Hoàng Tử Công Chúa Thần Tượng (Star Idol)
Chương 11: Suy tư
arinsa ♫ shaily
20/08/2014
Từ sáng sớm, cái lớp 11F1 đã ồn ào làm rộn nguyên cả khu F. Những chú chim hót ríu rít trên cành cây ngoài cửa sổ cũng như muốn tham gia vào sự rộn ràng đó.
Ấy là vì hôm nay hotboy mới nổi của lớp 11F1 à không phải nói là của cả khu F này -Hàn Minh An xuất hiện với vẻ ngoài bình thường đã rất 'beautyful' nay còn có thêm cây violin được bỏ trong cái sách màu đen đeo sau vai càng làm tăng thêm độ lãng tử.
Đám nữ sinh trong lớp vây kín cả bàn của Thiên An với cái chính là tò mò không biết khả năng chơi nhạc của hotboy như thế nào và thêm vào đó là được bắt chuyện nhiều hơn với hotboy. Và cái điều đáng nói ở đây là (tiểu thư Hàn Thiên An) hiện tại là Minh An xưa nay vốn chỉ căm ghét lũ con trai còn đối với con gái thì rất là friendly nên không ngại ngùng mà vui vẻ nói chuyện một cách khiêm tốn.
Còn về phần của Thiên Ánh, vì thấy bị làm phiền và cũng vì hình như sự có mặt của mình không cần thiết nên cô đã sớm trốn khỏi lớp để mặc cho Thiên An an nhàn mà tán chuyện cùng đám nữ sinh. Thiên Ánh tản bộ trong khuôn viên của Học viện sẵn tiện tham quan một chút.........
/// Lớp 12S1///
Tại cái bàn cuối góc lớp cạnh cái cửa sổ, một chàng Hoàng tử đang ngồi ngẩn ngơ với ánh mắt suy tư hướng ra cửa sổ. Hoàng tử Lâm Khôi Phong đang nhớ lại chuyện xảy ra tối hôm qua với anh.
Chẳng là tối hôm qua Khôi Phong đã đến thư viện để tìm một số tài liệu nên về hơi trễ. Lúc về Khôi Phong có đi ngang qua khuôn viên gần mấy cái Câu lạc bộ.
Và đột nhiên Khôi Phong bỗng nghe thấy những tiếng nhạc, đó là tiếng đàn Piano. Tiếng đàn du dương đến say mê, khiến anh không biết tự lúc nào mà đã thẩn thờ đứng lặng người ngay giữa khuôn viên sân trường giữa đêm khuya mà lắng nghe đến không hay biết gì. Tiếng đàn như mở ra một tranh khiến Khôi Phong bị hút vào, say sưa đến nổi khi tiếng đàn đã kết thúc từ lâu mà anh vẫn ngẩn ngơ đứng lặng ở đó.
Giờ nghĩ lại mà cảm thấy còn mơ hồ, nó hệt như một giấc mơ kì lạ bất chợt đến khiến Khôi Phong phải suy tư rất nhiều. Đến tận sáng nay khi tỉnh dậy ngay trên cái giường êm ái của mình anh vẫn còn tự hỏi chính bản thân... đó là một giấc mơ?
Nhưng Khôi Phong ước đó hãy là sự thật vì anh rất muốn mình có thể nghe lại được tiếng đàn đó. Thứ âm nhạc kì diệu!
Tự thở dài với những suy nghĩ vu vơ của mình, Khôi Phong đưa mắt nhìn người con trai ngồi phía trước mình. Vẻ mặt trầm xuống trái ngược với mọi ngày, cũng như đang suy nghĩ điều gì đó.
Huy Vũ cũng ngồi suy nghĩ về người con gái mang một đôi mắt đỏ ngọc khác người đó. Anh cũng đang suy nghĩ không biết có gặp lại cô gái hôm qua nữa không. Sáng nay, anh đã đi hết tất cả cái Học viện này để tìm cô gái đó nhưng vẫn không thấy ngược lại còn xém gặp rắc rối với đám Fan nữa chứ. Thật là phiền phức! Rốt cuộc cô gái kì lạ đó là ai mà khiến cho Triệu Huy Vũ anh đâu đầu như vậy chứ... chỉ mới gặp lần đầu tiên thôi mà!
