Hoàng Tuyền Quỷ Cục

Chương 21:

Tiểu Tam Bàn Tử

27/10/2024

Khi đã có một nơi tập trung, tất cả người bệnh phong trong vòng vài chục cây số đều được đưa đến thôn Quế. Thời đó bệnh phong không thể chữa trị, người dân trong thôn Quế cũng nhanh chóng qua đời. Họ chết đi cũng không được đưa về nhà an táng, chỉ có thể chôn cất quanh thôn Quế, biến nơi này thành một bãi tha ma.

Sau này, tất cả người trong thôn Quế đều đã chết, nơi này trở nên u ám, truyền từ tai người này sang tai người khác, cái tên thôn Quế cũng bị biến thành làng Ma. Quan phủ thấy nơi này không lành, liền phong tỏa đường ra vào, từ đó cũng không ai biết đến nơi đó nữa. Chỉ có những người cao tuổi mới nghe ông bà kể lại đôi chút.

“Phi Dương, ông nói cho cháu biết, cháu tuyệt đối đừng đi đến nơi đó. Nó rất tà ma. Ở làng Ma có đến mấy trăm người mắc bệnh phong chết ở đó, oán khí quá nặng. Cháu biết vì sao nơi đó bị phong tỏa không? Vì có ma quỷ đấy. Mấy năm trước có người đi đốn củi ngang qua đó, nghe nói còn nhìn thấy ánh đèn nữa, nhưng về đến nhà thì bệnh chết. Cháu đừng đi đến đó nhé.” Ông Lục nhấn mạnh một lần nữa không cho tôi đến làng Ma.

“Ông Lục, ông yên tâm đi, cháu nhất định không đi đâu. Cháu nhát gan lắm mà.” Tôi cười đáp.

Sau đó, tôi chào tạm biệt ông Lục rồi về nhà. Tôi có thể không đi đến làng Ma sao? Đó là chuyện không thể nào, ông nội vẫn đang ở đó, tôi nhất định phải cứu ông về.

Nhưng tôi cũng không ngu ngốc. Nơi đó chết nhiều người như vậy, tà ma lắm, đi vào ban đêm khác nào tự tìm đến cái chết, vậy nên tôi quyết định sẽ đi vào ban ngày, mà còn phải chuẩn bị kỹ lưỡng.

Sáng hôm sau, tôi ra chợ thịt lợn ở trấn Thanh Hà, nhưng không phải để mua thịt lợn, mà là mua dao giết lợn từ một người đồ tể. Ở nông thôn có rất nhiều câu chuyện truyền miệng kỳ lạ, trong nhiều câu chuyện nói rằng, con dao giết lợn đã giết qua nhiều sinh mạng, trên lưỡi dao mang theo sát khí, có thể trừ tà. Tôi muốn mua một con dao để phòng thân.

Sau khi tốn một trăm đồng, tôi đã mua được một con dao từ tay đồ tể. Với người đồ tể thì bỏ ra trăm đồng mua con dao giết lợn là hành động của kẻ ngốc, anh ta vào cửa hàng mua chỉ tốn hai, ba mươi đồng thôi, sao lại không bán chứ.

Tôi tìm một tờ báo cũ, gói con dao giết lợn lại rồi nhét vào thắt lưng, mang theo một cây rìu nhỏ và dẫn theo chó vàng đi cùng.



Theo lời ông Lục thì làng Ma nằm sâu trong núi, cách trấn Thanh Hà mấy chục dặm đường núi, đã không còn thuộc phạm vi trấn Thanh Hà nữa. Điều quan trọng nhất là đoạn đường cuối đã bị phong tỏa từ lâu. Khi đó, họ dùng những tảng đá lớn trên núi để chặn đường, mấy chục năm trôi qua, chắc giờ ngay cả dấu vết của đường cũng không còn.

Đi đường núi mấy chục dặm không giống như đi đường bằng phẳng, không chỉ khó đi hơn mà còn xa hơn nhiều. Bình thường đi mấy chục dặm đường bằng phẳng, bốn năm tiếng là đủ. Nhưng đi đường núi, ít nhất phải tốn gấp đôi thời gian.

Những điều này tôi đã biết từ trước, nhưng thực sự không có khái niệm rõ ràng cho đến khi tự mình đi. Tôi hối hận vô cùng, tính toán sai lầm. Theo tình hình hiện tại, có lẽ phải đến khi trời tối tôi mới có thể đến nơi.

“Không đi nữa, Đại Hoàng, nghỉ ngơi một chút.”

Không chỉ tôi mệt mỏi rã rời, mà ngay cả Đại Hoàng cũng mệt đến thè lưỡi, khi bọn tôi lại trèo thêm một ngọn núi thì thật không đi nổi nữa, cả hai đã sức cùng lực kiệt.

Bọn tôi dừng lại nghỉ ngơi, lấy nước và bánh quy đã mua trước đó ở thị trấn ra ăn.

“Chàng trai trẻ, sao các cháu lại ngồi ở đây, có phải lạc đường rồi không?”

Khi đang ăn, một ông lão đốn củi bước đến, đặt bó củi xuống, hỏi tôi.

“Không phải ạ, cháu đang tìm người. Ông ơi, ông biết đường dẫn đến làng Ma đúng không?”, tôi vội hỏi, còn đưa bánh quy cho ông.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hoàng Tuyền Quỷ Cục

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook