Quyển 2 - Chương 159: Tiếp xúc Tề gia chủ (hạ)
Cao Nguyệt
29/08/2014
Vô Tấn nhắc nhở họ chính là điểm này. Lên thuyền dễ xuống thuyền khó, chính hắn đều nói câu thà dựa vào Thân quốc cữu chứ đừng nương nhờ thái tử, đằng sau câu nói này cho họ tin tức gì? Thì chính là thái tử rốt cuộc là người như thế nào, thật là trong truyền thuyết bao dung với người khác sao?
Tề Vạn Niên rơi vào suy tư, lão bắt đầu tỉnh lại quyết định của Tề gia có phải quá vội vàng?
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, trưởng tử Tề Mạo xuất hiện tại cửa, nói:
-Phụ thân, đa số khách đã tới rồi, chúng ta nên đi qua.
Trưởng tử tới vừa lúc, Tề Vạn Niên nói với Tề Vĩ và Tề Linh Lung:
-Các ngươi đi trước chào hỏi khách khứa, ta sẽ ra sau.
Tề Vĩ biết phụ thân muốn bàn bạc với đại ca, hơi không muốn đi.
-Phụ thân, để con ở lại đi!
Tề Vạn Niên trừng gã.
-Ngươi đi đi! Phụ thân ngươi chưa già lú lẫn, tâm còn trong sáng hơn ngươi nhiều.
Tề Vĩ bất đắc dĩ đành phải rời đi.
Tề Vạn Niên nói với Tề Phượng Vũ:
-Ngươi cũng đi thôi, hỏi Hoàng Phủ Vô Tấn về việc thái hậu thích lễ vật gì.
Mọi người đều đi hết, trong phòng chỉ còn lại Tề Vạn Niên và trưởng tử Tề Mạo.
Tề Vạn Niên phất tay với trưởng tử.
-Ngồi đi!
Tề Mạo cảm giác không khí trong phòng có chút nặng nề, liền hỏi:
-Phụ thân, xảy ra chuyện gì?
Tề Vạn Niên thở dài một tiếng.
-Tề gia ta có lẽ gặp phải nguy cơ lớn nhất trăm năm qua, liên quan đến sinh tử tồn vong của Tề gia.
Tề Vạn Niên kể lại chuyện vừa rồi, nói tỉ mỉ cho Tề Mạo nghe. Lão không nói tiếp, tràn đầy hy vọng nhìn con trai. Lão rất tin tưởng đứa con này. Trưởng tử không giống mấy đứa con khác, bọn chúng đều giỏi kinh thương nhưng không hiểu đạo quan trường. Trưởng tử khác với chúng, hơn nữa gặp chuyện lớn thì đầu óc tỉnh táo. Trước đó vài ngày Tề gia thảo luận có nên dựa vào thái tử không, người Tề gia đều nghiêng về một bên, chỉ trưởng tử phản đối việc nương nhờ thái tử. Ý kiến của gã giống hệt Hoàng Phủ Vô Tấn. Bây giờ Tề Vạn Niên muốn nghe cách nhìn của gã.
Tề Mạo vừa nghe phụ thân kể vừa suy nghĩ. Đợi phụ thân nói xong, trong đầu gã cơ bản đã hình thành cách nghĩ.
-Phụ thân, suy nghĩ của ta là chúng ta đừng nóng vội lập tức dựa vào thái tử. Vốn chúng ta vội vàng nương nhờ thái tử là sợ Thân quốc cữu trả thù. Nhưng bây giờ Thân quốc cữu không trả thù thì ta không nên gấp gáp, lại quan sát một phen đi, cẩn thận quan sát thái tử.
Tề Vạn Niên gật đầu, vẫn là trưởng tử đầu óc tỉnh táo, biết nghĩ ra cách có hiệu quả. Họ có thể đứng xem một lúc, không cần nóng vội một giây.
Tề Vạn Niên lại hỏi:
-Vậy ngươi cảm thấy đề nghị của Hoàng Phủ Vô Tấn có…
Tề Mạo gật đầu:
-Đề nghị về bốn người của hắn theo ta thấy rất sâu sắc, chúng ta nên làm theo. Đích thực lung lạc được bốn người này thì Tề gia có hy vọng hồi phục tước vị. Còn về chọn giữa thái tử và Thân quốc cữu…
Tề Mạo trầm ngâm một lát, nói tiếp:
-Ta cảm thấy đề nghị của Hoàng Phủ Vô Tấn rất có sâu xa. Có lẽ bản thân hắn đã trải qua rồi. Nên biết hắn vốn là người của thái tử, vì đưa ngân lượng cho thái tử mà vào kinh. Hôm nay hắn lại đi cùng Thiệu Cảnh Văn, thật là quái lạ. Tuy giờ hắn đã là Lương quốc công, có thể không cần dựa vào thái tử, nhưng ta cứ có cảm giác giữa hắn và thái tử chắc chắn xảy ra chuyện gì, cho nên hắn mới nói ra dựa vào thái tử không bằng nương Thân quốc cữu. Có lẽ thái tử âm hiểm không phải thương nhân như chúng ta hiểu biết.
