Chương 8: Phép Thuật Ngược
Vi Du
13/07/2024
###
Hôm ấy, cả nhóm Thomas, Edward, Lily và Bruno tiếp tục hành trình với viên ngọc quý giá tìm được từ người lùn. Trên đường đi, họ nghe nói về một pháp sư quyền năng có thể giúp họ sử dụng viên ngọc để phá bỏ lời nguyền. Pháp sư này sống trong một ngôi nhà cổ kính, nằm sâu trong khu rừng đen tối.
Khi đến nơi, họ được đón tiếp bởi một ông lão nhỏ bé, tóc bạc phơ và đôi mắt sáng ngời. "Chào mừng các bạn trẻ. Ta nghe nói các ngươi đang cần sự giúp đỡ của ta?" ông lão cất giọng trầm ấm.
Thomas tiến lên, cung kính trình bày tình hình. "Thưa ngài, chúng tôi đã tìm thấy viên ngọc quý này và hy vọng ngài có thể giúp phá bỏ lời nguyền biến Edward thành vịt."
Pháp sư mỉm cười, nhìn Edward với ánh mắt hiểu biết. "Để ta xem viên ngọc nào. Hãy đưa nó đây."
Edward đưa viên ngọc cho pháp sư, lòng đầy hy vọng. Pháp sư cầm viên ngọc lên, đọc một số câu thần chú, và đột nhiên một luồng sáng mạnh mẽ bùng lên. Nhưng thay vì biến Edward trở lại thành người, mọi thứ trở nên rối tung.
Khi ánh sáng tan biến, Thomas thấy mình biến thành một con vịt, còn Edward lại trở lại hình dạng con người. Cả hai nhìn nhau, kinh ngạc và bối rối.
"Chuyện gì vừa xảy ra vậy?" Edward hét lên, giọng vẫn còn pha chút quạc quạc của vịt.
Pháp sư trầm ngâm, "Có lẽ ta đã đọc nhầm câu thần chú. Nhưng không sao, chúng ta có thể sửa chữa lỗi này."
Lily nhìn Thomas, không nhịn được cười. "Thomas, giờ thì ngươi mới biết cảm giác làm vịt là thế nào."
Thomas, giờ là một con vịt, cố gắng quạc lên để trả lời nhưng chỉ phát ra những âm thanh kỳ lạ. Edward không bỏ lỡ cơ hội này để trả thù cà khịa Thomas. "Xem ra ngươi sẽ phải học cách đi lại bằng chân vịt rồi, Thomas."
Bruno, dù hơi lơ ngơ, cũng không nhịn được cười. "Thomas vịt, thật là thú vị."
Pháp sư nhanh chóng tìm cách sửa chữa phép thuật. "Ta cần thời gian để chuẩn bị lại mọi thứ. Trong lúc đó, các ngươi hãy cố gắng sống chung với tình trạng hiện tại. Ta hứa sẽ tìm cách đưa mọi thứ trở lại bình thường."
Nhóm của họ đồng ý và rời khỏi nhà pháp sư, tiếp tục cuộc hành trình trong tình trạng mới lạ này. Trên đường đi, họ gặp không ít tình huống hài hước.
Thomas, trong hình dạng vịt, cố gắng đi lại bằng chân vịt nhưng liên tục vấp ngã. Edward không ngừng cười lớn và châm chọc. "Thomas, ngươi cần luyện tập nhiều hơn. Đi như thế này ngươi sẽ không bao giờ tới đích."
Lily cũng không bỏ lỡ cơ hội để trêu chọc Thomas. "Thomas, ngươi muốn ăn gì không? Hay ta đi tìm sâu cho ngươi?"
Bruno, với sức mạnh của mình, cố gắng bế Thomas nhưng lại làm rơi cậu xuống bãi cỏ. "Xin lỗi, Thomas. Ta chỉ muốn giúp đỡ."
Những ngày tiếp theo trôi qua với không ít tình huống dở khóc dở cười. Một buổi sáng, khi cả nhóm đang nghỉ ngơi bên dòng suối, Thomas, trong hình dạng vịt, bất ngờ bị một con cáo đuổi theo. Edward và Lily cố gắng giúp đỡ nhưng lại tạo nên một màn hỗn loạn khi Bruno dùng sức mạnh quá mức, làm cây cối xung quanh đổ rạp.
"Thomas, ngươi chạy nhanh lên! Cáo sắp bắt được ngươi rồi!" Edward hét lớn, vừa cười vừa cố gắng không để bị ngã.
Thomas cố gắng quạc quạc và chạy nhanh nhất có thể, nhưng cuối cùng bị Bruno bắt được và cứu khỏi con cáo. "Ngươi an toàn rồi, Thomas vịt," Bruno nói, thở hổn hển.
"Được rồi, chúng ta cần kế hoạch tốt hơn," Lily nói, nhìn mọi người với vẻ nghiêm túc nhưng vẫn không giấu được nụ cười. "Chúng ta không thể tiếp tục như thế này."
