả đời cũng sẽ bị phát lệnh truy nã!
Thần sắc Mộ Dung Cảnh vẫn chưa hề thay đổi nhiều, từ khi xuống loan kiệu đến nay.
Tiểu Bảo vẫn luôn đứng ở bên người tân nương tử, trầm mặc không nói.
Mộ Dung Cảng trước mắt khí sắc hồng hào, dung mạo anh tuấn làm hắn cảm thấy rất khả nghi… Chiếu theo đạo lý nói trên, tổn thương kia có khôi phục nhanh như vậy không? Không đủ một năm rưỡi, hắn không tin. Nhưng hiện nay trông không hề có bất luận gì khác thường. Quan sát một phen, tuyệt không giống như người có nội thương.
Lẽ nào người bịt mặt buổi tối kia không phải hắn sao? Không phải hắn? Ngày đó tới chính là có một người khác?
Không hiểu! Sự tình trở nên càng thêm phức tạp… Nàng rốt cuộc là dạng nữ nhân gì? Làm sao lại biết bọn họ? Hai người cũng không phải người bình thường, là những người mà tuyệt đại đa số thiên hạ đến chết cũng không có cách nào được thấy một người.
“Tân nương tử, ngươi nói biết Trẫm không?” Mộ Dung Cảnh lãnh đạm cười, giống như mang theo mang theo nửa ý đùa, “Trẫm có thể đến nhấc khăn trùm đầu lên để thấy dung nhan không.” Nói là hỏi, nhưng tay đã giơ lên, muốn nhấc khăn đỏ trùm đầu.
Mọi người vô cùng kinh ngạc, Hoàng thượng làm sao lại trực tiếp ra tay?
Phòng khách rõ ràng toàn là thị vệ của Mộ Dung Cảnh, hộ vệ Linh Vân sơn trang đã bị người của Mộ Dung Cảnh mang đến thay hết. Dù sao thì với Hoàng đế, mọi sự thay đổi cũng là hợp lẽ.
Mà hiện nay xem ra, Hoàng thượng rất có ý tứ cướp cô dâu?? Ý nghĩ này cũng giới hạn với người hiểu rõ nội tình Linh Vân sơn trang một chút.Trái lại, đối với người bên cạnh Mộ Dung Cảnh, ý nghĩ của đại bộ phận thì đoạt cũng là danh chính ngôn thuận. Hoặc căn bản không thể nói là đoạt, mà là tới đón. Đón Hoàng hậu hồi cung mà thôi.
Giữa lúc Mộ Dung Cảnh vươn tay nhấc khăn trùm đầu lên thì…
Nhưng, để cho thê tử chưa quá môn bị một nam nhân khác nhấc khăn đỏ trùm đầu thì đây là sỉ nhục đến cỡ nào? Cho dù đối phương là Hoàng đế.
Nếu tân lang là bách tính bình thường có lẽ sẽ nghĩ là Hoàng ân mênh mông, còn cảm thấy thần diệu như thể có hào quang quanh đầu, làm rạng rỡ tổ tông vân vân. Thế nhưng, tân lang không phải là bách tính bình thường, thì lại luôn luôn không đem bậc Đế vương gì đó để vào trong mắt! Ở trước mắt hắn, bậc Đế vương cũng có thể chẳng đáng một xu.
Đối mặt với sự tình này, chỉ biết cảm giác được khuất nhục! khuất nhục không gì sánh được…
Hắn cũng sẽ không để cho chuyện này phát sinh?! Tay áo dài đỏ thẫm vung lên! Tức thì ngăn tay Mộ Dung Cảnh lại.
“Lớn mật! Lại dám tập kích hoàng thượng!” Thị vệ quát ngay tức khắc vang vọng cả đại đường.
Mau! Mau! mau!
Thị vệ đại nội nhanh chóng hộ giá vây quanh tiến lên, giương kiếm!
Bầu không khí thoáng cái trở nên căng thẳng! Căng thẳng …! Hộ vệ Linh Vân sơn trang đứng ngoài đại sảnh đường, toàn bộ lập tức bị chắn ở cửa. Hơn nữa, sức lực cũng rõ ràng không đủ, chung quy cùng là địch, thế nhưng là đương kim Hoàng thượng?! Chỉ Hoàng thượng luôn luôn không lộ diện, làm sao đột nhiên xuất hiện? vì sao? Vì sao a? Người trong giang hồ, ai muốn đối địch cùng cả đế quốc Bắc Uyển đây?
