Chương 43:
Tiểu Tam Bàn Tử
27/10/2024
Tôi thầm nghĩ rằng người này thật sự kỳ lạ, chẳng lẽ anh ta cố tình ăn mặc như vậy để thu hút sự chú ý, giống như một số học sinh trung học nhuộm tóc, làm cho mình trông như những người theo phong cách smart*.
*Là trào lưu ăn mặc đầu tóc các thứ bắt chước phong cách rock thể hiện cá tính
“Này, cậu bạn, cho tôi hỏi đường với, thôn Trần đi như thế nào vậy?” Người đó cười nhếch mép hỏi tôi.
“Thôn Trần sao, anh đến đó làm gì?” Tôi đáp lại.
Thôn Trần chẳng phải là thôn của chúng tôi sao, cũng chưa từng nghe nói nhà ai có người họ hàng kỳ lạ như vậy.
“Tìm người, ông lão tên là Trần Nhất Sơn, còn người trẻ tên là Trần Phi Dương, cậu có biết không?” Người đó tùy tiện nói.
“Biết chứ.”
“À, thật vậy sao, thế thì tốt quá, nhờ cậu chỉ đường giùm, tôi ăn xong phải đến đó ngay.” Người đó cười lớn.
“Tôi chính là Trần Phi Dương.”
“Phụt.”
Anh ta suýt nữa phun cả ngụm nước vừa uống ra rồi ngước lên nhìn tôi với ánh mắt đầy kỳ lạ, nói: “Cậu là Trần Phi Dương? Không thể nào, Trần Phi Dương chẳng phải sắp chết rồi sao?”
“Anh mới sắp chết ấy, tôi không phải đang an ổn ngồi đây sao?”
Tôi tức giận trả lời, nhưng trong đầu tôi chợt lóe lên một ý nghĩ, tôi đột nhiên nhớ ra rằng hôm đó, khi tôi được ông Lục và trưởng thôn khiêng từ làng Ma về, ông Lục đã nói rằng tôi không còn sống được bao lâu nữa, cần phải đi tìm cao nhân ở một nơi gọi là núi Xích Công cách đây hơn một trăm cây đến cứu tôi. Không lẽ người mà họ đi tìm chính là người này?
Nhưng mà thời gian có vẻ không hợp lý, trước đó, chúng tôi đã tra bản đồ, mặc dù núi Xích Công cách đây chỉ hơn một trăm cây số, nhưng không có đường cao tốc trực tiếp mà phải đi đường quốc lộ, lại không có chiếc xe nào đi thẳng tới đó. Hơn nữa, cao nhân ở núi Xích Công sống trong vùng núi sâu, ông Lục đã nói rằng đi đi về về có thể mất hai đến ba ngày.
“Không phải chứ, để tôi xem nào.”
Anh ta nghe tôi nói nhưng không hề giận dữ mà chỉ đưa tay nắm lấy tay tôi.
Tôi không có hứng thú để cho một người đàn ông nắm tay mình, theo bản nặng định tránh đi, nhưng tốc độ của anh ta cực kỳ nhanh, thoáng chốc nắm lấy tay tôi, sức lực anh ta rất lớn, tôi chẳng thể rút ra được.
Anh ta nhìn vào tay tôi, sau đó kéo áo tôi lên rồi nhìn một cái, sắc mặt đã thay đổi, nhưng chỉ nói hai chữ: “Ăn cơm.”
Tôi cũng lập tức hiểu ý của anh ta, trong quán phở này có lắm người nhiều chuyện, mà điều mấu chốt là anh ta mặc đồ quá kỳ lạ, thu hút khá nhiều sự chú ý, nên đây không phải là nơi để nói chuyện.
Vì vậy, cả hai chúng tôi cúi đầu ăn phở, nhưng mới ăn được một nửa thì có hai vị cảnh sát dẫn theo một cô gái bước vào.
“Mọi người dừng lại một chút, chúng tôi muốn hỏi mọi người về một người. Mấy ngày nay, có ai thấy Mạc Lão Tứ ở thôn Bình Khẩu không, là người chuyên bê gạch cho người ta ấy”, một cảnh sát nói to.
Trong quán có người quen biết Mạc Lão Tứ, nhưng mấy ngày nay không ai thấy ông ta, có người hỏi tại sao tìm Mạc Lão Tứ, có phải ông ta phạm tội rồi không.
Cảnh sát còn chưa kịp nói thì cô gái đi cùng đã lên tiếng, nói ông ta biến mất rồi, hôm kia Mạc Lão Tứ đi bê gạch cho người ta mà đến tối vẫn chưa về nhà, gia đình lo lắng nên đi hỏi thăm, nhưng người thuê bê gạch nói Mạc Lão Tứ đã về rồi, nên xác định rằng ông ta đã mất tích.
“Bố cháu không phải là người hay đi lung tung, cũng không rượu chè cờ bạc, chắc chắn là mất tích. Các cô chú, nếu ai thấy bố cháu, xin hãy gọi điện báo cho cháu một tin ạ.” Cô gái nói với vẻ lo lắng, cúi đầu chào mọi người rồi phát tờ thông báo tìm người cho từng bàn.