Cuối cùng, họ quyết định quay trở lại gặp pháp sư để cố gắng tìm giải pháp khắc phục. Pháp sư đón họ với vẻ mặt áy náy. "Ta đã tìm ra lỗi sai trong phép thuật. Hãy để ta sửa chữa lại."
Pháp sư bắt đầu đọc lại câu thần chú, lần này cẩn thận hơn. Một lần nữa, luồng sáng mạnh mẽ bùng lên, và khi nó tan biến, Thomas trở lại hình dạng con người, còn Edward lại biến thành vịt.
"Cảm ơn ngài, pháp sư," Thomas nói, cảm thấy nhẹ nhõm khi trở lại hình dạng bình thường.
Edward, dù trở lại hình dạng vịt, vẫn giữ phong thái hoàng gia. "Ngươi phải nhanh chóng tìm ra cách để phá bỏ lời nguyền này hoàn toàn."
Pháp sư gật đầu, "Ta sẽ tiếp tục nghiên cứu. Các ngươi hãy kiên nhẫn và quay lại sau một thời gian nữa."
Cả nhóm cảm ơn pháp sư và rời khỏi nhà ông, tiếp tục hành trình với những hy vọng mới. Họ biết rằng còn nhiều thử thách phía trước, nhưng với tinh thần đoàn kết và sự giúp đỡ lẫn nhau, họ tin rằng có thể vượt qua mọi khó khăn và đạt được mục tiêu của mình.
Trên đường đi, họ không ngừng trêu chọc và cà khịa nhau, tạo nên những tiếng cười rộn ràng. Thomas, Edward, Lily và Bruno cùng nhau tiếp tục cuộc hành trình, sẵn sàng đối mặt với mọi thử thách đang chờ đợi phía trước.
Và thế là, một ngày nữa trôi qua với những bài học quý giá và những kỷ niệm hài hước. Thomas, Edward, Lily và Bruno biết rằng họ có thể dựa vào nhau trong mọi hoàn cảnh, và sự đoàn kết sẽ giúp họ vượt qua mọi khó khăn.
Họ tiếp tục bước đi, mang theo những hy vọng và niềm tin vào một ngày không xa, lời nguyền sẽ được phá bỏ hoàn toàn, và Edward sẽ trở lại làm người mãi mãi. Trong suốt hành trình, họ hiểu rằng điều quan trọng nhất không phải là đích đến, mà là những trải nghiệm và tình bạn đã gắn kết họ với nhau.
Hôm ấy, cả nhóm Thomas, Edward, Lily và Bruno tiếp tục hành trình với viên ngọc quý giá tìm được từ người lùn. Trên đường đi, họ nghe nói về một pháp sư quyền năng có thể giúp họ sử dụng viên ngọc để phá bỏ lời nguyền. Pháp sư này sống trong một ngôi nhà cổ kính, nằm sâu trong khu rừng đen tối.
Khi đến nơi, họ được đón tiếp bởi một ông lão nhỏ bé, tóc bạc phơ và đôi mắt sáng ngời. "Chào mừng các bạn trẻ. Ta nghe nói các ngươi đang cần sự giúp đỡ của ta?" ông lão cất giọng trầm ấm.
Thomas tiến lên, cung kính trình bày tình hình. "Thưa ngài, chúng tôi đã tìm thấy viên ngọc quý này và hy vọng ngài có thể giúp phá bỏ lời nguyền biến Edward thành vịt."
Pháp sư mỉm cười, nhìn Edward với ánh mắt hiểu biết. "Để ta xem viên ngọc nào. Hãy đưa nó đây."
Edward đưa viên ngọc cho pháp sư, lòng đầy hy vọng. Pháp sư cầm viên ngọc lên, đọc một số câu thần chú, và đột nhiên một luồng sáng mạnh mẽ bùng lên. Nhưng thay vì biến Edward trở lại thành người, mọi thứ trở nên rối tung.
Khi ánh sáng tan biến, Thomas thấy mình biến thành một con vịt, còn Edward lại trở lại hình dạng con người. Cả hai nhìn nhau, kinh ngạc và bối rối.
"Chuyện gì vừa xảy ra vậy?" Edward hét lên, giọng vẫn còn pha chút quạc quạc của vịt.
Pháp sư trầm ngâm, "Có lẽ ta đã đọc nhầm câu thần chú. Nhưng không sao, chúng ta có thể sửa chữa lỗi này."
Lily nhìn Thomas, không nhịn được cười. "Thomas, giờ thì ngươi mới biết cảm giác làm vịt là thế nào."
Thomas, giờ là một con vịt, cố gắng quạc lên để trả lời nhưng chỉ phát ra những âm thanh kỳ lạ. Edward không bỏ lỡ cơ hội này để trả thù cà khịa Thomas. "Xem ra ngươi sẽ phải học cách đi lại bằng chân vịt rồi, Thomas."