“Hoàng thượng, xin bớt giận! Linh Vân sơn trang tuyệt không có lòng mạo phạm.” Vân trang chủ vội vàng đứng ra. Nếu tình thế bị bế tắc thì đối với người nào cũng không có lợi.
Mộ Dung Cảnh lãnh đạm ừ một tiếng, vung tay lên, ý bảo bọn thị vệ lui ra. Thị vệ chậm rãi từ sau lui về vị trí cũ của mình, nhưng không có thu hồi kiếm, vẫn y nguyên thế trận chờ quân địch.
Vừa rồi bầu không khí còn căng thẳng, bây giờ hoàn hoãn một chút.
Mộ Dung Cảnh còn giữ nụ cười. Ánh mắt lại nhìn vào tân nương tử. Tiểu Bảo sắc mặt càng ngày khó coi!
Trong lòng mọi người căng thẳng, bao gồm Mộ Dung Cảnh đứng trước mặt.
Nếu Tiểu Bảo bị chọc giận! Không quan tâm hậu quả trước mắt, như vậy thì… hậu quả càng khó tưởng tượng!
Lúc này, Tiểu Bảo lạnh lùng nhìn chằm chằm Mộ Dung Cảnh, cả người đã đứng ở trước mặt tân nương tử, trong tay vẫn cầm dải lụa đỏ khi bái đường. Lễ chưa xong, hắn không muốn buông tay, “Hoàng thượng, ngài vừa rồi nói là tới để uống chén rượu mừng, như vậy… người đâu! Dâng rượu cho hoàng thượng.”
Tiểu Bảo mở miệng nói. Nô tỳ lập tức dâng rượu lên. Tiểu Bảo lấy một chén, tự mình đưa đến trước mặt Mộ Dung Cảnh, mà chính hắn cũng cầm một chén.
Không có một chút sợ hãi.
Mặc dù hai người đứng chung một chỗ, tương đối khá khôi hài… Ách, một người lớn, một tiểu hài tử. Thế nhưng khí thế cũng không kém mảy may một ít.
Mộ Dung Cảnh nhìn thoáng qua chén rượu đưa đến mình, cũng không có tiếp. Ánh mắt chậm rãi từ chén rượu chuyển qua tân nương tử, ánh mắt lộ ra một tia nghi ngờ. Có phải là nàng quá bình thản hay không? Bình thản không giống nàng…
“Chén rượu này Trẫm muốn do tân nương tử tự mình rót.” Mộ Dung Cảnh nhàn nhã nói một câu, quả thực đúng là không sợ chết! “Có người nói, có thể uống rượu tân nương tử rót thì vận may người đó sẽ rất tốt…”
Quả thực là nói bậy, hoàn toàn bịa đặt! Chỉ là có những lời do hoàng thượng nói ra lại giống như sự tình chính là như vậy. Ai dám nghi ngờ?!
Tiểu Bảo sắc mặt bỗng chốc lạnh lẽo, từ miệng phun ra hai chữ, “Mơ tưởng”.
Nghi ngờ của Mộ Dung Cảnh càng sâu… Hắn thản nhiên bước đi thong thả, khóe miệng mang theo ý cười, một chút ác ý dường như cũng không có, chậm rãi vòng qua Tiểu Bảo muốn tiếp tục tới gần tân nương tử một chút.
Ý đồ của hắn Tiểu Bảo làm sao lại không biết? Mà Tiểu Bảo lại làm sao cho phép tân nương tử mình do nam nhân khác tới nhấc khăn đỏ trùm đầu? Còn phải rót rượu cho nam nhân khác? Theo bản năng hắn cầm lấy tay tân nương tử. Thế nhưng, khi hai tay nắm lấy nhau thì cảm giác đầu tiên làm hắn giật mình?!
Chuyện gì xảy ra?
