Chương 333: “Đầu hàng thì không chết…”
A Thất
12/09/2022
Khi Lưu Bất Đắc ra khỏi quân trướng, đứng từ xa nhìn lại, ông ta không khỏi há hốc mồm kinh ngạc. Bởi vì ông ta thấy rất rõ quân thủ thành Biện Lương còn chưa rời giường, vậy mà Hắc Kỳ Quân đã xếp thành hàng và đang xông ra ngoài.
“Rốt cuộc đây là đội quân như thế nào?”
Lưu Bất Đắc ngước nhìn Lãnh Thiên Minh đang đứng trên cao chỉ huy, đột nhiên trong đầu ông ta vụt qua một suy nghĩ.
Advertisement
“Chẳng lẽ hắn thật sự là chiến thần hạ phàm?”
Kỵ binh Hắc Kỳ Quân nhanh chóng vọt đến cổng thành phía Tây thì phát hiện cổng đã mở, mấy trăm binh sĩ Đại Lương đang dốc toàn lực bảo vệ cổng thành, mà bên trông, có vô số binh sĩ đang tập kết về hướng này.
Nhìn thấy kỵ binh của Hắc Kỳ Quân đang lao đến, những binh sĩ kia kích động hô to.
"Thần nguyện ý phục tùng công chúa, mở cổng đón đại quân vào thành."
Thủ lĩnh Hắc Kỳ quân vừa xung phong vừa hét lớn: “Đa tạ, các huynh đệ, mọi người hãy lập tức rút lui, tiếp theo giao cho bọn ta, toàn quân, giết…”
Khi đội thủ thành Thiên Khải dẫn quân ra phòng thủ, chợt thấy hàng vạn binh sĩ Hắc Kỳ quân trong bộ sĩ giáp đen cùng vẻ mặt hung thần ác sát đang xông vào trong thành, càn quét toàn bộ những kẻ ngáng đường…
Gần hai mươi vạn đại quân ép vào thành Thiên Khải, khí thế ngút trời, vừa xông lên vừa hét…
“Đầu hàng thì không chết…”
“Đầu hàng thì không chết…”
Tiếng hô rầm rộ của mười mấy vạn quân vang khắp thành Thiên Khải, khiến phòng tuyến cuối cùng của những binh sĩ vốn đã mất sạch ý chí chiến đấu triệt để vỡ nát, bọn họ thậm chí không còn ý định chạy trốn, ai nấy đều buông vũ khí, quỳ xuống đất…
Hiên Vũ Khuyết đang yên giấc trong tẩm cung, tay ôm hai mỹ nữ, chìm đắm vào giấc mộng đế vương…
“Bệ hạ…bệ hạ…không hay rồi…”, một thị vệ hớt hải xông vào.
Hiên Vũ Khuyết trợn mắt, sát khí bao phủ gương mặt, hắn ta nhìn thị vệ kia, lạnh lẽo nói: “Nếu ngươi không đưa ra lí do hợp lý, ta lập tức…”
Thị vệ hoàn toàn không đợi hắn ta nói hết câu.
“Bệ hạ…Hắc Kỳ quân đánh tới nơi rồi”.
Hiên Vũ Khuyết bật dậy.
“Làm sao có thể? Bọn chúng đã vào thành Thiên Khải ư?”
“Bệ hạ, bọn chúng đã đuổi đánh đến hoàng cung rồi…”
Hiên Vũ Khuyết hét ầm lên: “Đánh đến hoàng cung rồi? Ngươi đùa với ta à?”
“Bệ hạ, cửa tây thành Thiên Khải bị lính gác cổng mở, dẫn Hắc Kỳ quân vào, đội thủ thành hoàn toàn không có ý chí chống chọi, Hắc Kỳ quân vừa xông đến, liền…liền đầu hàng…”
Hiên Vũ Khuyết đứng hình tại chỗ, đột nhiên bật cười lớn.
“Ha ha ha…ha ha…, không thể nào, ta mới là hoàng đế thực sự của Đại Lương, ai cũng không thể ngăn cản, ta phải đích thân giết chết đám nghịch tặc đó”.
