Hoàng Tử Công Chúa Thần Tượng (Star Idol)
Chương 10: Câu lạc bộ Âm nhạc cổ điển - Yêu Piano
arinsa ♫ shaily
20/08/2014
Chạy một mạch từ phòng giáo viên về khu F để kêu Thiên Ánh cùng tới Câu lạc bộ, Thiên An bỗng bắt gặp Mỹ Trang cũng đang đi ra từ khu nhà học của khu F. Mỹ Trang gọi Thiên An lại báo tin là Thiên Ánh bảo mệt nên về Ký túc xá trước và chuyển lời kêu Thiên An cứ đến Câu lạc bộ trước. Nghe vậy, Thiên An bỗng thấy hơi lo lắng không biết Thiên Ánh có sao không nhưng lúc này cô lại muốn tới Câu lạc bộ xem thử nên cũng đành đi theo Mỹ Trang đến Câu lạc bộ Âm nhạc cổ điển.
Câu lạc bộ Âm nhạc cổ điển
Đẩy cánh cửa gỗ lớn ra, tiếng cọt kẹt vang lên như cánh cửa này lâu lâu mới được mở ra một lần. Bên trong không lấy một bóng hình ngoại trừ hai người đang đứng trước cửa.
-Nơi này là Câu lạc bộ ‘Âm nhạc cổ điển’ hả? -Thiên An vừa nhìn vào bên trong phòng thì đã há hốc mồm mà kinh ngạc.
Căn phòng này quả thật rất lớn, chính giữa căn phòng là khoảng trống lớn như một cái sân khấu tất cả mọi nhạc cụ đủ loại đều ở đây: 1 cái piano lớn màu đen bóng ở vị trí trung tâm, những cây violin, cello, những cây sáo flute và cả những cây kèn đủ loại trong dàn giao hưởng như trumpet, brass, tuba,... được đặt gọn gàng đúng chỗ của mình với những cái giá để bản nhạc.
- Ừ! Câu lạc bộ ÂM NHẠC CỔ ĐIỂN -Mỹ Trang nhấn mạnh bốn chữ cuối nhìn Thiên An mà mỉm cười trước thái độ của cô.
- Nhưng... sao không có người nào hết vậy?
- À... Câu lạc bộ này ít thành viên lắm chỉ có khoảng mười người, các bạn đó ít tới đây lắm mà có thì giờ này cũng về hết rồi.
- Sao lạ vậy? Họ không thích Âm nhạc cổ điển sao? Hay họ nghĩ âm nhạc cổ điển nhàm chán...?? -Thiên An lấy mọi suy nghĩ trong đầu mình ra hỏi tấp nập Mỹ Trang.
- Có lẽ... vì ở cái thời đại này có những thứ hứng thú với họ hơn. Âm nhạc cổ điển không còn đủ sức để hấp dẫn các học viên còn các Câu lạc bộ khác đều theo trào lưu hiện đại và ở các Câu lạc bộ đó đều có những thần tượng nổi tiếng đứng đầu Học viện Star Idol... Còn ở đây thì không được như vậy, khả năng chơi nhạc của các thành viên của câu lạc bộ không đủ để trở thành những Người nổi tiếng -Mỹ Trang thở dài rồi cô đi tới cầm một cây violin gỗ nâu bóng loáng lên, kéo một đoạn nhạc. Khả năng chơi nhạc của Mỹ Trang cũng rất hay trong đó ánh lên một sự đam mê chỉ có điều nó không thể hiện hết được cái sự đam mê đó trong bản nhạc này.
Thiên An cũng cầm lấy một cây Violin lên chơi thử nhưng chơi hoài mà không được. Vẻ lóng ngóng như người mới tập tành cầm đàn lần đầu khiến Mỹ Trang cũng phải ngừng chơi đàn mà bật cười. Thiên An chỉ đành gãi đầu, lí do thì đương nhiên là Thiên An biết bởi vì đây không phải là cây đàn của cô, Cây violin thân thuộc mà cô chơi từ nhỏ cho tới lớn. Cũng may là khi qua Việt Nam cô có đem theo cây đàn không thôi là tiêu rồi!
Vừa nghe Mỹ Trang nói về âm nhạc cổ điển vừa mãi mê tìm hiểu vài thứ nhạc cụ ở Câu lạc bộ thì trời cũng đã gần tối nên Thiên An cũng đành tạm biệt Mỹ Trang về Kí túc xá. Hơn nữa Thiên An cũng rất muốn về để xem Thiên Ánh thế nào?
Khi về đến kí túc xá thì không thấy Thiên Ánh đâu cô nghĩ chắc Thiên Ánh đi dạo đâu đó rồi. Thiên An đi vào nhà tắm, tắm rửa sạch sẽ cô bước ra với một cái quần đùi Jean và áo thun trắng mái tóc tomboy được đổi lại bằng chính mái tóc đen dài mượt mà, đôi mắt thì Thiên An cũng đã gỡ lens xuống nên cũng trở lại là đôi mắt màu đỏ ngọc.
Ngồi trong phòng chờ gần cả tiếng mà Thiên Ánh bóng dáng còn chưa thấy về nên Thiên An muốn đi kiếm xem chị mình đang ở đâu.
Đang đi trên đường hành lang vắng vẻ thì Thiên An va phải một người nói chính xác hơn là một người con trai làm cho cô ngã nhào xuống đất. Chàng trai đó vương tay lên định kéo cô ngồi dậy thì cô đã tự mình đứng lên đôi mắt đỏ ngọc nhìn chàng trai. Chàng trai đó chính là một trong những ‘hoàng tử’ của Star Idol - Triệu Huy Vũ
-Xin lỗi đi! – Thiên An lạnh lùng nhìn chàng trai làm mình ngã.
-Xin lỗi? Chúng ta đều là người có lỗi cả – Huy Vũ nhìn Thiên An giọng nói đều đều nhưng trong lòng thì khá là bất ngờ khi người con gái này dám nhìn anh với ánh mắt đó. Thiên An không nói gì chỉ nhếch mép cười nữa miệng, chẳng thèm nhìn chàng trai trước mặt mình lần cuối rồi ngang nhiên đi qua Huy Vũ một cách phũ phàng.
-Đợi một chút, cô là... ai? – Huy Vũ nắm chặt cánh tay Thiên An hỏi,
-Bỏ ra –Thiên An khó chịu không quay mặt lại đến nhìn còn không muốn.
Đây là câu nói phũ phàng đầu tiên mà một người con gái dám nói với ‘Hoàng tử Huy Vũ’ này.Trên đời này có cả tá người muốn anh nắm tay anh còn chưa được, trong khi đó người con gái này lại có thái độ lạnh lùng với anh như vậy.
Bất giác Huy Vũ bỏ tay mình ra, Thiên An bỏ đi để lại Huy Vũ với những suy nghĩ ngẩn ngơ.
[Người con gái này…lạ thật]
/// Câu lạc bộ Âm nhạc cổ điển///
Cánh cửa gỗ lớn lại một lần nữa mở ra cọt kẹt. Bóng một cô gái bước vào, vụng về lần mò vào trong căn phòng tối định tìm công tắc điện để bật lên nhưng nghĩ gì đó cô gái lại thôi. Ánh trăng lên cao, trăng khuyết và sáng rỡ soi sáng cho đôi mắt Saphire, giúp cô gái soi được những vật thể trong bóng tối.
Bước nhẹ theo ánh sáng của trăng, cô gái chậm rãi đến bên một cây đàn piano màu đen được đặt chính giữa phong và ngồi xuống nhẹ nhàng mở hộp đàn lên. Ngón tay trỏ khẽ đặt lên một phím đàn trắng một tiếng 'tưng' vang lên nhưng ngón tay đó cũng bỗng theo phản xạ âm thanh từ thính giác mà nhanh chóng rụt lại.
Ánh trăng soi lên bóng cô gái đó, cả người cô lặng đi ngồi thẩn thờ. Một cảm giác gọi là 'sợ hãi' đang dâng dần lên trong người cô. Giờ phút này cô bỗng muốn đứng dậy và rời xa cây đàn này rời xa âm thanh mà cô đã từng rất thích nhưng không được, đôi chân cô cứng đơ rồi không thể nào cử động được nữa nên cô chỉ có thể ngồi yên đó và sợ, đôi mắt Saphire tựa như vô hồn.
- Chị! -Một tiếng gọi vang lên ngay khi tiếng rầm của cánh cửa gỗ vừa được đạp mạnh bạo. Bật vội đèn sáng lên, Thiên An chạy nhanh đến bên cạnh cô gái đang ngồi bên cây đàn - Hàn Thiên Ánh.
- Tiểu... tiểu An... -Giọng Thiên Ánh lắp bắp giật mình quay lại nhìn Thiên An đang đứng bên cạnh mình.
- Chị! Sao chị lại ở đây? Chị có biết em lo cho chị lắm không? -Thiên An nói như muốn quát ầm lên nhưng giọng đã có phần nào vơi bớt đi nổi lo.
