Chương 439: Bảy Mươi Hai Tòa Pháp Trận
Hoàng Phủ Kỳ
28/03/2013
Người tỉnh lại đầu tiên trong ba người chính là Tôn Thế Khôn, hắn bị thương không nặng, hơn nữa lại có pháp khí của Đại Lực Thần Ma tông hộ thân, cho nên khi tỉnh lại, thương thế cũng đã khỏi rất nhiều. Người thứ hai là Lục Vũ, người cuối cùng là Phương Vân.
Đối mặt với sự tấn công của tăng nhân thần bí cùng với đám Thần Quan, chân khí trong cơ thể của Phương Vân đã tiêu hao hết. Muốn khôi phục lại chân khí, thì hắn cần thời gian lâu hơn Tôn Thế Khôn và Lục Vũ nhiều.
“Hu!”
Phương Vân hít sâu một hơi, mờ mắt ra, chân khí của hắn vẫn chưa khôi phục. Nhưng mà thương thế thì đã dưỡng tốt hơn rồi.
“Thương thế của hai người tốt rồi chứ?” Phương Vân quét mắt nhìn hai người nói.
“Ừm!” Cả hai đều gật đầu.
“Nhưng mà cô gái đó biểu ca mang đến đây thì sợ rằng không được may mắn như vậy”.
Tôn Thế Khôn nói, nhìn về hướng Tạ Phiêu Phiêu đang nằm ở góc xa, trong giọng nói có chút cười trên đau khổ của người khác, hắn rõ ràng có thể nhìn ra, dưới sự bảo vệ của Thiên Địa vạn hóa, hơn nữa Phương Vân cũng cố gắng bảo vệ mọi người, nhưng Tạ Phiêu Phiêu vẫn bị thương.
“Cái này thì phiền rồi, với tính cách của Tạ Phiêu Phiêu, chờ sau khi tỉnh lại, phát hiện ra mình tự nhiên bị hôn mê vài ngày, lại còn bị thương nữa, nhắm chừng là sẽ nổi điên không thể đỡ được”.
Nhớ đến hình dạng phát cuồng của nữ nhân này. Phương Vân không khỏi cảm thấy tê dại da đầu. Chuyện lần này, lỗi là do hắn, ai gặp phải chuyện này mà không phát cuồng chứ.
“Chuyện này, để ta tự xử lý”.
Phương Vân bình tĩnh nói. Thực lực của Tôn Thế Khôn và Lục Vũ vẫn còn quá thấp, lực lượng không bằng một con số lẻ của Tạ Phiêu Phiêu. Không biết giao cho hai người này thì đến khi nào mới có thể trị liệu xong.
“Không nói những cái này nữa, nơi này có không ít đan dược, mọi người nhìn trúng cái gì, thì tự mình lấy cái đó!”
Phương Vân vừa đứt lời xong, liền bắt đầu kiểm kê số đan dược ở đây.
Đan dược có phẩm tính càng cao, càng khó luyện chế thì số lượng sẽ càng ít. Phương Vân mặc dù đã hút cả dòng nước đan dược vào, nhưng đan dược đỉnh cấp thì rất ít.
Sau khi kiểm kê một hồi, thu hoạch lần này được: Đan dược cấp trung phẩm có năm vạn viên, cấp thượng phẩm có tám ngàn viên, cấp cực phẩm thì có ba ngàn viên, cấp tuyệt phẩm thì có hai mươi tám viên. Tất cả đan dược, bất luận là cấp bậc gì, thì toàn bộ đều có dược lực mạnh mẽ, tốt hơn đan dược cùng cấp bên ngoài rất nhiều.
Nếu không phải tự mình kiểm chứng, thì Phương Vân căn bản là không tin rằng. Một Đại Doanh châu nhỏ bé như vậy mà trong phương diện luyện đan còn mạnh hơn so với đại tông phái ở Trung thổ rất nhiều.
Cực phẩm đan dược và tuyệt phẩm đan dược tuy rằng rất ít, nhưng mà cái thứ này cũng rất khó luyện chế. Bất luận là ở Trung thổ hay là Đại Doanh châu, thì cũng vô cùng ít.
