Chương 27
Phù Quang Cẩm
11/12/2018
Mười giờ tối, tiệm net.
Chân Minh Châu ngáp một cái rồi ngồi trên ghế sopha, nghiêng đầu cắn mở một cái kẹo que, tiện tay ấn mở giao diện trò chơi.
Lý Thành Công ngồi cách một chỗ nhìn thấy một màn này liền quay đầu qua đây: "Lập team cùng chạy đi."
"Cút." Bạn học Chân Chân là ở trình độ gà mờ nên tự nhiên không thể cùng so sánh cùng Lý Thành Công loại người đã chơi lâu năm, cho nên cô vừa nghiêng đầu, tức giận cười mắng một câu.
Lý Thành Công còn không hết hi vọng: "Mình dùng xe ba gác còn không được sao?"
"Cậu dùng cái gì thì đều..." Chân Minh Châu lời còn chưa dứt đột nhiên nhìn thấy anh ấy mới đổi biệt danh trong trò chơi, phốc cười một tiếng nói, "Tiểu sư muội? Lý Thất Bại có cần phải cợt nhã đến vậy không?"
"Thì vậy đấy, rồi sao?" Lý Thành Công quệt miệng, một dạng mặt vô sỉ.
"Ai, được được được." Hai người này tụ tập lại luôn không tránh khỏi cãi nhau ầm ĩ, Tống Tương Tương ngồi giữa bọn họ mang gương mặt bất đắc dĩ, thừa dịp Chân Minh Châu còn chưa nhào tới liền vội vàng đẩy cô một cái.
Lần này lực đạo của cô ấy có chút lớn, Chân Minh Châu lại không kịp chuẩn bị, lệch một chút ra khỏi ghế sopha, được Tần Viễn ngồi bên trái cô vừa vặn chụp kịp. Tần Viễn một tay vịn đầu vai của cô đẩy cô ngồi thẳng lại, buồn cười nói: "Được rồi, mình sẽ chơi cùng cậu."
"Hừ!" Chân Minh Châu trừng mắt nhìn Lý Thành Công đang làm mặt quỷ, tiến vào căn phòng mà Tần Viễn tạo.
Trình độ trò chơi của Tần Viễn là trên cả Lý Thành Công, nhưng cậu cùng Chân Minh Châu chạy sát nhau nhiều lần, mỗi lần đều chỉ cần một lúc là đã chạy phía trước cô, lúc Chân Minh Châu gặp trở ngại, rơi xuống nước hoặc là tiến vào góc chết, cậu còn có thể đụng nhẹ mà cứu cô ra đường chính, rất nhiều lần đến cuối cùng, vẫn nguyên chỗ đợi để Chân Minh Châu vượt qua điểm cuối cùng hay lày đụng bay những người khác để cô làm quán quân, có thể nói là chứa đựng biết bao tình cảm.
Chân Minh Châu rất thích cùng cậu chạy, không bao lâu liền hoàn toàn ngồi yên.
Tần Viễn rất thành thạo trò chơi này, khóe mắt thoáng nhìn bộ dạng chuyên chú khẽ mím môi của cô, trên khuôn mặt tuấn tú cũng nhịn không được lộ ra chút ý cười.
Bên cạnh cậu, Từ Mộng Trạch thu hồi ánh mắt, vặn mở bình nước uống một ngụm.
Nhiêu Lệ cũng cùng đi theo, thấy anh ấy dừng lại trò chơi liền tiến tới nhỏ giọng hỏi: "Tần Viễn có phải hay không thích Chân Chân a?"
Từ Mộng Trạch mí mắt vừa nhấc: "Đây không phải là rõ rồi sao?"
Ngữ điệu của anh ấy rất bình thường, sắc mặt lại mang một chút lãnh đạm cùng không kiên nhẫn, Nhiêu Lệ ờ một tiếng, mím chặt môi không nói thêm lời nào nữa.
*
Trong tiệm net ánh đèn u ám.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, rất nhanh đã hơn mười một giờ.
Chân Minh Châu tối hôm qua ngủ không ngon, chơi một hồi liền có chút hơi buồn ngủ, đang nhàm chán ngồi xem phim, nghe được cách đó không xa truyền đến một câu nói của một giọng nam dường như là rất quen: "Nguyễn Huy đâu?"
"Nguyễn Huy ——" trong tiệm net vang lên gọi lớn của cô thu ngân.