Nhưng mà, trong nháy mắt Tiểu Bảo kinh ngạc thì Mộ Dung Cảnh đã tìm được cơ hội rồi nhanh như chớp nhấc khăn đỏ trùm đầu lên…
Toàn bộ trừng con mắt, cực kỳ cả kinh! Kinh ngạc! kinh ngạc!!!~ lại kinh ngạc… Tân nương tử vẫn luôn ở đây, tại sao lại đã thay đổi người ?
Người ta cưới vợ… nhấc khăn đỏ trùm đầu là quyền trượng phu, hắn sao có thể làm thay chứ? Lời này thực sự là suy nghĩ lúc bấy giờ của Mộ Dung Cảnh. Lập tức hắn lại phủ khăn đỏ trùm đầu cho tân nương tử, cực kỳ chân thành nói: “Ách, tân nương tử quả thật không tệ, cùng thiếu chủ người rất xứng. Chúc các người đầu bạc giai lão, vĩnh viễn một lòng. Trẫm chủ ý đến uống chén rượu mừng, thuận tiện sẽ dự lễ. Tiếp tục tiếp tục, đừng bởi vì Trẫm đến mà làm lỡ giờ lành. Vậy tâm trẫm thật là khó khăn a”
Tân nương tử trước mắt căn bản là không phải Trầm Tố Nhi, mà là một người có thân hình rất giống nhau với Trầm Tố Nhi. Chính là tiểu tỳ nữ của Linh Vân sơn trang, nhưng trông ánh mắt nàng hồ đồ như sương mù, rất có thể là trúng mê hồn dược, thần trí đang ở trạng thái mơ hồ.
Mộ Dung Cảnh yên tâm, cũng giải thích rõ ràng nghi vấn trong lòng mình.
Hắn cười nhẹ mà rời bước tới ghế đầu, không chút khách khí ngồi ở vị trí chủ vị. Tay áo vung lên tiêu sái mà cười nói cởi mở: “Nào! Hôm nay sẽ do Trẫm đảm đương hôn lễ của các ngươi.”
Tình thế biến chuyển đột ngột, êm êm ái ái vô cùng!
….
Mà ở một phòng dường như khá hẻo lánh trong Linh Vân sơn trang.
Hoàng Phủ Khuynh Thành đứng cạnh đầu giường. Tỉ mỉ đánh giá mỹ nhân đang ngủ mê man trên giường. Thực sự, hắn là thực sự không cảm thấy Trầm Tố Nhi là một mỹ nhân tuyệt thế, nói chung bình thường. Nhưng làm sao lại có thể hấp dẫn đến Dịch? Đặc biệt Tư Mã Lạc cùng Mộ Dung Cảnh đích thân xuất hiện? Ba người này tùy ý giậm chân một cái, đều có thể làm chấn động một mảng giang sơn.
Hắn không khỏi từ tốn ngồi trước giường.
Ở nam nhân nào đó có một loại tâm lý chơi trội, hắn thật muốn cũng hưởng phúc một cái. Cái này không quan hệ tới tình ái, nó hoàn toàn là hư vinh trong lòng. Tựa như cướp được tình yêu của ba nam nhân đang đứng ở đỉnh cao này là một cảm giác thành tựu cao nhất. Chiếm đoạt được nữ nhân này thì có loại cảm giác có thể dẫm nát ba nam nhân kia dưới chân … đương nhiên, ý nghĩ này chỉ giới hạn là suy nghĩ.
Nếu trước mắt hắn cũng chen một chân thì hẳn không phải sẽ đạt được cảm giác thành tựu gì, mà là bị chết rất thảm.
Bàn tay ngọc kia nhẹ nhàng vỗ về hai má trắng noãn của Trầm Tố Nhi, cảm giác mềm mại khiến người ta dễ chịu không thôi “Đáng tiếc, thực sự là đáng tiếc. Ta thật sự muốn có được ngươi. Ha ha! Chẳng qua là bản vương còn không muốn chọc phiền phức kia.”
“Suy nghĩ của ngươi rất khôn khéo. Nhưng hãy lập tức dời bàn tay dơ bẩn của ngươi ra!” Lúc này, một bóng người từ ngoài cửa sổ chợt hiện vào. Mang mặt nạ, Tư Mã Lạc?