“Ha ha, lần này phát tài rồi, nhiều đan dược như vậy!”
Tôn Thế Khôn cười ha hả, nắm một đống đan dược trong tay, tung lên trời, đan dược trong Tụ Bảo Các, cùng lắm cũng chỉ là cấp thượng phẩm mà thôi. Cực phẩm và tuyệt phẩm hầu như không có bán, chỉ thỉnh thoảng lắm mới có người lấy ra đấu giá.
Hiện tại ở đây lại có nhiều đan dược như vậy, sau này tu luyện cũng không sợ thiếu đan dược nữa.
Lục Vũ cầm một viên đan trong tay, đưa lên mũi ngửi ngửi, thần sắc có vẻ ngưng trọng nói: “Loại đan dược này có dược lực mạnh hơn đan dược tương tự đến bảy thành!”
Lục Vũ xuất thân từ tông phái, cho nên không ai hiểu hơn hắn về những chỗ đặc thù này, đan dược bình thường có dược lực mạnh hơn ba bốn thành cũng đã không tồi rồi. Mà đan dược tại Đại Doanh châu lại mạnh đến bảy thành, cái này có nghĩa là, những đan dược này được luyện ra từ một thủ pháp đặc biệt, đan phương cũng đặc biệt, và còn có ý nghĩa rằng, đỉnh lô dùng để chế đan cũng rất đặc biệt. Phải là loại đỉnh lô đẳng cấp cực cao, mới có thể chế ra đan dược có dược hiệu biến thái như vậy!
Một Đại Doanh châu nho nhỏ, từ trước đến giờ luôn bị tông phái và triều đình coi thường. Nhưng lại bào chế ra được đan dược mạnh hơn tông phái rất nhiều. Ý nghĩa đẳng sau đó không cần phải nói ai cũng biết. Loại năng lực này, không phải là thứ này nhẫn giả và võ sĩ có thể có được.
“Lần này chúng ta nhất định đã chọc vào một thế lực kinh khủng, hành trình đến Đại Doanh châu lần này, nhất định phải cẩn thận” Lục Vũ trịnh trọng nói.
“Không cần lo lắng. Nếu đã có thu hoạch, thì cần phải trả giá, về phần thế lực phía sau Đại Doanh châu, tạm thời không cần để ý đến. Chỉ cần chúng ta thuận lợi rời khỏi đây, trở về Trung thổ, thì cho dù thế lực ấy có bản lĩnh thông thiên, cũng không thể nào phát huy được”.
Phương Vân bình tĩnh nói, đây không phải là lần đầu tiên hắn đối mặt với đối thủ cường đại, tâm chí cũng đã được rèn luyện từ lâu rồi. Nếu như chần chừ sợ hãi rụt rè, thì không thể nào làm được đại sự gì cả.
“Ta muốn chuẩn bị đột phá cấp Thiên Tượng, các người tự mình tu luyện đi”.
Bàn tay của Phương Vân giơ lên, chụp về hướng bầu trời nhỏ đó hai mươi tám viên đan dược cấp tuyệt phẩm tạo thành., hai mươi tám viên đan này vốn không nhúc nhích, nhưng dưới một trảo của Phương Vân, đột nhiên lại sôi sùng sục lên.
“Chi chi!”
“Rống!”
“Gào!”
“Oa!”
Chỉ nghe thấy một trận tiếng ồn hỗn độn vang lên từ không trung, hai mươi tám viên đan dược tuyệt phẩm rơi ngay xuống đất, hóa thành hai mươi tám loại sinh vật khác nhau, hoặc là khóc lóc gào thét, hoặc là rít gào kêu la, hoặc phồng mang trợn má lên, hoặc là lăn lộn khắp nơi, cảnh tượng liền trở nên hỗn loạn.
“Buông tay của ngươi ra, Doanh hoàng đại nhân, sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
“Ngươi đám cướp đồ trong tay của tông chủ trì, ngươi chết chắc rồi!”
“Đồ khốn đừng lấy bàn tay bẩn thỉu của ngươi đụng vào ta”.
