Chương 28
Phù Quang Cẩm
11/12/2018
Cửa tiệm net mở ra một cánh, vừa đi ra ngoài, gió đêm đã thổi vào mặt, anh ấy tiện tay tắt đi tàn thuốc ném đến góc cửa, nghe thoang thoáng được sau lưng có tiếng bước chân có chút dồn dập.
"Phan Dịch?" Giọng nói của một cô gái đa lâu ngày không gặp, kìm chế lại khiếp sợ.
Phan Dịch thoáng chốc sửng sốt, nghiêng đầu rồi bước đi.
Ánh đèn ngay cửa tiệm net cũng coi là như sáng, lúc anh ấy quay đầu lại Tống Tương Tương trong nháy mắt đã thấy rõ mặt của anh ấy, không khí ngưng đọng mấy giây, môt tay cô che miệng, mắt nhìn chằm chằm anh ấy, cười lên: "Thật là anh sao."
Nhiều năm không gặp, vóc dáng của anh ấy lại cao một chút, đứng ở cửa tiệm net, bộ dạng cho dù là có chút lười nhác không bị trói buộc, nhưng vẫn như cũ đẹp trai đến mê người.
Quá kích động quá ngoài ý muốn, cô ấy cũng không biết được nên nói cái gì cho phải.
Phan Dịch rõ ràng cũng có chút ngoài ý muốn, nhìn cô ấy hồi lâu, nhấc mí mắt, ngữ khí hơi khàn khàn mang theo một tia chắc chắn: "Tống Tương Tương."
"Ừm, là em." Tống Tương Tương thả tay xuống, lại cười.
Cô ấy cũng lớn rồi, dáng người cũng phát triển tốt hơn, trước sau lồi lõm cũng rất thu hút ánh mắt người khác, bất quá tính cách cũng hướng ngoại hơn, thẳng thắn lại tự tin không còn bộ dạng câu nệ xấu hổ như xưa nữa, cũng đủ để gợi lên từng chút từng chút những hồi ức tươi đẹp của anh ấy.
"Anh Dịch đứng đây làm gì vậy."
"Ôi, tiểu mỹ nhân có chút lạ mắt a."
"Móa, kêu cậu đến cũng có thể kéo theo một cô gái nhỏ, A Dịch này..."
Chờ hồi lâu cũng không thấy đám bạn của anh ấy đi mà ngược lại còn thấy cảnh này, sau đó ngoài ý muốn mà nhất thời bấn loạn bị trêu ghẹo.
Tống Tương Tương trên mặt nóng lên, nghe thấy Phan Dịch quay đầu nói: “La ó cái gì, đều cút cho hết cho tôi!"
Thanh âm của anh ấy không cao, biểu thị rõ ràng tâm trạng mất kiên nhẫn, những người chạy đến trêu chọc nhất thời sững sốt sau đó lại cười vang, cùng nhau đùa cợt nói: "Nhìn cái gì nhìn cái gì, đều đi thôi, ai dám làm ảnh hưởng anh Dịch vời người khác chứ, ha ha ha ha ha —— "
"Cút!" Phan Dịch không khách khí chút nào đạp một cước vô người đi phía sau cùng, mắt thấy bọn họ đi xa, mới ho nhẹ một tiếng hướng Tống Tương Tương nói, "Bọn họ là bộ dạng đáng sợ vậy đấy, không cần phải để ý."
"Ừm." Tống Tương Tương nhấp nhẹ khóe môi, gật gật đầu.
Phan Dịch nhìn bộ dạng của cô có chút ngượng ngùng mắc cỡ, suy nghĩ một chút, nói: "Nếu không, ra ngoài đi dạo một chút?"
"Phan Dịch?" Giọng nói của một cô gái đa lâu ngày không gặp, kìm chế lại khiếp sợ.
Phan Dịch thoáng chốc sửng sốt, nghiêng đầu rồi bước đi.
Ánh đèn ngay cửa tiệm net cũng coi là như sáng, lúc anh ấy quay đầu lại Tống Tương Tương trong nháy mắt đã thấy rõ mặt của anh ấy, không khí ngưng đọng mấy giây, môt tay cô che miệng, mắt nhìn chằm chằm anh ấy, cười lên: "Thật là anh sao."
Nhiều năm không gặp, vóc dáng của anh ấy lại cao một chút, đứng ở cửa tiệm net, bộ dạng cho dù là có chút lười nhác không bị trói buộc, nhưng vẫn như cũ đẹp trai đến mê người.
Quá kích động quá ngoài ý muốn, cô ấy cũng không biết được nên nói cái gì cho phải.
Phan Dịch rõ ràng cũng có chút ngoài ý muốn, nhìn cô ấy hồi lâu, nhấc mí mắt, ngữ khí hơi khàn khàn mang theo một tia chắc chắn: "Tống Tương Tương."
"Ừm, là em." Tống Tương Tương thả tay xuống, lại cười.
Cô ấy cũng lớn rồi, dáng người cũng phát triển tốt hơn, trước sau lồi lõm cũng rất thu hút ánh mắt người khác, bất quá tính cách cũng hướng ngoại hơn, thẳng thắn lại tự tin không còn bộ dạng câu nệ xấu hổ như xưa nữa, cũng đủ để gợi lên từng chút từng chút những hồi ức tươi đẹp của anh ấy.
"Anh Dịch đứng đây làm gì vậy."
"Ôi, tiểu mỹ nhân có chút lạ mắt a."
"Móa, kêu cậu đến cũng có thể kéo theo một cô gái nhỏ, A Dịch này..."
Chờ hồi lâu cũng không thấy đám bạn của anh ấy đi mà ngược lại còn thấy cảnh này, sau đó ngoài ý muốn mà nhất thời bấn loạn bị trêu ghẹo.
Tống Tương Tương trên mặt nóng lên, nghe thấy Phan Dịch quay đầu nói: “La ó cái gì, đều cút cho hết cho tôi!"
Thanh âm của anh ấy không cao, biểu thị rõ ràng tâm trạng mất kiên nhẫn, những người chạy đến trêu chọc nhất thời sững sốt sau đó lại cười vang, cùng nhau đùa cợt nói: "Nhìn cái gì nhìn cái gì, đều đi thôi, ai dám làm ảnh hưởng anh Dịch vời người khác chứ, ha ha ha ha ha —— "
"Cút!" Phan Dịch không khách khí chút nào đạp một cước vô người đi phía sau cùng, mắt thấy bọn họ đi xa, mới ho nhẹ một tiếng hướng Tống Tương Tương nói, "Bọn họ là bộ dạng đáng sợ vậy đấy, không cần phải để ý."
"Ừm." Tống Tương Tương nhấp nhẹ khóe môi, gật gật đầu.
Phan Dịch nhìn bộ dạng của cô có chút ngượng ngùng mắc cỡ, suy nghĩ một chút, nói: "Nếu không, ra ngoài đi dạo một chút?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.