Quyển 2 - Chương 160: Gặp lại Hoàng Tứ Lang
Cao Nguyệt
29/08/2014
Vô Tấn rất dễ thích ứng tình cảnh, ngồi xuống, bỗng nhiên nghe thấy sau lưng có người kêu mình.
-Vô Tấn, là ngươi đó ư?
Vô Tấn quay đầu lại, bất chợt ngẩn ngơ.
Vô Tấn quay đầu lại, thoáng chốc ngẩn ngơ. Người ngồi phía sau hắn không ngờ là bạn cũ tại huyện Duy Dương, gia chủ Hoàng gia, Hoàng Tứ Lang. Bên cạnh không con cháu, chắc là gã một mình tới.
-Là…Hoàng gia chủ.
Vô Tấn có loại cảm giác nói không ra lời, trong trường hợp này gặp phải Hoàng Tứ Lang, hắn cảm thấy thật quái lạ. Nhưng nhìn Hoàng Tứ Lang vẻ mặt hưng phấn, Vô Tấn có cảm giác vui sướng tha hương gặp cố nhân.
-Hoàng gia chủ, mời lên đây ngồi!
Vô Tấn nhiệt tình mời Hoàng Tứ Lang ngồi bên cạnh mình, vừa lúc chỗ đó trống không có ai.
Hoàng Tứ Lang cầm bình và ly rượu lên trên ngồi. Có lẽ vì uống chút rượu, gã biểu hiện khá là hưng phấn, hoàn toàn quên gã và Vô Tấn từng đấu đá nhau.
Con người chính là kỳ lạ như vậy đấy, khi cùng quê hương thì có thể xóa nhòa thù hận giữa hai bên. Vô Tấn bị nhiệt tình của gã lây nhiễm, dần quên đi khó chịu trước kia với Hoàng Tứ Lang, cùng gã nói về một ít thay đổi tại huyện Duy Dương.
Ngày hôm qua Hoàng Tứ Lang mới vừa đến kinh thành, mười ngày trước xuất phát khỏi huyện Duy Dương, ngày đêm chạy đi tham gia tiệc mừng thọ lão gia Tề Thụy Phúc.
Đối với người nhà quê như Hoàng Tứ Lang xuất thân từ huyện Duy Dương, có thể tham gia thọ yến của Tề Thụy Phúc không thể nghi ngờ là một việc khiến gã thấy vô cùng vinh hạnh. Gã cũng bởi vậy mà phấn khởi, đang định truyền niềm vui đó cho Vô Tấn.
Hoàng Tứ Lang vỗ vai Vô Tấn, cười hỏi:
-Vô Tấn, ngươi biết chuyện của Hoàng Phủ Cừ không?
Vô Tấn lắc đầu, mắt lóe tia sáng đầy hứng thú:
-Hiện giờ hắn thế nào rồi?
Hoàng Phủ Cừ là kẻ địch lớn nhất của hắn tại huyện Duy Dương. Lần trước Trương Dung nói tình trạng của gã không tốt, nhưng rốt cuộc tệ cỡ nào thì Trương Dung không nói, hại hắn cứ băn khoăn về chuyện này.
-Hắn đã bị cắt chức, tội nhận hối lộ, không về kinh, hiện nay cai quản Bách Phú tiền trang quận Đông Hải, biến thành thương nhân. Hiếm khi triều đình không bao che nhưng hắn đúng là chiếm món hời, chỉ cắt chức mà thôi, không bị bắt giam! Ai, có tước vị thật tốt!
Hoàng Tứ Lang vừa cảm thán vừa uống cạn ly rượu. Dường như gã nghĩ ra cái gì, đặt rượu xuống hỏi Vô Tấn.
-Vô Tấn, sao ngươi có mặt tại kinh thành? Ở kinh thành làm cái gì? Chắc sống cũng không tệ lắm!
Vô Tấn không biết nên đáp lời ra sao, cười cười nói:
-Tại huyện Duy Dương được một số bảo thạch thượng đẳng, nghe nói kinh thành giá cả không sai nên tới thử vận may.
