Chương 440: Ba Mươi Sáu Tầng Thế Giới Thiên Cương
Hoàng Phủ Kỳ
28/03/2013
Cần thiết của cấp Thiên Tượng đã có thể giải quyết, sự tích lũy của Phương Vân cũng đủ hùng hậu rồi, muốn xông pha ba mươi sáu tầng thế giới Thiên Cương, căn bản không phải là vấn đề.
"Thế Khôn, Lục Vũ, nơi này có đủ cực phẩm đan dược, đủ để đề thăng tinh thần lực, các người không cần phải tu luyện trực tiếp uống cực phẩm đan dược, tiến vào cấp Linh Tuệ luôn đi! Ta cũng muốn đột phá cấp Thiên Tượng".
Phương Vân hồi phục tinh thần, nói với hai người.
Lục Vũ và Tôn Thế Tiệm mặc dù đã tu luyện trong Thiên địa vạn hóa chung hơn một tháng, nhưng đối với thời gian bên ngoài cũng đã là một năm rồi, căn cơ cũng đã đầy đủ rồi.
Cực phẩm đan được không chỉ tăng cường nội lực, mà còn có thể tăng cường tinh thần lực, mấy thứ này vô cùng hiếm thấy tại tông phải, lúc trước Long Hổ tông cử hành quần phong tranh đấu, phân phối đan dược xuống, cái loại cực phẩm đan dược này lại rơi vào trong tay của Ngu Thần mà một viên còn phải chia làm hai, chia cho hai gã đến trợ giúp, sự hiếm có không cần nghĩ cũng biết rồi.
Phương Vân để cho bọn họ tu luyện trong Thiên địa vạn hóa chung, cũng bởi vì không có cực phẩm đan dược, nhưng hiện tại thì khác rồi, ba ngàn viên cực phẩm đan dược được tích lũy từ vô số năm tại Đại Doanh châu, hiện tại toàn bộ đều nằm trong tay của Phương Vân, nói một cách khác, giống như là một tông phải khổ luyện đan mấy trăm năm vậy, rốt cuộc cũng đã tích lũy được nhiều đan dược, nhưng hiện tại lại bị Phương Vân đánh cướp, cái này khó mà diễn tả được.
Có nhiều đan dược như vậy, hai người cũng không cần tu luyện nữa.
"Ừm!"
Vẻ mặt của Tôn Thế Tiệm đầy hưng phấn, cũng không khách khí, đưa bàn tay to ra, trực tiếp chụp lấy hơn bốn mươi viên cực phẩm đan dược, nuốt vào trong bụng, nếu không phải miệng của hắn có giới hạn, thì có khả năng nuốt nhiều hơn nữa.
Bốn mươi viên cực phẩm đan dược xuống dưới bụng, Tôn Thế Tiệm lập tức cảm thấy một cỗ lực lượng hùng hậu từ dưới bụng dâng lên, cả người như muốn nổ tung vậy.
"Không ổn!"
Sắc mặt của Tôn Thế Tiệm lập tức căng thẳng, biết là nuốt quá nhiều không kịp tiêu hóa, không dám chậm trễ nữa, vội vã khoanh chân xuống, bắt đầu tiêu hóa dược lực của đống cực phẩm đan dược này.
"Tên gia hỏa này!"
Phương Vân lắc đầu, Tôn Thế Tiệm vẫn còn ham vui quá, đến bây giờ làm việc vẫn còn liều lĩnh.
"Còn thừa nhiều mà!"
Lục Vũ nhìn Phương Vân một cái, đột nhiên nói.
"Không cần khách khí" Phương Vân cười đáp.
Lục Vũ cũng không nhiều lời, đưa tay ra, chụp lấy hơn mười viên cực phẩm đan được, giữ lấy trong tay, sau đó chậm rãi nuốt vào trong bụng, một lát sau cũng bắt đầu ngồi xuống tu luyện.
"Mình cũng nên tu luyện" Phương Vân khoan chân ngồi vào chỗ của mình, mi mắt chậm rãi khép lại...
Cơm phải từ từ ăn nếu không sẽ bị nghẹn, võ đạo cũng như vậy, tuy rằng Phương Vân đã ngưng kết được Trung Xu phách, khoảng cách tiến vào cấp Thiên Tượng đã không còn xa, nhưng mà, huyệt Bách Hội cần phải đột phá, cũng giống như Anh phách ra vào Huyền môn vậy.
Võ giả phải đột phá huyệt Bách Hội, tiến vào trong ba mươi sáu tầng môn hộ của Thiên Cương, sau đó mới có thể đem hồn phách tiến vào trong ba mươi sáu tầng thế giới Thiên Cương, bước vào cấp Thiên Tượng.
Hai chân của Phương Vân đứng thang, trong đầu hiện ra bí quyết để đột phá cấp Thiên Tượng, sau đó chân khi toàn thân giống như biển lớn hội tụ, hình thành một liên kết lớn, dũng mãnh tiến vào trong cột sống.
"Hây!"
Trong lòng Phương Vân quát to một tiếng, tâm thần chìm vào trong cơ thể, dung nhập vào trong Trung Xu phách, Trung Xu phách hấp thu luồng lực lượng này, bỗng nhiên hóa thành một con kim long cỡ bằng ngón cái, dùng cái thế lôi đình như vạn quân, dũng mãnh hướng lên trên đỉnh đầu.
Trong thế giới ý thức, năm tia sáng từ hai bên sườn bay lên. Phương Vân biết, đây là những nội tạng trong cơ thể, sau một hồi, tất cả ánh sáng thu lại, và một mảnh đen vô tận hiện ra trước mặt.
"Hẳn là đã đến đầu vào, sắp đến gần huyệt Bách Hội".
Phương Vân lập tức đoán ra, Trung Xu phách sắp tiếp cận huyệt Bách Hội, bởi vì giữa đầu vào và huyệt Bách Hội có một khe hở cực nhỏ. Ở khoảng giữa ấy không có bất kỳ khí tạng nào cả, trong thế giới ý thức ấy, tự nhiên là một mảnh hư vô, cái gì cũng không nhìn thấy được.
Trung Xu phách của Phương Vân hóa thành hình rồng, di chuyển rất nhanh trong cái không gian đen tối ấy, cũng không biết là trải qua bao lâu, tựa như trong nháy mắt, nhưng lại hình như đã trải qua rất lâu, một cánh cửa màu vàng thật lớn đột nhiên xuất hiện ngay trong tầm mắt của Phương Vân.
Cánh cửa màu vàng này đứng sừng sững trong bóng đêm, tản ra ánh sáng vàng chói lọi. Giống như là một ánh mặt trời chiếu vào trong đêm đen, khí tức vô cùng trang nghiêm và chăm chú được phát ra từ trong cánh cửa.
"Đây là huyệt Bách Hội!"
Phương Vân thầm nghĩ, phía sau huyệt Bách Hội, chính là ba mươi sáu tầng Thiên Cương thế giới.
Ý thức là một thứ rất kỳ diệu, trong thế giới ý thức, thời gian không thể nào đo lường được, có thể rất nhanh nhưng cũng có thể rất chậm, trong ý thức dù chỉ mới có một lát, nhưng trên thực tế thì lại trải qua rất lâu rồi, đồng dạng, sự nhận biết của ý thức cũng trở nên rất chậm, điển hình nhất là trong đầu suy nghĩ đủ loại ý niệm, nhưng trên thực tế lại chỉ là giây lát thoáng qua.
Đây là một cảm giác rất mâu thuẫn, không thể nào dùng đạo lý bình thường để giải thích được!
Lúc này, cánh cửa màu vàng cao gần trăm trượng trong ý thức của Phương Vân, đứng sừng sững trong màn đen u tối, cực kỳ đồ sộ, nhưng Phương Vân rất rõ ràng, cánh cửa cao trăm trượng này thật ra chỉ là một huyệt vì nhỏ bé trong cơ thể con người, nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn.
"Huyệt Bách Hội. Phá cho ta!"
Phương Vân hét lớn một tiếng, thân thể chấn động, bỗng nhiên hóa thành một kim long đài mấy trăm trượng, đánh về cánh cửa màu vàng to lớn giữa hư không kia.
"Oanh!"
Cánh cửa màu vàng rung động mãnh liệt.
Tiếng nổ mạnh truyền khắp toàn bộ không gian hắc ám, một màng sáng năm màu hờ hững xuất hiện bên trong cánh cửa màu vàng, bị cự long chạm mạnh vào. Ánh sáng ấy lập tức trở nên ảm đạm lai, mảng ánh sáng bị lõm mạnh vào bên trong, xuất hiện nhiều vết nứt như mạng nhện, và một cỗ vân khí năm màu từ phía sau cánh cửa truyền đến, nhưng màng sáng vẫn chưa hoàn toàn bị vỡ ra.
Lúc này, Phương Vân chỉ cảm thấy bản thân giống như lọt vào giữa bùn lầy vậy, vô số trở lực từ bốn phương tám hướng đè ép đến, thập bát thiên long chi lực của Phương Vân mà cũng không thể nào công phá được cửa vào Thiên Cương, nghe có vẻ khả khó hiểu, nhưng mà lúc trước Phương Vân đã nuốt Hóa Long Thảo, lại bị Tà Thần Lực cải tạo thân thể, không ngừng tăng cường bản thân lên, cho nên những thứ liên quan trong cơ thể cũng được tăng lên rất nhiều, vì vậy mới gặp phải cảnh khiến cho kẻ khác khiếp sợ.
"Thiên thời, địa lợi, nhân hòa, mình có toàn bộ, mình không tin rằng không thể phá được huyệt Bách Hội này!"
Trong lòng Phương Vân cũng khơi dậy một cổ ngạo tính, cấp Thiên Tượng gần trong gang tấc, nếu như không công phá cấp Thiên Tượng một cách oanh oanh liệt liệt, mà lại bị đình trệ ở tang này, thì quả thật đúng là một trò cười cho thiên hạ.
"Huyệt Bách Hội, mở cho ta!"
Phương Vân hét lớn một tiếng, lực lượng toàn thân tập trung lại một cho, bỗng nhiên tung ra, chỉ nghe ầm lớn một tiếng, màng ánh sáng bị nghiền nát ra, sau khi ánh sáng dịu xuống, một thế giới khó tin hiện ra ngay trước mắt Phương Vân.
Thế giới này rất lớn, nơi nơi đầy ánh sáng, tràn ngập những ánh mây năm màu, những tiên nữ, tiên tử bay lượn phiêu diêu trong ấy, thoáng đến thoang đi, hoa tươi nơi này rất rực rỡ, quỳnh lâu điện ngọc, tất cả đều hòa hợp với thiên nhiên. *
"Đây là Thiên Cương thế giới sao?"
Phương Vân kinh hãi, chậm rãi bước qua cánh cửa màu vàng kia, đặt chân vào một thế giới khác, vô cùng kinh ngạc đánh giá về cái thế giới này.
Hắn von đã chuẩn bị tốt rồi, ví dụ như gặp phải một cảnh tượng hung hiểm vô cùng, nhưng lại không ngờ rằng, sau khi đánh vỡ được cánh cửa màu vàng này thì một thế giới hoàn mỹ lại đột nhiên xuất hiện ra trước mắt, cái thế giới này hoàn mỹ đến mức khiến cho kẻ khác hầu như muốn say mê trong đó, không muốn rời đi.
"Không đúng!"
Tâm tình cảnh giác trong lòng của Phương Vân bỗng nhiên thay đổi, con mắt chớp nhìn liên tục, bỗng nhiên tỉnh táo lại, bởi vì con đường võ đạo luôn tràn đầy nguy hiểm.
Một khi làm không tốt thì sẽ phải chôn thân trong đó, cho nên tinh thần và ý chí của võ giả cực kỳ quan trong, nhất định phải kiên định.
Thiên Cương thế giới tự nhiên lại làm cho võ giả sinh ra loại tâm lý muốn ở lại trong nó, không còn muốn rời đi nữa, đây là điều cực kỳ nguy hiểm. Phải biết rang, võ giả lấy trạng thái linh hồn để khai mở thân thể, nhưng không thể để cho hồn phách ở lại trong đó lâu dài được, hồn phách mà rời khỏi thân thể quá lâu, thì thân thể sẽ chết đi vì héo rũ.
