Chương 36
Phù Quang Cẩm
11/12/2018
Diệt Tuyệt Lý mắt thấy anh ấy căn bản là không quan tâm lời nói của mình mà nhất thời cơn giận bùng dậy, nghiêm nghị quát: "Không muốn lên thì đừng lên, cút ra ngoài."
"Ai mà thèm!" Lý Thành Công đạp một cước vào ghế, cất bước ra khỏi phòng học.
Diệt Tuyệt Lý nhìn của anh ấy mà hít sâu một hơi, quay đầu sau khi nhìn thì thấy phía sau còn vài người ngủ, lập tức lại nổi giận, lớn tiếng hô: "Mấy đứa đang ngủ kia, đều kêu dậy hết cho tôi!"
Bên tai tiếng la ong ong, Tần Viễn trong lúc ngủ mơ đã sớm vô thức chau mày, giờ phút này bị bạn học bàn bên gọi hai lần nên cũng đã phát cáu, đầu vừa nhấc mở miệng mắng: "Móa, muốn chết à!"
Nam sinh ngồi cùng bàn một mặt hậm hực: "Diệt Tuyệt gọi cậu đấy."
Tần Viễn uể oải ngẩng đầu một cái, cách mấy hàng chỗ ngồi đối diện với sắc mặt tái mét của Diệt Tuyệt Lý, không đợi giáo viên nói chuyện, trực tiếp cất bước hướng bên ngoài mà đi.
Trong năm học này việc bị đuổi ra ngoài không phải mới ngày một ngày hai, Diệt Tuyệt Lý nhìn chằm chằm cậu bước đi ra ngoài cũng không có nổi giận, khuôn mặt cứng nhắc bước nhanh lên bục giảng lại trông thấy Nhạc Linh San đang cúi đầu đứng đó, tức giận nói: "Còn em nữa, ra ngoài luôn!"
Liên tiếp hai ngày nay gặp tai bay vạ gió, Nhạc Linh San không có lên tiếng, cúi đầu đi ra ngoài.
*
Bên ngoài phòng học.
Tần Viễn hướng Lý Thành Công đạp một cước: "Mẹ nó có thể hay không để cho người ngủ một chút!"
Lý Thành Công cũng rất ủy khuất, thở phì phò nói với cậu: "Cái này có thể trách mình sao, Nhạc Linh San vừa trả lời câu họi thì bọn bàn sau đã cười rầm lên, từng người giống như là kẻ ngốc vậy."
"..." Tần Viễn đỡ trán.
Nhạc Linh San từ trên núi đến, tiếng phổ thông không chuẩn, giọng địa phương rất nặng, lúc trả lời câu hỏi liền dễ dàng chọc cho cả lớp buồn cười, nếu là lúc trước thì Lý Thành Công sẽ cười lớn nhất, vậy mà chỉ mấy ngày, liền làm hộ hoa sứ giả mà bênh vực kẻ yếu.
Tần Viễn một tay đẩy anh ấy ra, đứng ở bên cạnh Chân Minh Châu, giống như là không có xương cốt mà dựa lưng vào tường, ngáp một cái hỏi: "Cậu đây là lại xảy ra chuyện gỉ đây?"
Chân Minh Châu nhún vai cười cười: "Trước giờ lên lớp đi vệ sinh nên tới trễ."
Tần Viễn hừ một tiếng cười, đang muốn nói chuyện, phía cửa phòng học truyền đến một tiếng động nhỏ, Nhạc Linh San mím môi đi ra, đứng ở bên phải của Lý Thành Công.
"..." Trước cửa yên lặng mấy giây, Lý Thành Công quay đầu trông thấy đầu vai nhỏ gầy của nữ sinh, bất khả tư nghị hỏi: "Móa, cô cũng đem cậu đuổi ra ngoài sao?"
Nhạc Linh San cúi đầu, căn bản không để ý tới anh ấy.
Lý Thành Công: "..."
Một màn này khiến cho hai người bên cạnh nhất thời tức cười, Chân Minh Châu nhìn bộ dạng ngơ ngác của Lý Thành Công, hới dò xét nhìn Nhạc Linh San, an ủi nói: "Diệt Tuyệt là đang thời kỳ mãn kinh, không cần bận tâm đâu."