Tư Mã Lạc chậm rãi thong thả bước tới, có hơi quá mức khoan thai. Hắn bình tĩnh hỏi: “Nói một chút, dẫn bản vương đến đây có dụng ý gì?” Hắn mới xuất hiện một lát, nếu không phải do người ở phía trước cố ý lưu lại manh mối chỉ dẫn thì hắn cũng không đến đây được.
Có khi, mặc dù là hiểu rõ là cạm bẫy mà cũng vẫn làm người ta nhịn không được phải nhảy vào.
“Giúp các ngươi. Các ngươi mang nữ nhân này đi đi.” Hoàng Phủ Khuynh Thành cười nhạt, cũng không khẩn cấp mà từ tốn đứng lên, trong mắt mang theo thiện ý, trên người cũng không có một chút khí tức nguy hiểm.
“Ngươi? Là ai? Làm như vậy vì cái gì?” Không rõ, hắn là ai? Để làm gì mà muốn giúp bọn hắn?
“Hừ?…” Hoàng Phủ Khuynh Thành vốn không có tâm nghi ngờ, do một câu nói của Tư Mã Lạc, hoài nghi trong mắt. Hắn chậm rãi xoay người lại phía Tư Mã Lạc, vẫn nhàn nhã thong dong. “Nữ nhân này không biết có chuyện gì xảy ra. Ta chỉ là hơi hơi dùng một ít mê dược, nhưng vẫn hôn mê bất tỉnh. Đó cũng là lý do mới vừa rồi tại sao ta lại sờ mặt nàng. Hy vọng ngài chớ để ở trong lòng.” Thế nhưng… cảnh giác trong người lại tăng thêm!
Tư Mã lạc bước đến trước mặt, nhanh chóng đến gần thì… Hoàng Phủ Khuynh Thành đột nhiên tấn công! Nhằm vào hắn lập tức đánh ra một chưởng mang theo chưởng phong sắc bén. Nếu bị trúng sẽ không chết, nhưng sẽ tàn tật. Xuất thủ độc địa tuyệt không sánh nổi!
Biến cố bỗng nhiên đúng là khó kịp dự liệu.
Thế nhưng, người bị tấn công cũng không phải là người ngu ngốc. Tại nơi nghìn cùng nguy hiểm, hắn bất chợt lùi lại, nhanh như chớp tránh được đòn tấn công của Hoàng Phủ Khuynh Thành!
“Nói! Ngươi là ai? Lại dám giả trang thái tử Nam Man tới Bắc Uyển làm mưa làm gió!” Hoàng Phủ Khuynh Thành trầm giọng hét lớm. Nói là quát, nhưng mà thanh lượng lại khống chế được thật tốt. Hẳn là sẽ không truyền đi ra bên ngoài. Chuyện bí mật đánh tráo Trầm Tố Nhi gạt Tiểu Bảo là hắn làm, để Tiểu Bảo đối địch với bất luận kẻ nào cũng không có lợi. Hắn thân là hoàng huynh, chỉ sợ cũng sẽ phiền phức không thôi. Thế nhưng, so với việc đắc tội Tiểu Bảo cùng đắc tội Nam Man quốc, dĩ nhiên lấy đại cục làm trong, hắn đành đắc tội Tiểu Bảo mà thôi.
Nam nhân nào đó mang mặt nạ trầm mặc, con mắt đảo quanh đánh giá mỹ nam kỳ cục trước mắt. Nếu nam nhân trước mắt không nói lời nào, hắn cũng hoài nghi có đúng hay không là một nữ nhân mặc y phục nam nhân.
Đôi mắt to của Hoàng Phủ Khuynh Thành nheo lại, sa sầm hỏi: “Lại nhìn kỹ xem, ta… Là ai?” Ánh mắt lướt qua Tư Mã Lạc, hoàn toàn mang theo vẻ tìm tòi.
“Vừa rồi ngươi tự xưng là bản vương?” Nếu không có hai câu mà lập tức để lộ thân phận, như vậy người trước mắt hẳn là người quen cũ của Tư Mã Lạc. Chỉ tiếc là người ở chỗ này cũng không phải Tư Mã Lạc thật sự, cũng bởi vậy mới có thể đưa Hoàng Phủ Khuynh Thành tới nghi ngờ.