“Ôi trời, chuyện gì thế này, trấn Thanh Hà này gặp ma rồi sao, mới hai ngày mà có tận ba người mất tích.”
*Là trào lưu ăn mặc đầu tóc các thứ bắt chước phong cách rock thể hiện cá tính
“Này, cậu bạn, cho tôi hỏi đường với, thôn Trần đi như thế nào vậy?” Người đó cười nhếch mép hỏi tôi.
“Thôn Trần sao, anh đến đó làm gì?” Tôi đáp lại.
Thôn Trần chẳng phải là thôn của chúng tôi sao, cũng chưa từng nghe nói nhà ai có người họ hàng kỳ lạ như vậy.
“Tìm người, ông lão tên là Trần Nhất Sơn, còn người trẻ tên là Trần Phi Dương, cậu có biết không?” Người đó tùy tiện nói.
“Biết chứ.”
“À, thật vậy sao, thế thì tốt quá, nhờ cậu chỉ đường giùm, tôi ăn xong phải đến đó ngay.” Người đó cười lớn.
“Tôi chính là Trần Phi Dương.”
“Phụt.”
Anh ta suýt nữa phun cả ngụm nước vừa uống ra rồi ngước lên nhìn tôi với ánh mắt đầy kỳ lạ, nói: “Cậu là Trần Phi Dương? Không thể nào, Trần Phi Dương chẳng phải sắp chết rồi sao?”
“Anh mới sắp chết ấy, tôi không phải đang an ổn ngồi đây sao?”
Tôi tức giận trả lời, nhưng trong đầu tôi chợt lóe lên một ý nghĩ, tôi đột nhiên nhớ ra rằng hôm đó, khi tôi được ông Lục và trưởng thôn khiêng từ làng Ma về, ông Lục đã nói rằng tôi không còn sống được bao lâu nữa, cần phải đi tìm cao nhân ở một nơi gọi là núi Xích Công cách đây hơn một trăm cây đến cứu tôi. Không lẽ người mà họ đi tìm chính là người này?
Nhưng mà thời gian có vẻ không hợp lý, trước đó, chúng tôi đã tra bản đồ, mặc dù núi Xích Công cách đây chỉ hơn một trăm cây số, nhưng không có đường cao tốc trực tiếp mà phải đi đường quốc lộ, lại không có chiếc xe nào đi thẳng tới đó. Hơn nữa, cao nhân ở núi Xích Công sống trong vùng núi sâu, ông Lục đã nói rằng đi đi về về có thể mất hai đến ba ngày.
“Không phải chứ, để tôi xem nào.”
Anh ta nghe tôi nói nhưng không hề giận dữ mà chỉ đưa tay nắm lấy tay tôi.
Tôi không có hứng thú để cho một người đàn ông nắm tay mình, theo bản nặng định tránh đi, nhưng tốc độ của anh ta cực kỳ nhanh, thoáng chốc nắm lấy tay tôi, sức lực anh ta rất lớn, tôi chẳng thể rút ra được.
Anh ta nhìn vào tay tôi, sau đó kéo áo tôi lên rồi nhìn một cái, sắc mặt đã thay đổi, nhưng chỉ nói hai chữ: “Ăn cơm.”
Tôi cũng lập tức hiểu ý của anh ta, trong quán phở này có lắm người nhiều chuyện, mà điều mấu chốt là anh ta mặc đồ quá kỳ lạ, thu hút khá nhiều sự chú ý, nên đây không phải là nơi để nói chuyện.
Vì vậy, cả hai chúng tôi cúi đầu ăn phở, nhưng mới ăn được một nửa thì có hai vị cảnh sát dẫn theo một cô gái bước vào.
“Mọi người dừng lại một chút, chúng tôi muốn hỏi mọi người về một người. Mấy ngày nay, có ai thấy Mạc Lão Tứ ở thôn Bình Khẩu không, là người chuyên bê gạch cho người ta ấy”, một cảnh sát nói to.
Trong quán có người quen biết Mạc Lão Tứ, nhưng mấy ngày nay không ai thấy ông ta, có người hỏi tại sao tìm Mạc Lão Tứ, có phải ông ta phạm tội rồi không.
Cảnh sát còn chưa kịp nói thì cô gái đi cùng đã lên tiếng, nói ông ta biến mất rồi, hôm kia Mạc Lão Tứ đi bê gạch cho người ta mà đến tối vẫn chưa về nhà, gia đình lo lắng nên đi hỏi thăm, nhưng người thuê bê gạch nói Mạc Lão Tứ đã về rồi, nên xác định rằng ông ta đã mất tích.
“Bố cháu không phải là người hay đi lung tung, cũng không rượu chè cờ bạc, chắc chắn là mất tích. Các cô chú, nếu ai thấy bố cháu, xin hãy gọi điện báo cho cháu một tin ạ.” Cô gái nói với vẻ lo lắng, cúi đầu chào mọi người rồi phát tờ thông báo tìm người cho từng bàn.
“Ôi trời, chuyện gì thế này, trấn Thanh Hà này gặp ma rồi sao, mới hai ngày mà có tận ba người mất tích.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.