Trong góc sopha vang lên một tiếng, người quản lý tiệm net với kiểu tóc màu vàng như ổ gà đang làm ngủ bỗng đứng dậy bước ra, bước đến gần thân thuộc nói, "Anh Dịch đến rồi sao." Chợt, một tay từ trong túi quần lấy ra cái bật lửa, tiến tới, châm lửa cho điếu thuốc đang ngậm trên môi của người con trai ấy.
Chân Minh Châu cả đám đều ngồi ở phía bên quầy bar, cô lại không ngửi được mùi khói thuốc, nhìn hơn hai lần liền bĩu môi mà liếc mắt.
Trách không được sao lại cảm thấy quen mắt như vậy?
Người tới còn không phải là người lần trước đã đánh cái người đẹp trai quản lý tiệm ở đây sao!
Anh Dịch?
Trong lòng Chân Minh Châu vừa xuất hiện một suy nghĩ, chưa không kịp nhìn sắc mặt củaTống Tương Tương, bên ngoài tiệm net lại tiến đến một đám người, từng người kề vai sát cánh nhau, không coi ai ra gì nói, nhìn qua giống như là những thanh niên không đàng hoàng của xã hội.
"Đi thôi đi thôi, anh Dịch ghé qua đây tìm tiểu tử cậu."
"Lần trước lão tử vẫn còn chưa tính xong đâu."
"Chết tiệt, những kẻ khác săn sóc một chút là được rồi."
Những người phía sau nói xong dăm ba câu đã mất kiên nhẫn, ngậm lấy điếu thuốc cười mắng, đẩy người quản lý tiệm đi.
"Được rồi, đi thôi." Phan Dịch đứng ở cuối cùng, mắt thấy A Huy bị vài người túm lấy đẩy ra cửa, nhếch lên một bên khóe môi, hướng về phía người thu ngân đang nhìn anh ấy.
Người thu ngân là người mà lần trước Chân Minh Châu bắt gặp bên ngoài phòng vệ sinh, giờ phút này, cô ta nhìn người con trai tỏa sắc đứng ngay quầy bar, ánh mắt u oán đến nỗi có thể so sánh vơí vai nữ chính trong truyện ngôn tình cẩu huyết. Bất quá, người bị nhìn vẫn mang một bộ dạng tà khí, vừa nói xong, chân đã bước ra ngoài được mấy bước.
Chân Minh Châu ngáp một cái rồi ngồi trên ghế sopha, nghiêng đầu cắn mở một cái kẹo que, tiện tay ấn mở giao diện trò chơi.
Lý Thành Công ngồi cách một chỗ nhìn thấy một màn này liền quay đầu qua đây: "Lập team cùng chạy đi."
"Cút." Bạn học Chân Chân là ở trình độ gà mờ nên tự nhiên không thể cùng so sánh cùng Lý Thành Công loại người đã chơi lâu năm, cho nên cô vừa nghiêng đầu, tức giận cười mắng một câu.
Lý Thành Công còn không hết hi vọng: "Mình dùng xe ba gác còn không được sao?"
"Cậu dùng cái gì thì đều..." Chân Minh Châu lời còn chưa dứt đột nhiên nhìn thấy anh ấy mới đổi biệt danh trong trò chơi, phốc cười một tiếng nói, "Tiểu sư muội? Lý Thất Bại có cần phải cợt nhã đến vậy không?"
"Thì vậy đấy, rồi sao?" Lý Thành Công quệt miệng, một dạng mặt vô sỉ.
"Ai, được được được." Hai người này tụ tập lại luôn không tránh khỏi cãi nhau ầm ĩ, Tống Tương Tương ngồi giữa bọn họ mang gương mặt bất đắc dĩ, thừa dịp Chân Minh Châu còn chưa nhào tới liền vội vàng đẩy cô một cái.
Lần này lực đạo của cô ấy có chút lớn, Chân Minh Châu lại không kịp chuẩn bị, lệch một chút ra khỏi ghế sopha, được Tần Viễn ngồi bên trái cô vừa vặn chụp kịp. Tần Viễn một tay vịn đầu vai của cô đẩy cô ngồi thẳng lại, buồn cười nói: "Được rồi, mình sẽ chơi cùng cậu."
"Hừ!" Chân Minh Châu trừng mắt nhìn Lý Thành Công đang làm mặt quỷ, tiến vào căn phòng mà Tần Viễn tạo.