- Chị... chị xin lỗi! – Thiên Ánh cuối xuống giọng thỏ thẻ, như biết là mình đã làm cho em gái cô lo lắng.
- Chị không sao là tốt rồi, em cũng xin lỗi vì đã to tiếng với chị! -Thiên An bình tĩnh lại, thật sự thì Thiên An không muốn trách chị mình, chỉ là cô lo Thiên Ánh sẽ có chuyện thôi, rồi bỗng Thiên An đưa mắt nhìn sang cây piano màu đen -À... chị muốn chơi piano hả? Cũng được đó, lâu rồi em không nghe chị đàn, chị đàn thử một bản đi!
- Chị...
- Chị mau đàn đi! -Thiên An háo hức giục
- Nhưng... Tiểu An...chị... -Thiên Ánh ngập ngừng muốn nói gì đó nhưng cứ lắp bắp không thành câu
- Sao nãy giờ chị cứ lắp bắp hoài vậy? Có chuyện gì à? -Thấy thái độ ngập ngừng kì lạ của Thiên Ánh, Thiên An lo lắng
- Chị không đàn được!
- Không đàn được?! Chị đùa với em đấy à??...Đừng nói với em là chị bỗng nhiên sợ nên không đàn được à nha!- Thiên An không tin nổi những gì mà mình vừa nghe từ Thiên Ánh. Thiên Ánh không nói gì mặt quay đi không dám nhìn thẳng vào Thiên An -Chị thật là... Chẳng phải ban đầu chị rất muốn vào Câu lạc bộ âm nhạc cổ điển sao? Chị tự tìm đến nơi này chẳng phải là vì muốn tiếp xúc lại với âm nhạc, với Piano sao? Hàn Thiên Ánh -chị của em là người rất yêu Piano không thể nào vì một nổi sợ vô lý mà từ bỏ thứ mình yêu dễ dàng như vậy được phải không?!
Giọng Thiên An lắng dần xuống nhìn vào Thiên Ánh, không khí im lặng bao trùm.
Một tiếng đàn khẽ vang lên bất ngờ, những ngón tay chuyển động tạo nên đoạn nhạc nhẹ nhàng mà sâu lắng trong đêm. Thiên Ánh đang đàn, đàn một cách say sưa, đàn như chưa bao giờ được đàn. Sau 3 năm trôi qua, tình yêu của cô với Pianio của cô vẫn không bao giờ phai, những giai điệu đó thả mình vào trong không gian quyện cùng những làn gió sương thổi từ cửa sổ.
Thiên An đứng cạnh mỉm cười, một nụ cười hài lòng và nụ cười ấy cũng thật sự rất đẹp.
Câu lạc bộ Âm nhạc cổ điển
Đẩy cánh cửa gỗ lớn ra, tiếng cọt kẹt vang lên như cánh cửa này lâu lâu mới được mở ra một lần. Bên trong không lấy một bóng hình ngoại trừ hai người đang đứng trước cửa.
-Nơi này là Câu lạc bộ ‘Âm nhạc cổ điển’ hả? -Thiên An vừa nhìn vào bên trong phòng thì đã há hốc mồm mà kinh ngạc.
Căn phòng này quả thật rất lớn, chính giữa căn phòng là khoảng trống lớn như một cái sân khấu tất cả mọi nhạc cụ đủ loại đều ở đây: 1 cái piano lớn màu đen bóng ở vị trí trung tâm, những cây violin, cello, những cây sáo flute và cả những cây kèn đủ loại trong dàn giao hưởng như trumpet, brass, tuba,... được đặt gọn gàng đúng chỗ của mình với những cái giá để bản nhạc.
- Ừ! Câu lạc bộ ÂM NHẠC CỔ ĐIỂN -Mỹ Trang nhấn mạnh bốn chữ cuối nhìn Thiên An mà mỉm cười trước thái độ của cô.
- Nhưng... sao không có người nào hết vậy?
- À... Câu lạc bộ này ít thành viên lắm chỉ có khoảng mười người, các bạn đó ít tới đây lắm mà có thì giờ này cũng về hết rồi.
- Sao lạ vậy? Họ không thích Âm nhạc cổ điển sao? Hay họ nghĩ âm nhạc cổ điển nhàm chán...?? -Thiên An lấy mọi suy nghĩ trong đầu mình ra hỏi tấp nập Mỹ Trang.
