Hoàng Tử Lạnh Lùng Và Cô Nhóc Ngổ Ngáo
Chương 2: Cô chết với tôi! Nhóc!
Junny Hwang
03/06/2014
Reng...Reng...Reng
Cuối cùng cũng thoát được \tảng băng Bác Cực\ đó, nó lôi Trà My xuống canteen dù không muốn ăn uống nhưng biết sao giờ, phải tránh tên đó.
Nó nhí nhảnh (không kém chó cảnh) quanh cái canteen, vừa đi(nhảy) vừa cầm lon coca. Trà My hấp tấp đuổi theo:
-Này, pà có đứng lại không. Ngã đó
Chưa dứt câu thì...
Rầm....
My đấm vào đầu, than:
-Ốh mai gót! Nói có sai đâu.
Kết quả lon coca đắt giá bị đổ hết vào người đứa nó vừa đụng trúng. Cả cateen quay lại nhìn. Nó ngơ ngác:
-Pộ có gì lạ hả?
Rồi nó quay sang nhìn đứa nó đụng trúng.
Ặc ặc
Lại là tên cà chớn đó! Nó gõ đầu mình:
-Xui không tả được mà!
Hắn đứng dậy vuốt mái tóc hoe vàng hơi rũ xuống, quát:
-Tôi cho cô 3 giây đứng dậy.
1...2, nó vẫn không chịu đứng!
Và...
-Đứng thì đứng, sợ gì.
Hắn nhếch mép(không phải cười):
-Thế còn được. Đi theo tôi
Nó hỏi ngố:
-Đi đâu?
Hắn lại quát:
-Thế có đi không?
-KHÔNG!
-Có đi không?
-KHÔNG!
-Hỏi lại, đi hay không?
-KHÔNG!
Hắn xanh mặt bế xốc nó lên. Cả canteen nhốn nháo bàn tán. Nó cố gắng vùng vẫy thoát khỏi hắn nhưng không thể nào, bàn tay rắn chắc của hắn đang ôm lấy nó. Nó rơm rớm nước mắt:
-Bỏ ra...
Hắn chơi câu xanh rờn:
-Thế muốn bỏ thì nói: \Anh Quân đẹp trai\ đi.
Nó nói lại:
-Anh Quân đẹp trai bỏ em xuống!
Tưởng hắn bỏ xuống, ai ngờ hắn còn hiểm độc hơn phát ngôn câu làm nó tức xì khói:
-KHÔNG!
Nó đành chịu cho hắn thích bế đi đâu thì bế.
.......::::: Vườn trường :::::::......
Thật sự là mới vào đầu năm lớp 10 nên nó chưa thăm quan được hết. Không ngờ ở đây lại đẹp như thế.
Những chùm hoa xoan thơm ngọt, những cánh hoa mỏng rơi như một phép màu. Cây bằng lăng tím thơm, đung đưa. Nó không kiềm chế bản thân được, thốt lên:
-Lãng mạn quá!
Hắn thừa biết nó nói cái cây, cố tình trọc quê:
-Ý cô là ở bên tôi, cô thấy lãng mạn hả?
Nó bĩu môi dễ thương:
-Ai bảo!
Nói rồi, hắn tiến lại gần nó, nó lạnh toát mồ hôi.
20 cm...
18 cm...
12 cm...
7 cm....
-Tôi cho cô 3 giây nói xin lỗi.
-KHÔNG!
5 cm...
3 cm...
Nó run cầm cập, hắn định làm gì nó thế!
2 cm...
1 cm...
Và...
-Tôi xin lỗi!
Cuối cùng nó cũng thốt lên được 3 chữ đó. Hắn đứng ra xa:
-Làm thế trước có phải tốt hơn không!
Nó gượng gạo:
-Vâng! Anh Quân ẹp dzai!
Hắn bước đi, nó nói thầm:
-Tên điên, cái loại cà chớn!
