Hoàng Thượng Phát Điên Lấy Một Hoàng Hậu Không Tranh Sủng
Chương 73: Tuyết Liên! Chuyện xưa kia không muốn người biết
Phạm Khuyết
11/12/2013
Hắn từng thay mặt Tang quốc đi sứ tới Nam Man, cũng từng đến Hoàng
cung, đã được thấy phương ấn của hoàng hậu nên rất quen thuộc với vật
tổ này. Mà nữ nhân ở Nam Man quốc có thể có loại ngọc bội này, ngoại trừ Hoàng hậu chỉ còn Thái tử phi. Hoàng hậu thì hắn đã gặp, vậy người này
hiển nhiên chính là Thái tử phi?
Tư Mã Lạc đúng là thái tử, hơn nữa còn có Phượng ấn này, hắn đã không còn hoài nghi… nữ nhân trước mặt này chính là Thái tử phi Nam Man.
Mồ hôi tuôn như tắm!.
Rốt cuộc đang làm gì đây?! Không ngờ lại dám tranh đoạt Thái tử phi? Tên Dịch chết tiệt kia đang đùa cái quái gì hả?
Hoàng Phủ Khuynh Thành không ngồi bao lâu, liền đi ra.
Trầm Tố Nhi coi hắn rời khỏi đây, ánh mắt lộ ra nụ cười ranh mãnh. Không thuyết phục được Tiểu Bảo, cũng không có thể khoanh tay chờ chết, dù sao cũng phải cố gắng thử xem chứ. Người có thể ngang vai ngang vế cùng Tiểu Bảo, có thể đắc tội Tiểu Bảo mà không bị vấn đề lớn gì thì có vẻ như cũng chỉ có Hoàng Phủ Khuynh Thành.
Người có lý trí thì dễ dàng nói chuyện nhất, cũng dễ làm việc…
Chỉ là thời gian này thì nên lợi dụng Tư Mã Lạc một chút. Vờ đánh rơi viên ngọc xuống đất, đương nhiên là trò hay đã sớm nghĩ tới. Có điều là Hoàng Phủ Khuynh Thành lại quá mức bình tĩnh. Đến sơn trang năm ngày cộng với ba ngày trên đường đi thành tám ngày. Tám ngày hắn mới đến tìm mình, thật không phải là chủ định bình thường.
Ha ha ha, không có tí cảm giác tội lỗi nào. Nghĩ đến miếng ngọc bội này sẽ có chỗ dùng, chỉ không biết là sẽ có hiệu quả ra sao? Thứ mà Tư Mã Lạc cho thì hẳn là sẽ phải có giá trị gì đó chứ? Nàng đánh cuộc về điểm này.
Một lát sau, nàng lại nằm xuống. Miễn cưỡng, cũng không muốn nhúc nhích.
Nghe đâu tiểu thuyết miêu tả nữ nhân, liệu có đúng cần phải gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng hay không, chạy tán loạn khắp nơi chỉ hy vọng tìm được cửa ra? Nói hay thì là nghe có vẻ tích cực, nói dở thì chỉ là một câu, đó là đồ ngốc. Đây là việc mà chỉ có kẻ ngu mới có thể làm.
Đứng ở một chỗ nào đó sẽ thấy rõ bản thân ở vào vị trí nào, và có thể làm được điều gì. Nếu đầu óc đã giật giật thì đừng làm ra việc gì nữa.
Linh sơn vân trang là chốn nào? Người giang hồ đều kính sợ nơi ấy. Lẽ nào có thể tùy tiện ra vào chăng? Dĩ nhiên không được! Cứ bay loạn như con ruồi không đầu thì không bằng tốt nhất là ở một nơi để nghĩ ra biện pháp thực tế.
Nhưng rồi nghĩ lại, nàng không muốn gả cho Tiểu Bảo, cũng tuyệt không chán ghét Tiểu Bảo. Cũng có thể nói, trong tư tưởng nàng không có người đáng ghét, cũng không có thù hận. Mấy thứ này trong lòng người sẽ chỉ che mắt lí trí, lãng quên chính bản thân đang ở nơi nào, quên chính bản thân mình nhỏ bé xiết bao …
Ngày kia, tức là ngày bái đường thành thân.
Nàng khó có thể tưởng tượng sẽ xảy ra những gì.
Ngày hôm đó Tiểu Bảo cũng không hề xuất hiện.
Trên đỉnh núi phía sau Linh Vân sơn trang. Tại mỏm núi đá cao nhất, một bóng người nho nhỏ ngồi xếp bằng. Đôi mắt trống rỗng ngắm nhìn phía chân trời. Mặt trời lặn rồi, sao cũng mọc rồi, mà vẫn không nhúc nhích. Bầu trời lúc ẩn lúc hiện như những nỗi lo lắng vô tận đang vấn vương trong lòng.
Đêm khuya, mây đen dần dần che phủ bầu trời đêm. Mưa phùn nhè nhẹ, li ti như nỗi khắc khoải.
Ngày hôm sau, màn đêm chậm rãi tan đi, mà mặt trời dần dần nhô lên. Bóng dáng nho nhỏ kia vẫn hòa tan vào trong đất trời mênh mang. Như một tảng đá, cũng giống hệt như đã hòa cùng tảng đá trở thành một thể. Lại một lần nữa mặt trời lặn, ánh trăng mờ nhạt che phủ tái hiện, bóng dáng nho nhỏ kia vẫn ở đó …
**************
Đêm trước hôn lễ….
Trong nội đường Linh Vân sơn trang. Vân trang chủ hơn năm mươi tuổi đang nôn nóng đi lại trong nội đường.
“Tìm được thiếu chủ chưa?” một lần lại một lần hỏi thăm. Sơn trang có rất nhiều người đang tìm.
Trong nội đường, có lẽ chỉ có Hoàng Phủ Khuynh Thành không có vẻ lo lắng. Ngón tay thon thả trắng như ngọc khẽ cầm tách trà, khoan thai lắc khẽ. “Đừng quá lo lắng. Dịch sẽ không gặp chuyện gì đâu, thiên hạ có thể làm hắn bị thương …chỉ có chính hắn mà thôi.” Hoàng Phủ Khuynh Thành một câu trước đúng là khẳng đinh, câu sau này cũng không quá chắc chắn. Ngoại trừ bản thân Dịch có thể làm tổn thương chính mình, vẫn còn có một người có thể làm hắn bị thương. Chính là nữ nhân đang ở nhà Dịch, vết thương không phải ngoài thể xác mà là trong tâm hồn.
Thương tổn trên thể xác, thời gian có thể chữa lành, nhưng mà tâm đau? Vị thuốc tâm dược kia cũng không thuộc về mình.
Trộm cũng không đến, đoạt cũng không đoạt không trở lại.
“Đại điện hạ, ngài nói… Dịch sẽ đi đâu?”
