Chương 20:
Tiểu Tam Bàn Tử
27/10/2024
Con chó vàng nghe tôi ra lệnh liền lao thẳng tới gầm gừ, Lưu Nhất Thủ hoảng hốt kêu lên một tiếng rồi quay người bỏ chạy. Nhưng làm sao hai chân của ông ta có thể chạy nhanh hơn bốn chân của chó vàng được, Đại Hoàng dũng mãnh lao tới cắn chặt vào chân ông ta, kéo ông ta ngã nhào xuống đất.
Tôi cũng không đứng yên nhìn, ba chân bốn cẳng lao đến, giơ rìu lên và đập xuống, "Bốp" một tiếng, lưng rìu đập trúng vào đùi của Lưu Nhất Thủ, khiến cho ông ta đau đớn kêu lên thảm thiết.
"Đừng đánh tôi, tha mạng cho tôi, tôi nói, tôi nói không được sao." Lưu Nhất Thủ lập tức hoảng sợ, bắt đầu cầu xin tha mạng.
"Đại Hoàng, thả ông ta ra, để ông ta nói. Hôm nay không nói rõ ràng, tôi xử ông xong rồi vứt lên núi cho chó ăn." Tôi vẫy tay với Đại Hoàng, còn không quên hù dọa Lưu Nhất Thủ.
Lưu Nhất Thủ sợ hãi run lên, vội vàng nói: "Tôi nói, tôi nói, ông nội cậu đang ở làng Ma, có giỏi thì tự đi mà tìm."
"Làng Ma ở đâu, sao tôi chưa từng nghe đến?" Tôi nghi ngờ hỏi.
Tôi là người sinh ra và lớn lên ở trấn Thanh Hà, trấn Thanh Hà có bảy làng hành chính và tám thôn tự nhiên, nhưng tôi chưa từng nghe nói có cái làng nào tên là làng Ma cả, cái tên này cũng quá ma quái rồi.
"Tôi cũng không biết, tự cậu hỏi người khác đi, mấy ông già ở thôn Trần chắc chắn biết." Lưu Nhất Thủ trả lời.
"Mẹ kiếp, còn dám nói nhảm, có phải muốn chết không?" Tôi hét lớn.
"Tôi thật sự không biết, cậu có đánh chết tôi cũng vô ích. Thổ Địa đã nói rồi, muốn cứu ông nội cậu thì phải đem đứa trẻ đến đổi, nếu không ông nội cậu chắc chắn sẽ chết." Lưu Nhất Thủ đáp.
Nói xong, ông ta đột nhiên lao vào bụi cỏ, chạy còn nhanh hơn thỏ, chỉ trong chớp mắt đã biến mất.
"Làng Ma, cái tên này nghe có vẻ quen thuộc. À, nhớ ra rồi."
Tôi cũng không đuổi theo Lưu Nhất Thủ mà đứng lại suy nghĩ, hình như tôi đã nghe cái tên này ở đâu đó. Nghĩ ngợi một hồi, tôi liền nhớ ra, lúc Nhị Mao bị ma ám đã nói gì đó về làng Ma, “đừng đi”, “chạy mau” gì đó. Ban nãy tôi nghe không rõ, nhưng lúc này tôi mới nhớ ra.
Nghĩ đến đây, tôi cảm thấy ớn lạnh cả người, lập tức quay về làng.
Khi nghe Lưu Nhất Thủ nhắc đến làng Ma, rồi ban ngày Nhị Mao cũng nhắc đến làng Ma, nhưng tôi lại chẳng biết làng Ma là gì, nên chỉ còn cách phải đi hỏi người khác. Mà người trong làng, tuổi tác cao, hiểu biết rộng, không ai khác ngoài ông Lục - Trần Nhất Phát. Cho nên tôi liền đi tìm ông Lục.
“Làng Ma, cháu hỏi chuyện này làm gì?”
Nhưng vừa nghe tôi hỏi đến làng Ma, mặt ông Lục lập tức biến sắc, sắc mặt trở nên tái nhợt, ông ấy nghiêm mặt hỏi.
“Ông nội cháu có thể đã đi đến làng Ma đó, cháu phải đi tìm ông ấy.” Tôi trả lời.
“A!” Ông Lục kêu lên một tiếng, dẫm chân xuống đất, rồi lớn tiếng mắng: “Nhất Sơn điên rồi sao, làng Ma là nơi có thể đi được à? Đó là tìm đến cái chết mà!”
Nghe vậy tôi cũng giật mình. Làng Ma rốt cuộc là nơi nào? Sao tôi chưa từng nghe đến? Nó thật sự nguy hiểm đến vậy sao?
Sau khi tôi hỏi đi hỏi lại nhiều lần, ông Lục - Trần Nhất Phát cũng đành phải kể về nguồn gốc của làng Ma.
Hóa ra làng Ma không phải là một ngôi làng nào đó, mà là một thung lũng. Hơn một trăm năm trước, một trận dịch bệnh bùng phát trong phạm vi vài chục dặm. Đó là bệnh phong, mà thời đó bệnh phong là bệnh nan y vô phương cứu chữa, lại còn lây lan. Hầu hết những người mắc bệnh phong đều bị đuổi ra khỏi làng.
Những người bệnh phong sau khi bị đuổi khỏi làng thì đi lang thang khắp nơi, quan phủ cũng không thể bỏ mặc họ, nên đã tìm một thung lũng trong núi để tập trung hết những người mắc bệnh phong lại đó. Họ định kỳ cung cấp lương thực và cử người canh giữ lối vào, cấm không cho những người bệnh phong ra ngoài. Xung quanh thung lũng đó có rất nhiều cây hoa quế thơm ngát, nên nhiều người còn gọi nơi này là thôn Quế.
