Hoàng Tử Lạnh Lùng Và Cô Nhóc Ngổ Ngáo
Chương 5: I hate you
Junny Hwang
03/06/2014
Sáng hôm sau, nó tưng bừng đến trường.
-Pà kia, sao mấy hôm nay bỏ tui thế?
Tiếng Trà My vọng lại, nó cười hề hề:
-Xin lỗi mà, hay hôm nay tui mời pà đi ăn kem, OK?(mới ăn mà).
My cười:
-Đùa tý!
Xôn...xao...xôn...xao
Khu vực bảng tin của trường bao nhiêu nữ sinh tụ tập động nghẹt. Chẳng hiểu có chuyện gì nữa. Nó kéo Tiểu My My đến coi sao.
Trần Ngọc Hoài Băng và Vũ Phạm Hoàng Quân!
Theo nguồn tin, khoảng chiều qua 2 người tụ tập tại Sweet Ice-Cream để ăn kem. Ngoài ra còn cười nói rất vui vẻ...Loading.
Nó đọc đến đây tức xì khói đầu. Linh cảm chẳng lành, nó cùng Tiểu My My lên lớp luôn.
-Pà kể tui nghe vụ này đi, tin hot nè!
Nó nằm oài trên bàn:
-Có chuyện gì đâu.
My My cốc đầu nó:
-Xạo quoài không biết chán hả?
Nó vuốt tóc, bực dọc kể:
-Thì tại lũ S-Girls tưởng tui đang tiếp cận hắn nên đánh tui bầm dập, rồi hắn muốn đền bù cho tui thôi.
My My rờ rờ cái cằm, phán:
-Từ xưa đến nay, Hoàng Quân chưa nói chuyện với ai quá 3 câu. Kể cả gia đình và người thân. Thế anh ý nói chuyện với pà mấy câu?
Nó gãi đầu:
-Sao đếm được. Hình như là phải hơn mấy chục câu.
My My sửng sốt:
-Ực! Có chuyện đó sao?
-Chắc vậy.
Cái My My đang định hỏi tiếp thì
Reng...Reng...Reng (em yêu bác bảo vệ vô điều kiện).
4 tiết trôi qua
Nó nghĩ thầm: Hắn định cúp học hả? Mà cũng đúng, hắn cúp học thì cũng chẳng liên quan gì tới mình. Kệ!.
-Tiết 5-
Hắn từ đâu bước vào, chẳng ai nói gì về vụ hồi sáng(sợ bị rút hồ sơ).
Nó than:
-Gì mà giờ mới đến?
-Cô nhớ tui àh?
-Còn mơ
-Có mà, đừng có chối
-Làm gì có
-Thôi, đừng có chối
-Còn lâu
-Nhận đi
-Không!
-Con gái gì mà dữ dằn
-Thích đấy, làm gì nhau?
-Cô được lắm
-Đương nhiên
Tiểu My My dơ ngón tay ra:
-Quả là không sai, anh ý nói với Băng những 6 câu lận.
-Trật tự, Trần Ngọc Hoài Băng! Đây là lớp học chứ không phải cái chợ. Ra về em ở lại trực sàn bóng rổ cho tôi.
Nó đứng dậy biện minh:
-Tại tên khốn, àh quên, tại bạn Quân ý cô ạ.
-Không đổ lỗi cho ai hết.
Nó phụng phịu.
....::: Sàn bóng rổ ::::.......
-Hix...Tại tên cà chớn đó mà mình bị thế này đây có điên không chứ. Tôi nguyền rủa anh, đừng để tôi bắt gặp nếu không là không xong với bản cô nương này đâu. OH MY GOD, điên quá!
Từ đâu, hắn ôm quả bóng rổ đến:
-Điên đủ chưa?
Nó lặng im tiếp tục lau sàn.
Tí tách
Mồ hôi rơi xuống, nó quệt đi, lại rơi, nó lại quệt.
Chẳng biết từ khi nào, hắn đã bỏ đi không chút dấu tích.