“Bất luận đi nơi nào, hắn nhất định phải xuất hiện trước khi đến giờ lành.” Hắn tin tưởng
Hoàng Phủ Khuynh Thành có hơi kỳ quái, Vân trang chủ thế nào lại nóng nảy như vậy? Có hai ngày thôi, chẳng lẽ bình thường Dịch không phải thường xuyên đột nhiên biến mất, đột nhiên xuất hiện sao?
“Vân trang chủ, liệu có nỗi niềm khó nói chăng? Gần đây sơn trang xảy ra chuyện gì đúng không?”
Vân trang chủ nghe vậy, xuất hiện vẻ thẫn thờ nhất thời. Lo âu thở dài “ Một lời khó nói hết. Đại điện hạ không phải là người ngoài, hy vọng ngài có thể khuyên nhủ Dịch nhi.”
“Chà? Chuyện gì, có thể nói ra không?”
Vân trang chủ suy nghĩ phút chốc, hay là quyết định đem tình hình thực tế nói ra, “Việc này… phải nhắc lại từ mười năm trước. Ngài đi theo ta.” Hoàng Phủ Khuynh Thành theo Vân trang chủ đi thẳng đến chỗ sâu nhất sơn trang.
Linh Vân sơn trang được xây dựng ở ngoài thành. Tựa lưng vào núi.
Dần dần, Hoàng Phủ Khuynh Thành càng đi thì phát hiện người càng ít, đến cuối cùng ngay cả một người hầu cũng không có nhìn thấy.
Cuối cùng, tới một gian nhà gỗ nhỏ.
Kỳ quái chính là trong đại viện cao sang mà lại có thể có một gian nhà gỗ nhỏ.
Vân trang chủ dừng lại cách ba trượng, nghiêm mặt nói: “Xin cẩn thận mà theo ta. Mỗi bước phải đi theo ta. Bởi vì chung quanh nhà gỗ này mai phục các cơ quan cạm bẫy, giẫm nhầm lên đều có thể khởi động.”
“Hiểu, làm phiền ngài.” Điệu bộ Hoàng Phủ Khuynh Thành cũng thận trọng.
Hai người cẩn thận đi vào…
Hoàng Phủ Khuynh Thành nhìn lướt qua bố trí gian nhà, tĩnh lặng và thanh tịnh, cũng không có gì đặc biệt.
Lúc này, Vân trang chủ không biết khởi động từ đâu làm mặt đất ở giữa nhà gỗ lại lộ ra một cửa động. Ông lấy từ bên cạnh một chiếc áo khoác giao cho Hoàng Phủ Khuynh Thành mà giải thích “Đại điện hạ, ngài trước tiên khoác thêm cái này đi. Xuống chút nữa là tuyết động của Linh Vân sơn trang chúng ta. Bên trong tuyết đọng quanh năm, khí lạnh thấu xương, người nội lực kém một chút đều có thể tổn thương không ra được.”
Hoàng Phủ Khuynh Thành gật đầu, làm theo lời nói của Vân trang chủ.
Tiến vào bên trong thì hắn nhìn chung quanh, không ngờ đúng như Vân trang chủ nói, tuyết đọng quanh năm. Tuyết tích tụ đủ loại hình dạng kì quái, các hình dáng khác nhau, giống như là thiên nhiên tài nghệ điêu luyện, tỉ mỉ chế tác những tác phẩm đẹp nhất của nghệ thuật.
Những viên Dạ Minh Châu giá trị liên thành tỏa ra ánh sáng êm dịu tựa như ảo mộng, giống như cảnh tiên nhân gian.
Không ngờ thiên hạ cũng có chốn tuyệt vời giống như nơi này! Kinh ngạc! Thán phục!
Vào sâu hơn, nhiệt độ không khí lạnh hơn.
Cho đến khi tiến vào khoảng hơn trăm bước ..
Quang cảnh trước mặt trở nên rộng rãi, ở trên cái bàn đá giữa nhà bày ra một cỗ quan tài thạch anh.
Hoàng Phủ Khuynh Thành kinh ngạc!
Một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành đang an nghỉ trong đó. Nhìn vào dung nhan, chỉ phút chốc hắn càng giật mình!
Bật thốt lên cả kinh: “Vân phi?!”
“Không ngờ nhãn lực đại Điện hạ tốt như vậy. Không sai, mẫu thân của Dịch nhi, cũng là Vân phi mà các ngươi biết. Phụ vương các ngươi cũng là một người bạc tình bạc nghĩa.” Vân trang chủ than thở. Bất đắc dĩ đối phương là một người đứng đầu quốc gia nên ông ta cũng không có cách nào làm chuyện gì. Những chuyện tình yêu của thế gian vốn là vướng mắc mơ hồ, muốn quản cũng không quản nổi.
Hoàng Phủ Khuynh Thành cũng cau mày mà không biết nói gì cho thích hợp.
Nói cho cùng thì Vân phi chính là tình địch của mẫu hậu. Chỉ tiếc rằng cuối cùng đã bị đánh bại ở trong tay mẫu hậu.
Không khỏi nhớ lại mười hai năm trước khi hắn chỉ có tám tuổi. Năm đó Tang quốc lập Hoàng hậu, Vân phi vốn xuất thân giang hồ tính tình kiêu ngạo. Khi phụ vương không phong nàng làm Hậu liền cho là phụ vương đối với nàng bạc tình bèn phất tay áo rời đi, lập lời thề còn sống tuyệt đối không bước vào Tang quốc nửa bước. Ân oán trong đó cũng khó nói rõ ràng, hiểu được hết.
“Các ngươi có lẽ nghĩ con gái của ta chẳng qua là tức giận nhất thời nên từ bỏ phụ vương các ngươi, bỏ rơi đứa con của mình với không đếm xỉa đến, một mình trở lại Bắc Uyển. Nhưng chân tướng tuyệt không phải như vậy, mà là con gái của ta tự biết mệnh không còn dài, thế nhưng … thế nhưng còn làm chuyện tuyệt tình và bốc đồng như vậy. Mà các ngươi cũng chẳng quan tâm…” Vân trang chủ đứng trước quan tài của con gái mà lệ tuôn rơi. Bạn già đã sớm ra đi, còn sót lại một con gái. Hôm nay cũng là người đầu bạc tiễn người đầu xanh.
Hoàng Phủ Khuynh Thành khiếp sợ là chưa từng có, không nghĩ ra chuyện tình năm đó còn có chân tướng như vậy!
Như vậy… Tiếp tục nghe thêm…
Nguyên lai năm đó Vân phi trở lại Bắc Uyển, Vân trang chủ vốn định lấy báu vật trấn sơn là Tuyết Liên nghìn năm cứu chữa. Có điều là nàng tính tình khí khái đã cự tuyệt, đã tâm tàn ý lạnh. Đến tận sau này, khi con của mình rốt cuộc xuất hiện, làm ầm ĩ để gặp nàng … thì vào lúc gặp mặt con trai mình nàng mới muốn sống. Không biết tại sao ông trời luôn luôn gây khó khăn cho tâm nguyện người ta.