Hoàng Tứ Lang cười nheo mắt hỏi:
-Bảo thạch cũng khá, gần đây tăng giá khá cao. Vô Tấn, ngươi thật có ánh mắt. Sao rồi, kiếm được bao nhiêu?
-Ha ha! Một vạn lượng bạc bán một vạn ba, kiếm được ba ngàn, chút tiền nhỏ thôi.
-Mới kiếm ba ngàn à, hơi bị thiệt.
Một phú thương ở bên cạnh cũng cười xen miệng vào, nói với Vô Tấn:
-Chắc chắn là tại ngươi bán sớm, nếu ngươi bán trước một ngày Trung Thu thì có thể kiếm năm ngàn lượng. Đúng là tuổi còn hơi trẻ chút.
Phú thương này rất có hứng thú với Vô Tấn, hỏi Hoàng Tứ Lang:
-Tứ Lang, chàng trai này là ai?
Xem ra Hoàng Tứ Lang rất thân với gã, liền cười nói:
-Đây là đồng hương huyện Duy Dương chúng ta, con cháu Đông Hải Hoàng Phủ thị, tên là Hoàng Phủ Vô Tấn, ông chủ một hiệu cầm đồ.
Hoàng Tứ Lang cười giới thiệu thương nhân này cho Vô Tấn:
-Đây là Lý Tiến, đại thương nhân muối gạo tiếng tăm lừng lẫy Giang Ninh phủ, ngoại hiệu ‘Thông Thiên Lý’. Tại Giang Ninh phủ, ngươi gặp chuyện gì khó khăn cứ kiếm hắn. Hắn quen biết nhiều người, có thể giải quyết thay ngươi.
Vị Thông Thiên Lý cười hì hì chắp tay nói:
-Chỉ là thương nhân nhỏ mà thôi, sao dám nhận khích lệ như thế của Tứ Lang. Không biết Vô Tấn lão đệ là ông chủ tiệm nào tại huyện Duy Dương? Bạch Thái Nguyên hay là Vương Cẩm Ký?
Bạch Thái Nguyên và Vương Cẩm Ký là hai tiệm cầm đồ nổi danh nhất huyện Duy Dương. Nếu Vô Tấn có thể tham gia tiệc mừng thọ Tề Thụy Phúc, ít nhất cũng nên mở tiệm rất nổi tiếng tại huyện Duy Dương. Suy nghĩ của Thông Thiên Lý không có gì sai.
Vô Tấn cười bảo:
-Đều không phải, một hiệu cầm đồ nhỏ mà thôi, có chừng vạn lượng bạc.
Bên cạnh truyền đến mấy tiếng cười nhạt.
-Mở một hiệu cầm đồ nhỏ mà có thể tham gia tiệc mừng thọ Tề Thụy Phúc, không biết Tề gia phát thiệp mời như thế nào nữa?
Vô Tấn ngoái đầu lại, chỉ thấy mấy thương nhân bên cạnh đang khinh thường nhìn hắn. Vẻ mặt cực xem thường, trong mắt không thèm che giấu sự coi rẻ.
Vô Tấn cười cười, không so đo với mấy thương nhân ếch ngồi đáy giếng. Hắn thật không hiểu nổi sao mấy thương nhân này ngu xuẩn như thế. Hắn là hồng để bạch mai cẩm bào Mai Hoa vệ, thắt lưng đeo kim đai, trang phục rõ ràng như vậy mà mấy thương nhân này không ai nhận ra được.
Nếu nói bởi vì Sở Châu không có Mai Hoa vệ, Hoàng Tứ Lang và Lý Tiến bán muối gạo không hiểu thì có thể thông cảm. Nhưng mấy thương nhân này rõ ràng giọng kinh thành, lại nói hắn là người mở tiệm cầm đồ nhỏ, thật là vô cùng ngu xuẩn.
