Chương 7: Bảo Vật Của Người Lùn
Vi Du
13/07/2024
###
Sau cuộc chạy trốn căng thẳng khỏi nhóm thợ săn, Thomas, Edward, Lily và Bruno quyết định nghỉ ngơi một chút trước khi tiếp tục hành trình. Trong khi nghỉ ngơi dưới tán cây cổ thụ, họ nghe được một tin đồn từ những người dân làng địa phương về một bảo vật quý giá được canh giữ bởi một người lùn. Tin đồn này nhanh chóng thu hút sự chú ý của cả nhóm, đặc biệt là Thomas, người luôn có đam mê với tiền bạc và những ý tưởng làm giàu.
“Nghe nói bảo vật đó có thể mang lại phép màu và tài lộc vô tận,” Thomas nói, mắt lấp lánh khi kể lại câu chuyện nghe được.
Edward, vẫn kiêu hãnh dù đang trong hình dạng vịt, nhướng mày. “Nếu bảo vật đó thực sự mạnh mẽ như vậy, có thể nó sẽ giúp phá bỏ lời nguyền của ta.”
Lily cười khẩy, “Vậy chúng ta còn chần chừ gì nữa? Hãy tìm đến đó thôi. Và Edward, hãy cố gắng không làm đổ vỡ gì trên đường đi.”
Bruno, với sức mạnh vượt trội nhưng trí thông minh dưới trung bình, gật đầu đầy phấn khích. “Đi thôi! Ta sẽ bảo vệ mọi người!”
Cả nhóm lên đường theo chỉ dẫn từ người dân làng, hướng về phía một khu rừng rậm rạp nơi bảo vật được canh giữ. Khi họ đến gần, không khí trở nên lạnh lẽo và tĩnh lặng, khác hẳn với sự ồn ào và náo nhiệt của khu chợ hay các làng mạc mà họ đã đi qua.
Họ đi sâu vào rừng và phát hiện ra một căn nhà nhỏ bằng gỗ, ẩn mình giữa những tán cây. Căn nhà này là nơi ở của người lùn canh giữ bảo vật. Người lùn nhỏ bé nhưng có tính cách dữ dằn, và như Thomas đã biết, người này rất mê sưu tập búp bê và thích mặc đồ cổ tích.
“Đây rồi,” Thomas thì thầm, mắt nhìn chăm chú vào căn nhà. “Chúng ta cần phải cẩn thận. Người lùn này không phải là người dễ đối phó.”
Edward nhảy tới trước, kiêu hãnh tuyên bố, “Ta sẽ thương lượng với người lùn. Hãy để ta làm việc này.”
Thomas và Lily nhìn nhau, không biết nên cười hay lo lắng trước sự tự tin của Edward. Họ theo dõi khi Edward tiến tới gần cửa, dùng mỏ gõ nhẹ vào cánh cửa gỗ.
Người lùn mở cửa, nhìn xuống thấy một con vịt đang đứng trước mặt mình. “Ngươi là ai? Ngươi muốn gì?” ông ta hỏi, giọng đầy cảnh giác.
Edward đứng thẳng người, dù nhỏ bé nhưng vẫn giữ phong thái hoàng gia. “Ta là Edward, hoàng tử của vương quốc này. Ta đến để thương lượng về bảo vật mà ngươi đang canh giữ.”
Người lùn cười lớn, “Một con vịt tự xưng là hoàng tử? Ngươi nghĩ ta sẽ tin sao?”
Edward không nản lòng, “Ngươi có thể không tin, nhưng ta có cách chứng minh. Nếu ngươi cho ta một cơ hội, ta sẽ chứng minh lời nói của mình là thật.”
Người lùn nhìn Edward một lúc lâu, rồi cuối cùng cũng đồng ý. “Được thôi, nếu ngươi có thể làm ta tin, ta sẽ xem xét việc để ngươi tiếp cận bảo vật.”
Edward bắt đầu kể lại câu chuyện của mình, về cách mà cậu bị biến thành vịt và cuộc hành trình cùng Thomas và Lily để phá bỏ lời nguyền. Trong khi Edward kể, Thomas và Lily đứng gần đó, cố gắng giữ im lặng nhưng không ngừng trao đổi những cái nhìn hài hước về cách Edward cố gắng thuyết phục người lùn.
