Chương 37:
Tiểu Tam Bàn Tử
27/10/2024
Tôi đã không còn sức để nói gì nữa, bởi vì ông ta nói đúng, tôi bây giờ chỉ là con hổ giấy, một cái vỏ rỗng, chỉ cần chọc nhẹ là vỡ, đừng nói đến việc chém người, ngay cả đứng yên cũng đã là một gánh nặng rất lớn, cơ thể đã không còn chút sức lực nào.
Ông lão kia nói xong đã trực tiếp tiến lại gần tôi, thong thả ung dung tháo chiếc chăn nhỏ đang buộc đứa trẻ trên người tôi ra, rồi bế đứa bé đi. Trong quá trình đó, toàn thân tôi run rẩy, muốn dồn hết sức lực để chém chết ông ta, nhưng tôi vẫn không thể làm được.
“Cảm giác sắp chết có phải rất đau đớn không? Tên nhóc, mày thật may mắn vì đã trúng số độc đắc. Ông sẽ… Cho mày một cơ hội nữa, thế nào? Đi theo ông Thổ Địa, mày không chỉ được sống, mà còn được hưởng vinh hoa phú quý.” Ông lão kia nhìn tôi, cười khẽ một tiếng rồi nói.
Ngay khi ông ta nói xong, tôi gật đầu đồng ý không chút do dự, không chỉ khiến ông ta ngạc nhiên, mà chính tôi cũng cảm thấy bất ngờ.
Tôi không hề nghĩ ngợi đã đồng ý lời đề nghị của ông lão, điều này khiến ông ta có hơi ngạc nhiên, bản thân tôi cũng rất khiếp sợ, tôi thật sự không ngờ mình lại có thể thỏa hiệp nhanh đến như vậy.
Nhưng cảm giác cận kề cái chết thật sự khiến tôi hoảng sợ, giống như một bệnh nhân mắc bệnh nan y, chỉ có thể trơ mắt nhìn sức sống của mình dần dần tan biến. Cảm giác tuyệt vọng đó, nếu không tự mình trải qua thì khó mà diễn tả được, giống như người đang bị đuối nước vậy, dù chỉ là một cọng rơm cũng sẽ cố sức nắm lấy.
“Xem ra mày thật sự là một người thông minh, ha ha, đúng là cháu trai của Trần Nhất Sơn, thú vị, thú vị thật.”
Ông già sững người xong thì cười lớn nói, trong lúc nhất thời tôi không thể thốt ra thành lời, cũng chẳng có gì để nói, hơn nữa tôi đã gần như không còn sức để nói.
Ông già lấy ra một viên thuốc đen tuyền trên người mình, đưa cho tôi và nói: “Nuốt nó vào, nó sẽ tạm thời cứu mạng mày đấy.”
Tôi không hề do dự, nhận lấy viên thuốc rồi lập tức bỏ vào miệng, không giống như tưởng tượng sẽ rất khó nuốt, viên thuốc này tan ngay trong miệng hệt như kẹo bông, tôi tức thì cảm nhận được một luồng khí ấm áp từ cổ họng lan tỏa khắp cơ thể.
Vốn dĩ tôi có cảm giác cả người như bị đóng băng, nhưng giờ đây lại cảm thấy như đang ở trong một ngày xuân ấm áp, cả cơ thể đều dễ chịu đến mức tôi suýt phát ra tiếng rên rỉ, cảm giác đó thật sự quá tuyệt vời, sức lực cũng đang hồi phục từ từ.
“Được rồi, có thể đi được rồi nhỉ, đi theo ông.”
Ông già đợi tôi khoảng một phút rồi gật đầu, ra hiệu cho tôi đi theo ông ta.
“Cái đó, còn ông của cháu và Lưu Nhất Thủ thì sao, bọn họ…”
Tôi vội nói, chỉ tay về phía khu vực tối om phía sau. Ông tôi vẫn đang liều mạng trong Quỷ Vực của Lưu Nhất Thủ đấy, tôi rời đi vào lúc này liệu có ổn không?
“Chuyện đó mày cứ yên tâm, hai người họ ngang tài ngang sức, không ai làm gì được ai, nếu họ thật sự mất trí mà muốn liều mạng đến cùng, thì cứ để họ liều đi.”
Ông già cười lạnh, vẻ mặt nhìn vào Quỷ Vực kia vô cùng khinh thường.
Nghe ông ta nói vậy, tôi càng lo lắng hơn, với mối thù hận giữa ông và Lưu Nhất Thủ, rất có khả năng bọn họ sẽ liều mạng đến chết.
“Cái đó, cháu nên gọi ông là gì?”
Nhưng tôi không hỏi thẳng mà chuyển sang hỏi tên của ông ta.
“Mày vẫn chưa xứng để biết tên ông đâu, khi nào mày có đủ tư cách, tự khắc sẽ biết.”
Ông già vô cùng lạnh lùng phẩy tay, rồi đi thẳng về phía trước.
