Chương 332: Thành Thiên Khải…
A Thất
12/09/2022
Bạch Đoàn nhất thời nghẹn lời, hắn ta im lặng hồi lâu rồi nói: “Đại hoàng tử còn trẻ, khó tránh khỏi làm việc có hơi xúc động. Nhưng dù gì đi nữa thì ngài ấy cũng là vị hoàng tử duy nhất của Đại Lương ta. Với tư cách là quân nhân Đại Lương, chẳng lẽ chúng ta không quy thuận triều đình hay sao?”
“Hừ, cũng chỉ có ngươi tự cho là đúng, thuần phục tên nghịch tặc Hiên Vũ Khuyết kia mà thôi. Miệng lúc nào cũng lễ nghi nhân đức, lấy thiên hạ dân chúng làm đầu, nhưng kết quả thì sao, khiến dân chúng lầm than cơ khổ. Có một triều đình như các ngươi, há chẳng phải ông trời không có mắt hay sao?”
Advertisement
“Lý Thành to gan, ông có biết mỗi một câu của ông đều là tử tội không?”
“Ha ha… Bạch đại nhân, theo như cách nói của ngươi, ta đã chết cả trăm lần rồi, ta chờ ngươi đến lấy mạng ta lần thứ nhất đấy”.
Nói xong, Lý Thành quay người bước đi.
“Đợi đã…”
Bạch Đoàn gọi Lý Thành lại.
“Ông không sợ chết thật ư?”
Lý Thành quay đầu lại, cười nói: “Trên đời này nào có ai không sợ chết, nhưng có một số việc, dù có chết cũng đáng, ví dụ như vĩnh viễn ngăn đám nghịch tặc các ngươi ở chỗ này”.
Lý Thành không quay đầu lại nữa, chỉ để lại cho Bạch Đoàn một bóng lưng quyết tuyệt.
“Bạch tướng quân, kế tiếp nên làm sao bây giờ?”
“Haiz… phân ra một nửa nhân mã đi đường vòng trợ giúp thành Thiên Khải, những người còn lại tiếp tục cường công. Kết quả như thế nào thì đành phải xem ý trời rồi, ta đã cố hết sức”.
Chẳng mấy chốc, song phương lại lần nữa giao chiến, chỉ khác là, sĩ khí của quân đội Đại Lương ngày càng suy yếu rõ rệt, trong quân đoàn đã bắt đầu xuất hiện một lượng lớn đào binh. Còn quân Biện Lương thì càng đánh càng hăng.
Trận chiến tại Lão Hà Khẩu đã không còn bất kỳ chiến thuật gì, chỉ có những chiến sĩ không ngừng ngã xuống…
Và mỗi khi màn đêm buông xuống, hai bên sẽ ăn ý ngừng chiến, dọn dẹp chiến trường. Có đôi khi, người của hai bên gặp nhau nhưng không đánh, cũng không nói gì, phần ai lo việc người nấy, cứ như không thấy lẫn nhau…
Thành Thiên Khải…
Giờ dần, cổng Tây thành Thiên Khải, đột nhiên, lửa bốc lên cao, giữa đêm khuya càng thêm chói mắt…
“Báo…”
Lãnh Thiên Minh đang ngủ thì bị gọi dậy.
“Đại Vương, cổng Tây thành Thiên Khải xảy ra hỏa hoạn, còn có âm thanh đánh nhau”.
Lãnh Thiên Minh lập tức chạy ra đại doanh, nhìn sang…
“Chắc hẳn có người quy hàng, truyền lệnh kỵ binh Hắc Kỳ Quân lập tức tiến đến cổng Tây trợ giúp, cần phải thủ vững cửa thành”.
“Hừ, cũng chỉ có ngươi tự cho là đúng, thuần phục tên nghịch tặc Hiên Vũ Khuyết kia mà thôi. Miệng lúc nào cũng lễ nghi nhân đức, lấy thiên hạ dân chúng làm đầu, nhưng kết quả thì sao, khiến dân chúng lầm than cơ khổ. Có một triều đình như các ngươi, há chẳng phải ông trời không có mắt hay sao?”
Advertisement
“Lý Thành to gan, ông có biết mỗi một câu của ông đều là tử tội không?”
“Ha ha… Bạch đại nhân, theo như cách nói của ngươi, ta đã chết cả trăm lần rồi, ta chờ ngươi đến lấy mạng ta lần thứ nhất đấy”.
Nói xong, Lý Thành quay người bước đi.
“Đợi đã…”
Bạch Đoàn gọi Lý Thành lại.
“Ông không sợ chết thật ư?”
Lý Thành quay đầu lại, cười nói: “Trên đời này nào có ai không sợ chết, nhưng có một số việc, dù có chết cũng đáng, ví dụ như vĩnh viễn ngăn đám nghịch tặc các ngươi ở chỗ này”.
Lý Thành không quay đầu lại nữa, chỉ để lại cho Bạch Đoàn một bóng lưng quyết tuyệt.
“Bạch tướng quân, kế tiếp nên làm sao bây giờ?”
“Haiz… phân ra một nửa nhân mã đi đường vòng trợ giúp thành Thiên Khải, những người còn lại tiếp tục cường công. Kết quả như thế nào thì đành phải xem ý trời rồi, ta đã cố hết sức”.
Chẳng mấy chốc, song phương lại lần nữa giao chiến, chỉ khác là, sĩ khí của quân đội Đại Lương ngày càng suy yếu rõ rệt, trong quân đoàn đã bắt đầu xuất hiện một lượng lớn đào binh. Còn quân Biện Lương thì càng đánh càng hăng.
Trận chiến tại Lão Hà Khẩu đã không còn bất kỳ chiến thuật gì, chỉ có những chiến sĩ không ngừng ngã xuống…
Và mỗi khi màn đêm buông xuống, hai bên sẽ ăn ý ngừng chiến, dọn dẹp chiến trường. Có đôi khi, người của hai bên gặp nhau nhưng không đánh, cũng không nói gì, phần ai lo việc người nấy, cứ như không thấy lẫn nhau…
Thành Thiên Khải…
Giờ dần, cổng Tây thành Thiên Khải, đột nhiên, lửa bốc lên cao, giữa đêm khuya càng thêm chói mắt…
“Báo…”
Lãnh Thiên Minh đang ngủ thì bị gọi dậy.
“Đại Vương, cổng Tây thành Thiên Khải xảy ra hỏa hoạn, còn có âm thanh đánh nhau”.
Lãnh Thiên Minh lập tức chạy ra đại doanh, nhìn sang…
“Chắc hẳn có người quy hàng, truyền lệnh kỵ binh Hắc Kỳ Quân lập tức tiến đến cổng Tây trợ giúp, cần phải thủ vững cửa thành”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.