- Có lẽ... vì ở cái thời đại này có những thứ hứng thú với họ hơn. Âm nhạc cổ điển không còn đủ sức để hấp dẫn các học viên còn các Câu lạc bộ khác đều theo trào lưu hiện đại và ở các Câu lạc bộ đó đều có những thần tượng nổi tiếng đứng đầu Học viện Star Idol... Còn ở đây thì không được như vậy, khả năng chơi nhạc của các thành viên của câu lạc bộ không đủ để trở thành những Người nổi tiếng -Mỹ Trang thở dài rồi cô đi tới cầm một cây violin gỗ nâu bóng loáng lên, kéo một đoạn nhạc. Khả năng chơi nhạc của Mỹ Trang cũng rất hay trong đó ánh lên một sự đam mê chỉ có điều nó không thể hiện hết được cái sự đam mê đó trong bản nhạc này.
Thiên An cũng cầm lấy một cây Violin lên chơi thử nhưng chơi hoài mà không được. Vẻ lóng ngóng như người mới tập tành cầm đàn lần đầu khiến Mỹ Trang cũng phải ngừng chơi đàn mà bật cười. Thiên An chỉ đành gãi đầu, lí do thì đương nhiên là Thiên An biết bởi vì đây không phải là cây đàn của cô, Cây violin thân thuộc mà cô chơi từ nhỏ cho tới lớn. Cũng may là khi qua Việt Nam cô có đem theo cây đàn không thôi là tiêu rồi!
Vừa nghe Mỹ Trang nói về âm nhạc cổ điển vừa mãi mê tìm hiểu vài thứ nhạc cụ ở Câu lạc bộ thì trời cũng đã gần tối nên Thiên An cũng đành tạm biệt Mỹ Trang về Kí túc xá. Hơn nữa Thiên An cũng rất muốn về để xem Thiên Ánh thế nào?
Khi về đến kí túc xá thì không thấy Thiên Ánh đâu cô nghĩ chắc Thiên Ánh đi dạo đâu đó rồi. Thiên An đi vào nhà tắm, tắm rửa sạch sẽ cô bước ra với một cái quần đùi Jean và áo thun trắng mái tóc tomboy được đổi lại bằng chính mái tóc đen dài mượt mà, đôi mắt thì Thiên An cũng đã gỡ lens xuống nên cũng trở lại là đôi mắt màu đỏ ngọc.
Ngồi trong phòng chờ gần cả tiếng mà Thiên Ánh bóng dáng còn chưa thấy về nên Thiên An muốn đi kiếm xem chị mình đang ở đâu.
Đang đi trên đường hành lang vắng vẻ thì Thiên An va phải một người nói chính xác hơn là một người con trai làm cho cô ngã nhào xuống đất. Chàng trai đó vương tay lên định kéo cô ngồi dậy thì cô đã tự mình đứng lên đôi mắt đỏ ngọc nhìn chàng trai. Chàng trai đó chính là một trong những ‘hoàng tử’ của Star Idol - Triệu Huy Vũ
-Xin lỗi đi! – Thiên An lạnh lùng nhìn chàng trai làm mình ngã.
-Xin lỗi? Chúng ta đều là người có lỗi cả – Huy Vũ nhìn Thiên An giọng nói đều đều nhưng trong lòng thì khá là bất ngờ khi người con gái này dám nhìn anh với ánh mắt đó. Thiên An không nói gì chỉ nhếch mép cười nữa miệng, chẳng thèm nhìn chàng trai trước mặt mình lần cuối rồi ngang nhiên đi qua Huy Vũ một cách phũ phàng.
-Đợi một chút, cô là... ai? – Huy Vũ nắm chặt cánh tay Thiên An hỏi,
-Bỏ ra –Thiên An khó chịu không quay mặt lại đến nhìn còn không muốn.
Đây là câu nói phũ phàng đầu tiên mà một người con gái dám nói với ‘Hoàng tử Huy Vũ’ này.Trên đời này có cả tá người muốn anh nắm tay anh còn chưa được, trong khi đó người con gái này lại có thái độ lạnh lùng với anh như vậy.
Bất giác Huy Vũ bỏ tay mình ra, Thiên An bỏ đi để lại Huy Vũ với những suy nghĩ ngẩn ngơ.
[Người con gái này…lạ thật]
/// Câu lạc bộ Âm nhạc cổ điển///
Cánh cửa gỗ lớn lại một lần nữa mở ra cọt kẹt. Bóng một cô gái bước vào, vụng về lần mò vào trong căn phòng tối định tìm công tắc điện để bật lên nhưng nghĩ gì đó cô gái lại thôi. Ánh trăng lên cao, trăng khuyết và sáng rỡ soi sáng cho đôi mắt Saphire, giúp cô gái soi được những vật thể trong bóng tối.