Đột nhiên, một suy nghĩ lóe lên trong đầu Huy Vũ không biết... có khi nào người con gái đó chính là…1 hồn ma…hay không? Cũng có khả năng lắm... vì giữa đêm hôm trời cũng đã khuya mà còn có xuất hiện một cô gái mái tóc xõa dài đôi mắt đỏ ngọc hao hao 'tưởng tượng' một chút thì giống như máu vậy. Rồi còn lạnh lùng nhìn anh nữa mà trong khi đó tất cả con gái trong trường không ai là không bị anh làm 'gục' không lí nào cô ta lại không bị say nắng. Sau khi phân tích chi tiết tự biên tự diễn, Huy Vũ chắc chắn đó chính là ‘Ma nữ’... nghĩ đến đây thì anh không khỏi chảy mồ hôi lạnh. Khôi Phong thấy hành động lạ của thằng bạn này thì không khỏi thắc mắc.
- Sao vậy? – Bàn tay lạnh buốt của Khôi Phong chạm lên vai của Huy Vũ càng khiến anh chảy mồ hôi lạnh nhiều hơn. Cũng may là anh đã từng tiếp xúc với Khôi Phong rồi nên cũng hiểu rõ cậu ta không thôi chắc anh lên đường sớm quá.
- Mình... hôm qua mình... mới gặp một... Ma nữ đó! – Huy Vũ quay xuống vẻ mặt rất chi là nghiêm túc nhìn Khôi Phong trả lời.
- Ma nữ?? Có phải xem phim kinh dị nhiều quá nên ảnh hưởng rồi không? -Khôi Phong nghe được thì suýt bật cười nhưng mà sợ đụng chạm phải lòng tự ái của thằng bạn thân nên cũng cố kiềm chế.
- Không hề! Rõ ràng tối qua lúc mình định đi tìm cậu rủ về chung thì không may đụng phải ‘Ma nữ’ đó. Cô ta có đôi mắt của máu mái tóc đen xoã dài đặc biệt là cô ta nhìn mình rất đáng sợ như muốn nuốt chửng mình vậy đó! – Vừa kể vừa sử dụng thêm biện pháp 'nói quá' mà anh nhìn thấy mấy bộ phim kinh dị hay coi Huy Vũ không khỏi rùng mình.
Còn Khôi Phong thì cũng bỗng nhiên im lặng luôn. Khôi Phong cũng đang tự hỏi có khi nào tiếng đàn tối qua anh nghe được cũng chính là tiếng đàn của một 'hồn ma' hay không? Thật ra cũng không phải là không thể vì đêm vắng như vậy còn có người ngồi đàn mà hơn nữa tiếng đàn lại rất hay anh chưa bao giờ nghe, nếu trong Học viện này có người đàn hay như vậy thì chắc cũng đã trở thành người nổi tiếng từ lâu rồi ấy chứ!
…………......................................................................
Thiên Ánh dạo quanh sân trường vắng lặng. Cô đang nghĩ về chuyện ở Nhật, không biết lúc này đã có gì xảy ra chưa nữa?!
Rồi Thiên Ánh quyết định gọi cho một người để thám thính tình hình và dùng số điện thoại mới của mình. Đầu dây bên kia thấy số lạ mặc dù hơi ngạc nhiên nhưng cũng bắt máy.
///Alo///
- Mẹ! Là con... Thiên Ánh đây!
/// Thiên Ánh là con thật sao? Rốt cuộc là con và Thiên An đang ở đâu vậy hả? Tại sao lại nói dối gia đình... Có biết là Mẹ lo lắm không? /// - Bà Tuyết Linh vừa nghe thấy tên Thiên Ánh thì rất bất ngờ, giọng lo lắng hỏi dồn.
- Vậy là mẹ đã biết hết rồi sao? Mẹ, giờ mẹ hãy nói con nghe ông ngoại đã biết hết chưa? –Thiên Ánh bất chợt hơi lo, không ngờ việc cô và Thiên An nói dối cả nhà là sẽ đi huấn luyện với Ông một thời gian lại nhanh chóng bại lộ như vậy.
/// Không! Bây giờ Ông ngoại và ba con chưa biết việc con nói dối là tại mấy ngày trước mẹ có hỏi thăm mấy vệ sĩ mà mẹ bí mật cài để bảo vệ con và Thiên An nên mới biết tin thôi!///
- Vậy sao? -Thiên Ánh thở phào một cái -Mẹ... coi như con nhờ mẹ, nếu như mẹ thương đứa con này thì hãy giúp con giấu ông ngoại đến khi nào có thể giấu thì thôi...