-Ngươi nói rất có lý. Muội muội ngươi, Linh Lung cũng có ý này. Nếu thái tử ra giá trên trời, Tề gia chúng ta tất nhiên chịu không nổi. Khi đó chúng ta lại dựa vào Thân quốc cữu, thái tử tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Tề gia ta. Đến lúc đó chính là phản bội, sẽ có hậu quả rất nghiêm trọng, sợ là cả hoàng thượng cũng không tha cho chúng ta. Vậy được rồi, chúng ta đặt quyết định thứ nhất, hôm nay tạm thời không đầu nhập thái tử, tiếp tục quan sát.
Tề Vạn Niên rốt cuộc làm ra quyết định cuối cùng, tạm dừng kế hoạch nương nhờ thái tử, vẫn giữ vị trí trung lập trong quyền lực đấu tranh tại triều đình. Làm theo đề nghị của Vô Tấn, lung lạc bốn người cực quan trọng, đi con đường hoàng đế.
Lúc này đã sắp tới hoàng hôn, đa số khách mời đều lục tục tới rồi. Mười cái lều to nhét đầy người tham gia yến tiệc, tiếng cười đùa vang trời, ca múa réo rắt cực kỳ náo nhiệt.
Tề gia sắp xếp khách mời có thể nói là cẩn thận tỉ mỉ. Đều lo lắng đến thân phận bối cảnh mỗi một người, quyền quý và thương nhân tuyệt đối tách ra. Các thương nhân có hai lều riêng. Danh nhân kinh thành thì tại một lều khác. Đám quan viên thì chiếm đa số cái lều, điều kiện cũng tốt hơn các thương nhân.
Thương nhân là hai người cùng ngồi một bàn. Quyền quý quan to thì mỗi người một cái bàn nhỏ, rất độc lập.
Khi Vô Tấn đi tới lều thì thuộc về người đến trễ, hắn không biết vị trí của mình nằm ở đâu. Mười cái lều to tựa như mười ngọn núi nhỏ sừng sững trước mặt hắn.
-Công tử, ta đến dẫn đường cho người.
Một thị nữ xinh đẹp tiến lên hành lễ với Vô Tấn. Họ chuyên môn phụ trách dẫn đường, có hơn trăm người. Vô Tấn đưa thiệp mời cho cô, đây là thiệp của hắn, bên trong có số ghế ngồi.
Thiệp mời của Vô Tấn là lúc tại cửa hàng châu báu Tề Mạo đưa cho. Khi đó hắn còn chưa trở thành Lương quốc công, Tề Mạo chỉ coi hắn là một thương nhân bình thường, vậy nên vị trí của hắn là ngồi chung với đám thương nhân.
Tề gia tuyệt không ngờ Vô Tấn sẽ dùng tấm thiệp mời này. Họ đều cho rằng Vô Tấn sẽ dùng thiệp mời Lan Lăng quận vương. Lan Lăng quận vương đã sai người tới nói, cháu trai Vô Tấn sẽ đại biểu ông tới dự tiệc.
Vô Tấn không muốn dùng thiệp mời Lan Lăng quận vương, bởi vì hắn không muốn cùng một đám lão già ăn cơm, đặc biệt bên cạnh hắn rất có thể là Hoàng Phủ Dật Biểu. Nếu là thế thì sẽ làm hắn mất khẩu vị, hắn thà rằng ngồi chung với nhóm thương nhân, ít nhất tinh thần nhẹ nhõm hơn.
Vô Tấn cùng thị nữ đi một đoạn đường khá xa, tới một cái lều tối phía đông. Chỗ đó là các thương gia đến từ khắp nơi trong nước, đặc biệt vào kinh chúc thọ cho gia chủ Tề Thụy Phúc.
Trong lều khoảng hơn năm trăm ngươi tụ tập một chỗ, cực kỳ náo nhiệt. Mỗi người đều cao giọng nói chuyện, tiếng cười, tiếng trò chuyện át qua tiếng đàn.
Đây không phải vì các thương nhân không biết lễ nghi, mà bởi loại cơ hội giao lưu thương nghiệp thế này ai muốn bỏ qua chứ? Rất nhiều người vào kinh tham gia thọ yến, mục đích là vì tại đây sẽ quen biết càng nhiều người, tìm cơ hội kiếm tiền.
Cho nên trên cơ bản ai cũng nói về cách kiếm tiền, đây cũng là bản sắc thương nhân.