Vài ý niệm truyền đến trong đầu của Phương Vân, cảm thấy những tia ý niệm dao động này. Phương Vân đầu tiên là cả kinh, sau đó lại mừng như điên. Tuyệt phẩm đan dược tuy rằng có thể hóa thành hình động vật, nhưng không có ý thức riêng của mình. Chỉ có thần đan mới có thể hóa thành hình người, đồng thời còn có suy nghĩ riêng.
Những viên đan này, đều có hình dạng của ma thú, không hóa thành hình người, hiển nhiên là vẫn chưa đến cấp thần đan. Nhưng có thể phát ra ý niệm dao động, thì đã vượt qua cấp tuyệt phẩm, hai cái này kết hợp lại, thì những viên đan này không cần nghi ngờ nữa, sắp tiếp cận sự tồn tại của thần đan.
Có những viên đan này. Phương Vân có thể ngưng tụ được Trung Xu phách, đạt đến cấp Thiên Tượng, còn có thể ngưng tụ Thiên Trùng phách, rút ngắn thời gian đến cấp Thiên Trùng lại rất nhiều.
Phương Vân cũng lười dài dòng với mấy viên đan này, một luồng chân khí mênh mông truyền vào bàn tay, lòng bàn tay bỗng nhiên sinh ra một lực hút cường đại, hướng về hai mươi tám viên đan kia:
“Trốn chỗ nào, về cho ta!”
Phương Vân giơ bàn tay lên chộp một trảo giữa không trang, liền tóm hai mươi tám viên đan này lại cùng một chỗ, bỏ vào trong túi không gian. Tuy rằng số đan dược ở đây tuy nhiều, nhưng mà ngoại trừ hai mươi tám viên tuyệt phẩm này ra, thì những thứ khác đối với Phương Vân mà nói căn bản là không có tác dụng lớn, để lại cho Tôn Thế Khôn và Lục Vũ thì hơn. Cảnh giới của bọn họ bây giờ vẫn còn thấp, thượng phẩm và cực phẩm đan dược đối với bọn họ mà nói cũng đã đủ rồi. Nếu dùng những viên đan dược cao cấp hơn thì cũng chỉ có lãng phí.
“Ực ực!”
Phương Vân đem một viên tuyệt phẩm đan dược nuốt vào trong miệng. Trong giây phút được lực viên đan tuyệt phẩm bùng nổ. Phương Vân đã ngồi khoanh chân xuống đất, đem toàn bộ tinh thần lên cổ lực lượng này, dẫn nhập vào trong kinh mạch cơ thể.
Sau một hồi, một luồng chân khí cuồng bạo trùng trùng điệp điệp, vô biên vô hạn xông ra từ kinh mạch vào cơ thể của Phương Vân.
Phương Vân quát to một tiếng, mở mắt ra, hai tay kết ấn trước ngực, như hồ điệp tung bay vậy. Lục Vũ và Tôn Thế Khôn chỉ cảm thấy không trung chấn động, một cô lực lượng cực lớn từ trong người của Phương Vân phụt ra. Trong nháy mắt, những luồng sáng kim sắc không ngừng bắn ra từ trong cơ thể của Phương Vân.
Một trận đồ lớn mà phức tạp đã nâng thân thể của Phương Vân lên, một cỗ quang ảnh không ngừng lưu chuyển biến hóa trong trận pháp.
Chỉ nghe oành một tiếng, không gian rung động, trận đồ vừa hiện ra lập tức co rút lại dưới thân của Phương Vân ngay sau đó trận đồ bảy mươi mốt phá không mà ra, trong trận pháp này, xuất hiện vô số Long Lân kim sắc. Một tiếng rống gầm như có như không có truyền từ bên trong trận đồ ra, giống như có vô số cự long cùng xuất hiện, gầm gú ở trong đó.
“Chân khí ít quá, không đủ để chống đỡ trận pháp thứ bảy mươi hai!”
Sau khi ngưng kết được trận đồ bảy mươi mốt, chân khí trong cơ thể của Phương Vân cũng đã tiêu hao rất nhiều, hắn lập tức cảm thấy chân khí còn thừa không đủ để duy trì trận pháp thứ bảy mươi hai. Trong lòng vừa động, vội vàng đem ba viên đan tuyệt phẩm bỏ vào trong miệng.