Gần tối, nó mới hoàn thành xong.
-aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa
Nó hét lên thật to trút cơn giận.
-Pà kia, sao mấy hôm nay bỏ tui thế?
Tiếng Trà My vọng lại, nó cười hề hề:
-Xin lỗi mà, hay hôm nay tui mời pà đi ăn kem, OK?(mới ăn mà).
My cười:
-Đùa tý!
Xôn...xao...xôn...xao
Khu vực bảng tin của trường bao nhiêu nữ sinh tụ tập động nghẹt. Chẳng hiểu có chuyện gì nữa. Nó kéo Tiểu My My đến coi sao.
Trần Ngọc Hoài Băng và Vũ Phạm Hoàng Quân!
Theo nguồn tin, khoảng chiều qua 2 người tụ tập tại Sweet Ice-Cream để ăn kem. Ngoài ra còn cười nói rất vui vẻ...Loading.
Nó đọc đến đây tức xì khói đầu. Linh cảm chẳng lành, nó cùng Tiểu My My lên lớp luôn.
-Pà kể tui nghe vụ này đi, tin hot nè!
Nó nằm oài trên bàn:
-Có chuyện gì đâu.
My My cốc đầu nó:
-Xạo quoài không biết chán hả?
Nó vuốt tóc, bực dọc kể:
-Thì tại lũ S-Girls tưởng tui đang tiếp cận hắn nên đánh tui bầm dập, rồi hắn muốn đền bù cho tui thôi.
My My rờ rờ cái cằm, phán:
-Từ xưa đến nay, Hoàng Quân chưa nói chuyện với ai quá 3 câu. Kể cả gia đình và người thân. Thế anh ý nói chuyện với pà mấy câu?
Nó gãi đầu:
-Sao đếm được. Hình như là phải hơn mấy chục câu.
My My sửng sốt:
-Ực! Có chuyện đó sao?
-Chắc vậy.
Cái My My đang định hỏi tiếp thì
Reng...Reng...Reng (em yêu bác bảo vệ vô điều kiện).
4 tiết trôi qua
Nó nghĩ thầm: Hắn định cúp học hả? Mà cũng đúng, hắn cúp học thì cũng chẳng liên quan gì tới mình. Kệ!.
-Tiết 5-
Hắn từ đâu bước vào, chẳng ai nói gì về vụ hồi sáng(sợ bị rút hồ sơ).
Nó than:
-Gì mà giờ mới đến?
-Cô nhớ tui àh?
-Còn mơ
-Có mà, đừng có chối
-Làm gì có
-Thôi, đừng có chối
-Còn lâu
-Nhận đi
-Không!
-Con gái gì mà dữ dằn
-Thích đấy, làm gì nhau?
-Cô được lắm
-Đương nhiên
Tiểu My My dơ ngón tay ra:
-Quả là không sai, anh ý nói với Băng những 6 câu lận.
-Trật tự, Trần Ngọc Hoài Băng! Đây là lớp học chứ không phải cái chợ. Ra về em ở lại trực sàn bóng rổ cho tôi.
Nó đứng dậy biện minh:
-Tại tên khốn, àh quên, tại bạn Quân ý cô ạ.
-Không đổ lỗi cho ai hết.
Nó phụng phịu.
....::: Sàn bóng rổ ::::.......
-Hix...Tại tên cà chớn đó mà mình bị thế này đây có điên không chứ. Tôi nguyền rủa anh, đừng để tôi bắt gặp nếu không là không xong với bản cô nương này đâu. OH MY GOD, điên quá!
Từ đâu, hắn ôm quả bóng rổ đến:
-Điên đủ chưa?
Nó lặng im tiếp tục lau sàn.
Tí tách
Mồ hôi rơi xuống, nó quệt đi, lại rơi, nó lại quệt.
Chẳng biết từ khi nào, hắn đã bỏ đi không chút dấu tích.
Gần tối, nó mới hoàn thành xong.
-aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa
Nó hét lên thật to trút cơn giận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.