Mộ Dung Cảnh cũng thản nhiên chấp nhận thay đổi này. Không sai! Người đứng ở chỗ này hiện nay thực sự là Mộ Dung Cảnh, đế vương Bắc Uyển.
Mà lúc này trên đại sảnh đường làm mưa làm gió, không thể nghi ngờ chính là Tư Mã Lạc giả trang Mộ Dung Cảnh.
Hai người vì cùng chung mục đích, mà tạm thời buông gánh nặng trong lòng. Một người ở ngoài sáng, một người ở trong tối, hợp lực diễn xuất cảnh này để tới cứu người!
Lúc này, tổn thương trên người Tư Mã Lạc mới vừa khỏi hẳn, võ công cũng không như khi Mộ Dung Cảnh dùng Tuyết Liên.
Sau khi Mộ Dung Cảnh dùng nước Tuyết Liên, công lực tăng nhiều, có thể thua kém Tiểu Bảo, nhưng chỉ sợ cũng sẽ không dễ dàng bị thua. Trọng điểm là Mộ Dung Cảnh đối với bố trí cảnh vật xung quanh của Linh Vân sơn trang không hiểu rõ như Tư Mã Lạc. Dù sao trước đây hắn vì Tuyết Liên ngàn năm mà ẩn nấp tại Linh Vân sơn trang hơn tháng, đường đi sơn trang cùng cảnh vật xung quanh sớm mò ra.
Hai người hợp tác, dùng kế
Hắn ngồi ở trên loan kiệu cùng Tư Mã Lạc nên cùng nhau vào được. Tư Mã Lạc thay hắn xuất hiện, như vậy thì ngang nhiên khiêng kiệu đến trước viện, để ở bên ngoài. Khi mọi người chú ý tới đại sảnh đường thì hắn thừa dịp chạy ra ngoài. Chỉ khiến cho một người chú ý, đó chính là Hoàng Phủ Khuynh Thành. Có thể xuất hiện ở chỗ này trong thời gian ngắn như vậy, tự nhiên là có lý do.
Con mắt Mộ Dung Cảnh u ám và lạnh, lạnh lùng chất vấn: “Ngươi rốt cuộc là ai? Lại dám lẻn vào Bắc Uyển? Có ý đồ gì?” Tác phong cao quý cùng uy nghiêm bẩm sinh thoáng cái bạo phát. Một sự uy nghiêm này, so với Tư Mã Lạc càng mạnh hơn
Lần này thì hay rồi, người chất vấn biến thành người bị chất vấn. Toát mồ hôi, tình hình này thật đúng là TMD loạn!
Có một số người thì không cần thốt lên bất luận cái gì nói ra thân phận bản thân, nhưng vẫn có thể khiến kẻ khác nảy sinh cảm giác bị đè nén và cao không thể với tới.
Hoàng Phủ Khuynh Thành lần này lại mơ hồ! Chuyện gì xảy ra? Loại giọng điệu này hình như biến mình thành gian tế địch quốc.
Kiểu chất vấn này, chỉ có người có quyền ở Bắc Uyển mới có thể hỏi, dù sao hắn thân là đại hoàng tử Tang quốc, mỗi tiếng nói hành động chính là đại biểu cho quốc gia. Lúc trước lặng yên chui vào Bắc Uyển cũng rất không hợp phép tắc, rất có thể làm kẻ khác hiểu lầm mà tình nghi có ý dò la.
Ngay từ đầu, hắn coi người trước mắt là Tư Mã Lạc. Nếu Tư Mã Lạc biết rõ thân phận mình thì cũng không có gì không ổn, bởi vì hắn cũng cùng mình không phải người Bắc Uyển. Nhưng mà lúc này nam nhân đeo mặt nạ trước mắt cũng không phải Tư Mã Lạc, nghe giọng có vẻ là người trong triều đình Bắc Uyển. Nếu lúc này thân phận mình bại lộ tương đối phiền phức…
Sau một khắc, Mộ Dung Cảnh sẽ không cho hắn cơ hội suy nghĩ nữa… Chưởng phong như sấm sét! Trực tiếp đánh về phía Hoàng Phủ Khuynh Thành!.Hoàng Phủ Khuynh Thành phản ứng cực nhanh, hướng ngoài cửa bay ra, tránh được một chiêu này. Nhưng mà, Mộ Dung Cảnh đánh ra một chiêu là hư ảo, mục đích là người trên giường.