Bước nhẹ theo ánh sáng của trăng, cô gái chậm rãi đến bên một cây đàn piano màu đen được đặt chính giữa phong và ngồi xuống nhẹ nhàng mở hộp đàn lên. Ngón tay trỏ khẽ đặt lên một phím đàn trắng một tiếng 'tưng' vang lên nhưng ngón tay đó cũng bỗng theo phản xạ âm thanh từ thính giác mà nhanh chóng rụt lại.
Ánh trăng soi lên bóng cô gái đó, cả người cô lặng đi ngồi thẩn thờ. Một cảm giác gọi là 'sợ hãi' đang dâng dần lên trong người cô. Giờ phút này cô bỗng muốn đứng dậy và rời xa cây đàn này rời xa âm thanh mà cô đã từng rất thích nhưng không được, đôi chân cô cứng đơ rồi không thể nào cử động được nữa nên cô chỉ có thể ngồi yên đó và sợ, đôi mắt Saphire tựa như vô hồn.
- Chị! -Một tiếng gọi vang lên ngay khi tiếng rầm của cánh cửa gỗ vừa được đạp mạnh bạo. Bật vội đèn sáng lên, Thiên An chạy nhanh đến bên cạnh cô gái đang ngồi bên cây đàn - Hàn Thiên Ánh.
- Tiểu... tiểu An... -Giọng Thiên Ánh lắp bắp giật mình quay lại nhìn Thiên An đang đứng bên cạnh mình.
- Chị! Sao chị lại ở đây? Chị có biết em lo cho chị lắm không? -Thiên An nói như muốn quát ầm lên nhưng giọng đã có phần nào vơi bớt đi nổi lo.
- Chị... chị xin lỗi! – Thiên Ánh cuối xuống giọng thỏ thẻ, như biết là mình đã làm cho em gái cô lo lắng.
- Chị không sao là tốt rồi, em cũng xin lỗi vì đã to tiếng với chị! -Thiên An bình tĩnh lại, thật sự thì Thiên An không muốn trách chị mình, chỉ là cô lo Thiên Ánh sẽ có chuyện thôi, rồi bỗng Thiên An đưa mắt nhìn sang cây piano màu đen -À... chị muốn chơi piano hả? Cũng được đó, lâu rồi em không nghe chị đàn, chị đàn thử một bản đi!
- Chị...
- Chị mau đàn đi! -Thiên An háo hức giục
- Nhưng... Tiểu An...chị... -Thiên Ánh ngập ngừng muốn nói gì đó nhưng cứ lắp bắp không thành câu
- Sao nãy giờ chị cứ lắp bắp hoài vậy? Có chuyện gì à? -Thấy thái độ ngập ngừng kì lạ của Thiên Ánh, Thiên An lo lắng
- Chị không đàn được!
- Không đàn được?! Chị đùa với em đấy à??...Đừng nói với em là chị bỗng nhiên sợ nên không đàn được à nha!- Thiên An không tin nổi những gì mà mình vừa nghe từ Thiên Ánh. Thiên Ánh không nói gì mặt quay đi không dám nhìn thẳng vào Thiên An -Chị thật là... Chẳng phải ban đầu chị rất muốn vào Câu lạc bộ âm nhạc cổ điển sao? Chị tự tìm đến nơi này chẳng phải là vì muốn tiếp xúc lại với âm nhạc, với Piano sao? Hàn Thiên Ánh -chị của em là người rất yêu Piano không thể nào vì một nổi sợ vô lý mà từ bỏ thứ mình yêu dễ dàng như vậy được phải không?!
Giọng Thiên An lắng dần xuống nhìn vào Thiên Ánh, không khí im lặng bao trùm.
Một tiếng đàn khẽ vang lên bất ngờ, những ngón tay chuyển động tạo nên đoạn nhạc nhẹ nhàng mà sâu lắng trong đêm. Thiên Ánh đang đàn, đàn một cách say sưa, đàn như chưa bao giờ được đàn. Sau 3 năm trôi qua, tình yêu của cô với Pianio của cô vẫn không bao giờ phai, những giai điệu đó thả mình vào trong không gian quyện cùng những làn gió sương thổi từ cửa sổ.
Thiên An đứng cạnh mỉm cười, một nụ cười hài lòng và nụ cười ấy cũng thật sự rất đẹp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.