Chương 42:
Tiểu Tam Bàn Tử
27/10/2024
Đứa con của Hồng Dao bị đánh tráo thế nào thì không ai biết, nhưng đó không phải là điều quan trọng nữa, quan trọng là bây giờ phải tìm lại đứa trẻ.
Mặc dù chưa biết ông già đó là ai, nhưng qua thái độ của ông nội và Lưu Nhất Thủ, tôi có thể nhận ra người đó thực sự rất đáng sợ. Ông ta đã nói, nếu trong vòng hai ngày không tìm được đứa trẻ thì chúng tôi sẽ chết, chỉ sợ điều này không phải giả.
Vì vậy sáng hôm sau, sau khi ăn sáng xong, tôi và ông nội đã bàn bạc, quyết định chia nhau đi tìm. Tôi sẽ đến trấn Thanh Hà để nghe ngóng thông tin, còn ông nội sẽ đi các làng khác nghe ngóng, xem xem có làng nào đột ngột lòi thêm một đứa trẻ không.
Khi tôi đến trấn Thanh Hà, từ xa tôi đã thấy vợ chồng họ Trương cùng một đám trẻ con đang dán thông báo tìm người. Họ không chỉ dán khắp trấn mà còn đến các làng khác, hơn nữa còn có cảnh sát cũng đi cùng họ, dù sao thì việc trẻ em bị bắt cóc là một chuyện lớn, vì rất có thể có kẻ buôn người hoạt động.
Chẳng bao lâu sau, tôi lại nghe thấy có tiếng pháo nổ vang lên, mà mọi người trong trấn đều đang bàn tán xôn xao, nói nhà ai đó đã bị mất con, nhưng đêm qua đứa trẻ đột nhiên trở về, nên nhà họ đang đốt pháo ăn mừng.
Tôi đoán ngay rằng ông già đã trả lại đứa trẻ, điều này cho thấy ông ta không phải là người hoàn toàn tàn nhẫn, mà vẫn còn chút lương tâm, bằng lòng trả lại đứa trẻ vô tội cho gia đình họ.
Tuy nhiên, sự việc này vẫn gây ra làn sóng lớn trong trấn Thanh Hà, vì nếp sống xưa nay của trấn Thanh Hà vốn luôn rất lành mạnh, nên việc bắt cóc trẻ con đã không xảy ra gần mười mấy năm nay, vậy mà trong hai ngày qua đã mất đến hai đứa trẻ khiến mọi người đều lo lắng, ngay cả khi một đứa trẻ đã được trả lại thì mọi người vẫn không yên tâm.
Tóm lại, những gia đình có con nhỏ đều rất căng thẳng, không dám dễ dàng để con cái ra ngoài chơi, vì không ai biết liệu kẻ bắt cóc có nhắm vào những đứa trẻ ba, bốn tuổi hay không.
Tôi lang thang cả buổi sáng ở trấn Thanh Hà mà cũng không thu được thông tin hữu ích nào. Đến trưa, bụng tôi đói cồn cào nên đã tìm một quán phở để ăn, phở cũng là một món ăn đặc trưng của địa phương chúng tôi, mỗi khi đến chợ phiên, người từ khắp nơi kéo về trấn Thanh Hà đều thích ăn một tô.
Mà hôm nay là ngày họp chợ phiên nên quán rất đông khách, tôi mãi mới tìm được một chỗ ngồi.
“Chủ quán, cho tôi một tô phở bò, đừng cho hành.”
Vừa ngồi xuống, tôi đã nghe thấy một giọng nói lớn từ cửa vọng vào, tôi ngước lên nhìn người vừa đến thì lập tức sững sờ, không chỉ mình tôi mà mọi người trong quán đều có biểu cảm như vậy.
Vì người đứng ở cửa là một thanh niên khoảng hai mươi tuổi, nhưng anh ta lại mặc một bộ đồ Tôn Trung Sơn, điều này thật kỳ quặc, thải biết rằng thời nay không có nhiều người mặc đồ Tôn Trung Sơn, chủ yếu chỉ có những người già, hơn nữa còn là những cán bộ đã nghỉ hưu mới mặc loại đồ này.
Điều kỳ lạ hơn nữa là, bây giờ đang là mùa hè, trời nóng như đổ lửa, mặc áo ngắn tay còn thấy nóng, vậy mà có người lại mặc áo dài vừa dày vừa dài tay sao? Điều này thật sự rất kỳ lạ.
Nhưng người đó dường như không để ý đến sự chú ý của mọi người, anh ta nhìn quanh quán, thấy bàn tôi còn chỗ trống liền tiến thẳng tới.
“Cạch.”
Anh ngồi xuống đối diện tôi rồi đặt một chiếc ô đen lên bàn, không phải là chiếc ô gấp chúng ta thường dùng mà là loại ô cán dài kiểu cũ.