Thiên Cương thế giới bất tri bất giác làm dao động ý chí của con người, làm cho người ta lưu luyến bên trong, rõ ràng chẳng khác gì muốn làm cho người ta tự sát.
Phương Vân vẫn đang hóa thân thành cự long, nhoáng lên trên không trung, lập tức biến lại thành hình người, đáp xuống đất, hình thái do võ giả ngưng tụ lại thành thất phách cũng không phải là không thể thay đổi. Anh Phách của Phương Vân có hình thái của nữ hài, nhưng khi tiến nhập vào trong bảy mươi hai tầng của Địa Để, lại biến thành một con rồng xanh khổng lồ, đây chính là năng lực của ý thức sau khi chìm vào trong hồn phách.
Phương Vân hóa thân thành một nam tử bạch y, chậm rãi bước đi trong đó Thiên Cương thế giới, ngắm nhìn mọi vật, một tiên tử xinh đẹp, tay cầm một cái giỏ, nhìn thấy Phương Vân đến, mỉm cười hi hi, che miệng bước đi, và cũng không hề tấn công Phương Vân.
"Xảy ra chuyện gì? Lẽ nào Thiên Cương thế giới lại là cái dạng này?"
Phương Vân vừa bước chân vừa cảm thấy khó hiểu, khi võ giả đột phá bảy mươi hai tang của Địa Để thế giới thì gặp phải nguy hiểm trùng trùng, cùng một đạo lý như vậy, sao Thiên Cương thế giới lại dễ dàng như thế chứ?
"Ơ! A!"
Đột nhiên, một tiếng rên rỉ từ phía sau hoa viên truyền đến, mang theo sự dụ hoặc vô hình.
"Thanh âm này có chút quen thuộc, là ai?"
Trong lòng Phương Vân khẽ động, lập tức bay đến.
"Ha ha, đại nhân thật có diễm phúc, nữ nhân mơ màng này lại xuất hiện ở đây, lúc đầu còn la hét, nói cái gì mà đang ở Đại Doanh châu, lại đột nhiên xuất hiện ở đây".
Phương Vân còn chưa đến gan, thì đã nghe thấy tiếng nói chuyện vang lên ở đó.
"Đúng vậy, nữ võ giả nhân loại như vậy rất ít gặp, hơn nữa tự nhiên lại còn xuất hiện trong trạng thái mơ màng nữa, theo như lời nàng ta nói, là bị người ta đánh xỉu, sau đó hồn phách rời xác, trong lúc vô ý đi qua huyệt Bách Hội, xuất hiện tại đây".
"Ha ha, cho dù nàng ta có bản lĩnh to bang trời, thì bây giờ không phải cũng bị đại nhân bắt được hay sao".
Vài tên nam tử đứng phía sau bụi hoa, khe khẽ nói chuyện, còn tiếng rên rỉ của nữ tử thì càng ngày càng to hơn đã gần như biến thành tiếng hô lớn.
Phương Vân nghe thấy âm thanh như thế, trong lòng cả kinh, tay chân cũng lạnh lẽo: " Chẳng lẽ là nàng?"
"Oanh!"
Trong lòng Phương Vân chấn động, bỗng nhiên ra tay, đánh bay ba gã nam tử đang nhìn lén sau bụi hoa, bước qua bụi qua, chỉ thấy một thân ảnh quen thuộc, đang ngồi xổm giữa ao, nàng ngẩng đầu lên trời, thân thể không ngừng phập phồng, trong miệng liên tục phát ra những âm thanh mị hoặc mê người.
Mái tóc bạc quen thuộc, bóng lưng quen thuộc, trong giây phút ấy, một ý niệm hiện lên trong đầu. Phương Vân giong như bị sét đánh đứng đơ ra đó, không còn biết phản ứng cái gì luôn.
Vì người này tự nhiên lại là Tạ Phiên Phiên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.