Hắn thừa dịp Hoàng Phủ Khuynh Thành né tránh, người đã nhanh chóng chuyển qua trên giường. Nàng, có lẽ do hắn bảo vệ mới có thể yên tâm.
Hoàng Phủ Khuynh Thành căn bản là không hiếu chiến, nếu đối phương tới, mặc dù không phải bản thân Tư Mã Lạc thì hẳn cũng là người hắn quen biết. Dù sao không phải là mọi người đều có thể bắt chước theo Tư Mã Lạc. Hắn hiện nay toàn thân thoát ra, mục đích lúc đầu coi như là đạt được.
“Bằng hữu, ta chỉ là một người du sơn ngoạn thủy đến nơi đây, cũng không có bất luận ý đồ gì, điểm ấy ngài có thể yên tâm. Tạm biệt.” Dứt lời, Hoàng Phủ Khuynh Thành cười khẽ rồi biến mất khỏi phòng khách. Lưu lại một khuôn mặt Mộ Dung Cảnh nghi hoặc
Hoàng Phủ Khuynh Thành rời đi, Mộ Dung Cảnh cũng không kịp suy nghĩ nhiều. Thời gian cấp bách, nhanh chóng kiểm tra người trên giường quan trọng hơn…
Là nàng! Thực sự là nàng! Rốt cục tìm được nàng, mà còn gần ngay trước mắt. Gần gũi tới mức hắn chỉ cần đưa một tay thì có thể chạm được.
Lại phút chốc, người trên giường đã nằm gọn vào trong lòng hắn. Gắt gao mà ôm, dùng toàn bộ thể xác và tinh thần tới ôm…chất chứa nỗi nhớ hơn hai năm nay.
Thực sự, thực sự là nàng!
Mộ Dung Cảnh ôn người, trong lòng không thể nói rõ có bao nhiêu xúc động trong lòng. Toàn thân mỗi một tế bào đều bởi vì người trong lòng mà run rẩy.
Hồi lâu, Mộ Dung Cảnh tình táo lại cũng nắm được tình hình trước mắt. Cho đến bây giờ, còn không tính an toàn. Nhất định phải rời khỏi sơn trang này.
Cởi áo ngoài trên mình ra, đem người trong lòng cuộn vào, ôm dựng lên. Thận trọng mà đi tới trước cửa, nghe động tĩnh bên ngoài. Thấy không có tiếng bước chân, lặng lẽ hé mở một khe, kiểm tra một chút tình hình bên ngoài. Mở cánh cửa đi ra, không tiếng động hướng đại sảnh đường mà đi.
Đi tới một chỗ hành lang gấp khúc.
Trước mặt có hai đầy tớ bưng khay đĩa đi, lại từ gian phòng bên đi ra. Vừa đi vừa nói chuyện. Một người trong đó hỏi “Ngươi nói, đại đường hiện nay làm gì chứ? Làm sao không có nghe thấy tiếng pháo?”
“Ừ, hẳn là mới bái đường xong.” Một người khác trả lời.
“…”
Mộ Dung Cảnh ôm Trầm Tố Nhi thầm hô không xong, lần này chỉ sợ để người ta trông thấy.
Rõ ràng ban ngày cũng trốn không tốt! Tránh được tai mắt cùng lúc, căn bản là không có chỗ nấp vào?! Biện pháp duy nhất chính là lui theo đường cũ. Nhưng có khi tình hình thực sự đã gay go lại càng thêm gay go. Mới vừa lùi về chỗ rẽ, lại cũng có vài nha hoàn đang nói chuyện cười cười đi tới.
Hắn ôm một người, muốn ẩn núp thực rất khó. Nếu không phải cực chẳng đã thì thực sự không muốn gây nên rối loạn, hơn nữa đối với kế hoạch cũng tương đối bất lợi…
Bỗng lúc này có một người mang theo vài phần âm thanh lạnh nhạt lên tiếng “Các ngươi, hai đứa bưng đồ kia, sang đây một lát.” Đúng là giọng nói của Hoàng Phủ Khuynh Thành. Đầy tớ phía trước vừa nghe, lập tức kính cẩn nghe theo mà chuyển hướng đi sang bên kia.
