Hoàng Tử Điện Hạ Đích Ngạo Phi
Quyển 1 - Chương 29: Nguy hiểm, bị phát hiện
Cổ Phán Quỳnh Y
14/01/2014
Edit: dark Angel
Beta: LuckyAngel
An Ny nhìn nữ nhân đang lăn lộn trên giường tháp, vỗ ngực không ngừng lui về phía sau. Đáng sợ, không thể tưởng tượng đế quốc cổ đại này, trong cung đình lại có chuyện đáng sợ như vậy, chỉ cần bị những hoàng tử này lâm hạnh, sau đó dĩ nhiên sẽ có kết quả như vậy.
Trước kia xem trong TV, những phi tử được hoàng tử sủng hạnh đều là một bước bay lên thành phượng hoàng, cả đời vinh hoa phú quý không kể hết, nàng còn hâm mộ vô cùng. Hiện tại tư tưởng quan niệm của nàng đã hoàn toàn thay đổi, mình vẫn là thích hợp với cuộc sống bình thường thôi.
Nàng nghiêng tai lắng nghe động tĩnh ngoài cửa, xác định nhị hoàng tử cuồng vọng háo sắc kia cùng thị vệ của hắn đã đi xa. Thế này mới dám bước ra tẩm cung, trong nháy mắt đóng cửa lại, bên tai nàng vẫn nghe được tiếng kêu đau đớn của phi tử Mạt Đức Lệ Hạ kia, nàng cả kinh, nhanh như chớp đã cách tẩm cung một khoảng cách rất xa.
Ngẩng đầu nhìn nhìn sắc trời, hỏng rồi, thời gian chỉ còn có một phần tư. Cẩn thận xem lại phương hướng, vội vàng hướng đến một rừng cây nhỏ tươi tốt mà chạy tới.
Dưới ánh trăng, màu sắc quỷ dị trong suốt của nước hồ lóe lên lộng lẫy như ngọc, làm cho người ta rất khó liên hệ nó cùng với chất kịch độc kia là một. Kỳ thật, căn bản nó chính là một hồ nước có độc tính rất mạnh mà thôi, người ở quốc gia này còn đem nó trở thành một thánh hồ mà triều bái (*), quả thực đúng là sùng bái một cách ngu muội mù quáng.
(*) triều bái: thờ phụng
An Ny một bên nhỏ giọng nói thầm, một bên cúi thấp thắt lưng xuống tìm kiếm Nhĩ mạn cách thảo bên hồ, lá cây dài thẳng mà sắc bén, lá cây dài mà sắc bén. Này không phải, này cũng không phải, cuối cùng ở trong bụi cỏ trên một mô đất đã tìm được Nhĩ mạn cách thảo giống như trong lời nói của Y Ân, một loại cây giống y như đúc. Chính là nó, nàng lấy từ trong lòng một khối bố vải thật dày, thật cẩn thận bao lấy cành lá vô cùng sắc bén của Nhĩ mạn cách thảo từ bên ngoài, bao lấy thật dày.
Nàng vui sướng đi ra bên hồ, bước vào một nơi hoàn toàn trống trải, lại không hề phát hiện chính mình đã khiến cho bản thân bị bại lộ.
Một đám binh lính tuần tra bên thánh hồ, đột nhiên nhìn thấy bên hồ xuất hiện một thân ảnh, lớn tiếng hét to lên. “Bên thánh hồ có người.”
An Ny cả kinh, xoay lưng chạy thật nhanh, lắc mình trốn phía sau một cây đại thụ, sau đó hướng rừng cây âm u mà chạy tới.
Phía sau không ngừng vang lên tiếng bước chân, còn có ánh đuốc càng ngày càng nhiều. “Kẻ đang chạy phía trước hình như là một thị nữ, mau đuổi theo.”
An Ny cúi đầu nhìn thấy quần áo mình đang mặc vẫn là y phục của thị nữ kia, cước bộ không dám chậm lại, chớp mắt đã xuyên qua rừng cây, hướng một dãy cung điện phía ngoài mà chạy tới.
Nàng ngoảnh đầu nhìn liên tục, thấy một khe hở liền chui vào. Đi qua bảy tám lối rẽ bên trong, nàng đi tới một ao sen. Nàng trốn phía sau cột, dò xét bốn phía một chút, hô, hoàn hảo những người đó không có đuổi theo.
Nàng đưa tay cởi bỏ y phục thị nữ trên người, trên lưng lại bị một bàn tay to không tiếng động đặt lên, nhẹ nhàng nắm lấy, thắt lưng nhỏ nhắn mềm mại của nàng bị đối phương kéo vào trong khuỷu tay.
“Ngươi…… Ngươi làm gì? Buông.”
Nàng dùng tiếng Pháp cứng nhắc mở miệng nói, theo sau đó thử dùng lực, thế nhưng đối phương lại càng xiết chặt hơn, nàng bị đối phương chặt chẽ cố định lên phía sau cây cột.
“Ngươi chẳng lẽ đang muốn câu dẫn ta hay sao?” Đối phương nhẹ nhàng tựa lên người nàng, hơi thở ấm áp mang theo một tia trêu đùa nhẹ nhàng phả vào mặt nàng. “Như vậy ngươi đã đạt được mục đích, ngươi đã thành công hấp dẫn hứng thú của ta.”