Người lùn, sau khi nghe xong câu chuyện, có vẻ đã bị thuyết phục phần nào. “Ta sẽ cho ngươi một cơ hội. Nhưng trước hết, ngươi phải chứng minh rằng ngươi có thể làm điều gì đó có ích cho ta.”
Edward gật đầu, “Ta sẵn sàng. Ngươi muốn ta làm gì?”
Người lùn dẫn cả nhóm vào trong căn nhà nhỏ của mình. Căn phòng đầy những búp bê cổ tích và đồ trang trí lộng lẫy, chứng tỏ niềm đam mê sưu tập của ông ta. “Ta cần ngươi giúp ta dọn dẹp và sắp xếp lại bộ sưu tập búp bê này. Nếu ngươi làm tốt, ta sẽ xem xét việc cho ngươi tiếp cận bảo vật.”
Edward bắt đầu công việc, cố gắng sắp xếp lại những con búp bê với sự cẩn thận tối đa. Nhưng với hình dạng vịt và sự vụng về cố hữu, cậu không tránh khỏi việc làm rơi một vài con búp bê. Những con búp bê rơi xuống sàn nhà, tạo ra tiếng động lớn.
Người lùn hét lên, “Cẩn thận! Đó là những búp bê quý giá của ta!”
Edward lúng túng, cố gắng nhặt những con búp bê lên nhưng lại làm rối tung mọi thứ hơn. Thomas và Lily đứng gần đó, không nhịn được cười trước sự vụng về của Edward.
Thomas bước tới, “Để ta giúp ngươi, Edward. Ngươi cần phải nhẹ nhàng hơn.”
Lily cũng tham gia, “Đúng vậy, chúng ta sẽ làm cùng nhau.”
Với sự giúp đỡ của Thomas và Lily, họ dần dần sắp xếp lại bộ sưu tập búp bê. Người lùn đứng nhìn, không nói gì nhưng dường như đã bị thuyết phục bởi sự cố gắng và tinh thần hợp tác của họ.
Cuối cùng, sau một buổi sáng làm việc chăm chỉ, bộ sưu tập búp bê đã được sắp xếp gọn gàng. Người lùn gật đầu hài lòng, “Được rồi, các ngươi đã chứng minh được sự chân thành của mình. Ta sẽ cho các ngươi thấy bảo vật.”
Ông ta dẫn họ vào một căn phòng bí mật phía sau căn nhà, nơi bảo vật được cất giữ. Bảo vật là một viên ngọc lớn, tỏa sáng rực rỡ và có vẻ đầy sức mạnh. Người lùn cẩn thận đặt viên ngọc vào tay Edward.
“Viên ngọc này có thể mang lại phép màu và tài lộc, nhưng các ngươi phải sử dụng nó một cách khôn ngoan,” người lùn nói.
Edward nhìn viên ngọc, cảm nhận được sức mạnh của nó. “Cảm ơn ngươi. Ta sẽ sử dụng nó để phá bỏ lời nguyền và mang lại hạnh phúc cho mọi người.”
Thomas và Lily cũng cảm thấy hy vọng tràn trề. “Chúng ta đã có một bước tiến lớn. Hãy tiếp tục hành trình và tìm cách sử dụng viên ngọc này một cách tốt nhất,” Thomas nói.
Cả nhóm rời khỏi căn nhà của người lùn, mang theo viên ngọc quý giá và lòng quyết tâm mới. Họ biết rằng còn nhiều thử thách phía trước, nhưng với viên ngọc này, họ tin rằng có thể vượt qua mọi khó khăn và đạt được mục tiêu của mình.
Trên đường đi, họ không ngừng trêu chọc và cà khịa nhau, tạo nên những tiếng cười rộn ràng. Thomas, Edward, Lily và Bruno cùng nhau tiếp tục cuộc hành trình, sẵn sàng đối mặt với mọi thử thách đang chờ đợi phía trước.
Và thế là, một ngày nữa trôi qua với những bài học quý giá và những kỷ niệm hài hước. Thomas, Edward, Lily và Bruno biết rằng họ có thể dựa vào nhau trong mọi hoàn cảnh, và sự đoàn kết sẽ giúp họ vượt qua mọi khó khăn.