Mộ Dung cảnh nhíu mày, nam nhân kia cố tình giúp hắn?! Hắn cũng không kịp suy nghĩ nhiều, thừa dip đầy tớ kia hướng bên kia đi khỏi thì nhanh chóng đi phía trước.
Đặc biệt ngàu đại hỉ như hôm nay, một số hạ nhân sơn trang hình như đều rất bận rộn. Lúc này, một người ẩn nấp thì còn dễ dàng. Nhưng mang theo một người nữa thì tương đối phiền phức một chút.
Mộ Dung Cảnh tới tới lui lui bị đụng mấy lần, có lần là chính hắn tránh thoát, có lần nhờ Hoàng Phủ Khuynh Thành giúp đỡ tránh được. Có điều không rõ là dụng ý của Hoàng Phủ Khuynh Thành, hoặc là không muốn cùng Bắc Uyển là địch? Hoặc là Nam Man? Mặc dù không rõ có ý tứ gì, nhưng trước mắt hắn giúp mình lại là rất rõ ràng…
Lúc này, tình hình tại chính đại sảnh đường lại lần nữa căng thẳng!
Tư Mã Lạc là e sợ cho thiên hạ không loạn! Nhất định phải làm hôn nhân thật thỏa đáng.
Mà Tiểu Bảo là loại người gì? Lại làm sao phải ngoan ngoãn?!
Hai người cứ như vậy mà nhìn nhau! Dường như bất cứ lúc nào sẽ chiến đấu
Chỉ là… người nào sẽ nhịn không được xuất thủ trước? Đây là một cuộc chiến giằng co, người xuất thủ trước là thua. Mặc dù là đánh trận này thắng thì cũng là thua, thua về lý do, thua về danh dự.
Ví dụ, Hoàng thượng xuất thủ trước, tức là hồ đồ vô đạo, bạo quân ỷ thế hiếp người, ngay cả một lần hôn lễ tốt đẹp của người khác mà cũng làm xáo trộn. Tiểu Bảo xuất thủ thì đúng là mưu sát Đế vương, nhất định là trọng tội tịch thu tài sản tru di cửu tộc. Mặc dù hắn có năng lực tự bảo vệ mình, những người còn lại thì sao? Hơn nữa toàn bộ Linh Vân sơn trang cũng sẽ lôi vào đó!
Yên tĩnh! Đại đường rất yên tĩnh. Tiếng tim đập thịch thịch… chỉ còn lại có âm thanh này.
Ai cũng không biết sau một khắc sẽ phát triển ra sao.
Bỗng chốc…
Tư Mã Lạc đứng lên! Hắn vươn lưng thẳng tắp, ống tay áo nhẹ phẩy. “Được rồi, Trẫm ngày hôm nay đến hình như khiến một người không vui. Bãi giá!” Biến đổi thất thường làm kẻ khác đúng là ngẩn ra sờ đầu. Dứt lời, người đã cất bước nhịp chân thong thả, thoải mái mà đạp cửa đi ra.
“Cung tiễn Hoàng thượng! …” Vân trang chủ quỳ tiễn, ngoài ra người Linh vân sơn trang cũng quỳ xuống theo. Trên đại đường chỉ có một người không quỳ, đó chính là Tiểu Bảo. Con mắt hắn hơi hơi nheo lại vẫn nhìn theo bóng lưng Tư Mã Lạc, thẳng đến khi hắn ngồi trên cỗ kiệu. Lại do tám gã kiệu phu khênh ra ngoài. Hắn nắm chặt quả đấm một mực nhìn, một mực cắn răng, thậm chí thấy cảm giác mình cắt đứt môi.
“Dịch. Nghĩ thoáng chút, dù sao người ta là Hoàng đế Bắc uyển.” Hoàng Phủ Khuynh Thành xuất hiện. Vừa rồi hắn đã thấy được. Nam nhân mang mặt nạ kia ôm Trầm Tố Nhi bước lên loan kiệu của Hoàng thượng. Trước không nói Tư Mã Lạc thật giả, chỉ một mình Hoàng đế Bắc Uyển đủ là phiền phức. Nữ nhân này thật đúng là có thể rước lấy phiền phức, e rằng tìm hết ba nước cũng tìm không được người thứ hai.