“Chỉ là lúc đó Dịch nhi tuổi nhỏ vào lầm tuyết động, lạnh đến phát run đúng lúc bụng lại đói nên lỡ ăn lầm Tuyết Liên ngàn năm. Khi chúng ta phát hiện thì nó đã nằm dưới đất tại đây. Sau khi rời khỏi đây, mê man ngủ mười ngày mười đêm mới tỉnh lại. Kết quả … ta khỏi cần phải nói, ngươi bây giờ chứng kiến chính là đáp án này.” Ăn xong Tuyết Liên ngàn năm thì Hoàng Phủ Dịch biến thành một đứa trẻ sẽ vĩnh viễn không lớn như ngày hôm nay. Vẫn phải giữ hình dạng năm đó khi ăn phải Tuyết Liên.
Vân trang chủ tiếp tục rưng rưng nói ra chân tướng sự việc năm đó vỡi nỗi niềm đau buồn âm thầm trong lòng cho tới nay. “Dịch nhi vẫn không tin mẫu thân mình đã chết, nghĩ chung quy có một ngày sẽ làm mẫu thân mình sống lại. Mười năm, hắn mỗi lần gặp mùa đông đều đến ở trên Tuyết Sơn ba tháng, mỗi lần đi khắp ngóc ngách đem những Tuyết Liên thu thập được mang vào trong tuyết động, cẩn thận tỉ mỉ chiết xuất dung dịch từ Tuyết Liên. Lại đút cho mẫu thân mình uống … Nó vẫn luôn luôn làm như vậy, tin tưởng sẽ có một ngày, mẫu thân sẽ tỉnh lại. Thậm chí nó ….”
Vân trang chủ không nói tiếp nữa. Ánh mắt lộ ra sững sờ.
“Dịch nhi” Giật mình la lên.
Hoàng Phủ Khuynh Thành cũng quay đầu lại nhìn “Dịch?” Hắn vào từ lúc nào, lặng yên không tiếng động nên cũng không phát hiện ra.
Tiểu Bảo đứng ở cửa động, thần sắc lãnh đạm “Đi ra ngoài! Ta muốn một mình nói chuyện cùng mẫu thân …”
“Hôn lễ …” Ngữ điệu của Vân trang chủ mang theo sự thăm dò.
“Như cũ” Tiểu Bảo bình thản nói hai chữ đầy quả quyết lại kiên định! Tiếng vọng lại của âm thanh ở trong động đặc biệt rõ ràng.
…
Hôm sau, ngày đại hôn…
Vào lúc tờ mờ sáng. Trầm Tố Nhi đã bị đám nha hoàn đánh thức, trang điểm quần áo.
Ngoài dự đoán của mọi người thì Hoàng Phủ Khuynh Thành kia chính là một người ngu ngốc? Lại không suy nghĩ vì đại cục, chỉ nghĩ biện pháp bỏ rơi nàng chứ? Thất bại hả…Uổng công nàng mệt nhọc tập trung vài vai diễn đến xuất thần như vậy, trước mắt đến một chút hiệu quả cũng không có?
Nhìn bản thân mặc vào hỉ phục đỏ chót mà có phần hết chỗ nói rồi. Tới cổ đại kết hôn cũng kết thành nghiện, không đầy ba năm đã cưới hai lần.
Có người nói, phải cứng rắn một chút, lấy cái chết để giữ gìn danh tiết!
Ta nói … thả TMD chó má!
Chết tử tế không bằng lại tiếp tục tồn tại, cái danh tiết hư không kia tính là vật gì vậy? Hiện tại để người vừa chết thì lẽ nào có thể giải quyết sự tình? Không. Hiện tại nếu nàng chết thì tình thế chỉ biết càng thêm nghiêm trọng.
Mộ Dung Cảnh, Tư Mã Lạc, đến lúc đó có lẽ ngay cả Sơ Tuyết cũng sẽ góp một chân, Thật phiền phức! thiên hạ phải rối loạn. Cuối cùng người bị hại là ai? Không chỉ có là muôn dân thiên hạ, cũng có mình là người cố ý!
Lắc đầu, thức thời nhìn mọi thứ này, tạm thời đi bước nào tính bước nấy.
Đại đường chính của Linh Vân sơn trang, giăng đèn kết hoa, đôi chữ song hỉ lớn đỏ chói đặc biệt dán tại chính giữa đại đường. Bài vị tổ tông bày ở trên bàn cùng đồ cúng, đàn hương thờ phụng. Một cặp nến lớn màu đỏ đang chập chờn.
Vân trang chủ khuôn mặt mỉm cười ngồi ở chủ vị, một vị trí khác bị huynh trưởng Hoàng Phủ Khuynh Thành chiếm.
Tiểu Bảo mặc một bộ hỉ phục đứng ở phía trước. Hắn nhìn xuống nên không thấy rõ ràng lắm tâm tình trong mắt.
Mọi người đang đợi tân nương tử.
Lúc này, trên đại đường ngoại trừ một số người hầu, trừ Hoàng Phủ Khuynh Thành ra thì không có một bạn bè nào hết.
Thiếp mời trên giang hồ có đồn, cũng vẻn vẹn đồn nhau thuật lại, nói trắng ra cũng chỉ là Tiểu Bảo đóng vai diễn để khơi gợi tiết mục diễn của Mộ Dung Cảnh. Tiểu Bảo nếu thật sự thành thân thì làm sao lại phát hỉ thiếp? Lẽ nào muốn khiến người khác tới nhìn mà chê cười mình?
Một lúc sau, bà mối hô lớn”Giờ lành đến, tân nương tử lập tức đi ra.”
Nói là vui mừng, nhưng mà vui mừng dưới mây đen bao phủ. Âm thầm dấu đi sự căng thẳng, càng đến giờ lành thì tính cảnh giác càng cao. Toàn bộ Linh Vân sơn trang hiện tại đều canh phòng, căng thẳng ngoài dự liệu .
Lại một lát sau, tân nương tử mặc bộ đồ cưới được bà mối dìu chậm rãi xuất hiện. Tân lang cùng tân nương tử không hề nói chuyện với nhau một câu, hai người cùng nắm ngay dải lụa hỉ đỏ thẫm.
Trong tiếng chúc phúc, trong tiếng vỗ tay. Nghi lễ bái đường tiến hành một cách trật tự.
Nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, phu thê giao bái…
Toàn bộ Linh Vân sơn trang cũng không có bất cứ điều gì khác thường. Lẽ nào người nọ đã buông tha? Hay là vào ngày đó bị thương đã chết? Tư Mã Lạc đâu? Hắn cũng từ bỏ sao?
Lúc này, người chủ hôn đang muốn hô lớn một câu: “Lễ ——“, chữ “thành” chưa hề nói ra! Bên ngoài lại thêm có một tiếng nói chói tai chấn động tâm can tất cả!
