Hoàng Tử Lạnh Lùng Và Cô Nhóc Ngổ Ngáo
Chương 10: Tôi là ai cơ?
Junny Hwang
03/06/2014
Teaching me to love with heart
Helping me open my heart
I can ly
Belevie me, I can fly... (Proud of you-Fiona Fung
Nó nhấc máy:
-Alo?Nửa đêm anh gọi cho tôi làm gì?
Hắn nói bằng một giọng chan chứa:
-Thật ra cô là ai?
Nó gắt lên:
-Tôi là tôi chứ là ai?
Hắn khơi lại:
-Khi cô 10 tuổi
Nó nhớ lại:
-Khi 10 tuổi thì...thì...
Đầu nó đau nhức, nó vất cái rụp điện thoại xuống, nước mắt ứa ra.
-Tại sao mình lại không có chút kí ức gì? Đừng mà...Kí ức ơi, quay về.
Nó úp mặt xuống gối, khóc thật to, thật to... Nó thiếp đi.
Sáng hôm sau, những tia nắng ấm áp chiếu vào cửa sổ, nó vươn mình thức dậy. Ngày hôm qua nó không muốn nhớ. Sau khi chuẩn bị, nó đi học.
Kít...
Tiếng phanh xe, nó dựng lại dắt chiếc xe vào bãi rồi bước ra. Kelvin hớn hở từ xa chạy lại.
Nhưng đột nhiên, nó bị một bàn tay kéo đi. Không phải Kelvin sao?
Nó quay lại nhìn, hắn-hắn đang kéo nó đi thật nhanh. Nó hét lên:
-Kelvin!
Kelvin mồ hôi nhễ nhãi, đầm trên khuôn mặt.
-Nè, thả ra.
Hắn không buông, kéo nó lên xe phóng vù vù đi. Kelvin nhìn theo nó, vẻ mặt lo lắng, sợ hãi. Cậu ấy biết, hắn là một tay đua nên có đuổi theo cũng không có ích gì.
Hắn đưa nó đến một cánh đồng hoa đinh hương vàng mà người ta thường gọi là wall's flower.
Nó hỏi:
-Anh đưa tôi đến đây làm gì?
Hắn bím lấy hai vai nó, lay thật mạnh:
-Làm ơn nhớ lại đi, em chính là Kemi.
Nó giật tay ra:
-Tôi không thể.
Nó khóc. Chẳng hiểu tại sao:
-Tôi đã sống mà không có kí ức rồi cậu hiểu chưa, đừng có làm phiền tôi.
Hắn vẫn cố:
-Em chính là Kemi!
Những câu nói đó làm đâu óc nó đau, thật đau.
Cháttttt
Nó tát hắn một cái, thứ mà hắn không mong muốn nhận được từ nó:
-Im đi!
Nó thật thật nhanh trong cơn mưa chiều khẽ bay.
-Chẳng lẽ cô ấy không thể nhớ lại sao?
Helping me open my heart
I can ly
Belevie me, I can fly... (Proud of you-Fiona Fung
Nó nhấc máy:
-Alo?Nửa đêm anh gọi cho tôi làm gì?
Hắn nói bằng một giọng chan chứa:
-Thật ra cô là ai?
Nó gắt lên:
-Tôi là tôi chứ là ai?
Hắn khơi lại:
-Khi cô 10 tuổi
Nó nhớ lại:
-Khi 10 tuổi thì...thì...
Đầu nó đau nhức, nó vất cái rụp điện thoại xuống, nước mắt ứa ra.
-Tại sao mình lại không có chút kí ức gì? Đừng mà...Kí ức ơi, quay về.
Nó úp mặt xuống gối, khóc thật to, thật to... Nó thiếp đi.
Sáng hôm sau, những tia nắng ấm áp chiếu vào cửa sổ, nó vươn mình thức dậy. Ngày hôm qua nó không muốn nhớ. Sau khi chuẩn bị, nó đi học.
Kít...
Tiếng phanh xe, nó dựng lại dắt chiếc xe vào bãi rồi bước ra. Kelvin hớn hở từ xa chạy lại.
Nhưng đột nhiên, nó bị một bàn tay kéo đi. Không phải Kelvin sao?
Nó quay lại nhìn, hắn-hắn đang kéo nó đi thật nhanh. Nó hét lên:
-Kelvin!
Kelvin mồ hôi nhễ nhãi, đầm trên khuôn mặt.
-Nè, thả ra.
Hắn không buông, kéo nó lên xe phóng vù vù đi. Kelvin nhìn theo nó, vẻ mặt lo lắng, sợ hãi. Cậu ấy biết, hắn là một tay đua nên có đuổi theo cũng không có ích gì.
Hắn đưa nó đến một cánh đồng hoa đinh hương vàng mà người ta thường gọi là wall's flower.
Nó hỏi:
-Anh đưa tôi đến đây làm gì?
Hắn bím lấy hai vai nó, lay thật mạnh:
-Làm ơn nhớ lại đi, em chính là Kemi.
Nó giật tay ra:
-Tôi không thể.
Nó khóc. Chẳng hiểu tại sao:
-Tôi đã sống mà không có kí ức rồi cậu hiểu chưa, đừng có làm phiền tôi.
Hắn vẫn cố:
-Em chính là Kemi!
Những câu nói đó làm đâu óc nó đau, thật đau.
Cháttttt
Nó tát hắn một cái, thứ mà hắn không mong muốn nhận được từ nó:
-Im đi!
Nó thật thật nhanh trong cơn mưa chiều khẽ bay.
-Chẳng lẽ cô ấy không thể nhớ lại sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.