Hoàng Tử Điện Hạ Đích Ngạo Phi
Quyển 1 - Chương 26: Mang thuốc
Cổ Phán Quỳnh Y
14/01/2014
Edit: dark Angel
Beta: LuckyAngel
Bất chấp ham muốn thưởng thức tẩm cung xa hoa, một lòng nghĩ ngợi nên đi như thế nào đến bên thánh hồ để lấy Cập nhĩ mạn cách thảo. Xuyên qua một cột đá thật lớn được khắc thật tinh tế, đi đến bên cửa của một tòa tẩm cung, nơi đó đã sớm có một thị nữ thong thả đi qua đi lại.
“Phất Cát Ni Á đại thẩm, ngươi hôm nay thế nào mà nhanh vậy? Thường đều phải để ta chờ rất lâu ở cửa.” Nhìn thấy thân ảnh xa xa đang dần đến gần, đôi mắt cô gái sáng ngời, bước nhanh qua, kéo tay An Ny mà chạy vào phía trong căn phòng. “Mau vào, còn phải chạy nhanh để cấp cho sườn phi.”
Đối phương không khỏi phân trần, kéo tay An Ny đẩy vào phòng. Đột nhiên chạm đến làn da bóng loáng non mịm thì cả kinh, kia căn bản không phải là bàn tay đầy vết thương của đại thẩm, một tay chỉ về phía An Ny, một tay che miệng sợ hãi kêu lên một tiếng.
“A…… Ngươi không phải Phất Cát Ni Á đại thẩm…… Ngươi là ai?”
An Ny bước nhanh đến bên cạnh nàng, nhanh tay lẹ mặt, đánh thật mạnh vào phía sau đầu của đối phương, nhẹ nhàng đặt nàng lên ghế tựa vào bàn, hạ mắt liếc nhìn thị nữ một cái, nàng thở dài, hiện tại cũng chỉ có thể như vậy.
Chỉ chốc lát, cửa phòng lại mở ra, một thị nữ thân hình thon dài hết nhìn đông lại nhìn tây bước ra, điểm bất đồng so với các thị nữ khác là trên đầu nàng mang một cái khăn trùm đầu màu xám nhạt.
An Ny vừa lòng nhìn quần áo trên người mình, nhanh tay lẹ chân bước ra khỏi khu vực tẩm cung, thỉnh thoảng trốn ở phía sau những cột lớn, cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh.
Một lát sau, có lẽ là do đây là lần đầu nàng đi vào hoàng cung, nên thật khẩn trương, vì thế mà đi nhầm đường, bất tri bất giác chạy đến một nơi thật xa lạ. Nơi này chỉ có một tòa cung điện, chung quanh không thấy được một nhân ảnh nào cả, nàng không khỏi đoán rằng đây là nơi ở của phi tử thất sủng. Nếu không như thế thì làm sao đến cả một thị vệ cũng không có. Ngoài điện nơi nơi đều thắp đèn đuốc huy hoàng, tìm kiếm chung quanh, căn bản là nơi này không có nơi nào để ẩn thân.
An Ny chỉ có thể học theo bộ dáng của thị nữ, rất cẩn thận mà đi dọc theo hành lang gấp khúc phía ngoài tẩm cung. Nàng tìm một mái hiên vắng vẻ, xoa tay, làm công tác chuẩn bị cho thật tốt, vừa chuẩn bị lấy khinh công nhảy lên nóc nhà.
Không nghĩ, ngay lúc này ở ngã rẽ hành lang xuất hiện một thị vệ bưng khay kêu lớn lên. “Ai… Ngươi – lại đây một chút.”
An Ny nhìn trái nhìn phải, nơi này nhìn thế nào cũng chỉ có một mình nàng. Nàng bĩu môi, xoa xoa tay rồi đi qua. Ai, chỉ một bước, chỉ còn kém một bước nữa là nàng có thể bay lên nóc nhà, chạy ra khỏi tẩm cung này rồi. Chẳng lẽ chính mình vừa lộ ra sơ hở, bị hắn phát hiện, muốn bắt nàng?
Nghĩ đến đây, đôi tay An Ny đã nắm chặt thành quyền bên người, âm thầm đề phòng. Đi đến trước mặt thị vệ, nàng hơi hạ thấp người, không quên cúi đầu che dấu dung mạo của chính mình.
“Ngươi, đem cái này đưa vào đi.”
Đối phương lạnh lùng đưa khay cho nàng, trong bát gốm tỏa ra một luồng hơi nước nồng đậm phả vào mặt nàng, khiến nàng có chút hoảng hốt. Nàng còn chưa kịp phản ứng đây là chuyện gì xảy ra, đối phương đã quay đầu bước đi hơn mấy thước, vẫn đứng im không nhúc nhích.
An Ny ngượng ngùng sờ sờ mũi, nguyên lai nơi này không phải không có cung nữ, chỉ có vị thị vệ đại ca này kiêm chức sai vặt thôi.
Nhìn sắc trời, nàng phút chốc cả kinh, thời gian đã không còn sớm, không thể trì hoãn thêm được nữa, vẫn là trước đem cái này vào đi, sau đó nhanh chóng đi tìm Nhĩ mạn cách thảo quan trọng kia.
Nàng cẩn thận bưng khay, đầu buông xuống, chậm rãi hướng tẩm cung kia bước tới, trong chén gốm tỏa ra một hương vị cổ quái thật gay mũi, trực giác nói cho nàng biết đây nhất định không phải loại thuốc gì tốt.