“Hoàng thượng giá lâm!”
Tiếp tục, tiếng nọ nối tiếp tiếng kia, từ xa đến gần.
Toàn thể khiếp sợ! Bao gồm cả đám hộ vệ mai phục ở bên ngoài kia.Hoàng thượng giá lâm? Hoàng thượng làm sao lại đến Linh Vân sơn trang? Thế nhưng, cũng không ai dám ngăn cản thánh giá? Kết quả là, loan kiệu của Hoàng thượng đi thẳng vào Linh Vân sơn trang mà không gặp trở ngại! Các lớp mai phục mà Tiểu Bảo bố trí thoáng chốc thành thùng rỗng kêu to.
Loan kiệu, rất nhanh xuất hiện trước đại đường của Linh Vân sơn trang.
Nhìn Hoàng kiệu hoa lệ xuất hiện trước đình viện, Tiểu Bảo cau mày, thời gian thì chỉ còn một chút như thế nên hắn sẽ không dễ dàng buông tha. Bỗng chốc, hắn đưa mắt về phía người chủ hôn, trầm giọng quát: “Mau hô kết thúc buổi lễ!” Chỉ có một câu này vang lên, như vậy nàng chính là nương tử của hắn.
“Đúng, đúng.” Thế là lão chủ hôn cất tiếng rõ ràng quát to: “Lễ——-”
“Hoàng thượng giá lâm! Cấm gây tiếng động lớn, toàn bộ mọi người đều đi ra tiếp thánh giá.” Tiếng hô này chính là của Trần Thủ. Hô là thật TMD đúng lúc, kể cả người ở bên trong kiệu cũng ngầm thở phào một hơi. Đương nhiên, người thở một hơi nhẹ nhõm không chỉ một mình hắn. Trong mắt phượng của Hoàng Phủ Khuynh Thành hiện ra vẻ ngoài ý muốn. Mà Tiểu Bảo cũng không kém bao nhiêu.
Vào đúng lúc này, đường đường Hoàng đế Bắc Uyển thế nào lại đột nhiên xuất hiện tại Linh Vân sơn trang?! Có phải là thu được tin tức gì đó hay không?! Không đúng! Căn bản là đúng như lọt vào sương mù.Toàn bộ sơn trang, phỏng chừng không một người nào biết… là vì sao?! Đương nhiên, ngoại trừ Trầm Tố Nhi.
Mọi người từ trong phòng đi ra ngoài tiếp giá. Tiểu Bảo cùng Hoàng Phủ Khuynh Thành cũng có thân phận bí ẩn, trước mắt bọn họ cũng không muốn tiết lộ ra ngoài. Để không gây ra hoài nghi nên cũng đi theo Vân trang chủ bước ra đại đường tiếp thánh giá. Tiểu Bảo hộ tống ở sau tân nương tử nào đó nên tự nhiên cũng đi theo.
Trước mặt mọi người quỳ xuống thì bức màn loan kiệu khẽ vén. Năm ngón tay thon dài đưa ra, tiếp theo là đôi giày Minh Hoàng thêu hình rồng cũng bước ra.
Mộ Dung Cảnh mặc bộ long bào mũ miện Đế Vương, tư thế đầy oai phong hiện ra. Khuôn mặt đơn thuần, khóe miệng phảng phất nụ cười, động tác giơ tay nhấc chân vừa tao nhã lại uy nghiêm bức người.
“Hãy bình thân.”
Đơn giản một câu, khiến mọi người đang quỳ đều cung kính hô to ” vạn tuế.”
Tung hô xong, đối với người bình thường thì Đế Vương cao cao tại thượng bỗng nhiên giá lâm, được trông thấy mặt thì như được trời ban ân. Hôm nay đứng ở trước mặt thì sự kích động tất nhiên là rất muốn ngẩng đầu nhìn. Không dám nhìn thẳng cũng sẽ nhịn không được muốn trộm nhìn mặt rồng.
Không nhìn thì còn khá! Nhìn lên thì mọi người bị hù dọa một cú sốc!
Miệng thì há hốc thật to, tất cả đều ngây ra bất đông! Trong mắt tràn đầy kinh ngạc …. chỉ có kinh ngạc a! Cả sân lớn như vậy mà im lặng như một cây châm rơi xuống đất cũng có thể nghe được, kể cả tiếng hít thở rất nhỏ trong nháy mắt đã hoàn toàn biến mất.
Hoàng, hoàng thượng…không ngờ lại chính là tên trộm mà bọn họ chờ đợi???
Trông giống nhau như đúc, hơn nữa còn là quang minh chính đại mà tới?
Lúc đó là ban ngày, tự nhiên có không ít người đã gặp Mộ Dung Cảnh. Mộ Dung Cảnh chọn lúc ra tay vào ban ngày cũng là bất đắc dĩ. Khi đó, Linh Vân sơn trang đề phòng ban đêm so với ban ngày nghiêm ngặt hơn nhiều.
“Hoàng thượng cho các ngươi bình thân, thì hãy bình thân” Thái giám hầu hạ hô. Cố tình cất tiếng nói chói tai, lắng nghe lại cho rằng không quá giống thái giám. Đích thật là tạm thời thôi, hẳn là thị vệ mặc y phục thái giám mà thôi.
Giờ khắc này, có vài người trong lòng bỗng nhiên tỉnh ngộ. Đặc biệt là Vân trang chủ. Thì ra tên ăn trộm đó thực sự là Hoàng đế trước mắt?!
Lúc đó hoàng đế phái người tới hỏi Tuyết Liên ngàn năm, tất nhiên là khiến ông ta một mực từ chối. Không phải ông không cho, mà là ông không thể cho được nữa. Tuyết Liên ngàn năm sớm đã không còn tồn tại nữa…
Chỉ là không nghĩ ra nếu tự mình nói thì Hoàng thượng chẳng những không tin, mà còn đích thân đến ăn trộm?
Mà lúc này, ngoại trừ Hoàng Phủ Khuynh Thành chưa biết chân tướng, cũng chưa từng gặp qua hoàng đế Bắc Uyển còn giữ vẻ mặt nghi ngờ, những người còn lại đã rõ ràng quá.
Có điều là… phiền phức cũng tới, tên trộm này còn muốn bắt không? Bắt? Bắt người đó?! Bắt đương kim hoàng thượng?! Ông trời có lòng thương xót, bọn họ còn có một gia đình già trẻ chứ! Bọn họ còn có thân nhân họ hàng! Khóc không ra nước mắt, ô hô ai tai!
Mộ Dung Cảnh hững hờ liếc nhanh đôi mắt sáng.
Vân trang chủ tiến lên tiếp giá, cung nghênh thi lễ “Hoàng thượng, thảo dân không biết thánh giá quang lâm nên không có tiếp đón từ xa, xin được thứ tội.”