‘Người này thật kỳ quặc.’
Mặc dù chưa biết ông già đó là ai, nhưng qua thái độ của ông nội và Lưu Nhất Thủ, tôi có thể nhận ra người đó thực sự rất đáng sợ. Ông ta đã nói, nếu trong vòng hai ngày không tìm được đứa trẻ thì chúng tôi sẽ chết, chỉ sợ điều này không phải giả.
Vì vậy sáng hôm sau, sau khi ăn sáng xong, tôi và ông nội đã bàn bạc, quyết định chia nhau đi tìm. Tôi sẽ đến trấn Thanh Hà để nghe ngóng thông tin, còn ông nội sẽ đi các làng khác nghe ngóng, xem xem có làng nào đột ngột lòi thêm một đứa trẻ không.
Khi tôi đến trấn Thanh Hà, từ xa tôi đã thấy vợ chồng họ Trương cùng một đám trẻ con đang dán thông báo tìm người. Họ không chỉ dán khắp trấn mà còn đến các làng khác, hơn nữa còn có cảnh sát cũng đi cùng họ, dù sao thì việc trẻ em bị bắt cóc là một chuyện lớn, vì rất có thể có kẻ buôn người hoạt động.
Chẳng bao lâu sau, tôi lại nghe thấy có tiếng pháo nổ vang lên, mà mọi người trong trấn đều đang bàn tán xôn xao, nói nhà ai đó đã bị mất con, nhưng đêm qua đứa trẻ đột nhiên trở về, nên nhà họ đang đốt pháo ăn mừng.
Tôi đoán ngay rằng ông già đã trả lại đứa trẻ, điều này cho thấy ông ta không phải là người hoàn toàn tàn nhẫn, mà vẫn còn chút lương tâm, bằng lòng trả lại đứa trẻ vô tội cho gia đình họ.
Tuy nhiên, sự việc này vẫn gây ra làn sóng lớn trong trấn Thanh Hà, vì nếp sống xưa nay của trấn Thanh Hà vốn luôn rất lành mạnh, nên việc bắt cóc trẻ con đã không xảy ra gần mười mấy năm nay, vậy mà trong hai ngày qua đã mất đến hai đứa trẻ khiến mọi người đều lo lắng, ngay cả khi một đứa trẻ đã được trả lại thì mọi người vẫn không yên tâm.
Tóm lại, những gia đình có con nhỏ đều rất căng thẳng, không dám dễ dàng để con cái ra ngoài chơi, vì không ai biết liệu kẻ bắt cóc có nhắm vào những đứa trẻ ba, bốn tuổi hay không.
Tôi lang thang cả buổi sáng ở trấn Thanh Hà mà cũng không thu được thông tin hữu ích nào. Đến trưa, bụng tôi đói cồn cào nên đã tìm một quán phở để ăn, phở cũng là một món ăn đặc trưng của địa phương chúng tôi, mỗi khi đến chợ phiên, người từ khắp nơi kéo về trấn Thanh Hà đều thích ăn một tô.
Mà hôm nay là ngày họp chợ phiên nên quán rất đông khách, tôi mãi mới tìm được một chỗ ngồi.
“Chủ quán, cho tôi một tô phở bò, đừng cho hành.”
Vừa ngồi xuống, tôi đã nghe thấy một giọng nói lớn từ cửa vọng vào, tôi ngước lên nhìn người vừa đến thì lập tức sững sờ, không chỉ mình tôi mà mọi người trong quán đều có biểu cảm như vậy.
Vì người đứng ở cửa là một thanh niên khoảng hai mươi tuổi, nhưng anh ta lại mặc một bộ đồ Tôn Trung Sơn, điều này thật kỳ quặc, thải biết rằng thời nay không có nhiều người mặc đồ Tôn Trung Sơn, chủ yếu chỉ có những người già, hơn nữa còn là những cán bộ đã nghỉ hưu mới mặc loại đồ này.
Điều kỳ lạ hơn nữa là, bây giờ đang là mùa hè, trời nóng như đổ lửa, mặc áo ngắn tay còn thấy nóng, vậy mà có người lại mặc áo dài vừa dày vừa dài tay sao? Điều này thật sự rất kỳ lạ.
Nhưng người đó dường như không để ý đến sự chú ý của mọi người, anh ta nhìn quanh quán, thấy bàn tôi còn chỗ trống liền tiến thẳng tới.
“Cạch.”
Anh ngồi xuống đối diện tôi rồi đặt một chiếc ô đen lên bàn, không phải là chiếc ô gấp chúng ta thường dùng mà là loại ô cán dài kiểu cũ.
‘Người này thật kỳ quặc.’
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.