Beta: LuckyAngel
An Ny nhìn nữ nhân đang lăn lộn trên giường tháp, vỗ ngực không ngừng lui về phía sau. Đáng sợ, không thể tưởng tượng đế quốc cổ đại này, trong cung đình lại có chuyện đáng sợ như vậy, chỉ cần bị những hoàng tử này lâm hạnh, sau đó dĩ nhiên sẽ có kết quả như vậy.
Trước kia xem trong TV, những phi tử được hoàng tử sủng hạnh đều là một bước bay lên thành phượng hoàng, cả đời vinh hoa phú quý không kể hết, nàng còn hâm mộ vô cùng. Hiện tại tư tưởng quan niệm của nàng đã hoàn toàn thay đổi, mình vẫn là thích hợp với cuộc sống bình thường thôi.
Nàng nghiêng tai lắng nghe động tĩnh ngoài cửa, xác định nhị hoàng tử cuồng vọng háo sắc kia cùng thị vệ của hắn đã đi xa. Thế này mới dám bước ra tẩm cung, trong nháy mắt đóng cửa lại, bên tai nàng vẫn nghe được tiếng kêu đau đớn của phi tử Mạt Đức Lệ Hạ kia, nàng cả kinh, nhanh như chớp đã cách tẩm cung một khoảng cách rất xa.
Ngẩng đầu nhìn nhìn sắc trời, hỏng rồi, thời gian chỉ còn có một phần tư. Cẩn thận xem lại phương hướng, vội vàng hướng đến một rừng cây nhỏ tươi tốt mà chạy tới.
Dưới ánh trăng, màu sắc quỷ dị trong suốt của nước hồ lóe lên lộng lẫy như ngọc, làm cho người ta rất khó liên hệ nó cùng với chất kịch độc kia là một. Kỳ thật, căn bản nó chính là một hồ nước có độc tính rất mạnh mà thôi, người ở quốc gia này còn đem nó trở thành một thánh hồ mà triều bái (*), quả thực đúng là sùng bái một cách ngu muội mù quáng.
(*) triều bái: thờ phụng
An Ny một bên nhỏ giọng nói thầm, một bên cúi thấp thắt lưng xuống tìm kiếm Nhĩ mạn cách thảo bên hồ, lá cây dài thẳng mà sắc bén, lá cây dài mà sắc bén. Này không phải, này cũng không phải, cuối cùng ở trong bụi cỏ trên một mô đất đã tìm được Nhĩ mạn cách thảo giống như trong lời nói của Y Ân, một loại cây giống y như đúc. Chính là nó, nàng lấy từ trong lòng một khối bố vải thật dày, thật cẩn thận bao lấy cành lá vô cùng sắc bén của Nhĩ mạn cách thảo từ bên ngoài, bao lấy thật dày.
Nàng vui sướng đi ra bên hồ, bước vào một nơi hoàn toàn trống trải, lại không hề phát hiện chính mình đã khiến cho bản thân bị bại lộ.
Một đám binh lính tuần tra bên thánh hồ, đột nhiên nhìn thấy bên hồ xuất hiện một thân ảnh, lớn tiếng hét to lên. “Bên thánh hồ có người.”
An Ny cả kinh, xoay lưng chạy thật nhanh, lắc mình trốn phía sau một cây đại thụ, sau đó hướng rừng cây âm u mà chạy tới.
Phía sau không ngừng vang lên tiếng bước chân, còn có ánh đuốc càng ngày càng nhiều. “Kẻ đang chạy phía trước hình như là một thị nữ, mau đuổi theo.”
An Ny cúi đầu nhìn thấy quần áo mình đang mặc vẫn là y phục của thị nữ kia, cước bộ không dám chậm lại, chớp mắt đã xuyên qua rừng cây, hướng một dãy cung điện phía ngoài mà chạy tới.
Nàng ngoảnh đầu nhìn liên tục, thấy một khe hở liền chui vào. Đi qua bảy tám lối rẽ bên trong, nàng đi tới một ao sen. Nàng trốn phía sau cột, dò xét bốn phía một chút, hô, hoàn hảo những người đó không có đuổi theo.
Nàng đưa tay cởi bỏ y phục thị nữ trên người, trên lưng lại bị một bàn tay to không tiếng động đặt lên, nhẹ nhàng nắm lấy, thắt lưng nhỏ nhắn mềm mại của nàng bị đối phương kéo vào trong khuỷu tay.
“Ngươi…… Ngươi làm gì? Buông.”
Nàng dùng tiếng Pháp cứng nhắc mở miệng nói, theo sau đó thử dùng lực, thế nhưng đối phương lại càng xiết chặt hơn, nàng bị đối phương chặt chẽ cố định lên phía sau cây cột.
“Ngươi chẳng lẽ đang muốn câu dẫn ta hay sao?” Đối phương nhẹ nhàng tựa lên người nàng, hơi thở ấm áp mang theo một tia trêu đùa nhẹ nhàng phả vào mặt nàng. “Như vậy ngươi đã đạt được mục đích, ngươi đã thành công hấp dẫn hứng thú của ta.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.