-Công tử, vị trí của người tại đây.
Thị nữ dẫn Vô Tấn tới một chỗ trống, nơi này cách cửa lều không xa, vị trí hơi ra mé ngoài, tương xứng với địa vị lúc trước của hắn.
Tề Vạn Niên rơi vào suy tư, lão bắt đầu tỉnh lại quyết định của Tề gia có phải quá vội vàng?
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, trưởng tử Tề Mạo xuất hiện tại cửa, nói:
-Phụ thân, đa số khách đã tới rồi, chúng ta nên đi qua.
Trưởng tử tới vừa lúc, Tề Vạn Niên nói với Tề Vĩ và Tề Linh Lung:
-Các ngươi đi trước chào hỏi khách khứa, ta sẽ ra sau.
Tề Vĩ biết phụ thân muốn bàn bạc với đại ca, hơi không muốn đi.
-Phụ thân, để con ở lại đi!
Tề Vạn Niên trừng gã.
-Ngươi đi đi! Phụ thân ngươi chưa già lú lẫn, tâm còn trong sáng hơn ngươi nhiều.
Tề Vĩ bất đắc dĩ đành phải rời đi.
Tề Vạn Niên nói với Tề Phượng Vũ:
-Ngươi cũng đi thôi, hỏi Hoàng Phủ Vô Tấn về việc thái hậu thích lễ vật gì.
Mọi người đều đi hết, trong phòng chỉ còn lại Tề Vạn Niên và trưởng tử Tề Mạo.
Tề Vạn Niên phất tay với trưởng tử.
-Ngồi đi!
Tề Mạo cảm giác không khí trong phòng có chút nặng nề, liền hỏi:
-Phụ thân, xảy ra chuyện gì?
Tề Vạn Niên thở dài một tiếng.
-Tề gia ta có lẽ gặp phải nguy cơ lớn nhất trăm năm qua, liên quan đến sinh tử tồn vong của Tề gia.
Tề Vạn Niên kể lại chuyện vừa rồi, nói tỉ mỉ cho Tề Mạo nghe. Lão không nói tiếp, tràn đầy hy vọng nhìn con trai. Lão rất tin tưởng đứa con này. Trưởng tử không giống mấy đứa con khác, bọn chúng đều giỏi kinh thương nhưng không hiểu đạo quan trường. Trưởng tử khác với chúng, hơn nữa gặp chuyện lớn thì đầu óc tỉnh táo. Trước đó vài ngày Tề gia thảo luận có nên dựa vào thái tử không, người Tề gia đều nghiêng về một bên, chỉ trưởng tử phản đối việc nương nhờ thái tử. Ý kiến của gã giống hệt Hoàng Phủ Vô Tấn. Bây giờ Tề Vạn Niên muốn nghe cách nhìn của gã.
Tề Mạo vừa nghe phụ thân kể vừa suy nghĩ. Đợi phụ thân nói xong, trong đầu gã cơ bản đã hình thành cách nghĩ.
-Phụ thân, suy nghĩ của ta là chúng ta đừng nóng vội lập tức dựa vào thái tử. Vốn chúng ta vội vàng nương nhờ thái tử là sợ Thân quốc cữu trả thù. Nhưng bây giờ Thân quốc cữu không trả thù thì ta không nên gấp gáp, lại quan sát một phen đi, cẩn thận quan sát thái tử.
Tề Vạn Niên gật đầu, vẫn là trưởng tử đầu óc tỉnh táo, biết nghĩ ra cách có hiệu quả. Họ có thể đứng xem một lúc, không cần nóng vội một giây.
Tề Vạn Niên lại hỏi:
-Vậy ngươi cảm thấy đề nghị của Hoàng Phủ Vô Tấn có…
Tề Mạo gật đầu:
-Đề nghị về bốn người của hắn theo ta thấy rất sâu sắc, chúng ta nên làm theo. Đích thực lung lạc được bốn người này thì Tề gia có hy vọng hồi phục tước vị. Còn về chọn giữa thái tử và Thân quốc cữu…
Tề Mạo trầm ngâm một lát, nói tiếp:
-Ta cảm thấy đề nghị của Hoàng Phủ Vô Tấn rất có sâu xa. Có lẽ bản thân hắn đã trải qua rồi. Nên biết hắn vốn là người của thái tử, vì đưa ngân lượng cho thái tử mà vào kinh. Hôm nay hắn lại đi cùng Thiệu Cảnh Văn, thật là quái lạ. Tuy giờ hắn đã là Lương quốc công, có thể không cần dựa vào thái tử, nhưng ta cứ có cảm giác giữa hắn và thái tử chắc chắn xảy ra chuyện gì, cho nên hắn mới nói ra dựa vào thái tử không bằng nương Thân quốc cữu. Có lẽ thái tử âm hiểm không phải thương nhân như chúng ta hiểu biết.