Vô Tấn không đáp trả cái gì, cười nói với Hoàng Tứ Lang:
-Hoàng gia chủ, chúng ta ngồi xuống trò chuyện đi.
Hắn vừa dứt lời, cảm giác bên cạnh khe khẽ xôn xao. Hắn quay đầu lại, chỉ thấy Tề Mạo vội vàng tới, đằng sau đi theo lão tứ Tề Hoàn, các thương nhân xung quanh đều chắp tay chào gã.
Tuy Tề Mạo đều đáp lại nhưng biểu tình lộ rõ sốt ruột, ánh mắt quét bốn phương, liếc mắt liền thấy Vô Tấn. Mắt chợt sáng ngời, gã bước nhanh tiến lên.
Gã còn muốn cùng Vô Tấn bàn chuyện về thái tử, không ngờ làm sao cũng không tìm thấy hắn. Vị trí trong lều thứ nhất của hắn trống rỗng, không có dấu hiệu từng đến. Gã cho rằng Vô Tấn đã rời đi, nhưng con gái Tề Phượng Vũ lại nhắc nhở có lẽ Vô Tấn dùng tấm thiệp mời khác.
Tề Mạo lập tức cùng huynh đệ Tề Hoàn đi tới lều cuối cùng, quả nhiên trông thấy Vô Tấn.
Gã vội vàng tiến lên khom lưng hành lễ, khẽ cười nói:
-Đường đường là Lương quốc công tại sao lại ở đây?
Gã vừa thốt lời, bỗng chốc xung quanh náo động. Mọi người khó thể tin nhìn hướng Vô Tấn. Không ngờ người thanh niên này là Lương quốc công, mới rồi mấy thương nhân khinh thường hắn thì trợn tròn mắt, há miệng không phát ra một tiếng nào.
Hoàng Tứ Lang kinh ngạc đứng lên.
-Ai là Lương quốc công?
Vô Tấn ư? Sao có thể? Nhìn rõ Tề Mạo hành lễ hướng Vô Tấn, mặt sau Tề Hoàn cũng tiến lên hành lễ, gã chỉ thấy trước mắt hoa lên. Vô Tấn lại là Lương quốc công, đây là sao chứ?
-Vô Tấn, là ngươi đó ư?
Vô Tấn quay đầu lại, bất chợt ngẩn ngơ.
Vô Tấn quay đầu lại, thoáng chốc ngẩn ngơ. Người ngồi phía sau hắn không ngờ là bạn cũ tại huyện Duy Dương, gia chủ Hoàng gia, Hoàng Tứ Lang. Bên cạnh không con cháu, chắc là gã một mình tới.
-Là…Hoàng gia chủ.
Vô Tấn có loại cảm giác nói không ra lời, trong trường hợp này gặp phải Hoàng Tứ Lang, hắn cảm thấy thật quái lạ. Nhưng nhìn Hoàng Tứ Lang vẻ mặt hưng phấn, Vô Tấn có cảm giác vui sướng tha hương gặp cố nhân.
-Hoàng gia chủ, mời lên đây ngồi!
Vô Tấn nhiệt tình mời Hoàng Tứ Lang ngồi bên cạnh mình, vừa lúc chỗ đó trống không có ai.
Hoàng Tứ Lang cầm bình và ly rượu lên trên ngồi. Có lẽ vì uống chút rượu, gã biểu hiện khá là hưng phấn, hoàn toàn quên gã và Vô Tấn từng đấu đá nhau.
Con người chính là kỳ lạ như vậy đấy, khi cùng quê hương thì có thể xóa nhòa thù hận giữa hai bên. Vô Tấn bị nhiệt tình của gã lây nhiễm, dần quên đi khó chịu trước kia với Hoàng Tứ Lang, cùng gã nói về một ít thay đổi tại huyện Duy Dương.
Ngày hôm qua Hoàng Tứ Lang mới vừa đến kinh thành, mười ngày trước xuất phát khỏi huyện Duy Dương, ngày đêm chạy đi tham gia tiệc mừng thọ lão gia Tề Thụy Phúc.