Hắn quay lại:
-Tôi hơi bị thính!
Nó cười trừ:
-Có gì đâu anh Quân ẹp dzai
Cuối cùng cũng thoát được \tảng băng Bác Cực\ đó, nó lôi Trà My xuống canteen dù không muốn ăn uống nhưng biết sao giờ, phải tránh tên đó.
Nó nhí nhảnh (không kém chó cảnh) quanh cái canteen, vừa đi(nhảy) vừa cầm lon coca. Trà My hấp tấp đuổi theo:
-Này, pà có đứng lại không. Ngã đó
Chưa dứt câu thì...
Rầm....
My đấm vào đầu, than:
-Ốh mai gót! Nói có sai đâu.
Kết quả lon coca đắt giá bị đổ hết vào người đứa nó vừa đụng trúng. Cả cateen quay lại nhìn. Nó ngơ ngác:
-Pộ có gì lạ hả?
Rồi nó quay sang nhìn đứa nó đụng trúng.
Ặc ặc
Lại là tên cà chớn đó! Nó gõ đầu mình:
-Xui không tả được mà!
Hắn đứng dậy vuốt mái tóc hoe vàng hơi rũ xuống, quát:
-Tôi cho cô 3 giây đứng dậy.
1...2, nó vẫn không chịu đứng!
Và...
-Đứng thì đứng, sợ gì.
Hắn nhếch mép(không phải cười):
-Thế còn được. Đi theo tôi
Nó hỏi ngố:
-Đi đâu?
Hắn lại quát:
-Thế có đi không?
-KHÔNG!
-Có đi không?
-KHÔNG!
-Hỏi lại, đi hay không?
-KHÔNG!
Hắn xanh mặt bế xốc nó lên. Cả canteen nhốn nháo bàn tán. Nó cố gắng vùng vẫy thoát khỏi hắn nhưng không thể nào, bàn tay rắn chắc của hắn đang ôm lấy nó. Nó rơm rớm nước mắt:
-Bỏ ra...
Hắn chơi câu xanh rờn:
-Thế muốn bỏ thì nói: \Anh Quân đẹp trai\ đi.
Nó nói lại:
-Anh Quân đẹp trai bỏ em xuống!
Tưởng hắn bỏ xuống, ai ngờ hắn còn hiểm độc hơn phát ngôn câu làm nó tức xì khói:
-KHÔNG!
Nó đành chịu cho hắn thích bế đi đâu thì bế.
.......::::: Vườn trường :::::::......
Thật sự là mới vào đầu năm lớp 10 nên nó chưa thăm quan được hết. Không ngờ ở đây lại đẹp như thế.
Những chùm hoa xoan thơm ngọt, những cánh hoa mỏng rơi như một phép màu. Cây bằng lăng tím thơm, đung đưa. Nó không kiềm chế bản thân được, thốt lên:
-Lãng mạn quá!
Hắn thừa biết nó nói cái cây, cố tình trọc quê:
-Ý cô là ở bên tôi, cô thấy lãng mạn hả?
Nó bĩu môi dễ thương:
-Ai bảo!
Nói rồi, hắn tiến lại gần nó, nó lạnh toát mồ hôi.
20 cm...
18 cm...
12 cm...
7 cm....
-Tôi cho cô 3 giây nói xin lỗi.
-KHÔNG!
5 cm...
3 cm...
Nó run cầm cập, hắn định làm gì nó thế!
2 cm...
1 cm...
Và...
-Tôi xin lỗi!
Cuối cùng nó cũng thốt lên được 3 chữ đó. Hắn đứng ra xa:
-Làm thế trước có phải tốt hơn không!
Nó gượng gạo:
-Vâng! Anh Quân ẹp dzai!
Hắn bước đi, nó nói thầm:
-Tên điên, cái loại cà chớn!
Hắn quay lại:
-Tôi hơi bị thính!
Nó cười trừ:
-Có gì đâu anh Quân ẹp dzai
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.