Trình độ trò chơi của Tần Viễn là trên cả Lý Thành Công, nhưng cậu cùng Chân Minh Châu chạy sát nhau nhiều lần, mỗi lần đều chỉ cần một lúc là đã chạy phía trước cô, lúc Chân Minh Châu gặp trở ngại, rơi xuống nước hoặc là tiến vào góc chết, cậu còn có thể đụng nhẹ mà cứu cô ra đường chính, rất nhiều lần đến cuối cùng, vẫn nguyên chỗ đợi để Chân Minh Châu vượt qua điểm cuối cùng hay lày đụng bay những người khác để cô làm quán quân, có thể nói là chứa đựng biết bao tình cảm.
Chân Minh Châu rất thích cùng cậu chạy, không bao lâu liền hoàn toàn ngồi yên.
Tần Viễn rất thành thạo trò chơi này, khóe mắt thoáng nhìn bộ dạng chuyên chú khẽ mím môi của cô, trên khuôn mặt tuấn tú cũng nhịn không được lộ ra chút ý cười.
Bên cạnh cậu, Từ Mộng Trạch thu hồi ánh mắt, vặn mở bình nước uống một ngụm.
Nhiêu Lệ cũng cùng đi theo, thấy anh ấy dừng lại trò chơi liền tiến tới nhỏ giọng hỏi: "Tần Viễn có phải hay không thích Chân Chân a?"
Từ Mộng Trạch mí mắt vừa nhấc: "Đây không phải là rõ rồi sao?"
Ngữ điệu của anh ấy rất bình thường, sắc mặt lại mang một chút lãnh đạm cùng không kiên nhẫn, Nhiêu Lệ ờ một tiếng, mím chặt môi không nói thêm lời nào nữa.
*
Trong tiệm net ánh đèn u ám.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, rất nhanh đã hơn mười một giờ.
Chân Minh Châu tối hôm qua ngủ không ngon, chơi một hồi liền có chút hơi buồn ngủ, đang nhàm chán ngồi xem phim, nghe được cách đó không xa truyền đến một câu nói của một giọng nam dường như là rất quen: "Nguyễn Huy đâu?"
"Nguyễn Huy ——" trong tiệm net vang lên gọi lớn của cô thu ngân.
Trong góc sopha vang lên một tiếng, người quản lý tiệm net với kiểu tóc màu vàng như ổ gà đang làm ngủ bỗng đứng dậy bước ra, bước đến gần thân thuộc nói, "Anh Dịch đến rồi sao." Chợt, một tay từ trong túi quần lấy ra cái bật lửa, tiến tới, châm lửa cho điếu thuốc đang ngậm trên môi của người con trai ấy.
Chân Minh Châu cả đám đều ngồi ở phía bên quầy bar, cô lại không ngửi được mùi khói thuốc, nhìn hơn hai lần liền bĩu môi mà liếc mắt.
Trách không được sao lại cảm thấy quen mắt như vậy?
Người tới còn không phải là người lần trước đã đánh cái người đẹp trai quản lý tiệm ở đây sao!
Anh Dịch?
Trong lòng Chân Minh Châu vừa xuất hiện một suy nghĩ, chưa không kịp nhìn sắc mặt củaTống Tương Tương, bên ngoài tiệm net lại tiến đến một đám người, từng người kề vai sát cánh nhau, không coi ai ra gì nói, nhìn qua giống như là những thanh niên không đàng hoàng của xã hội.
"Đi thôi đi thôi, anh Dịch ghé qua đây tìm tiểu tử cậu."
"Lần trước lão tử vẫn còn chưa tính xong đâu."
"Chết tiệt, những kẻ khác săn sóc một chút là được rồi."
Những người phía sau nói xong dăm ba câu đã mất kiên nhẫn, ngậm lấy điếu thuốc cười mắng, đẩy người quản lý tiệm đi.
"Được rồi, đi thôi." Phan Dịch đứng ở cuối cùng, mắt thấy A Huy bị vài người túm lấy đẩy ra cửa, nhếch lên một bên khóe môi, hướng về phía người thu ngân đang nhìn anh ấy.
Người thu ngân là người mà lần trước Chân Minh Châu bắt gặp bên ngoài phòng vệ sinh, giờ phút này, cô ta nhìn người con trai tỏa sắc đứng ngay quầy bar, ánh mắt u oán đến nỗi có thể so sánh vơí vai nữ chính trong truyện ngôn tình cẩu huyết. Bất quá, người bị nhìn vẫn mang một bộ dạng tà khí, vừa nói xong, chân đã bước ra ngoài được mấy bước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.