Đối với người nhà quê như Hoàng Tứ Lang xuất thân từ huyện Duy Dương, có thể tham gia thọ yến của Tề Thụy Phúc không thể nghi ngờ là một việc khiến gã thấy vô cùng vinh hạnh. Gã cũng bởi vậy mà phấn khởi, đang định truyền niềm vui đó cho Vô Tấn.
Hoàng Tứ Lang vỗ vai Vô Tấn, cười hỏi:
-Vô Tấn, ngươi biết chuyện của Hoàng Phủ Cừ không?
Vô Tấn lắc đầu, mắt lóe tia sáng đầy hứng thú:
-Hiện giờ hắn thế nào rồi?
Hoàng Phủ Cừ là kẻ địch lớn nhất của hắn tại huyện Duy Dương. Lần trước Trương Dung nói tình trạng của gã không tốt, nhưng rốt cuộc tệ cỡ nào thì Trương Dung không nói, hại hắn cứ băn khoăn về chuyện này.
-Hắn đã bị cắt chức, tội nhận hối lộ, không về kinh, hiện nay cai quản Bách Phú tiền trang quận Đông Hải, biến thành thương nhân. Hiếm khi triều đình không bao che nhưng hắn đúng là chiếm món hời, chỉ cắt chức mà thôi, không bị bắt giam! Ai, có tước vị thật tốt!
Hoàng Tứ Lang vừa cảm thán vừa uống cạn ly rượu. Dường như gã nghĩ ra cái gì, đặt rượu xuống hỏi Vô Tấn.
-Vô Tấn, sao ngươi có mặt tại kinh thành? Ở kinh thành làm cái gì? Chắc sống cũng không tệ lắm!
Vô Tấn không biết nên đáp lời ra sao, cười cười nói:
-Tại huyện Duy Dương được một số bảo thạch thượng đẳng, nghe nói kinh thành giá cả không sai nên tới thử vận may.
Hoàng Tứ Lang cười nheo mắt hỏi:
-Bảo thạch cũng khá, gần đây tăng giá khá cao. Vô Tấn, ngươi thật có ánh mắt. Sao rồi, kiếm được bao nhiêu?
-Ha ha! Một vạn lượng bạc bán một vạn ba, kiếm được ba ngàn, chút tiền nhỏ thôi.
-Mới kiếm ba ngàn à, hơi bị thiệt.
Một phú thương ở bên cạnh cũng cười xen miệng vào, nói với Vô Tấn:
-Chắc chắn là tại ngươi bán sớm, nếu ngươi bán trước một ngày Trung Thu thì có thể kiếm năm ngàn lượng. Đúng là tuổi còn hơi trẻ chút.
Phú thương này rất có hứng thú với Vô Tấn, hỏi Hoàng Tứ Lang:
-Tứ Lang, chàng trai này là ai?
Xem ra Hoàng Tứ Lang rất thân với gã, liền cười nói:
-Đây là đồng hương huyện Duy Dương chúng ta, con cháu Đông Hải Hoàng Phủ thị, tên là Hoàng Phủ Vô Tấn, ông chủ một hiệu cầm đồ.
Hoàng Tứ Lang cười giới thiệu thương nhân này cho Vô Tấn:
-Đây là Lý Tiến, đại thương nhân muối gạo tiếng tăm lừng lẫy Giang Ninh phủ, ngoại hiệu ‘Thông Thiên Lý’. Tại Giang Ninh phủ, ngươi gặp chuyện gì khó khăn cứ kiếm hắn. Hắn quen biết nhiều người, có thể giải quyết thay ngươi.
Vị Thông Thiên Lý cười hì hì chắp tay nói:
-Chỉ là thương nhân nhỏ mà thôi, sao dám nhận khích lệ như thế của Tứ Lang. Không biết Vô Tấn lão đệ là ông chủ tiệm nào tại huyện Duy Dương? Bạch Thái Nguyên hay là Vương Cẩm Ký?