Beta: LuckyAngel
Bất chấp ham muốn thưởng thức tẩm cung xa hoa, một lòng nghĩ ngợi nên đi như thế nào đến bên thánh hồ để lấy Cập nhĩ mạn cách thảo. Xuyên qua một cột đá thật lớn được khắc thật tinh tế, đi đến bên cửa của một tòa tẩm cung, nơi đó đã sớm có một thị nữ thong thả đi qua đi lại.
“Phất Cát Ni Á đại thẩm, ngươi hôm nay thế nào mà nhanh vậy? Thường đều phải để ta chờ rất lâu ở cửa.” Nhìn thấy thân ảnh xa xa đang dần đến gần, đôi mắt cô gái sáng ngời, bước nhanh qua, kéo tay An Ny mà chạy vào phía trong căn phòng. “Mau vào, còn phải chạy nhanh để cấp cho sườn phi.”
Đối phương không khỏi phân trần, kéo tay An Ny đẩy vào phòng. Đột nhiên chạm đến làn da bóng loáng non mịm thì cả kinh, kia căn bản không phải là bàn tay đầy vết thương của đại thẩm, một tay chỉ về phía An Ny, một tay che miệng sợ hãi kêu lên một tiếng.
“A…… Ngươi không phải Phất Cát Ni Á đại thẩm…… Ngươi là ai?”
An Ny bước nhanh đến bên cạnh nàng, nhanh tay lẹ mặt, đánh thật mạnh vào phía sau đầu của đối phương, nhẹ nhàng đặt nàng lên ghế tựa vào bàn, hạ mắt liếc nhìn thị nữ một cái, nàng thở dài, hiện tại cũng chỉ có thể như vậy.
Chỉ chốc lát, cửa phòng lại mở ra, một thị nữ thân hình thon dài hết nhìn đông lại nhìn tây bước ra, điểm bất đồng so với các thị nữ khác là trên đầu nàng mang một cái khăn trùm đầu màu xám nhạt.
An Ny vừa lòng nhìn quần áo trên người mình, nhanh tay lẹ chân bước ra khỏi khu vực tẩm cung, thỉnh thoảng trốn ở phía sau những cột lớn, cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh.
Một lát sau, có lẽ là do đây là lần đầu nàng đi vào hoàng cung, nên thật khẩn trương, vì thế mà đi nhầm đường, bất tri bất giác chạy đến một nơi thật xa lạ. Nơi này chỉ có một tòa cung điện, chung quanh không thấy được một nhân ảnh nào cả, nàng không khỏi đoán rằng đây là nơi ở của phi tử thất sủng. Nếu không như thế thì làm sao đến cả một thị vệ cũng không có. Ngoài điện nơi nơi đều thắp đèn đuốc huy hoàng, tìm kiếm chung quanh, căn bản là nơi này không có nơi nào để ẩn thân.
An Ny chỉ có thể học theo bộ dáng của thị nữ, rất cẩn thận mà đi dọc theo hành lang gấp khúc phía ngoài tẩm cung. Nàng tìm một mái hiên vắng vẻ, xoa tay, làm công tác chuẩn bị cho thật tốt, vừa chuẩn bị lấy khinh công nhảy lên nóc nhà.
Không nghĩ, ngay lúc này ở ngã rẽ hành lang xuất hiện một thị vệ bưng khay kêu lớn lên. “Ai… Ngươi – lại đây một chút.”
An Ny nhìn trái nhìn phải, nơi này nhìn thế nào cũng chỉ có một mình nàng. Nàng bĩu môi, xoa xoa tay rồi đi qua. Ai, chỉ một bước, chỉ còn kém một bước nữa là nàng có thể bay lên nóc nhà, chạy ra khỏi tẩm cung này rồi. Chẳng lẽ chính mình vừa lộ ra sơ hở, bị hắn phát hiện, muốn bắt nàng?
Nghĩ đến đây, đôi tay An Ny đã nắm chặt thành quyền bên người, âm thầm đề phòng. Đi đến trước mặt thị vệ, nàng hơi hạ thấp người, không quên cúi đầu che dấu dung mạo của chính mình.
“Ngươi, đem cái này đưa vào đi.”
Đối phương lạnh lùng đưa khay cho nàng, trong bát gốm tỏa ra một luồng hơi nước nồng đậm phả vào mặt nàng, khiến nàng có chút hoảng hốt. Nàng còn chưa kịp phản ứng đây là chuyện gì xảy ra, đối phương đã quay đầu bước đi hơn mấy thước, vẫn đứng im không nhúc nhích.
An Ny ngượng ngùng sờ sờ mũi, nguyên lai nơi này không phải không có cung nữ, chỉ có vị thị vệ đại ca này kiêm chức sai vặt thôi.
Nhìn sắc trời, nàng phút chốc cả kinh, thời gian đã không còn sớm, không thể trì hoãn thêm được nữa, vẫn là trước đem cái này vào đi, sau đó nhanh chóng đi tìm Nhĩ mạn cách thảo quan trọng kia.
Nàng cẩn thận bưng khay, đầu buông xuống, chậm rãi hướng tẩm cung kia bước tới, trong chén gốm tỏa ra một hương vị cổ quái thật gay mũi, trực giác nói cho nàng biết đây nhất định không phải loại thuốc gì tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.