Mộ Dung Cảnh lạnh nhạt cười một tiếng “ Người không biết vô tội.(nhân từ thế), Vân trang chủ khỏi cần khách sáo. Trẫm đi ngang qua nơi đây, nghe nói sơn trang có chuyện mừng, tiện đường vào đây uống chén rượu mừng. Chỉ là… liệu có đường đột quá hay không?” Hiện tại mà nói, người này đương nhiên muốn rõ ràng hợp lý. Mà rõ ràng hợp lý thì tự nhiên trước tiên phải chào hỏi rõ ràng.
Mồ hôi tuôn như tắm!.
Rốt cuộc đang làm gì đây?! Không ngờ lại dám tranh đoạt Thái tử phi? Tên Dịch chết tiệt kia đang đùa cái quái gì hả?
Hoàng Phủ Khuynh Thành không ngồi bao lâu, liền đi ra.
Trầm Tố Nhi coi hắn rời khỏi đây, ánh mắt lộ ra nụ cười ranh mãnh. Không thuyết phục được Tiểu Bảo, cũng không có thể khoanh tay chờ chết, dù sao cũng phải cố gắng thử xem chứ. Người có thể ngang vai ngang vế cùng Tiểu Bảo, có thể đắc tội Tiểu Bảo mà không bị vấn đề lớn gì thì có vẻ như cũng chỉ có Hoàng Phủ Khuynh Thành.
Người có lý trí thì dễ dàng nói chuyện nhất, cũng dễ làm việc…
Chỉ là thời gian này thì nên lợi dụng Tư Mã Lạc một chút. Vờ đánh rơi viên ngọc xuống đất, đương nhiên là trò hay đã sớm nghĩ tới. Có điều là Hoàng Phủ Khuynh Thành lại quá mức bình tĩnh. Đến sơn trang năm ngày cộng với ba ngày trên đường đi thành tám ngày. Tám ngày hắn mới đến tìm mình, thật không phải là chủ định bình thường.
Ha ha ha, không có tí cảm giác tội lỗi nào. Nghĩ đến miếng ngọc bội này sẽ có chỗ dùng, chỉ không biết là sẽ có hiệu quả ra sao? Thứ mà Tư Mã Lạc cho thì hẳn là sẽ phải có giá trị gì đó chứ? Nàng đánh cuộc về điểm này.
Một lát sau, nàng lại nằm xuống. Miễn cưỡng, cũng không muốn nhúc nhích.
Nghe đâu tiểu thuyết miêu tả nữ nhân, liệu có đúng cần phải gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng hay không, chạy tán loạn khắp nơi chỉ hy vọng tìm được cửa ra? Nói hay thì là nghe có vẻ tích cực, nói dở thì chỉ là một câu, đó là đồ ngốc. Đây là việc mà chỉ có kẻ ngu mới có thể làm.
Đứng ở một chỗ nào đó sẽ thấy rõ bản thân ở vào vị trí nào, và có thể làm được điều gì. Nếu đầu óc đã giật giật thì đừng làm ra việc gì nữa.
Linh sơn vân trang là chốn nào? Người giang hồ đều kính sợ nơi ấy. Lẽ nào có thể tùy tiện ra vào chăng? Dĩ nhiên không được! Cứ bay loạn như con ruồi không đầu thì không bằng tốt nhất là ở một nơi để nghĩ ra biện pháp thực tế.
Nhưng rồi nghĩ lại, nàng không muốn gả cho Tiểu Bảo, cũng tuyệt không chán ghét Tiểu Bảo. Cũng có thể nói, trong tư tưởng nàng không có người đáng ghét, cũng không có thù hận. Mấy thứ này trong lòng người sẽ chỉ che mắt lí trí, lãng quên chính bản thân đang ở nơi nào, quên chính bản thân mình nhỏ bé xiết bao …
Ngày kia, tức là ngày bái đường thành thân.
Nàng khó có thể tưởng tượng sẽ xảy ra những gì.
Ngày hôm đó Tiểu Bảo cũng không hề xuất hiện.
Trên đỉnh núi phía sau Linh Vân sơn trang. Tại mỏm núi đá cao nhất, một bóng người nho nhỏ ngồi xếp bằng. Đôi mắt trống rỗng ngắm nhìn phía chân trời. Mặt trời lặn rồi, sao cũng mọc rồi, mà vẫn không nhúc nhích. Bầu trời lúc ẩn lúc hiện như những nỗi lo lắng vô tận đang vấn vương trong lòng.
Đêm khuya, mây đen dần dần che phủ bầu trời đêm. Mưa phùn nhè nhẹ, li ti như nỗi khắc khoải.
Ngày hôm sau, màn đêm chậm rãi tan đi, mà mặt trời dần dần nhô lên. Bóng dáng nho nhỏ kia vẫn hòa tan vào trong đất trời mênh mang. Như một tảng đá, cũng giống hệt như đã hòa cùng tảng đá trở thành một thể. Lại một lần nữa mặt trời lặn, ánh trăng mờ nhạt che phủ tái hiện, bóng dáng nho nhỏ kia vẫn ở đó …
**************
Đêm trước hôn lễ….
Trong nội đường Linh Vân sơn trang. Vân trang chủ hơn năm mươi tuổi đang nôn nóng đi lại trong nội đường.
“Tìm được thiếu chủ chưa?” một lần lại một lần hỏi thăm. Sơn trang có rất nhiều người đang tìm.
Trong nội đường, có lẽ chỉ có Hoàng Phủ Khuynh Thành không có vẻ lo lắng. Ngón tay thon thả trắng như ngọc khẽ cầm tách trà, khoan thai lắc khẽ. “Đừng quá lo lắng. Dịch sẽ không gặp chuyện gì đâu, thiên hạ có thể làm hắn bị thương …chỉ có chính hắn mà thôi.” Hoàng Phủ Khuynh Thành một câu trước đúng là khẳng đinh, câu sau này cũng không quá chắc chắn. Ngoại trừ bản thân Dịch có thể làm tổn thương chính mình, vẫn còn có một người có thể làm hắn bị thương. Chính là nữ nhân đang ở nhà Dịch, vết thương không phải ngoài thể xác mà là trong tâm hồn.
Thương tổn trên thể xác, thời gian có thể chữa lành, nhưng mà tâm đau? Vị thuốc tâm dược kia cũng không thuộc về mình.
Trộm cũng không đến, đoạt cũng không đoạt không trở lại.
“Đại điện hạ, ngài nói… Dịch sẽ đi đâu?”
“Bất luận đi nơi nào, hắn nhất định phải xuất hiện trước khi đến giờ lành.” Hắn tin tưởng
Hoàng Phủ Khuynh Thành có hơi kỳ quái, Vân trang chủ thế nào lại nóng nảy như vậy? Có hai ngày thôi, chẳng lẽ bình thường Dịch không phải thường xuyên đột nhiên biến mất, đột nhiên xuất hiện sao?
“Vân trang chủ, liệu có nỗi niềm khó nói chăng? Gần đây sơn trang xảy ra chuyện gì đúng không?”
Vân trang chủ nghe vậy, xuất hiện vẻ thẫn thờ nhất thời. Lo âu thở dài “ Một lời khó nói hết. Đại điện hạ không phải là người ngoài, hy vọng ngài có thể khuyên nhủ Dịch nhi.”
“Chà? Chuyện gì, có thể nói ra không?”
Vân trang chủ suy nghĩ phút chốc, hay là quyết định đem tình hình thực tế nói ra, “Việc này… phải nhắc lại từ mười năm trước. Ngài đi theo ta.” Hoàng Phủ Khuynh Thành theo Vân trang chủ đi thẳng đến chỗ sâu nhất sơn trang.
Linh Vân sơn trang được xây dựng ở ngoài thành. Tựa lưng vào núi.
Dần dần, Hoàng Phủ Khuynh Thành càng đi thì phát hiện người càng ít, đến cuối cùng ngay cả một người hầu cũng không có nhìn thấy.
Cuối cùng, tới một gian nhà gỗ nhỏ.
Kỳ quái chính là trong đại viện cao sang mà lại có thể có một gian nhà gỗ nhỏ.
Vân trang chủ dừng lại cách ba trượng, nghiêm mặt nói: “Xin cẩn thận mà theo ta. Mỗi bước phải đi theo ta. Bởi vì chung quanh nhà gỗ này mai phục các cơ quan cạm bẫy, giẫm nhầm lên đều có thể khởi động.”
“Hiểu, làm phiền ngài.” Điệu bộ Hoàng Phủ Khuynh Thành cũng thận trọng.
Hai người cẩn thận đi vào…
Hoàng Phủ Khuynh Thành nhìn lướt qua bố trí gian nhà, tĩnh lặng và thanh tịnh, cũng không có gì đặc biệt.
Lúc này, Vân trang chủ không biết khởi động từ đâu làm mặt đất ở giữa nhà gỗ lại lộ ra một cửa động. Ông lấy từ bên cạnh một chiếc áo khoác giao cho Hoàng Phủ Khuynh Thành mà giải thích “Đại điện hạ, ngài trước tiên khoác thêm cái này đi. Xuống chút nữa là tuyết động của Linh Vân sơn trang chúng ta. Bên trong tuyết đọng quanh năm, khí lạnh thấu xương, người nội lực kém một chút đều có thể tổn thương không ra được.”
Hoàng Phủ Khuynh Thành gật đầu, làm theo lời nói của Vân trang chủ.
Tiến vào bên trong thì hắn nhìn chung quanh, không ngờ đúng như Vân trang chủ nói, tuyết đọng quanh năm. Tuyết tích tụ đủ loại hình dạng kì quái, các hình dáng khác nhau, giống như là thiên nhiên tài nghệ điêu luyện, tỉ mỉ chế tác những tác phẩm đẹp nhất của nghệ thuật.
Những viên Dạ Minh Châu giá trị liên thành tỏa ra ánh sáng êm dịu tựa như ảo mộng, giống như cảnh tiên nhân gian.
Không ngờ thiên hạ cũng có chốn tuyệt vời giống như nơi này! Kinh ngạc! Thán phục!
Vào sâu hơn, nhiệt độ không khí lạnh hơn.
Cho đến khi tiến vào khoảng hơn trăm bước ..
Quang cảnh trước mặt trở nên rộng rãi, ở trên cái bàn đá giữa nhà bày ra một cỗ quan tài thạch anh.
Hoàng Phủ Khuynh Thành kinh ngạc!
Một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành đang an nghỉ trong đó. Nhìn vào dung nhan, chỉ phút chốc hắn càng giật mình!
Bật thốt lên cả kinh: “Vân phi?!”
“Không ngờ nhãn lực đại Điện hạ tốt như vậy. Không sai, mẫu thân của Dịch nhi, cũng là Vân phi mà các ngươi biết. Phụ vương các ngươi cũng là một người bạc tình bạc nghĩa.” Vân trang chủ than thở. Bất đắc dĩ đối phương là một người đứng đầu quốc gia nên ông ta cũng không có cách nào làm chuyện gì. Những chuyện tình yêu của thế gian vốn là vướng mắc mơ hồ, muốn quản cũng không quản nổi.
Hoàng Phủ Khuynh Thành cũng cau mày mà không biết nói gì cho thích hợp.
Nói cho cùng thì Vân phi chính là tình địch của mẫu hậu. Chỉ tiếc rằng cuối cùng đã bị đánh bại ở trong tay mẫu hậu.
Không khỏi nhớ lại mười hai năm trước khi hắn chỉ có tám tuổi. Năm đó Tang quốc lập Hoàng hậu, Vân phi vốn xuất thân giang hồ tính tình kiêu ngạo. Khi phụ vương không phong nàng làm Hậu liền cho là phụ vương đối với nàng bạc tình bèn phất tay áo rời đi, lập lời thề còn sống tuyệt đối không bước vào Tang quốc nửa bước. Ân oán trong đó cũng khó nói rõ ràng, hiểu được hết.
“Các ngươi có lẽ nghĩ con gái của ta chẳng qua là tức giận nhất thời nên từ bỏ phụ vương các ngươi, bỏ rơi đứa con của mình với không đếm xỉa đến, một mình trở lại Bắc Uyển. Nhưng chân tướng tuyệt không phải như vậy, mà là con gái của ta tự biết mệnh không còn dài, thế nhưng … thế nhưng còn làm chuyện tuyệt tình và bốc đồng như vậy. Mà các ngươi cũng chẳng quan tâm…” Vân trang chủ đứng trước quan tài của con gái mà lệ tuôn rơi. Bạn già đã sớm ra đi, còn sót lại một con gái. Hôm nay cũng là người đầu bạc tiễn người đầu xanh.
Hoàng Phủ Khuynh Thành khiếp sợ là chưa từng có, không nghĩ ra chuyện tình năm đó còn có chân tướng như vậy!
Như vậy… Tiếp tục nghe thêm…
Nguyên lai năm đó Vân phi trở lại Bắc Uyển, Vân trang chủ vốn định lấy báu vật trấn sơn là Tuyết Liên nghìn năm cứu chữa. Có điều là nàng tính tình khí khái đã cự tuyệt, đã tâm tàn ý lạnh. Đến tận sau này, khi con của mình rốt cuộc xuất hiện, làm ầm ĩ để gặp nàng … thì vào lúc gặp mặt con trai mình nàng mới muốn sống. Không biết tại sao ông trời luôn luôn gây khó khăn cho tâm nguyện người ta.
“Chỉ là lúc đó Dịch nhi tuổi nhỏ vào lầm tuyết động, lạnh đến phát run đúng lúc bụng lại đói nên lỡ ăn lầm Tuyết Liên ngàn năm. Khi chúng ta phát hiện thì nó đã nằm dưới đất tại đây. Sau khi rời khỏi đây, mê man ngủ mười ngày mười đêm mới tỉnh lại. Kết quả … ta khỏi cần phải nói, ngươi bây giờ chứng kiến chính là đáp án này.” Ăn xong Tuyết Liên ngàn năm thì Hoàng Phủ Dịch biến thành một đứa trẻ sẽ vĩnh viễn không lớn như ngày hôm nay. Vẫn phải giữ hình dạng năm đó khi ăn phải Tuyết Liên.
Vân trang chủ tiếp tục rưng rưng nói ra chân tướng sự việc năm đó vỡi nỗi niềm đau buồn âm thầm trong lòng cho tới nay. “Dịch nhi vẫn không tin mẫu thân mình đã chết, nghĩ chung quy có một ngày sẽ làm mẫu thân mình sống lại. Mười năm, hắn mỗi lần gặp mùa đông đều đến ở trên Tuyết Sơn ba tháng, mỗi lần đi khắp ngóc ngách đem những Tuyết Liên thu thập được mang vào trong tuyết động, cẩn thận tỉ mỉ chiết xuất dung dịch từ Tuyết Liên. Lại đút cho mẫu thân mình uống … Nó vẫn luôn luôn làm như vậy, tin tưởng sẽ có một ngày, mẫu thân sẽ tỉnh lại. Thậm chí nó ….”
Vân trang chủ không nói tiếp nữa. Ánh mắt lộ ra sững sờ.
“Dịch nhi” Giật mình la lên.
Hoàng Phủ Khuynh Thành cũng quay đầu lại nhìn “Dịch?” Hắn vào từ lúc nào, lặng yên không tiếng động nên cũng không phát hiện ra.
Tiểu Bảo đứng ở cửa động, thần sắc lãnh đạm “Đi ra ngoài! Ta muốn một mình nói chuyện cùng mẫu thân …”
“Hôn lễ …” Ngữ điệu của Vân trang chủ mang theo sự thăm dò.
“Như cũ” Tiểu Bảo bình thản nói hai chữ đầy quả quyết lại kiên định! Tiếng vọng lại của âm thanh ở trong động đặc biệt rõ ràng.
…
Hôm sau, ngày đại hôn…
Vào lúc tờ mờ sáng. Trầm Tố Nhi đã bị đám nha hoàn đánh thức, trang điểm quần áo.
Ngoài dự đoán của mọi người thì Hoàng Phủ Khuynh Thành kia chính là một người ngu ngốc? Lại không suy nghĩ vì đại cục, chỉ nghĩ biện pháp bỏ rơi nàng chứ? Thất bại hả…Uổng công nàng mệt nhọc tập trung vài vai diễn đến xuất thần như vậy, trước mắt đến một chút hiệu quả cũng không có?
Nhìn bản thân mặc vào hỉ phục đỏ chót mà có phần hết chỗ nói rồi. Tới cổ đại kết hôn cũng kết thành nghiện, không đầy ba năm đã cưới hai lần.
Có người nói, phải cứng rắn một chút, lấy cái chết để giữ gìn danh tiết!
Ta nói … thả TMD chó má!
Chết tử tế không bằng lại tiếp tục tồn tại, cái danh tiết hư không kia tính là vật gì vậy? Hiện tại để người vừa chết thì lẽ nào có thể giải quyết sự tình? Không. Hiện tại nếu nàng chết thì tình thế chỉ biết càng thêm nghiêm trọng.
Mộ Dung Cảnh, Tư Mã Lạc, đến lúc đó có lẽ ngay cả Sơ Tuyết cũng sẽ góp một chân, Thật phiền phức! thiên hạ phải rối loạn. Cuối cùng người bị hại là ai? Không chỉ có là muôn dân thiên hạ, cũng có mình là người cố ý!
Lắc đầu, thức thời nhìn mọi thứ này, tạm thời đi bước nào tính bước nấy.
Đại đường chính của Linh Vân sơn trang, giăng đèn kết hoa, đôi chữ song hỉ lớn đỏ chói đặc biệt dán tại chính giữa đại đường. Bài vị tổ tông bày ở trên bàn cùng đồ cúng, đàn hương thờ phụng. Một cặp nến lớn màu đỏ đang chập chờn.
Vân trang chủ khuôn mặt mỉm cười ngồi ở chủ vị, một vị trí khác bị huynh trưởng Hoàng Phủ Khuynh Thành chiếm.
Tiểu Bảo mặc một bộ hỉ phục đứng ở phía trước. Hắn nhìn xuống nên không thấy rõ ràng lắm tâm tình trong mắt.
Mọi người đang đợi tân nương tử.
Lúc này, trên đại đường ngoại trừ một số người hầu, trừ Hoàng Phủ Khuynh Thành ra thì không có một bạn bè nào hết.
Thiếp mời trên giang hồ có đồn, cũng vẻn vẹn đồn nhau thuật lại, nói trắng ra cũng chỉ là Tiểu Bảo đóng vai diễn để khơi gợi tiết mục diễn của Mộ Dung Cảnh. Tiểu Bảo nếu thật sự thành thân thì làm sao lại phát hỉ thiếp? Lẽ nào muốn khiến người khác tới nhìn mà chê cười mình?
Một lúc sau, bà mối hô lớn”Giờ lành đến, tân nương tử lập tức đi ra.”
Nói là vui mừng, nhưng mà vui mừng dưới mây đen bao phủ. Âm thầm dấu đi sự căng thẳng, càng đến giờ lành thì tính cảnh giác càng cao. Toàn bộ Linh Vân sơn trang hiện tại đều canh phòng, căng thẳng ngoài dự liệu .
Lại một lát sau, tân nương tử mặc bộ đồ cưới được bà mối dìu chậm rãi xuất hiện. Tân lang cùng tân nương tử không hề nói chuyện với nhau một câu, hai người cùng nắm ngay dải lụa hỉ đỏ thẫm.
Trong tiếng chúc phúc, trong tiếng vỗ tay. Nghi lễ bái đường tiến hành một cách trật tự.
Nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, phu thê giao bái…
Toàn bộ Linh Vân sơn trang cũng không có bất cứ điều gì khác thường. Lẽ nào người nọ đã buông tha? Hay là vào ngày đó bị thương đã chết? Tư Mã Lạc đâu? Hắn cũng từ bỏ sao?
Lúc này, người chủ hôn đang muốn hô lớn một câu: “Lễ ——“, chữ “thành” chưa hề nói ra! Bên ngoài lại thêm có một tiếng nói chói tai chấn động tâm can tất cả!
“Hoàng thượng giá lâm!”
Tiếp tục, tiếng nọ nối tiếp tiếng kia, từ xa đến gần.
Toàn thể khiếp sợ! Bao gồm cả đám hộ vệ mai phục ở bên ngoài kia.Hoàng thượng giá lâm? Hoàng thượng làm sao lại đến Linh Vân sơn trang? Thế nhưng, cũng không ai dám ngăn cản thánh giá? Kết quả là, loan kiệu của Hoàng thượng đi thẳng vào Linh Vân sơn trang mà không gặp trở ngại! Các lớp mai phục mà Tiểu Bảo bố trí thoáng chốc thành thùng rỗng kêu to.
Loan kiệu, rất nhanh xuất hiện trước đại đường của Linh Vân sơn trang.
Nhìn Hoàng kiệu hoa lệ xuất hiện trước đình viện, Tiểu Bảo cau mày, thời gian thì chỉ còn một chút như thế nên hắn sẽ không dễ dàng buông tha. Bỗng chốc, hắn đưa mắt về phía người chủ hôn, trầm giọng quát: “Mau hô kết thúc buổi lễ!” Chỉ có một câu này vang lên, như vậy nàng chính là nương tử của hắn.
“Đúng, đúng.” Thế là lão chủ hôn cất tiếng rõ ràng quát to: “Lễ——-”
“Hoàng thượng giá lâm! Cấm gây tiếng động lớn, toàn bộ mọi người đều đi ra tiếp thánh giá.” Tiếng hô này chính là của Trần Thủ. Hô là thật TMD đúng lúc, kể cả người ở bên trong kiệu cũng ngầm thở phào một hơi. Đương nhiên, người thở một hơi nhẹ nhõm không chỉ một mình hắn. Trong mắt phượng của Hoàng Phủ Khuynh Thành hiện ra vẻ ngoài ý muốn. Mà Tiểu Bảo cũng không kém bao nhiêu.
Vào đúng lúc này, đường đường Hoàng đế Bắc Uyển thế nào lại đột nhiên xuất hiện tại Linh Vân sơn trang?! Có phải là thu được tin tức gì đó hay không?! Không đúng! Căn bản là đúng như lọt vào sương mù.Toàn bộ sơn trang, phỏng chừng không một người nào biết… là vì sao?! Đương nhiên, ngoại trừ Trầm Tố Nhi.
Mọi người từ trong phòng đi ra ngoài tiếp giá. Tiểu Bảo cùng Hoàng Phủ Khuynh Thành cũng có thân phận bí ẩn, trước mắt bọn họ cũng không muốn tiết lộ ra ngoài. Để không gây ra hoài nghi nên cũng đi theo Vân trang chủ bước ra đại đường tiếp thánh giá. Tiểu Bảo hộ tống ở sau tân nương tử nào đó nên tự nhiên cũng đi theo.
Trước mặt mọi người quỳ xuống thì bức màn loan kiệu khẽ vén. Năm ngón tay thon dài đưa ra, tiếp theo là đôi giày Minh Hoàng thêu hình rồng cũng bước ra.
Mộ Dung Cảnh mặc bộ long bào mũ miện Đế Vương, tư thế đầy oai phong hiện ra. Khuôn mặt đơn thuần, khóe miệng phảng phất nụ cười, động tác giơ tay nhấc chân vừa tao nhã lại uy nghiêm bức người.
“Hãy bình thân.”
Đơn giản một câu, khiến mọi người đang quỳ đều cung kính hô to ” vạn tuế.”
Tung hô xong, đối với người bình thường thì Đế Vương cao cao tại thượng bỗng nhiên giá lâm, được trông thấy mặt thì như được trời ban ân. Hôm nay đứng ở trước mặt thì sự kích động tất nhiên là rất muốn ngẩng đầu nhìn. Không dám nhìn thẳng cũng sẽ nhịn không được muốn trộm nhìn mặt rồng.
Không nhìn thì còn khá! Nhìn lên thì mọi người bị hù dọa một cú sốc!
Miệng thì há hốc thật to, tất cả đều ngây ra bất đông! Trong mắt tràn đầy kinh ngạc …. chỉ có kinh ngạc a! Cả sân lớn như vậy mà im lặng như một cây châm rơi xuống đất cũng có thể nghe được, kể cả tiếng hít thở rất nhỏ trong nháy mắt đã hoàn toàn biến mất.
Hoàng, hoàng thượng…không ngờ lại chính là tên trộm mà bọn họ chờ đợi???
Trông giống nhau như đúc, hơn nữa còn là quang minh chính đại mà tới?
Lúc đó là ban ngày, tự nhiên có không ít người đã gặp Mộ Dung Cảnh. Mộ Dung Cảnh chọn lúc ra tay vào ban ngày cũng là bất đắc dĩ. Khi đó, Linh Vân sơn trang đề phòng ban đêm so với ban ngày nghiêm ngặt hơn nhiều.
“Hoàng thượng cho các ngươi bình thân, thì hãy bình thân” Thái giám hầu hạ hô. Cố tình cất tiếng nói chói tai, lắng nghe lại cho rằng không quá giống thái giám. Đích thật là tạm thời thôi, hẳn là thị vệ mặc y phục thái giám mà thôi.
Giờ khắc này, có vài người trong lòng bỗng nhiên tỉnh ngộ. Đặc biệt là Vân trang chủ. Thì ra tên ăn trộm đó thực sự là Hoàng đế trước mắt?!
Lúc đó hoàng đế phái người tới hỏi Tuyết Liên ngàn năm, tất nhiên là khiến ông ta một mực từ chối. Không phải ông không cho, mà là ông không thể cho được nữa. Tuyết Liên ngàn năm sớm đã không còn tồn tại nữa…
Chỉ là không nghĩ ra nếu tự mình nói thì Hoàng thượng chẳng những không tin, mà còn đích thân đến ăn trộm?
Mà lúc này, ngoại trừ Hoàng Phủ Khuynh Thành chưa biết chân tướng, cũng chưa từng gặp qua hoàng đế Bắc Uyển còn giữ vẻ mặt nghi ngờ, những người còn lại đã rõ ràng quá.
Có điều là… phiền phức cũng tới, tên trộm này còn muốn bắt không? Bắt? Bắt người đó?! Bắt đương kim hoàng thượng?! Ông trời có lòng thương xót, bọn họ còn có một gia đình già trẻ chứ! Bọn họ còn có thân nhân họ hàng! Khóc không ra nước mắt, ô hô ai tai!
Mộ Dung Cảnh hững hờ liếc nhanh đôi mắt sáng.
Vân trang chủ tiến lên tiếp giá, cung nghênh thi lễ “Hoàng thượng, thảo dân không biết thánh giá quang lâm nên không có tiếp đón từ xa, xin được thứ tội.”
Mộ Dung Cảnh lạnh nhạt cười một tiếng “ Người không biết vô tội.(nhân từ thế), Vân trang chủ khỏi cần khách sáo. Trẫm đi ngang qua nơi đây, nghe nói sơn trang có chuyện mừng, tiện đường vào đây uống chén rượu mừng. Chỉ là… liệu có đường đột quá hay không?” Hiện tại mà nói, người này đương nhiên muốn rõ ràng hợp lý. Mà rõ ràng hợp lý thì tự nhiên trước tiên phải chào hỏi rõ ràng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.