Nhạc Linh San như cũ không ngẩng đầu, thấp giọng nói: "Lần đầu tiên."
"A?" Ba người cái gì cũng không quan tâm lại sửng sốt một chút, rất nhanh cũng kịp phản ứng, con gái người ta đây là là lần đầu trong đời bị đuổi khỏi phòng học mà phạt đứng.
Lý Thành Công có lòng tốt mà làm ra hai lần chuyện xấu, đang muốn giải thích, lại nghe thấy tiếng nói đầy ẩn nhẫn của nữ sinh đứng bên cạnh: "Lý Thành Công cậu về sau đừng giúp mình."
Lý Thành Công bị điểm tên: "..."
Anh ấy nhìn hai người đồng bọn đứng bên cạnh mà cầu cứu, lại phát hiện Chân Minh Châu cùng Tần Viễn căn bản không có ý định tiếp tục nói giúp anh ấy. Không chỉ có không có giúp anh ấy, hai người thậm chí đều không có kiên nhẫn đứng, cùng nhau cho anh ấy một ấy mắt thương cảm nhưng không thể giúp được gì, rồi cất bước đi.
Anh ấy vội vàng quay đầu hướng Nhạc Linh San: "Viễn ca cùng Chân Chân đi rồi, chúng ta cũng đi thôi, đừng đứng, đứng nơi này giống như đứa ngốc vậy."
Nhạc Linh San vẫn là không nói chuyện, chỉ lắc đầu.
Lý Thành Công khó chịu muốn chết, cố nhẫn nại rồi rống lên: "Coi như mình sai rồi có được hay không, về sau trên lớp học không nói giúp cậu nữa, đừng tức giận a, đi thôi."
"Mình còn muốn nghe giảng bài, cậu đi đi, không cần phải để ý đến mình."
"... Nghe giảng bài?" Lý Thành Công không thể hiểu được tinh thần ham học hỏi của một học sinh tốt, đưa tay gãi gãi đầu, vừa than thở lại muốn khuyên, đột nhiên nghe thấy dưới lầu truyền đến tiếng hô đầy tức giận của Diêm Chính: "Tần Viễn, Chân Minh Châu, hai người các em không lên lớp mà đi đâu vậy hả?"
"Ngọa tào!" Anh ấy cực nhanh chạy đến ghé vào trên lan can, mà nhìn xuống.
"Ai mà thèm!" Lý Thành Công đạp một cước vào ghế, cất bước ra khỏi phòng học.
Diệt Tuyệt Lý nhìn của anh ấy mà hít sâu một hơi, quay đầu sau khi nhìn thì thấy phía sau còn vài người ngủ, lập tức lại nổi giận, lớn tiếng hô: "Mấy đứa đang ngủ kia, đều kêu dậy hết cho tôi!"
Bên tai tiếng la ong ong, Tần Viễn trong lúc ngủ mơ đã sớm vô thức chau mày, giờ phút này bị bạn học bàn bên gọi hai lần nên cũng đã phát cáu, đầu vừa nhấc mở miệng mắng: "Móa, muốn chết à!"
Nam sinh ngồi cùng bàn một mặt hậm hực: "Diệt Tuyệt gọi cậu đấy."
Tần Viễn uể oải ngẩng đầu một cái, cách mấy hàng chỗ ngồi đối diện với sắc mặt tái mét của Diệt Tuyệt Lý, không đợi giáo viên nói chuyện, trực tiếp cất bước hướng bên ngoài mà đi.
Trong năm học này việc bị đuổi ra ngoài không phải mới ngày một ngày hai, Diệt Tuyệt Lý nhìn chằm chằm cậu bước đi ra ngoài cũng không có nổi giận, khuôn mặt cứng nhắc bước nhanh lên bục giảng lại trông thấy Nhạc Linh San đang cúi đầu đứng đó, tức giận nói: "Còn em nữa, ra ngoài luôn!"
Liên tiếp hai ngày nay gặp tai bay vạ gió, Nhạc Linh San không có lên tiếng, cúi đầu đi ra ngoài.
*
Bên ngoài phòng học.
Tần Viễn hướng Lý Thành Công đạp một cước: "Mẹ nó có thể hay không để cho người ngủ một chút!"