Tôi cũng không đứng yên nhìn, ba chân bốn cẳng lao đến, giơ rìu lên và đập xuống, "Bốp" một tiếng, lưng rìu đập trúng vào đùi của Lưu Nhất Thủ, khiến cho ông ta đau đớn kêu lên thảm thiết.
"Đừng đánh tôi, tha mạng cho tôi, tôi nói, tôi nói không được sao." Lưu Nhất Thủ lập tức hoảng sợ, bắt đầu cầu xin tha mạng.
"Đại Hoàng, thả ông ta ra, để ông ta nói. Hôm nay không nói rõ ràng, tôi xử ông xong rồi vứt lên núi cho chó ăn." Tôi vẫy tay với Đại Hoàng, còn không quên hù dọa Lưu Nhất Thủ.
Lưu Nhất Thủ sợ hãi run lên, vội vàng nói: "Tôi nói, tôi nói, ông nội cậu đang ở làng Ma, có giỏi thì tự đi mà tìm."
"Làng Ma ở đâu, sao tôi chưa từng nghe đến?" Tôi nghi ngờ hỏi.
Tôi là người sinh ra và lớn lên ở trấn Thanh Hà, trấn Thanh Hà có bảy làng hành chính và tám thôn tự nhiên, nhưng tôi chưa từng nghe nói có cái làng nào tên là làng Ma cả, cái tên này cũng quá ma quái rồi.
"Tôi cũng không biết, tự cậu hỏi người khác đi, mấy ông già ở thôn Trần chắc chắn biết." Lưu Nhất Thủ trả lời.
"Mẹ kiếp, còn dám nói nhảm, có phải muốn chết không?" Tôi hét lớn.
"Tôi thật sự không biết, cậu có đánh chết tôi cũng vô ích. Thổ Địa đã nói rồi, muốn cứu ông nội cậu thì phải đem đứa trẻ đến đổi, nếu không ông nội cậu chắc chắn sẽ chết." Lưu Nhất Thủ đáp.
Nói xong, ông ta đột nhiên lao vào bụi cỏ, chạy còn nhanh hơn thỏ, chỉ trong chớp mắt đã biến mất.
"Làng Ma, cái tên này nghe có vẻ quen thuộc. À, nhớ ra rồi."
Tôi cũng không đuổi theo Lưu Nhất Thủ mà đứng lại suy nghĩ, hình như tôi đã nghe cái tên này ở đâu đó. Nghĩ ngợi một hồi, tôi liền nhớ ra, lúc Nhị Mao bị ma ám đã nói gì đó về làng Ma, “đừng đi”, “chạy mau” gì đó. Ban nãy tôi nghe không rõ, nhưng lúc này tôi mới nhớ ra.
Nghĩ đến đây, tôi cảm thấy ớn lạnh cả người, lập tức quay về làng.
Khi nghe Lưu Nhất Thủ nhắc đến làng Ma, rồi ban ngày Nhị Mao cũng nhắc đến làng Ma, nhưng tôi lại chẳng biết làng Ma là gì, nên chỉ còn cách phải đi hỏi người khác. Mà người trong làng, tuổi tác cao, hiểu biết rộng, không ai khác ngoài ông Lục - Trần Nhất Phát. Cho nên tôi liền đi tìm ông Lục.
“Làng Ma, cháu hỏi chuyện này làm gì?”
Nhưng vừa nghe tôi hỏi đến làng Ma, mặt ông Lục lập tức biến sắc, sắc mặt trở nên tái nhợt, ông ấy nghiêm mặt hỏi.
“Ông nội cháu có thể đã đi đến làng Ma đó, cháu phải đi tìm ông ấy.” Tôi trả lời.
“A!” Ông Lục kêu lên một tiếng, dẫm chân xuống đất, rồi lớn tiếng mắng: “Nhất Sơn điên rồi sao, làng Ma là nơi có thể đi được à? Đó là tìm đến cái chết mà!”
Nghe vậy tôi cũng giật mình. Làng Ma rốt cuộc là nơi nào? Sao tôi chưa từng nghe đến? Nó thật sự nguy hiểm đến vậy sao?
Sau khi tôi hỏi đi hỏi lại nhiều lần, ông Lục - Trần Nhất Phát cũng đành phải kể về nguồn gốc của làng Ma.
Hóa ra làng Ma không phải là một ngôi làng nào đó, mà là một thung lũng. Hơn một trăm năm trước, một trận dịch bệnh bùng phát trong phạm vi vài chục dặm. Đó là bệnh phong, mà thời đó bệnh phong là bệnh nan y vô phương cứu chữa, lại còn lây lan. Hầu hết những người mắc bệnh phong đều bị đuổi ra khỏi làng.
Những người bệnh phong sau khi bị đuổi khỏi làng thì đi lang thang khắp nơi, quan phủ cũng không thể bỏ mặc họ, nên đã tìm một thung lũng trong núi để tập trung hết những người mắc bệnh phong lại đó. Họ định kỳ cung cấp lương thực và cử người canh giữ lối vào, cấm không cho những người bệnh phong ra ngoài. Xung quanh thung lũng đó có rất nhiều cây hoa quế thơm ngát, nên nhiều người còn gọi nơi này là thôn Quế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.