///Mẹ...///-Bà Tuyết Linh ngập ngừng, bà cảm nhận được cái chất giọng chân thành mà đã lâu lắm rồi trong suốt ba năm qua bà cứ tưởng đã không thể nghe được từ đứa con gái yêu của mình.
-Con nhờ mẹ.
/// Được rồi! Mẹ sẽ giúp con... nhưng con có thể nói cho mẹ biết bây giờ hai đứa đang ở đâu được không?///
- Dạ... - Thiên Ánh ngập ngừng, có nên nói không?! -Dạ... tạm thời con chưa thể nói được...
/// Được rồi, con không muốn nói thì thôi... Vậy còn cuộc sống hiện tại của hai chị em con thì sao? Tài khoản trong thẻ tín dụng mà mẹ từng đưa cho hai đứa liệu có đủ không?///
- Con lo được, mẹ yên tâm đi! Nhưng mẹ tạm thời đừng chuyển thêm bất cứ tài khoản nào nữa con sợ ông ngoại nghi ngờ!... Mà mẹ, lâu lâu con sẽ gọi về để báo bình an cho mẹ khỏi lo... Vậy thôi con cúp máy đây!! – Thiên Ánh nói rồi nhanh chóng cúp máy ngay lập tức chưa để bà Tuyết Linh ở đầu dây bên kia kịp hỏi thăm thêm điều gì, cô sợ nếu dây dưa nhiều sẽ hỏng chuyện.
Rồi còn nhanh chóng lấy sim ra bẻ gãy nữa, cô muốn diệt cỏ tận gốc vì lỡ như bại lộ thì chỉ cần ông ngoại tra số điện thoại này từ đâu ra là có thể biết được cô đang ở đâu rồi .
Còn chuyện tiền bạc nữa... tuy nói với mẹ là mình có thể lo được nhưng thực chất Thiên Ánh vẫn chưa xác định tạm thời mình sẽ sinh sống bằng gì? Thẻ tín dụng của mẹ thì tốt nhất là không nên dùng sẽ an toàn hơn, mà có dùng cũng chưa chắc gì đủ! Được rồi... trước hết cô cần nói chuyện này cho Thiên An biết đã... rồi tính tiếp!
Ấy là vì hôm nay hotboy mới nổi của lớp 11F1 à không phải nói là của cả khu F này -Hàn Minh An xuất hiện với vẻ ngoài bình thường đã rất 'beautyful' nay còn có thêm cây violin được bỏ trong cái sách màu đen đeo sau vai càng làm tăng thêm độ lãng tử.
Đám nữ sinh trong lớp vây kín cả bàn của Thiên An với cái chính là tò mò không biết khả năng chơi nhạc của hotboy như thế nào và thêm vào đó là được bắt chuyện nhiều hơn với hotboy. Và cái điều đáng nói ở đây là (tiểu thư Hàn Thiên An) hiện tại là Minh An xưa nay vốn chỉ căm ghét lũ con trai còn đối với con gái thì rất là friendly nên không ngại ngùng mà vui vẻ nói chuyện một cách khiêm tốn.
Còn về phần của Thiên Ánh, vì thấy bị làm phiền và cũng vì hình như sự có mặt của mình không cần thiết nên cô đã sớm trốn khỏi lớp để mặc cho Thiên An an nhàn mà tán chuyện cùng đám nữ sinh. Thiên Ánh tản bộ trong khuôn viên của Học viện sẵn tiện tham quan một chút.........
/// Lớp 12S1///
Tại cái bàn cuối góc lớp cạnh cái cửa sổ, một chàng Hoàng tử đang ngồi ngẩn ngơ với ánh mắt suy tư hướng ra cửa sổ. Hoàng tử Lâm Khôi Phong đang nhớ lại chuyện xảy ra tối hôm qua với anh.
Chẳng là tối hôm qua Khôi Phong đã đến thư viện để tìm một số tài liệu nên về hơi trễ. Lúc về Khôi Phong có đi ngang qua khuôn viên gần mấy cái Câu lạc bộ.