Sau cuộc chạy trốn căng thẳng khỏi nhóm thợ săn, Thomas, Edward, Lily và Bruno quyết định nghỉ ngơi một chút trước khi tiếp tục hành trình. Trong khi nghỉ ngơi dưới tán cây cổ thụ, họ nghe được một tin đồn từ những người dân làng địa phương về một bảo vật quý giá được canh giữ bởi một người lùn. Tin đồn này nhanh chóng thu hút sự chú ý của cả nhóm, đặc biệt là Thomas, người luôn có đam mê với tiền bạc và những ý tưởng làm giàu.
“Nghe nói bảo vật đó có thể mang lại phép màu và tài lộc vô tận,” Thomas nói, mắt lấp lánh khi kể lại câu chuyện nghe được.
Edward, vẫn kiêu hãnh dù đang trong hình dạng vịt, nhướng mày. “Nếu bảo vật đó thực sự mạnh mẽ như vậy, có thể nó sẽ giúp phá bỏ lời nguyền của ta.”
Lily cười khẩy, “Vậy chúng ta còn chần chừ gì nữa? Hãy tìm đến đó thôi. Và Edward, hãy cố gắng không làm đổ vỡ gì trên đường đi.”
Bruno, với sức mạnh vượt trội nhưng trí thông minh dưới trung bình, gật đầu đầy phấn khích. “Đi thôi! Ta sẽ bảo vệ mọi người!”
Cả nhóm lên đường theo chỉ dẫn từ người dân làng, hướng về phía một khu rừng rậm rạp nơi bảo vật được canh giữ. Khi họ đến gần, không khí trở nên lạnh lẽo và tĩnh lặng, khác hẳn với sự ồn ào và náo nhiệt của khu chợ hay các làng mạc mà họ đã đi qua.
Họ đi sâu vào rừng và phát hiện ra một căn nhà nhỏ bằng gỗ, ẩn mình giữa những tán cây. Căn nhà này là nơi ở của người lùn canh giữ bảo vật. Người lùn nhỏ bé nhưng có tính cách dữ dằn, và như Thomas đã biết, người này rất mê sưu tập búp bê và thích mặc đồ cổ tích.
“Đây rồi,” Thomas thì thầm, mắt nhìn chăm chú vào căn nhà. “Chúng ta cần phải cẩn thận. Người lùn này không phải là người dễ đối phó.”
Edward nhảy tới trước, kiêu hãnh tuyên bố, “Ta sẽ thương lượng với người lùn. Hãy để ta làm việc này.”
Thomas và Lily nhìn nhau, không biết nên cười hay lo lắng trước sự tự tin của Edward. Họ theo dõi khi Edward tiến tới gần cửa, dùng mỏ gõ nhẹ vào cánh cửa gỗ.
Người lùn mở cửa, nhìn xuống thấy một con vịt đang đứng trước mặt mình. “Ngươi là ai? Ngươi muốn gì?” ông ta hỏi, giọng đầy cảnh giác.
Edward đứng thẳng người, dù nhỏ bé nhưng vẫn giữ phong thái hoàng gia. “Ta là Edward, hoàng tử của vương quốc này. Ta đến để thương lượng về bảo vật mà ngươi đang canh giữ.”
Người lùn cười lớn, “Một con vịt tự xưng là hoàng tử? Ngươi nghĩ ta sẽ tin sao?”
Edward không nản lòng, “Ngươi có thể không tin, nhưng ta có cách chứng minh. Nếu ngươi cho ta một cơ hội, ta sẽ chứng minh lời nói của mình là thật.”
Người lùn nhìn Edward một lúc lâu, rồi cuối cùng cũng đồng ý. “Được thôi, nếu ngươi có thể làm ta tin, ta sẽ xem xét việc để ngươi tiếp cận bảo vật.”
Edward bắt đầu kể lại câu chuyện của mình, về cách mà cậu bị biến thành vịt và cuộc hành trình cùng Thomas và Lily để phá bỏ lời nguyền. Trong khi Edward kể, Thomas và Lily đứng gần đó, cố gắng giữ im lặng nhưng không ngừng trao đổi những cái nhìn hài hước về cách Edward cố gắng thuyết phục người lùn.
Người lùn, sau khi nghe xong câu chuyện, có vẻ đã bị thuyết phục phần nào. “Ta sẽ cho ngươi một cơ hội. Nhưng trước hết, ngươi phải chứng minh rằng ngươi có thể làm điều gì đó có ích cho ta.”
Edward gật đầu, “Ta sẵn sàng. Ngươi muốn ta làm gì?”
Người lùn dẫn cả nhóm vào trong căn nhà nhỏ của mình. Căn phòng đầy những búp bê cổ tích và đồ trang trí lộng lẫy, chứng tỏ niềm đam mê sưu tập của ông ta. “Ta cần ngươi giúp ta dọn dẹp và sắp xếp lại bộ sưu tập búp bê này. Nếu ngươi làm tốt, ta sẽ xem xét việc cho ngươi tiếp cận bảo vật.”
Edward bắt đầu công việc, cố gắng sắp xếp lại những con búp bê với sự cẩn thận tối đa. Nhưng với hình dạng vịt và sự vụng về cố hữu, cậu không tránh khỏi việc làm rơi một vài con búp bê. Những con búp bê rơi xuống sàn nhà, tạo ra tiếng động lớn.
Người lùn hét lên, “Cẩn thận! Đó là những búp bê quý giá của ta!”
Edward lúng túng, cố gắng nhặt những con búp bê lên nhưng lại làm rối tung mọi thứ hơn. Thomas và Lily đứng gần đó, không nhịn được cười trước sự vụng về của Edward.
Thomas bước tới, “Để ta giúp ngươi, Edward. Ngươi cần phải nhẹ nhàng hơn.”
Lily cũng tham gia, “Đúng vậy, chúng ta sẽ làm cùng nhau.”
Với sự giúp đỡ của Thomas và Lily, họ dần dần sắp xếp lại bộ sưu tập búp bê. Người lùn đứng nhìn, không nói gì nhưng dường như đã bị thuyết phục bởi sự cố gắng và tinh thần hợp tác của họ.
Cuối cùng, sau một buổi sáng làm việc chăm chỉ, bộ sưu tập búp bê đã được sắp xếp gọn gàng. Người lùn gật đầu hài lòng, “Được rồi, các ngươi đã chứng minh được sự chân thành của mình. Ta sẽ cho các ngươi thấy bảo vật.”
Ông ta dẫn họ vào một căn phòng bí mật phía sau căn nhà, nơi bảo vật được cất giữ. Bảo vật là một viên ngọc lớn, tỏa sáng rực rỡ và có vẻ đầy sức mạnh. Người lùn cẩn thận đặt viên ngọc vào tay Edward.
“Viên ngọc này có thể mang lại phép màu và tài lộc, nhưng các ngươi phải sử dụng nó một cách khôn ngoan,” người lùn nói.
Edward nhìn viên ngọc, cảm nhận được sức mạnh của nó. “Cảm ơn ngươi. Ta sẽ sử dụng nó để phá bỏ lời nguyền và mang lại hạnh phúc cho mọi người.”
Thomas và Lily cũng cảm thấy hy vọng tràn trề. “Chúng ta đã có một bước tiến lớn. Hãy tiếp tục hành trình và tìm cách sử dụng viên ngọc này một cách tốt nhất,” Thomas nói.
Cả nhóm rời khỏi căn nhà của người lùn, mang theo viên ngọc quý giá và lòng quyết tâm mới. Họ biết rằng còn nhiều thử thách phía trước, nhưng với viên ngọc này, họ tin rằng có thể vượt qua mọi khó khăn và đạt được mục tiêu của mình.
Trên đường đi, họ không ngừng trêu chọc và cà khịa nhau, tạo nên những tiếng cười rộn ràng. Thomas, Edward, Lily và Bruno cùng nhau tiếp tục cuộc hành trình, sẵn sàng đối mặt với mọi thử thách đang chờ đợi phía trước.
Và thế là, một ngày nữa trôi qua với những bài học quý giá và những kỷ niệm hài hước. Thomas, Edward, Lily và Bruno biết rằng họ có thể dựa vào nhau trong mọi hoàn cảnh, và sự đoàn kết sẽ giúp họ vượt qua mọi khó khăn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.