Lúc này, hắn có một chút mong muốn nho nhỏ, Nam Man có thể hay không bởi vì nữ nhân kia có thể cùng Bắc Uyển tuyên chiến? đến lúc đó Tang quốc có đúng hay không có thể là ngư ông đắc lợi? nhân cơ hội nhặt chút tiểu tiện nghi cũng tốt a…
“Dịch, ngươi đừng tự làm khó mình, thiên hạ nhiều nữ nhân phải là…” thấy Tiểu Bảo không phản ứng với mình, Hoàng Phủ Khuynh Thành không khỏi thản nhiên khuyên một câu.
“Cút! Biến về Tang quốc đi.” Tiểu Bảo quay đầu lại, khóe miệng tràn ra một chút máu tươi, mà trong mắt yên tĩnh cũng như theo dõi Hoàng Phủ Khuynh Thành. Con mắt lạnh lùng kia, so với nhiệt độ tuyết trong động còn lạnh hơn. “Đừng cho là ta không biết ngươi ở sau lưng làm cái gì. Đừng tự ý xuất hiện ở trước mặt ta nữa, bằng không… Ta không dám cam đoan có thể giết ngươi hay không.”
Tiểu Bảo dứt khoát xoay người, nhưng không đi vào nội đường… Thân hình là lạnh lùng như vậy, lại là cô tịch như vậy.
Hoàng Phủ Khuynh thành sững sờ ở tại chỗ. Khi lấy lại tinh thần thì trong lòng cảm thấy có lỗi, nhưng cũng không thể nói gì hơn. Chỉ có mang theo tiếc nuối, sai người bố trí để về nước.
Mộ Dung Cảnh cùng Tư Mã Lạc lúc này đây có thể thuận lợi cứu Trầm Tố Nhi ra, nếu không có Hoàng Phủ Khuynh Thành hỗ trợ, đương nhiên không có thuận lợi như vậy. Mà Hoàng Phủ Khuynh Thành mãi đến khi về nước thì cũng hiểu được mình cũng không có làm sai. Mặc kệ nói thế nào, có một loại khả năng xấu nhất chính là thái tử Nam Man cùng đế vương Bắc Uyển hợp lại đòi Trầm Tố Nhi. Nếu thực sự là như vậy, đối với Tang quốc càng thêm bất lợi.
Hai nước như thế liên thủ thì khắp lục địa, sợ rằng không có một quốc gia có thể cùng chống lại. Còn nếu muốn thôn tính mấy tiểu quốc, quả thực thì dễ như trở bàn tay, tỷ như Tang quốc bọn họ? Coi lại đi, lúc này phải trình báo gấp với phụ vương để trao đổi đối sách.
Mà trong loan kiệu dần dần ra khỏi Linh Vân sơn trang. Mộ Dung Cảnh không ngủ mà ôm Trầm Tố Nhi.
Tư Mã Lạc cau mày! Nghi ngờ: “Nàng có chuyện gì xảy ra?”
Mộ Dung Cảnh đã bỏ mặt nạ, hai khuôn mặt giống nhau như đúc. Nếu không phải quần áo không giống, thật khó phân ra ai là ai. Nghe được câu hỏi của Tư Mã Lạc, Mộ Dung Cảnh nói: “Theo nam nhân kia nói, nàng là trúng mê hồn dược. Ta đã xem qua, trên người nàng cũng không có gì khác thường, đại khái sau một lúc sẽ lập tức hồi tỉnh.”
“Nam Nhân? Nam nhân nào?” Tư Mã Lạc tại đại đường, đang ở chỗ sáng không biết chỗ tối xảy ra chuyện gì.
Mộ Dung Cảnh suy nghĩ một chút, nói ra: “Không rõ lắm, nhưng mà hẳn là hắn biết ngươi. Nam nhân giống nữ nhân, rất đẹp. Ừ, thực sự rất đẹp.” Một người nam nhân mà dùng từ đẹp để hình dung thì lại hơi có chút kỳ quặc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.