Hiên Vũ Khuyết cầm kiếm lao ra ngoài, thị vệ kia vội vàng giữ hắn ta lại.
“Rốt cuộc đây là đội quân như thế nào?”
Lưu Bất Đắc ngước nhìn Lãnh Thiên Minh đang đứng trên cao chỉ huy, đột nhiên trong đầu ông ta vụt qua một suy nghĩ.
Advertisement
“Chẳng lẽ hắn thật sự là chiến thần hạ phàm?”
Kỵ binh Hắc Kỳ Quân nhanh chóng vọt đến cổng thành phía Tây thì phát hiện cổng đã mở, mấy trăm binh sĩ Đại Lương đang dốc toàn lực bảo vệ cổng thành, mà bên trông, có vô số binh sĩ đang tập kết về hướng này.
Nhìn thấy kỵ binh của Hắc Kỳ Quân đang lao đến, những binh sĩ kia kích động hô to.
"Thần nguyện ý phục tùng công chúa, mở cổng đón đại quân vào thành."
Thủ lĩnh Hắc Kỳ quân vừa xung phong vừa hét lớn: “Đa tạ, các huynh đệ, mọi người hãy lập tức rút lui, tiếp theo giao cho bọn ta, toàn quân, giết…”
Khi đội thủ thành Thiên Khải dẫn quân ra phòng thủ, chợt thấy hàng vạn binh sĩ Hắc Kỳ quân trong bộ sĩ giáp đen cùng vẻ mặt hung thần ác sát đang xông vào trong thành, càn quét toàn bộ những kẻ ngáng đường…
Gần hai mươi vạn đại quân ép vào thành Thiên Khải, khí thế ngút trời, vừa xông lên vừa hét…
“Đầu hàng thì không chết…”
“Đầu hàng thì không chết…”
Tiếng hô rầm rộ của mười mấy vạn quân vang khắp thành Thiên Khải, khiến phòng tuyến cuối cùng của những binh sĩ vốn đã mất sạch ý chí chiến đấu triệt để vỡ nát, bọn họ thậm chí không còn ý định chạy trốn, ai nấy đều buông vũ khí, quỳ xuống đất…
Hiên Vũ Khuyết đang yên giấc trong tẩm cung, tay ôm hai mỹ nữ, chìm đắm vào giấc mộng đế vương…
“Bệ hạ…bệ hạ…không hay rồi…”, một thị vệ hớt hải xông vào.
Hiên Vũ Khuyết trợn mắt, sát khí bao phủ gương mặt, hắn ta nhìn thị vệ kia, lạnh lẽo nói: “Nếu ngươi không đưa ra lí do hợp lý, ta lập tức…”
Thị vệ hoàn toàn không đợi hắn ta nói hết câu.
“Bệ hạ…Hắc Kỳ quân đánh tới nơi rồi”.
Hiên Vũ Khuyết bật dậy.
“Làm sao có thể? Bọn chúng đã vào thành Thiên Khải ư?”
“Bệ hạ, bọn chúng đã đuổi đánh đến hoàng cung rồi…”
Hiên Vũ Khuyết hét ầm lên: “Đánh đến hoàng cung rồi? Ngươi đùa với ta à?”
“Bệ hạ, cửa tây thành Thiên Khải bị lính gác cổng mở, dẫn Hắc Kỳ quân vào, đội thủ thành hoàn toàn không có ý chí chống chọi, Hắc Kỳ quân vừa xông đến, liền…liền đầu hàng…”
Hiên Vũ Khuyết đứng hình tại chỗ, đột nhiên bật cười lớn.
“Ha ha ha…ha ha…, không thể nào, ta mới là hoàng đế thực sự của Đại Lương, ai cũng không thể ngăn cản, ta phải đích thân giết chết đám nghịch tặc đó”.
Hiên Vũ Khuyết cầm kiếm lao ra ngoài, thị vệ kia vội vàng giữ hắn ta lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.