Và đột nhiên Khôi Phong bỗng nghe thấy những tiếng nhạc, đó là tiếng đàn Piano. Tiếng đàn du dương đến say mê, khiến anh không biết tự lúc nào mà đã thẩn thờ đứng lặng người ngay giữa khuôn viên sân trường giữa đêm khuya mà lắng nghe đến không hay biết gì. Tiếng đàn như mở ra một tranh khiến Khôi Phong bị hút vào, say sưa đến nổi khi tiếng đàn đã kết thúc từ lâu mà anh vẫn ngẩn ngơ đứng lặng ở đó.
Giờ nghĩ lại mà cảm thấy còn mơ hồ, nó hệt như một giấc mơ kì lạ bất chợt đến khiến Khôi Phong phải suy tư rất nhiều. Đến tận sáng nay khi tỉnh dậy ngay trên cái giường êm ái của mình anh vẫn còn tự hỏi chính bản thân... đó là một giấc mơ?
Nhưng Khôi Phong ước đó hãy là sự thật vì anh rất muốn mình có thể nghe lại được tiếng đàn đó. Thứ âm nhạc kì diệu!
Tự thở dài với những suy nghĩ vu vơ của mình, Khôi Phong đưa mắt nhìn người con trai ngồi phía trước mình. Vẻ mặt trầm xuống trái ngược với mọi ngày, cũng như đang suy nghĩ điều gì đó.
Huy Vũ cũng ngồi suy nghĩ về người con gái mang một đôi mắt đỏ ngọc khác người đó. Anh cũng đang suy nghĩ không biết có gặp lại cô gái hôm qua nữa không. Sáng nay, anh đã đi hết tất cả cái Học viện này để tìm cô gái đó nhưng vẫn không thấy ngược lại còn xém gặp rắc rối với đám Fan nữa chứ. Thật là phiền phức! Rốt cuộc cô gái kì lạ đó là ai mà khiến cho Triệu Huy Vũ anh đâu đầu như vậy chứ... chỉ mới gặp lần đầu tiên thôi mà!
Đột nhiên, một suy nghĩ lóe lên trong đầu Huy Vũ không biết... có khi nào người con gái đó chính là…1 hồn ma…hay không? Cũng có khả năng lắm... vì giữa đêm hôm trời cũng đã khuya mà còn có xuất hiện một cô gái mái tóc xõa dài đôi mắt đỏ ngọc hao hao 'tưởng tượng' một chút thì giống như máu vậy. Rồi còn lạnh lùng nhìn anh nữa mà trong khi đó tất cả con gái trong trường không ai là không bị anh làm 'gục' không lí nào cô ta lại không bị say nắng. Sau khi phân tích chi tiết tự biên tự diễn, Huy Vũ chắc chắn đó chính là ‘Ma nữ’... nghĩ đến đây thì anh không khỏi chảy mồ hôi lạnh. Khôi Phong thấy hành động lạ của thằng bạn này thì không khỏi thắc mắc.
- Sao vậy? – Bàn tay lạnh buốt của Khôi Phong chạm lên vai của Huy Vũ càng khiến anh chảy mồ hôi lạnh nhiều hơn. Cũng may là anh đã từng tiếp xúc với Khôi Phong rồi nên cũng hiểu rõ cậu ta không thôi chắc anh lên đường sớm quá.
- Mình... hôm qua mình... mới gặp một... Ma nữ đó! – Huy Vũ quay xuống vẻ mặt rất chi là nghiêm túc nhìn Khôi Phong trả lời.
- Ma nữ?? Có phải xem phim kinh dị nhiều quá nên ảnh hưởng rồi không? -Khôi Phong nghe được thì suýt bật cười nhưng mà sợ đụng chạm phải lòng tự ái của thằng bạn thân nên cũng cố kiềm chế.
- Không hề! Rõ ràng tối qua lúc mình định đi tìm cậu rủ về chung thì không may đụng phải ‘Ma nữ’ đó. Cô ta có đôi mắt của máu mái tóc đen xoã dài đặc biệt là cô ta nhìn mình rất đáng sợ như muốn nuốt chửng mình vậy đó! – Vừa kể vừa sử dụng thêm biện pháp 'nói quá' mà anh nhìn thấy mấy bộ phim kinh dị hay coi Huy Vũ không khỏi rùng mình.