Bị ông ta khinh thường như vậy, dù trong lòng tôi cảm thấy có chút khó chịu nhưng tôi vẫn không dám nói gì, vội theo sau. Khi đi theo ông ta, dường như Quỷ Vực của Lưu Nhất Thủ không có tác dụng gì, không có bất cứ thứ gì ngăn cản chúng tôi, chúng tôi cứ thế dễ dàng bước ra ngoài.
Ông lão kia nói xong đã trực tiếp tiến lại gần tôi, thong thả ung dung tháo chiếc chăn nhỏ đang buộc đứa trẻ trên người tôi ra, rồi bế đứa bé đi. Trong quá trình đó, toàn thân tôi run rẩy, muốn dồn hết sức lực để chém chết ông ta, nhưng tôi vẫn không thể làm được.
“Cảm giác sắp chết có phải rất đau đớn không? Tên nhóc, mày thật may mắn vì đã trúng số độc đắc. Ông sẽ… Cho mày một cơ hội nữa, thế nào? Đi theo ông Thổ Địa, mày không chỉ được sống, mà còn được hưởng vinh hoa phú quý.” Ông lão kia nhìn tôi, cười khẽ một tiếng rồi nói.
Ngay khi ông ta nói xong, tôi gật đầu đồng ý không chút do dự, không chỉ khiến ông ta ngạc nhiên, mà chính tôi cũng cảm thấy bất ngờ.
Tôi không hề nghĩ ngợi đã đồng ý lời đề nghị của ông lão, điều này khiến ông ta có hơi ngạc nhiên, bản thân tôi cũng rất khiếp sợ, tôi thật sự không ngờ mình lại có thể thỏa hiệp nhanh đến như vậy.
Nhưng cảm giác cận kề cái chết thật sự khiến tôi hoảng sợ, giống như một bệnh nhân mắc bệnh nan y, chỉ có thể trơ mắt nhìn sức sống của mình dần dần tan biến. Cảm giác tuyệt vọng đó, nếu không tự mình trải qua thì khó mà diễn tả được, giống như người đang bị đuối nước vậy, dù chỉ là một cọng rơm cũng sẽ cố sức nắm lấy.
“Xem ra mày thật sự là một người thông minh, ha ha, đúng là cháu trai của Trần Nhất Sơn, thú vị, thú vị thật.”
Ông già sững người xong thì cười lớn nói, trong lúc nhất thời tôi không thể thốt ra thành lời, cũng chẳng có gì để nói, hơn nữa tôi đã gần như không còn sức để nói.
Ông già lấy ra một viên thuốc đen tuyền trên người mình, đưa cho tôi và nói: “Nuốt nó vào, nó sẽ tạm thời cứu mạng mày đấy.”
Tôi không hề do dự, nhận lấy viên thuốc rồi lập tức bỏ vào miệng, không giống như tưởng tượng sẽ rất khó nuốt, viên thuốc này tan ngay trong miệng hệt như kẹo bông, tôi tức thì cảm nhận được một luồng khí ấm áp từ cổ họng lan tỏa khắp cơ thể.
Vốn dĩ tôi có cảm giác cả người như bị đóng băng, nhưng giờ đây lại cảm thấy như đang ở trong một ngày xuân ấm áp, cả cơ thể đều dễ chịu đến mức tôi suýt phát ra tiếng rên rỉ, cảm giác đó thật sự quá tuyệt vời, sức lực cũng đang hồi phục từ từ.
“Được rồi, có thể đi được rồi nhỉ, đi theo ông.”
Ông già đợi tôi khoảng một phút rồi gật đầu, ra hiệu cho tôi đi theo ông ta.
“Cái đó, còn ông của cháu và Lưu Nhất Thủ thì sao, bọn họ…”
Tôi vội nói, chỉ tay về phía khu vực tối om phía sau. Ông tôi vẫn đang liều mạng trong Quỷ Vực của Lưu Nhất Thủ đấy, tôi rời đi vào lúc này liệu có ổn không?
“Chuyện đó mày cứ yên tâm, hai người họ ngang tài ngang sức, không ai làm gì được ai, nếu họ thật sự mất trí mà muốn liều mạng đến cùng, thì cứ để họ liều đi.”
Ông già cười lạnh, vẻ mặt nhìn vào Quỷ Vực kia vô cùng khinh thường.
Nghe ông ta nói vậy, tôi càng lo lắng hơn, với mối thù hận giữa ông và Lưu Nhất Thủ, rất có khả năng bọn họ sẽ liều mạng đến chết.
“Cái đó, cháu nên gọi ông là gì?”
Nhưng tôi không hỏi thẳng mà chuyển sang hỏi tên của ông ta.
“Mày vẫn chưa xứng để biết tên ông đâu, khi nào mày có đủ tư cách, tự khắc sẽ biết.”
Ông già vô cùng lạnh lùng phẩy tay, rồi đi thẳng về phía trước.
Bị ông ta khinh thường như vậy, dù trong lòng tôi cảm thấy có chút khó chịu nhưng tôi vẫn không dám nói gì, vội theo sau. Khi đi theo ông ta, dường như Quỷ Vực của Lưu Nhất Thủ không có tác dụng gì, không có bất cứ thứ gì ngăn cản chúng tôi, chúng tôi cứ thế dễ dàng bước ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.