Bruno, dù hơi lơ ngơ, cũng không nhịn được cười. "Thomas vịt, thật là thú vị."
Pháp sư nhanh chóng tìm cách sửa chữa phép thuật. "Ta cần thời gian để chuẩn bị lại mọi thứ. Trong lúc đó, các ngươi hãy cố gắng sống chung với tình trạng hiện tại. Ta hứa sẽ tìm cách đưa mọi thứ trở lại bình thường."
Nhóm của họ đồng ý và rời khỏi nhà pháp sư, tiếp tục cuộc hành trình trong tình trạng mới lạ này. Trên đường đi, họ gặp không ít tình huống hài hước.
Thomas, trong hình dạng vịt, cố gắng đi lại bằng chân vịt nhưng liên tục vấp ngã. Edward không ngừng cười lớn và châm chọc. "Thomas, ngươi cần luyện tập nhiều hơn. Đi như thế này ngươi sẽ không bao giờ tới đích."
Lily cũng không bỏ lỡ cơ hội để trêu chọc Thomas. "Thomas, ngươi muốn ăn gì không? Hay ta đi tìm sâu cho ngươi?"
Bruno, với sức mạnh của mình, cố gắng bế Thomas nhưng lại làm rơi cậu xuống bãi cỏ. "Xin lỗi, Thomas. Ta chỉ muốn giúp đỡ."
Những ngày tiếp theo trôi qua với không ít tình huống dở khóc dở cười. Một buổi sáng, khi cả nhóm đang nghỉ ngơi bên dòng suối, Thomas, trong hình dạng vịt, bất ngờ bị một con cáo đuổi theo. Edward và Lily cố gắng giúp đỡ nhưng lại tạo nên một màn hỗn loạn khi Bruno dùng sức mạnh quá mức, làm cây cối xung quanh đổ rạp.
"Thomas, ngươi chạy nhanh lên! Cáo sắp bắt được ngươi rồi!" Edward hét lớn, vừa cười vừa cố gắng không để bị ngã.
Thomas cố gắng quạc quạc và chạy nhanh nhất có thể, nhưng cuối cùng bị Bruno bắt được và cứu khỏi con cáo. "Ngươi an toàn rồi, Thomas vịt," Bruno nói, thở hổn hển.
"Được rồi, chúng ta cần kế hoạch tốt hơn," Lily nói, nhìn mọi người với vẻ nghiêm túc nhưng vẫn không giấu được nụ cười. "Chúng ta không thể tiếp tục như thế này."
Cuối cùng, họ quyết định quay trở lại gặp pháp sư để cố gắng tìm giải pháp khắc phục. Pháp sư đón họ với vẻ mặt áy náy. "Ta đã tìm ra lỗi sai trong phép thuật. Hãy để ta sửa chữa lại."
Pháp sư bắt đầu đọc lại câu thần chú, lần này cẩn thận hơn. Một lần nữa, luồng sáng mạnh mẽ bùng lên, và khi nó tan biến, Thomas trở lại hình dạng con người, còn Edward lại biến thành vịt.
"Cảm ơn ngài, pháp sư," Thomas nói, cảm thấy nhẹ nhõm khi trở lại hình dạng bình thường.
Edward, dù trở lại hình dạng vịt, vẫn giữ phong thái hoàng gia. "Ngươi phải nhanh chóng tìm ra cách để phá bỏ lời nguyền này hoàn toàn."
Pháp sư gật đầu, "Ta sẽ tiếp tục nghiên cứu. Các ngươi hãy kiên nhẫn và quay lại sau một thời gian nữa."
Cả nhóm cảm ơn pháp sư và rời khỏi nhà ông, tiếp tục hành trình với những hy vọng mới. Họ biết rằng còn nhiều thử thách phía trước, nhưng với tinh thần đoàn kết và sự giúp đỡ lẫn nhau, họ tin rằng có thể vượt qua mọi khó khăn và đạt được mục tiêu của mình.
Trên đường đi, họ không ngừng trêu chọc và cà khịa nhau, tạo nên những tiếng cười rộn ràng. Thomas, Edward, Lily và Bruno cùng nhau tiếp tục cuộc hành trình, sẵn sàng đối mặt với mọi thử thách đang chờ đợi phía trước.
Và thế là, một ngày nữa trôi qua với những bài học quý giá và những kỷ niệm hài hước. Thomas, Edward, Lily và Bruno biết rằng họ có thể dựa vào nhau trong mọi hoàn cảnh, và sự đoàn kết sẽ giúp họ vượt qua mọi khó khăn.
Họ tiếp tục bước đi, mang theo những hy vọng và niềm tin vào một ngày không xa, lời nguyền sẽ được phá bỏ hoàn toàn, và Edward sẽ trở lại làm người mãi mãi. Trong suốt hành trình, họ hiểu rằng điều quan trọng nhất không phải là đích đến, mà là những trải nghiệm và tình bạn đã gắn kết họ với nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.