Còn Khôi Phong thì cũng bỗng nhiên im lặng luôn. Khôi Phong cũng đang tự hỏi có khi nào tiếng đàn tối qua anh nghe được cũng chính là tiếng đàn của một 'hồn ma' hay không? Thật ra cũng không phải là không thể vì đêm vắng như vậy còn có người ngồi đàn mà hơn nữa tiếng đàn lại rất hay anh chưa bao giờ nghe, nếu trong Học viện này có người đàn hay như vậy thì chắc cũng đã trở thành người nổi tiếng từ lâu rồi ấy chứ!
…………......................................................................
Thiên Ánh dạo quanh sân trường vắng lặng. Cô đang nghĩ về chuyện ở Nhật, không biết lúc này đã có gì xảy ra chưa nữa?!
Rồi Thiên Ánh quyết định gọi cho một người để thám thính tình hình và dùng số điện thoại mới của mình. Đầu dây bên kia thấy số lạ mặc dù hơi ngạc nhiên nhưng cũng bắt máy.
///Alo///
- Mẹ! Là con... Thiên Ánh đây!
/// Thiên Ánh là con thật sao? Rốt cuộc là con và Thiên An đang ở đâu vậy hả? Tại sao lại nói dối gia đình... Có biết là Mẹ lo lắm không? /// - Bà Tuyết Linh vừa nghe thấy tên Thiên Ánh thì rất bất ngờ, giọng lo lắng hỏi dồn.
- Vậy là mẹ đã biết hết rồi sao? Mẹ, giờ mẹ hãy nói con nghe ông ngoại đã biết hết chưa? –Thiên Ánh bất chợt hơi lo, không ngờ việc cô và Thiên An nói dối cả nhà là sẽ đi huấn luyện với Ông một thời gian lại nhanh chóng bại lộ như vậy.
/// Không! Bây giờ Ông ngoại và ba con chưa biết việc con nói dối là tại mấy ngày trước mẹ có hỏi thăm mấy vệ sĩ mà mẹ bí mật cài để bảo vệ con và Thiên An nên mới biết tin thôi!///
- Vậy sao? -Thiên Ánh thở phào một cái -Mẹ... coi như con nhờ mẹ, nếu như mẹ thương đứa con này thì hãy giúp con giấu ông ngoại đến khi nào có thể giấu thì thôi...
///Mẹ...///-Bà Tuyết Linh ngập ngừng, bà cảm nhận được cái chất giọng chân thành mà đã lâu lắm rồi trong suốt ba năm qua bà cứ tưởng đã không thể nghe được từ đứa con gái yêu của mình.
-Con nhờ mẹ.
/// Được rồi! Mẹ sẽ giúp con... nhưng con có thể nói cho mẹ biết bây giờ hai đứa đang ở đâu được không?///
- Dạ... - Thiên Ánh ngập ngừng, có nên nói không?! -Dạ... tạm thời con chưa thể nói được...
/// Được rồi, con không muốn nói thì thôi... Vậy còn cuộc sống hiện tại của hai chị em con thì sao? Tài khoản trong thẻ tín dụng mà mẹ từng đưa cho hai đứa liệu có đủ không?///
- Con lo được, mẹ yên tâm đi! Nhưng mẹ tạm thời đừng chuyển thêm bất cứ tài khoản nào nữa con sợ ông ngoại nghi ngờ!... Mà mẹ, lâu lâu con sẽ gọi về để báo bình an cho mẹ khỏi lo... Vậy thôi con cúp máy đây!! – Thiên Ánh nói rồi nhanh chóng cúp máy ngay lập tức chưa để bà Tuyết Linh ở đầu dây bên kia kịp hỏi thăm thêm điều gì, cô sợ nếu dây dưa nhiều sẽ hỏng chuyện.
Rồi còn nhanh chóng lấy sim ra bẻ gãy nữa, cô muốn diệt cỏ tận gốc vì lỡ như bại lộ thì chỉ cần ông ngoại tra số điện thoại này từ đâu ra là có thể biết được cô đang ở đâu rồi .
Còn chuyện tiền bạc nữa... tuy nói với mẹ là mình có thể lo được nhưng thực chất Thiên Ánh vẫn chưa xác định tạm thời mình sẽ sinh sống bằng gì? Thẻ tín dụng của mẹ thì tốt nhất là không nên dùng sẽ an toàn hơn, mà có dùng cũng chưa chắc gì đủ! Được rồi... trước hết cô cần nói chuyện này cho Thiên An biết đã... rồi tính tiếp!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.