Bạch Thái Nguyên và Vương Cẩm Ký là hai tiệm cầm đồ nổi danh nhất huyện Duy Dương. Nếu Vô Tấn có thể tham gia tiệc mừng thọ Tề Thụy Phúc, ít nhất cũng nên mở tiệm rất nổi tiếng tại huyện Duy Dương. Suy nghĩ của Thông Thiên Lý không có gì sai.
Vô Tấn cười bảo:
-Đều không phải, một hiệu cầm đồ nhỏ mà thôi, có chừng vạn lượng bạc.
Bên cạnh truyền đến mấy tiếng cười nhạt.
-Mở một hiệu cầm đồ nhỏ mà có thể tham gia tiệc mừng thọ Tề Thụy Phúc, không biết Tề gia phát thiệp mời như thế nào nữa?
Vô Tấn ngoái đầu lại, chỉ thấy mấy thương nhân bên cạnh đang khinh thường nhìn hắn. Vẻ mặt cực xem thường, trong mắt không thèm che giấu sự coi rẻ.
Vô Tấn cười cười, không so đo với mấy thương nhân ếch ngồi đáy giếng. Hắn thật không hiểu nổi sao mấy thương nhân này ngu xuẩn như thế. Hắn là hồng để bạch mai cẩm bào Mai Hoa vệ, thắt lưng đeo kim đai, trang phục rõ ràng như vậy mà mấy thương nhân này không ai nhận ra được.
Nếu nói bởi vì Sở Châu không có Mai Hoa vệ, Hoàng Tứ Lang và Lý Tiến bán muối gạo không hiểu thì có thể thông cảm. Nhưng mấy thương nhân này rõ ràng giọng kinh thành, lại nói hắn là người mở tiệm cầm đồ nhỏ, thật là vô cùng ngu xuẩn.
Vô Tấn không đáp trả cái gì, cười nói với Hoàng Tứ Lang:
-Hoàng gia chủ, chúng ta ngồi xuống trò chuyện đi.
Hắn vừa dứt lời, cảm giác bên cạnh khe khẽ xôn xao. Hắn quay đầu lại, chỉ thấy Tề Mạo vội vàng tới, đằng sau đi theo lão tứ Tề Hoàn, các thương nhân xung quanh đều chắp tay chào gã.
Tuy Tề Mạo đều đáp lại nhưng biểu tình lộ rõ sốt ruột, ánh mắt quét bốn phương, liếc mắt liền thấy Vô Tấn. Mắt chợt sáng ngời, gã bước nhanh tiến lên.
Gã còn muốn cùng Vô Tấn bàn chuyện về thái tử, không ngờ làm sao cũng không tìm thấy hắn. Vị trí trong lều thứ nhất của hắn trống rỗng, không có dấu hiệu từng đến. Gã cho rằng Vô Tấn đã rời đi, nhưng con gái Tề Phượng Vũ lại nhắc nhở có lẽ Vô Tấn dùng tấm thiệp mời khác.
Tề Mạo lập tức cùng huynh đệ Tề Hoàn đi tới lều cuối cùng, quả nhiên trông thấy Vô Tấn.
Gã vội vàng tiến lên khom lưng hành lễ, khẽ cười nói:
-Đường đường là Lương quốc công tại sao lại ở đây?
Gã vừa thốt lời, bỗng chốc xung quanh náo động. Mọi người khó thể tin nhìn hướng Vô Tấn. Không ngờ người thanh niên này là Lương quốc công, mới rồi mấy thương nhân khinh thường hắn thì trợn tròn mắt, há miệng không phát ra một tiếng nào.
Hoàng Tứ Lang kinh ngạc đứng lên.
-Ai là Lương quốc công?
Vô Tấn ư? Sao có thể? Nhìn rõ Tề Mạo hành lễ hướng Vô Tấn, mặt sau Tề Hoàn cũng tiến lên hành lễ, gã chỉ thấy trước mắt hoa lên. Vô Tấn lại là Lương quốc công, đây là sao chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.