“Rống!”
Trận đồ bảy mươi hai đánh ra, ở giữa trận đồ mỹ lệ và phức tạp ấy, đột nhiên xuất hiện một cái đầu rồng kim sắc to bằng ngọn núi. Cái đầu rồng này giống là có linh tính vậy, hai con mắt to bằng chuông đồng chuyển động, tựa hồ như bản thân nó còn sống.
“Càn khôn tạo hóa, âm dương ngưng kết, thiên địa làm cốt, nhân phách làm hồn! Nhất thập thất thập nhị trận pháp hợp nhất, Trung xu phách ngưng kết!”
Theo pháp quyết được niệm trong miệng của Phương Vân, một đạo trận pháp không ngừng bay ra ngoài cơ thể. Ngay dưới con mắt khiếp sợ của Tôn Thế Khôn và Lục Vũ, tất cả trận pháp đè chồng lên nhau, dần dần lộ ra “Long hưởng”. “Long trảo”. “Long Cảo”. “Long Tích , “Long Vĩ'.
Và đạo trận pháp cuối cùng bay ra từ trong cơ thể của Phương Vân một trận pháp hình tròn thật lớn mà phức tạp, hiện lên dưới thân của Phương Vân. Cái trận pháp nào có vô số hoa văn mỹ lệ, vô số văn tự quỷ dị. Ở giữa còn có một cự long kim sắc mấy ngàn trượng. Con rồng này bị vô số gông xiềng trấn áp ở giữa trận đồ, mà Phương Vân thì ngồi xếp bằng trên lưng cự long.
“Rống!”
Trong tiếng gầm gừ này, con cự long kim sắc giãy dụa thân thể và trong trận đồ phát ra một tiếng nổ ầm thật lớn, để lộ ra một cái móng vuốt lớn, bám vào sát trận đồ, sau đó, một thân thể khổng lồ, chậm rãi đứng thăng lên từ trong trận pháp, một khí tức tôn quý, uy nghiêm, hùng hậu và to lớn từ từ phát ra bốn hướng.
“Cái này...”
Nhìn thấy hiện tượng kỳ quái này. Tôn Thể Khôn và Lục Vũ đều trừng to mắt ra, không khỏi đứng dậy. Khí thế ngưng luyện Trung Xu phách của Phương Vân quá lớn, lại còn quá kỳ dị.
Sau khi con cự long này đứng lên, trận đồ khổng lồ bắt đầu hướng về nó. Giống như nước chảy rút vậy, rút thẳng vào trong cơ thể con cự long. Chỉ nghe một tiếng long ngâm vang lên, con cự long này bỗng nhiên hóa thành một đạo kim quang, chui vào trong cột sống của Phương Vân.
Trung Xu phách mà Phương Vân ngưng tụ, lại tự nhiên thành hình rồng!
“Rốt cuộc đã thành công!”
Phương Vân mở mắt ra, thở dốc một hơi, một cảm giác vui sướng lập tức nổi lên trong lòng.
Cấp Linh Tuệ với thập bát (18) thiên long chi lực, tất nhiên là vô cùng cường đại. Nhưng mà cái này cũng có nghĩa rẳng, muốn tấn cấp thì còn khó hơn so với võ giả bình thường. Phương Vân vốn cho rằng, cần phải lấy được Viêm Ma chi tâm, thì mới có thể vào được cấp Thiên Tượng, nhưng hiện tại xem ra không cần nữa.
“Hiện tại chỉ cần phá tan ba mươi sáu tầng thế giới Thiên Cương, xua hết u tối trong Thiên Cương chi khí, và khai thông ba mươi sáu đại huyệt của Thiên Cương, thì mình sẽ chính thức tiến vào cấp Thiên Tượng, đồng thời còn có thể tế luyện tinh huyết Côn Bằng”.
Một suy nghĩ xẹt qua trong đầu, làm cho trong lòng Phương Vân dâng lên một niềm vui vô hạn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.