Hoàng Tử Lạnh Lùng Và Cô Nhóc Ngổ Ngáo
Chương 1: Mở đầu cho một câu chuyện
Junny Hwang
03/06/2014
Nó(Hoài Băng) đang nằm ườn trên chiếc bàn đọc sách(đọc truyện đấy ạ).
Chợt
Cô Thanh Nga bước vào.
-Cả lớp đứng!
Cô nói trong tiếng thở dốc:
-Rồi ngồi xuống. Cô có chuyện muốn nói
Cả lớp xôn xao:
-Gì vậy cô?
-Tin hot á cô?
-Kể tụi em đi cô!
Cô Thanh Nga vuốt tóc, kể đầu đuôi:
-Cậu Hoàng Quân-cậu chủ của JK sẽ chuyển về trường mình, àh không, cụ thể là lớp mình để học.
Cả lớp hò ầm lên(trừ ai đó). Cùng lúc đó, thấy tên Hoàng Hoàng gì đấy bước vào. Cô Thanh Nga đã kịp bôi chút son và phấn:
-Đây là học sinh mới của lớp ta.
Hắn quay xuống:
-Chào! Tôi tên Hoàng Quân!
Mắt đám nữ sinh đang sáng rực lên bỗng biến thành hình ♥.
Ặc ặc
Trái tim rớt tứ tung trong lớp.
Mà phải công nhận tên ẹp dzai thật. Mặt thanh tú, mái tóc có hơi vàng bay nhè nhẹ, cặp mắt sâu và trong màu cafe đậm ưa nhìn. Khiếp! Da còn trắng hơn da nó(da nó trắng nhất lớp ạ).
Nó nhìn mà còn mê.
Cuối cùng nó cũng thoát được cơn mê. Lấy sách(truyện) ra đọc tiếp trong khi lũ nữ sinh còn đang chìm đắm trong lũ trái tim.
-Giờ mình phân chia chỗ ngồi nhé *chớp chớp* (già còn chảnh)
Cả lớp lại nhao nhao:
-Anh Quân chỗ em đẹp nhất lớp nè!
-Chỗ em gần cửa sổ, mát lắm!
-Im đi mày, anh Quân chỗ em đầu bàn dễ nhìn bảng
Nó vẫn trơ trơ ngồi đọc sách. Hắn biết.
Rầm....
Cô Thanh Nga đập bàn, quát:
-Trật tự!
Quay lại hắn, xuống giọng hẳn:
-À...à, em ngồi ở bàn thứ 2 tổ 1, chỗ bạn Khánh Huyền đi.
Hắn xua tay, lạnh lùng đáp lại:
-KHÔNG!
Cô Thanh Nga khó xử, chỉ quanh lớp:
-Ờ...ờ, em thích chỗ nào thì tùy!
Hắn đi xuống, cả lớp hướng mắt về hắn(trừ nó). Đi qua chỗ nó, hắn nháy mắt chết người. Tưởng nó sẽ xiêu lòng, ai ngờ nó phán một câu xanh rờn:
-Đồ cà chớn!
Hắn lạnh toát người, lần đầu có đứa nói mình như thế. Nếu không mê vẻ đẹp trai của mình thì cũng phải nể tài sản kếch xù của tập đoàn mình chứ. Nghĩ thế, hắn quay lên bảo cô Thanh Nga:
-Em ngồi chỗ này được không cô? *nháy mắt dễ thương*
RẦM...! Cô suýt nữa xỉu rồi.
-Ừ ừ, em cứ ngồi!
Nó đứng phắt dậy, chối:
-Cô! Bạn ấy không thể ngồi đây đâu!
-Tại sao?
-Dạ...Dạ
Nó cứng họng chẳng nói được gì còn hắn thong thả bỏ balo vào chỗ trống kế bên nó. Hix...Đời từ đây chấm hết!
Nó cau có mặt mày, mếu máo cố học hết buổi
Chợt
Cô Thanh Nga bước vào.
-Cả lớp đứng!
Cô nói trong tiếng thở dốc:
-Rồi ngồi xuống. Cô có chuyện muốn nói
Cả lớp xôn xao:
-Gì vậy cô?
-Tin hot á cô?
-Kể tụi em đi cô!
Cô Thanh Nga vuốt tóc, kể đầu đuôi:
-Cậu Hoàng Quân-cậu chủ của JK sẽ chuyển về trường mình, àh không, cụ thể là lớp mình để học.
Cả lớp hò ầm lên(trừ ai đó). Cùng lúc đó, thấy tên Hoàng Hoàng gì đấy bước vào. Cô Thanh Nga đã kịp bôi chút son và phấn:
-Đây là học sinh mới của lớp ta.
Hắn quay xuống:
-Chào! Tôi tên Hoàng Quân!
Mắt đám nữ sinh đang sáng rực lên bỗng biến thành hình ♥.
Ặc ặc
Trái tim rớt tứ tung trong lớp.
Mà phải công nhận tên ẹp dzai thật. Mặt thanh tú, mái tóc có hơi vàng bay nhè nhẹ, cặp mắt sâu và trong màu cafe đậm ưa nhìn. Khiếp! Da còn trắng hơn da nó(da nó trắng nhất lớp ạ).
Nó nhìn mà còn mê.
Cuối cùng nó cũng thoát được cơn mê. Lấy sách(truyện) ra đọc tiếp trong khi lũ nữ sinh còn đang chìm đắm trong lũ trái tim.
-Giờ mình phân chia chỗ ngồi nhé *chớp chớp* (già còn chảnh)
Cả lớp lại nhao nhao:
-Anh Quân chỗ em đẹp nhất lớp nè!
-Chỗ em gần cửa sổ, mát lắm!
-Im đi mày, anh Quân chỗ em đầu bàn dễ nhìn bảng
Nó vẫn trơ trơ ngồi đọc sách. Hắn biết.
Rầm....
Cô Thanh Nga đập bàn, quát:
-Trật tự!
Quay lại hắn, xuống giọng hẳn:
-À...à, em ngồi ở bàn thứ 2 tổ 1, chỗ bạn Khánh Huyền đi.
Hắn xua tay, lạnh lùng đáp lại:
-KHÔNG!
Cô Thanh Nga khó xử, chỉ quanh lớp:
-Ờ...ờ, em thích chỗ nào thì tùy!
Hắn đi xuống, cả lớp hướng mắt về hắn(trừ nó). Đi qua chỗ nó, hắn nháy mắt chết người. Tưởng nó sẽ xiêu lòng, ai ngờ nó phán một câu xanh rờn:
-Đồ cà chớn!
Hắn lạnh toát người, lần đầu có đứa nói mình như thế. Nếu không mê vẻ đẹp trai của mình thì cũng phải nể tài sản kếch xù của tập đoàn mình chứ. Nghĩ thế, hắn quay lên bảo cô Thanh Nga:
-Em ngồi chỗ này được không cô? *nháy mắt dễ thương*
RẦM...! Cô suýt nữa xỉu rồi.
-Ừ ừ, em cứ ngồi!
Nó đứng phắt dậy, chối:
-Cô! Bạn ấy không thể ngồi đây đâu!
-Tại sao?
-Dạ...Dạ
Nó cứng họng chẳng nói được gì còn hắn thong thả bỏ balo vào chỗ trống kế bên nó. Hix...Đời từ đây chấm hết!
Nó cau có mặt mày, mếu máo cố học hết buổi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.