Lý Thành Công cũng rất ủy khuất, thở phì phò nói với cậu: "Cái này có thể trách mình sao, Nhạc Linh San vừa trả lời câu họi thì bọn bàn sau đã cười rầm lên, từng người giống như là kẻ ngốc vậy."
"..." Tần Viễn đỡ trán.
Nhạc Linh San từ trên núi đến, tiếng phổ thông không chuẩn, giọng địa phương rất nặng, lúc trả lời câu hỏi liền dễ dàng chọc cho cả lớp buồn cười, nếu là lúc trước thì Lý Thành Công sẽ cười lớn nhất, vậy mà chỉ mấy ngày, liền làm hộ hoa sứ giả mà bênh vực kẻ yếu.
Tần Viễn một tay đẩy anh ấy ra, đứng ở bên cạnh Chân Minh Châu, giống như là không có xương cốt mà dựa lưng vào tường, ngáp một cái hỏi: "Cậu đây là lại xảy ra chuyện gỉ đây?"
Chân Minh Châu nhún vai cười cười: "Trước giờ lên lớp đi vệ sinh nên tới trễ."
Tần Viễn hừ một tiếng cười, đang muốn nói chuyện, phía cửa phòng học truyền đến một tiếng động nhỏ, Nhạc Linh San mím môi đi ra, đứng ở bên phải của Lý Thành Công.
"..." Trước cửa yên lặng mấy giây, Lý Thành Công quay đầu trông thấy đầu vai nhỏ gầy của nữ sinh, bất khả tư nghị hỏi: "Móa, cô cũng đem cậu đuổi ra ngoài sao?"
Nhạc Linh San cúi đầu, căn bản không để ý tới anh ấy.
Lý Thành Công: "..."
Một màn này khiến cho hai người bên cạnh nhất thời tức cười, Chân Minh Châu nhìn bộ dạng ngơ ngác của Lý Thành Công, hới dò xét nhìn Nhạc Linh San, an ủi nói: "Diệt Tuyệt là đang thời kỳ mãn kinh, không cần bận tâm đâu."
Nhạc Linh San như cũ không ngẩng đầu, thấp giọng nói: "Lần đầu tiên."
"A?" Ba người cái gì cũng không quan tâm lại sửng sốt một chút, rất nhanh cũng kịp phản ứng, con gái người ta đây là là lần đầu trong đời bị đuổi khỏi phòng học mà phạt đứng.
Lý Thành Công có lòng tốt mà làm ra hai lần chuyện xấu, đang muốn giải thích, lại nghe thấy tiếng nói đầy ẩn nhẫn của nữ sinh đứng bên cạnh: "Lý Thành Công cậu về sau đừng giúp mình."
Lý Thành Công bị điểm tên: "..."
Anh ấy nhìn hai người đồng bọn đứng bên cạnh mà cầu cứu, lại phát hiện Chân Minh Châu cùng Tần Viễn căn bản không có ý định tiếp tục nói giúp anh ấy. Không chỉ có không có giúp anh ấy, hai người thậm chí đều không có kiên nhẫn đứng, cùng nhau cho anh ấy một ấy mắt thương cảm nhưng không thể giúp được gì, rồi cất bước đi.
Anh ấy vội vàng quay đầu hướng Nhạc Linh San: "Viễn ca cùng Chân Chân đi rồi, chúng ta cũng đi thôi, đừng đứng, đứng nơi này giống như đứa ngốc vậy."
Nhạc Linh San vẫn là không nói chuyện, chỉ lắc đầu.
Lý Thành Công khó chịu muốn chết, cố nhẫn nại rồi rống lên: "Coi như mình sai rồi có được hay không, về sau trên lớp học không nói giúp cậu nữa, đừng tức giận a, đi thôi."
"Mình còn muốn nghe giảng bài, cậu đi đi, không cần phải để ý đến mình."
"... Nghe giảng bài?" Lý Thành Công không thể hiểu được tinh thần ham học hỏi của một học sinh tốt, đưa tay gãi gãi đầu, vừa than thở lại muốn khuyên, đột nhiên nghe thấy dưới lầu truyền đến tiếng hô đầy tức giận của Diêm Chính: "Tần Viễn, Chân Minh Châu, hai người các em không lên lớp mà đi đâu vậy hả?"
"Ngọa tào!" Anh ấy cực nhanh chạy đến ghé vào trên lan can, mà nhìn xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.