-Ngươi nói rất có lý. Muội muội ngươi, Linh Lung cũng có ý này. Nếu thái tử ra giá trên trời, Tề gia chúng ta tất nhiên chịu không nổi. Khi đó chúng ta lại dựa vào Thân quốc cữu, thái tử tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Tề gia ta. Đến lúc đó chính là phản bội, sẽ có hậu quả rất nghiêm trọng, sợ là cả hoàng thượng cũng không tha cho chúng ta. Vậy được rồi, chúng ta đặt quyết định thứ nhất, hôm nay tạm thời không đầu nhập thái tử, tiếp tục quan sát.
Tề Vạn Niên rốt cuộc làm ra quyết định cuối cùng, tạm dừng kế hoạch nương nhờ thái tử, vẫn giữ vị trí trung lập trong quyền lực đấu tranh tại triều đình. Làm theo đề nghị của Vô Tấn, lung lạc bốn người cực quan trọng, đi con đường hoàng đế.
Lúc này đã sắp tới hoàng hôn, đa số khách mời đều lục tục tới rồi. Mười cái lều to nhét đầy người tham gia yến tiệc, tiếng cười đùa vang trời, ca múa réo rắt cực kỳ náo nhiệt.
Tề gia sắp xếp khách mời có thể nói là cẩn thận tỉ mỉ. Đều lo lắng đến thân phận bối cảnh mỗi một người, quyền quý và thương nhân tuyệt đối tách ra. Các thương nhân có hai lều riêng. Danh nhân kinh thành thì tại một lều khác. Đám quan viên thì chiếm đa số cái lều, điều kiện cũng tốt hơn các thương nhân.
Thương nhân là hai người cùng ngồi một bàn. Quyền quý quan to thì mỗi người một cái bàn nhỏ, rất độc lập.
Khi Vô Tấn đi tới lều thì thuộc về người đến trễ, hắn không biết vị trí của mình nằm ở đâu. Mười cái lều to tựa như mười ngọn núi nhỏ sừng sững trước mặt hắn.
-Công tử, ta đến dẫn đường cho người.
Một thị nữ xinh đẹp tiến lên hành lễ với Vô Tấn. Họ chuyên môn phụ trách dẫn đường, có hơn trăm người. Vô Tấn đưa thiệp mời cho cô, đây là thiệp của hắn, bên trong có số ghế ngồi.
Thiệp mời của Vô Tấn là lúc tại cửa hàng châu báu Tề Mạo đưa cho. Khi đó hắn còn chưa trở thành Lương quốc công, Tề Mạo chỉ coi hắn là một thương nhân bình thường, vậy nên vị trí của hắn là ngồi chung với đám thương nhân.
Tề gia tuyệt không ngờ Vô Tấn sẽ dùng tấm thiệp mời này. Họ đều cho rằng Vô Tấn sẽ dùng thiệp mời Lan Lăng quận vương. Lan Lăng quận vương đã sai người tới nói, cháu trai Vô Tấn sẽ đại biểu ông tới dự tiệc.
Vô Tấn không muốn dùng thiệp mời Lan Lăng quận vương, bởi vì hắn không muốn cùng một đám lão già ăn cơm, đặc biệt bên cạnh hắn rất có thể là Hoàng Phủ Dật Biểu. Nếu là thế thì sẽ làm hắn mất khẩu vị, hắn thà rằng ngồi chung với nhóm thương nhân, ít nhất tinh thần nhẹ nhõm hơn.
Vô Tấn cùng thị nữ đi một đoạn đường khá xa, tới một cái lều tối phía đông. Chỗ đó là các thương gia đến từ khắp nơi trong nước, đặc biệt vào kinh chúc thọ cho gia chủ Tề Thụy Phúc.
Trong lều khoảng hơn năm trăm ngươi tụ tập một chỗ, cực kỳ náo nhiệt. Mỗi người đều cao giọng nói chuyện, tiếng cười, tiếng trò chuyện át qua tiếng đàn.
Đây không phải vì các thương nhân không biết lễ nghi, mà bởi loại cơ hội giao lưu thương nghiệp thế này ai muốn bỏ qua chứ? Rất nhiều người vào kinh tham gia thọ yến, mục đích là vì tại đây sẽ quen biết càng nhiều người, tìm cơ hội kiếm tiền.
Cho nên trên cơ bản ai cũng nói về cách kiếm tiền, đây cũng là bản sắc thương nhân.
-Công tử, vị trí của người tại đây.
Thị nữ dẫn Vô Tấn tới một chỗ trống, nơi này cách cửa lều không xa, vị trí hơi ra mé ngoài, tương xứng với địa vị lúc trước của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.